Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-84
CHƯƠNG 82: LẬP QUY TẮC(2)
CHƯƠNG 82: LẬP QUY TẮC(2)
Anh cắn môi đầy khát máu rồi nói tiếp:“Quy tắc thứ hai khi làm tình nhân...”
Anh nói đến đây hơi ngừng một chút, lồng ngực cường tráng hơi dồn sức mà háo sắc dán vào lưng Hoàng Ngân, bàn tay nóng bỏng bóp lấy bờ mông cong mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn nói:“ở trên giường phải vô điều kiện nghe lời người mua, chỉ cần anh ta muốn, thì mặc kệ là tư thế nào hay cách chơi như thế nào, thì tình nhân bán thân đổi tiền như cô chỉ có thể ngoan ngoan tiếp nhận, cố gắng mà phối hợp, hiểu không?”
Hơi nóng nơi anh phả vào tai Hoàng Ngân khiến cô hô hấp rối loạn.
Bàn tay đang làm loạn trên mông cô càng khiến Hoàng Ngân bối rối hơn, cô ưỡn người một chút thấp giọng nói:“Anh đói chưa? Em nấu cơm trước đã.”
Cao Dương Thành cho rằng cô sẽ lên tiếng phản bác quy tắc tình nhân quá đáng anh đề ra, cho rằng cô sẽ giơ tay ra vỗ vào bàn tay đang làm nhục cô, lại không hề nghĩ rằng cô vậy mà chỉ lựa chọn...nhẫn nhục chịu đựng.
Không biết tại sao trong lòng chợt nhóm lên ngọn lửa giận dữ không tên, làm sao dập tắt cũng dập không được.
Anh tiện tay chộp lấy nhúm rau mà Hoàng Ngân đã nhặt xong vứt thẳng vào thùng rác.
Sự thịnh nộ bất thình lình của anh khiến Hoàng Ngân ngây ngẩn cả người, ngây ngốc như khúc gỗ đứng đấy.
Anh ấy bị sao vậy? Không giải thích được liền nổi giận, vừa nãy bản thân cô có đắc tội gì với anh sao?
Chỉ vì không muốn anh nổi giận, cho nên vừa nãy khi đối mặt những lời mỉa mai châm chọc của anh, và động tác cố ý làm nhục cô, Hoàng Ngân đã lựa chọn im lặng, nhưng, sao anh còn cáu giận chứ.
Hoàng Ngân liếc nhìn anh rồi quay người nhặt lại nhúm rau cải vẫn còn tươi ngon trong thùng rác lên.
Cũng may bình thường hầu như anh chẳng dùng căn bếp này nên thùng rác sạch sẽ giống như vừa mới mua.
“Anh có giận thì giận chứ cũng đừng vứt đồ ăn hả giận, hơn nữa, không phải anh luôn kêu đói hay sao? Dạ dày đã không tốt, thì đừng nên hả giận lên chúng.”
Hoàng Ngân nhặt lại chúng bỏ vào chậu rửa rau sau đó bắt đầu rửa rau.
“Đỗ Hoàng Ngân, cô không hiểu tôi đang nói cái gì sao?”
Cao Dương Thành đưa tay nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào lồng ngực anh.
Đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, giống như muốn đóng băng cô vậy.
Hoàng Ngân không chút sợ hãi nghênh đón ánh mắt anh, thản nhiên nói:“Nấu cơm xong, em sẽ đi ngay.” Dừng một chút, cô bổ sung thêm: “Em đói rồi.”
Cao Dương Thành cuối cùng cũng buông Hoàng Ngân ra, bởi vì cô nói “đói”.
Chỉ ăn một bữa cơm, hai người lại ăn đến khó chịu.
Hoàng Ngân không thể hiểu nổi nguyên nhân Cao Dương Thành tức giận, cô cảm thấy chuyện có gì ghê gớm lắm đâu, hơn nữa lúc ăn cơm còn ngột ngạt như vậy sẽ ảnh hưởng ham muốn ăn uống, không tốt cho dạ dạy, nhất là với những người có dạ dày không được khỏe.
“Bác sĩ Cao à, em vừa mới làm cái gì khiến ngài mất vui à?”
