Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 310: Suýt nữa đã xóa sổ
Dĩ nhiên, Kế Duyên cực kỳ chán ghét những tiếng ồn ào xung quanh thế này dù bản thân hắn hiểu rõ chính mình thực sự không thể giết chết một số lượng lớn Quỷ vật và Yêu vật cùng một lúc, chưa kể nơi đây là Vô Nhai Quỷ Thành - một khu đại bản doanh có khí âm tà cực thịnh.
Nhưng điều này không có nghĩa là Kế Duyên sẽ sợ hãi. Trên thực tế, hắn biết rất rõ, dù là Thành chủ Tân Vô Nhai, hay bất cứ một con quỷ nào khác trong tòa thành này, đều không thể cản nổi một chiêu kiếm Thanh Đằng trong tình trạng phóng xuất toàn bộ phong mang.
Nếu đã không thể phất tay trấn áp toàn bộ cục diện, vậy giết gà dọa khỉ, hoặc giết quỷ cảnh cáo yêu tà, sẽ là cách tốt nhất. Kế Duyên có đủ lý do để tin rằng, hầu hết những kẻ nơi này đều là bọn ô hợp, trong khi một số ít quỷ quái yêu tà mạnh mẽ đều là kẻ bo bo giữ mình, và tỷ lệ để Tân Vô Nhai liều mạng là không cao lắm.
Chỉ cần trực tiếp giết chết Tân Vô Nhai bằng một nhát kiếm gọn gàng, chín mươi chín phần trăm những kẻ ồn ào này sẽ không dám gây ra bất cứ cơn sóng gió nào nữa. Mà nếu vẫn còn vài tên không phục, hắn vẫn có “thủ đoạn lôi đình” để chế trụ nốt bọn này.
Tuy nhiên, Kế Duyên lại nheo mắt nhìn xung quanh. Quan sát những dòng quỷ khí tràn ngập khắp thành trì này, nếu mất đi sự ràng buộc của kẻ cầm quyền Tân Vô Nhai, e rằng hàng loạt bọn lão quỷ lâu năm sẽ không còn giữ vững sự yên ổn như trước đây nữa.
“Ha ha ha... Cao Thiên Minh! Mặc dù ngươi là một con ác giao tại Thiên Thủy Hồ, nhưng đây là thành Vô Nhai. Chỉ có Tân thành chủ mới có quyền hành tại nơi này!”
“Khặc khặc khặc... Khách phải theo chủ nha! Nếu Thành chủ có điều chỉnh lại yến tiệc, hẳn là Cao gia sẽ không có ý kiến mới đúng nhỉ?”
Tiếng cười nhạo báng và chế giễu xung quanh vang lên liên tục. Vào thời khắc này, sự im lặng của Cao Thiên Minh bị xem là rơi vào thế yếu, khiến tất cả bọn yêu tà quỷ vật khắp mọi nơi càng tỏ ra kiêu ngạo hơn.
Gặp phải tình huống này, ngay cả một vài tên Quỷ vật và Yêu tà mạnh mẽ cũng phải để mắt đến.
Rốt cuộc, có vài con Quỷ thần cảm giác quá chướng mắt, bèn hừ lạnh rồi quét mắt nhìn bốn phía, khiến một vài con yêu tà nhỏ nhoi biết nể nang hơn.
Là trung tâm của cuộc tranh chấp, đương nhiên những kẻ nằm ngay giữa tiêu điểm của mọi sự chú ý chính là nhóm người Kế Duyên và Cao Thiên Minh. Thậm chí, ngay cả thành chủ Quỷ thành Tân Vô Nhai cũng liếc sang bên này trong khi chưa đưa ra bất cứ phản hồi nào cả.
Tân Vô Nhai đột nhiên phát hiện ra rằng, ngoại trừ bốn kẻ người phàm vừa được cứu sống kia vẫn đang run rẩy co ro, thì đám người Cao Thiên Minh và Ngưu Phách Thiên chỉ lạnh lùng quan sát xung quanh, không hề tỏ ra tức giận, thậm chí còn có biểu hiện giễu cợt.
Trong khi đó, Kế Duyên hoàn toàn không để ý đến những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào bản thân vị thành chủ là gã. Đôi mắt xám trắng trong veo kia không hề biểu lộ bất cứ thần thái chấn động nào, hoặc giống như bản thân kẻ đó có thể chịu đựng được bất kỳ ánh nhìn hay các loại tâm tình phức tạp vậy.
Chẳng hiểu sao, Tân Vô Nhai thầm hoảng sợ khi nhìn vào ánh mắt đó. Người này quá bình tĩnh rồi, không hề có cảm giác bị đe dọa hay sợ hãi. Đây không phải là bộ dáng của kẻ ngoài cứng trong mềm.
Nhìn Tân Vô Nhai một lúc, Kế Duyên rũ tay áo xuống rồi từ từ đứng dậy.
“Tân thành chủ, vì Kế mỗ ghé sang khi chưa được mời nên cũng không được tính là khách của ngài. Tuy nhiên, ta vẫn muốn hỏi một câu, chẳng lẽ thành chủ vẫn muốn duy trì bầu không khí chướng khí mù mịt như thế này sao?”
Sắc lệnh đi kèm theo câu nói của Kế Duyên vừa vang lên, dòng chảy bình thản và tĩnh lặng của Đạo âm lập tức len lỏi rõ rệt vào tai từng con Quỷ vật, Yêu tà đang có mặt tại nơi này.
Rõ ràng là âm thanh không lớn lắm, nhưng trên thực tế lại có thể át đi mọi tiếng cười nhạo hay chế giễu giữa đương trường trong nhất thời, khiến cả sảnh tiệc đều rơi vào trạng thái yên lặng đến lạ thường.
Tình cảnh này khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Kế Duyên và thành chủ.
Thấy Tân Vô Nhai nheo mắt lại, định nói gì đó, Kế Duyên lập tức đưa tay ngăn gã lại, trợn to mắt hơn rồi nói nhẹ lần nữa.
“Mong thành chủ nói năng cẩn thận! Đừng nóng giận, đừng nói lời thừa, vì Kế mỗ sẽ nhìn nhận câu nói tiếp theo của thành chủ chính là thái độ thật sự của ngài.”
