Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-370
CHƯƠNG 366: NGƯỜI XA LẠ MÀ THÔI
CHƯƠNG 366: NGƯỜI XA LẠ MÀ THÔI
‘Anh ấy có gương mặt điển trai, có gia giáo, từng hành động cử chỉ đều có hàm dưỡng cao, thuộc dạng đàn ông luôn được các cô gái theo đuổi.
Khi buổi lễ kết thúc, anh ấy tao nhã nắm bàn tay nhỏ bé của Vũ Quỳnh bước ra khỏi nhà thờ.
Buổi lễ hôm nay hình như không quá viên mãn.
Ngày quan trọng thế này mà Lục Li Dã lại vắng mặt.
Lý do là cấp trên vừa mới phái cho anh ta một nhiệm vụ quan trọng, không được phép từ chối nên căn bản không có cách nào xin nghỉ được, chỉ có thể phục tùng mệnh lệch một cách vô điều kiện.
Vũ Quỳnh tỏ vẻ đã hiểu.
Người vắng mặt cũng không chỉ có anh ta mà còn có cả Cao Hướng Dương nữa.
Người anh từ nhỏ đến lớn của cô...
Trong đôi mắt long lanh của Vũ Quỳnh có chút mất mát.
Cửa lớn của nhà thờ được kéo ra...
Cô chậm rãi đi ra dưới sự vây quanh của mọi người. Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, cô ngạc nhiên... đứng ngây ra tại chỗ...
Trên quảng trường ngoài nhà thờ chẳng biết đã xuất hiện thêm một ban nhạc từ lúc nào.
Bọn họ lận lượt ngồi thành hai hàng ở hai bên.
Người đầu tiên bên tay trái của nhạc trưởng là người chơi cello, ngồi đầu tiên bên phải cũng là người chơi đàn cello. Sau đó theo thứ tự thứ hai đàn violon, đàn viola, đàn piano, đàn hạc, kèn trobone, kèn sousaphone, kèn trumpet, kèn bassoon, sáo, trống hòa âm... Nói chung cái gì cần có đều có, còn có cả mấy nhạc cụ mà Vũ Quỳnh căn bản không gọi được tên.
Mà bên cạnh dàn nhạc còn có một dàn ca sĩ chuyên nghiệp đang đứng.
Trong chớp mắt khi cửa nhà thờ được mở ra...
Gậy chỉ huy vung lên, giai điệu êm tai mà vang dội thay nhau nổi lên giữa quảng trường... Tiếng hát cao vút lại đầy cảm xúc xuyên qua, giai điệu và từng câu từng lời bài hát quen thuộc... như gõ vào trái tim của Vũ Quỳnh...
“When I hear the bird start singing, I wanna see you. When I see the leaves start fallin, I wanna see you. The only thing I'll do. Don' t you know, Is to rush and run to you. When I hear the clock start tiching, I start to miss you. Oh, the only thing I' lldo. Is gonna dream of you. Wanna stay by by by you side... Wannabe wannabe wanna, I wanna be your lover. I'll run to you, ooh...”
Cô không nhịn được mà rơi nước mắt...
Hai năm trước, giai điệu này vang lên trong điện thoại của người đàn ông đã dỗ cô chìm vào giấc ngủ, cô còn chưa thể hiểu rõ ý nghĩa những lời tiếng Anh trong đó... Mà bây giờ, sau khi du học ở Mỹ hai năm, cô đã hiểu được tất cả.
“Khi em nghe được tiếng con chim nhỏ cất tiếng hót, em muốn gặp anh. Khi em nhìn thấy lá cây rơi xuống, em muốn gặp anh. Khi em nghe được tiếng chuông vang lên, em bắt đầu nhớ anh. Đó là điều duy nhất em sẽ làm. Em muốn ở lại bên cạnh anh, anh là tất cả mọi thứ của em, là liên hệ duy nhất giữa em với đôi cánh thiên thần. Bàn về 'yêu', em lại không thể ngừng nhớ tới những chuyện liên quan tới anh. Tất cả thật giống như một câu chuyện điên rồ, giống như tuyết rơi giữa mùa xuân vậy. Anh có biết mỗi sáng sớm là một sự bắt đầu cho giấc mơ về anh không? Chúng ta không thể sống bên nhau đến khi đầu bạc, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta có thể giang đôi cánh của mình ra. Anh và em, em và anh giang rộng đôi cánh của chúng ta, muốn biến thành... Em muốn trở thành người yêu của anh, em sẽ chạy về phía anh...”