Cô còn chưa tức giận thì anh ấy ngược lại đã nổi nóng trước rồi, tính tình thật giống con nít mà!
Cao Dương Thành không để ý đến lời cô nói, thậm chỉ mí mắt còn không mở lên nhìn một cái, chỉ cuối đầu dùng điệu bộ tao nhã mà yên lặng ăn cơm.
“Nè...”
Hoàng Ngân chép miệng, bất mãn nhìn anh.
Cao Dương Thành vẫn không để ý đến cô.
Hoàng Ngân liếm liếm môi không muốn so đo với anh nữa, rồi nịnh nọt gắp miếng thịt bỏ vào bát cơm của anh: “Anh ăn nhiều một chút.”
Nhưng không ngờ Cao Dương Thành lại để đũa xuống, giọng nói lạnh lùng: “Tôi ăn no rôi.”
Anh ấy nói xong liền đứng lên, đi thẳng ra khỏi phòng ăn, trực tiếp đi thẳng đến phòng sách.
Để lại Hoàng Ngân một mình ngồi trên bàn ăn, ngẩn người nhìn bóng lưng anh khuất dần.
Qua rất lâu, tỉnh táo lại.
Hoàng Ngân cắn mạnh đũa trúc trong miệng, hơi oán hận.
Cái tên này đang náo loạn chuyện gì vậy chứ! Không phải luôn kêu đói hay sao? Kết quả? Ăn một bát cơm đã bảo no rồi.
Anh ấy đi khỏi, Hoàng Ngân cũng hết hứng ăn, tuy tiện nuốt mấy ngụm cơm liền không còn tâm tình ăn tiếp nữa.
Don dẹp bát đũa rồi đi vào nhà bếp.
Sau khi cô dọn dẹp nhà bếp và bàn ăn xong thì đã qua nửa tiếng đồng hồ.
Còn Cao Dương Thành thì buồn bực trong phòng sách cũng không đi ra lần nào.
Hoàng Ngân cũng không tiện làm phiền anh, cô vào phòng tắm tìm quần áo của mình, mới biết là quần áo của mình không biết lúc nào đã bị ném vào máy giặc.
Hoàng Ngân khóc không ra nước mắt.
Không có áo sơ mi và quần lót thì cô có thể dùng đỡ quần áo của Cao Dương Thành nhưng đến cả áo khoác và quần dài cũng không có, cũng không thể nào mặc đỡ đồ của Cao Dương Thành đi về nhà được nha? Từ trong ra ngoài đều là quần áo của đàn ông, nếu bị mẹ cô và em gái phát hiện thì toi mất.
Truyện được up trên app mê tình truyện
Hoàng Ngân buồn bực đi ra phòng tắm, cuộn mình trên sô pha, đầu vùi vào gối, nhất thời không biết nên làm gì mới được.
Cứ vậy thì không có cách nào đi về, chỉ có thể đợi đến sáng mai ra ngoài mua về mà thôi.
Nhưng mà, cô không quên câu nói đầy tuyệt tình của Cao Dương Thành lúc nãy, Hoàng Ngân bức bối gãi đầu, nếu cô còn chưa đi thì người ta có cảm thấy cô mặt dày hay không?
Hoàng Ngân thật sự bị Cao Dương Thành đùa giỡn đến mệt, trong đầu nghĩ ngợi làm sao để mở miệng nói chuyện với Cao Dương Thành, kết quả, nghĩ đến nghĩ đi liền ngủ thiếp đi mất.
Rạng sáng, Cao Dương Thành đã chỉnh lí xong luận văn mới gập laptop lại, đi ra phòng sách.
Anh nghĩ có lẽ Hoàng Ngân đã đi ngủ.
Anh thừa nhận, quần áo là do anh cố ý ném vào máy giặc, nguyên nhân thì đương nhiên phòng ngừa cô đi mất.
Trong miệng nói để cô đi, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, nếu cô bước ra cánh cửa này thì chắc chắn anh sẽ giữ chặt lấy tay cô.
Khó mà có được cô một đêm, cho dù anh tức giận nhưng cũng không muốn thiếu vắng cô bên cạnh mình. Cảm giác trống rỗng trong lòng, chỉ là nghĩ đến đã khiến anh bực bội hoảng hốt.