Khi Kế Duyên nói câu này, âm thanh ù ù bên tai Ngưu Phách Thiên và đôi phu thê Cao Thiên Minh đã nhỏ dần, nhưng cả bọn lại cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo đang từ từ lan tỏa.
Lão Ngưu và nhóm người Cao Thiên Minh liếc nhìn lẫn nhau, dường như phát hiện ra điều gì đó trong mắt đồng bạn.
Và tại không trung, Thanh Đằng kiếm vẫn đang bay lượn trên những tầng mây. Ngay lúc này, một đóa quang phù tỏa ra ánh chớp nhè nhẹ chợt xuất hiện từ thân kiếm, sau đó bay thẳng vào những tảng mây đen trên cao.
“Ầm ầm ầm... Ầm ầm ầm...”
Bất chợt, mây đen phủ kín trên phạm vi gần mười dặm. Ban đầu, vòm trời nơi đây vần vũ những chòm mây Âm khí; nhưng tại thời điểm này, lại có từng tia sét mờ mịt đang kích xạ liên tục từ vị trí cao hơn. Đâu đó trên những tầng mây, dường như có một câu chú văn trong dáng dấp của những luồng kim quang hội tụ đang tỏa sáng lập lòe.
Nếu lúc này có người bay vút vào trong mây, hơn nữa có thể nhìn thấu qua những khóm mây kia để quan sát tấm phù chú đó, kẻ ấy có thể nhìn thấy bốn chữ lớn được tạo nên từ những luồng sáng vàng này, nội dung chính là “Khu tà phược mị.”
(trừ tà ma, trói quỷ mị)
Lôi pháp của Kế Duyên rất kém cỏi, gần như là tệ nhất trong tất cả các thuật pháp của hắn, nhưng Lôi pháp này cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Đạo Lôi chú này từng được thai nghén bởi khí Huyền Hoàng, lại hấp thu gần như toàn bộ Lôi nguyên tinh khí, thứ mà Mặc Giao tiết ra trong đầm nước trước khi mất mạng. Lúc đầu, Kế Duyên chỉ sử dụng nó trong chốc lát là đã có thể loại bỏ toàn bộ tà pháp trong cơ thể Mặc Giao, về sau vẫn luôn ôn dưỡng nó một cách cẩn thận.
Chỉ cần cho Kế Duyên thời gian, chờ đến khi Lôi chú đồng hóa toàn bộ đám mây, nó sẽ hoàn toàn biến thành Lôi pháp trong chốc lát. Khi ấy, đó là thời điểm công phá với sức mạnh của lôi đình vạn quân.
Cao Thiên Minh cũng thuộc họ nhà giao long, cực kỳ nhạy cảm với hơi thở của đầm nước và sấm sét. Lúc này, ngoại trừ cảm nhận được ý vị sắc bén lạnh lẽo, thế mà pháp quyết nơi ngọn tóc của y lại bất chợt mơ hồ lưu chuyển, sinh ra một cảm xúc tê dại lan tràn từ tận sâu nơi linh đài.
Đột nhiên, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Tuy nơi ấy vẫn là mây đen mù mịt, vẫn bị bao phủ bởi Âm khí ngút trời, nhưng y lại cảm giác được sự xao động của Lôi cương trong trạng thái Cực Âm chuyển sang Cực Dương.
"Ai đang vận dụng Lôi pháp vậy? Khí tức mờ mịt và đáng sợ thế này... là Kế tiên sinh!"
Cao Thiên Minh cảm giác khó chịu đến nỗi nuốt ực một cái, lại tình cờ nhìn thấy thê tử đang trông về phía mình với ánh mắt khó hiểu. Y khẽ gật đầu, dùng khẩu hình miệng để truyền lời cho Hạ Thu.
“Đây là thời khắc chọn lựa sinh tử của Vô Nhai lão quỷ!”
Đúng thật Tân Vô Nhai muốn mỉa mai Kế Duyên đôi lời; nhưng sau khi nghe Kế Duyên nói xong, gã chợt nhật ra một điềm báo nguy hiểm nào đó khó mà giải thích được. Gã nhìn Cao Thiên Minh và Ngưu Phách Thiên, đột nhiên nhận ra trạng thái của hai kẻ này quá quái dị. Trước đó, Cao Thiên Minh luôn kênh kiệu, hung hăng, nhưng lúc này y lại tỏ ra sợ hãi cùng ngạc nhiên ra mặt và sau đó lập tức hồi phục lại dáng dấp bình thường. Tuy nhiên, gã chắc chắn một điều rằng, con giao long già này không hề sợ sệt bọn quỷ yêu xung quanh.
Mà ngay cả Ngưu Phách Thiên, một con yêu quái thật thà chất phác, cũng quét mắt nhìn xung quanh, từ đầu đến chân đều thể hiện thái độ trào phúng và sung sướng khi thấy kẻ khác gặp họa.
Loại cảm xúc này chính là biểu hiện của kẻ chuẩn bị xem trò vui. Thế nhưng, họ mới là những kẻ đang đứng tại đầu sóng ngọn gió cơ mà, ít ra cũng sẽ không quá đáng đến mức tự xem trò vui của chính mình chứ nhỉ?
Quá nhiều sự kỳ lạ khiến Tân Vô Nhai cảm giác thấp thỏm không yên. Gã vội thu liễm lại luồng quỷ khí xung quanh mình, quan sát bầy quỷ vật, yêu tà xung quanh thay vì trả lời thẳng câu hỏi của Kế Duyên.
“Vô Nhai thành của ta chưa bao giờ tổ chức loại tiệc rượu theo kiểu tế sống người như vậy cả. Hơn nữa, còn có rất nhiều các vị Quỷ thần trong số khách mời, kể như cũng khá nể mặt Tân Vô Nhai ta. Nếu các ngươi cảm thấy món ăn của Vô Nhai quỷ thành ta không ngon lành gì cả, cứ tùy tiện rời khỏi đây là được.”
Vừa nói xong, đôi mắt lập lòe ánh sáng âm u của gã đột nhiên nhìn về phía Kế Duyên. Một luồng quỷ khí nồng nặc chợt bộc phát mạnh mẽ, bao trùm cả một nửa bầu trời nơi quãng trường.
