Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106: Một chén say ở Tiểu Các
Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Cún Con
Một lúc sau,ở cửa lớp có một người thư sinh tóc hoa râm, mặc trường bào gõ cửa hai cái.
Doãn Triệu Tiên ôm quyền với người vừa tới, rồi đưa tay mời người đó tiến vào lớp học.
“Chu phu tử! Mời vào!”
"Doãn phu tử!"
Chu phu tử cũng chắp tay đáp lễ, sau đó bước đến đứng cạnh Doãn Triệu Tiên. Gã nhìn về sáu mươi bảy học trò đang ngồi trong lớp. Số lượng này cũng được xem là khá nhiều rồi.
“Vị này là Chu phu tử của trường. Sau khi ta rời đi, ngài ấy sẽ tạm thời nhận chức phu tử trong trường. Các trò hành lễ với Chu phu tử.”
Đám học trò nghe vậy liền rối rít đứng dậy, cùng nhau thi lễ với Chu phu tử, đồng loạt nói vấn an cũng rất thành tâm.
“Chào Chu phu tử!”
Gã vuốt râu gật đầu, cũng có ấn tượng ban đầu rất tốt với những học trò này.
Lúc này đã đến giờ tan học, đám học sinh nhao nhao chuẩn bị về nhà. Doãn Triệu Tiên đứng trong sân, tự mình trao từng bức thư cho học trò, cũng dốc lòng căn dặn mỗi đứa vài câu.
Chu phu tử thấy tình cảm thầy trò của bọn họ thì trong lòng cảm khái. Gã dạy học đã nhiều năm, nhưng cũng không có bao nhiêu học trò có tình cảm sâu đậm như vậy.
Sắp chạng vạng tối, Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh cùng về nhà. Doãn Thanh vẫn im lặng nãy giờ. Đến lúc cả hai tiến vào đường nhỏ ở phường Thiên Ngưu, xa xa có thể nhìn thấy Cư An Tiểu Các, cậu bé mới nói một câu.
“Cha, táo chín rồi!”
Y ngẩng đầu nhìn, cành táo trong sân nhỏ của Cư An Tiểu Các đã nặng trĩu quả, hình như cũng đã chín mọng.
“Đúng vậy năm nay kết trái rồi!”
Doãn Triệu Tiên nở nụ cười.
“Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, từ khi Kế tiên sinh rời đi, hai năm liền cây táo này không có trái nào, thế mà năm nay lại kết trái.”
Doãn Thanh cười hắc hắc.
“Có lẽ là nó biết cha sắp đi thi nên cố ý kết trái vào năm nay đấy! Dù sao chúng ta cũng có lộc ăn rồi!”
“Thằng nhóc này!”
Hai cha con cười nói, cùng tiến về phía trước. Lúc đi ngang qua Cư An Tiểu Các, cả hai đều nhìn lên cành táo đầy trái mê người kia, mơ hồ ngửi thấy hương thơm bay ra.
Có thể do Doãn Thanh nhắc nhở, cũng có thể do hai cha con nổi hứng thú.
Sau khi về nhà, Doãn mẫu đã chuẩn bị xong bữa tối từ lâu. Hai cha con ăn vội vàng, rồi cầm chìa khóa đến Cư An Tiểu Các, chuẩn bị hái táo.
Ráng mây đỏ lúc chiều tà còn vắt vẻo ở cuối chân trời. Trước cửa Cư An Tiểu Các, Doãn Triệu Tiên mở khóa đồng, chậm rãi đẩy cửa, bước vào sân.
"Két.. ~~ "
Âm thanh cánh cửa chuyển động vang lên. Hai cha con liền đứng ngây ra, bởi vì trong sân có người!
Tất nhiên, người này không phải Kế Duyên, mà là một người lớn tuổi mặc áo dài cổ tròn, hai vạt áo khoác dài phẳng phiu. Lão đang ngẩng đầu ngắm cây táo. Khi cánh cổng mở ra, ngay lập tức lão quay đầu nhìn về hai cha con Doãn phu tử.