CHƯƠNG 82: LẬP QUY TẮC(2)
Anh cắn môi đầy khát máu rồi nói tiếp:“Quy tắc thứ hai khi làm tình nhân...”
Anh nói đến đây hơi ngừng một chút, lồng ngực cường tráng hơi dồn sức mà háo sắc dán vào lưng Hoàng Ngân, bàn tay nóng bỏng bóp lấy bờ mông cong mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn nói:“ở trên giường phải vô điều kiện nghe lời người mua, chỉ cần anh ta muốn, thì mặc kệ là tư thế nào hay cách chơi như thế nào, thì tình nhân bán thân đổi tiền như cô chỉ có thể ngoan ngoan tiếp nhận, cố gắng mà phối hợp, hiểu không?”
Hơi nóng nơi anh phả vào tai Hoàng Ngân khiến cô hô hấp rối loạn.
Bàn tay đang làm loạn trên mông cô càng khiến Hoàng Ngân bối rối hơn, cô ưỡn người một chút thấp giọng nói:“Anh đói chưa? Em nấu cơm trước đã.”
Cao Dương Thành cho rằng cô sẽ lên tiếng phản bác quy tắc tình nhân quá đáng anh đề ra, cho rằng cô sẽ giơ tay ra vỗ vào bàn tay đang làm nhục cô, lại không hề nghĩ rằng cô vậy mà chỉ lựa chọn...nhẫn nhục chịu đựng.
Không biết tại sao trong lòng chợt nhóm lên ngọn lửa giận dữ không tên, làm sao dập tắt cũng dập không được.
Anh tiện tay chộp lấy nhúm rau mà Hoàng Ngân đã nhặt xong vứt thẳng vào thùng rác.
Sự thịnh nộ bất thình lình của anh khiến Hoàng Ngân ngây ngẩn cả người, ngây ngốc như khúc gỗ đứng đấy.
Anh ấy bị sao vậy? Không giải thích được liền nổi giận, vừa nãy bản thân cô có đắc tội gì với anh sao?
Chỉ vì không muốn anh nổi giận, cho nên vừa nãy khi đối mặt những lời mỉa mai châm chọc của anh, và động tác cố ý làm nhục cô, Hoàng Ngân đã lựa chọn im lặng, nhưng, sao anh còn cáu giận chứ.
Hoàng Ngân liếc nhìn anh rồi quay người nhặt lại nhúm rau cải vẫn còn tươi ngon trong thùng rác lên.
Cũng may bình thường hầu như anh chẳng dùng căn bếp này nên thùng rác sạch sẽ giống như vừa mới mua.
“Anh có giận thì giận chứ cũng đừng vứt đồ ăn hả giận, hơn nữa, không phải anh luôn kêu đói hay sao? Dạ dày đã không tốt, thì đừng nên hả giận lên chúng.”
Hoàng Ngân nhặt lại chúng bỏ vào chậu rửa rau sau đó bắt đầu rửa rau.
“Đỗ Hoàng Ngân, cô không hiểu tôi đang nói cái gì sao?”
Cao Dương Thành đưa tay nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào lồng ngực anh.
Đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, giống như muốn đóng băng cô vậy.
Hoàng Ngân không chút sợ hãi nghênh đón ánh mắt anh, thản nhiên nói:“Nấu cơm xong, em sẽ đi ngay.” Dừng một chút, cô bổ sung thêm: “Em đói rồi.”
Cao Dương Thành cuối cùng cũng buông Hoàng Ngân ra, bởi vì cô nói “đói”.
Chỉ ăn một bữa cơm, hai người lại ăn đến khó chịu.
Hoàng Ngân không thể hiểu nổi nguyên nhân Cao Dương Thành tức giận, cô cảm thấy chuyện có gì ghê gớm lắm đâu, hơn nữa lúc ăn cơm còn ngột ngạt như vậy sẽ ảnh hưởng ham muốn ăn uống, không tốt cho dạ dạy, nhất là với những người có dạ dày không được khỏe.
“Bác sĩ Cao à, em vừa mới làm cái gì khiến ngài mất vui à?”
Cô còn chưa tức giận thì anh ấy ngược lại đã nổi nóng trước rồi, tính tình thật giống con nít mà!
