Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-499
CHƯƠNG 495: QUÀ TẶNG GÌ
CHƯƠNG 495: QUÀ TẶNG GÌ
Cô tự chửi mình!!
Ngu như một con heo!!
Nói quăng liền quăng!!
Hướng Tình ôm gối khóc tu tu.
Cô hối hận đáng lẽ mình không nên hành động theo cảm tính, kết quả, dây chuyền bị ném đi thật rồi, người thương tâm khổ sở chính là cô.
Còn Lục Li Dã thì sao?
Anh thật sự không ngờ Hướng Tình chỉ vì giận dỗi mà quăng sợi dây chuyền đi mất.
Nếu nói anh không tức giận thì nhất định là giả!
Sắc mặt sầm xuống như sắc trời chuẩn bị mưa vậy.
Nhưng hết lần này tới lần khác thấy cô khóc lóc như vậy, anh đều không thể nổi giận được.
Đành khom người bế bổng cô lên ra khỏi phòng tắm.
Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, không nói một lời.
Hướng Tình nằm trong ngực anh: “Oa…" một tiếng, khóc thất thanh.
"Lục Li Dã, em rất đau lòng..."
Cô nức nở, vừa khóc vừa thút thít: “Em không thích anh quen bạn gái, trong lòng em rất khó chịu, em ghét cái cảm giác đó..."
Còn nữa, cô thật sự không hề cố ý quăng sợi dây chuyền đi, chỉ tại đầu cô phát sốt... Tròng mắt của Lục Li Dã tối sầm, tim nảy lên một cái.
Anh bỗng dưng đặt cô xuống rồi vòng tay ôm thắt lưng của Hướng Tình, khàn giọng đưa ra yêu cầu: “Hãy lặp lại một lần nữa nhừng lời nói vừa rồi cho anh nghe..."
Hướng Tình buông đôi mắt ngấn lệ, cái miệng nhỏ nhắn trề ra vì tủi thân, mặc cho nước mắt không ngừng tuôn ra, cô lặp đi lặp lại những lời phàn nàn: “Em không thích anh quen bạn gái! Em không thích, rất không thích..."
Nói tới nói lui, Hướng Tình lại càng cảm thấy tủi thân hơn, kết quả, không nhịn được nữa liền nghẹn ngào khóc nấc lên.
Nghe thấy những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô, Lục Li Dã cảm thấy nôn nao trong lòng.
Liền nâng mặt cô lên, mừng rỡ hôn lên những giọt nước mắt trên má cô: “Có em rồi anh làm gì còn tâm tư đi quen bạn gái khác chứ?"
"Tên lừa gạt!!"
Hướng Tình lại đấm vào ngực anh một đấm.
Cô vẫn nhớ người phụ nữ đó còn mân mê, vẽ vòng trên ngực anh nữa đó!
Ghét, thật đáng ghét!!
Lục Li Dã ôm chặt cô, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Những người phụ nữ đó chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi! Anh đảm bảo với em, từ trước tới nay anh chưa từng động vào bọn họ, ngay cả tay còn chưa nắm nữa là..."
"Bọn họ?"
Hướng Tình chớp chớp hai mắt ngấn lệ, ngẩng đầu, nhìn anh, khóe mắt ướt đẫm: “Không chỉ có một người..."
"..."
Lục Li Dã chợt có cảm giác dù mọc một trăm cái miệng cũng không thể bào chữa nổi.
Anh lại nâng gương mặt đẫm nước mắt của cô lên, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ nhìn cô rồi bất thình lình than thở: “Em biết mà, anh chỉ muốn một người..."
Nghe vậy, trong lòng Hướng Tình dâng lên sự kích động...
Trong sóng mắt có nhu tình ẩn hiện.
Anh cụng trán vào trán cô: “Hãy trở lại bên anh! Anh sẽ bảo vệ em!!"
Đây không đơn thuần là một loại thỉnh cầu, mà là một loại...
Bảo đảm!
Những ngày không có cô bên cạnh, ngoài mặt, nhìn Lục Li Dã vẫn sóng yên biển lặng, chỉ có anh mới biết rõ trong lòng mình, mỗi khi tỉnh mộng vào nửa đêm, anh đã trải qua những đêm dài hiu quạnh như thế nào... Anh không thích cái cảm giác đó!!
Tựa như cô nói vậy, rất ghét rất ghét!!
Có những lúc trong lòng bị khoét rỗng, không còn gì hết, nhưng có khi lại giống như bị đổ chì, nặng trĩu, chèn ép anh đến mức hít thở không thông... Thỉnh cầu của anh khiến cho khóe mắt của Hướng Tình lại bỗng dưng nhòe nước.
Phải rất lâu cô mới lắc đầu: “Anh bảo vệ em, thì ai sẽ thay em bảo vệ anh đây?"
Đôi mắt đen láy của Lục Li Dã hiện rõ sự thất vọng ngập tràn.
Chật vật thở hổn hển, rồi sau đó nâng mặt cô lên, lấp kín đôi môi đỏ mọng nước của cô.
"Hãy đợi anh…"
"Công việc kết thúc anh liền đưa em về gặp ba mẹ anh…"
"..."
Hướng Tình nghe lời này, nước mắt lập tức trào ra từ khóe mắt.
Lúc này, không phải tức giận cũng không phải tủi thân, mà là...
Một loại cảm động khó nói nên lời.
Bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực anh, thoáng đẩy ra khoảng chừng nửa tấc rồi hít thở một hơi, nũng nịu nghẹn ngào nói: “Anh nói như vậy... Sẽ khiến cho em suy nghĩ nhiều..."
"Nghĩ nhiều cái gì..."
Lục Li Dã lại hôn lên chóp mũi của cô một cái.
Hướng Tình có chút thẹn thùng chớp chớp hai mắt, nũng nịu trong ngực anh, bĩu môi không nói lời nào.
"Hả?"
Lục Li Dã kéo dài giọng, tà mị nói: “Nghĩ nhiều cái gì, còn không chịu nói cho anh sao!"
Sống mũi cao cố ý cạ vào cằm cô, khiến cho cô phải ngước mắt lên nhìn anh.
"Sẽ khiến cho em có ảo tưởng rằng... Anh muốn cùng em...quyết định chuyện cả đời..."
Ánh mắt của Hướng Tình liền lảng tránh khi nói lời này, ngượng ngùng không dám nhìn anh.
"Ảo tưởng?"
Lục Li Dã khẽ cao giọng, mày kiếm chau lại, nghiêm trang nói với cô: “Em ngủ với bổn thiếu gia nhiều lần như vậy, chẳng lẽ không có một chút ý thức tự giác chịu trách nhiệm cho cuộc đời của bổn thiếu gia sao?"
"..."
Đã thấy nhiều kẻ không biết xấu hổ rồi nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến như vậy!!
"Rõ ràng mỗi lần đều là anh ngang ngược, cứng rắn!!"
"Ồ?"
Lục Li Dã chợt bế bổng Hướng Tình lên giường, cả người to lớn đổ ập xuống: “Vậy bổn thiếu gia không ngại ngang ngược thêm một lần nữa."
Hướng Tình thở hổn hển, bàn tay nhỏ bé theo bản năng đặt trên ngực của anh, trong đôi mắt long lanh lướt qua một tia ủ ê: “Dây chuyền bị ném đi rồi..."
"..."
Không nhắc đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến thì chính giữa hai chân mày của Lục Li Dã rõ ràng đã hiện lên sự giận dữ.
Khoảnh khắc tiếp theo liền lật người cô lại, đánh mạnh một phát vào mông cô.
"Ai da, đau…"
Hướng Tình bị đau nên la lớn, rồi đấm thật mạnh liên tục lên khuôn ngực rắn chắc của anh ‘bịch bịch’: “Anh dám đánh em."
Lục Li Dã lại nổi cáu nhéo má của Hướng Tình một cái: “Mỗi lần tặng quà cho em, tại sao em cứ phải quăng đi thì mới vừa ý hả!”
"Ai bảo anh tìm phụ nữ tới chọc tức em làm gì!”
Đối với sợi dây chuyền đó, trong lòng Hướng Tình thật sự vô cùng hối hận, nhưng từ trước tới giờ cái miệng của cô không hề chịu thua ai cả.
"Đúng rồi! Anh có chuyện còn chưa hỏi em!"
Lục Li Dã nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm, liếc xéo Hướng Tình: “Em và cái tên Khang Kỳ Dương đó rốt cuộc quan hệ thế nào?"
"Anh nói quan hệ gì?"
Hướng Tình thở phì phò bĩu môi, không muốn giải thích.
Chẳng lẽ cô lại giống loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ sao?
Lục Li Dã nghe Hướng Tình nói vậy, gương mặt đẹp trai rõ ràng là bớt thâm trầm hơn một chút, ngón tay thon dài bày đặt làm nũng vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay của Hướng Tình: “Vậy em nói xem bây giờ hai đứa mình làm gì?"
Hướng Tình lắc đầu, đáy mắt nhuốm màu cô đơn, tựa như không biết nói sao.
"Em đợi anh…"
Hướng Tình chợt nói.
Ánh mắt nhìn Lục Li Dã rất kiên định.
"... Được."
Ánh mắt của Lục Li Dã hơi lộ vẻ xúc động, bàn tay to lớn đang nắm bàn tay nhỏ bé của cô càng siết chặt hơn.
“Hãy đợi anh, không cho phép em đi đâu hết! Không cho phép em đến bên cạnh bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài anh…"
Lục Li Dã nói xong liền cúi đầu hôn một nụ hôn thật sâu.
Nụ hôn ấm áp cứ như vậy đi xuống một đường…
Rồi nhanh chóng tiến vào bên trong Hướng Tình.
Hai người mê đắm triền miên trong bầu không khí ngập tràn mùi vị hoan ái... Nồng đậm, hai trái tim hòa một nhịp.
Tình yêu có mùi vị gì?
Hỏi cậu Lục, cậu Lục sẽ nói cho em: 'Không biết, sắp phải yêu lén lút rồi, còn nói gì đến mùi với vị!'
Hôm sau.
Hướng Tình mới vừa mở mắt, liền bị Lục Li Dã kéo ra ngoài.
"Anh đưa em đi đâu vậy?"
Trên đường đi, Hướng Tình đã hỏi anh hơn ba lần.
Nhưng xe vẫn cứ chạy về khu phố cổ.
Xe chạy ước chừng bốn mươi phút thì bọn họ dừng lại trước một cửa hàng xăm.
Tuy chỉ là một tiệm xăm nho nhỏ, nhưng đây là nơi nổi tiếng lâu đời nhất tại thành phố A, đã được truyền lại với lịch sử cả trăm năm.
Hướng Tình tò mò đi theo bước chân của Lục Li Dã vào trong tiệm, thấp giọng hỏi anh: “Anh dẫn em tới chỗ như vậy làm gì?"
"Anh Dã…"
Chủ cửa hàng trông có vẻ quen biết Lục Li Dã, vừa thấy anh bước vào liền vội vàng chào hỏi nhiệt tình.
Nhưng ánh mắt lại tha thiết nhìn Hướng Tình: “Ôi chao, vị này là..."
"Gọi là chị dâu."
Giọng điệu của Lục Li Dã hoàn toàn tự nhiên.
"..."
Hướng Tình méo mặt, ngượng ngùng kéo tay áo của Lục Li Dã.
"Ai ya! Chào chị dâu, chào chị dâu!!"
Ông chủ kia vội vàng cung kính chào Hướng Tình: “Xem mắt mũi tôi để đâu thế này! Chị dâu, mau vào đi..."
Bị người đàn ông này mở miệng gọi một tiếng chị dâu, Hướng Tình mắc cỡ đến mức hai má đều đỏ bừng.
