Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-415
CHƯƠNG 411 : CHỈ CẦN EM SỐNG TỐT
CHƯƠNG 411 : CHỈ CẦN EM SỐNG TỐT
“Dương Thành, anh xem giờ phải làm sao, con bé này từ nhỏ đã rất cố chấp, nếu như Hướng Dương có xảy ra mệnh hệ gì, con bé nhất định sẽ không ở lại một mình đâu! Nếu như thật xảy ra chuyện gì thì chúng ta kiếp này sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình được!”
Hoàng Ngân hoang mang đi đi lại lại trong phòng, nghĩ hoài không ra cách xử lý hợp lý.
“Con bé chắc chắn sẽ không nghe lời khuyên của mình đâu, cá tính của con bé chúng ta đã quá hiểu rồi, rất là cố chấp, đã quyết định gì rồi là sẽ không thể nào thay đổi được! Anh xem chuyện này chúng ta có nên báo cho Thùy Sam và Vũ Phong tìm cách giải quyết không?”
“Tạm thời em bình tĩnh lại đã.”
Cao Dương Thành bình tĩnh an ủi vợ mình: “Bệnh tình của Hướng Dương cũng đã có chuyển biến tốt, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đợi con nó rời khỏi phòng theo dõi, chúng ta nói chuyện với con xem sao.”
“Nói chuyện với con? Anh muốn nói chuyện này cho con biết sao?”
Hoàng Ngân lo lắng: “Như vậy không phải là khiến cho con thêm lo lắng sao? Nếu như nó biết được, lỡ nó lo lắng rồi bệnh tình chuyển xấu thì sao?”
“Nhưng con nó có quyền được biết chuyện này, với lại, nó nhất định cần phải biết, Hoàng Ngân à, chúng ta không thể quyết định thay bọn nhỏ được. Tục ngữ có câu nói rất đúng: muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc. Trong chúng ta, cũng chỉ có mình Hướng Dương mới có cách khuyên được con bé thôi.”
“Thôi được rồi!”
Hoàng Ngân cuối cùng cũng đồng ý: “Chỉ còn cách đó thôi.
Ba ngày sau, Cao Hướng Dương được chuyển ra khỏi phòng cách ly, trở về phòng bệnh VVIP.
Bệnh tình có chuyển biến tốt rõ rệt, tuy nhiên hiện tượng phản ứng thải ghép vẫn còn, nhưng ít ra anh đã có thể thỉnh thoảng xuống giường vận động.
Cao Hướng Dương có vẻ đã gầy bớt.
Nhưng Vũ Quỳnh còn gầy hơn nữa.
Nhìn vào giống như cô mới là người bệnh!
Hoàng Ngân do dự đắn đo giữa nói hay không nói cho con trai biết chuyện của Vũ Quỳnh, đắn đo lúc lâu, cuối cùng bà cũng quyết định cho Cao Hướng Dương biết.
Cao Hướng Dương đứng hình mười giây sau khi nghe mẹ anh kể lại câu chuyện.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng an ủi mẹ mình: “Mẹ đừng lo quá, chuyện này để con xử lý, mẹ yên tâm đi, con sẽ không để vợ con xảy ra chuyện gì đâu.”
“Con thật sự có tự tin con khuyên được nó được sao?”
Hoàng Ngân vẫn còn chút lo lắng.
Cao Hướng Dương tự tin nhíu mày: “Trên đời này ngoại trừ con ra thì còn ai có thể trị vợ con được nữa?”
“Vậy được rồi! Vậy chuyện này giao cho con mẹ cũng yên tâm hơn rồi! Nhưng mà con cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, con bây giờ không thích hợp lo lắng suy nghĩ những chuyện không vui, hiểu không?”
“Con biết rồi mẹ à! Mẹ yên tâm đi, con cũng là bác sỹ mà, điều cơ bản đó con biết, con sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mà! Hơn nữa con dâu của mẹ cũng đã lấy tính mạng của mình uy hiếp con rồi, mẹ nghĩ con dám coi nhẹ tính mạng của mình sao?”
Cao Hướng Dương nói giỡn chọc mẹ anh.
Hoàng Ngân đã chịu nở nụ cười: “Vợ con đúng thật là quyết tâm theo con rồi, con mà có mệnh hệ gì thì đúng thật là có lỗi với nó lắm đó.”
“Cho nên, con nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân mà, con hứa!”
“Được rồi, được rồi… nghe câu này của con, mẹ yên tâm hơn rồi!!”
Hoàng Ngân cười an ủi.
Một tuần sau, tình hình sức khỏe của Cao Hướng Dương chuyển biến tốt, có thể thuận lợi xuất viện.
Nhưng vì hiện tượng phản ứng thải ghép vẫn còn, nên bắt buộc anh phải định kỳ hai ngày đến kiểm tra một lần.
Vũ Quỳnh mỗi giờ mỗi phút đều bên cạnh anh, theo trước theo sau, Cao Hướng Dương nhìn cô mỗi ngày một gầy đi… Nhớ đến chuyện di chúc mẹ anh nói, Cao Hướng Dương không khỏi lo lắng.
Đúng lúc Vũ Quỳnh đi ngang qua người anh, Cao Hướng Dương liền đưa tay giữ lấy tay cô lại.
“Anh sao vậy?”
Vũ Quỳnh liền khẩn trương hỏi anh: “Anh cần lấy gì sao?”
“Anh cái gì cũng không cần…”
Cao Hướng Dương ngồi trên giường nắm lấy tay của cô, tay còn lại ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh, thành thật trả lời cô: “Anh chỉ cần em, chỉ cần em sống tốt…”
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, nhỏ tiếng tỉ tê, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, nhẹ nhàng vuốt ve: “Em cũng chỉ cần anh khỏe mạnh thôi…”
“Tam Nhi, ngày mai ngoan ngoãn đi học nha…”
Cao Hướng Dương đột nhiên đề xuất.
Vũ Quỳnh bất ngờ, ngước đầu nhìn anh tỏ vẻ không hiểu: “Tình hình sức khỏe hiện tại của anh cần có người bên cạnh chăm sóc, anh bây giờ muốn em đi học?? Em làm sao có thể đi học được lúc này?”
“Anh hiện giờ khỏe nhiều rồi! Dì Lý cũng chăm sóc anh rất tốt, còn có mẹ anh, thêm nữa không phải có mời thêm một y tá chuyên chăm sóc anh rồi sao? Họ đều có thể chăm sóc anh rất tốt! Em nên đi làm những việc của bản thân em, hiểu không?”
“Em không biết! Em cũng không muốn hiểu.”
Chuyện này nói sao cũng không thể chấp nhận được.
Chồng mình đang nằm trên giường bệnh như vậy rồi, anh còn muốn mình bỏ mặc anh để đến lớp?
“Xin lỗi, em làm không được. Cho dù em có đi học đi nữa thì em cũng đâu thể chuyên tâm học, nếu như vậy thì thà em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, cho dù không giúp được gì, chỉ nhìn anh thôi thì cũng đủ rồi.”
Gương mặt Cao Hướng Dương tối sầm lại, kéo tay Vũ Quỳnh an ủi cô: “Tam Nhi, em nên có cuộc sống của riêng em, em hiểu không? Trong cuộc sống của em, ngoại trừ anh, em cần nên có những hoạt động và đam mê khác!”
Trong phút chốc, Vũ Quỳnh hiểu ra ẩn ý của anh.
Anh đang lo sợ…
Sợ lỡ như anh đi rồi, trọng tâm cuộc sống của cô sẽ sụp đổ.
Mắt cô đỏ hoe, bắt đầu ướt đẫm: “Nhưng mà làm sao đây? Từ lúc ra đời đến bây giờ, trọng tâm của Vũ Tiểu Tam chỉ có…Cao Hướng Dương…”
“Đồ ngốc!!”
Cao Hướng Dương kích động ôm lấy Vũ Quỳnh vào lòng mình.
Dùng sức ôm chặt cô, như muốn khiến cho cô hòa nhập vào một thể với mình.
Ông trời à, nếu kiếp này Cao Hướng Dương tôi không có cơ hội răng long đầu bạc với cô ấy, vậy thì kiếp sau… kiếp sau nhất định phải suốt đời suốt kiếp!!
Về nhà nghỉ ngơi được khoảng mười ngày, cơ thể Cao Hướng Dương lại xuất hiện phản ứng thải ghép kịch liệt.
Ngũ tạng lục phủ trôi bồng bềnh trong bụng chứa đầy dịch của anh, anh bắt đầu nôn không ngừng, cứ thế mà nôn… Lại một lần nữa, Cao Hướng Dương được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện.