Cao Dương Thành không để ý đến lời cô nói, thậm chỉ mí mắt còn không mở lên nhìn một cái, chỉ cuối đầu dùng điệu bộ tao nhã mà yên lặng ăn cơm.
“Nè...”
Hoàng Ngân chép miệng, bất mãn nhìn anh.
Cao Dương Thành vẫn không để ý đến cô.
Hoàng Ngân liếm liếm môi không muốn so đo với anh nữa, rồi nịnh nọt gắp miếng thịt bỏ vào bát cơm của anh: “Anh ăn nhiều một chút.”
Nhưng không ngờ Cao Dương Thành lại để đũa xuống, giọng nói lạnh lùng: “Tôi ăn no rôi.”
Anh ấy nói xong liền đứng lên, đi thẳng ra khỏi phòng ăn, trực tiếp đi thẳng đến phòng sách.
Để lại Hoàng Ngân một mình ngồi trên bàn ăn, ngẩn người nhìn bóng lưng anh khuất dần.
Qua rất lâu, tỉnh táo lại.
Hoàng Ngân cắn mạnh đũa trúc trong miệng, hơi oán hận.
Cái tên này đang náo loạn chuyện gì vậy chứ! Không phải luôn kêu đói hay sao? Kết quả? Ăn một bát cơm đã bảo no rồi.
Anh ấy đi khỏi, Hoàng Ngân cũng hết hứng ăn, tuy tiện nuốt mấy ngụm cơm liền không còn tâm tình ăn tiếp nữa.
Don dẹp bát đũa rồi đi vào nhà bếp.
Sau khi cô dọn dẹp nhà bếp và bàn ăn xong thì đã qua nửa tiếng đồng hồ.
Còn Cao Dương Thành thì buồn bực trong phòng sách cũng không đi ra lần nào.
Hoàng Ngân cũng không tiện làm phiền anh, cô vào phòng tắm tìm quần áo của mình, mới biết là quần áo của mình không biết lúc nào đã bị ném vào máy giặc.
Hoàng Ngân khóc không ra nước mắt.
Không có áo sơ mi và quần lót thì cô có thể dùng đỡ quần áo của Cao Dương Thành nhưng đến cả áo khoác và quần dài cũng không có, cũng không thể nào mặc đỡ đồ của Cao Dương Thành đi về nhà được nha? Từ trong ra ngoài đều là quần áo của đàn ông, nếu bị mẹ cô và em gái phát hiện thì toi mất.
Truyện được up trên app mê tình truyện
Hoàng Ngân buồn bực đi ra phòng tắm, cuộn mình trên sô pha, đầu vùi vào gối, nhất thời không biết nên làm gì mới được.
Cứ vậy thì không có cách nào đi về, chỉ có thể đợi đến sáng mai ra ngoài mua về mà thôi.
Nhưng mà, cô không quên câu nói đầy tuyệt tình của Cao Dương Thành lúc nãy, Hoàng Ngân bức bối gãi đầu, nếu cô còn chưa đi thì người ta có cảm thấy cô mặt dày hay không?
Hoàng Ngân thật sự bị Cao Dương Thành đùa giỡn đến mệt, trong đầu nghĩ ngợi làm sao để mở miệng nói chuyện với Cao Dương Thành, kết quả, nghĩ đến nghĩ đi liền ngủ thiếp đi mất.
Rạng sáng, Cao Dương Thành đã chỉnh lí xong luận văn mới gập laptop lại, đi ra phòng sách.
Anh nghĩ có lẽ Hoàng Ngân đã đi ngủ.
Anh thừa nhận, quần áo là do anh cố ý ném vào máy giặc, nguyên nhân thì đương nhiên phòng ngừa cô đi mất.
Trong miệng nói để cô đi, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, nếu cô bước ra cánh cửa này thì chắc chắn anh sẽ giữ chặt lấy tay cô.
Khó mà có được cô một đêm, cho dù anh tức giận nhưng cũng không muốn thiếu vắng cô bên cạnh mình. Cảm giác trống rỗng trong lòng, chỉ là nghĩ đến đã khiến anh bực bội hoảng hốt.
Bình luận facebook