Thấy Hướng Tình có chút ngượng ngùng, Lục Li Dã vội nói: “Được rồi được rồi, đừng có xun xoe gọi mời như vậy nữa làm người ta ngượng rồi kìa! Nhanh đi tìm một cô gái có kỹ thuật xăm giỏi đến đây cho tôi!"
"Dạ! Anh Dã chị Dã mời vào bên trong."
Hai người nhanh chóng được mời vào trong một gian phòng riêng nhỏ.
Ông chủ lui ra ngoài nên trong phòng riêng hiện tại chỉ còn lại Lục Li Dã cùng Hướng Tình.
"Anh đang làm gì vậy! Nói năng phách lối như vậy..."
Hướng Tình còn có chút lo lắng.
"Không sao, tên nhóc này là người mình!"
"Ồ?"
Hướng Tình không kìm được tò mò liền liếc nhìn bên ngoài.
Phải nói rằng những cửa tiệm kiểu này đúng thật là nơi tốt nhất để thăm dò thực hư của giới xã hội đen.
"Không đúng nha, tại sao anh lại đưa em đến một nơi như vậy?"
Hướng Tình lúc này mới kịp phản ứng.
Thế nhưng Lục Li Dã lại mở cổ áo sơ mi của Hướng Tình ra, ngón trỏ thon thả gõ nhẹ lên ngực của cô mấy cái: “Tặng quà cho em."
Đầu ngón tay ấm áp của anh chạm vào da thịt của Hướng Tình, vô tình hay cố ý vuốt ve, khiến cho ngực của Hướng Tình giật thót, hơi thở hơi hổn hển một chút, ngượng ngùng vội vàng nắm lấy bàn tay không an phận của anh: “Quà… quà gì??"
Hướng Tình bất chợt nghĩ ra điều gì đó liền trợn to mắt: “Chẳng lẽ anh muốn xăm lên ngực em chữ “Lục” sao?"
"... Em đúng là thông mình!"
"..."
"Đừng mà!! Như vậy rất trẻ con!!"
Hướng Tình khịt mũi coi thường.
Đôi mắt đen tối của Lục Li Dã híp lại, vỗ nhẹ lên gò má tức giận của Hướng Tình: “Đó là hình phạt cho hành động tồi tệ của em ngày hôm qua khi ném sợi dây chuyền của anh vào bồn cầu!"
"Em..."
"Để xem sau này em có còn làm mất nó nữa không!"
Hướng Tình trề môi, buồn bực.
Dứt khoát ngồi lên đùi của Lục Li Dã rồi nũng nịu với anh: “Lục Li Dã, chúng ta hãy thương lượng lại một lần nữa cho kĩ có được không? Xăm thứ này lên cơ thể phụ nữ thật sự không đẹp mắt chút nào cả! Hơn nữa, anh nhìn mà xem, da của em trắng như vậy, xăm một hình xăm xấu như vậy lên, rất đáng tiếc..."
Được rồi! Lục Li Dã thừa nhận chiêu nũng nịu này của Hướng Tình đối với anh mà nói thật sự rất có tác dụng.
Nhưng trừng phạt chính là trừng phạt, không thể dao động!
Huống chi, anh đến đây còn có ý đồ riêng.
Khắc chữ “Lục” lên người cô, để cho cô từ nay về sau khắc cốt ghi tâm về anh, không bao giờ quên!
Chuyện này giống như từ nay về sau Hướng Tình sẽ gắn lên mình thương hiệu của Lục Li Dã!!
Bất kỳ người đàn ông nào khác cũng đừng ôm hy vọng hão huyền về việc sa vào tim cô!!
Một mình Lục Li Dã này là đủ rồi!!
Cánh tay chắc khỏe, thon dài của Lục Li Dã ôm chặt lấy eo thon của cô, cúi đầu, khẽ hôn lên ngực cô nơi cách cổ sơ mi một khoảng: “Chẳng sao cả, nơi này không cần người khác nhìn vào, bổn thiếu gia thấy đẹp thì chính là đẹp!”
"..."
"Anh là đồ độc tài!"