“Lão tiên sinh là người ở đâu? Sao lại ở trong sân Cư An Tiểu Các?”
Doãn Triệu Tiên nhăn mày hỏi, ánh mắt vô thức nhìn về bờ tường của tiểu các. Với độ cao này, một ông lão cũng không thể nhảy vào được, chẳng lẽ là người chốn giang hồ?
Ông lão thấy Doãn phu tử chỉ là đang suy nghĩ một chút, liền nhoẻn miệng cười.
“Nói vậy ngươi chính là hảo hữu của Kế tiên sinh sao? Xin hỏi phu tử tên là gì?”
“Ngài biết Kế tiên sinh?”
Doãn Thanh tiến lên trước người cha một bước, kinh ngạc hỏi. Còn Doãn Triệu Tiên nghe đối phương nói bản thân lão biết Kế Duyên thì cũng không dám thất lễ, chắp tay nói.
“Tại hạ là Doãn Triệu Tiên, đây là con trai Doãn Thanh của ta, không biết tiên sinh xưng hô như thế nào, cũng không biết tiên sinh gặp Kế tiên sinh ở đâu?”
Ông lão nhìn kỹ Doãn Triệu Tiên một lượt, cũng chắp tay đáp lễ với y.
“Lão hủ họ Ứng tên Hoành. Ta vô tình gặp Kế tiên sinh trong lúc trú mưa ở huyện gần đây, cũng là bằng hữu của ngài ấy!”
Thấy cử chỉ của ông lão ung dung, bề ngoài lại không giống phường đạo tặc, hơn nữa lão cũng nói mình là bạn của Kế tiên sinh, cho nên hai cha con Doãn gia có chút hưng phấn đi vào sân.
“Thì ra là bằng hữu của Kế tiên sinh. Đáng tiếc ngài ấy đã đi xa nhà rất lâu, từ đó đến nay chúng ta cũng chưa gặp lại.”
Y vừa cười vừa giải thích.
“Ừ, lão hủ biết…”
Ông lão cười nói rồi lại tiếp tục nhìn về phía cây táo.
“Hai năm qua, ta đều đến đây, nhưng không có năm nào cây táo kết quả. Thế mà năm nay trái lại sai cành như vậy! Lúc trước, Kế tiên sinh tặng ta hai quả táo, thật sự ăn chẳng bõ!”
“A?”
Doãn Triệu Tiên phiền muộn, hai năm qua người này đều đến sao? Y không có ấn tượng gì, chẳng lẽ mỗi lần đến đều vụng trộm đi vào sân, nhưng hình như không có kết quả?
Chẳng qua y nghe thấy ông lão nói thèm được ăn táo tươi cũng hoàn toàn có thể giải thích được. Ai đã nếm qua hương vị của trái táo này đều nhớ mãi không quên.
Vì vậy, Doãn Triệu Tiên liền cười nói:
“Có lẽ là Kế tiên sinh ra ngoài nên không mang theo nhiều táo. Lần này lão tiên sinh đến vừa kịp lúc, táo trong sân này ngài cứ ăn cho no bụng đi!”
Vốn dĩ Kế Duyên nhắc y phải chia những trái táo này cho mọi người. Nếu lúc này có bằng hữu từ phương xa đến thì muốn ăn một chút cũng không sao cả.
Lão tiên sinh đứng đối diện nghe vậy, hai mắt sáng lên. Giờ phút này, có thể cảm nhận được cành táo trong sân rõ ràng đang run lên từng đợt, giống như có một trận gió thổi qua.
“Ha ha ha ha… Doãn phu tử nói đùa rồi, ta ăn không đủ no, nhưng cũng không tiện ăn thêm! Như vậy đi, ta chỉ ăn một ngụm là được, không biết Doãn phu tử có đồng ý hay không?
“Một ngụm?”
Y kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng có chút hoài nghi, chẳng lẽ vị bằng hữu này của Kế tiên sinh cũng không phải người bình thường?
“Đúng vậy, chỉ cần một ngụm! Doãn phu tử có đồng ý không?”
Lão giả vuốt râu gật đầu, một bộ dạng ta chỉ lướt qua rồi sẽ dừng lại.
“Ha ha, có gì mà không được chứ. Doãn mỗ chỉ thay Kế tiên sinh trông nom cây táo này thôi. Lão đã là bạn bè của Kế tiên sinh thì muốn ăn bao nhiêu có thể ăn bấy nhiêu! Thanh nhi, chúng ta hái táo giúp lão tiên sinh.”
“Được ạ, hái táo…!”
Cậu bé đã sớm không dằn lòng được nữa rồi, rốt cuộc cũng nghe cha bảo đi hái táo. Chỉ là cậu còn chưa kịp động, lão tiên sinh kia đã nói.
"Không cần không cần, không cần phiền toái như vậy!"
Nói đến đây, lão giả lại ngẩng đầu, khóe miệng hé một đường cong, cũng học theo giọng điệu của Doãn Thanh.
“Ha ha ha ha ha… Ăn táo~~~ Grào~~~~”
Xào xạc ~~~
Một tiếng rồng ngâm cực nhỏ vang lên. Trong sân, cơn gió lớn đột nhiên cuồn cuộn thổi tới, cả cây táo lung lay lắc lư. Vô số quả táo bị cơn gió quét ra khỏi cành, cuốn vào trong miệng đang mở rộng của lão giả.
Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh đứng không vững, cánh tay che trước ngực, vừa kinh vừa sợ.
Chỉ qua vài nhịp thở, cơn gió ngắn ngủi này liền ngừng lại. Hai cha con hoảng sợ phát hiện ra trái táo trên cây đã ít đi một nửa, còn cành lá chỉ bị tổn hại một chút.
Chẳng qua, tư thế chập chờn theo gió của cành táo có chút cổ quái.
“Rột roạt~~ Rột roạt~~ Rột roạt~~”
Ở bên cạnh, trong miệng lão giả vang lên tiếng nhai nuốt. Theo đó, mùi thơm của táo chín cũng tràn ra xung quanh.
“Không tệ không tệ, mùi vị rất tuyệt, mùi vị rất tuyệt!”
Hiện tại, trái tim của Doãn phu tử còn đập thình thịch. Dù y đã chuẩn bị tâm lý nhưng chuyện này vẫn khác xa so với tưởng tượng ban đầu của y.
“Doãn phu tử, lão hủ nói ăn một ngụm, tuyệt đối không nuốt lời. Chuyện hôm nay ngươi cũng không thể tùy tiện vu khống với Kế tiên sinh đâu ha ha ha ha…”
Cho dù trái tim của Doãn Triệu Tiên còn run rẩy, thế nhưng y vẫn cố gắng trấn an tâm tình, chắp tay với lão giả.
“Doãn mỗ có mắt mà không nhìn thấy chân thân. Lão tiên sinh nói thế nào nhất định là như vậy. Quả thực ngài mới ăn một ngụm, nhưng lại dọa hai cha con chúng ta rồi. Nếu còn có lần sau, hy vọng ngài có thể nhắc nhở trước một câu!”
Từ lúc mới gặp cho đến lúc ăn táo xong, Ứng Hoành đều cẩn thận quan sát Doãn Triệu Tiên. Người này đường đường chính chính, không tầm thường. Giờ phút này, lão thấy người này tuy sợ hãi trong lòng nhưng vẫn có thể cười nói tiêu sái như trước thì gật đầu nói.
“Không hổ là người bạn duy nhất của Kế tiên sinh ở trong huyện, là lão hủ hù dọa Doãn phu tử rồi. Mong ngươi chớ trách!”
"Không dám không dám!"
Nói tới nói lui, tuy hai cha con trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng bầu không khí đã trở nên hòa hoãn hơn. Hai người hái một bàn đầy táo, ngồi trước bàn đá nói chuyện phiếm, chủ yếu nói về chuyện kết giao với Kế Duyên như thế nào, làm sao trở thành bằng hữu.
Lúc hai cha con Doãn gia cùng nhau kể chuyện Kế Duyên cứu xích hồ, rồi cùng Doãn Thanh thả xích hồ về rừng, lão giả cũng vui vẻ ra mặt.
Tuy lão giả vẫn giấu giếm vài chuyện nhưng Doãn Triệu Tiên cũng không hỏi, cũng không dám hỏi, chỉ nghe và nói. Ông lão này rõ ràng không phải phàm nhân.
Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Ứng Hoành đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vỗ đầu một cái rồi nói.
"Thiếu chút nữa là ta quên mất rồi!"
Đang nói chuyện, giống như làm ảo thuật, lão lấy từ sau lưng một bình rượu cổ mảnh và hai chén sứ, đặt lên trên bàn đá.
“Lão hủ thiếu nợ Kế tiên sinh một bữa rượu. Đáng tiếc ngài ấy thần dị, tìm hoài mà vẫn không biết ngài ấy đi đâu. Ta đến đây xem táo chín, cũng muốn xem ngài ấy trở lại chưa. Nếu như ta cùng Doãn phu tử mới gặp đã thân thiết, xin mời phu tử thay Kế tiên sinh đánh giá rượu này được không?
"Sao lại không thể chứ!"
Doãn Triệu Tiên cũng rất tiêu sái, Tuy y uống rất ít nhưng không thể để Kế tiên sinh mất mặt được, chẳng phải uống rượu thôi sao!
Ông lão cười không nói, tự rót cho mỗi người một ly.
"Doãn phu tử, mời!"
“Ứng lão tiên sinh, mời!”
Hai người đều nâng chén. Một chén rượu vào bụng, Doãn Triệu Tiên chỉ cảm thấy hương rượu ngọt ngào, thuần hậu. Một cỗ khí nóng từ trong người thoát ra, gương mặt y đỏ bừng.
"Ngon... Rượu..."
Một câu nói còn chưa dứt lời, y đã nằm vật ra trên bàn đá, không nhúc nhích.
Doãn Thanh ngồi ăn táo bên cạnh liền luống cuống. Cậu bé nhìn ông lão rồi nhìn cha mình, biết rõ lão giả có lẽ sẽ không hại mình, nhưng cậu vẫn lo lắng.
"Lão tiên sinh, cái này... Cha con... Cha không sao chứ?"
"Ha ha ha ha... Không sao không sao, tửu lượng Doãn phu tử không tốt nên say thôi!"
Ông lão uống chén rượu của mình, vui vẻ cười lớn.
“Nhanh về nhà lấy chăn đắp cho cha ngươi, đêm nay để hắn ngủ lại trong viện đi! Nhanh lên nhanh lên!”
Cậu bé nuốt nước miếng, gật đầu. Cậu không dám làm trái ý lão tiên sinh, vội vàng chạy ra khỏi sân nhỏ, đi về nhà mình.
Chờ Doãn Thanh đi rồi, lão giả mới thu dáng vẻ tươi cười, lại rót thêm một chén rượu rồi đứng lên.
Ánh mắt liếc nhìn cây táo trong sân.
"Ha ha, ta cũng mời ngươi một ly!"
Nói xong, lão nâng chén đổ xuống gốc cây. Dòng rượu thấm xuống đất nhưng không thấy ẩm ướt.
Lúc này Doãn Thanh vội vã cầm chăn, đi với Doãn mẫu đang lo lắng trở lại sân, ngoại trừ Doãn Triệu Tiên đang ngủ gục trên bàn, đã không còn thấy ai nữa.
Biên: Cún Con
Một lúc sau,ở cửa lớp có một người thư sinh tóc hoa râm, mặc trường bào gõ cửa hai cái.
Doãn Triệu Tiên ôm quyền với người vừa tới, rồi đưa tay mời người đó tiến vào lớp học.
“Chu phu tử! Mời vào!”
"Doãn phu tử!"
Chu phu tử cũng chắp tay đáp lễ, sau đó bước đến đứng cạnh Doãn Triệu Tiên. Gã nhìn về sáu mươi bảy học trò đang ngồi trong lớp. Số lượng này cũng được xem là khá nhiều rồi.
“Vị này là Chu phu tử của trường. Sau khi ta rời đi, ngài ấy sẽ tạm thời nhận chức phu tử trong trường. Các trò hành lễ với Chu phu tử.”
Đám học trò nghe vậy liền rối rít đứng dậy, cùng nhau thi lễ với Chu phu tử, đồng loạt nói vấn an cũng rất thành tâm.
“Chào Chu phu tử!”
Gã vuốt râu gật đầu, cũng có ấn tượng ban đầu rất tốt với những học trò này.
Lúc này đã đến giờ tan học, đám học sinh nhao nhao chuẩn bị về nhà. Doãn Triệu Tiên đứng trong sân, tự mình trao từng bức thư cho học trò, cũng dốc lòng căn dặn mỗi đứa vài câu.
Chu phu tử thấy tình cảm thầy trò của bọn họ thì trong lòng cảm khái. Gã dạy học đã nhiều năm, nhưng cũng không có bao nhiêu học trò có tình cảm sâu đậm như vậy.
Sắp chạng vạng tối, Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh cùng về nhà. Doãn Thanh vẫn im lặng nãy giờ. Đến lúc cả hai tiến vào đường nhỏ ở phường Thiên Ngưu, xa xa có thể nhìn thấy Cư An Tiểu Các, cậu bé mới nói một câu.
“Cha, táo chín rồi!”
Y ngẩng đầu nhìn, cành táo trong sân nhỏ của Cư An Tiểu Các đã nặng trĩu quả, hình như cũng đã chín mọng.
“Đúng vậy năm nay kết trái rồi!”
Doãn Triệu Tiên nở nụ cười.
“Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, từ khi Kế tiên sinh rời đi, hai năm liền cây táo này không có trái nào, thế mà năm nay lại kết trái.”
Doãn Thanh cười hắc hắc.
“Có lẽ là nó biết cha sắp đi thi nên cố ý kết trái vào năm nay đấy! Dù sao chúng ta cũng có lộc ăn rồi!”
“Thằng nhóc này!”
Hai cha con cười nói, cùng tiến về phía trước. Lúc đi ngang qua Cư An Tiểu Các, cả hai đều nhìn lên cành táo đầy trái mê người kia, mơ hồ ngửi thấy hương thơm bay ra.
Có thể do Doãn Thanh nhắc nhở, cũng có thể do hai cha con nổi hứng thú.
Sau khi về nhà, Doãn mẫu đã chuẩn bị xong bữa tối từ lâu. Hai cha con ăn vội vàng, rồi cầm chìa khóa đến Cư An Tiểu Các, chuẩn bị hái táo.
Ráng mây đỏ lúc chiều tà còn vắt vẻo ở cuối chân trời. Trước cửa Cư An Tiểu Các, Doãn Triệu Tiên mở khóa đồng, chậm rãi đẩy cửa, bước vào sân.
"Két.. ~~ "
Âm thanh cánh cửa chuyển động vang lên. Hai cha con liền đứng ngây ra, bởi vì trong sân có người!
Tất nhiên, người này không phải Kế Duyên, mà là một người lớn tuổi mặc áo dài cổ tròn, hai vạt áo khoác dài phẳng phiu. Lão đang ngẩng đầu ngắm cây táo. Khi cánh cổng mở ra, ngay lập tức lão quay đầu nhìn về hai cha con Doãn phu tử.
