Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 327: Lý do
Trong sảnh đường, Long nữ đã chuyển từ khí chất đoan trang, thánh khiết vốn có thành vẻ ngạc nhiên, tái mặt. Mặc dù từng được Kế Duyên gõ tâm, điểm hạt tại thọ yến ngày xưa, nàng đã vơi dần khúc mắc, nhưng rốt cuộc vẫn vô cùng kích động khi hay tin về mẫu thân của mình.
“Kế thúc thúc, ngày gặp nó ở đâu? Tại sao nó không đi cùng thúc?”
Long nữ nói chuyện nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.
Kế Duyên cũng không giấu diếm gì, lập tức nói thẳng:
“Đối phương là một con cá voi khổng lồ, tự xưng là Cự Kình tướng quân. Nó nói đó là phong hào mà mẫu quân ban tặng. Con cá voi ấy đang chờ đợi Mặc Vinh ở một bờ biển nọ tại khu vực Đông Hải thuộc Tổ Việt quốc, dường như là do biết rõ Mặc Vinh sẽ ra biển hàng năm. Lý do mà Kế mỗ có thể phát hiện ra nó là vì nó ăn khỏe quá, ăn đến mức hết sạch cá vùng duyên hải nên ngư dân nơi ấy mới thỉnh người trừ tà đến xem xét...”
Sau khi kể lại đầu đuôi câu chuyện Kế Duyên nói:
“Con cá voi này có hình thể quá lớn, khó mà bơi vào những dòng sông thông thường. Đồng thời, dường như nó chỉ biết mỗi Mặc Vinh mà thôi. Về phần có phải mẫu quân của ngươi phái nó đến hay không, Kế mỗ cũng không biết. Ta cần Giang Thần nương nương đi cùng để chứng thực rõ ràng.”
“Vâng.”
Long nữ chụm hai tay vào nhau, đi tới đi lui về hai bên trái phải khiến váy dài tung bay ra thành hình ảnh của từng đóa hoa.
Lúc này, Dạ Xoa vội vàng đi tới từ phía sau, nhìn Long Nữ rồi quay sang nhìn Kế Duyên, cuối cùng chắp tay hành lễ, nói:
“Giang Thần nương nương, Kế tiên sinh, Long quân đang ngủ say, khó mà thức giấc.”
“Cái gì? Lần này là đích thân Kế thúc thúc đến mời đấy!”
Long Nữ kinh ngạc thốt lên.
Dạ Xoa cẩn thận nhìn thoáng qua Kế Duyên, sau đó cung tay, cúi đầu bẩm báo với Long nữ”
“Bẩm Giang thần nương nương, Long quân thật sự không thức giấc nên tiểu dạ không dám quấy rầy nữa!”
Long Nữ nhíu mày, nhìn Dạ Xoa rồi quay sang nói với Kế Duyên:
“Kế thúc thúc chờ tiểu nữ một chút, tiểu nữ vào gọi phụ thân dậy!”
Nói xong, Long nữ sải bước rời đi, để lại Kế Duyên và Dạ xoa ở nơi này.
Kế Duyên mỉm cười, gật đầu với Dạ xoa, tên tiểu tốt này cũng vội vàng mỉm cười đáp lại.
“Kế tiên sinh, tiểu dạ pha trà cho ngày!”
“Được thôi, đa tạ, phiền ngươi cho ta một ly trà nóng.”
“Rõ!”
Dạ xoa nhanh chóng rời khỏi đây như được đại xá. Nó cảm giác “áp lực” đến từ Kế tiên sinh và Long quân là hai loại hoàn toàn khác biệt nhau. Đúng vậy, nhưng dù là kiểu “áp lực” nào cũng có thể khiến nó vô cùng căng thẳng. Nhất là vào lúc này, nó rõ ràng cảm nhận được Kế tiên sinh đã nhìn thấu lời nói dối của bản thân, chỉ là không vạch trần ra mà thôi.
Đúng lúc này, Long nữ đang vội vàng đi về phía sâu trong cung điện phía sau, chẳng mấy chốc đã tới cửa Long đàm thông đến động quật. Đến đây, hai tên Dạ xoa chợt vươn tay ngăn cản.
“Giang thần nương nương, Long quân đang ngủ say, không nên vào lúc này.”
