Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-403
CHƯƠNG 399: VẬT VỀ VỚI CHỦ CŨ
CHƯƠNG 399: VẬT VỀ VỚI CHỦ CŨ
Hoàng Ngân nghẹn ngào, vành mắt ươn ướt: “Đã nhiều ngày như thế rồi, vẫn không có tin tức gì! Con gái một thân một mình bên ngoài, ngộ nhỡ gặp phải người xấu…Năm vừa rồi số lượng kẻ buôn người còn ít hay sao? Hướng Dương, con nói xem liệu có phải em gái con bị bọn đa cấp để mắt tới rồi không?”
“Mẹ, đừng có nghĩ ngợi lung tung, rồi tự mình dọa mình! Trước mắt cứ đợi thêm hai ngày, con đã cử người đi tìm tung tích của em rồi, nếu như có bất kỳ tin tức nào, chúng ta nhất định sẽ biết ngay.”
“Ôi!”
Hoàng Ngân thở dài một hơi: “Bây giờ ngoại trừ chờ đợi ra, chúng ta cũng không còn cách nào khác nữa rồi! Chỉ cần không thấy xác là tốt hơn so với mọi điều rồi…”
Hoàng Ngân vừa nói, hốc mắt cũng không kìm được mà đỏ lên.
Cao Hướng Dương liền rút khăn giấy đưa cho mẹ, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc của bà.
“Con trai, dạo gần đây con gầy đi rồi! Mấy ngày chạy đi chạy lại, mệt rồi chứ? Tối nay mẹ sẽ nấu món tiết canh vịt mà con thích.”
“Mẹ, con không mệt…”
Cao Hướng Dương giúp mẹ lau đi những giọt nước mắt: “Mẹ đó, gầy đi nhiều, Hướng Tình không ở đây, mẹ cũng nên tự chăm sóc bản thân mới đúng? Nếu như em trở về nhìn thấy mẹ như vậy, sẽ buồn rồi tự trách mình đó?”
“Hai anh em con thật đúng là không thể khiến cho người khác an tâm.”
Hoàng Ngân buồn bã lau nước mắt, đột nhiên nghĩ đến việc gì đó: “Đúng rồi, hôm nay Tam Nhi xuất viện đó! Con mau thu xếp đi đón con bé đi!”
Hoàng Ngân vừa nói vừa giơ tay lên giúp con trai chỉnh lại cà vạt.
Cao Hướng Dương nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, con đã tới đó rồi.”
Đôi mắt đen láy, sâu thẳm như bóng đêm.
Cổ họng anh khàn khàn, vô cùng mệt mỏi: “Cô ấy và Trần Mặc dự định sẽ kết hôn.”
“Cái gì?”
Hoàng Ngân sững sờ, không dám nhìn thẳng vào mắt của con trai: “Sao…sao lại như thế được?”
“Con mệt rồi, con lên lầu nghỉ trước, khi nào ăn cơm mẹ gọi con nhé.”
Cao Hướng Dương chưa bao giờ như thế này, trái tim như muốn rạn nứt.
Cảm giác được sự khó chịu của lồng ngực khiến anh thấy nghẹt thở.
Bây giờ, anh chỉ muốn buông bỏ tất cả những rắc rối, không muốn nghĩ về đứa con đã mất của anh và Vũ Quỳnh, không muốn nghĩ đến cuộc hôn nhân của Vũ Quỳnh và Trần Mặc nữa, không nghĩ tới việc em gái đột nhiên không rõ tung tích đâu…chỉ muốn cuộn trong chăn, ngả đầu, nhắm mắt liền có thể chìm vào giấc ngủ.
Cho dù chỉ thả lỏng đầu óc một chút, đối với anh mà nói cũng là một thứ xa xỉ…
Sau khi Vũ Quỳnh xuất viện, dường như mọi việc lại trở về đúng hướng.
Mỗi ngày cô đều đi học như bình thường, việc hôn lễ, cô rất ít khi hỏi han, mọi việc đều do một mình Trần Mặc lo liệu.
Dự kiến hai tuần sau tổ chức đám cưới.
Nghĩ tới sức khỏe của bà nội, nên cô mới dự định hoàn thành càng sớm càng tốt.
Nhưng việc này, Vũ Quỳnh lại có một vài lo lắng.
Một lòng muốn sức khỏe của bà ngoại biến chuyển tốt lên, nhưng mà, sức khỏe biến chuyển tốt lên rồi có phải đồng nghĩa với việc màn kịch này vẫn cần bọn họ diễn tiếp hay không?
Vũ Quỳnh càng nghĩ thì trong lòng càng rối, nhưng sự việc đã đi đến bước này, có nghĩ nhiều thế nào đi nữa thì cũng là tự mình tìm phiền não thôi.
Cuối cùng thì, thà rằng cứ vậy mà làm, không cần nghĩ ngợi thêm gì nữa, đi đến đâu tính đến đó vậy!
Việc Hướng Tình mất tích, cuối cùng cũng có manh mối.
Nhưng kể từ lúc đó, Cao Hướng Dương rất ít khi về nhà, hàng ngày đều ở trong bệnh viện, trở thành một kẻ điên cuồng làm việc.
Đêm nay.
Cao Hướng Dương vẫn còn ở văn phòng cùng với một số bác sĩ phẫu thuật đang trực đêm thảo luận về phương án tốt nhất cho cuộc phẫu thuật ngày kia. Đột nhiên, anh cảm thấy có vị tanh trong miệng. Anh đưa tay lên rồi chạm vào nó. Là máu.
“Viện trưởng, anh chảy máu lợi kìa!” một vị bác sĩ nhắc nhở.
Cao Hướng Dương biến sắc: “Gần đây bận rộn quá, mọi người ngồi một lát nhé, tôi đi súc miệng, đợi chút”.
Cao Hướng Dương nói xong, liền đi vào nhà vệ sinh trong phòng.
Lấy một cốc nước lọc, súc miệng, nhổ nước ra ngoài.
Trong bệ rửa, toàn là máu, nhìn hơi ghê.
Ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương, ánh đèn sáng trắng chiếu xuống, mắt Cao Hướng Dương đột nhiên có chút mờ ảo.
Hai tay chống lên trên bồn rửa mặt, thở gấp, lồng ngực phập phồng theo hơi thở của anh.
Xuất huyết sao, tầm nhìn bị mờ…
Đối với anh mà nói không phải là một triệu chứng tốt!
Thời gian trước vừa kiểm tra lại sức khỏe, nhưng bây giờ xem ra…
Cao Hướng Dương dựa vào một bên bồn rửa mặt hút điếu thuốc lá. Anh điều chỉnh lại cảm xúc trước khi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau đó, lại tiếp tục công việc như không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, Cao Hướng Dương đến khoa Huyết học để kiểm tra chi tiết.
Sau khi nhận được kết quả kiểm tra, Cao Hướng Dương không cho ai biết, ném nó vào ngăn kéo của văn phòng, không bao giờ nhìn lại lần nào nữa.
“Reng…reng…”
Lúc này, điện thoại bàn trong phòng làm việc đột nhiên vang lên.
Là mẹ anh gọi đến.
“Mẹ, có việc gì không?”
“Ừm.”
Trong điện thoại, Hoàng Ngân đáp lại một tiếng.
Do dự một lúc, mới mở miệng nói: “Hôn lễ của Tam Nhi sắp bắt đầu rồi, có phải con nên chuẩn bị quà cưới cho con bé hay không? Còn có phần của Hướng Tình nữa, nó không ở đây, thì để con phụ trách vậy, con thấy thế nào?”
Nghe đến đám cưới của Vũ Quỳnh, trong tâm của Cao Hướng Dương ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu.
Ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím máy tính, vừa trả lời email của bác sĩ, vừa trả lời Hoàng Ngân với vẻ lơ đãng: “Chuẩn bị hai phong bì mừng là được rồi mẹ!”
“Thế sao được? Chẳng có chút thành ý nào cả!”
Hoàng Ngân nhanh chóng bác bỏ.
Ngón tay đang gõ trên bàn phím máy tính của Cao Hướng Dương dừng lại vài giây.
“Dù sao chúng ta cũng có quan hệ mấy đời với bên nhà chú Phong con, quan hệ của con và Tiểu Quỳnh…cho dù không trở thành vợ chồng, cũng coi như là anh em, tặng người ta phong bì sao mà coi được chứ?”
Anh em?
Cao Hướng Dương nhíu nhẹ lông mày.
“Vâng, con biết rồi. Lúc nào cần gửi quà tới đó ạ?”
“Đồ của bên nhà gái, sẽ là của hồi môn, ngày mai phải gửi qua đó rồi, con mau chuẩn bị đi nhé.”
“Vâng, con biết rồi.”
Cao Hướng Dương cúp điện thoại.
Sau đó lại bắt đầu bận rộn trước máy tính.
Nửa tiếng sau, dừng công việc trong tay, anh gọi điện cho vị luật sư cố vấn riêng của mình.
“Luật sư Trương, làm phiền anh chuyển quyền sở hữu của căn biệt thự trong thành phố sang tên Vũ Quỳnh.”
“Đúng rồi, được.”
“Được, tôi muốn xử lý nhanh chóng, trước buổi tối ngày mai, tôi muốn nhìn thấy kết quả.”
“Được, ừ, tạm biệt!”
Căn biệt thự độc lập trong thành phố.
Đây là món hồi môn mà Cao Hướng Dương này dành tặng cho em gái của mình!
Cao Hướng Dương lại gọi điện cho dì Lý.
“Dì Lý, giúp tôi tìm công ty chuyển nhà, mang hết đồ đạc quần áo của Vũ Quỳnh chuyển tới căn biệt thự trong thành phố.”
Những đồ vật đó, trước giờ đều thuộc về cô ấy.
Nhưng hôm nay, anh chỉ là, trả vật về với chủ cũ mà thôi!
Ngày hôm sau.
Cao Hướng Dương lái xe về nhà.
Trên đường, bị chảy máu mũi, anh vội vàng lấy giấy lau đi, rồi coi như chưa có chuyện gì.
Khi về nhà, mọi người đang chuẩn bị bữa tối.
Nhà họ Vũ đối diện, rất náo nhiệt, tổ chức lễ chúc mừng.
Cách ngày cưới của Vũ Quỳnh chỉ còn lại vài ngày.
Từ ngày cô xuất viện, Cao Hướng Dương chưa gặp lại cô lần nào.
Không gặp cũng tốt, đỡ phiền não.
“Nhanh lên nào, đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm rồi.”
Hoàng Ngân vừa nhìn thấy con trai bước vào cửa, liền vội vã gọi.
“Vâng…”
Cao Hướng Dương thay dép, vào phòng.
Tiện tay ném áo khoác lên trên sofa, đi về phía phòng bếp.
Rửa tay xong mới bước ra ngồi xuống ghế, liền nghe thấy tiếng Hoàng Ngân hỏi anh: “Quà con đã chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi ạ…”
Cao Hướng Dương đáp lại một tiếng, hơi cúi đầu, tập trung ăn cơm.
Hoàng Ngân cực kỳ lo lắng, không an tâm về con trai: “Chuẩn bị quà gì vậy?”
Cao Hướng Dương ngẩng đầu đưa mắt nhìn mẹ mình một cái.
“Con tặng hai chiếc phong bì thật sao?”
“Giấy tờ nhà ạ.”
Cao Hướng Dương thật thà nói.
Hoàng Ngân sững sờ.
“Sao thế?”
Nhìn thấy mẹ mình ngạc nhiên như vậy, Cao Hướng Dương cố ý hỏi thêm một câu.
“Con tặng nhà cho Vũ Quỳnh?”
Hoàng Ngân vẫn có chút không hiểu ý con trai.
“Mẹ không nỡ à?”
Cao Hướng Dương cố ý chọc ghẹo mẹ.
“Nói cái gì thế!” Hoàng Ngân huých nhẹ con trai: “Cái gì mà nỡ với không nỡ, con không phải không biết, trong lòng mẹ đã sớm coi con bé như con gái rồi.”
Cao Hướng Dương nhếch mày, không giải thích thêm, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Thực ra, lúc mua căn biệt thự này, là để làm nhà cưới.
Khi đó nữ chủ nhân trong đầu anh nghĩ tới chính là Vũ Tiểu Tam, người mà hôm nay sắp trở thành cô dâu.
Vì thế, căn nhà đó, vốn nên thuộc về cô ấy mới phải.
“Lát nữa con tự tay mang quà sang tặng cho Tam Nhi đi!”
Hoàng Ngân dặn dò con trai.
Cao Hướng Dương đang ăn cơm đột nhiên khựng lại, một lúc sau, mới nói: “Con không đi đâu, lát nữa con còn có việc, mẹ giúp con đi một chuyến là được rồi.”
“Không được!”
Hoàng Ngân hạ đôi đũa trên tay xuống, vẻ mặt nghiêm trọng dạy dỗ nói: “Bận việc gì chứ! Bận thế nào cũng không bận đến mức không dành ra được vài phút! Cho dù lễ cưới của Vũ Quỳnh con có không vui đến thế nào, bên ngoài cũng phải đoàng hoàng cho mẹ! Lễ nghĩa căn bản con không hiểu sao?”
“Mẹ, con thấy mẹ hiểu lầm rồi, hôn lễ của Vũ Tiểu Tam con không hề thấy một chút không vui nào.”
Cao Hướng Dương nghiêm túc nói thật.
Anh thừa nhận, lúc đầu anh vô cùng không vui, nhưng khi nhận được kết quả xét nghiệm sức khỏe, anh thậm chí có chút vui mừng với hôn lễ này.
“Được, quà con tự mình đem tặng, đích thân tặng cho cô ấy.”
Như vậy cũng tốt.
Tối nay sẽ chấm dứt hoàn toàn cuộc tình này!
Mười giờ tối, khách của nhà họ Vũ đã về gần hết rồi, Cao Hướng Dương mới đi qua nhà bọn họ để tìm Vũ Quỳnh.
Vừa bước vào cửa, liền gặp Thùy Sam trong phòng khách.
Cao Hướng Dương nói rõ ý định của mình: “Dì Sam, Tam Nhi có ở đây không?”
“Nó ở trên lầu đó!”
Thùy Sam vừa cười vừa gọi Cao Hướng Dương: “Hướng Dương, lại đây ngồi, nói chuyện với dì Sam một lúc.”
“Vâng.”
Cao Hướng Dương phần nào đã đoán được chuyện mà dì Sam anh muốn nói.
Cao Hướng Dương ngồi xuống, Thùy Sam mang một cốc trà đến cho anh: “Đây là hồng trà thượng đỉnh, con uống thử xem.”
Cao Hướng Dương không uống, để sang bên cạnh: “Dì Sam, dì muốn nói chuyện gì với con?”
Thùy Sam vừa nghe thấy Cao Hướng Dương hỏi như vậy, lại cảm thấy có chút ngại ngùng, đặt tách trà trên tay xuống, do dự một hồi, mới nói: “Hướng Dương, có vài lời nếu như dì Sam nói quá thẳng, con cũng đừng trách dì nhé! Tiểu Tam của gia đình dì, mọi người đều nhìn nó khôn lớn, nhưng năm vừa rồi, con bé ở cạnh con cũng chịu không ít cực khổ. Đến nay nhìn con bé cùng với Trần Mặc trở thành người một nhà rồi, ý của dì là…hy vọng con đừng làm phiền con bé nữa, dì nói thế, con có hiểu không?
Thực ra, Thùy Sam biết rằng hôn lễ mấy ngày vừa qua chỉ là một màn kịch mà thôi.
Nhưng, tình huống kịch giả làm thật, cũng không phải là không có khả năng!
Tuy rằng kịch là giả, nhưng cũng nói không chừng người trong màn kịch giả này sẽ làm thật!
“Dì Sam, ý của dì, con hiểu!”
Cao Hướng Dương dường như lại không hề để tâm vào lời nói của dì ấy: “Dì yên tâm, con sẽ tự biết chừng mực.”
Anh vừa nói vừa đứng dậy: “Nếu như không có chuyện gì khác, con lên lầu đây ạ.”
“Ừ…”
Nghe lời nói của Cao Hướng Dương, trong lòng Thùy Sam bùng nổ sự day dứt: “Hướng Dương…”
Bà ấy vươn tay nắm lấy cánh tay của Cao Hướng Dương: “Xin lỗi con.”
Bà xin lỗi rất thành khẩn, ánh mắt tràn ngập sự áy náy và tự trách mình: “Dì Sam không hy vọng con tha thứ, nhưng hy vọng con có thể hiểu trái tim của người làm cha mẹ, dì Sam cũng không phải có thành kiến gì với con, càng không phải vì…”
“Dì Sam…”
CHƯƠNG 399: VẬT VỀ VỚI CHỦ CŨ
Hoàng Ngân nghẹn ngào, vành mắt ươn ướt: “Đã nhiều ngày như thế rồi, vẫn không có tin tức gì! Con gái một thân một mình bên ngoài, ngộ nhỡ gặp phải người xấu…Năm vừa rồi số lượng kẻ buôn người còn ít hay sao? Hướng Dương, con nói xem liệu có phải em gái con bị bọn đa cấp để mắt tới rồi không?”
“Mẹ, đừng có nghĩ ngợi lung tung, rồi tự mình dọa mình! Trước mắt cứ đợi thêm hai ngày, con đã cử người đi tìm tung tích của em rồi, nếu như có bất kỳ tin tức nào, chúng ta nhất định sẽ biết ngay.”
“Ôi!”
Hoàng Ngân thở dài một hơi: “Bây giờ ngoại trừ chờ đợi ra, chúng ta cũng không còn cách nào khác nữa rồi! Chỉ cần không thấy xác là tốt hơn so với mọi điều rồi…”
Hoàng Ngân vừa nói, hốc mắt cũng không kìm được mà đỏ lên.
Cao Hướng Dương liền rút khăn giấy đưa cho mẹ, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc của bà.
“Con trai, dạo gần đây con gầy đi rồi! Mấy ngày chạy đi chạy lại, mệt rồi chứ? Tối nay mẹ sẽ nấu món tiết canh vịt mà con thích.”
“Mẹ, con không mệt…”
Cao Hướng Dương giúp mẹ lau đi những giọt nước mắt: “Mẹ đó, gầy đi nhiều, Hướng Tình không ở đây, mẹ cũng nên tự chăm sóc bản thân mới đúng? Nếu như em trở về nhìn thấy mẹ như vậy, sẽ buồn rồi tự trách mình đó?”
“Hai anh em con thật đúng là không thể khiến cho người khác an tâm.”
Hoàng Ngân buồn bã lau nước mắt, đột nhiên nghĩ đến việc gì đó: “Đúng rồi, hôm nay Tam Nhi xuất viện đó! Con mau thu xếp đi đón con bé đi!”
Hoàng Ngân vừa nói vừa giơ tay lên giúp con trai chỉnh lại cà vạt.
Cao Hướng Dương nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, con đã tới đó rồi.”
Đôi mắt đen láy, sâu thẳm như bóng đêm.
Cổ họng anh khàn khàn, vô cùng mệt mỏi: “Cô ấy và Trần Mặc dự định sẽ kết hôn.”
“Cái gì?”
Hoàng Ngân sững sờ, không dám nhìn thẳng vào mắt của con trai: “Sao…sao lại như thế được?”
“Con mệt rồi, con lên lầu nghỉ trước, khi nào ăn cơm mẹ gọi con nhé.”
Cao Hướng Dương chưa bao giờ như thế này, trái tim như muốn rạn nứt.
Cảm giác được sự khó chịu của lồng ngực khiến anh thấy nghẹt thở.
Bây giờ, anh chỉ muốn buông bỏ tất cả những rắc rối, không muốn nghĩ về đứa con đã mất của anh và Vũ Quỳnh, không muốn nghĩ đến cuộc hôn nhân của Vũ Quỳnh và Trần Mặc nữa, không nghĩ tới việc em gái đột nhiên không rõ tung tích đâu…chỉ muốn cuộn trong chăn, ngả đầu, nhắm mắt liền có thể chìm vào giấc ngủ.
Cho dù chỉ thả lỏng đầu óc một chút, đối với anh mà nói cũng là một thứ xa xỉ…
Sau khi Vũ Quỳnh xuất viện, dường như mọi việc lại trở về đúng hướng.
Mỗi ngày cô đều đi học như bình thường, việc hôn lễ, cô rất ít khi hỏi han, mọi việc đều do một mình Trần Mặc lo liệu.
Dự kiến hai tuần sau tổ chức đám cưới.
Nghĩ tới sức khỏe của bà nội, nên cô mới dự định hoàn thành càng sớm càng tốt.
Nhưng việc này, Vũ Quỳnh lại có một vài lo lắng.
Một lòng muốn sức khỏe của bà ngoại biến chuyển tốt lên, nhưng mà, sức khỏe biến chuyển tốt lên rồi có phải đồng nghĩa với việc màn kịch này vẫn cần bọn họ diễn tiếp hay không?
Vũ Quỳnh càng nghĩ thì trong lòng càng rối, nhưng sự việc đã đi đến bước này, có nghĩ nhiều thế nào đi nữa thì cũng là tự mình tìm phiền não thôi.
Cuối cùng thì, thà rằng cứ vậy mà làm, không cần nghĩ ngợi thêm gì nữa, đi đến đâu tính đến đó vậy!
Việc Hướng Tình mất tích, cuối cùng cũng có manh mối.
Nhưng kể từ lúc đó, Cao Hướng Dương rất ít khi về nhà, hàng ngày đều ở trong bệnh viện, trở thành một kẻ điên cuồng làm việc.
Đêm nay.
Cao Hướng Dương vẫn còn ở văn phòng cùng với một số bác sĩ phẫu thuật đang trực đêm thảo luận về phương án tốt nhất cho cuộc phẫu thuật ngày kia. Đột nhiên, anh cảm thấy có vị tanh trong miệng. Anh đưa tay lên rồi chạm vào nó. Là máu.
“Viện trưởng, anh chảy máu lợi kìa!” một vị bác sĩ nhắc nhở.
Cao Hướng Dương biến sắc: “Gần đây bận rộn quá, mọi người ngồi một lát nhé, tôi đi súc miệng, đợi chút”.
Cao Hướng Dương nói xong, liền đi vào nhà vệ sinh trong phòng.
Lấy một cốc nước lọc, súc miệng, nhổ nước ra ngoài.
Trong bệ rửa, toàn là máu, nhìn hơi ghê.
Ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương, ánh đèn sáng trắng chiếu xuống, mắt Cao Hướng Dương đột nhiên có chút mờ ảo.
Hai tay chống lên trên bồn rửa mặt, thở gấp, lồng ngực phập phồng theo hơi thở của anh.
Xuất huyết sao, tầm nhìn bị mờ…
Đối với anh mà nói không phải là một triệu chứng tốt!
Thời gian trước vừa kiểm tra lại sức khỏe, nhưng bây giờ xem ra…
Cao Hướng Dương dựa vào một bên bồn rửa mặt hút điếu thuốc lá. Anh điều chỉnh lại cảm xúc trước khi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau đó, lại tiếp tục công việc như không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, Cao Hướng Dương đến khoa Huyết học để kiểm tra chi tiết.
Sau khi nhận được kết quả kiểm tra, Cao Hướng Dương không cho ai biết, ném nó vào ngăn kéo của văn phòng, không bao giờ nhìn lại lần nào nữa.
“Reng…reng…”
Lúc này, điện thoại bàn trong phòng làm việc đột nhiên vang lên.
Là mẹ anh gọi đến.
“Mẹ, có việc gì không?”
“Ừm.”
Trong điện thoại, Hoàng Ngân đáp lại một tiếng.
Do dự một lúc, mới mở miệng nói: “Hôn lễ của Tam Nhi sắp bắt đầu rồi, có phải con nên chuẩn bị quà cưới cho con bé hay không? Còn có phần của Hướng Tình nữa, nó không ở đây, thì để con phụ trách vậy, con thấy thế nào?”
Nghe đến đám cưới của Vũ Quỳnh, trong tâm của Cao Hướng Dương ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu.
Ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím máy tính, vừa trả lời email của bác sĩ, vừa trả lời Hoàng Ngân với vẻ lơ đãng: “Chuẩn bị hai phong bì mừng là được rồi mẹ!”
“Thế sao được? Chẳng có chút thành ý nào cả!”
Hoàng Ngân nhanh chóng bác bỏ.
Ngón tay đang gõ trên bàn phím máy tính của Cao Hướng Dương dừng lại vài giây.
“Dù sao chúng ta cũng có quan hệ mấy đời với bên nhà chú Phong con, quan hệ của con và Tiểu Quỳnh…cho dù không trở thành vợ chồng, cũng coi như là anh em, tặng người ta phong bì sao mà coi được chứ?”
Anh em?
Cao Hướng Dương nhíu nhẹ lông mày.
“Vâng, con biết rồi. Lúc nào cần gửi quà tới đó ạ?”
“Đồ của bên nhà gái, sẽ là của hồi môn, ngày mai phải gửi qua đó rồi, con mau chuẩn bị đi nhé.”
“Vâng, con biết rồi.”
Cao Hướng Dương cúp điện thoại.
Sau đó lại bắt đầu bận rộn trước máy tính.
Nửa tiếng sau, dừng công việc trong tay, anh gọi điện cho vị luật sư cố vấn riêng của mình.
“Luật sư Trương, làm phiền anh chuyển quyền sở hữu của căn biệt thự trong thành phố sang tên Vũ Quỳnh.”
“Đúng rồi, được.”
“Được, tôi muốn xử lý nhanh chóng, trước buổi tối ngày mai, tôi muốn nhìn thấy kết quả.”
“Được, ừ, tạm biệt!”
Căn biệt thự độc lập trong thành phố.
Đây là món hồi môn mà Cao Hướng Dương này dành tặng cho em gái của mình!
Cao Hướng Dương lại gọi điện cho dì Lý.
“Dì Lý, giúp tôi tìm công ty chuyển nhà, mang hết đồ đạc quần áo của Vũ Quỳnh chuyển tới căn biệt thự trong thành phố.”
Những đồ vật đó, trước giờ đều thuộc về cô ấy.
Nhưng hôm nay, anh chỉ là, trả vật về với chủ cũ mà thôi!
Ngày hôm sau.
Cao Hướng Dương lái xe về nhà.
Trên đường, bị chảy máu mũi, anh vội vàng lấy giấy lau đi, rồi coi như chưa có chuyện gì.
Khi về nhà, mọi người đang chuẩn bị bữa tối.
Nhà họ Vũ đối diện, rất náo nhiệt, tổ chức lễ chúc mừng.
Cách ngày cưới của Vũ Quỳnh chỉ còn lại vài ngày.
Từ ngày cô xuất viện, Cao Hướng Dương chưa gặp lại cô lần nào.
Không gặp cũng tốt, đỡ phiền não.
“Nhanh lên nào, đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm rồi.”
Hoàng Ngân vừa nhìn thấy con trai bước vào cửa, liền vội vã gọi.
“Vâng…”
Cao Hướng Dương thay dép, vào phòng.
Tiện tay ném áo khoác lên trên sofa, đi về phía phòng bếp.
Rửa tay xong mới bước ra ngồi xuống ghế, liền nghe thấy tiếng Hoàng Ngân hỏi anh: “Quà con đã chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi ạ…”
Cao Hướng Dương đáp lại một tiếng, hơi cúi đầu, tập trung ăn cơm.
Hoàng Ngân cực kỳ lo lắng, không an tâm về con trai: “Chuẩn bị quà gì vậy?”
Cao Hướng Dương ngẩng đầu đưa mắt nhìn mẹ mình một cái.
“Con tặng hai chiếc phong bì thật sao?”
“Giấy tờ nhà ạ.”
Cao Hướng Dương thật thà nói.
Hoàng Ngân sững sờ.
“Sao thế?”
Nhìn thấy mẹ mình ngạc nhiên như vậy, Cao Hướng Dương cố ý hỏi thêm một câu.
“Con tặng nhà cho Vũ Quỳnh?”
Hoàng Ngân vẫn có chút không hiểu ý con trai.
“Mẹ không nỡ à?”
Cao Hướng Dương cố ý chọc ghẹo mẹ.
“Nói cái gì thế!” Hoàng Ngân huých nhẹ con trai: “Cái gì mà nỡ với không nỡ, con không phải không biết, trong lòng mẹ đã sớm coi con bé như con gái rồi.”
Cao Hướng Dương nhếch mày, không giải thích thêm, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Thực ra, lúc mua căn biệt thự này, là để làm nhà cưới.
Khi đó nữ chủ nhân trong đầu anh nghĩ tới chính là Vũ Tiểu Tam, người mà hôm nay sắp trở thành cô dâu.
Vì thế, căn nhà đó, vốn nên thuộc về cô ấy mới phải.
“Lát nữa con tự tay mang quà sang tặng cho Tam Nhi đi!”
Hoàng Ngân dặn dò con trai.
Cao Hướng Dương đang ăn cơm đột nhiên khựng lại, một lúc sau, mới nói: “Con không đi đâu, lát nữa con còn có việc, mẹ giúp con đi một chuyến là được rồi.”
“Không được!”
Hoàng Ngân hạ đôi đũa trên tay xuống, vẻ mặt nghiêm trọng dạy dỗ nói: “Bận việc gì chứ! Bận thế nào cũng không bận đến mức không dành ra được vài phút! Cho dù lễ cưới của Vũ Quỳnh con có không vui đến thế nào, bên ngoài cũng phải đoàng hoàng cho mẹ! Lễ nghĩa căn bản con không hiểu sao?”
“Mẹ, con thấy mẹ hiểu lầm rồi, hôn lễ của Vũ Tiểu Tam con không hề thấy một chút không vui nào.”
Cao Hướng Dương nghiêm túc nói thật.
Anh thừa nhận, lúc đầu anh vô cùng không vui, nhưng khi nhận được kết quả xét nghiệm sức khỏe, anh thậm chí có chút vui mừng với hôn lễ này.
“Được, quà con tự mình đem tặng, đích thân tặng cho cô ấy.”
Như vậy cũng tốt.
Tối nay sẽ chấm dứt hoàn toàn cuộc tình này!
Mười giờ tối, khách của nhà họ Vũ đã về gần hết rồi, Cao Hướng Dương mới đi qua nhà bọn họ để tìm Vũ Quỳnh.
Vừa bước vào cửa, liền gặp Thùy Sam trong phòng khách.
Cao Hướng Dương nói rõ ý định của mình: “Dì Sam, Tam Nhi có ở đây không?”
“Nó ở trên lầu đó!”
Thùy Sam vừa cười vừa gọi Cao Hướng Dương: “Hướng Dương, lại đây ngồi, nói chuyện với dì Sam một lúc.”
“Vâng.”
Cao Hướng Dương phần nào đã đoán được chuyện mà dì Sam anh muốn nói.
Cao Hướng Dương ngồi xuống, Thùy Sam mang một cốc trà đến cho anh: “Đây là hồng trà thượng đỉnh, con uống thử xem.”
Cao Hướng Dương không uống, để sang bên cạnh: “Dì Sam, dì muốn nói chuyện gì với con?”
Thùy Sam vừa nghe thấy Cao Hướng Dương hỏi như vậy, lại cảm thấy có chút ngại ngùng, đặt tách trà trên tay xuống, do dự một hồi, mới nói: “Hướng Dương, có vài lời nếu như dì Sam nói quá thẳng, con cũng đừng trách dì nhé! Tiểu Tam của gia đình dì, mọi người đều nhìn nó khôn lớn, nhưng năm vừa rồi, con bé ở cạnh con cũng chịu không ít cực khổ. Đến nay nhìn con bé cùng với Trần Mặc trở thành người một nhà rồi, ý của dì là…hy vọng con đừng làm phiền con bé nữa, dì nói thế, con có hiểu không?
Thực ra, Thùy Sam biết rằng hôn lễ mấy ngày vừa qua chỉ là một màn kịch mà thôi.
Nhưng, tình huống kịch giả làm thật, cũng không phải là không có khả năng!
Tuy rằng kịch là giả, nhưng cũng nói không chừng người trong màn kịch giả này sẽ làm thật!
“Dì Sam, ý của dì, con hiểu!”
Cao Hướng Dương dường như lại không hề để tâm vào lời nói của dì ấy: “Dì yên tâm, con sẽ tự biết chừng mực.”
Anh vừa nói vừa đứng dậy: “Nếu như không có chuyện gì khác, con lên lầu đây ạ.”
“Ừ…”
Nghe lời nói của Cao Hướng Dương, trong lòng Thùy Sam bùng nổ sự day dứt: “Hướng Dương…”
Bà ấy vươn tay nắm lấy cánh tay của Cao Hướng Dương: “Xin lỗi con.”
Bà xin lỗi rất thành khẩn, ánh mắt tràn ngập sự áy náy và tự trách mình: “Dì Sam không hy vọng con tha thứ, nhưng hy vọng con có thể hiểu trái tim của người làm cha mẹ, dì Sam cũng không phải có thành kiến gì với con, càng không phải vì…”
“Dì Sam…”
Bình luận facebook