Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-87
CHƯƠNG 84: ĐÚNG MỰC
CHƯƠNG 84: ĐÚNG MỰC
"Được được được, không phải cậu đang đợi điện thoại của ai cả, là tôi quá bà tám, được chưa!"
Lý San nhíu mày mập mờ cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Hoàng Ngân, liền trở về bàn mình làm việc.
Lý San vừa đi, Hoàng Ngân liền buông lỏng hai vai.
Hai mắt vẫn nhịn không được liếc về chiếc điện thoại vẫn luôn im lặng trên bàn làm việc của mình, cô túm tóc, chẳng lẽ thật sự mình đang chờ điện thoại của ai sao?
Sao lại thế này!
Thế nhưng là, không nhận được tin nhắn của anh, tại sao lòng của cô trở nên thẫn thờ như vậy.
...
Từ đó về sau khá nhiều ngày đã trôi qua, Hoàng Ngân đều không gặp mặt Cao Dương Thành.
Đương nhiên, cũng không có nhận được cú điện thoại nào của anh, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có, mà Hoàng Ngân, tự nhiên cũng sẽ không chủ động liên hệ anh.
Phảng phất từ ngày hôm ấy, giữa bọn họ liền thành hai người dưng không dính dáng gì với nhau, mà sự vuốt ve nồng ấm của đêm hôm đó, giống như một một giấc mộng phù hoa, một giấc mộng xuân mà thôi, sau khi tỉnh mộng, giống như tất cả mọi chuyện lại trở về như trước.
Hôm đó, Hoàng Ngân tan làm.
Mới vừa bước ra công ty, không ngờ trời liền trút mưa lâm râm.
Buổi sáng lúc rời khỏi nhà rõ ràng trời vẫn nắng, không nghĩ tới buổi chiều trời liền chuyển âm u, mà Hoàng Ngân cô cũng không mang ô theo.
Từ công ty đến tàu điện ngầm mất tầm mười phút, mưa rơi không lớn, Hoàng Ngân cũng liền không suy nghĩ nhiều, đưa túi xách giương lên đỉnh đầu, liền chạy vào trong làn mưa.
Mà ông trời giống như cố ý đối trọi với cô, mắt thấy còn cách một đoạn mới đến tàu điện ngầm, nhưng mưa rơi trên đỉnh đầu càng rơi càng lớn, Hoàng Ngân ngắm nhìn bốn phía, vội vã muốn tìm một chỗ nơi tránh mưa, nhưng không ngờ, liền gặp được... Cao Dương Thành?
Anh ấy cầm chiếc ô màu đen, bộ đồ vést màu xám giấu lẫn vào màn mưa tối tắm mịt mù, tôn quý tao nhã như anh vậy, phong độ phi phàm lại nổi bật, chậm rãi ung dung bước về phía Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân vui mừng, vừa chuẩn bị nghênh đón, nhưng không ngờ, anh lại ngừng bước ở chỗ để xe cách nơi cô đứng không xa.
Chỉ thấy một bóng hình xin đẹp dịu dàng chui vào dưới tán chiếc ô, sau đó, ôm lấy anh tràn đầy cõi lòng.
Mà Cao Dương Thành, thái độ kì lạ không đẩy ra người phụ nữ trong ngực, ngược lại giang tay ôm cô ta.
Hoàng Ngân sững sờ...
Giật mình đứng trong màn mưa, nhất thời trong một giây, đầu óc cô chợt trống rỗng.
Trái tim, nháy mắt đập loạn nhịp.
Người phụ nữ dưới tán dù, nghiêng đầu cười với Cao Dương Thành, thân mật thì thầm chuyện gì đó.
Mà Cao Dương Thành cũng phối hợp với chiều cao của cô ấy, đầu anh cúi thấp, khóe miệng cong cong ý cười, chăm chú nghe cô ấy nói, ý cười nơi khóe môi càng sâu.
Hai người vành tai và tóc mai chạm nhau, Hoàng Ngân nghe được thanh âm trái tim mình vỡ tan.
Bởi vì, người phụ nữ kia....
Cô biết!!
Đó là người phụ nữ vẫn luôn ở giữa cô và Cao Dương Thành bốn năm trước, mà trong một ngày nào đó đột nhiên biến mất, biến mất không còn tăm hơi, mà bốn năm sau...cô lại thấy được cô ấy— Lữ Thu! !
Cô ấy đã trở về...
Lại một lần nữa về bên cạnh Cao Dương Thành anh.
Hoàng Ngân đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt tối tăm mờ mịt, khiến cô gần như nhìn mọi thứ đều trở nên mơ hồ không rõ.
Đã từng, Cao Dương Thành nói với cô, Lữ Thu mãi mãi không phải mẫu người lí tưởng, hay một món ăn sẽ xuất hiện trên bàn cơm của anh.
Nhưng mà đến hôm nay thì sao?còn không phải đã trở thành “đồ ăn” của anh hay sao? Nếu như không phải, anh ấy sao lại cùng cô ấy thân thiết như vậy?
Cao Dương Thành mà cô nhớ, xưa nay không hề tuỳ tiện thân thiết với bất kì người phụ nữ nào, nhưng bây giờ... Khóe miệng của anh cười như gió xuân, không gạt được bất cứ người nào.
Ít nhất thì nụ cười như gió xuân kia đã mang đên một tin tức...đó chính là, anh ấy thích cô ấy.
Hoàng Ngân chỉ thấy tim mình phảng phất bị thứ gì đập mạnh một cái, hít một hơi, liền cảm giác chỗ ấy bị đâm đau nhức.
Cô ép buộc mình nhìn về hướng khác, không nhìn bọn họ nữa, cô giương túi xách lên, xông tới vượt qua chỗ bọn họ, chạy vội về phía tàu điện ngầm.