“I wanna be your lover, I'll run to you...”
Một câu cuối cùng...
Vũ Quỳnh không ngừng ngâm nga theo dàn nhạc hết lần này tới lần khác: “I wanna be your lover, I'll run to you...”
Em muốn trở thành người yêu của anh, em sẽ chạy về phía anh...
Nước mắt cô rơi làm ướt vạt áo.
Mãi đến khi bên cạnh vang lên tiếng hỏi han đầy quan tâm của chồng chưa cưới Trần Mặc, Vũ Quỳnh mới thoát khỏi giai điệu buồn bã.
Trước mắt cô có thêm một tờ giấy khăn do Trần Mặc đưa tới.
“Cảm ơn...”
Vũ Quỳnh nói cảm ơn rồi lau nước mắt nhưng không sao xóa đi được nỗi chua xót trong lòng.
“Whats up?” (Em sao vậy?)
Trần Mặc lo lắng hỏi cô.
Vũ Quỳnh lắc đầu, mỉm cười gượng gạo và nhìn về phía ban nhạc đối diện, có chút nghi ngờ lại giống như lơ đãng hỏi: “Đây cũng là do anh chuẩn bị sao?”
“No, I'm in the middle of nowhere.” (Không, anh không biết chuyện này.)
Trần Mặc lắc đầu và giang tay ra, tỏ vẻ mình không biết gì.
Trong đôi mắt ngấn lệ của Vũ Quỳnh thoáng có chút hoảng hốt...
Cô không nhịn được, quay đầu lại cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám người đi phía sau.
Nhưng... không có.
Cô thu hồi lại ánh mắt, trong mắt dường như có chút mất mát.
“What are you looking for?” (Em đang tìm gì vậy?)
Trần Mặc tò mò hỏi cô.
“Không... Không có gì...”
Vũ Quỳnh hờn giận thu hồi lại ánh mắt.
Trong lòng cô không ngừng dâng lên một suy đoán.
Là ai đã tốn công tốn sức mời đội dàn nhạc hòa âm chuyên nghiệp này tới đây?
Chẳng lẽ là anh sao?
Cho dù thật sự là anh, chuyện đã như vậy rồi thì phải làm thế nào chứ?
...
Hai tháng sau...
Trong buổi liên hoan gia đình mỗi tuần tập trung một lần ở nhà họ Cao.
Hoàng Ngân cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắc lại chuyện cũ.
“Hướng Dương, con đã lớn rồi, có phải cũng nên suy nghĩ một chút về chuyện hôn nhân của mình không?”
Cao Hướng Dương cúi đầu tiếp tục ăn cơm, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, rõ ràng là dáng vẻ nhắm mắt bịt tai.
Hoàng Ngân đụng tay vào chồng mình và ra hiệu anh phụ họa.
Cao Dương Thành gác đũa, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Năm đó khi ba con bằng tuổi con, con đã mặc quần yếm đi mua nước tương rồi.”
“Phụt...”
Hướng Tình không nhịn được cười ra tiếng.
Suy nghĩ tới cảnh đáng sợ khi anh mình mặc quần yếm, cô lại cảm thấy buồn cười.
Cao Hướng Dương bất thình lình trừng mắt với cô.
“Anh trừng mắt cái gì? Ba mẹ nói hoàn toàn không sai. Anh tưởng anh vẫn còn trẻ sao? Anh đã ba mươi tuổi rồi còn không kết hôn thì tính làm gì? Anh muốn sống cô độc cả quãng đời còn lại à?”
Hướng Tình cáo mượn oai hùm chống nạnh mắng anh trai mình.