Hướng Tình chỉ trích anh.
CHƯƠNG 495: QUÀ TẶNG GÌ
Cô tự chửi mình!!
Ngu như một con heo!!
Nói quăng liền quăng!!
Hướng Tình ôm gối khóc tu tu.
Cô hối hận đáng lẽ mình không nên hành động theo cảm tính, kết quả, dây chuyền bị ném đi thật rồi, người thương tâm khổ sở chính là cô.
Còn Lục Li Dã thì sao?
Anh thật sự không ngờ Hướng Tình chỉ vì giận dỗi mà quăng sợi dây chuyền đi mất.
Nếu nói anh không tức giận thì nhất định là giả!
Sắc mặt sầm xuống như sắc trời chuẩn bị mưa vậy.
Nhưng hết lần này tới lần khác thấy cô khóc lóc như vậy, anh đều không thể nổi giận được.
Đành khom người bế bổng cô lên ra khỏi phòng tắm.
Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, không nói một lời.
Hướng Tình nằm trong ngực anh: “Oa…" một tiếng, khóc thất thanh.
"Lục Li Dã, em rất đau lòng..."
Cô nức nở, vừa khóc vừa thút thít: “Em không thích anh quen bạn gái, trong lòng em rất khó chịu, em ghét cái cảm giác đó..."
Còn nữa, cô thật sự không hề cố ý quăng sợi dây chuyền đi, chỉ tại đầu cô phát sốt... Tròng mắt của Lục Li Dã tối sầm, tim nảy lên một cái.
Anh bỗng dưng đặt cô xuống rồi vòng tay ôm thắt lưng của Hướng Tình, khàn giọng đưa ra yêu cầu: “Hãy lặp lại một lần nữa nhừng lời nói vừa rồi cho anh nghe..."
Hướng Tình buông đôi mắt ngấn lệ, cái miệng nhỏ nhắn trề ra vì tủi thân, mặc cho nước mắt không ngừng tuôn ra, cô lặp đi lặp lại những lời phàn nàn: “Em không thích anh quen bạn gái! Em không thích, rất không thích..."
Nói tới nói lui, Hướng Tình lại càng cảm thấy tủi thân hơn, kết quả, không nhịn được nữa liền nghẹn ngào khóc nấc lên.
Nghe thấy những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô, Lục Li Dã cảm thấy nôn nao trong lòng.
Liền nâng mặt cô lên, mừng rỡ hôn lên những giọt nước mắt trên má cô: “Có em rồi anh làm gì còn tâm tư đi quen bạn gái khác chứ?"
"Tên lừa gạt!!"
Hướng Tình lại đấm vào ngực anh một đấm.
Cô vẫn nhớ người phụ nữ đó còn mân mê, vẽ vòng trên ngực anh nữa đó!
Ghét, thật đáng ghét!!
Lục Li Dã ôm chặt cô, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Những người phụ nữ đó chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi! Anh đảm bảo với em, từ trước tới nay anh chưa từng động vào bọn họ, ngay cả tay còn chưa nắm nữa là..."
"Bọn họ?"
Hướng Tình chớp chớp hai mắt ngấn lệ, ngẩng đầu, nhìn anh, khóe mắt ướt đẫm: “Không chỉ có một người..."
"..."
Lục Li Dã chợt có cảm giác dù mọc một trăm cái miệng cũng không thể bào chữa nổi.
Anh lại nâng gương mặt đẫm nước mắt của cô lên, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ nhìn cô rồi bất thình lình than thở: “Em biết mà, anh chỉ muốn một người..."
Nghe vậy, trong lòng Hướng Tình dâng lên sự kích động...
Trong sóng mắt có nhu tình ẩn hiện.
Anh cụng trán vào trán cô: “Hãy trở lại bên anh! Anh sẽ bảo vệ em!!"
Đây không đơn thuần là một loại thỉnh cầu, mà là một loại...
Bảo đảm!
