Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-404
CHƯƠNG 400: EM ĐANG NÓI GÌ?
CHƯƠNG 400: EM ĐANG NÓI GÌ?
Cao Hướng Dương mỉm cười, vòng tay qua người bà ấy, vỗ vỗ vai rồi an ủi nói: “Dì Sam, dì không cần nói thêm nữa, con hiểu mà, giữa chúng ta cũng không nói đến chuyện tha thứ hay không, đây chỉ là vấn đề của duyên phận, duyên phận không tới, là ai thì cũng không miễn cưỡng được…”
Anh nói xong, buông tay ra khỏi người của Thùy Sam: “Con lên lầu thăm em ấy.”
“Được, được…”
Vũ Quỳnh mở cửa phòng tắm bước ra, lúc nhìn thấy Cao Hướng Dương đứng ở ngoài cửa, cô sốc hoàn toàn.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi caro sáng màu, không thắt cà vạt, áo sơ mi tùy ý cởi bỏ mấy nút, lộ ra khoảng da màu lúa mạch.
Bên dưới, một chiếc quần tối màu thanh lịch ôm lấy đôi chân thon dài của anh, và những đường cắt tinh tế làm cho hình dáng tam giác ngược hoàn hảo của anh càng trở nên quyến rũ.
Cho dù anh chỉ là yên lặng đứng ở đó, không nói một lời, không hề có chút động tĩnh, nhưng khí chất thanh lịch và quý phái vẫn được thể hiện một cách tinh tế trên người anh.
Vũ Quỳnh đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm vào anh, nhất thời cũng chưa kịp hoàn hồn lại.
Hai người bọn họ, dường như đã rất lâu rất lâu rồi chưa gặp…
Một lúc lâu sau, giống như đã cách đó cả một thế kỷ.
Bốn mắt nhìn nhau, luồng điện lạ thường xẹt qua giữa hai người, lan vào tim, bỗng dưng Vũ Quỳnh thấy sợ hãi, lúc này mới hoàn hồn lại.
“Không định mời anh vào sao?”
Cao Hướng Dương hỏi cô ấy.
Giọng điệu điềm tĩnh, không hề có chút gợn sóng.
Vũ Quỳnh vội vàng mở cửa: “Sao anh lại đến đây?”
Cô cố tình để giọng nói của mình nghe bình tĩnh.
Cao Hướng Dương bước vào trong.
Anh cầm giấy tờ chuyển nhượng nhà đất đưa đến trước mặt của Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh sững sờ: “Đây là cái gì?”
“Quà.”
Anh nói, lại thêm một câu: “Của hồi môn.”
Vũ Quỳnh cắn nhẹ môi dưới.
Cô không nói với anh, thực ra hôn lễ mấy ngày tới này chỉ là một vở kịch.
“Chúc mừng em!”
Anh nói.
Vũ Quỳnh không nhận lấy cái gọi là quà trong tay anh, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh.
Trong mắt phủ một màn sương mờ nhẹ.
Cao Hướng Dương nhếch lông mày, mỉm cười tự nhiên: “Anh thật lòng thật dạ đó.”
Vũ Quỳnh không nhận, anh thuận tay đặt giấy tờ nhà lên bàn bên cạnh. "Mọi người đều nói rằng của hồi môn của cô dâu càng nặng, thì địa vị của cô dâu trong gia đình nhà chồng càng vững chắc!"
Anh mỉm cười: "Coi như đặt nền móng cho em! Ở bên nhà Trần hãy cố gắng sống hòa hợp với mẹ chồng, gả đi rồi đừng để bản thân chịu thiệt thòi, ngày nào đó nếu có mâu thuẫn với chồng, vẫn có căn nhà cho em đến ở. Có dự phòng vẫn hơn!"
Anh nói nhẹ nhàng làm sao.
Nhưng từng chữ như gõ mạnh vào trái tim của Vũ Quỳnh.
Bàn tay nhỏ bé bên dưới không ngừng nắm chặt lại…
Giữa các khớp ngón tay trở nên trắng bệch đáng sợ.