Long nữ không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cả hai. Hai tên Dạ xoa nhìn nhau rồi thu tay về, nhìn vị nương nương này bước thẳng vào trong.
vừa bước vào hai bước, Long nữ cảm giác bản thân không thể tiến tới được nữa. Nàng đưa tay sờ soạng phía trước, nhận ra dòng nước vô cùng nặng nề. Chưa bỏ cuộc, Long nữ lại duỗi tay vào mặt nước phía trước để rồi cảm giác được lực cản cứ tăng dần, đến mức chỉ vẻn vẹn vừa qua khoảng nửa bàn tay là khó mà tiến sâu vào được nữa.
“Là Cấm pháp!”
“Phụ thân! Phụ thân, cho con vào nhanh lên! Kế thúc thúc đến tìm phụ thân mà. Chẳng phải hồi năm trước, người vừa phàn nàn là tại sao Kế thúc thúc lại mất tích sao? Chẳng phải người vô cùng tò mò khi nghe đến Tam Muội Chân Hỏa à? Là Kế thúc thúc đích thân đến đây ớ! Phụ thân...”
Long nữ thét to vào bên trong, cũng khiến hai tên Dạ xoa canh gác gấp gáp cầu tình.
“Giang thần nương nương, xin ngài nhỏ giọng chút. Long quân đang nghỉ ngơi mà!”
“Đúng vậy, Giang thần nương nương! Nếu ngài tiếp tục thét to như thế này, chúng tôi chết chắc!”
Ứng Nhược Ly cau mày, chần chờ một lúc lại thét to lần nữa:
“Phụ thân, lần này có thể là tin từ mẫu thân đấy...”
Nói được nửa chừng thì dừng lời, Ứng Nhược Ly liếc xéo ngang, phát hiện có một cánh tay của ai đó đặt trên vai mình. Tầng thứ của Dạ xoa cơ bản là không dám chạm vào người nàng; xoay người nhìn rõ, quả nhiên là Kế Duyên đã đến.
“Kế thúc thúc...”
Kế Duyên lắc đầu, thì thầm bằng giọng mà chỉ có Long nữ mới có thể nghe thấy.
“Ngươi không thể đánh thức một người giả vờ ngủ, à, phải nói đó là một con rồng giả vờ ngủ. Ta và ngươi đi gặp tên Cự Kình tướng quân kia cũng được rồi.”
Sau đó, Kế Duyên thu tay lại, chắp tay chào hỏi về phía Long đàm.
“Kế Duyên xin cáo từ trước, không quấy rầy Ứng lão tiên sinh nghỉ ngơi nữa!”
Nói xong, Kế Duyên bèn nhìn Long Nữ trong thoáng chốc rồi quay lại lối đi mà mình từng xuất phát từ đó. Long nữ do dự một hồi rồi nhìn về phía cửa Long đàm, cuối cùng không lần khần nữa mà xoay người đuổi theo Kế Duyên.
Sau một lát, hai bóng người lướt ra khỏi Thủy phủ, bay ngược con nước lên trên. Rốt cuộc, cả hai vọt ra khỏi mặt nước ở một đoạn sông không người, sau đó đạp mây phóng vào không trung.
Chỉ khoảng nửa khắc sau, một đoạn khác của Thông Thiên giang bị sóng nước khuấy động. Tại khe hở giữa một dòng nước nhỏ rẽ ngang qua hai bên, một luồng khí mờ ảo hình rồng không thể nhìn thấy bằng mắt thường chợt xuất hiện rồi bay thẳng lên bầu trời.
Sau một ngày rưỡi nữa, Kế Duyên và Long nữ đã đến được khu vực ven biển nọ tại Tổ Việt quốc. Long nữ vận luôn trong trạng thái cảm xúc bồi hồi trên suốt quãng đường đi, giờ đến đây lại bất chợt cảm giác có chút lo lắng.
“Kế thúc thúc, con cá voi khổng lồ kia ở đâu vậy?”
Long nữ nhìn xuống khu vực bên dưới mặt biển nhưng chẳng nhìn thấy gì, ngoại trừ những con sóng dâng trào nơi đó. Thậm chí, nàng còn biến ra chân thân lặn xuống tìm kiếm nhưng cũng trắng tay.
“Ta cũng không biết, có lẽ là trốn đi rồi. Dù gì đi nữa, chưa chắc là nó tin ta...”
Nói đến đây, Kế Duyên mỉm cười với Long nữ.