Những ngày không có cô bên cạnh, ngoài mặt, nhìn Lục Li Dã vẫn sóng yên biển lặng, chỉ có anh mới biết rõ trong lòng mình, mỗi khi tỉnh mộng vào nửa đêm, anh đã trải qua những đêm dài hiu quạnh như thế nào... Anh không thích cái cảm giác đó!!
Tựa như cô nói vậy, rất ghét rất ghét!!
Có những lúc trong lòng bị khoét rỗng, không còn gì hết, nhưng có khi lại giống như bị đổ chì, nặng trĩu, chèn ép anh đến mức hít thở không thông... Thỉnh cầu của anh khiến cho khóe mắt của Hướng Tình lại bỗng dưng nhòe nước.
Phải rất lâu cô mới lắc đầu: “Anh bảo vệ em, thì ai sẽ thay em bảo vệ anh đây?"
Đôi mắt đen láy của Lục Li Dã hiện rõ sự thất vọng ngập tràn.
Chật vật thở hổn hển, rồi sau đó nâng mặt cô lên, lấp kín đôi môi đỏ mọng nước của cô.
"Hãy đợi anh…"
"Công việc kết thúc anh liền đưa em về gặp ba mẹ anh…"
"..."
Hướng Tình nghe lời này, nước mắt lập tức trào ra từ khóe mắt.
Lúc này, không phải tức giận cũng không phải tủi thân, mà là...
Một loại cảm động khó nói nên lời.
Bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực anh, thoáng đẩy ra khoảng chừng nửa tấc rồi hít thở một hơi, nũng nịu nghẹn ngào nói: “Anh nói như vậy... Sẽ khiến cho em suy nghĩ nhiều..."
"Nghĩ nhiều cái gì..."
Lục Li Dã lại hôn lên chóp mũi của cô một cái.
Hướng Tình có chút thẹn thùng chớp chớp hai mắt, nũng nịu trong ngực anh, bĩu môi không nói lời nào.
"Hả?"
Lục Li Dã kéo dài giọng, tà mị nói: “Nghĩ nhiều cái gì, còn không chịu nói cho anh sao!"
Sống mũi cao cố ý cạ vào cằm cô, khiến cho cô phải ngước mắt lên nhìn anh.
"Sẽ khiến cho em có ảo tưởng rằng... Anh muốn cùng em...quyết định chuyện cả đời..."
Ánh mắt của Hướng Tình liền lảng tránh khi nói lời này, ngượng ngùng không dám nhìn anh.
"Ảo tưởng?"
Lục Li Dã khẽ cao giọng, mày kiếm chau lại, nghiêm trang nói với cô: “Em ngủ với bổn thiếu gia nhiều lần như vậy, chẳng lẽ không có một chút ý thức tự giác chịu trách nhiệm cho cuộc đời của bổn thiếu gia sao?"
"..."
Đã thấy nhiều kẻ không biết xấu hổ rồi nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến như vậy!!
"Rõ ràng mỗi lần đều là anh ngang ngược, cứng rắn!!"
"Ồ?"
Lục Li Dã chợt bế bổng Hướng Tình lên giường, cả người to lớn đổ ập xuống: “Vậy bổn thiếu gia không ngại ngang ngược thêm một lần nữa."
Hướng Tình thở hổn hển, bàn tay nhỏ bé theo bản năng đặt trên ngực của anh, trong đôi mắt long lanh lướt qua một tia ủ ê: “Dây chuyền bị ném đi rồi..."
"..."
Không nhắc đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến thì chính giữa hai chân mày của Lục Li Dã rõ ràng đã hiện lên sự giận dữ.
Khoảnh khắc tiếp theo liền lật người cô lại, đánh mạnh một phát vào mông cô.
"Ai da, đau…"
Hướng Tình bị đau nên la lớn, rồi đấm thật mạnh liên tục lên khuôn ngực rắn chắc của anh ‘bịch bịch’: “Anh dám đánh em."
Lục Li Dã lại nổi cáu nhéo má của Hướng Tình một cái: “Mỗi lần tặng quà cho em, tại sao em cứ phải quăng đi thì mới vừa ý hả!”