Lời nói của anh ấy càng thành khẩn, tim của cô lại càng không kìm được mà lạnh buốt đến đau đớn.
Rõ ràng đã nói, nên quên hết đi.
Rõ ràng đã nói, phải nhìn thoáng lên.
Nhưng khi anh ấy đứng trước mặt mình nói những lời như chưa hề có chuyện gì, trong lòng Vũ Quỳnh vẫn đau... Anh ấy luôn như vậy!
Đối với tình cảm giữa hai người, vẫn luôn có thể phóng khoáng như vậy.
Vũ Quỳnh hít sâu một hơi, cười gượng ép nói: “Cảm ơn.”
Cô ấy nói xong, quay sang cầm giấy tờ nhà đất lên đưa cho anh: “Nhưng nhà thì em không muốn, cũng không cần! Anh yên tâm, em sẽ không cãi nhau với chồng em đâu.”
Cô thừa nhận, lời nói sau, là cô cố ý dùng để bóp trái tim anh.
Cao Hướng Dương nhìn sâu vào mắt cô, tầm mắt lại hướng xuống giấy tờ nhà trong tay của cô, cũng không đưa tay nhận: “Nhà đã chuyển sang tên em, thì là của em rồi! Anh tặng em, em cứ cầm lấy.”
Không biết vì sao, trái tim Vũ Quỳnh như bị bóp nghẹt khó chịu, muốn bộc phát ra: “Đưa cho em thứ này, là có ý gì?”
Cao Hướng Dương nhíu mày: “Anh tưởng rằng anh đã nói rất rõ ràng rồi!”
“Phí bồi thường sao? Hay là phí chia tay? Phí trao trả?”
Vũ Quỳnh hỏi vặn lại anh, cười khẩy: “Em không cần!! Cao Hướng Dương, em không cần anh đưa cho em bất kỳ cái gì gọi là bồi thường vật chất sau tổn thương! ! Đừng coi thường em như vậy!!”
Vũ Quỳnh vừa nói, vừa ném giấy tờ nhà vào ngực của Cao Hướng Dương.
Cao Hướng Dương giơ tay lên, túm lấy bàn tay của cô.
Anh lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, nhìn chằm chằm cô: "Em đã từng giúp anh mang thai con của anh. Anh tặng cho em một căn biệt thự. Có gì sai?"
Lời nói cúa Cao Hướng Dương, dường như đã triệt để kích động Vũ Quỳnh.
Cô cố sức thoát khỏi cái nắm chặt của anh, khóc òa rồi la hét: "Đừng nhắc đến đứa bé với em! Đó chỉ là ngoài ý muốn, con bé đến với em là ngoài ý muốn! Cho dù không phải là mang thai ngoài tử cung, con bé cũng không thể xuất hiện ở thế giới này! Cao Hướng Dương, một người chân đạp hai thuyền như anh, không đủ tư cách nói chuyện đứa bé với em! "
“Chân đạp hai thuyền?”
Cao Hướng Dương nắm lấy bàn tay của Vũ Quỳnh, nắm rất chặt.
Anh kéo Vũ Quỳnh vào trong lòng: “Vũ Tiểu Tam, em nói rõ ràng cho anh!! Người đàn ông thế nào gọi là người đàn ông chân đạp hai thuyền?”
Cảm xúc của anh, cũng rất kích động.
Cao Hướng Dương lâu nay không hề biết, anh trong lòng của người phụ nữ này là dùng từ ngữ ấy để miêu tả!
Chân đạp hai thuyền?
Nếu như anh ấy thực sự là một người đàn ông chân đạp hai thuyền, thì đến giờ anh còn là người độc thân không?
Còn anh lúc này, mắt thấy cô sắp trở thành cô dâu của người đàn ông khác rồi, sao anh vẫn còn si tâm vọng tưởng như vậy chứ?