“Vù... Vù...”
Làn không khí lạnh lẽo quét qua khiến từng bát canh trên bàn của mọi người xung quanh đều kết đông lại.
Giờ khắc này, giọng nói của Tân Vô Nhai vô cùng âm trầm, tràn ngập sự quỷ dị.
“Tuy nhiên, vị tiên trưởng đây vừa nói những lời vừa rồi là để uy hiếp Tân mỗ à? Bữa tiệc này có cả quỷ, yêu, thần và ma tham dự; xét theo Đạo Âm chi pháp vừa rồi, chỉ có mỗi một mình ngài là người tu tiên. Thiết nghĩ, nếu thật sự Tân mỗ không suy nghĩ cho đại cục, hoặc thực hiện hành vi nào đó gây hại cho tiên trưởng, chẳng hay tiên trưởng định sử dụng thủ đoạn thông thiên gì?”
Nhưng điều mà Kế Duyên muốn chính là câu nói trước đó. Nghe Tân Vô Nhai trả lời như vậy, hắn thầm thở phào một phen, nhận ra là có thể né tránh được xung đột, không phải tiêu hao đạo Lôi chú kia.
“Chẳng trách sao có nhiều lộ quỷ thần đến đây chúc mừng Tân thành chủ, hóa ra Vô Nhai thành lại rất thành thục trong đạo tự xử lý như vậy. Vừa rồi nếu Kế mỗ có nói điều mạo phạm, mong thành chủ rộng lòng tha thứ!”
Kế Duyên không đề cập đến vấn đề đe dọa hay không đe dọa, cũng không trả lời câu hỏi sau đó của Tân Vô Nhai. Sau khi chắp tay cười nói như thế xong, hắn lại ngồi xuống, đồng thời liếc mắt cảnh cáo Ngưu Phách Thiên và Cao Thiên Minh, không để hai kẻ này gây thêm rắc rối.
Lão Ngưu và Cao Thiên Minh đột nhiên thầm run nhẹ, đặc biệt là người sau vẫn còn sợ hãi. Nhớ lại vừa rồi bọn họ còn tỏ vẻ như rất muốn đối phương xúc phạm đến Kế tiên sinh, vì quá đắc ý mà vong hình*, rõ ràng hành vi như vậy sẽ khiến tiên sinh phản cảm ngay.
(Chú thích: “Đắc ý vong hình”- đắc ý mà quên cả thân mình - nói đến việc vì quá vui mừng mà đánh mất bản thân, không thể làm chủ chính mình. Con người vào lúc quá đắc ý, quá mừng rỡ sẽ khó tránh khỏi có sơ suất, không chỉ mất đi “hình ảnh” mà ngược lại còn đánh mất nhiều điều ý nghĩa khác.)
Thấy Kế Duyên tỏ thái độ như vậy, hiển nhiên là Tân Vô Nhai có cảm giác như mình vừa vung quyền đánh vào khoảng không. Tiếp theo, lại có một Quỷ tướng với ánh mắt âm u nhích lại gần bên gã, thì thầm to nhỏ.
Nhìn bộ dạng của Kế tiên sinh, Cao Thiên Minh chợt nảy sinh một ý nghĩ gì đó trong đầu. Y vội vàng điều chỉnh gương mặt ở trạng thái bình tĩnh, đồng thời dùng pháp truyền âm để tâm sự riêng với Tân Vô Nhai.
“Vô Nhai lão quỷ, phải biết chừng mực!”
Bỗng dưng nghe thấy giọng nói của Cao Thiên Minh vang lên bên tai, Tân Vô Nhai cũng sững sờ khi đang nghe Quỷ tướng bẩm báo. Gã vội nhìn về phía Cao Thiên Minh nhưng lại thấy rằng người kia cũng chỉ ngồi yên tại bàn, không hề nhìn đến mình.
“Đừng nhìn, chính là Cao mỗ đây. Vô Nhai lão quỷ, ta nhắc nhở ngươi một chuyện, chính là ngươi vừa nhặt được mạng mình trở về đấy. Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, chẳng phải Cao mỗ đang uy hiếp ngươi đâu. Chỉ là, vừa rồi Cao mỗ quá đắc ý nên quên đi bản thân mình, khiến Kế tiên sinh hơi khó chịu. Vì vậy, lần này ta đặc biệt nhắc nhở ngươi rằng, vị Kế tiên sinh này không phải là người mà ngươi đủ khả năng gây hấn đến. Hiện tại, Lôi cương trên tảng mây bên trên vẫn còn khuấy động, đủ khiến Vô Nhai thành sụp đổ trong chốc lát. Cao mỗ chỉ nói thế thôi, tin hay không là tùy bản thân ngươi!”
Dù những lời truyền âm của Cao Thiên Minh thậm chí không thể hiện rõ bất cứ ý nghĩa nào trên mặt câu chữ, nhưng nó đóng một vai trò rất quan trọng trong phán đoán của Tân Vô Nhai.
Sau khi híp mắt nhìn về phía bàn bên kia, gã lợi dụng điểm giới hạn của khóe mắt để liếc nhìn lên không trung. Cơ bản là Tân Vô Nhai chẳng thể nhìn thấy bất cứ điều gì đang xảy ra trên những vòm mây cao, nhưng gã lại hết sức nhạy bén khi biến Quỷ khí của bản thân thành một chùm tia nhỏ, xuất phát từ đỉnh đầu rồi kéo dài nhanh chóng lên phía trên.
Sau vài nhịp thở...
“Ầm... Ầm...”
Không chỉ riêng thân thể Tân Vô Nhai đột ngột tê dại nhẹ, trong nội tâm của gã lại càng kinh hãi hơn. Gã bèn quay đầu nhìn về phía nhóm Quỷ tướng luôn miệng buông lời ác ý với nhóm người Kế Duyên, sau đó lập tức gằn giọng:
“Nói xong chưa?”
“Thành chủ, Thiên Thủy hồ cách chúng ta xa như vậy, trong khi kẻ tu tiên kia...”
“Cút!”
Thấy Tân Vô Nhai tỏ ra giận dữ, tên Quỷ tướng lập tức câm miệng, đành lui sang một bên.
“Quả không hổ danh là một vị tu tiên tuyệt diệu, có khí độ bất phàm! Nếu một vị tu tiên như Kế tiên sinh đây đã nể mặt đến tham gia khánh điển, Tân mỗ cũng không thể đóng vai một tên Ác quỷ không hiểu rõ đại cục được. Cho nên, việc trước đó xem như là hiểu lầm vậy!”
Nói xong, Tân Vô Nhai quay lại với dáng vẻ bình tĩnh, bỏ qua chuyện tình ban nãy, bắt đầu mời các vị khách tiếp tục dùng bữa.
Đã không còn ai làm rối buổi chiêu đãi giữa khách và chủ nữa, từng tiếng đàn xen lẫn trống kèn bắt đầu vang lên giữa sân. Sau một khoảng thời gian căng thẳng ngắn ngủi, cả đại tiệc ăn mừng nhanh chóng quay lại với không khí nhộn nhịp như ban đầu.
Thay vì định danh sự kiện hôm nay là một cuộc khánh điển, chẳng bằng nói đây là một dịp tuyên cáo tu vi của vị thành chủ Vô Nhai thành vừa tăng cao, tiện thể khẳng định sức ảnh hưởng của tòa thành trì này cho các lộ yêu, quỷ, thần, ma ngự trị tại khu vực xung quanh hiểu rõ.
Trong khoảng thời gian này, một điều thú vị đã xảy ra. Hầu hết bọn Quỷ vật đều phớt lờ vị trí ngồi của Cao Thiên Minh, trong khi đa phần bọn Yêu vật - ngoại trừ một số kẻ có giao hảo với Thiên Thủy hồ ghé sang bắt chuyện chóng vánh - đều giả vờ phủi sạch mọi mối quan hệ với y. Nhưng mặt khác, lại có khá nhiều vị khách nằm trong nhóm Quỷ thần bước sang để mời rượu nhóm người Cao Thiên Minh.
Mãi đến khi qua hết giờ Dần, sức nóng của bữa tiệc bắt đầu hạ nhiệt, Kế Duyên bèn cáo từ, dẫn mọi người rời khỏi nơi đây.
Ngay khi yến hội kết thúc, đội ngũ xa giá của Thiên Thủy hồ không hề nghĩ lại qua đêm, cứ dạo bước xuyên qua phố phường nhộn nhịp của Vô Nhai thành, đi thẳng ra cửa.
Đến bên ngoài, tiếng vọng của sự náo nhiệt đến từ Vô Nhai thành cứ xa dần, sau đó hoàn toàn biến mất. Năm người phàm trong đội, bao gồm cả Yến Phi, cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù gió đêm bên ngoài rất lạnh, nhưng nơi đây quả thật ấm áp hơn bên trong tòa thành kia rất nhiều.
Đến nơi này, Ngưu Phách Thiên không thể nhịn nỗi nữa, lập tức hỏi ngay.
“Kế tiên sinh, chẳng lẽ ngài mặc kệ tòa Quỷ thành này à?”
“Ồ? Nếu không mặc kệ, vậy ngươi muốn làm gì?”
“Bằng vào pháp lực thần thông của ngài, ta không tin là ngài không đủ sức xóa sạch tòa Quỷ thành này!”
Sau khi ngập ngừng một lát, Ngưu Phách Thiên bèn nói thẳng ra ý nghĩ của mình. Thấy đôi phu phụ Cao Thiên Minh cũng đang vểnh tai lên nghe, Kế Duyên chỉ cười và lắc đầu. Đúng thật là hắn có khả năng này, nhưng ắt hẳn sẽ phải đau lòng trong một quãng thời gian. Do đó, tốt hơn hết là không ra tay nếu không bị bắt buộc phải làm thế.
Bên cạnh đó, khi Cao Thiên Minh nghe lão Ngưu đề cập đến chuyện này, y tự nhủ:
"Suýt nữa là xóa sổ luôn rồi..."
Kế Duyên không trả lời, nhưng dường như Cao phu nhân Hạ Thu lại có cách nghĩ riêng. Nàng nói:
“Là do Ngưu thúc thúc không hiểu được nỗi khổ tâm của Kế tiên sinh. Ắt hẳn ngài ấy có thể phá hủy tòa Vô Nhai quỷ thành một cách dễ dàng, nhưng không hẳn là đủ sức diệt sạch hằng hà sa số bọn ác hồn trong tòa thành ấy. Một khi thành Vô Nhai bị tiêu diệt, điều này đồng nghĩa với việc mất đi một nơi cư trú và ước thúc bọn quỷ hồn kia. Trong khi đó, loạn lạc xảy ra ở rất nhiều nơi tại Tổ Việt quốc và các địa phương nằm trong cương thổ phương Bắc. Từ đó, tà ma sinh sôi, Dương gian gặp cảnh loạn thế, Âm gian có ác quỷ du đãng. Chưa hết, bọn quan lại cứ tha hóa dần, giặc cướp lại ngày càng mạnh mẽ, Thần đạo cũng rơi vào thế yếu, cả nhân gian này sẽ chìm ngập trong một nỗi thê lương!”
“Phu nhân nói rất chính xác. Đây cũng là điều mà Cao mỗ vừa nhận ra sau buổi yến tiệc. Chẳng hay Ngưu huynh đã hiểu rõ chưa?”
Cao Thiên Minh vừa gửi gấm một ánh mắt khen thưởng đến phu nhân của mình, vừa vỗ nhẹ vai Ngưu Phách Thiên khi bày tỏ từng câu từng chữ thấm thía.
Kế Duyên nhìn Hạ Thu, sau đó gật nhẹ.
“Đúng thật Cao phu nhân là người có tấm lòng sâu sắc, cơ mà vị Tân thành chủ kia cũng là kẻ hùng tài đại lược trong giới Quỷ tu.”
Trong lúc đang nói chuyện, Kế Duyên nhìn về con đường phía trước. Nơi ấy, có từng bóng Quỷ hiện ra; Tân Vô Nhai cũng đột ngột xuất hiện, bên cạnh gã là một vị Quỷ thần cao quý trong bộ trang phục màu lam.