Cao Hướng Dương nhếch mép cười lạnh nói: “Nếu cưới một bà vợ suốt ngày ầm ĩ như em thì còn không bằng sống cô độc cả đời!”
“Anh...”
Hướng Tình chán nản.
“Ồn ào gì thế!!”
Hoàng Ngân nghiêm mặt vỗ nhẹ vào bàn, thể hiện ra oai phong bà chủ của mình: “Thằng cả, con nói một câu xem rốt cuộc con tính thế nào về chuyện này?”
Cao Hướng Dương lạnh lùng nâng mí mắt hỏi: “Tính cái gì ạ?”
Anh quyết giả vờ đến cùng.
“Con dâu của mẹ!”
“Nếu không con ra đường xách một người về cho mẹ vậy?”
“...”
Hoàng Ngân quả thật bị con trai mình làm cho tức giận tới đau gan rồi: “Chồng, anh xem con đi. Anh xem con nói thế nào kìa! Đúng là tức chết em rồi!!”
Cao Hướng Dương uống xong hớp canh cuối cùng trong bát rồi gác thìa, dùng khăn tay lau miệng đầy tao nhã: “Ba, mẹ, con ăn xong rồi. Mọi người cứ từ từ ăn đi...”
Anh đứng lên, chân trái cử động không thoải mái tính rời đi.
“Anh...”
Hướng Tình kêu lên một tiếng, do dự một lát cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Không phải anh vẫn còn nhớ tới Tam Nhi đấy chứ?”
Tấm lưng rộng của Cao Hướng Dương chợt cứng đờ.
Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía em gái của mình với vẻ mặt lãnh đạm: “Sao anh phải nhớ tới một người phụ nữ đã có chồng chứ?”
“Em ấy còn chưa kết hôn!”
Hướng Tình nhấn mạnh.
“Cho nên?”
Cao Hướng Dương híp mắt lộ vẻ nguy hiểm.
“Không có gì...”
Hướng Tình thấy dáng vẻ anh trai mình như vậy thì cảm thấy mình có nói thêm gì đi nữa cũng chỉ tự mất mặt thôi: “Em chỉ muốn nói cho anh biết, em ấy đã trở về rồi!”
Nhìn thấy trên mặt anh trai mình vẫn không có cảm xúc gì, Hướng Tình lại thêm một câu: “Em ấy đã về gần một tháng, chỉ hai người thường xuyên bận rộn nên chưa gặp được nhau thôi. Nếu anh muốn gặp em ấy...”
“Anh rất bận.”
Không đợi Hướng Tình nói hết lời, Cao Hướng Dương đã vội vàng chặn ngang câu chuyện của cô, nhặt chiếc áo comple màu đen trên ghế dựa và tùy ý khoác lên trên cánh tay mình, gật đầu nói với ba mẹ ngồi đối diện: “Ba mẹ từ từ ăn, lát nữa con còn có ca mổ quan trọng...”
Cao Hướng Dương nói xong liền đi ra ngoài.
“Con trai, con đừng làm việc quá mệt mỏi đấy! Cơ thể không chịu đựng được thì đừng cố quá. Lúc mổ phải đứng mà thấy mệt mỏi thì nhớ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”
Hoàng Ngân còn không yên tâm cố dặn với về phía bóng lưng của con trai.
“Con biết rồi, mẹ!”
Cao Hướng Dương vừa trả lời vừa móc chìa khóa xe ra mở khóa.
...
Thời tiết tháng sáu nóng đến mức khiến trong lòng người ta cũng thấy nóng nảy bất an.
Những con ve sầu trốn ở trên cây kêu to, tiếng kêu đơn điệu lại chói tai. Mặt trời nóng bỏng ở trên cao thiêu đốt mặt đất. Cả thành phố S giống như bị bao phủ ở trong một lò hấp lớn.
Trời nóng như vậy nhưng chẳng khác nào một đứa trẻ thường xuyên thay đổi bất thường.
Mặt trời đang thiêu đốt ở trên cao, bỗng nhiên lại có một mưa xối xả đổ xuống.
Mưa to tới bất ngờ lại quá lớn làm cho đám người đi lại trên đường không kịp phản ứng.