Nếu bản thân anh đúng là một tên khốn chân đạp hai thuyền, thì đến mức sống ba mươi mốt năm rồi cũng mới chỉ ‘thử’ được mùi vị của cô thôi sao?
“Anh chính là loại đàn ông chân đạp hai thuyền!”
Vũ Quỳnh chỉ thẳng vào anh: “Cao Hướng Dương, em hỏi anh, hôm mà em xảy ra chuyện, em gọi điện cho anh, anh nói rằng anh đang trong phòng phẫu thuật! Đến ngày hôm nay, anh tự hỏi lại bản thân đi, hôm đó rốt cuộc là anh ở đâu, ở cùng với ai?”
Khi nghĩ lại việc này một lần nữa, đôi mắt của Vũ Quỳnh giàn dụa nước mắt.
Cao Hướng Dương sững người.
Lực bàn tay nắm chặt lấy khuỷu tay của Vũ Quỳnh hơi lỏng ra.
“Hôm đó anh đang ở khách sạn?”
“Đúng!”
Đôi mắt của Vũ Quỳnh càng đỏ hơn.
“Anh ở khách sạn…”
Nước mắt từ hốc mắt tuôn ra như suối: "Vưu Tiên! chính em đã nhìn theo anh cùng với Vưu Tiên vào căn biệt thự, em đã nhìn thấy anh cùng với cô ta đi cùng nhau, Cao Hướng Dương, có phải rằng anh định nói với em, rằng đây chỉ là một sự hiểu lầm?"
Cao Hướng Dương dù thế nào cũng không đoán được rằng, thì ra hôm đó cô ở khách sạn rồi gọi điện thoại anh, mà lúc đó anh lại còn nói dối cô.
Đột nhiên, Cao Hướng Dương nghĩ về lúc anh bước ra đại sảnh, nhìn thấy thùng nước bị nhuốm màu máu đỏ tươi.
Trong tim, đột nhiên đau nhói…
Như mũi dao đâm qua vậy.
Máu đó, đều là của cô ấy, còn có của đứa con chưa thành hình của bọn họ!
Cao Hướng Dương hít một hơi thật sâu, lồng ngực bí bách có chút khó chịu.
“Vũ Tiểu Tam, hôm đó chuyện anh với Vưu Tiên chỉ là hiểu lầm! Là hiểu lầm mà thôi.”
Cao Hướng Dương giải thích.
Đột nhiên, cảm giác được mũi nóng ran.
Một dòng máu nóng tuôn ra từ mũi.
“Shit!”
Anh bực bội chửi một câu.
Vũ Quỳnh thấy vậy, vội vàng lấy giấy đưa cho anh, mặt mày căng thẳng: “Sao anh lại cứ thích chảy máu mũi thế hả?”
Từ hai năm trước, đến bây giờ, bệnh này cũng không thấy có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn.
“Anh bị nóng trong.”
Cao Hướng Dương thuận miệng đáp một câu, lau đi máu trên mũi, rồi tiếp tục nói về vấn đề kia: “Hôm đó anh không cố ý nói dối em! Vưu Tiên đến tìm anh, cũng quả thật là có chuyện quan trọng muốn nói với anh…”
Vũ Quỳnh không nói gì, mặc cho Cao Hướng Dương nói.
“Vũ Tiểu Tam, hai năm trước, lần đầu của chúng ta ở khách sạn Kim Vân, em còn nhớ hay không?”
Vũ Quỳnh không ngờ rằng anh đột nhiên lại nhắc đến việc này, vẻ mặt có chút bối rối.
Đêm hôm đó, hai người bị làm phiền liên tục, dày vò cả đêm, cô muốn quên đi cũng khó.
“Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện quá khứ? Đã lâu như vậy, em không nhớ nữa rồi.”
Cô nói dối.
Cao Hướng Dương nhìn cô ấy.
Ráng hồng trên mặt cô bị anh thu hết vào tầm mắt không sót chỗ nào.
Anh biết, cô chưa quên, chỉ là cô ấy đang già mồm mà thôi.