“Nhưng không phải lo. Lần trước, ta đã động tay động chân lên cơ thể nó. Có một luồng kiếm khí đã bám vào cột sống của nó rồi, nên đừng lo không tìm được nó.”
... Vù vù...
Kế Duyên vừa nói xong, Thanh Đằng kiếm phía sau đã chấn động nhẹ, sau đó baay đến trước mặt hắn.
“Đi, đuổi nó ra đây.”
... Vù vù...
Thanh Đằng kiếm lại chấn động nhẹ một cái rồi lóe sáng lên, cuối cùng biến mất. Gần như cùng lúc đó, phần đáy biển chợt nứt ra một khe dài rộng. Khi Thanh Đằng kiếm xẹt qua vị trí đó, nước biển cuồn cuộn bị thanh Tiên kiếm cắt nát, tạo thành một vệt không chứa bất cứ giọt nước nào ở nơi nó lướt qua.
“Đi, chúng ta đi theo.”
Nói xong, Kế Duyên và Long Nữ lại bay lên không trung, đi theo Thanh Đằng kiếm từ phía xa.
“Thiệt tình, phụ thân cũng kỳ cục quá, tại sao lại không đến chứ?”
Lúc này, Ứng Nhược Ly vẫn còn hơi bực bội. Kế Duyên vừa bay, vừa liếc nhìn về phía trời và biển vài cái, xoay chuyển ánh mắt vài lần rồi nói:
“Không hẳn là không đến.”
Đây không phải là do Kế Duyên thực sự nhận ra được sự tồn tại của lão Long, mà là một loại suy luận tâm lý, kiểu suy bụng ta ra bụng người. Nếu là bản thân hắn, chắc chắn cũng âm thầm bám theo.
Tại một khóm mây phương xa, có một luồng sương mù hình rồng chợt cẩn thận từng li từng tí, rút đầu nấp vào trong mây.
“Tên Kế Duyên quá nhạy cảm rồi! Ta đến đây bằng Phân Thần Tiền Lai đại Pháp, thế mà dường như hắn lại có thể cảm giác ra mình?”
Khoảng một phút sau, trong tầm mắt của Kế Duyên và Ứng Nhược Ly, một mảng bọt nước bắn tận đến bầu trời đi kèm với một tiếng vang “Ầm ầm” giữa mặt biển xa xa.
“Đừng giết ta... Tiên trưởng, xin đừng giết ta...”
Một con cá voi khổng lồ nhảy thẳng ra khỏi mặt nước, phóng lên cao hơn mười thước vào không trung rồi lại rơi xuống.
“Ầm ầm...” Lại một tiếng nổ thật lớn vang lên, mặt biển trông tựa như hứng chịu một quả bom mang hình cá voi vậy.
Một tảng sóng lớn dâng lên, dạt mạnh về phía xung quanh; từ trên cao, hàng loạt giọt nước rơi xuống như một cơn mưa lớn. Trong lúc này, Thanh Đằng kiếm lướt qua “cơn mưa,” quay trở lại sau lưng Kế Duyên.
“Bảo ngươi chờ tại đây, cớ sao lại trốn?”
Từ một khóm mây thấp, Kế Duyên nói khẽ, sau đó cũng không muốn nghe con cá voi khổng lồ kia giải thích gì thêm mà thẳng thừng kéo nó đến cạnh mình.
“Có lẽ ngươi biết vị này? Về phần Ứng lão tiên sinh, ông ta đang ngủ say, không thể đánh thức.”
Kế Duyên cố ý kéo dài giọng ở nửa câu sau, còn cố ý đảo mắt tùy ý nhìn xung quanh.
Dĩ nhiên con cá voi khổng lồ này không quan tâm đến khía cạnh này. Trên thực tế, sự chú ý của nó đã hoàn toàn tập trung vào Ứng Nhược Ly.
“Ngày, ngày thực sự là Nhược Ly nương nương, quá giống quân mãu rồi...”
Dường như con cá voi khổng lồ có một phương pháp đặc biệt nào đó với khả năng nhận ra đây chính là Long nữ thật thụ dù chỉ mới gặp mặt nhau lần đầu. Mức độ cung kính và mức chân thành càng cao cấp hơn khi đối đãi Kế Duyên.
