• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Lạn Kha Kì Duyên (6 Viewers)

  • Chương 338: Kẻ xướng người họa

Bởi vì sương mù đã tan hết nên tầm nhìn rất xa, mà Kế Duyên lại trực tiếp từ đội tàu đạp mây bay lên không trung cũng không quá cao, hơn nữa động tĩnh của Cự Kình trên biển rất lớn, cảnh tượng Cự Kình đỡ Tiên nhân rời đi dường như đều được tuyệt đại đa số thuyền viên trên boong tàu nhìn thấy.



Kế Duyên đi lần này, để lại sự lựa chọn khó khăn cho cả Kiều Dũng và toàn đội tàu. Nhưng Kiều Dũng còn chưa triệu tập tất cả thuyền viên quan trọng lại thì các đội thuyền gần đó đã liên tục hoặc gọi hỏi hoặc hỏi thăm bằng những động tác đơn giản.



Kiều Dũng nhìn ra xa, lại nhìn hai bên một chút.



"Các ngươi muốn về nhà sao?"



Tất cả thuyền viên và phụ tá bên cạnh đều nhìn gã, không ai trả lời, nhưng khát vọng ấy trong ánh mắt vẫn rất sống động.



"Được rồi, triệu tập thuyền úy, chuẩn bị bàn bạc chuyện trở về. Nếu phải chịu trách nhiệm, ta sẽ gánh vác! Đi đi!"



"Thuộc hạ lĩnh mệnh!"



Mấy tên phụ tá bên cạnh kích động tuân mệnh.



Vốn dĩ nếu phải trở về như vậy, toàn bộ đội tàu đều phải chịu phạt. Nhưng hiện tại đã có lời của vị tiên trưởng họ Kế kia, rất có thể bọn họ sẽ được tha tội. Cho dù có trách phạt thì cũng sẽ giới hạn trong phạm vi nhỏ.



Ánh mắt Kiều Dũng nhìn về hướng Tây Nam. Bọn họ đã ở hải ngoại này rất lâu, rất lâu rồi. La bàn cũng có ghi chép về bản đồ trên biển, ít nhất cũng biết rõ đại khái phương hướng trở về. Mà hướng Tây Nam có lẽ là Đông Thổ Vân Châu trong truyền thuyết, nhưng không biết khoảng cách có xa lắm không.



...



Trên lưng Cự Kình, Ứng Nhược Ly quay đầu nhìn đội tàu ở phía xa.



"Kế thúc thúc, bọn họ cứ vậy mà tin tưởng sao? Thế nhưng dục vọng của phàm nhân cũng rất mạnh, mặc dù không phải là dục niệm của đám người ấy nhưng họ vẫn rất sợ dục niệm của Đế vương đấy."



Đương nhiên, không phải là Long Nữ không tin vào vấn đề chữ tín của Kế thúc thúc nhà mình, mà bọn họ đã bỏ ra cái giá quá lớn, đau khổ tìm kiếm tám năm rồi. Dù lúc này nhìn thấy Tiên nhân, nhưng làm sao bọn họ lại dễ dàng vì một câu nói mà rời đi được.



Kế Duyên còn chưa nhìn qua, chỉ lạnh nhạt nói.



"Lúc ta mới rời đi, bọn họ tin năm thành. Đợi họ tập hợp các quan viên trọng yếu rồi thương nghị với nhau, sẽ tin bảy thành. Những quan viên đó trở về thuyền, cộng với tin tức ở đội thuyền truyền ra, thì sẽ tin tưởng mười thành."



"Về phần những chuyện sau đó, kỳ thật cũng không khó đoán. Nếu như Cựu Đế chưa chết, dựa vào tia hi vọng này, lúc biết được tin tức cũng sẽ không làm gì bọn họ. Còn nếu như Cựu Đế đã chết, Tân Hoàng nhiều khi sẽ mắt nhắm mắt mở cho những quan thần phiêu bạt này, huống chi còn có vị Quốc sư kia ở đó."



Ứng Nhược Ly chỉ cười cười, không nghĩ nhiều nữa, mà đạp một phát trên lưng Cự Kình Tướng Quân, nói.



"Ngươi đã bơi hai tháng rồi, còn bao lâu nữa?"



"Nhược Ly nương nương đừng vội, nương nương đừng vội, sắp ra khỏi Đông Hải rồi. Chỉ là lúc đi qua đoạn Hoang Hải kia, biển lớn sẽ càng ngày càng dữ dội. Thủy tộc không chịu ước thúc của Chân Long trong Tứ Hải, cũng khó thuần hơn. Kính xin nương nương và Kế tiên sinh chú ý."



Ứng Nhược Ly nhàn nhạt đáp lời.



"Ngươi nghĩ là ta chưa từng đi qua Hoang Hải sao. Về phần Kế thúc thúc thì ngươi càng không cần phải lo đâu."



"Dạ dạ!"



Cự Kình Tướng Quân gật đầu, tăng thêm sức lực, tốc độ cũng nhanh hơn trước mấy phần.



Lại hơn mười ngày nữa trôi qua, màu sắc của nước biển cũng đã có biến hóa vi diệu, dường như trở nên đục ngầu hơn một chút. Quả nhiên, sóng biển cũng càng thêm mãnh liệt. Hầu như mỗi giây mỗi phút đều có cuồng phong tàn phá bừa bãi. Thậm chí, có lúc cương phong trên bầu trời sẽ thổi xuống gần mặt biển, nhấc lên từng đợt sóng to gió lớn.



Đây là tình huống trên mặt biển. Tình hình dưới đáy biển tuy nhìn ổn định hơn, tôm cá cũng khá nhiều, nhưng từng sợi Thủy linh khí tựa hồ cũng có biến hóa, quét sạch từng cỗ cương phong dưới đáy biển trong dòng nước xiết. Nếu như không tìm được chỗ bằng phẳng thì không thể tùy tiện dùng làm nơi tu hành được.



Ở chỗ này, Cự Kình Tướng Quân rõ ràng đã cố hết sức khi di chuyển. Hầu như những chỗ sóng lớn ngập trời đều có cương phong cuồng bạo. Một khi đến những nơi này, Cự Kình Tướng Quân sẽ lặn xuống dưới chỗ nước sâu, bơi xuyên thẳng qua.



Một đường đi vốn dĩ khá vững vàng, giờ đây lại có vẻ cực kỳ xóc nảy. Nếu lúc này đổi thành một con Cự Kình bình thường thì chắc hai người bọn hắn đã chóng mặt buồn nôn rồi.



Nhưng cũng không phải không có nơi nào sóng êm biển lặng, chỉ là Cự Kình Tướng Quân nói những nơi như vậy thường là chỗ chờ đợi yêu thích của Yêu tộc Hoang Hải, tốt nhất là trực tiếp đi vòng qua sẽ ít phiền toái hơn.



Kế Duyên và Ứng Nhược Ly đều đồng ý về điểm này. Vì vậy, sau vài ngày lượn vòng quanh mảnh thủy vực nho nhỏ ở Hoang Hải, rốt cuộc bọn hắn đã tiến vào bên trong Tứ Hải tương đối yên ổn, mà lần này là Bắc Hải.



Thật ra, vị trí tiếp giáp giữa Đông Hải và Bắc Hải chỉ là một bộ phận phía trong, đa số vùng bên ngoài bị Hoang Hải ngăn cách, nhưng khoảng cách cũng không quá xa. Bây giờ đã tới Bắc Hải, Cự Kình Tướng Quân cũng thở phào nhẹ nhõm.



Nhìn mặt biển phía xa, Cự Kình Tướng Quân có chút hưng phấn, nói.



"Bơi theo hướng Đông Bắc nhiều nhất là hai, ba ngày, chính là Long Nham Đảo của Quân mẫu!"



Nghe vậy, Ứng Nhược Ly cũng lộ ra vẻ kích động. Kế Duyên có thể nhìn thấy nàng vô thức xiết chặt làn váy.



"Hiện tại nên nghĩ tới Ác Giao kia rồi. Ngươi chỉ biết y đến từ Hoang Hải, nhưng lại không biết y có kết giao với thế lực nào hay không. Việc này vẫn nên hỏi Quân mẫu của ngươi một chút mới phải."



"Vâng, Kế tiên sinh nói đúng!"



Ngoài miệng Cự Kình Tướng Quân vẫn rất có nề nếp, nhưng trong lòng đã vô cùng kích động. Dù thế nào thì Ác Giao kia chết chắc rồi, thế nào cũng phải chết!



Tuy Cự Kình Tướng Quân sớm đã mệt không chịu nổi nhưng nó cũng không quan tâm nhiều như vậy, lần này lại tiếp tục tăng tốc, điên cuồng bơi về phía Long Nham Đảo.



Hai ngày sau, Cự Kình Tướng Quân sức cùng lực kiệt chìm xuống đáy biển, há miệng hút lấy hút để, cuốn lấy vô số tôm cá cua vào miệng để bổ sung thể lực.



Đợi Cự Kình Tướng Quân khôi phục một chút, nó lại tiếp tục chở Kế Duyên và Ứng Nhược Ly bơi về phía trước nửa ngày. Trong tầm mắt xuất hiện một hòn đảo bị mây đen che phủ, thỉnh thoảng lại có tia chớp đánh xuống đảo nọ.



"Long Nham Đảo? Vì sao lại có lôi vân không tán?"



Ứng Nhược Ly vừa xúc động, lại nghi hoặc.



"Không sao, không sao. Xin Nhược Ly nương nương yên tâm. Nhìn thấy mây đen như vậy chứng tỏ không có việc gì rồi. Quân mẫu bị làm phiền mấy năm nay, rốt cuộc cũng thấy khó chịu. Người tức giận nên trên bầu trời Long Nham Đảo liền kết thành lôi vân, chỉ đánh ra tia sét mà không có mưa!"



Kế Duyên nhìn Cự Kình Tướng Quân dưới chân. Nếu giận dữ có thể sinh ra lôi thì cũng không tính là yếu trong đám Long Giao nhỉ?



"Quân mẫu nhà ngươi dường như rất lợi hại đấy, vì sao không tự mình xử trí Ác Giao kia?"



"Kế tiên sinh, Quân mẫu tự nhiên rất lợi hại rồi, nhưng Ác Giao kia cũng không kém. Với nguyên tắc của Long Giao, nếu như..."



Ứng Nhược Ly biết Kế Duyên không rõ ràng về phương diện này lắm, sắc mặt hơi ửng đỏ, nói.



"Quy củ từ Long Giao thời viễn cổ có nói, dưới tình huống bị quấy nhiễu, nếu mẫu thân tự mình ra tay với Ác Giao kia, thắng thì tốt, còn nếu thua... liền..."



Kế Duyên nhanh chóng đưa tay ngăn Long Nữ nói tiếp.



"Ta hiểu, ta hiểu rồi, không tệ... Vậy ngươi tới đây đánh nhau với Ác Giao kia thì sao?"



Ứng Nhược Ly vội vã lắc đầu, giống như trống bỏi.



"Con không giống, con không giống vậy! Con tới đây tìm kẻ thù, không liên quan gì với quy tắc cổ. Ngay cả khi thua thì cùng lắm là chết thôi. Hơn nữa, con sẽ không thua, chưa kể có Thanh Đằng Kiếm của Kế thúc thúc ở đây, chỉ đơn giản nhìn vào đạo hạnh cũng đủ rồi!"



Long Nữ dần bình tĩnh hơn. Lời này cực kỳ tự tin, nhưng quả thật nàng tự tin mình có đủ năng lực.



"Đi gặp mẹ ta trước đi!"



"Vâng!"



Cự Kình Tướng Quân lặn xuống nước, bơi về phía Long Nham Đảo. Lúc chưa đến gần Long Nham đảo, nó phát hiện ra có một ít thủy tộc tinh quái có hình thù cổ quái cản đường. Tên đầu lĩnh toàn thân vẩy cá nhưng có ba phần giống con người, sau lưng còn có một cái đuôi, đúng là đang luyện hóa xương ngang rồi.



"Đứng lại. Phía trước là Long Nham Đảo, là chỗ ở của phu nhân lão gia nhà ta, không được tới gần!"



Cự Kình Tướng Quân còn chưa mở miệng, ánh mắt của Ứng Nhược Ly đã nheo lại. Nàng đưa tay ra, trong nháy mắt đã bóp chặt cổ họng của tên gia hỏa vừa mới nói chuyện trước mặt.



"Lão gia nhà ngươi à? Tên gì? Ở đâu?"



"Ách, Ngươi, ách, lá gan, cũng, thật lớn... Lão gia nhà ta chính là, Hoa Long..."



Kế Duyên thấy Ứng Nhược Ly tức tới nỗi sắp bóp chết tên gia hỏa này rồi. Hắn nhanh chóng cong ngón tay, búng ra một vài sợi kiếm khí, bắn trúng phần gáy của tinh quái kia. Gã bị đau hai mắt, sau đó liền lâm vào hôn mê bất tỉnh.



"Giữ lại để còn dẫn đường nữa, đám còn lại thì giải quyết hết đi!"



Kế Duyên vừa nói xong, Cự Kình Tướng Quân cười "Khà khà khà..." một hồi, rồi mở cái miệng khổng lồ của mình ra dồn sức hút lần nữa.



Đám tinh quái đang ngây người ở trong nước vẫn cố vung vẩy, muốn chạy trốn. Nhưng cuối cùng tất cả đều rơi vào trong miệng Cự Kình. Một hồi âm thanh nghiền nát truyền đến, báo hiệu bọn chúng đã trở thành chất dinh dưỡng cho Cự Kình Tướng Quân.



Dưới Long Nham Đảo cũng có Thủy phủ. Hơn phân nửa đều giấu vào bên trong phạm vi hang đá của hòn đảo. Cự Kình Tướng Quân trở về khiến thủy tộc trên Long Nham Đảo rất đỗi vui mừng. Hai ngư nương vô cùng cao hứng, chạy tới bên ngoài phòng của Quân mẫu.



"Bẩm báo Quân mẫu, Cự Kình Tướng Quân trở về rồi!"



Ở trong phòng, một nữ tử mặc toàn thân áo lam cũng rời khỏi giường.



"Nó thật sự dẫn Mặc Vinh tới rồi sao?"



"Chưa thấy Mặc gia ạ. Quân mẫu, người ra xem sẽ biết!"



Tiếng nói của ngư nương mang theo sự vui vẻ, làm cho tâm thần của nữ tử có chút bất an, chẳng lẽ tên kia đã đến?



Đi tới ngoài Thạch Quật Điện, thân thể khổng lồ của Cự Kình Tướng Quân đang nằm rạp xuống dưới đáy biển, trước mặt còn có một nam một nữ. Nàng không nhận ra nam nhân kia, nhưng nữ nhân thì bất luận là thần thái hay dung mạo đều có nhiều điểm giống mình.



Hai mẹ con đều sững sờ một hồi lâu.



"Con là... Nhược Ly?"



"Mẫu thân! Nhược Ly đến rồi..."



Ứng Nhược Ly trầm giọng nói xong câu này, dưới chân có vẻ thấp thỏm không yên đến gần Long mẫu.



"Mẫu thân... Hơn hai trăm năm rồi, người sống như thế nào?"



"Con thực sự trưởng thành rồi... Huynh trưởng con đâu? Các con sống thế nào?”



Trong lòng Ứng Nhược Ly vui vẻ, thấy mẹ quan tâm mình và huynh trưởng, nói rõ cũng không phải chân chính đoạn tuyệt. Nàng đi nhanh vài bước muốn nắm lấy tay Long mẫu. Long mẫu vô thức trốn tránh, nhưng Long Nữ không quan tâm, trực tiếp ôm lấy mẫu thân mình.



"Chúng con sống rất tốt, nhưng rất nhớ mẫu thân!"



Lần này, hai tay Long mẫu cũng không tránh đi nữa, cuối cùng cũng ôm lấy Ứng Nhược Ly.



Kế Duyên nhìn thấy Long Nữ tuy cúi đầu, nhưng rõ ràng cười rất vui vẻ. Chỉ riêng với một cái ôm này mà nói, có lẽ chuyến đi này cũng đủ xứng đáng với Long Nữ rồi.



"Xin mẫu thân yên tâm, chỉ cần Ác Giao kia dám xuất hiện, con sẽ chém chết gã. Nếu gã không hiện thân, con sẽ tìm tới cửa xử lý thỏa đáng!"



Long mẫu vừa muốn nói chuyện, Long Nữ đã nói tiếp.



"Con cũng không phải người không biết tốt xấu. Ngoại trừ việc con có đủ tự tin với đạo hạnh của mình, con còn mời Kế thúc thúc giúp đỡ nữa. Người là hảo hữu chí cốt của phụ thân, là một đạo diệu tiên nhân có pháp lực thông huyền. Con sẽ mượn Tiên kiếm của Kế thúc thúc dùng một lát, chắc chắn Ác Giao kia không đỡ nổi đâu!"



"Bằng hữu của Ứng Hoành?"



Lúc này, Long mẫu mới nghiêm túc nhìn Kế Duyên.



Kế Duyên cũng không tiện gọi đối phương là Ứng phu nhân, chẳng may bị giận, mà gọi thẳng tên thì cũng không hay lắm, nên hắn đành chắp tay hành lễ nói.



"Đúng vậy, tại hạ là Kế Duyên!"



Từ trên người Kế Duyên, không có tiên đạo cũng không có yêu khí ma khí, giống như một phàm nhân vậy. Nhưng bản thân hắn đứng dưới đáy biển cũng không bình thường, chỉ có thể do đạo hạnh quá sâu.



"Là Ứng Hoành nói ngươi đến đây hay sao?"



Kế Duyên khẽ cười.



"Tất nhiên là Ứng lão tiên sinh thỉnh cầu rồi. Thực ra lão cũng muốn đi, nhưng sợ người không chào đón, vậy nên mới nhẫn nhịn. Nhưng lão lại sợ Nhược Ly làm không xong, vì thế mới đặc biệt nhờ ta tới đây giúp đỡ!"



Ứng Nhược Ly có vẻ hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Kế Duyên, lại phát hiện Kế thúc thúc khẽ nhướng lông mày ra hiệu.



"Đúng vậy đúng vậy! Đúng là như thế. Kế thúc thúc thần thông quảng đại, lại hay vân du thiên hạ. Thể diện của con cũng không thể lớn tới vậy, đều là nhờ phụ thân ra mặt mới nhờ được Kế thúc thúc xuất thủ đấy ạ!"



"Hừ!"



Long mẫu hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom