• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Lạn Kha Kì Duyên (4 Viewers)

  • Chương 305: Đúng là người sống!

Ngay khoảnh khắc cảnh tượng thành trì chung quanh chuyển từ hư ảo thành thực chất, Kế Duyên lập tức triệt hồi Thiên Địa Hóa Sinh. Từ đó, ý cảnh Sơn Hà cũng đồng thời tiêu tan. Quá trình này diễn ra còn nhanh hơn chớp mắt.



Đối với Yến Phi, y chỉ cảm thấy hiện tượng này vô cùng thần kỳ, nhưng cảnh vừa rồi lại khiến Ngưu Phách Thiên rung động không thôi.



Dù chỉ là một khoảnh khắc, ấn tượng về cải thiên hoán địa, chuyển dịch ngày đêm thật sự quá mãnh liệt.



Đột nhiên, lão Ngưu nhớ đến một chi tiết. Đêm hôm đó, bên ngoài huyện Nam Đạo, ngay khoảnh khắc nhận ra Kế tiên sinh, yêu khí của con mụ hôi hám ấy lập tức hỗn loạn, còn mụ ta chẳng dám nhúc nhích lấy một lần.



Hiện tại, Ngưu Phách Thiên đã ít nhiều đồng cảm với hành vi khi ấy hơn. Con mụ hôi hám đó chắc chắn còn hiểu rõ năng lực của Kế tiên sinh hơn mình, thế mới đến mức sợ vỡ mật khi nhận ra thân phận người đến.



Những suy nghĩ trong lòng lão Ngưu chỉ là chuyện nhất thời. Dù đã ngẫm nghĩ mãi như vậy, gã cũng biết là không thích hợp cho lắm nếu mở miệng hỏi thẳng Kế tiên sinh.



Sau đó, mọi người bắt đầu chú ý đến cảnh vật thành thị xung quanh.



Nơi đây có khung cảnh ban ngày với tiết trời u ám, vị trí hiện tại lại giống như một chuồng ngựa ở sân sau. Nhìn chung, kiến trúc và bối cảnh trông y hệt một thành trấn bình thường. Chỉ là, cỗ xe ngựa mà bọn họ gặp tại ngoại thành lại không xuất hiện ở đây.



“Thật không thể tin được! Ngoại trừ Âm khí cực thịnh, mọi thứ còn lại đều chính là lấy cái giả để thay thế cho cái thật mà!” Ngưu Phách Thiên tán thưởng.



Đương nhiên, Yến Phi cũng chẳng biết phải nói gì. Ngược lại, Kế Duyên suy nghĩ một lát rồi nói:



“Ở một mức độ nào đó, đây cũng là thật. Đi thôi, tìm người trước đã. Không quá khó để tìm ra người sống trong Quỷ thành đâu, với điều kiện họ vẫn còn sống.”



Trong khi đang nói, hắn đã mở to Pháp nhãn, đồng thời điều động pháp lực để hỗ trợ Nhãn khiếu, quan sát Âm khí mênh mông chìm nổi khắp cả tòa thành.



Đi qua mảnh sân sau này, mọi người bước ra phía bên ngoài, lúc này đã có thể nghe thấy một vài âm thanh náo nhiệt. Những gì mà cả ba nhìn thấy là một con phố với những nhân ảnh khói sương thưa thớt đang dạo bước. Trong mắt Kế Duyên, hắn có thể trông thấy tử tướng (*) thực sự của một số người, nhưng hình ảnh xuất hiện trong mắt Yến Phi chỉ là những người dân bình thường.




(*)Tử tướng: hình dáng lúc chết



Ngay cả khi không có sự giúp đỡ của Ngưu Phách Thiên, Yến Phi vẫn có thể nhìn rõ người và vật trong thành trấn. Đó là do Dương hỏa của cơ thể Yến Phi đã bị Âm khí tại đây chèn ép, cuối cùng ảnh hưởng đến cơ thể y trở thành Âm tướng
(cơ thể bị Âm khí quấn thân).



“Kế tiên sinh… Họ có phát hiện ra sự bất thường của chúng ta không?”



Yến Phi cẩn thận hỏi, và Kế Duyên bình tĩnh trả lời.



“Đừng lo lắng, Yến đại hiệp. Ta đã thi pháp trên cơ thể ngươi, bọn quỷ vật phổ thông không thể nhìn thấu đâu.”



Yến Phi gật đầu nhưng vẫn siết chặt kiếm trong tay. Dù có lớn gan đến mấy, y vẫn rất lo lắng khi biết rõ những người mà mình trông thấy trước mắt đều là ma quỷ.



Vừa liếc sang thanh kiếm của Yến Phi, Kế Duyên nói thêm:



“Kiếm trong tay của ngươi đã giết khá nhiều người, ẩn chứa sát khí bên trong, chính là một thanh Sát Sinh kiếm sắc bén. Ngay cả quỷ vật mà trúng kiếm này, chắc chắn nó cũng chịu ảnh hưởng. Hẳn là Yến đại hiệp cũng từng nghe đến câu chuyện về đao khách Đỗ Dục Thiên say rượu trảm Quỷ mà, đúng không?”



Nghe Kế Duyên nói xong, một vẻ sắc bén lóe lên từ ánh mắt Yến Phi. Điều mà y sợ nhất chính là kiếm của mình hoàn toàn không có tác dụng trước ma quỷ, đồng nghĩa với việc phải chiến đấu với kẻ địch mà mình không bao giờ thắng được. Nhưng nếu Kế tiên sinh đã nói kiếm này có thể tổn thương Quỷ vật, dĩ nhiên y rất vui mừng.



Ngưu Phách Thiên nhìn người đi đường rồi nhìn về phía xa xăm. Dù hiện tại là ban ngày, đèn lồng vẫn được treo lên, khắp nơi đều chìm trong bầu không khí giăng đèn kết hoa lộng lẫy.



“Thoạt nhìn, có lẽ nơi đây rất náo nhiệt nhỉ?...”



“Hiện tại là ban ngày!”



Ngưu Phách Thiên giật mình khi nghe lời Kế Duyên vừa nói.



...



Tại một quán trọ trong thành, có bốn người phải chật vật lắm mới có thể đứng dậy rời giường được. Bọn họ có hai nam và hai nữ, nhưng do phòng trọ nơi này khá chật hẹp nên đành đặt hai phòng.



Một người đàn ông miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường, xoa trán rồi nhìn sang đồng bạn mình đang ngủ ở đầu giường bên kia trong bộ dáng mặt ủ mày chau tương tự.



Y cảm giác nhức mỏi cả người sau giấc ngủ đêm qua. Ngay cả lúc thức giấc đều cảm thấy đầu váng mắt hoa, tinh thần hoảng hốt, y phải chờ một hồi lâu mới có thể tỉnh hồn lại được.



“Hừm... Quán trọ oái oăm gì thế này? Ngủ mà mệt mỏi quá, thà nghỉ lưng trên xe ngựa nơi hoang dã còn hơn.”



“Ta vẫn tưởng chỉ có mình ngủ không ngon, hóa ra ngươi cũng thế?”



“Thức dậy nhanh lên, sau đó tìm một quán rượu nào đó ngon lành để đánh chén đi! Cả con đường này đều là vùng hoang vắng, ta đã muốn ăn một bữa no nê từ lâu.”



Sau khi mặc quần áo xong, hai người đi sang gõ cửa phòng của nhóm nữ nhân đồng hành.



“Cốc, cốc, cốc,...”



“Tam muội, tứ muội! Các ngươi thức dậy chưa? Đi dùng bữa nào!”



“Cốc, cốc, cốc,...”



“Đi dùng bữa nào! Đánh chén no nê trước đã, sau đó còn phải tìm nơi mua vài thớt ngựa khỏe.”



Vì đột nhiên tìm được một tòa thành trì khi phải ngồi xe ngựa đi giữa vùng hoang vu trong suốt thời gian dài, nhóm người này vui mừng quá đỗi. Cả nhóm tranh thủ thời gian điều khiển xe ngựa chạy tới, xem thử mình có thể vào thành hay không, cuối cùng nhận ra đây là một tòa thành vẫn mở cửa lúc đêm về.