Thấy đoàn xe đi tới, vị Quỷ thần dẫn đầu thở dài, cúi người xuống:
“Nguyệt Cảnh Đạo, Thành hoàng thành Tước Lưu, bái kiến Kế tiên sinh!”
Nhưng điều này không có nghĩa là Kế Duyên sẽ sợ hãi. Trên thực tế, hắn biết rất rõ, dù là Thành chủ Tân Vô Nhai, hay bất cứ một con quỷ nào khác trong tòa thành này, đều không thể cản nổi một chiêu kiếm Thanh Đằng trong tình trạng phóng xuất toàn bộ phong mang.
Nếu đã không thể phất tay trấn áp toàn bộ cục diện, vậy giết gà dọa khỉ, hoặc giết quỷ cảnh cáo yêu tà, sẽ là cách tốt nhất. Kế Duyên có đủ lý do để tin rằng, hầu hết những kẻ nơi này đều là bọn ô hợp, trong khi một số ít quỷ quái yêu tà mạnh mẽ đều là kẻ bo bo giữ mình, và tỷ lệ để Tân Vô Nhai liều mạng là không cao lắm.
Chỉ cần trực tiếp giết chết Tân Vô Nhai bằng một nhát kiếm gọn gàng, chín mươi chín phần trăm những kẻ ồn ào này sẽ không dám gây ra bất cứ cơn sóng gió nào nữa. Mà nếu vẫn còn vài tên không phục, hắn vẫn có “thủ đoạn lôi đình” để chế trụ nốt bọn này.
Tuy nhiên, Kế Duyên lại nheo mắt nhìn xung quanh. Quan sát những dòng quỷ khí tràn ngập khắp thành trì này, nếu mất đi sự ràng buộc của kẻ cầm quyền Tân Vô Nhai, e rằng hàng loạt bọn lão quỷ lâu năm sẽ không còn giữ vững sự yên ổn như trước đây nữa.
“Ha ha ha... Cao Thiên Minh! Mặc dù ngươi là một con ác giao tại Thiên Thủy Hồ, nhưng đây là thành Vô Nhai. Chỉ có Tân thành chủ mới có quyền hành tại nơi này!”
“Khặc khặc khặc... Khách phải theo chủ nha! Nếu Thành chủ có điều chỉnh lại yến tiệc, hẳn là Cao gia sẽ không có ý kiến mới đúng nhỉ?”
Tiếng cười nhạo báng và chế giễu xung quanh vang lên liên tục. Vào thời khắc này, sự im lặng của Cao Thiên Minh bị xem là rơi vào thế yếu, khiến tất cả bọn yêu tà quỷ vật khắp mọi nơi càng tỏ ra kiêu ngạo hơn.
Gặp phải tình huống này, ngay cả một vài tên Quỷ vật và Yêu tà mạnh mẽ cũng phải để mắt đến.
Rốt cuộc, có vài con Quỷ thần cảm giác quá chướng mắt, bèn hừ lạnh rồi quét mắt nhìn bốn phía, khiến một vài con yêu tà nhỏ nhoi biết nể nang hơn.
Là trung tâm của cuộc tranh chấp, đương nhiên những kẻ nằm ngay giữa tiêu điểm của mọi sự chú ý chính là nhóm người Kế Duyên và Cao Thiên Minh. Thậm chí, ngay cả thành chủ Quỷ thành Tân Vô Nhai cũng liếc sang bên này trong khi chưa đưa ra bất cứ phản hồi nào cả.
Tân Vô Nhai đột nhiên phát hiện ra rằng, ngoại trừ bốn kẻ người phàm vừa được cứu sống kia vẫn đang run rẩy co ro, thì đám người Cao Thiên Minh và Ngưu Phách Thiên chỉ lạnh lùng quan sát xung quanh, không hề tỏ ra tức giận, thậm chí còn có biểu hiện giễu cợt.
Trong khi đó, Kế Duyên hoàn toàn không để ý đến những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào bản thân vị thành chủ là gã. Đôi mắt xám trắng trong veo kia không hề biểu lộ bất cứ thần thái chấn động nào, hoặc giống như bản thân kẻ đó có thể chịu đựng được bất kỳ ánh nhìn hay các loại tâm tình phức tạp vậy.
Chẳng hiểu sao, Tân Vô Nhai thầm hoảng sợ khi nhìn vào ánh mắt đó. Người này quá bình tĩnh rồi, không hề có cảm giác bị đe dọa hay sợ hãi. Đây không phải là bộ dáng của kẻ ngoài cứng trong mềm.
Nhìn Tân Vô Nhai một lúc, Kế Duyên rũ tay áo xuống rồi từ từ đứng dậy.
“Tân thành chủ, vì Kế mỗ ghé sang khi chưa được mời nên cũng không được tính là khách của ngài. Tuy nhiên, ta vẫn muốn hỏi một câu, chẳng lẽ thành chủ vẫn muốn duy trì bầu không khí chướng khí mù mịt như thế này sao?”
Sắc lệnh đi kèm theo câu nói của Kế Duyên vừa vang lên, dòng chảy bình thản và tĩnh lặng của Đạo âm lập tức len lỏi rõ rệt vào tai từng con Quỷ vật, Yêu tà đang có mặt tại nơi này.
Rõ ràng là âm thanh không lớn lắm, nhưng trên thực tế lại có thể át đi mọi tiếng cười nhạo hay chế giễu giữa đương trường trong nhất thời, khiến cả sảnh tiệc đều rơi vào trạng thái yên lặng đến lạ thường.
Tình cảnh này khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Kế Duyên và thành chủ.
Thấy Tân Vô Nhai nheo mắt lại, định nói gì đó, Kế Duyên lập tức đưa tay ngăn gã lại, trợn to mắt hơn rồi nói nhẹ lần nữa.
“Mong thành chủ nói năng cẩn thận! Đừng nóng giận, đừng nói lời thừa, vì Kế mỗ sẽ nhìn nhận câu nói tiếp theo của thành chủ chính là thái độ thật sự của ngài.”
Khi Kế Duyên nói câu này, âm thanh ù ù bên tai Ngưu Phách Thiên và đôi phu thê Cao Thiên Minh đã nhỏ dần, nhưng cả bọn lại cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo đang từ từ lan tỏa.
Lão Ngưu và nhóm người Cao Thiên Minh liếc nhìn lẫn nhau, dường như phát hiện ra điều gì đó trong mắt đồng bạn.
Và tại không trung, Thanh Đằng kiếm vẫn đang bay lượn trên những tầng mây. Ngay lúc này, một đóa quang phù tỏa ra ánh chớp nhè nhẹ chợt xuất hiện từ thân kiếm, sau đó bay thẳng vào những tảng mây đen trên cao.
“Ầm ầm ầm... Ầm ầm ầm...”
Bất chợt, mây đen phủ kín trên phạm vi gần mười dặm. Ban đầu, vòm trời nơi đây vần vũ những chòm mây Âm khí; nhưng tại thời điểm này, lại có từng tia sét mờ mịt đang kích xạ liên tục từ vị trí cao hơn. Đâu đó trên những tầng mây, dường như có một câu chú văn trong dáng dấp của những luồng kim quang hội tụ đang tỏa sáng lập lòe.
Nếu lúc này có người bay vút vào trong mây, hơn nữa có thể nhìn thấu qua những khóm mây kia để quan sát tấm phù chú đó, kẻ ấy có thể nhìn thấy bốn chữ lớn được tạo nên từ những luồng sáng vàng này, nội dung chính là “Khu tà phược mị.”
(trừ tà ma, trói quỷ mị)
Lôi pháp của Kế Duyên rất kém cỏi, gần như là tệ nhất trong tất cả các thuật pháp của hắn, nhưng Lôi pháp này cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Đạo Lôi chú này từng được thai nghén bởi khí Huyền Hoàng, lại hấp thu gần như toàn bộ Lôi nguyên tinh khí, thứ mà Mặc Giao tiết ra trong đầm nước trước khi mất mạng. Lúc đầu, Kế Duyên chỉ sử dụng nó trong chốc lát là đã có thể loại bỏ toàn bộ tà pháp trong cơ thể Mặc Giao, về sau vẫn luôn ôn dưỡng nó một cách cẩn thận.
Chỉ cần cho Kế Duyên thời gian, chờ đến khi Lôi chú đồng hóa toàn bộ đám mây, nó sẽ hoàn toàn biến thành Lôi pháp trong chốc lát. Khi ấy, đó là thời điểm công phá với sức mạnh của lôi đình vạn quân.
Cao Thiên Minh cũng thuộc họ nhà giao long, cực kỳ nhạy cảm với hơi thở của đầm nước và sấm sét. Lúc này, ngoại trừ cảm nhận được ý vị sắc bén lạnh lẽo, thế mà pháp quyết nơi ngọn tóc của y lại bất chợt mơ hồ lưu chuyển, sinh ra một cảm xúc tê dại lan tràn từ tận sâu nơi linh đài.
Đột nhiên, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Tuy nơi ấy vẫn là mây đen mù mịt, vẫn bị bao phủ bởi Âm khí ngút trời, nhưng y lại cảm giác được sự xao động của Lôi cương trong trạng thái Cực Âm chuyển sang Cực Dương.
"Ai đang vận dụng Lôi pháp vậy? Khí tức mờ mịt và đáng sợ thế này... là Kế tiên sinh!"
Cao Thiên Minh cảm giác khó chịu đến nỗi nuốt ực một cái, lại tình cờ nhìn thấy thê tử đang trông về phía mình với ánh mắt khó hiểu. Y khẽ gật đầu, dùng khẩu hình miệng để truyền lời cho Hạ Thu.
“Đây là thời khắc chọn lựa sinh tử của Vô Nhai lão quỷ!”
Đúng thật Tân Vô Nhai muốn mỉa mai Kế Duyên đôi lời; nhưng sau khi nghe Kế Duyên nói xong, gã chợt nhật ra một điềm báo nguy hiểm nào đó khó mà giải thích được. Gã nhìn Cao Thiên Minh và Ngưu Phách Thiên, đột nhiên nhận ra trạng thái của hai kẻ này quá quái dị. Trước đó, Cao Thiên Minh luôn kênh kiệu, hung hăng, nhưng lúc này y lại tỏ ra sợ hãi cùng ngạc nhiên ra mặt và sau đó lập tức hồi phục lại dáng dấp bình thường. Tuy nhiên, gã chắc chắn một điều rằng, con giao long già này không hề sợ sệt bọn quỷ yêu xung quanh.
Mà ngay cả Ngưu Phách Thiên, một con yêu quái thật thà chất phác, cũng quét mắt nhìn xung quanh, từ đầu đến chân đều thể hiện thái độ trào phúng và sung sướng khi thấy kẻ khác gặp họa.
Loại cảm xúc này chính là biểu hiện của kẻ chuẩn bị xem trò vui. Thế nhưng, họ mới là những kẻ đang đứng tại đầu sóng ngọn gió cơ mà, ít ra cũng sẽ không quá đáng đến mức tự xem trò vui của chính mình chứ nhỉ?
Quá nhiều sự kỳ lạ khiến Tân Vô Nhai cảm giác thấp thỏm không yên. Gã vội thu liễm lại luồng quỷ khí xung quanh mình, quan sát bầy quỷ vật, yêu tà xung quanh thay vì trả lời thẳng câu hỏi của Kế Duyên.
“Vô Nhai thành của ta chưa bao giờ tổ chức loại tiệc rượu theo kiểu tế sống người như vậy cả. Hơn nữa, còn có rất nhiều các vị Quỷ thần trong số khách mời, kể như cũng khá nể mặt Tân Vô Nhai ta. Nếu các ngươi cảm thấy món ăn của Vô Nhai quỷ thành ta không ngon lành gì cả, cứ tùy tiện rời khỏi đây là được.”
Vừa nói xong, đôi mắt lập lòe ánh sáng âm u của gã đột nhiên nhìn về phía Kế Duyên. Một luồng quỷ khí nồng nặc chợt bộc phát mạnh mẽ, bao trùm cả một nửa bầu trời nơi quãng trường.
“Vù... Vù...”
Làn không khí lạnh lẽo quét qua khiến từng bát canh trên bàn của mọi người xung quanh đều kết đông lại.
Giờ khắc này, giọng nói của Tân Vô Nhai vô cùng âm trầm, tràn ngập sự quỷ dị.
“Tuy nhiên, vị tiên trưởng đây vừa nói những lời vừa rồi là để uy hiếp Tân mỗ à? Bữa tiệc này có cả quỷ, yêu, thần và ma tham dự; xét theo Đạo Âm chi pháp vừa rồi, chỉ có mỗi một mình ngài là người tu tiên. Thiết nghĩ, nếu thật sự Tân mỗ không suy nghĩ cho đại cục, hoặc thực hiện hành vi nào đó gây hại cho tiên trưởng, chẳng hay tiên trưởng định sử dụng thủ đoạn thông thiên gì?”
Nhưng điều mà Kế Duyên muốn chính là câu nói trước đó. Nghe Tân Vô Nhai trả lời như vậy, hắn thầm thở phào một phen, nhận ra là có thể né tránh được xung đột, không phải tiêu hao đạo Lôi chú kia.
“Chẳng trách sao có nhiều lộ quỷ thần đến đây chúc mừng Tân thành chủ, hóa ra Vô Nhai thành lại rất thành thục trong đạo tự xử lý như vậy. Vừa rồi nếu Kế mỗ có nói điều mạo phạm, mong thành chủ rộng lòng tha thứ!”
Kế Duyên không đề cập đến vấn đề đe dọa hay không đe dọa, cũng không trả lời câu hỏi sau đó của Tân Vô Nhai. Sau khi chắp tay cười nói như thế xong, hắn lại ngồi xuống, đồng thời liếc mắt cảnh cáo Ngưu Phách Thiên và Cao Thiên Minh, không để hai kẻ này gây thêm rắc rối.
Lão Ngưu và Cao Thiên Minh đột nhiên thầm run nhẹ, đặc biệt là người sau vẫn còn sợ hãi. Nhớ lại vừa rồi bọn họ còn tỏ vẻ như rất muốn đối phương xúc phạm đến Kế tiên sinh, vì quá đắc ý mà vong hình*, rõ ràng hành vi như vậy sẽ khiến tiên sinh phản cảm ngay.
(Chú thích: “Đắc ý vong hình”- đắc ý mà quên cả thân mình - nói đến việc vì quá vui mừng mà đánh mất bản thân, không thể làm chủ chính mình. Con người vào lúc quá đắc ý, quá mừng rỡ sẽ khó tránh khỏi có sơ suất, không chỉ mất đi “hình ảnh” mà ngược lại còn đánh mất nhiều điều ý nghĩa khác.)
Thấy Kế Duyên tỏ thái độ như vậy, hiển nhiên là Tân Vô Nhai có cảm giác như mình vừa vung quyền đánh vào khoảng không. Tiếp theo, lại có một Quỷ tướng với ánh mắt âm u nhích lại gần bên gã, thì thầm to nhỏ.
Nhìn bộ dạng của Kế tiên sinh, Cao Thiên Minh chợt nảy sinh một ý nghĩ gì đó trong đầu. Y vội vàng điều chỉnh gương mặt ở trạng thái bình tĩnh, đồng thời dùng pháp truyền âm để tâm sự riêng với Tân Vô Nhai.
“Vô Nhai lão quỷ, phải biết chừng mực!”
Bỗng dưng nghe thấy giọng nói của Cao Thiên Minh vang lên bên tai, Tân Vô Nhai cũng sững sờ khi đang nghe Quỷ tướng bẩm báo. Gã vội nhìn về phía Cao Thiên Minh nhưng lại thấy rằng người kia cũng chỉ ngồi yên tại bàn, không hề nhìn đến mình.
“Đừng nhìn, chính là Cao mỗ đây. Vô Nhai lão quỷ, ta nhắc nhở ngươi một chuyện, chính là ngươi vừa nhặt được mạng mình trở về đấy. Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, chẳng phải Cao mỗ đang uy hiếp ngươi đâu. Chỉ là, vừa rồi Cao mỗ quá đắc ý nên quên đi bản thân mình, khiến Kế tiên sinh hơi khó chịu. Vì vậy, lần này ta đặc biệt nhắc nhở ngươi rằng, vị Kế tiên sinh này không phải là người mà ngươi đủ khả năng gây hấn đến. Hiện tại, Lôi cương trên tảng mây bên trên vẫn còn khuấy động, đủ khiến Vô Nhai thành sụp đổ trong chốc lát. Cao mỗ chỉ nói thế thôi, tin hay không là tùy bản thân ngươi!”
Dù những lời truyền âm của Cao Thiên Minh thậm chí không thể hiện rõ bất cứ ý nghĩa nào trên mặt câu chữ, nhưng nó đóng một vai trò rất quan trọng trong phán đoán của Tân Vô Nhai.
Sau khi híp mắt nhìn về phía bàn bên kia, gã lợi dụng điểm giới hạn của khóe mắt để liếc nhìn lên không trung. Cơ bản là Tân Vô Nhai chẳng thể nhìn thấy bất cứ điều gì đang xảy ra trên những vòm mây cao, nhưng gã lại hết sức nhạy bén khi biến Quỷ khí của bản thân thành một chùm tia nhỏ, xuất phát từ đỉnh đầu rồi kéo dài nhanh chóng lên phía trên.
Sau vài nhịp thở...
“Ầm... Ầm...”
Không chỉ riêng thân thể Tân Vô Nhai đột ngột tê dại nhẹ, trong nội tâm của gã lại càng kinh hãi hơn. Gã bèn quay đầu nhìn về phía nhóm Quỷ tướng luôn miệng buông lời ác ý với nhóm người Kế Duyên, sau đó lập tức gằn giọng:
“Nói xong chưa?”
“Thành chủ, Thiên Thủy hồ cách chúng ta xa như vậy, trong khi kẻ tu tiên kia...”
“Cút!”
Thấy Tân Vô Nhai tỏ ra giận dữ, tên Quỷ tướng lập tức câm miệng, đành lui sang một bên.
“Quả không hổ danh là một vị tu tiên tuyệt diệu, có khí độ bất phàm! Nếu một vị tu tiên như Kế tiên sinh đây đã nể mặt đến tham gia khánh điển, Tân mỗ cũng không thể đóng vai một tên Ác quỷ không hiểu rõ đại cục được. Cho nên, việc trước đó xem như là hiểu lầm vậy!”
Nói xong, Tân Vô Nhai quay lại với dáng vẻ bình tĩnh, bỏ qua chuyện tình ban nãy, bắt đầu mời các vị khách tiếp tục dùng bữa.
Đã không còn ai làm rối buổi chiêu đãi giữa khách và chủ nữa, từng tiếng đàn xen lẫn trống kèn bắt đầu vang lên giữa sân. Sau một khoảng thời gian căng thẳng ngắn ngủi, cả đại tiệc ăn mừng nhanh chóng quay lại với không khí nhộn nhịp như ban đầu.
Thay vì định danh sự kiện hôm nay là một cuộc khánh điển, chẳng bằng nói đây là một dịp tuyên cáo tu vi của vị thành chủ Vô Nhai thành vừa tăng cao, tiện thể khẳng định sức ảnh hưởng của tòa thành trì này cho các lộ yêu, quỷ, thần, ma ngự trị tại khu vực xung quanh hiểu rõ.
Trong khoảng thời gian này, một điều thú vị đã xảy ra. Hầu hết bọn Quỷ vật đều phớt lờ vị trí ngồi của Cao Thiên Minh, trong khi đa phần bọn Yêu vật - ngoại trừ một số kẻ có giao hảo với Thiên Thủy hồ ghé sang bắt chuyện chóng vánh - đều giả vờ phủi sạch mọi mối quan hệ với y. Nhưng mặt khác, lại có khá nhiều vị khách nằm trong nhóm Quỷ thần bước sang để mời rượu nhóm người Cao Thiên Minh.
Mãi đến khi qua hết giờ Dần, sức nóng của bữa tiệc bắt đầu hạ nhiệt, Kế Duyên bèn cáo từ, dẫn mọi người rời khỏi nơi đây.
Ngay khi yến hội kết thúc, đội ngũ xa giá của Thiên Thủy hồ không hề nghĩ lại qua đêm, cứ dạo bước xuyên qua phố phường nhộn nhịp của Vô Nhai thành, đi thẳng ra cửa.
Đến bên ngoài, tiếng vọng của sự náo nhiệt đến từ Vô Nhai thành cứ xa dần, sau đó hoàn toàn biến mất. Năm người phàm trong đội, bao gồm cả Yến Phi, cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù gió đêm bên ngoài rất lạnh, nhưng nơi đây quả thật ấm áp hơn bên trong tòa thành kia rất nhiều.
Đến nơi này, Ngưu Phách Thiên không thể nhịn nỗi nữa, lập tức hỏi ngay.
“Kế tiên sinh, chẳng lẽ ngài mặc kệ tòa Quỷ thành này à?”
“Ồ? Nếu không mặc kệ, vậy ngươi muốn làm gì?”
“Bằng vào pháp lực thần thông của ngài, ta không tin là ngài không đủ sức xóa sạch tòa Quỷ thành này!”
Sau khi ngập ngừng một lát, Ngưu Phách Thiên bèn nói thẳng ra ý nghĩ của mình. Thấy đôi phu phụ Cao Thiên Minh cũng đang vểnh tai lên nghe, Kế Duyên chỉ cười và lắc đầu. Đúng thật là hắn có khả năng này, nhưng ắt hẳn sẽ phải đau lòng trong một quãng thời gian. Do đó, tốt hơn hết là không ra tay nếu không bị bắt buộc phải làm thế.
Bên cạnh đó, khi Cao Thiên Minh nghe lão Ngưu đề cập đến chuyện này, y tự nhủ:
"Suýt nữa là xóa sổ luôn rồi..."
Kế Duyên không trả lời, nhưng dường như Cao phu nhân Hạ Thu lại có cách nghĩ riêng. Nàng nói:
“Là do Ngưu thúc thúc không hiểu được nỗi khổ tâm của Kế tiên sinh. Ắt hẳn ngài ấy có thể phá hủy tòa Vô Nhai quỷ thành một cách dễ dàng, nhưng không hẳn là đủ sức diệt sạch hằng hà sa số bọn ác hồn trong tòa thành ấy. Một khi thành Vô Nhai bị tiêu diệt, điều này đồng nghĩa với việc mất đi một nơi cư trú và ước thúc bọn quỷ hồn kia. Trong khi đó, loạn lạc xảy ra ở rất nhiều nơi tại Tổ Việt quốc và các địa phương nằm trong cương thổ phương Bắc. Từ đó, tà ma sinh sôi, Dương gian gặp cảnh loạn thế, Âm gian có ác quỷ du đãng. Chưa hết, bọn quan lại cứ tha hóa dần, giặc cướp lại ngày càng mạnh mẽ, Thần đạo cũng rơi vào thế yếu, cả nhân gian này sẽ chìm ngập trong một nỗi thê lương!”
“Phu nhân nói rất chính xác. Đây cũng là điều mà Cao mỗ vừa nhận ra sau buổi yến tiệc. Chẳng hay Ngưu huynh đã hiểu rõ chưa?”
Cao Thiên Minh vừa gửi gấm một ánh mắt khen thưởng đến phu nhân của mình, vừa vỗ nhẹ vai Ngưu Phách Thiên khi bày tỏ từng câu từng chữ thấm thía.
Kế Duyên nhìn Hạ Thu, sau đó gật nhẹ.
“Đúng thật Cao phu nhân là người có tấm lòng sâu sắc, cơ mà vị Tân thành chủ kia cũng là kẻ hùng tài đại lược trong giới Quỷ tu.”
Trong lúc đang nói chuyện, Kế Duyên nhìn về con đường phía trước. Nơi ấy, có từng bóng Quỷ hiện ra; Tân Vô Nhai cũng đột ngột xuất hiện, bên cạnh gã là một vị Quỷ thần cao quý trong bộ trang phục màu lam.
Thấy đoàn xe đi tới, vị Quỷ thần dẫn đầu thở dài, cúi người xuống:
“Nguyệt Cảnh Đạo, Thành hoàng thành Tước Lưu, bái kiến Kế tiên sinh!”
Bình luận facebook