"Ai bảo anh tìm phụ nữ tới chọc tức em làm gì!”
Đối với sợi dây chuyền đó, trong lòng Hướng Tình thật sự vô cùng hối hận, nhưng từ trước tới giờ cái miệng của cô không hề chịu thua ai cả.
"Đúng rồi! Anh có chuyện còn chưa hỏi em!"
Lục Li Dã nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm, liếc xéo Hướng Tình: “Em và cái tên Khang Kỳ Dương đó rốt cuộc quan hệ thế nào?"
"Anh nói quan hệ gì?"
Hướng Tình thở phì phò bĩu môi, không muốn giải thích.
Chẳng lẽ cô lại giống loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ sao?
Lục Li Dã nghe Hướng Tình nói vậy, gương mặt đẹp trai rõ ràng là bớt thâm trầm hơn một chút, ngón tay thon dài bày đặt làm nũng vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay của Hướng Tình: “Vậy em nói xem bây giờ hai đứa mình làm gì?"
Hướng Tình lắc đầu, đáy mắt nhuốm màu cô đơn, tựa như không biết nói sao.
"Em đợi anh…"
Hướng Tình chợt nói.
Ánh mắt nhìn Lục Li Dã rất kiên định.
"... Được."
Ánh mắt của Lục Li Dã hơi lộ vẻ xúc động, bàn tay to lớn đang nắm bàn tay nhỏ bé của cô càng siết chặt hơn.
“Hãy đợi anh, không cho phép em đi đâu hết! Không cho phép em đến bên cạnh bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài anh…"
Lục Li Dã nói xong liền cúi đầu hôn một nụ hôn thật sâu.
Nụ hôn ấm áp cứ như vậy đi xuống một đường…
Rồi nhanh chóng tiến vào bên trong Hướng Tình.
Hai người mê đắm triền miên trong bầu không khí ngập tràn mùi vị hoan ái... Nồng đậm, hai trái tim hòa một nhịp.
Tình yêu có mùi vị gì?
Hỏi cậu Lục, cậu Lục sẽ nói cho em: 'Không biết, sắp phải yêu lén lút rồi, còn nói gì đến mùi với vị!'
Hôm sau.
Hướng Tình mới vừa mở mắt, liền bị Lục Li Dã kéo ra ngoài.
"Anh đưa em đi đâu vậy?"
Trên đường đi, Hướng Tình đã hỏi anh hơn ba lần.
Nhưng xe vẫn cứ chạy về khu phố cổ.
Xe chạy ước chừng bốn mươi phút thì bọn họ dừng lại trước một cửa hàng xăm.
Tuy chỉ là một tiệm xăm nho nhỏ, nhưng đây là nơi nổi tiếng lâu đời nhất tại thành phố A, đã được truyền lại với lịch sử cả trăm năm.
Hướng Tình tò mò đi theo bước chân của Lục Li Dã vào trong tiệm, thấp giọng hỏi anh: “Anh dẫn em tới chỗ như vậy làm gì?"
"Anh Dã…"
Chủ cửa hàng trông có vẻ quen biết Lục Li Dã, vừa thấy anh bước vào liền vội vàng chào hỏi nhiệt tình.
Nhưng ánh mắt lại tha thiết nhìn Hướng Tình: “Ôi chao, vị này là..."
"Gọi là chị dâu."
Giọng điệu của Lục Li Dã hoàn toàn tự nhiên.
"..."
Hướng Tình méo mặt, ngượng ngùng kéo tay áo của Lục Li Dã.
"Ai ya! Chào chị dâu, chào chị dâu!!"
Ông chủ kia vội vàng cung kính chào Hướng Tình: “Xem mắt mũi tôi để đâu thế này! Chị dâu, mau vào đi..."
Bị người đàn ông này mở miệng gọi một tiếng chị dâu, Hướng Tình mắc cỡ đến mức hai má đều đỏ bừng.