“Lão tiên sinh là người ở đâu? Sao lại ở trong sân Cư An Tiểu Các?”
Doãn Triệu Tiên nhăn mày hỏi, ánh mắt vô thức nhìn về bờ tường của tiểu các. Với độ cao này, một ông lão cũng không thể nhảy vào được, chẳng lẽ là người chốn giang hồ?
Ông lão thấy Doãn phu tử chỉ là đang suy nghĩ một chút, liền nhoẻn miệng cười.
“Nói vậy ngươi chính là hảo hữu của Kế tiên sinh sao? Xin hỏi phu tử tên là gì?”
“Ngài biết Kế tiên sinh?”
Doãn Thanh tiến lên trước người cha một bước, kinh ngạc hỏi. Còn Doãn Triệu Tiên nghe đối phương nói bản thân lão biết Kế Duyên thì cũng không dám thất lễ, chắp tay nói.
“Tại hạ là Doãn Triệu Tiên, đây là con trai Doãn Thanh của ta, không biết tiên sinh xưng hô như thế nào, cũng không biết tiên sinh gặp Kế tiên sinh ở đâu?”
Ông lão nhìn kỹ Doãn Triệu Tiên một lượt, cũng chắp tay đáp lễ với y.
“Lão hủ họ Ứng tên Hoành. Ta vô tình gặp Kế tiên sinh trong lúc trú mưa ở huyện gần đây, cũng là bằng hữu của ngài ấy!”
Thấy cử chỉ của ông lão ung dung, bề ngoài lại không giống phường đạo tặc, hơn nữa lão cũng nói mình là bạn của Kế tiên sinh, cho nên hai cha con Doãn gia có chút hưng phấn đi vào sân.
“Thì ra là bằng hữu của Kế tiên sinh. Đáng tiếc ngài ấy đã đi xa nhà rất lâu, từ đó đến nay chúng ta cũng chưa gặp lại.”
Y vừa cười vừa giải thích.
“Ừ, lão hủ biết…”
Ông lão cười nói rồi lại tiếp tục nhìn về phía cây táo.
“Hai năm qua, ta đều đến đây, nhưng không có năm nào cây táo kết quả. Thế mà năm nay trái lại sai cành như vậy! Lúc trước, Kế tiên sinh tặng ta hai quả táo, thật sự ăn chẳng bõ!”
“A?”
Doãn Triệu Tiên phiền muộn, hai năm qua người này đều đến sao? Y không có ấn tượng gì, chẳng lẽ mỗi lần đến đều vụng trộm đi vào sân, nhưng hình như không có kết quả?
Chẳng qua y nghe thấy ông lão nói thèm được ăn táo tươi cũng hoàn toàn có thể giải thích được. Ai đã nếm qua hương vị của trái táo này đều nhớ mãi không quên.
Vì vậy, Doãn Triệu Tiên liền cười nói:
“Có lẽ là Kế tiên sinh ra ngoài nên không mang theo nhiều táo. Lần này lão tiên sinh đến vừa kịp lúc, táo trong sân này ngài cứ ăn cho no bụng đi!”
Vốn dĩ Kế Duyên nhắc y phải chia những trái táo này cho mọi người. Nếu lúc này có bằng hữu từ phương xa đến thì muốn ăn một chút cũng không sao cả.
Lão tiên sinh đứng đối diện nghe vậy, hai mắt sáng lên. Giờ phút này, có thể cảm nhận được cành táo trong sân rõ ràng đang run lên từng đợt, giống như có một trận gió thổi qua.
“Ha ha ha ha… Doãn phu tử nói đùa rồi, ta ăn không đủ no, nhưng cũng không tiện ăn thêm! Như vậy đi, ta chỉ ăn một ngụm là được, không biết Doãn phu tử có đồng ý hay không?
“Một ngụm?”