Hơn nữa, sau khi vào thành, bốn người bọn họ mới nhận ra bên trong còn rất náo nhiệt, dòng người đông đúc. Chưa kể đến sự bất tiện khi đi bằng xe ngựa, những con ngựa này bỗng nhiên phát hoảng sau khi vào thành. Chúng bị kích động, phóng qua hai bên trái phải liên tục khiến cả bọn khó mà điều khiển nó đi một cách bình thường trên đường phố được.



Thế là, những kẻ này bèn gửi xe ngựa lại tại một chuồng ngựa gần cổng thành. Chẳng ngờ rằng, ngay lúc đang tháo dây cương, những con ngựa rất ngoan ngoãn ngày thường bỗng giở chứng, nện vó chạy như điên. Bọn chúng đột ngột xông ra khỏi chuồng, nhanh đến mức cả nhóm không thể nào ngăn kịp.



Nhưng chuyện thế này chỉ có thể nói là tai bay vạ gió. Nếu chỉ đơn giản là ngựa điên chạy mất thì họ cũng chỉ tốn một khoản tiền mà thôi, còn may là không tông trúng ai cả. Bốn người chỉ biết tự than thân trách phận mình không may, sau đó đành vào thành tìm một quán trọ để nghỉ ngơi vì đã quá mệt mỏi.



Vì vậy, hôm nay bọn họ còn phải đi mua ngựa mới thay vì tìm lại bầy ngựa hoảng loạn chạy mất kia trong vô vọng.



Hai người đàn ông đợi bên ngoài rất lâu, cuối cùng hai người phụ nữ bên trong mới bước ra rồi chào hỏi bọn họ.



"Chào nhị ca, chào Chu công tử."



"Chào hai vị tiểu thư!"



Chu Hưng lập tức đáp lễ.



“Này này, chậm chạp quá vậy! Đừng chào hỏi nhau nữa, đi đi đi! Chúng ta đi tìm một quán ăn ngon ngon xem nào.”



Người đứng bên ngoài tên Kha Vận Đông, chính là kẻ đang liên tục thúc giục mọi người nhanh chân bước ra khỏi quán trọ. Khi xuống lầu, chủ quán trọ vẫn còn đang kiểm tra sổ sách tại đó. Thấy có mấy vị khách quan bước xuống, gã lập tức cười chào hỏi.



“Đêm qua, các vị khách quan có ngủ ngon không?”



“Ngon cái cóc khô, mệt mỏi lắm rồi!”



Nghe xong, chưởng quầy cũng không để ý cho lắm, lại còn tốt bụng nhắc nhở một câu.



“Thì cũng do các ngươi đòi tìm nơi ngủ qua đêm, nghe là thấy kỳ lạ rồi! Chẳng biết cảm giác ngủ ban đêm là thế nào nữa, bảo sao lại mệt mỏi đến vậy!”



Cả bốn người đều cảm giác có gì đó kỳ quái trong câu nói vừa rồi.



“Chẳng lẽ ngươi ngủ ngày thức đêm à? Chưởng quầy, ông mới là kẻ kỳ quái đấy!”



“Đương nhiên là phải ngủ ngày chứ! Chưa kể có nhiều người còn không ngủ; cơ mà, ý các vị khách quan đây là...”.



Chưởng quầy bắt đầu nhìn bốn người bằng ánh mắt cực kỳ soi mói, nhưng bọn họ cũng không thèm để ý, vội đi thẳng ra khỏi quán trọ.



Đến bên ngoài, thời tiết trông khá ảm đạm khiến mọi người cảm giác rất khó chịu. Vừa quan sát cảnh phố phường, hầu như không có mấy người qua lại.



“Lạ nhỉ? Chẳng phải đêm qua dòng người còn rất náo nhiệt đấy ư? Tại sao ban ngày lại vắng vẻ thế này? Hay là cư dân nơi đây thật sự ngủ ngày?”



Chu Hành buộc miệng hỏi khi thấy cảnh tượng kỳ quặc trước mặt.