Ứng Nhược Ly giờ đã khôi phục lại dáng vẻ của một nữ thần chuẩn mực, lạnh lùng nhưng thánh khiết, sau đó nhìn con cá voi khổng lồ mà nói:
“Ngươi chính là Cự Kình tướng quân mà mẹ ta sắc phong? Mẹ ta phái ngươi đến à?”
Con cá voi khổng lồ xoay người một vòng trên mặt nước, thành thật trả lời:
“Không phải quân mẫu phái tiểu kình đến đây. Sao quân mẫu lại có thể nhắc đến chuyện này? Là do tiểu kình tự vụng trộm đến gặp Mặc gia. Tiểu kình không dám trái lệnh của quân mẫu, vốn cũng không muốn đánh động đến Long quân và hai vị điện hạ. Cơ mà, chẳng bao giờ liệu trước việc Mặc gia đã bị...”
Ánh mắt của Ứng Nhược Ly thoáng nhuộm một màu u buồn. Hóa ra, đây cũng không phải do mẫu thân nàng sắp xếp; chỉ là, nàng vẫn hỏi tiếp một câu:
“Vậy tại sao ngươi lại đến đây?”
Con cá voi khổng lồ không dám che giấu bất cứ điều gì.
“Bắt đầu từ một trăm năm trước, các loài yêu vật thuộc Thủy tộc thường xuyên đến bên ngoài vùng Hoang hải. Khoảng hai mươi hoặc ba mươi năm trước, một con Ác giao có đạo hạnh thâm hậu đã đến đó, để rồi còn bám riết theo quân mẫu... Quân mẫu vốn ghét chuyện phiền phức, bèn ẩn nấp bên dưới Long Nham đảo suốt mấy chục năm liền, chưa từng bước ra ngoài. Tiểu kình cảm thấy rất bực bội, thế nên định đến nhờ Mặc gia giúp đỡ, dạy dỗ tên kia một lần... Về phần chuyện tiếp theo, vị tiên trưởng này đều biết!”
“Cái gì!? Còn có chuyện như vậy à? Nó muốn chết!!!”
Vừa nghe xong, Ứng Nhược Ly không thể nào nhịn được nữa. Hai hàng lông mi trang nghiêm của nàng dựng thẳng lên vì luồng long uy đang tỏa ra, trong khi mái tóc dài tung bay ra bốn phía. Ở xung quanh, phảng phất như có hàng loạt các dòng khí vô hình từ trong cơ thể nàng đang tỏa ra ngoài.
“Kế thúc thúc, ngày gặp nó ở đâu? Tại sao nó không đi cùng thúc?”
Long nữ nói chuyện nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.
Kế Duyên cũng không giấu diếm gì, lập tức nói thẳng:
“Đối phương là một con cá voi khổng lồ, tự xưng là Cự Kình tướng quân. Nó nói đó là phong hào mà mẫu quân ban tặng. Con cá voi ấy đang chờ đợi Mặc Vinh ở một bờ biển nọ tại khu vực Đông Hải thuộc Tổ Việt quốc, dường như là do biết rõ Mặc Vinh sẽ ra biển hàng năm. Lý do mà Kế mỗ có thể phát hiện ra nó là vì nó ăn khỏe quá, ăn đến mức hết sạch cá vùng duyên hải nên ngư dân nơi ấy mới thỉnh người trừ tà đến xem xét...”
Sau khi kể lại đầu đuôi câu chuyện Kế Duyên nói:
“Con cá voi này có hình thể quá lớn, khó mà bơi vào những dòng sông thông thường. Đồng thời, dường như nó chỉ biết mỗi Mặc Vinh mà thôi. Về phần có phải mẫu quân của ngươi phái nó đến hay không, Kế mỗ cũng không biết. Ta cần Giang Thần nương nương đi cùng để chứng thực rõ ràng.”
“Vâng.”
Long nữ chụm hai tay vào nhau, đi tới đi lui về hai bên trái phải khiến váy dài tung bay ra thành hình ảnh của từng đóa hoa.
Lúc này, Dạ Xoa vội vàng đi tới từ phía sau, nhìn Long Nữ rồi quay sang nhìn Kế Duyên, cuối cùng chắp tay hành lễ, nói:
“Giang Thần nương nương, Kế tiên sinh, Long quân đang ngủ say, khó mà thức giấc.”
“Cái gì? Lần này là đích thân Kế thúc thúc đến mời đấy!”
Long Nữ kinh ngạc thốt lên.