Anh đã không còn dấu hiệu sinh tồn khi nằm trên giường bệnh.
Ngay cả đến nhịp tim cũng chỉ hiển thị gần như là một đường thẳng…
Vũ Quỳnh cũng không trụ nổi nữa, ngất xỉu sau đó.
Mỗi một lần bệnh tình anh chuyển biến xấu đối với cô như là một cuộc tra tấn chưa từng có.
Cái cảm giác đó, giống như là có người dùng dao, từng nhát từng nhát đâm vào tim cô… khiến cho cô gần như không thở được!!
Bác sỹ bước ra từ phòng cấp cứu, Hoàng Ngân và Dương Thành liền chạy vội đến hỏi bác sỹ: “Bác sỹ, tình hình sao rồi?”
Bác sỹ lắc đầu, thở dài: “Nói thật lòng, tình hình không khả quan lắm, bác sỹ Cao, mọi người…mọi người chuẩn bị tâm lý…”
“Không… không thể như vậy được!!!”
Hoàng Ngân hét lên một tiếng, giây sau đó trước mắt bà tối sầm lại, ngất xỉu liền sau đó.
“Hoàng Ngân!”
“Hoàng Ngân! Hoàng Ngân! Hoàng Ngân! !”
“…”
Cao Hướng Dương nằm viện suốt năm ngày trong phòng cấp cứu.
Trong suốt năm ngày đó, anh không hề tỉnh dậy, mỗi ngày đều trông chờ vào máy trợ thở để duy trì sinh mạng.
Năm ngày, Vũ Quỳnh lại ốm hơn nữa, hốc mắt cô hiện rõ vệt sâu, khiến cho người khác nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng.
Cô hầu như không ăn không ngủ trong năm ngày đó, bất kể mọi người khuyên như thế nào đi nữa cũng không được… ép cho vào miệng, nhưng sau đó lại nôn ra lại…
Tình trạng của cô cũng tuột dốc theo từng ngày, đến ngày thứ sáu, cô đã không thể cầm cự nổi và cô đã gục ngã.
Lần này cô ngủ, là hết hẳn một ngày.
Và cái ngày đó, cô liên tục có những giấc mơ.
Trong mơ chỉ có mỗi Cao Hướng Dương.
Cô thấy anh đang ngồi cạnh giường của mình, cúi đầu, không ngừng trao cho cô những nụ hôn.
Hôn từ trán đến môi cô.
Nghe tiếng anh thỏ thẻ bên tai: “Em yêu, những ngày tháng sau này không có anh, em phải sống tốt nha, em phải hứa với anh, không được tự hành hạ mình nghe chưa?”
Vũ Quỳnh sốt cao, sốt cao đến mức độ mê man, ngay cả đến trong mơ, cô cũng cảm giác anh sắp rời đi, cô liền nắm lấy tay anh: “Hướng Dương, anh đi đâu? Anh không được bỏ lại mình em, không được…”
“Em yêu à, anh đi đến một nơi rất đẹp để trị bệnh của anh! Nhưng nơi đó anh không thể dẫn em đi theo được…”
“Không được!! Hãy để em theo anh…”
Trong mơ, Vũ Quỳnh khóc sướt mướt.
“Hứa với anh, vì anh em sẽ sống tốt! Và đợi anh trở về… Khi anh trở về, anh muốn nhìn thấy một Vũ Tiểu Tam khỏe mạnh xinh đẹp!!”
“Anh thật sự sẽ trở về sao?”
Vũ Quỳnh nghi ngờ hỏi anh.
“Sẽ về, anh nhất định sẽ về…”
Anh nhấn mạnh khẳng định với cô.
“Dạ, được…”
Vũ Quỳnh đau khổ khóc thành tiếng: “Nhưng anh phải hứa với em, anh phải sống tốt… nhất định phải khỏe mạnh trở về!!”
“Anh nhất định sẽ khỏe mạnh trở về, có em đợi anh, sao anh có thể không về được…”
Giọng của anh đã khàn đi rất nhiều.
Cảm giác như cổ họng anh như bị ai đó cứa…
“Cho nên, vì anh, em cũng phải sống tốt nhé…”
“Dạ! Em nhất định sẽ sống tốt! Nhưng mà anh đi đâu? Tại sao không thể cho em đi cùng?? Em không muốn xa anh…anh ơi, em không muốn chia cắt với anh…”
“…”
Đáp lại Vũ Quỳnh là một khoảng không tĩnh lặng… Ngay cả trong mơ, người anh thanh mai trúc mã với cô cũng biến mất.
Chỉ còn lại một mình Vũ Quỳnh ngồi đó bần thần khóc không ngừng, không ngừng gọi tên anh.
“Anh ơi, anh …”
“Anh …”
“Cao Hướng Dương… anh Hướng Dương!”
“….”
“Tam Nhi? Tam Nhi…”
Đột nhiên vang lên tiếng ai đó gọi tên cô.
Đó là tiếng của nữ, cho nên chắc chắn đó không phải là chồng cô.
Là của mẹ chồng cô, bà Hoàng Ngân.
“Tam Nhi…”
Lần này thì là tiếng của mẹ cô.
Mỗi một tiếng gọi đều ẩn chứa rõ sự lo âu và đau lòng: “Tam Nhi, con tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi…”
Vũ Quỳnh mơ mơ màng màng mở mắt…
Đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, mệt mỏi của cô đảo một vòng.
Trong phòng bệnh đứng đầy người…
Ba mẹ của cô, ông bà, còn có mẹ chồng cô, và cả ông bà nội của Hướng Dương… mọi người đều nhìn về phía cô, chỉ vắng bóng chồng cô và ba chồng cô.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!!”
Có tiếng người la lên.
Vũ Quỳnh cảm thấy đầu đau như muốn đứt đôi, nước mắt cứ vậy liên tục chảy ra, cô kéo tấm mền ra, giọng thều thào: “Con muốn đi thăm Hướng Dương…”
Lời vừa dứt, mọi người buồn bả thở dài nhìn nhau.
“Tam Nhi, bây giờ sức khỏe của con không tốt, không nên xuống giường đi lại!”
Hoàng Ngân cũng vội giữ cô lại: “Mau nằm lại xuống giường mau.”
“Mẹ! Để con đi gặp Hướng Dương…”
Những gì diễn ra trong giấc mơ vừa rồi, Vũ Quỳnh không khỏi lo sợ.
CHƯƠNG 411 : CHỈ CẦN EM SỐNG TỐT
“Dương Thành, anh xem giờ phải làm sao, con bé này từ nhỏ đã rất cố chấp, nếu như Hướng Dương có xảy ra mệnh hệ gì, con bé nhất định sẽ không ở lại một mình đâu! Nếu như thật xảy ra chuyện gì thì chúng ta kiếp này sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình được!”
Hoàng Ngân hoang mang đi đi lại lại trong phòng, nghĩ hoài không ra cách xử lý hợp lý.
“Con bé chắc chắn sẽ không nghe lời khuyên của mình đâu, cá tính của con bé chúng ta đã quá hiểu rồi, rất là cố chấp, đã quyết định gì rồi là sẽ không thể nào thay đổi được! Anh xem chuyện này chúng ta có nên báo cho Thùy Sam và Vũ Phong tìm cách giải quyết không?”
“Tạm thời em bình tĩnh lại đã.”
Cao Dương Thành bình tĩnh an ủi vợ mình: “Bệnh tình của Hướng Dương cũng đã có chuyển biến tốt, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đợi con nó rời khỏi phòng theo dõi, chúng ta nói chuyện với con xem sao.”
“Nói chuyện với con? Anh muốn nói chuyện này cho con biết sao?”
Hoàng Ngân lo lắng: “Như vậy không phải là khiến cho con thêm lo lắng sao? Nếu như nó biết được, lỡ nó lo lắng rồi bệnh tình chuyển xấu thì sao?”
“Nhưng con nó có quyền được biết chuyện này, với lại, nó nhất định cần phải biết, Hoàng Ngân à, chúng ta không thể quyết định thay bọn nhỏ được. Tục ngữ có câu nói rất đúng: muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc. Trong chúng ta, cũng chỉ có mình Hướng Dương mới có cách khuyên được con bé thôi.”
“Thôi được rồi!”
Hoàng Ngân cuối cùng cũng đồng ý: “Chỉ còn cách đó thôi.
Ba ngày sau, Cao Hướng Dương được chuyển ra khỏi phòng cách ly, trở về phòng bệnh VVIP.
Bệnh tình có chuyển biến tốt rõ rệt, tuy nhiên hiện tượng phản ứng thải ghép vẫn còn, nhưng ít ra anh đã có thể thỉnh thoảng xuống giường vận động.
Cao Hướng Dương có vẻ đã gầy bớt.
Nhưng Vũ Quỳnh còn gầy hơn nữa.
Nhìn vào giống như cô mới là người bệnh!
Hoàng Ngân do dự đắn đo giữa nói hay không nói cho con trai biết chuyện của Vũ Quỳnh, đắn đo lúc lâu, cuối cùng bà cũng quyết định cho Cao Hướng Dương biết.
Cao Hướng Dương đứng hình mười giây sau khi nghe mẹ anh kể lại câu chuyện.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng an ủi mẹ mình: “Mẹ đừng lo quá, chuyện này để con xử lý, mẹ yên tâm đi, con sẽ không để vợ con xảy ra chuyện gì đâu.”
“Con thật sự có tự tin con khuyên được nó được sao?”
Hoàng Ngân vẫn còn chút lo lắng.
Cao Hướng Dương tự tin nhíu mày: “Trên đời này ngoại trừ con ra thì còn ai có thể trị vợ con được nữa?”
“Vậy được rồi! Vậy chuyện này giao cho con mẹ cũng yên tâm hơn rồi! Nhưng mà con cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, con bây giờ không thích hợp lo lắng suy nghĩ những chuyện không vui, hiểu không?”
“Con biết rồi mẹ à! Mẹ yên tâm đi, con cũng là bác sỹ mà, điều cơ bản đó con biết, con sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mà! Hơn nữa con dâu của mẹ cũng đã lấy tính mạng của mình uy hiếp con rồi, mẹ nghĩ con dám coi nhẹ tính mạng của mình sao?”
Cao Hướng Dương nói giỡn chọc mẹ anh.
Hoàng Ngân đã chịu nở nụ cười: “Vợ con đúng thật là quyết tâm theo con rồi, con mà có mệnh hệ gì thì đúng thật là có lỗi với nó lắm đó.”
“Cho nên, con nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân mà, con hứa!”
“Được rồi, được rồi… nghe câu này của con, mẹ yên tâm hơn rồi!!”
Hoàng Ngân cười an ủi.
Một tuần sau, tình hình sức khỏe của Cao Hướng Dương chuyển biến tốt, có thể thuận lợi xuất viện.
Nhưng vì hiện tượng phản ứng thải ghép vẫn còn, nên bắt buộc anh phải định kỳ hai ngày đến kiểm tra một lần.
Vũ Quỳnh mỗi giờ mỗi phút đều bên cạnh anh, theo trước theo sau, Cao Hướng Dương nhìn cô mỗi ngày một gầy đi… Nhớ đến chuyện di chúc mẹ anh nói, Cao Hướng Dương không khỏi lo lắng.
Đúng lúc Vũ Quỳnh đi ngang qua người anh, Cao Hướng Dương liền đưa tay giữ lấy tay cô lại.
“Anh sao vậy?”
Vũ Quỳnh liền khẩn trương hỏi anh: “Anh cần lấy gì sao?”
“Anh cái gì cũng không cần…”
Cao Hướng Dương ngồi trên giường nắm lấy tay của cô, tay còn lại ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh, thành thật trả lời cô: “Anh chỉ cần em, chỉ cần em sống tốt…”
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, nhỏ tiếng tỉ tê, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, nhẹ nhàng vuốt ve: “Em cũng chỉ cần anh khỏe mạnh thôi…”
“Tam Nhi, ngày mai ngoan ngoãn đi học nha…”
Cao Hướng Dương đột nhiên đề xuất.
Vũ Quỳnh bất ngờ, ngước đầu nhìn anh tỏ vẻ không hiểu: “Tình hình sức khỏe hiện tại của anh cần có người bên cạnh chăm sóc, anh bây giờ muốn em đi học?? Em làm sao có thể đi học được lúc này?”
“Anh hiện giờ khỏe nhiều rồi! Dì Lý cũng chăm sóc anh rất tốt, còn có mẹ anh, thêm nữa không phải có mời thêm một y tá chuyên chăm sóc anh rồi sao? Họ đều có thể chăm sóc anh rất tốt! Em nên đi làm những việc của bản thân em, hiểu không?”
“Em không biết! Em cũng không muốn hiểu.”
Chuyện này nói sao cũng không thể chấp nhận được.
Chồng mình đang nằm trên giường bệnh như vậy rồi, anh còn muốn mình bỏ mặc anh để đến lớp?
“Xin lỗi, em làm không được. Cho dù em có đi học đi nữa thì em cũng đâu thể chuyên tâm học, nếu như vậy thì thà em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, cho dù không giúp được gì, chỉ nhìn anh thôi thì cũng đủ rồi.”
Gương mặt Cao Hướng Dương tối sầm lại, kéo tay Vũ Quỳnh an ủi cô: “Tam Nhi, em nên có cuộc sống của riêng em, em hiểu không? Trong cuộc sống của em, ngoại trừ anh, em cần nên có những hoạt động và đam mê khác!”
Trong phút chốc, Vũ Quỳnh hiểu ra ẩn ý của anh.
Anh đang lo sợ…
Sợ lỡ như anh đi rồi, trọng tâm cuộc sống của cô sẽ sụp đổ.
Mắt cô đỏ hoe, bắt đầu ướt đẫm: “Nhưng mà làm sao đây? Từ lúc ra đời đến bây giờ, trọng tâm của Vũ Tiểu Tam chỉ có…Cao Hướng Dương…”
“Đồ ngốc!!”
Cao Hướng Dương kích động ôm lấy Vũ Quỳnh vào lòng mình.
Dùng sức ôm chặt cô, như muốn khiến cho cô hòa nhập vào một thể với mình.
Ông trời à, nếu kiếp này Cao Hướng Dương tôi không có cơ hội răng long đầu bạc với cô ấy, vậy thì kiếp sau… kiếp sau nhất định phải suốt đời suốt kiếp!!
Về nhà nghỉ ngơi được khoảng mười ngày, cơ thể Cao Hướng Dương lại xuất hiện phản ứng thải ghép kịch liệt.
Ngũ tạng lục phủ trôi bồng bềnh trong bụng chứa đầy dịch của anh, anh bắt đầu nôn không ngừng, cứ thế mà nôn… Lại một lần nữa, Cao Hướng Dương được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện.
Anh đã không còn dấu hiệu sinh tồn khi nằm trên giường bệnh.
Ngay cả đến nhịp tim cũng chỉ hiển thị gần như là một đường thẳng…
Vũ Quỳnh cũng không trụ nổi nữa, ngất xỉu sau đó.
Mỗi một lần bệnh tình anh chuyển biến xấu đối với cô như là một cuộc tra tấn chưa từng có.
Cái cảm giác đó, giống như là có người dùng dao, từng nhát từng nhát đâm vào tim cô… khiến cho cô gần như không thở được!!
Bác sỹ bước ra từ phòng cấp cứu, Hoàng Ngân và Dương Thành liền chạy vội đến hỏi bác sỹ: “Bác sỹ, tình hình sao rồi?”
Bác sỹ lắc đầu, thở dài: “Nói thật lòng, tình hình không khả quan lắm, bác sỹ Cao, mọi người…mọi người chuẩn bị tâm lý…”
“Không… không thể như vậy được!!!”
Hoàng Ngân hét lên một tiếng, giây sau đó trước mắt bà tối sầm lại, ngất xỉu liền sau đó.
“Hoàng Ngân!”
“Hoàng Ngân! Hoàng Ngân! Hoàng Ngân! !”
“…”
Cao Hướng Dương nằm viện suốt năm ngày trong phòng cấp cứu.
Trong suốt năm ngày đó, anh không hề tỉnh dậy, mỗi ngày đều trông chờ vào máy trợ thở để duy trì sinh mạng.
Năm ngày, Vũ Quỳnh lại ốm hơn nữa, hốc mắt cô hiện rõ vệt sâu, khiến cho người khác nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng.
Cô hầu như không ăn không ngủ trong năm ngày đó, bất kể mọi người khuyên như thế nào đi nữa cũng không được… ép cho vào miệng, nhưng sau đó lại nôn ra lại…
Tình trạng của cô cũng tuột dốc theo từng ngày, đến ngày thứ sáu, cô đã không thể cầm cự nổi và cô đã gục ngã.
Lần này cô ngủ, là hết hẳn một ngày.