Trên đường, xe cộ vẫn di chuyển không ngừng.
Cao Hướng Dương gặp phải đèn đỏ nên giẫm phanh thắng gấp.
Chiếc xe dừng lại.
Cần gạt nước gạt qua gạt lại rất nhanh trên tấm kính phía trước xe. Trong thoáng chốc, một bóng người có chút quen thuộc đã lâu không gặp lại hoàn toàn không báo trước mà hiện ra trong tầm mắt của anh... Trong nháy mắt, bóng dáng đó đã chiếm lấy tất cả suy nghĩ trong đầu anh.
Anh chỉ thấy cô đứng lẻ loi một mình dưới trời mưa to.
Cô không có ô, chỉ bất lực dùng bàn tay nhỏ bé che trên đỉnh đầu, dường như muốn chặn lại chút nước mưa.
Nhưng mưa rơi quá lớn, chỉ trong chớp mắt đã xối ướt chiếc váy dài màu trắng trên người cô.
Mái tóc dài đen bóng bị nước mưa xối thành chảy dài từng một lọn, chật vật giống như một con gà con nhúng nước nhưng không thể nào che giấu được vẻ đẹp nhỏ nhắn hoạt bát của cô.
Cô vẫn là cô...
Ánh mắt ngập nước giống như vầng trăng khuyết, cong lên một đường cong rõ ràng.
Từng hạt mưa nhẹ rơi lên trên hàng lông mi cong dài như hai chiếc quạt nhỏ, trong nháy mắt làm cho cô có phần bất lực, trong sự đáng thương lại lộ ra chút vô tội làm người ta phải động lòng.
Hai năm không gặp, cô hình như không thay đổi gì cả.
Nếu cứ nhất quyết phải nói có gì thay đổi, đại khái chính là thay đổi kiểu tóc...
Cô không còn để mái tóc dài xoăn tinh nghịch và đáng yêu lúc trước nữa, thay vào đó là mái tóc dài đen bóng, giấu vẻ nghịch ngợm và kiêu ngạo nhưng tăng thêm phần dịu dàng điềm đạm.
Đôi mắt sâu thẳm của Cao Hướng Dương dường như càng sẫm lại.
Trong chớp mắt tiếp theo, anh không để ý tới mưa lớn ngoài xe, cũng không quan tâm xe của mình đang ở giữa đường hay không, chỉ tính đẩy cửa xe ra và xuống xe đón Vũ Quỳnh... Nhưng anh lại nhìn thấy một chiếc Bingley màu đen lao tới, dừng lại ở bên cạnh cô.
Trong chớp mắt tiếp theo, anh thấy một người đàn ông ăn mặc nghiêm túc, mở ô bước ra khỏi xe và đi nhanh về phía Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh vội cúi người trốn vào dưới ô của anh ta.
Người đàn ông lịch sự mở cửa bên ghế phụ cho cô, mãi đến khi cô ngồi vào trong xe, anh ta mới vòng qua xe, thu ô và ngồi vào trong xe.
Động tác mở cửa của Cao Hướng Dương chợt cứng đờ.
Nước mưa xuyên qua cánh cửa xe đang hé mở và rơi vào trong, rơi lên gương mặt nghiêm nghị của Cao Hướng Dương, khiến anh có cảm giác lạnh buốt.
Anh đóng cửa xe, động tác có phần cứng đờ.
Phía sau vang lên những tiếng còi xe gấp gáp.
Đèn đỏ tắt, đèn xanh đã bật lên.
Cao Hướng Dương hoàn hồn, trong đôi mắt sâu thẳm chợt bừng tỉnh, khôi phục lại sự hờ hững và bình tĩnh trước đó, giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Anh đạp chân ga, chiếc xe giống như một cơn gió lốc lao đi, làm văng lên từng giọt nước.
Chiếc xe của anh lướt qua chiếc xe Bingley màu đen...
Mà anh trước sau không hề nghiêng đầu liếc nhìn cô gái trong xe Bentley... Dường như cho tới bây giờ anh và cô chỉ là người xa lạ mà thôi!