Dạ Xoa cẩn thận nhìn thoáng qua Kế Duyên, sau đó cung tay, cúi đầu bẩm báo với Long nữ”
“Bẩm Giang thần nương nương, Long quân thật sự không thức giấc nên tiểu dạ không dám quấy rầy nữa!”
Long Nữ nhíu mày, nhìn Dạ Xoa rồi quay sang nói với Kế Duyên:
“Kế thúc thúc chờ tiểu nữ một chút, tiểu nữ vào gọi phụ thân dậy!”
Nói xong, Long nữ sải bước rời đi, để lại Kế Duyên và Dạ xoa ở nơi này.
Kế Duyên mỉm cười, gật đầu với Dạ xoa, tên tiểu tốt này cũng vội vàng mỉm cười đáp lại.
“Kế tiên sinh, tiểu dạ pha trà cho ngày!”
“Được thôi, đa tạ, phiền ngươi cho ta một ly trà nóng.”
“Rõ!”
Dạ xoa nhanh chóng rời khỏi đây như được đại xá. Nó cảm giác “áp lực” đến từ Kế tiên sinh và Long quân là hai loại hoàn toàn khác biệt nhau. Đúng vậy, nhưng dù là kiểu “áp lực” nào cũng có thể khiến nó vô cùng căng thẳng. Nhất là vào lúc này, nó rõ ràng cảm nhận được Kế tiên sinh đã nhìn thấu lời nói dối của bản thân, chỉ là không vạch trần ra mà thôi.
Đúng lúc này, Long nữ đang vội vàng đi về phía sâu trong cung điện phía sau, chẳng mấy chốc đã tới cửa Long đàm thông đến động quật. Đến đây, hai tên Dạ xoa chợt vươn tay ngăn cản.
“Giang thần nương nương, Long quân đang ngủ say, không nên vào lúc này.”
Long nữ không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cả hai. Hai tên Dạ xoa nhìn nhau rồi thu tay về, nhìn vị nương nương này bước thẳng vào trong.
vừa bước vào hai bước, Long nữ cảm giác bản thân không thể tiến tới được nữa. Nàng đưa tay sờ soạng phía trước, nhận ra dòng nước vô cùng nặng nề. Chưa bỏ cuộc, Long nữ lại duỗi tay vào mặt nước phía trước để rồi cảm giác được lực cản cứ tăng dần, đến mức chỉ vẻn vẹn vừa qua khoảng nửa bàn tay là khó mà tiến sâu vào được nữa.
“Là Cấm pháp!”
“Phụ thân! Phụ thân, cho con vào nhanh lên! Kế thúc thúc đến tìm phụ thân mà. Chẳng phải hồi năm trước, người vừa phàn nàn là tại sao Kế thúc thúc lại mất tích sao? Chẳng phải người vô cùng tò mò khi nghe đến Tam Muội Chân Hỏa à? Là Kế thúc thúc đích thân đến đây ớ! Phụ thân...”
Long nữ thét to vào bên trong, cũng khiến hai tên Dạ xoa canh gác gấp gáp cầu tình.
“Giang thần nương nương, xin ngài nhỏ giọng chút. Long quân đang nghỉ ngơi mà!”
“Đúng vậy, Giang thần nương nương! Nếu ngài tiếp tục thét to như thế này, chúng tôi chết chắc!”
Ứng Nhược Ly cau mày, chần chờ một lúc lại thét to lần nữa:
“Phụ thân, lần này có thể là tin từ mẫu thân đấy...”
Nói được nửa chừng thì dừng lời, Ứng Nhược Ly liếc xéo ngang, phát hiện có một cánh tay của ai đó đặt trên vai mình. Tầng thứ của Dạ xoa cơ bản là không dám chạm vào người nàng; xoay người nhìn rõ, quả nhiên là Kế Duyên đã đến.
“Kế thúc thúc...”
Kế Duyên lắc đầu, thì thầm bằng giọng mà chỉ có Long nữ mới có thể nghe thấy.
“Ngươi không thể đánh thức một người giả vờ ngủ, à, phải nói đó là một con rồng giả vờ ngủ. Ta và ngươi đi gặp tên Cự Kình tướng quân kia cũng được rồi.”
Sau đó, Kế Duyên thu tay lại, chắp tay chào hỏi về phía Long đàm.