Y kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng có chút hoài nghi, chẳng lẽ vị bằng hữu này của Kế tiên sinh cũng không phải người bình thường?
“Đúng vậy, chỉ cần một ngụm! Doãn phu tử có đồng ý không?”
Lão giả vuốt râu gật đầu, một bộ dạng ta chỉ lướt qua rồi sẽ dừng lại.
“Ha ha, có gì mà không được chứ. Doãn mỗ chỉ thay Kế tiên sinh trông nom cây táo này thôi. Lão đã là bạn bè của Kế tiên sinh thì muốn ăn bao nhiêu có thể ăn bấy nhiêu! Thanh nhi, chúng ta hái táo giúp lão tiên sinh.”
“Được ạ, hái táo…!”
Cậu bé đã sớm không dằn lòng được nữa rồi, rốt cuộc cũng nghe cha bảo đi hái táo. Chỉ là cậu còn chưa kịp động, lão tiên sinh kia đã nói.
"Không cần không cần, không cần phiền toái như vậy!"
Nói đến đây, lão giả lại ngẩng đầu, khóe miệng hé một đường cong, cũng học theo giọng điệu của Doãn Thanh.
“Ha ha ha ha ha… Ăn táo~~~ Grào~~~~”
Xào xạc ~~~
Một tiếng rồng ngâm cực nhỏ vang lên. Trong sân, cơn gió lớn đột nhiên cuồn cuộn thổi tới, cả cây táo lung lay lắc lư. Vô số quả táo bị cơn gió quét ra khỏi cành, cuốn vào trong miệng đang mở rộng của lão giả.
Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh đứng không vững, cánh tay che trước ngực, vừa kinh vừa sợ.
Chỉ qua vài nhịp thở, cơn gió ngắn ngủi này liền ngừng lại. Hai cha con hoảng sợ phát hiện ra trái táo trên cây đã ít đi một nửa, còn cành lá chỉ bị tổn hại một chút.
Chẳng qua, tư thế chập chờn theo gió của cành táo có chút cổ quái.
“Rột roạt~~ Rột roạt~~ Rột roạt~~”
Ở bên cạnh, trong miệng lão giả vang lên tiếng nhai nuốt. Theo đó, mùi thơm của táo chín cũng tràn ra xung quanh.
“Không tệ không tệ, mùi vị rất tuyệt, mùi vị rất tuyệt!”
Hiện tại, trái tim của Doãn phu tử còn đập thình thịch. Dù y đã chuẩn bị tâm lý nhưng chuyện này vẫn khác xa so với tưởng tượng ban đầu của y.
“Doãn phu tử, lão hủ nói ăn một ngụm, tuyệt đối không nuốt lời. Chuyện hôm nay ngươi cũng không thể tùy tiện vu khống với Kế tiên sinh đâu ha ha ha ha…”
Cho dù trái tim của Doãn Triệu Tiên còn run rẩy, thế nhưng y vẫn cố gắng trấn an tâm tình, chắp tay với lão giả.
“Doãn mỗ có mắt mà không nhìn thấy chân thân. Lão tiên sinh nói thế nào nhất định là như vậy. Quả thực ngài mới ăn một ngụm, nhưng lại dọa hai cha con chúng ta rồi. Nếu còn có lần sau, hy vọng ngài có thể nhắc nhở trước một câu!”
Từ lúc mới gặp cho đến lúc ăn táo xong, Ứng Hoành đều cẩn thận quan sát Doãn Triệu Tiên. Người này đường đường chính chính, không tầm thường. Giờ phút này, lão thấy người này tuy sợ hãi trong lòng nhưng vẫn có thể cười nói tiêu sái như trước thì gật đầu nói.
“Không hổ là người bạn duy nhất của Kế tiên sinh ở trong huyện, là lão hủ hù dọa Doãn phu tử rồi. Mong ngươi chớ trách!”
"Không dám không dám!"