CHƯƠNG 366: NGƯỜI XA LẠ MÀ THÔI
‘Anh ấy có gương mặt điển trai, có gia giáo, từng hành động cử chỉ đều có hàm dưỡng cao, thuộc dạng đàn ông luôn được các cô gái theo đuổi.
Khi buổi lễ kết thúc, anh ấy tao nhã nắm bàn tay nhỏ bé của Vũ Quỳnh bước ra khỏi nhà thờ.
Buổi lễ hôm nay hình như không quá viên mãn.
Ngày quan trọng thế này mà Lục Li Dã lại vắng mặt.
Lý do là cấp trên vừa mới phái cho anh ta một nhiệm vụ quan trọng, không được phép từ chối nên căn bản không có cách nào xin nghỉ được, chỉ có thể phục tùng mệnh lệch một cách vô điều kiện.
Vũ Quỳnh tỏ vẻ đã hiểu.
Người vắng mặt cũng không chỉ có anh ta mà còn có cả Cao Hướng Dương nữa.
Người anh từ nhỏ đến lớn của cô...
Trong đôi mắt long lanh của Vũ Quỳnh có chút mất mát.
Cửa lớn của nhà thờ được kéo ra...
Cô chậm rãi đi ra dưới sự vây quanh của mọi người. Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, cô ngạc nhiên... đứng ngây ra tại chỗ...
Trên quảng trường ngoài nhà thờ chẳng biết đã xuất hiện thêm một ban nhạc từ lúc nào.
Bọn họ lận lượt ngồi thành hai hàng ở hai bên.
Người đầu tiên bên tay trái của nhạc trưởng là người chơi cello, ngồi đầu tiên bên phải cũng là người chơi đàn cello. Sau đó theo thứ tự thứ hai đàn violon, đàn viola, đàn piano, đàn hạc, kèn trobone, kèn sousaphone, kèn trumpet, kèn bassoon, sáo, trống hòa âm... Nói chung cái gì cần có đều có, còn có cả mấy nhạc cụ mà Vũ Quỳnh căn bản không gọi được tên.
Mà bên cạnh dàn nhạc còn có một dàn ca sĩ chuyên nghiệp đang đứng.
Trong chớp mắt khi cửa nhà thờ được mở ra...
Gậy chỉ huy vung lên, giai điệu êm tai mà vang dội thay nhau nổi lên giữa quảng trường... Tiếng hát cao vút lại đầy cảm xúc xuyên qua, giai điệu và từng câu từng lời bài hát quen thuộc... như gõ vào trái tim của Vũ Quỳnh...
“When I hear the bird start singing, I wanna see you. When I see the leaves start fallin, I wanna see you. The only thing I'll do. Don' t you know, Is to rush and run to you. When I hear the clock start tiching, I start to miss you. Oh, the only thing I' lldo. Is gonna dream of you. Wanna stay by by by you side... Wannabe wannabe wanna, I wanna be your lover. I'll run to you, ooh...”
Cô không nhịn được mà rơi nước mắt...
Hai năm trước, giai điệu này vang lên trong điện thoại của người đàn ông đã dỗ cô chìm vào giấc ngủ, cô còn chưa thể hiểu rõ ý nghĩa những lời tiếng Anh trong đó... Mà bây giờ, sau khi du học ở Mỹ hai năm, cô đã hiểu được tất cả.
“Khi em nghe được tiếng con chim nhỏ cất tiếng hót, em muốn gặp anh. Khi em nhìn thấy lá cây rơi xuống, em muốn gặp anh. Khi em nghe được tiếng chuông vang lên, em bắt đầu nhớ anh. Đó là điều duy nhất em sẽ làm. Em muốn ở lại bên cạnh anh, anh là tất cả mọi thứ của em, là liên hệ duy nhất giữa em với đôi cánh thiên thần. Bàn về 'yêu', em lại không thể ngừng nhớ tới những chuyện liên quan tới anh. Tất cả thật giống như một câu chuyện điên rồ, giống như tuyết rơi giữa mùa xuân vậy. Anh có biết mỗi sáng sớm là một sự bắt đầu cho giấc mơ về anh không? Chúng ta không thể sống bên nhau đến khi đầu bạc, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta có thể giang đôi cánh của mình ra. Anh và em, em và anh giang rộng đôi cánh của chúng ta, muốn biến thành... Em muốn trở thành người yêu của anh, em sẽ chạy về phía anh...”
“I wanna be your lover, I'll run to you...”
Một câu cuối cùng...
Vũ Quỳnh không ngừng ngâm nga theo dàn nhạc hết lần này tới lần khác: “I wanna be your lover, I'll run to you...”
Em muốn trở thành người yêu của anh, em sẽ chạy về phía anh...
Nước mắt cô rơi làm ướt vạt áo.
Mãi đến khi bên cạnh vang lên tiếng hỏi han đầy quan tâm của chồng chưa cưới Trần Mặc, Vũ Quỳnh mới thoát khỏi giai điệu buồn bã.
Trước mắt cô có thêm một tờ giấy khăn do Trần Mặc đưa tới.
“Cảm ơn...”
Vũ Quỳnh nói cảm ơn rồi lau nước mắt nhưng không sao xóa đi được nỗi chua xót trong lòng.
“Whats up?” (Em sao vậy?)
Trần Mặc lo lắng hỏi cô.
Vũ Quỳnh lắc đầu, mỉm cười gượng gạo và nhìn về phía ban nhạc đối diện, có chút nghi ngờ lại giống như lơ đãng hỏi: “Đây cũng là do anh chuẩn bị sao?”
“No, I'm in the middle of nowhere.” (Không, anh không biết chuyện này.)
Trần Mặc lắc đầu và giang tay ra, tỏ vẻ mình không biết gì.
Trong đôi mắt ngấn lệ của Vũ Quỳnh thoáng có chút hoảng hốt...
Cô không nhịn được, quay đầu lại cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám người đi phía sau.
Nhưng... không có.
Cô thu hồi lại ánh mắt, trong mắt dường như có chút mất mát.
“What are you looking for?” (Em đang tìm gì vậy?)
Trần Mặc tò mò hỏi cô.
“Không... Không có gì...”
Vũ Quỳnh hờn giận thu hồi lại ánh mắt.
Trong lòng cô không ngừng dâng lên một suy đoán.
Là ai đã tốn công tốn sức mời đội dàn nhạc hòa âm chuyên nghiệp này tới đây?
Chẳng lẽ là anh sao?
Cho dù thật sự là anh, chuyện đã như vậy rồi thì phải làm thế nào chứ?
...
Hai tháng sau...
Trong buổi liên hoan gia đình mỗi tuần tập trung một lần ở nhà họ Cao.
Hoàng Ngân cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắc lại chuyện cũ.
“Hướng Dương, con đã lớn rồi, có phải cũng nên suy nghĩ một chút về chuyện hôn nhân của mình không?”
Cao Hướng Dương cúi đầu tiếp tục ăn cơm, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, rõ ràng là dáng vẻ nhắm mắt bịt tai.
Hoàng Ngân đụng tay vào chồng mình và ra hiệu anh phụ họa.
Cao Dương Thành gác đũa, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Năm đó khi ba con bằng tuổi con, con đã mặc quần yếm đi mua nước tương rồi.”
“Phụt...”
Hướng Tình không nhịn được cười ra tiếng.
Suy nghĩ tới cảnh đáng sợ khi anh mình mặc quần yếm, cô lại cảm thấy buồn cười.
Cao Hướng Dương bất thình lình trừng mắt với cô.
“Anh trừng mắt cái gì? Ba mẹ nói hoàn toàn không sai. Anh tưởng anh vẫn còn trẻ sao? Anh đã ba mươi tuổi rồi còn không kết hôn thì tính làm gì? Anh muốn sống cô độc cả quãng đời còn lại à?”
Hướng Tình cáo mượn oai hùm chống nạnh mắng anh trai mình.
Cao Hướng Dương nhếch mép cười lạnh nói: “Nếu cưới một bà vợ suốt ngày ầm ĩ như em thì còn không bằng sống cô độc cả đời!”