“Kế Duyên xin cáo từ trước, không quấy rầy Ứng lão tiên sinh nghỉ ngơi nữa!”
Nói xong, Kế Duyên bèn nhìn Long Nữ trong thoáng chốc rồi quay lại lối đi mà mình từng xuất phát từ đó. Long nữ do dự một hồi rồi nhìn về phía cửa Long đàm, cuối cùng không lần khần nữa mà xoay người đuổi theo Kế Duyên.
Sau một lát, hai bóng người lướt ra khỏi Thủy phủ, bay ngược con nước lên trên. Rốt cuộc, cả hai vọt ra khỏi mặt nước ở một đoạn sông không người, sau đó đạp mây phóng vào không trung.
Chỉ khoảng nửa khắc sau, một đoạn khác của Thông Thiên giang bị sóng nước khuấy động. Tại khe hở giữa một dòng nước nhỏ rẽ ngang qua hai bên, một luồng khí mờ ảo hình rồng không thể nhìn thấy bằng mắt thường chợt xuất hiện rồi bay thẳng lên bầu trời.
Sau một ngày rưỡi nữa, Kế Duyên và Long nữ đã đến được khu vực ven biển nọ tại Tổ Việt quốc. Long nữ vận luôn trong trạng thái cảm xúc bồi hồi trên suốt quãng đường đi, giờ đến đây lại bất chợt cảm giác có chút lo lắng.
“Kế thúc thúc, con cá voi khổng lồ kia ở đâu vậy?”
Long nữ nhìn xuống khu vực bên dưới mặt biển nhưng chẳng nhìn thấy gì, ngoại trừ những con sóng dâng trào nơi đó. Thậm chí, nàng còn biến ra chân thân lặn xuống tìm kiếm nhưng cũng trắng tay.
“Ta cũng không biết, có lẽ là trốn đi rồi. Dù gì đi nữa, chưa chắc là nó tin ta...”
Nói đến đây, Kế Duyên mỉm cười với Long nữ.
“Nhưng không phải lo. Lần trước, ta đã động tay động chân lên cơ thể nó. Có một luồng kiếm khí đã bám vào cột sống của nó rồi, nên đừng lo không tìm được nó.”
... Vù vù...
Kế Duyên vừa nói xong, Thanh Đằng kiếm phía sau đã chấn động nhẹ, sau đó baay đến trước mặt hắn.
“Đi, đuổi nó ra đây.”
... Vù vù...
Thanh Đằng kiếm lại chấn động nhẹ một cái rồi lóe sáng lên, cuối cùng biến mất. Gần như cùng lúc đó, phần đáy biển chợt nứt ra một khe dài rộng. Khi Thanh Đằng kiếm xẹt qua vị trí đó, nước biển cuồn cuộn bị thanh Tiên kiếm cắt nát, tạo thành một vệt không chứa bất cứ giọt nước nào ở nơi nó lướt qua.
“Đi, chúng ta đi theo.”
Nói xong, Kế Duyên và Long Nữ lại bay lên không trung, đi theo Thanh Đằng kiếm từ phía xa.
“Thiệt tình, phụ thân cũng kỳ cục quá, tại sao lại không đến chứ?”
Lúc này, Ứng Nhược Ly vẫn còn hơi bực bội. Kế Duyên vừa bay, vừa liếc nhìn về phía trời và biển vài cái, xoay chuyển ánh mắt vài lần rồi nói:
“Không hẳn là không đến.”
Đây không phải là do Kế Duyên thực sự nhận ra được sự tồn tại của lão Long, mà là một loại suy luận tâm lý, kiểu suy bụng ta ra bụng người. Nếu là bản thân hắn, chắc chắn cũng âm thầm bám theo.
Tại một khóm mây phương xa, có một luồng sương mù hình rồng chợt cẩn thận từng li từng tí, rút đầu nấp vào trong mây.
“Tên Kế Duyên quá nhạy cảm rồi! Ta đến đây bằng Phân Thần Tiền Lai đại Pháp, thế mà dường như hắn lại có thể cảm giác ra mình?”
Khoảng một phút sau, trong tầm mắt của Kế Duyên và Ứng Nhược Ly, một mảng bọt nước bắn tận đến bầu trời đi kèm với một tiếng vang “Ầm ầm” giữa mặt biển xa xa.
“Đừng giết ta... Tiên trưởng, xin đừng giết ta...”
Một con cá voi khổng lồ nhảy thẳng ra khỏi mặt nước, phóng lên cao hơn mười thước vào không trung rồi lại rơi xuống.
“Ầm ầm...” Lại một tiếng nổ thật lớn vang lên, mặt biển trông tựa như hứng chịu một quả bom mang hình cá voi vậy.
Một tảng sóng lớn dâng lên, dạt mạnh về phía xung quanh; từ trên cao, hàng loạt giọt nước rơi xuống như một cơn mưa lớn. Trong lúc này, Thanh Đằng kiếm lướt qua “cơn mưa,” quay trở lại sau lưng Kế Duyên.
“Bảo ngươi chờ tại đây, cớ sao lại trốn?”
Từ một khóm mây thấp, Kế Duyên nói khẽ, sau đó cũng không muốn nghe con cá voi khổng lồ kia giải thích gì thêm mà thẳng thừng kéo nó đến cạnh mình.
“Có lẽ ngươi biết vị này? Về phần Ứng lão tiên sinh, ông ta đang ngủ say, không thể đánh thức.”
Kế Duyên cố ý kéo dài giọng ở nửa câu sau, còn cố ý đảo mắt tùy ý nhìn xung quanh.
Dĩ nhiên con cá voi khổng lồ này không quan tâm đến khía cạnh này. Trên thực tế, sự chú ý của nó đã hoàn toàn tập trung vào Ứng Nhược Ly.
“Ngày, ngày thực sự là Nhược Ly nương nương, quá giống quân mãu rồi...”
Dường như con cá voi khổng lồ có một phương pháp đặc biệt nào đó với khả năng nhận ra đây chính là Long nữ thật thụ dù chỉ mới gặp mặt nhau lần đầu. Mức độ cung kính và mức chân thành càng cao cấp hơn khi đối đãi Kế Duyên.
Ứng Nhược Ly giờ đã khôi phục lại dáng vẻ của một nữ thần chuẩn mực, lạnh lùng nhưng thánh khiết, sau đó nhìn con cá voi khổng lồ mà nói:
“Ngươi chính là Cự Kình tướng quân mà mẹ ta sắc phong? Mẹ ta phái ngươi đến à?”
Con cá voi khổng lồ xoay người một vòng trên mặt nước, thành thật trả lời:
“Không phải quân mẫu phái tiểu kình đến đây. Sao quân mẫu lại có thể nhắc đến chuyện này? Là do tiểu kình tự vụng trộm đến gặp Mặc gia. Tiểu kình không dám trái lệnh của quân mẫu, vốn cũng không muốn đánh động đến Long quân và hai vị điện hạ. Cơ mà, chẳng bao giờ liệu trước việc Mặc gia đã bị...”
Ánh mắt của Ứng Nhược Ly thoáng nhuộm một màu u buồn. Hóa ra, đây cũng không phải do mẫu thân nàng sắp xếp; chỉ là, nàng vẫn hỏi tiếp một câu:
“Vậy tại sao ngươi lại đến đây?”
Con cá voi khổng lồ không dám che giấu bất cứ điều gì.
“Bắt đầu từ một trăm năm trước, các loài yêu vật thuộc Thủy tộc thường xuyên đến bên ngoài vùng Hoang hải. Khoảng hai mươi hoặc ba mươi năm trước, một con Ác giao có đạo hạnh thâm hậu đã đến đó, để rồi còn bám riết theo quân mẫu... Quân mẫu vốn ghét chuyện phiền phức, bèn ẩn nấp bên dưới Long Nham đảo suốt mấy chục năm liền, chưa từng bước ra ngoài. Tiểu kình cảm thấy rất bực bội, thế nên định đến nhờ Mặc gia giúp đỡ, dạy dỗ tên kia một lần... Về phần chuyện tiếp theo, vị tiên trưởng này đều biết!”
“Cái gì!? Còn có chuyện như vậy à? Nó muốn chết!!!”
Vừa nghe xong, Ứng Nhược Ly không thể nào nhịn được nữa. Hai hàng lông mi trang nghiêm của nàng dựng thẳng lên vì luồng long uy đang tỏa ra, trong khi mái tóc dài tung bay ra bốn phía. Ở xung quanh, phảng phất như có hàng loạt các dòng khí vô hình từ trong cơ thể nàng đang tỏa ra ngoài.
Bình luận facebook