Nói tới nói lui, tuy hai cha con trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng bầu không khí đã trở nên hòa hoãn hơn. Hai người hái một bàn đầy táo, ngồi trước bàn đá nói chuyện phiếm, chủ yếu nói về chuyện kết giao với Kế Duyên như thế nào, làm sao trở thành bằng hữu.
Lúc hai cha con Doãn gia cùng nhau kể chuyện Kế Duyên cứu xích hồ, rồi cùng Doãn Thanh thả xích hồ về rừng, lão giả cũng vui vẻ ra mặt.
Tuy lão giả vẫn giấu giếm vài chuyện nhưng Doãn Triệu Tiên cũng không hỏi, cũng không dám hỏi, chỉ nghe và nói. Ông lão này rõ ràng không phải phàm nhân.
Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Ứng Hoành đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vỗ đầu một cái rồi nói.
"Thiếu chút nữa là ta quên mất rồi!"
Đang nói chuyện, giống như làm ảo thuật, lão lấy từ sau lưng một bình rượu cổ mảnh và hai chén sứ, đặt lên trên bàn đá.
“Lão hủ thiếu nợ Kế tiên sinh một bữa rượu. Đáng tiếc ngài ấy thần dị, tìm hoài mà vẫn không biết ngài ấy đi đâu. Ta đến đây xem táo chín, cũng muốn xem ngài ấy trở lại chưa. Nếu như ta cùng Doãn phu tử mới gặp đã thân thiết, xin mời phu tử thay Kế tiên sinh đánh giá rượu này được không?
"Sao lại không thể chứ!"
Doãn Triệu Tiên cũng rất tiêu sái, Tuy y uống rất ít nhưng không thể để Kế tiên sinh mất mặt được, chẳng phải uống rượu thôi sao!
Ông lão cười không nói, tự rót cho mỗi người một ly.
"Doãn phu tử, mời!"
“Ứng lão tiên sinh, mời!”
Hai người đều nâng chén. Một chén rượu vào bụng, Doãn Triệu Tiên chỉ cảm thấy hương rượu ngọt ngào, thuần hậu. Một cỗ khí nóng từ trong người thoát ra, gương mặt y đỏ bừng.
"Ngon... Rượu..."
Một câu nói còn chưa dứt lời, y đã nằm vật ra trên bàn đá, không nhúc nhích.
Doãn Thanh ngồi ăn táo bên cạnh liền luống cuống. Cậu bé nhìn ông lão rồi nhìn cha mình, biết rõ lão giả có lẽ sẽ không hại mình, nhưng cậu vẫn lo lắng.
"Lão tiên sinh, cái này... Cha con... Cha không sao chứ?"
"Ha ha ha ha... Không sao không sao, tửu lượng Doãn phu tử không tốt nên say thôi!"
Ông lão uống chén rượu của mình, vui vẻ cười lớn.
“Nhanh về nhà lấy chăn đắp cho cha ngươi, đêm nay để hắn ngủ lại trong viện đi! Nhanh lên nhanh lên!”
Cậu bé nuốt nước miếng, gật đầu. Cậu không dám làm trái ý lão tiên sinh, vội vàng chạy ra khỏi sân nhỏ, đi về nhà mình.
Chờ Doãn Thanh đi rồi, lão giả mới thu dáng vẻ tươi cười, lại rót thêm một chén rượu rồi đứng lên.
Ánh mắt liếc nhìn cây táo trong sân.
"Ha ha, ta cũng mời ngươi một ly!"
Nói xong, lão nâng chén đổ xuống gốc cây. Dòng rượu thấm xuống đất nhưng không thấy ẩm ướt.
Lúc này Doãn Thanh vội vã cầm chăn, đi với Doãn mẫu đang lo lắng trở lại sân, ngoại trừ Doãn Triệu Tiên đang ngủ gục trên bàn, đã không còn thấy ai nữa.
Bình luận facebook