CHƯƠNG 84: ĐÚNG MỰC
"Được được được, không phải cậu đang đợi điện thoại của ai cả, là tôi quá bà tám, được chưa!"
Lý San nhíu mày mập mờ cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Hoàng Ngân, liền trở về bàn mình làm việc.
Lý San vừa đi, Hoàng Ngân liền buông lỏng hai vai.
Hai mắt vẫn nhịn không được liếc về chiếc điện thoại vẫn luôn im lặng trên bàn làm việc của mình, cô túm tóc, chẳng lẽ thật sự mình đang chờ điện thoại của ai sao?
Sao lại thế này!
Thế nhưng là, không nhận được tin nhắn của anh, tại sao lòng của cô trở nên thẫn thờ như vậy.
...
Từ đó về sau khá nhiều ngày đã trôi qua, Hoàng Ngân đều không gặp mặt Cao Dương Thành.
Đương nhiên, cũng không có nhận được cú điện thoại nào của anh, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có, mà Hoàng Ngân, tự nhiên cũng sẽ không chủ động liên hệ anh.
Phảng phất từ ngày hôm ấy, giữa bọn họ liền thành hai người dưng không dính dáng gì với nhau, mà sự vuốt ve nồng ấm của đêm hôm đó, giống như một một giấc mộng phù hoa, một giấc mộng xuân mà thôi, sau khi tỉnh mộng, giống như tất cả mọi chuyện lại trở về như trước.
Hôm đó, Hoàng Ngân tan làm.
Mới vừa bước ra công ty, không ngờ trời liền trút mưa lâm râm.
Buổi sáng lúc rời khỏi nhà rõ ràng trời vẫn nắng, không nghĩ tới buổi chiều trời liền chuyển âm u, mà Hoàng Ngân cô cũng không mang ô theo.
Từ công ty đến tàu điện ngầm mất tầm mười phút, mưa rơi không lớn, Hoàng Ngân cũng liền không suy nghĩ nhiều, đưa túi xách giương lên đỉnh đầu, liền chạy vào trong làn mưa.
Mà ông trời giống như cố ý đối trọi với cô, mắt thấy còn cách một đoạn mới đến tàu điện ngầm, nhưng mưa rơi trên đỉnh đầu càng rơi càng lớn, Hoàng Ngân ngắm nhìn bốn phía, vội vã muốn tìm một chỗ nơi tránh mưa, nhưng không ngờ, liền gặp được... Cao Dương Thành?
Anh ấy cầm chiếc ô màu đen, bộ đồ vést màu xám giấu lẫn vào màn mưa tối tắm mịt mù, tôn quý tao nhã như anh vậy, phong độ phi phàm lại nổi bật, chậm rãi ung dung bước về phía Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân vui mừng, vừa chuẩn bị nghênh đón, nhưng không ngờ, anh lại ngừng bước ở chỗ để xe cách nơi cô đứng không xa.
Chỉ thấy một bóng hình xin đẹp dịu dàng chui vào dưới tán chiếc ô, sau đó, ôm lấy anh tràn đầy cõi lòng.
Mà Cao Dương Thành, thái độ kì lạ không đẩy ra người phụ nữ trong ngực, ngược lại giang tay ôm cô ta.
Hoàng Ngân sững sờ...
Giật mình đứng trong màn mưa, nhất thời trong một giây, đầu óc cô chợt trống rỗng.
Trái tim, nháy mắt đập loạn nhịp.
Người phụ nữ dưới tán dù, nghiêng đầu cười với Cao Dương Thành, thân mật thì thầm chuyện gì đó.
Mà Cao Dương Thành cũng phối hợp với chiều cao của cô ấy, đầu anh cúi thấp, khóe miệng cong cong ý cười, chăm chú nghe cô ấy nói, ý cười nơi khóe môi càng sâu.
Hai người vành tai và tóc mai chạm nhau, Hoàng Ngân nghe được thanh âm trái tim mình vỡ tan.
Bởi vì, người phụ nữ kia....
Cô biết!!
Đó là người phụ nữ vẫn luôn ở giữa cô và Cao Dương Thành bốn năm trước, mà trong một ngày nào đó đột nhiên biến mất, biến mất không còn tăm hơi, mà bốn năm sau...cô lại thấy được cô ấy— Lữ Thu! !
Cô ấy đã trở về...
Lại một lần nữa về bên cạnh Cao Dương Thành anh.
Hoàng Ngân đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt tối tăm mờ mịt, khiến cô gần như nhìn mọi thứ đều trở nên mơ hồ không rõ.
Đã từng, Cao Dương Thành nói với cô, Lữ Thu mãi mãi không phải mẫu người lí tưởng, hay một món ăn sẽ xuất hiện trên bàn cơm của anh.
Nhưng mà đến hôm nay thì sao?còn không phải đã trở thành “đồ ăn” của anh hay sao? Nếu như không phải, anh ấy sao lại cùng cô ấy thân thiết như vậy?
Cao Dương Thành mà cô nhớ, xưa nay không hề tuỳ tiện thân thiết với bất kì người phụ nữ nào, nhưng bây giờ... Khóe miệng của anh cười như gió xuân, không gạt được bất cứ người nào.
Ít nhất thì nụ cười như gió xuân kia đã mang đên một tin tức...đó chính là, anh ấy thích cô ấy.
Hoàng Ngân chỉ thấy tim mình phảng phất bị thứ gì đập mạnh một cái, hít một hơi, liền cảm giác chỗ ấy bị đâm đau nhức.
Cô ép buộc mình nhìn về hướng khác, không nhìn bọn họ nữa, cô giương túi xách lên, xông tới vượt qua chỗ bọn họ, chạy vội về phía tàu điện ngầm.
Bình luận facebook