“Vũ Tiểu Tam, em có biết tật của anh sau khi uống rượu là quên sạch mọi chuyện đã xảy ra không?”
Vũ Quỳnh nghe những lời này của anh, đột nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm anh: “Anh muốn nói, thực ra sự việc xảy ra tối hôm đó, anh đã quên sạch hết rồi?”
“Đúng! Anh không nhớ! Tất cả hình ảnh đều nhòe nhòe, giống như đang nằm mơ vậy!”
Cao Hướng Dương thật thà trả lời, lại nói: “Nửa đêm em bỏ anh lại một mình mà đi mất, nhưng em có biết sau đó xảy ra chuyện gì hay không?”
“Sau đó, buổi sáng anh tỉnh dậy, thấy người nằm bên cạnh không phải là em, mà là Vưu Tiên!”
“Trên gia giường còn dính vết máu đỏ, cô ta nói rằng đó là lần đầu của cô ta, cô ta còn nói, người phụ nữ nằm dưới thân anh cả đêm, chính là cô ta!”
Vũ Quỳnh nghe xong những lời đó của Cao Hướng Dương, vừa kinh ngạc, vừa giận dữ, bởi vì cảm xúc kích động mà ngực phập phồng mãnh liệt: “Cô ta nói dối! Người đêm đó rõ ràng là em! Vệt máu trên ga giường cũng là của em! Đó là bằng chứng cho lần đầu của em…”
Vũ Quỳnh vừa nói, vành mắt khó khăn lắm mới khô nước mắt, giờ lại ướt đẫm.
Cao Hướng Dương giang tay ra, ôm chặt cô vào lòng.
Thương yêu ôm chặt cô gái mỏng manh yếu đuối đó lại.
Cảm nhận được cô đang khóc nức nở trong lòng anh.
Anh nói: “Đúng! Người đêm đó luôn là em. Anh cũng rất vui, và thấy may mắn vì người đó chính là em! Đó là chân tướng mà cô ta kể với anh hôm ở khách sạn!”
“Nếu đúng là như vậy, sao anh lại lừa dối em?”
Vũ Quỳnh vừa khóc vừa chất vấn anh.
“Nếu như thật sự chỉ là vì anh sợ em nghĩ lung tung thì sao?”
Cao Hướng Dương ôm chặt eo cô.
Lực ôm mạnh hơn, dáng vẻ đó, giống như muốn đem cô hòa tan vào cơ thể anh vậy.
Đây có lẽ là cái ôm cuối cùng anh dành cho cô…
Vũ Quỳnh giãy dụa trong lòng Cao Hướng Dương, vành mắt ướt nóng, mũi cay cay: “Cao Hướng Dương, đến bây giờ, lời anh nói em còn có thể tin được nữa hay không?”
Cô rời khỏi lòng anh, đôi mắt mọng nước nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, lắc đầu yếu ớt nói: “Cho dù là bây giờ, em cũng không nhìn thấu được trái tim anh, em mệt rồi, thực sự… rất mệt… rất mệt…”
“Chuyện xảy ra hai năm trước giống như một cái gai đâm sâu vào lòng em, không rút ra được.”
Vũ Quỳnh ôm lấy trái tim, cảm thấy đau nhói.
Mắt cô đỏ ửng, nói với anh: “Nhưng nếu hai năm trước anh từng yêu em thì cũng sẽ không bỏ rơi em, kết hôn với Vưu Tiên! Nếu hai năm trước anh yêu em, thì anh đã không nỡ để em đi! Anh rõ ràng biết em là vì anh… vì anh nên em mới đi!”
“Cao Hướng Dương, trước giờ anh chưa từng cho em nhìn thấy trái tim thật sự của anh!”
Cao Hướng Dương mắt đỏ hoe, tức giận trừng mắt nhìn cô.
Bàn tay to túm chặt cổ tay cô, dùng sức, giống như hai gọng kìm: “Vũ Tiểu Tam, rốt cuộc em có biết em đang nói gì không?”
Lúc anh nói câu này, giống như đang gầm lên vậy.
CHƯƠNG 400: EM ĐANG NÓI GÌ?
Cao Hướng Dương mỉm cười, vòng tay qua người bà ấy, vỗ vỗ vai rồi an ủi nói: “Dì Sam, dì không cần nói thêm nữa, con hiểu mà, giữa chúng ta cũng không nói đến chuyện tha thứ hay không, đây chỉ là vấn đề của duyên phận, duyên phận không tới, là ai thì cũng không miễn cưỡng được…”
Anh nói xong, buông tay ra khỏi người của Thùy Sam: “Con lên lầu thăm em ấy.”
“Được, được…”
Vũ Quỳnh mở cửa phòng tắm bước ra, lúc nhìn thấy Cao Hướng Dương đứng ở ngoài cửa, cô sốc hoàn toàn.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi caro sáng màu, không thắt cà vạt, áo sơ mi tùy ý cởi bỏ mấy nút, lộ ra khoảng da màu lúa mạch.
Bên dưới, một chiếc quần tối màu thanh lịch ôm lấy đôi chân thon dài của anh, và những đường cắt tinh tế làm cho hình dáng tam giác ngược hoàn hảo của anh càng trở nên quyến rũ.
Cho dù anh chỉ là yên lặng đứng ở đó, không nói một lời, không hề có chút động tĩnh, nhưng khí chất thanh lịch và quý phái vẫn được thể hiện một cách tinh tế trên người anh.
Vũ Quỳnh đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm vào anh, nhất thời cũng chưa kịp hoàn hồn lại.
Hai người bọn họ, dường như đã rất lâu rất lâu rồi chưa gặp…
Một lúc lâu sau, giống như đã cách đó cả một thế kỷ.
Bốn mắt nhìn nhau, luồng điện lạ thường xẹt qua giữa hai người, lan vào tim, bỗng dưng Vũ Quỳnh thấy sợ hãi, lúc này mới hoàn hồn lại.
“Không định mời anh vào sao?”
Cao Hướng Dương hỏi cô ấy.
Giọng điệu điềm tĩnh, không hề có chút gợn sóng.
Vũ Quỳnh vội vàng mở cửa: “Sao anh lại đến đây?”
Cô cố tình để giọng nói của mình nghe bình tĩnh.
Cao Hướng Dương bước vào trong.
Anh cầm giấy tờ chuyển nhượng nhà đất đưa đến trước mặt của Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh sững sờ: “Đây là cái gì?”
“Quà.”
Anh nói, lại thêm một câu: “Của hồi môn.”
Vũ Quỳnh cắn nhẹ môi dưới.
Cô không nói với anh, thực ra hôn lễ mấy ngày tới này chỉ là một vở kịch.
“Chúc mừng em!”
Anh nói.
Vũ Quỳnh không nhận lấy cái gọi là quà trong tay anh, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh.
Trong mắt phủ một màn sương mờ nhẹ.
Cao Hướng Dương nhếch lông mày, mỉm cười tự nhiên: “Anh thật lòng thật dạ đó.”
Vũ Quỳnh không nhận, anh thuận tay đặt giấy tờ nhà lên bàn bên cạnh. "Mọi người đều nói rằng của hồi môn của cô dâu càng nặng, thì địa vị của cô dâu trong gia đình nhà chồng càng vững chắc!"
Anh mỉm cười: "Coi như đặt nền móng cho em! Ở bên nhà Trần hãy cố gắng sống hòa hợp với mẹ chồng, gả đi rồi đừng để bản thân chịu thiệt thòi, ngày nào đó nếu có mâu thuẫn với chồng, vẫn có căn nhà cho em đến ở. Có dự phòng vẫn hơn!"
Anh nói nhẹ nhàng làm sao.
Nhưng từng chữ như gõ mạnh vào trái tim của Vũ Quỳnh.
Bàn tay nhỏ bé bên dưới không ngừng nắm chặt lại…
Giữa các khớp ngón tay trở nên trắng bệch đáng sợ.