“Anh...”
Hướng Tình chán nản.
“Ồn ào gì thế!!”
Hoàng Ngân nghiêm mặt vỗ nhẹ vào bàn, thể hiện ra oai phong bà chủ của mình: “Thằng cả, con nói một câu xem rốt cuộc con tính thế nào về chuyện này?”
Cao Hướng Dương lạnh lùng nâng mí mắt hỏi: “Tính cái gì ạ?”
Anh quyết giả vờ đến cùng.
“Con dâu của mẹ!”
“Nếu không con ra đường xách một người về cho mẹ vậy?”
“...”
Hoàng Ngân quả thật bị con trai mình làm cho tức giận tới đau gan rồi: “Chồng, anh xem con đi. Anh xem con nói thế nào kìa! Đúng là tức chết em rồi!!”
Cao Hướng Dương uống xong hớp canh cuối cùng trong bát rồi gác thìa, dùng khăn tay lau miệng đầy tao nhã: “Ba, mẹ, con ăn xong rồi. Mọi người cứ từ từ ăn đi...”
Anh đứng lên, chân trái cử động không thoải mái tính rời đi.
“Anh...”
Hướng Tình kêu lên một tiếng, do dự một lát cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Không phải anh vẫn còn nhớ tới Tam Nhi đấy chứ?”
Tấm lưng rộng của Cao Hướng Dương chợt cứng đờ.
Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía em gái của mình với vẻ mặt lãnh đạm: “Sao anh phải nhớ tới một người phụ nữ đã có chồng chứ?”
“Em ấy còn chưa kết hôn!”
Hướng Tình nhấn mạnh.
“Cho nên?”
Cao Hướng Dương híp mắt lộ vẻ nguy hiểm.
“Không có gì...”
Hướng Tình thấy dáng vẻ anh trai mình như vậy thì cảm thấy mình có nói thêm gì đi nữa cũng chỉ tự mất mặt thôi: “Em chỉ muốn nói cho anh biết, em ấy đã trở về rồi!”
Nhìn thấy trên mặt anh trai mình vẫn không có cảm xúc gì, Hướng Tình lại thêm một câu: “Em ấy đã về gần một tháng, chỉ hai người thường xuyên bận rộn nên chưa gặp được nhau thôi. Nếu anh muốn gặp em ấy...”
“Anh rất bận.”
Không đợi Hướng Tình nói hết lời, Cao Hướng Dương đã vội vàng chặn ngang câu chuyện của cô, nhặt chiếc áo comple màu đen trên ghế dựa và tùy ý khoác lên trên cánh tay mình, gật đầu nói với ba mẹ ngồi đối diện: “Ba mẹ từ từ ăn, lát nữa con còn có ca mổ quan trọng...”
Cao Hướng Dương nói xong liền đi ra ngoài.
“Con trai, con đừng làm việc quá mệt mỏi đấy! Cơ thể không chịu đựng được thì đừng cố quá. Lúc mổ phải đứng mà thấy mệt mỏi thì nhớ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”
Hoàng Ngân còn không yên tâm cố dặn với về phía bóng lưng của con trai.
“Con biết rồi, mẹ!”
Cao Hướng Dương vừa trả lời vừa móc chìa khóa xe ra mở khóa.
...
Thời tiết tháng sáu nóng đến mức khiến trong lòng người ta cũng thấy nóng nảy bất an.
Những con ve sầu trốn ở trên cây kêu to, tiếng kêu đơn điệu lại chói tai. Mặt trời nóng bỏng ở trên cao thiêu đốt mặt đất. Cả thành phố S giống như bị bao phủ ở trong một lò hấp lớn.
Trời nóng như vậy nhưng chẳng khác nào một đứa trẻ thường xuyên thay đổi bất thường.
Mặt trời đang thiêu đốt ở trên cao, bỗng nhiên lại có một mưa xối xả đổ xuống.
Mưa to tới bất ngờ lại quá lớn làm cho đám người đi lại trên đường không kịp phản ứng.
Trên đường, xe cộ vẫn di chuyển không ngừng.
Cao Hướng Dương gặp phải đèn đỏ nên giẫm phanh thắng gấp.
Chiếc xe dừng lại.
Cần gạt nước gạt qua gạt lại rất nhanh trên tấm kính phía trước xe. Trong thoáng chốc, một bóng người có chút quen thuộc đã lâu không gặp lại hoàn toàn không báo trước mà hiện ra trong tầm mắt của anh... Trong nháy mắt, bóng dáng đó đã chiếm lấy tất cả suy nghĩ trong đầu anh.
Anh chỉ thấy cô đứng lẻ loi một mình dưới trời mưa to.
Cô không có ô, chỉ bất lực dùng bàn tay nhỏ bé che trên đỉnh đầu, dường như muốn chặn lại chút nước mưa.
Nhưng mưa rơi quá lớn, chỉ trong chớp mắt đã xối ướt chiếc váy dài màu trắng trên người cô.
Mái tóc dài đen bóng bị nước mưa xối thành chảy dài từng một lọn, chật vật giống như một con gà con nhúng nước nhưng không thể nào che giấu được vẻ đẹp nhỏ nhắn hoạt bát của cô.
Cô vẫn là cô...
Ánh mắt ngập nước giống như vầng trăng khuyết, cong lên một đường cong rõ ràng.
Từng hạt mưa nhẹ rơi lên trên hàng lông mi cong dài như hai chiếc quạt nhỏ, trong nháy mắt làm cho cô có phần bất lực, trong sự đáng thương lại lộ ra chút vô tội làm người ta phải động lòng.
Hai năm không gặp, cô hình như không thay đổi gì cả.
Nếu cứ nhất quyết phải nói có gì thay đổi, đại khái chính là thay đổi kiểu tóc...
Cô không còn để mái tóc dài xoăn tinh nghịch và đáng yêu lúc trước nữa, thay vào đó là mái tóc dài đen bóng, giấu vẻ nghịch ngợm và kiêu ngạo nhưng tăng thêm phần dịu dàng điềm đạm.
Đôi mắt sâu thẳm của Cao Hướng Dương dường như càng sẫm lại.
Trong chớp mắt tiếp theo, anh không để ý tới mưa lớn ngoài xe, cũng không quan tâm xe của mình đang ở giữa đường hay không, chỉ tính đẩy cửa xe ra và xuống xe đón Vũ Quỳnh... Nhưng anh lại nhìn thấy một chiếc Bingley màu đen lao tới, dừng lại ở bên cạnh cô.
Trong chớp mắt tiếp theo, anh thấy một người đàn ông ăn mặc nghiêm túc, mở ô bước ra khỏi xe và đi nhanh về phía Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh vội cúi người trốn vào dưới ô của anh ta.
Người đàn ông lịch sự mở cửa bên ghế phụ cho cô, mãi đến khi cô ngồi vào trong xe, anh ta mới vòng qua xe, thu ô và ngồi vào trong xe.
Động tác mở cửa của Cao Hướng Dương chợt cứng đờ.
Nước mưa xuyên qua cánh cửa xe đang hé mở và rơi vào trong, rơi lên gương mặt nghiêm nghị của Cao Hướng Dương, khiến anh có cảm giác lạnh buốt.
Anh đóng cửa xe, động tác có phần cứng đờ.
Phía sau vang lên những tiếng còi xe gấp gáp.
Đèn đỏ tắt, đèn xanh đã bật lên.
Cao Hướng Dương hoàn hồn, trong đôi mắt sâu thẳm chợt bừng tỉnh, khôi phục lại sự hờ hững và bình tĩnh trước đó, giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Anh đạp chân ga, chiếc xe giống như một cơn gió lốc lao đi, làm văng lên từng giọt nước.
Chiếc xe của anh lướt qua chiếc xe Bingley màu đen...
Mà anh trước sau không hề nghiêng đầu liếc nhìn cô gái trong xe Bentley... Dường như cho tới bây giờ anh và cô chỉ là người xa lạ mà thôi!
Bình luận facebook