Và cái ngày đó, cô liên tục có những giấc mơ.
Trong mơ chỉ có mỗi Cao Hướng Dương.
Cô thấy anh đang ngồi cạnh giường của mình, cúi đầu, không ngừng trao cho cô những nụ hôn.
Hôn từ trán đến môi cô.
Nghe tiếng anh thỏ thẻ bên tai: “Em yêu, những ngày tháng sau này không có anh, em phải sống tốt nha, em phải hứa với anh, không được tự hành hạ mình nghe chưa?”
Vũ Quỳnh sốt cao, sốt cao đến mức độ mê man, ngay cả đến trong mơ, cô cũng cảm giác anh sắp rời đi, cô liền nắm lấy tay anh: “Hướng Dương, anh đi đâu? Anh không được bỏ lại mình em, không được…”
“Em yêu à, anh đi đến một nơi rất đẹp để trị bệnh của anh! Nhưng nơi đó anh không thể dẫn em đi theo được…”
“Không được!! Hãy để em theo anh…”
Trong mơ, Vũ Quỳnh khóc sướt mướt.
“Hứa với anh, vì anh em sẽ sống tốt! Và đợi anh trở về… Khi anh trở về, anh muốn nhìn thấy một Vũ Tiểu Tam khỏe mạnh xinh đẹp!!”
“Anh thật sự sẽ trở về sao?”
Vũ Quỳnh nghi ngờ hỏi anh.
“Sẽ về, anh nhất định sẽ về…”
Anh nhấn mạnh khẳng định với cô.
“Dạ, được…”
Vũ Quỳnh đau khổ khóc thành tiếng: “Nhưng anh phải hứa với em, anh phải sống tốt… nhất định phải khỏe mạnh trở về!!”
“Anh nhất định sẽ khỏe mạnh trở về, có em đợi anh, sao anh có thể không về được…”
Giọng của anh đã khàn đi rất nhiều.
Cảm giác như cổ họng anh như bị ai đó cứa…
“Cho nên, vì anh, em cũng phải sống tốt nhé…”
“Dạ! Em nhất định sẽ sống tốt! Nhưng mà anh đi đâu? Tại sao không thể cho em đi cùng?? Em không muốn xa anh…anh ơi, em không muốn chia cắt với anh…”
“…”
Đáp lại Vũ Quỳnh là một khoảng không tĩnh lặng… Ngay cả trong mơ, người anh thanh mai trúc mã với cô cũng biến mất.
Chỉ còn lại một mình Vũ Quỳnh ngồi đó bần thần khóc không ngừng, không ngừng gọi tên anh.
“Anh ơi, anh …”
“Anh …”
“Cao Hướng Dương… anh Hướng Dương!”
“….”
“Tam Nhi? Tam Nhi…”
Đột nhiên vang lên tiếng ai đó gọi tên cô.
Đó là tiếng của nữ, cho nên chắc chắn đó không phải là chồng cô.
Là của mẹ chồng cô, bà Hoàng Ngân.
“Tam Nhi…”
Lần này thì là tiếng của mẹ cô.
Mỗi một tiếng gọi đều ẩn chứa rõ sự lo âu và đau lòng: “Tam Nhi, con tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi…”
Vũ Quỳnh mơ mơ màng màng mở mắt…
Đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, mệt mỏi của cô đảo một vòng.
Trong phòng bệnh đứng đầy người…
Ba mẹ của cô, ông bà, còn có mẹ chồng cô, và cả ông bà nội của Hướng Dương… mọi người đều nhìn về phía cô, chỉ vắng bóng chồng cô và ba chồng cô.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!!”
Có tiếng người la lên.
Vũ Quỳnh cảm thấy đầu đau như muốn đứt đôi, nước mắt cứ vậy liên tục chảy ra, cô kéo tấm mền ra, giọng thều thào: “Con muốn đi thăm Hướng Dương…”
Lời vừa dứt, mọi người buồn bả thở dài nhìn nhau.
“Tam Nhi, bây giờ sức khỏe của con không tốt, không nên xuống giường đi lại!”
Hoàng Ngân cũng vội giữ cô lại: “Mau nằm lại xuống giường mau.”
“Mẹ! Để con đi gặp Hướng Dương…”
Những gì diễn ra trong giấc mơ vừa rồi, Vũ Quỳnh không khỏi lo sợ.
Bình luận facebook