Lời nói của anh ấy càng thành khẩn, tim của cô lại càng không kìm được mà lạnh buốt đến đau đớn.
Rõ ràng đã nói, nên quên hết đi.
Rõ ràng đã nói, phải nhìn thoáng lên.
Nhưng khi anh ấy đứng trước mặt mình nói những lời như chưa hề có chuyện gì, trong lòng Vũ Quỳnh vẫn đau... Anh ấy luôn như vậy!
Đối với tình cảm giữa hai người, vẫn luôn có thể phóng khoáng như vậy.
Vũ Quỳnh hít sâu một hơi, cười gượng ép nói: “Cảm ơn.”
Cô ấy nói xong, quay sang cầm giấy tờ nhà đất lên đưa cho anh: “Nhưng nhà thì em không muốn, cũng không cần! Anh yên tâm, em sẽ không cãi nhau với chồng em đâu.”
Cô thừa nhận, lời nói sau, là cô cố ý dùng để bóp trái tim anh.
Cao Hướng Dương nhìn sâu vào mắt cô, tầm mắt lại hướng xuống giấy tờ nhà trong tay của cô, cũng không đưa tay nhận: “Nhà đã chuyển sang tên em, thì là của em rồi! Anh tặng em, em cứ cầm lấy.”
Không biết vì sao, trái tim Vũ Quỳnh như bị bóp nghẹt khó chịu, muốn bộc phát ra: “Đưa cho em thứ này, là có ý gì?”
Cao Hướng Dương nhíu mày: “Anh tưởng rằng anh đã nói rất rõ ràng rồi!”
“Phí bồi thường sao? Hay là phí chia tay? Phí trao trả?”
Vũ Quỳnh hỏi vặn lại anh, cười khẩy: “Em không cần!! Cao Hướng Dương, em không cần anh đưa cho em bất kỳ cái gì gọi là bồi thường vật chất sau tổn thương! ! Đừng coi thường em như vậy!!”
Vũ Quỳnh vừa nói, vừa ném giấy tờ nhà vào ngực của Cao Hướng Dương.
Cao Hướng Dương giơ tay lên, túm lấy bàn tay của cô.
Anh lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, nhìn chằm chằm cô: "Em đã từng giúp anh mang thai con của anh. Anh tặng cho em một căn biệt thự. Có gì sai?"
Lời nói cúa Cao Hướng Dương, dường như đã triệt để kích động Vũ Quỳnh.
Cô cố sức thoát khỏi cái nắm chặt của anh, khóc òa rồi la hét: "Đừng nhắc đến đứa bé với em! Đó chỉ là ngoài ý muốn, con bé đến với em là ngoài ý muốn! Cho dù không phải là mang thai ngoài tử cung, con bé cũng không thể xuất hiện ở thế giới này! Cao Hướng Dương, một người chân đạp hai thuyền như anh, không đủ tư cách nói chuyện đứa bé với em! "
“Chân đạp hai thuyền?”
Cao Hướng Dương nắm lấy bàn tay của Vũ Quỳnh, nắm rất chặt.
Anh kéo Vũ Quỳnh vào trong lòng: “Vũ Tiểu Tam, em nói rõ ràng cho anh!! Người đàn ông thế nào gọi là người đàn ông chân đạp hai thuyền?”
Cảm xúc của anh, cũng rất kích động.
Cao Hướng Dương lâu nay không hề biết, anh trong lòng của người phụ nữ này là dùng từ ngữ ấy để miêu tả!
Chân đạp hai thuyền?
Nếu như anh ấy thực sự là một người đàn ông chân đạp hai thuyền, thì đến giờ anh còn là người độc thân không?
Còn anh lúc này, mắt thấy cô sắp trở thành cô dâu của người đàn ông khác rồi, sao anh vẫn còn si tâm vọng tưởng như vậy chứ?
Nếu bản thân anh đúng là một tên khốn chân đạp hai thuyền, thì đến mức sống ba mươi mốt năm rồi cũng mới chỉ ‘thử’ được mùi vị của cô thôi sao?
“Anh chính là loại đàn ông chân đạp hai thuyền!”
Vũ Quỳnh chỉ thẳng vào anh: “Cao Hướng Dương, em hỏi anh, hôm mà em xảy ra chuyện, em gọi điện cho anh, anh nói rằng anh đang trong phòng phẫu thuật! Đến ngày hôm nay, anh tự hỏi lại bản thân đi, hôm đó rốt cuộc là anh ở đâu, ở cùng với ai?”
Khi nghĩ lại việc này một lần nữa, đôi mắt của Vũ Quỳnh giàn dụa nước mắt.
Cao Hướng Dương sững người.
Lực bàn tay nắm chặt lấy khuỷu tay của Vũ Quỳnh hơi lỏng ra.
“Hôm đó anh đang ở khách sạn?”
“Đúng!”
Đôi mắt của Vũ Quỳnh càng đỏ hơn.
“Anh ở khách sạn…”
Nước mắt từ hốc mắt tuôn ra như suối: "Vưu Tiên! chính em đã nhìn theo anh cùng với Vưu Tiên vào căn biệt thự, em đã nhìn thấy anh cùng với cô ta đi cùng nhau, Cao Hướng Dương, có phải rằng anh định nói với em, rằng đây chỉ là một sự hiểu lầm?"
Cao Hướng Dương dù thế nào cũng không đoán được rằng, thì ra hôm đó cô ở khách sạn rồi gọi điện thoại anh, mà lúc đó anh lại còn nói dối cô.
Đột nhiên, Cao Hướng Dương nghĩ về lúc anh bước ra đại sảnh, nhìn thấy thùng nước bị nhuốm màu máu đỏ tươi.
Trong tim, đột nhiên đau nhói…
Như mũi dao đâm qua vậy.
Máu đó, đều là của cô ấy, còn có của đứa con chưa thành hình của bọn họ!
Cao Hướng Dương hít một hơi thật sâu, lồng ngực bí bách có chút khó chịu.
“Vũ Tiểu Tam, hôm đó chuyện anh với Vưu Tiên chỉ là hiểu lầm! Là hiểu lầm mà thôi.”
Cao Hướng Dương giải thích.
Đột nhiên, cảm giác được mũi nóng ran.
Một dòng máu nóng tuôn ra từ mũi.
“Shit!”
Anh bực bội chửi một câu.
Vũ Quỳnh thấy vậy, vội vàng lấy giấy đưa cho anh, mặt mày căng thẳng: “Sao anh lại cứ thích chảy máu mũi thế hả?”
Từ hai năm trước, đến bây giờ, bệnh này cũng không thấy có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn.
“Anh bị nóng trong.”
Cao Hướng Dương thuận miệng đáp một câu, lau đi máu trên mũi, rồi tiếp tục nói về vấn đề kia: “Hôm đó anh không cố ý nói dối em! Vưu Tiên đến tìm anh, cũng quả thật là có chuyện quan trọng muốn nói với anh…”
Vũ Quỳnh không nói gì, mặc cho Cao Hướng Dương nói.
“Vũ Tiểu Tam, hai năm trước, lần đầu của chúng ta ở khách sạn Kim Vân, em còn nhớ hay không?”
Vũ Quỳnh không ngờ rằng anh đột nhiên lại nhắc đến việc này, vẻ mặt có chút bối rối.
Đêm hôm đó, hai người bị làm phiền liên tục, dày vò cả đêm, cô muốn quên đi cũng khó.
“Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện quá khứ? Đã lâu như vậy, em không nhớ nữa rồi.”
Cô nói dối.
Cao Hướng Dương nhìn cô ấy.
Ráng hồng trên mặt cô bị anh thu hết vào tầm mắt không sót chỗ nào.
Anh biết, cô chưa quên, chỉ là cô ấy đang già mồm mà thôi.
“Vũ Tiểu Tam, em có biết tật của anh sau khi uống rượu là quên sạch mọi chuyện đã xảy ra không?”
Vũ Quỳnh nghe những lời này của anh, đột nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm anh: “Anh muốn nói, thực ra sự việc xảy ra tối hôm đó, anh đã quên sạch hết rồi?”
“Đúng! Anh không nhớ! Tất cả hình ảnh đều nhòe nhòe, giống như đang nằm mơ vậy!”
Cao Hướng Dương thật thà trả lời, lại nói: “Nửa đêm em bỏ anh lại một mình mà đi mất, nhưng em có biết sau đó xảy ra chuyện gì hay không?”
“Sau đó, buổi sáng anh tỉnh dậy, thấy người nằm bên cạnh không phải là em, mà là Vưu Tiên!”
“Trên gia giường còn dính vết máu đỏ, cô ta nói rằng đó là lần đầu của cô ta, cô ta còn nói, người phụ nữ nằm dưới thân anh cả đêm, chính là cô ta!”
Vũ Quỳnh nghe xong những lời đó của Cao Hướng Dương, vừa kinh ngạc, vừa giận dữ, bởi vì cảm xúc kích động mà ngực phập phồng mãnh liệt: “Cô ta nói dối! Người đêm đó rõ ràng là em! Vệt máu trên ga giường cũng là của em! Đó là bằng chứng cho lần đầu của em…”
Vũ Quỳnh vừa nói, vành mắt khó khăn lắm mới khô nước mắt, giờ lại ướt đẫm.
Cao Hướng Dương giang tay ra, ôm chặt cô vào lòng.
Thương yêu ôm chặt cô gái mỏng manh yếu đuối đó lại.
Cảm nhận được cô đang khóc nức nở trong lòng anh.
Anh nói: “Đúng! Người đêm đó luôn là em. Anh cũng rất vui, và thấy may mắn vì người đó chính là em! Đó là chân tướng mà cô ta kể với anh hôm ở khách sạn!”
“Nếu đúng là như vậy, sao anh lại lừa dối em?”
Vũ Quỳnh vừa khóc vừa chất vấn anh.
“Nếu như thật sự chỉ là vì anh sợ em nghĩ lung tung thì sao?”
Cao Hướng Dương ôm chặt eo cô.
Lực ôm mạnh hơn, dáng vẻ đó, giống như muốn đem cô hòa tan vào cơ thể anh vậy.
Đây có lẽ là cái ôm cuối cùng anh dành cho cô…
Vũ Quỳnh giãy dụa trong lòng Cao Hướng Dương, vành mắt ướt nóng, mũi cay cay: “Cao Hướng Dương, đến bây giờ, lời anh nói em còn có thể tin được nữa hay không?”
Cô rời khỏi lòng anh, đôi mắt mọng nước nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, lắc đầu yếu ớt nói: “Cho dù là bây giờ, em cũng không nhìn thấu được trái tim anh, em mệt rồi, thực sự… rất mệt… rất mệt…”
“Chuyện xảy ra hai năm trước giống như một cái gai đâm sâu vào lòng em, không rút ra được.”
Vũ Quỳnh ôm lấy trái tim, cảm thấy đau nhói.
Mắt cô đỏ ửng, nói với anh: “Nhưng nếu hai năm trước anh từng yêu em thì cũng sẽ không bỏ rơi em, kết hôn với Vưu Tiên! Nếu hai năm trước anh yêu em, thì anh đã không nỡ để em đi! Anh rõ ràng biết em là vì anh… vì anh nên em mới đi!”
“Cao Hướng Dương, trước giờ anh chưa từng cho em nhìn thấy trái tim thật sự của anh!”
Cao Hướng Dương mắt đỏ hoe, tức giận trừng mắt nhìn cô.
Bàn tay to túm chặt cổ tay cô, dùng sức, giống như hai gọng kìm: “Vũ Tiểu Tam, rốt cuộc em có biết em đang nói gì không?”
Lúc anh nói câu này, giống như đang gầm lên vậy.