Thấy Hướng Tình có chút ngượng ngùng, Lục Li Dã vội nói: “Được rồi được rồi, đừng có xun xoe gọi mời như vậy nữa làm người ta ngượng rồi kìa! Nhanh đi tìm một cô gái có kỹ thuật xăm giỏi đến đây cho tôi!"
"Dạ! Anh Dã chị Dã mời vào bên trong."
Hai người nhanh chóng được mời vào trong một gian phòng riêng nhỏ.
Ông chủ lui ra ngoài nên trong phòng riêng hiện tại chỉ còn lại Lục Li Dã cùng Hướng Tình.
"Anh đang làm gì vậy! Nói năng phách lối như vậy..."
Hướng Tình còn có chút lo lắng.
"Không sao, tên nhóc này là người mình!"
"Ồ?"
Hướng Tình không kìm được tò mò liền liếc nhìn bên ngoài.
Phải nói rằng những cửa tiệm kiểu này đúng thật là nơi tốt nhất để thăm dò thực hư của giới xã hội đen.
"Không đúng nha, tại sao anh lại đưa em đến một nơi như vậy?"
Hướng Tình lúc này mới kịp phản ứng.
Thế nhưng Lục Li Dã lại mở cổ áo sơ mi của Hướng Tình ra, ngón trỏ thon thả gõ nhẹ lên ngực của cô mấy cái: “Tặng quà cho em."
Đầu ngón tay ấm áp của anh chạm vào da thịt của Hướng Tình, vô tình hay cố ý vuốt ve, khiến cho ngực của Hướng Tình giật thót, hơi thở hơi hổn hển một chút, ngượng ngùng vội vàng nắm lấy bàn tay không an phận của anh: “Quà… quà gì??"
Hướng Tình bất chợt nghĩ ra điều gì đó liền trợn to mắt: “Chẳng lẽ anh muốn xăm lên ngực em chữ “Lục” sao?"
"... Em đúng là thông mình!"
"..."
"Đừng mà!! Như vậy rất trẻ con!!"
Hướng Tình khịt mũi coi thường.
Đôi mắt đen tối của Lục Li Dã híp lại, vỗ nhẹ lên gò má tức giận của Hướng Tình: “Đó là hình phạt cho hành động tồi tệ của em ngày hôm qua khi ném sợi dây chuyền của anh vào bồn cầu!"
"Em..."
"Để xem sau này em có còn làm mất nó nữa không!"
Hướng Tình trề môi, buồn bực.
Dứt khoát ngồi lên đùi của Lục Li Dã rồi nũng nịu với anh: “Lục Li Dã, chúng ta hãy thương lượng lại một lần nữa cho kĩ có được không? Xăm thứ này lên cơ thể phụ nữ thật sự không đẹp mắt chút nào cả! Hơn nữa, anh nhìn mà xem, da của em trắng như vậy, xăm một hình xăm xấu như vậy lên, rất đáng tiếc..."
Được rồi! Lục Li Dã thừa nhận chiêu nũng nịu này của Hướng Tình đối với anh mà nói thật sự rất có tác dụng.
Nhưng trừng phạt chính là trừng phạt, không thể dao động!
Huống chi, anh đến đây còn có ý đồ riêng.
Khắc chữ “Lục” lên người cô, để cho cô từ nay về sau khắc cốt ghi tâm về anh, không bao giờ quên!
Chuyện này giống như từ nay về sau Hướng Tình sẽ gắn lên mình thương hiệu của Lục Li Dã!!
Bất kỳ người đàn ông nào khác cũng đừng ôm hy vọng hão huyền về việc sa vào tim cô!!
Một mình Lục Li Dã này là đủ rồi!!
Cánh tay chắc khỏe, thon dài của Lục Li Dã ôm chặt lấy eo thon của cô, cúi đầu, khẽ hôn lên ngực cô nơi cách cổ sơ mi một khoảng: “Chẳng sao cả, nơi này không cần người khác nhìn vào, bổn thiếu gia thấy đẹp thì chính là đẹp!”
"..."
"Anh là đồ độc tài!"
Hướng Tình chỉ trích anh.
Bình luận facebook