“Có lẽ đêm qua là ngày diễn ra lễ hội dân gian, mọi người vui chơi đến khuya nên hôm nay dậy muộn?”



Một cô gái phỏng đoán.



“Chắc là vậy! Đi thôi, tìm quán ngon để ăn quan trọng hơn!”



Bốn người bọn họ không quan tâm đến những chuyện khác, cứ chăm chăm dạo bước tìm quán trong thành, cuối cùng đến một tửu quán có tên là Đằng Viễn Lâu.



Thoạt nhìn, tửu quán này cũng khá ổn. Tuy nơi đây không có nhiều thực khách, lực lượng đầu bếp cũng không quá đông, nhưng như thế này lại có thể ưu tiên nấu cho bọn họ trước. Bốn người bọn họ cũng không quá quan tâm vào vấn đề này cho lắm.



Nhưng sau khi nếm qua món ăn được dọn lên, Kha Vận Đông không thể kiềm được cơn nóng giận của mình.



Trên thực tế, sáu món ăn được phục vụ lên bàn rất nhanh, như thể vừa báo tên món ăn xong là tiểu nhị vào bếp mang ra ngay vậy. Thế nhưng mà, cả đám đều cảm thấy nghẹn hết cả họng sau khi ăn xong.



... Đùng...



Kha Vận Đông hung tợn đập mạnh đôi đũa xuống bàn.



“Chưởng quỹ, các ngươi làm ăn thế này à? Đây là thức ăn cho người ư? Rượu nhạt như nước, món ăn thì nồng nặc mùi kỳ quái, như bị thiu rồi vậy. Do bọn ta trả thiếu tiền hay do các ngươi túng thiếu nguyên vật liệu? Chẳng lẽ các ngươi không thấy xấu hổ khi phục vụ lên những món này à? Chẳng trách sao quán này lại ế đến vậy!””



Thấy thực khách giận dữ, những người đang ngồi ăn tại bàn khác cũng đều nhìn về phía bên này. Thấy thế, chưởng quỹ và tiểu nhị chỉ nhíu nhẹ mày rồi vội vàng chạy đến, chưa từng suy nghĩ sâu xa về câu phàn nàn vừa rồi.



“Này này! Xin khách quan bớt giận, xin bớt giận! Đúng thật là món ăn này vẫn thua kém mấy món do người sống nấu, nhưng bọn ta ở đây cũng chẳng được ai cúng kiến gì mà. Những tay đầu bếp giỏi đều đi phục vụ cho các vị quý nhân trong thành rồi. Ngài cứ ăn những món này đi, mùi vị cũng tạm được mà.”



Chưởng quỹ vừa giữ nụ cười trên mặt, vừa chắp tay xá tội.



Tuy nhiên, Kha Vận Đông càng tức giận hơn vì những lời lẽ lộn xộn thế này.



“Cúng kiến gì? Ngươi tưởng cái tửu quán này là Hoàng thành à? Hay nơi này là một ngôi mộ mới đắp nên cần có đồ cúng? Chẳng lẽ ngươi là một con quỷ lường gạt?”



Y vừa nói xong, nụ cười trên mặt gã chưởng quỹ từ từ biến mất. trong khi những kẻ thực khách vẫn dửng dưng từ nãy giờ chợt quay đầu nhìn sang. Tất cả mọi “người” trong ngôi tửu quán này, bao gồm cả tên tiểu nhị, trừ bốn người tại bàn, đều nhìn chằm chằm vào đây. Những ánh mắt kia khiến nhóm người Kha Vận Đông chợt cảm giác vô cùng đáng sợ.



“Hừ, gì đấy? Các ngươi đang kinh doanh hắc điếm à? Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, chẳng lẽ tửu quán định lấn áp thực khách hay sao? Coi chừng ta đi báo quan đấy! Chu huynh! Tứ muội!!”



“Yên tâm, có ta ở đây!”



Chu Hưng siết chặt nắm đấm, nhíu mày nhìn xung quanh. Kha Vận Cầm, Tứ muội của gã họ Kha kia, cũng căng cứng thân thể. Hai người bọn họ đều là kẻ có võ công, dĩ nhiên sẽ trở thành rường cột khi đối diện với những tình huống như thế này.



Người chưởng quỹ không nói gì cả, chỉ đi tới bàn ăn rồi cầm lấy đôi đũa mà Kha Vận Đông đã dùng ban nãy. Sau đó, y đưa lên mũi ngửi, cuối cùng nhoẻn miệng cười một cách âm u, kiểu cười nhưng lại không mang ý cười.



“Khặc khặc khặc... Chúng nó thực sự là người sống!”



“Người sống ư?” “Chúng nó là người sống thật à?”



“Nhưng người sống vào đây bằng cách nào?”



“Thông qua những lời mà chúng vừa nói, có lẽ là đúng rồi đấy!”



“Khặc khặc khặc, người sống...”



“Đã lâu không gặp rồi...”



Những lời bình luận đến từ những thực khách xung quanh thật rùng rợn, thậm chí có vài kẻ đã đứng lên.



“Thật buồn cười... Chẳng... Chẳng lẽ các ngươi đều là người chết ư?”



Kha Vận Đông nói lắp bắp, nhưng khi vừa nghe y mở lời thì cả nhóm chợt tái mặt.



Gã chưởng quỹ thè đầu lười dài ra gần cả thước, liếm nhẹ môi rồi nói:



“Khách quan nói đùa rồi, bọn ta quả thật đều là người chết...”



“Khặc khặc khặc...” “Ha ha ha ha ha...”



“Có Dương khí của người sống rồi!” “Máu người sống cũng ngon lắm đấy!”



“Còn có tim, gan, phèo, phổi nữa!” “Ta cũng muốn nếm thử!”



Giữa ban ngày ban mặt tại tửu quán, thế mà những vị thực khách xung quanh lại biến thành “kẻ tham ăn”. Lúc này, bọn chúng thi nhau hiện ra gương mặt thật sự. Có tên thì nứt toát cả mặt, lại có người thè đầu lưỡi dài ra, còn có kẻ mang khuôn mặt khô đét trong khi móng tay biến đen và bắt đầu nhọn dần.



“Tại sao các ngươi lại hiện ra tử tướng? Chẳng lẽ dám khinh thường quy định trong thành à?”



Một người mặc áo choàng đen vừa bước vào tửu quán, sau đó đột ngột thét to lên khi nhìn thấy hiện trạng này.



Chưởng quỹ vội vàng tiến đến, thì thầm giải thích rồi chỉ tay về phía bốn người có gương mặt tái nhợt ở đang đứng cạnh bàn. Nghe xong, một tia sáng âm u lóe lên từ ánh mắt của gã mặt áo choàng đen.



“Đúng là người sống! Vậy thôi, nếu đã tự đưa thân vào thành, thế thì không trách bọn ta được. Ta muốn dẫn bốn kẻ này đi. Đêm nay, những tên này sẽ là món ăn chính cực kỳ phù hợp trên đại yến của thành chủ!”



“Chạy!”



... Phanh....



Chu Hưng gầm to, sau đó lập tức lật tung cái bàn.



Nhưng ở giây tiếp theo, người mặc áo choàng đen biến thành một cái bóng quấn quanh người Chu Hưng, khiến y có cảm giác như mình vừa bước vào một động băng. Tiếp theo, chợt có một bàn tay với bộ móng dài bóp chặt cổ y, khiến y không thể động đậy. Chẳng những thế, kẻ đó còn duỗi dài cánh tay còn lại ra, bóp chặt lấy cổ Kha Vận Cầm.



“Ha ha ha ha ha... Thật tuyệt vời! Bằng vào nhiệt độ cơ thể và hơi thở này, thật sự là người sống đấy! Mà còn là hai kẻ biết võ công nữa, ha ha ha ha ha...””



Kẻ mặc áo choàng đen há to cái miệng lớn, bày ra bộ răng trắng hếu và hai gò má xương xẩu.



Kha Vận Đông và Kha Vận Cầm bị hù đến nỗi xụi lơ cả người, ngã xuống mặt đất. Lúc này, họ còn không thể đi nổi nữa, huống chi là phản kháng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom