Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 355: Người giữ lời hứa và người xấu hổ
Tịnh Châu, Nhai Tiền phủ, mấy con khoái mã đang chạy như điên dưới roi ngựa thúc giục của chủ nhân.
"Giá" "Giá" "Hây" "Giá"...
Tiếng vó ngựa lao nhanh không ngừng nghỉ. Những người cưỡi ngựa cũng có kỹ thuật rất cao siêu. Trong điều kiện đường xá như bây giờ, bọn họ có thể tự mình khống chế thân thể, trợ giúp con ngựa né tránh được một số nguy hiểm tiềm ẩn, khiến cho tốc độ chỉ tăng không giảm.
Đường đi có nhiều chỗ cực kỳ lầy lội, nước bùn dơ văng tung tóe, làm cho mấy người trên lưng ngựa dính đầy bùn đất.
Gã đầu lĩnh trùm khăn che đầu, lưng vác trường đao, một tay cầm dây cương, một cánh tay áo còn lại trống rỗng.
"Ở phía trước, các vị cố gắng thêm một chút, không được để bọn chúng chạy thoát!"
"Ha ha ha... Chúng ta đổi ngựa trên thị trấn quả nhiên rất đúng đắn, ngựa của bọn chúng không chịu nổi rồi."
Ở xa xa của con đường cũng đang có một đám người thúc ngựa chạy thật nhanh phía trước. Còn ở đằng sau, có người cười sảng khoái, cả đám đều phụ họa.
Mà đám người chạy phía trước cũng đã chú ý tới những người đang truy kích mình, chỉ hận không thể bay lên ngay lập tức.
"Đáng chết, đám người kia vẫn không buông tha! Giá!"
"Giá" "Giá"...
Số lượng của bọn này còn nhiều hơn đám người truy đuổi phía sau không ít, khoảng hơn hai mươi người, tất cả đều mặc võ phục màu xám. Còn ở đằng sau chỉ tầm bảy, tám người mà thôi. Nhưng khí thế của hai bên hoàn toàn trái ngược.
Lại qua một đoạn thời gian, hiển nhiên những con ngựa chạy đằng trước đã không chịu nổi, tốc độ có vẻ giảm dần.
Đỗ Hành nheo mắt nhìn về phía trước, nói với đồng bạn.
"Vương huynh, chúng ta tới chặn bọn chúng lại."
"Được!"
Hai người chỉ đối đáp vài câu, động tác cũng nhanh gọn lẹ. Sau khi nói xong, hai người vỗ vào lưng ngựa, đằng không nhảy lên, giẫm một cước lên lưng ngựa, rồi bay tới với tốc độ còn lớn hơn tốc độ của đoàn ngựa phía trước. Hai người thi triển khinh công, lại một lần nữa tăng tốc, trực tiếp đáp xuống phía trước đoàn người kia.
Đỗ Hành dùng trường đao, còn Vương Khắc dùng loại đao lớn có phần lưng đao khá rộng. Cả hai đều đã tuốt đao ra khỏi vỏ từ trên không trung.
"Boong..." "Boong..."
Ánh đao thoáng hiện ra trước mắt, chắn ngang đường đi của đám người.
"Phốc..." "Đang.."
Trong hai người đi đầu tiên, một người bị đao chém bay ra khỏi yên ngựa, ngựa cũng ngã xuống; còn một người vung kiếm chặn đao của Vương Khắc.
Bởi vì đằng trước có người và ngựa trượt té nên đám ngựa chạy tới sau cũng bị vấp ngã. Tiếng quát của người cùng tiếng hí của ngựa đan xen vào nhau, rốt cuộc đội ngũ đang bỏ chạy thục mạng cũng phải dừng lại.
Đỗ Hành và Vương Khắc đứng chắn ở phía trước. Chẳng bao lâu sau, sáu người bằng hữu ở phía sau cũng chạy tới, kẹp chặt hai mươi mấy tên kia ở giữa.
Vương Khắc vốn là người của Nhai Tiền phủ, bây giờ làm Tổng bộ đầu trong phủ nha. Lần này, gã truy kích đám giang hồ bại hoại Yến Địa, giao thủ mấy lần vẫn không thành, thậm chí còn hy sinh mấy bộ khoái quan phủ. Đến hôm nay, được Đỗ Hành dẫn người tới trợ giúp, số lượng cao thủ mới nhiều hơn, rốt cuộc cũng đã ngăn chặn được mấy tên ác tặc này.
Nam tử lúc nãy dùng kiếm ngăn cản đao của Vương Khắc, giờ dùng đao chỉ vào mặt Đỗ Hành, căm hận nói.
"Đỗ Hành, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, chúng ta không oán không thù, thế mà ngươi lại dẫn người truy sát chúng ta cả tháng nay. Ta có thể nhẫn nhịn chứ không thể nhẫn nhục!"
Đỗ Hành bật cười, liếc nhìn Vương Khắc bên cạnh.
"Ta cũng không cho ngươi nhẫn nhịn đâu!"
Vương Khắc cười ha hả.
"Còn không phải do ngươi muốn chạy trốn sao. Nếu ngươi có khí phách thì đã sớm quyết một trận tử chiến với chúng ta rồi. Sao nào, có gan gian dâm cướp bóc mà không có gan thản nhiên nhận lấy cái chết à?"
Đỗ Hành lắc đầu.
"Vương huynh, ngươi quên rồi sao, mấy tên này chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thấy có thể lừa gạt thì cực kỳ hung ác, thấy không địch nổi thì chạy nhanh như chân bôi mỡ."
Mấy vị hiệp khách giang hồ phía sau cũng đã xuống ngựa, tiếp lời.
"Đỗ đại hiệp nói rất đúng. Nếu bọn này vẫn còn cái ấy dưới đũng quần, chắc chắn sẽ không bỏ chạy khi gặp chúng ta. Nhưng sao cũng được, mọi chuyện sẽ chấm dứt vào ngày hôm nay thôi!”
Một trong sáu người cầm lấy bầu rượu bên hông, uống một ngụm rồi chuyền cho người bên cạnh.
Lý Thông Châu vặn người cho giãn gân giãn cốt, nhìn hai mươi người kia còn chưa chịu xuống ngựa, cất cao giọng nói.
"Triệu Đại Đồng, nếu ngươi tự sát, chúng ta đáp ứng giúp người nhà của ngươi tránh bị báo thù, những người khác cũng thế!"
Người ngồi trên lưng ngựa nhìn Đỗ Hành và Vương Khắc ở đằng trước, lại nhìn sáu người Lý Thông Châu ở phía sau, không ngừng cười lạnh, nói.
"Hừ hừ, Triệu Đại Đồng ta sớm đã chẳng còn người nhà rồi. Hơn nữa, các ngươi chính là kẻ địch sinh tử. Ngươi nghĩ có thể dùng mấy lời ma quỷ đó lừa gạt để chúng ta tự sát ư? Nằm mơ giữa ban ngày!"
"Đúng vậy, nằm mơ đi!" "Cùng lắm thì chém giết một trận, xem giết được mấy người!"
"Đúng!" "Liều mạng với bọn chúng!"
Lý Thông Châu lắc đầu cười lạnh. Đỗ Hành ở bên kia cũng bình thản ngẩng đầu.
"Triệu Đại Đồng, chúng ta không giống ngươi, sẽ không bao giờ hứa hẹn rồi lật mặt, sẽ không lừa gạt lật lọng ai. Những năm qua, chúng ta cũng có chút tiếng tăm trên giang hồ, có khi nào nói mà không giữ lời đâu? Điều Lý huynh nói cũng chính là ý của chúng ta, các ngươi cân nhắc một chút đi."
Vẻ mặt của nam tử trên lưng ngựa âm tình bất định. Một lúc sau, rốt cuộc gã vẫn không dám tự sát, chỉ hét lớn một tiếng rồi cầm đao nhảy lên. Những huynh đệ chung quanh cũng đuổi theo, phóng về nơi có số người ít hơn là Đỗ Hành và Vương Khắc.
Trong lúc nhất thời, hai nhóm người lao vào chém giết nhau, đao quang kiếm ảnh quyền cước loạn xạ. Tiếng kêu thảm thiết cùng với thanh âm hô hoán vang vọng khắp một mảnh đường rừng. Cũng có người vừa đánh vừa rút lui trốn vào trong rừng. Chiến tuyến dần bị phá vỡ.
Một khắc sau.
"Bịch..."
Một chưởng của Lý Thông Châu đánh bay tên nam tử to con cuối cùng khiến gã đâm vào cành cây, rơi thẳng xuống đất. Còn những kẻ địch ở xung quanh không phải tắt thở thì cũng nằm lăn lóc trên mặt đất, mất năng lực phản kháng.
Tuy số lượng hai bên chênh lệch nhau nhưng võ công của tám người phía Đỗ Hành mạnh hơn nhiều.
Lý Thông Châu vỗ tay, đi đến bên cạnh Đỗ Hành. Lúc này, Đỗ Hành đang lắc lắc trường đao, hất mấy vết máu trên thân đao xuống, rồi nhét vào vỏ ở sau lưng.
"Đỗ huynh, Vương bộ đầu, lần này không ai trốn thoát, toàn bộ đã ở đây. Mấy tên Yến Địa này đều làm đạo phỉ, chỉ là thủ đoạn quá bình thường."
Lý Thông Châu vẫn đi theo bên cạnh Đỗ Hành. Hai người từng cùng nhau chiến đấu với mấy thứ còn quỷ quái hơn, nên lúc đối phó với đám ác đồ bình thường này, ai cũng cảm thấy không có chút áp lực nào.
"Người bị bọn chúng hại chết không nghĩ vậy đâu..."
Vương Khắc vừa nói vừa đá vào tên nam tử đang hôn mê bất tỉnh dưới đất, tiếp tục nói.
"Triệu Đại Đồng, ta biết ngươi đang giả bộ. Vừa rồi cho ngươi tự sát, ngươi lại không muốn. Ha ha, lúc trước ta đã gặp Tri phủ đại nhân, đợi ta mang ngươi về Nhai Tiền Phủ, thứ chờ đợi ngươi chính là lăng trì xử tử."
Thân thể của nam tử trên mặt đất khẽ động. Gã vừa định bạo khởi liền bị Vương Khắc nhẹ nhàng đá một cước lên cổ. Lần này gã chính thức hôn mê. Lý Thông Châu ở bên cạnh ngồi xổm xuống, điểm lên mấy huyệt lớn trên người đối phương.
"Bốp bốp bốp bốp bôp..."
Một hồi tiếng vỗ tay đột ngột truyền đến khiến cho đám Đỗ Hành nghe xong đều cứng cả người.
Chỉ thấy trên một thân cây trong rừng, có một nam tử mặc thanh sam vừa ngồi yên vị trên chạc cây vừa vỗ tay. Mà lúc trước, bất luận là tám người bọn họ hay đám người Triệu Đại Đồng đều không ai phát hiện ra còn có một người ở đây.
"Các hạ là ai, có quan hệ gì với Triệu Đại Đồng không? Nếu không liên quan, xin hãy nói rõ, tránh hai bên hiểu lầm nhau."
Vương Khắc cao giọng hỏi thăm, tay cũng đặt lên phần lưng trên chuôi đao.
Lúc này, tiếng vỗ tay của Lục Sơn Quân mới dừng lại. Y vui vẻ nhìn Đỗ Hành và Vương Khắc cách đó không xa, giọng điệu cũng khá thoải mái.
"Ha ha ha ha ha... Không tệ, không tệ. Vương Khắc rất không tệ. Đỗ Hành, ta thật sự không nghĩ một kẻ đã bị phế một tay như ngươi lại có thể dũng mãnh tinh tiến như vậy, đã trở thành một hiệp khách chân chính rồi."
Nếu là người khác nói ra lời này có khi còn khiến người ta không bằng lòng, nhưng khi Lục Sơn Quân nói thì mọi người lại cảm thấy có một loại thật lòng thật dạ kỳ lạ, nhất là với hai người trong cuộc, Đỗ Hành và Vương Khắc.
Đỗ Hành nhàn nhạt trả lời một câu.
"Khen nhầm rồi, xin các hạ cho biết danh tính."
Tâm tình của Lục Sơn Quân rất vui vẻ. Nhìn thấy Vương Khắc và Đỗ Hành, chẳng khác gì công nhận những người được y thả ra lúc trước đã thực sự giúp đỡ cho thế gian.
Y nhảy từ chạc cây xuống, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất. Một cơn gió vô thanh vô tức thổi qua, quét sạch lá rụng ra bên ngoài.
Lục Sơn Quân chắp tay hành lễ với Đỗ Hành và Vương Khắc, cười khanh khách.
"Hai vị, chúng ta là người quen cũ đó nha. Tại hạ là Lục Sơn Quân, quê quán ở Ngưu Khuê Sơn, Kê Châu. Hôm nay ta đặc biệt tới tìm các ngươi. Thấy tình hình của mọi người gần đây như thế này, trong lòng ta rất được an ủi!"
Kê Châu, Ngưu Khuê Sơn, Lục Sơn Quân?
Đỗ Hành và Vương Khắc có chút sững sờ, trong đầu nhanh chóng hiện ra vô số hình ảnh, nhớ đến mãnh cọp chắp tay bên ngoài miếu Sơn Thần năm xưa, sau lưng hai người bỗng nóng ran.
"Ấy ấy ấy, hai người các ngươi sợ cái gì. Có câu làm việc không trái với lương tâm thì chẳng sợ ma quỷ tìm đến cửa. Lục Sơn Quân ta từ trước đến nay đều trọng tín, cũng ngưỡng mộ những người trọng tín. Các ngươi đã tuân thủ lời hứa với ta, không thẹn với lương tâm, các ngươi sợ cái gì chứ? Ha ha ha ha..."
Lục Sơn Quân nói một hơi, nói xong cũng cười rồi thu lễ. Lúc này, Vương Khắc và Đỗ Hành mới ý thức được mình cần phải đáp lễ. Một người ôm quyền chắp tay, một người chỉ có thể khom người.
"Bái kiến Sơn Quân!"
"Vương bộ đầu, Đỗ huynh, người quen của các ngươi sao?"
"Đúng vậy, người này là ai?"
Lý Thông Châu và mấy tên bằng hữu xung quanh cũng hết sức tò mò hỏi thăm. Nhìn hình hình hiện tại thì có lẽ là bạn không phải kẻ địch, chẳng hiểu sao Đỗ Hành và Vương Khắc lại khẩn trương như vậy.
Lục Sơn Quân như nghĩ tới gì đó, sau khi nhìn mây đen trên bầu trời, y há miệng phun ra làn khói nhàn nhạt, dần dần hóa thành một bóng người trước mặt y.
"Chậc chậc chậc, cũng là một trong chín người mà ngươi nhìn người ta đi, không biết cao hơn ngươi bao nhiêu lần, ngươi có xấu hổ không?"
Biểu tình của bóng người kia rất phức tạp. Gã nhìn Vương Khắc và Đỗ Hành, sau đó khom mình hành lễ với Lục Sơn Quân.
"Như lời của Sơn Quân, xấu hổ."
"A, không biết ngươi thực sự xấu hổ hay giả bộ xấu hổ, nhưng bất luận là thật hay giả thì cũng đã quá muộn rồi."
"Vâng!"
Một màn bóng người hiện ra này dĩ nhiên đã khiến mọi người trở tay không kịp. Tất cả đều nghĩ tới một vài chuyện quỷ thần. Còn Vương Khắc và Đỗ Hành lại càng sởn hết gai ốc.
Bóng người trước mắt có chút giống Lan Ninh Khắc, nhìn bộ dạng bây giờ có lẽ đã chết rồi.
"Đúng rồi, Đỗ đại hiệp, Vương bộ đầu, Lục mỗ muốn hỏi một chuyện. Triệu Long bây giờ thế nào rồi? Lục mỗ không tính ra được. Nếu các ngươi biết thì xin báo một tiếng, không biết cũng không sao."
Biết rõ đây là Cọp yêu nhưng thấy y vẫn nho nhã lễ độ, trong lòng Đỗ Hành và Vương Khắc cũng bớt căng thẳng. Đỗ Hành do dự một chút rồi nói.
"Đỗ mỗ có nghe nói, mấy năm trước Triệu huynh đã xuất gia, tu hành ở Lộc Minh Thiện Viện."
"Hả? Xuất gia rồi sao?"
"Giá" "Giá" "Hây" "Giá"...
Tiếng vó ngựa lao nhanh không ngừng nghỉ. Những người cưỡi ngựa cũng có kỹ thuật rất cao siêu. Trong điều kiện đường xá như bây giờ, bọn họ có thể tự mình khống chế thân thể, trợ giúp con ngựa né tránh được một số nguy hiểm tiềm ẩn, khiến cho tốc độ chỉ tăng không giảm.
Đường đi có nhiều chỗ cực kỳ lầy lội, nước bùn dơ văng tung tóe, làm cho mấy người trên lưng ngựa dính đầy bùn đất.
Gã đầu lĩnh trùm khăn che đầu, lưng vác trường đao, một tay cầm dây cương, một cánh tay áo còn lại trống rỗng.
"Ở phía trước, các vị cố gắng thêm một chút, không được để bọn chúng chạy thoát!"
"Ha ha ha... Chúng ta đổi ngựa trên thị trấn quả nhiên rất đúng đắn, ngựa của bọn chúng không chịu nổi rồi."
Ở xa xa của con đường cũng đang có một đám người thúc ngựa chạy thật nhanh phía trước. Còn ở đằng sau, có người cười sảng khoái, cả đám đều phụ họa.
Mà đám người chạy phía trước cũng đã chú ý tới những người đang truy kích mình, chỉ hận không thể bay lên ngay lập tức.
"Đáng chết, đám người kia vẫn không buông tha! Giá!"
"Giá" "Giá"...
Số lượng của bọn này còn nhiều hơn đám người truy đuổi phía sau không ít, khoảng hơn hai mươi người, tất cả đều mặc võ phục màu xám. Còn ở đằng sau chỉ tầm bảy, tám người mà thôi. Nhưng khí thế của hai bên hoàn toàn trái ngược.
Lại qua một đoạn thời gian, hiển nhiên những con ngựa chạy đằng trước đã không chịu nổi, tốc độ có vẻ giảm dần.
Đỗ Hành nheo mắt nhìn về phía trước, nói với đồng bạn.
"Vương huynh, chúng ta tới chặn bọn chúng lại."
"Được!"
Hai người chỉ đối đáp vài câu, động tác cũng nhanh gọn lẹ. Sau khi nói xong, hai người vỗ vào lưng ngựa, đằng không nhảy lên, giẫm một cước lên lưng ngựa, rồi bay tới với tốc độ còn lớn hơn tốc độ của đoàn ngựa phía trước. Hai người thi triển khinh công, lại một lần nữa tăng tốc, trực tiếp đáp xuống phía trước đoàn người kia.
Đỗ Hành dùng trường đao, còn Vương Khắc dùng loại đao lớn có phần lưng đao khá rộng. Cả hai đều đã tuốt đao ra khỏi vỏ từ trên không trung.
"Boong..." "Boong..."
Ánh đao thoáng hiện ra trước mắt, chắn ngang đường đi của đám người.
"Phốc..." "Đang.."
Trong hai người đi đầu tiên, một người bị đao chém bay ra khỏi yên ngựa, ngựa cũng ngã xuống; còn một người vung kiếm chặn đao của Vương Khắc.
Bởi vì đằng trước có người và ngựa trượt té nên đám ngựa chạy tới sau cũng bị vấp ngã. Tiếng quát của người cùng tiếng hí của ngựa đan xen vào nhau, rốt cuộc đội ngũ đang bỏ chạy thục mạng cũng phải dừng lại.
Đỗ Hành và Vương Khắc đứng chắn ở phía trước. Chẳng bao lâu sau, sáu người bằng hữu ở phía sau cũng chạy tới, kẹp chặt hai mươi mấy tên kia ở giữa.
Vương Khắc vốn là người của Nhai Tiền phủ, bây giờ làm Tổng bộ đầu trong phủ nha. Lần này, gã truy kích đám giang hồ bại hoại Yến Địa, giao thủ mấy lần vẫn không thành, thậm chí còn hy sinh mấy bộ khoái quan phủ. Đến hôm nay, được Đỗ Hành dẫn người tới trợ giúp, số lượng cao thủ mới nhiều hơn, rốt cuộc cũng đã ngăn chặn được mấy tên ác tặc này.
Nam tử lúc nãy dùng kiếm ngăn cản đao của Vương Khắc, giờ dùng đao chỉ vào mặt Đỗ Hành, căm hận nói.
"Đỗ Hành, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, chúng ta không oán không thù, thế mà ngươi lại dẫn người truy sát chúng ta cả tháng nay. Ta có thể nhẫn nhịn chứ không thể nhẫn nhục!"
Đỗ Hành bật cười, liếc nhìn Vương Khắc bên cạnh.
"Ta cũng không cho ngươi nhẫn nhịn đâu!"
Vương Khắc cười ha hả.
"Còn không phải do ngươi muốn chạy trốn sao. Nếu ngươi có khí phách thì đã sớm quyết một trận tử chiến với chúng ta rồi. Sao nào, có gan gian dâm cướp bóc mà không có gan thản nhiên nhận lấy cái chết à?"
Đỗ Hành lắc đầu.
"Vương huynh, ngươi quên rồi sao, mấy tên này chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thấy có thể lừa gạt thì cực kỳ hung ác, thấy không địch nổi thì chạy nhanh như chân bôi mỡ."
Mấy vị hiệp khách giang hồ phía sau cũng đã xuống ngựa, tiếp lời.
"Đỗ đại hiệp nói rất đúng. Nếu bọn này vẫn còn cái ấy dưới đũng quần, chắc chắn sẽ không bỏ chạy khi gặp chúng ta. Nhưng sao cũng được, mọi chuyện sẽ chấm dứt vào ngày hôm nay thôi!”
Một trong sáu người cầm lấy bầu rượu bên hông, uống một ngụm rồi chuyền cho người bên cạnh.
Lý Thông Châu vặn người cho giãn gân giãn cốt, nhìn hai mươi người kia còn chưa chịu xuống ngựa, cất cao giọng nói.
"Triệu Đại Đồng, nếu ngươi tự sát, chúng ta đáp ứng giúp người nhà của ngươi tránh bị báo thù, những người khác cũng thế!"
Người ngồi trên lưng ngựa nhìn Đỗ Hành và Vương Khắc ở đằng trước, lại nhìn sáu người Lý Thông Châu ở phía sau, không ngừng cười lạnh, nói.
"Hừ hừ, Triệu Đại Đồng ta sớm đã chẳng còn người nhà rồi. Hơn nữa, các ngươi chính là kẻ địch sinh tử. Ngươi nghĩ có thể dùng mấy lời ma quỷ đó lừa gạt để chúng ta tự sát ư? Nằm mơ giữa ban ngày!"
"Đúng vậy, nằm mơ đi!" "Cùng lắm thì chém giết một trận, xem giết được mấy người!"
"Đúng!" "Liều mạng với bọn chúng!"
Lý Thông Châu lắc đầu cười lạnh. Đỗ Hành ở bên kia cũng bình thản ngẩng đầu.
"Triệu Đại Đồng, chúng ta không giống ngươi, sẽ không bao giờ hứa hẹn rồi lật mặt, sẽ không lừa gạt lật lọng ai. Những năm qua, chúng ta cũng có chút tiếng tăm trên giang hồ, có khi nào nói mà không giữ lời đâu? Điều Lý huynh nói cũng chính là ý của chúng ta, các ngươi cân nhắc một chút đi."
Vẻ mặt của nam tử trên lưng ngựa âm tình bất định. Một lúc sau, rốt cuộc gã vẫn không dám tự sát, chỉ hét lớn một tiếng rồi cầm đao nhảy lên. Những huynh đệ chung quanh cũng đuổi theo, phóng về nơi có số người ít hơn là Đỗ Hành và Vương Khắc.
Trong lúc nhất thời, hai nhóm người lao vào chém giết nhau, đao quang kiếm ảnh quyền cước loạn xạ. Tiếng kêu thảm thiết cùng với thanh âm hô hoán vang vọng khắp một mảnh đường rừng. Cũng có người vừa đánh vừa rút lui trốn vào trong rừng. Chiến tuyến dần bị phá vỡ.
Một khắc sau.
"Bịch..."
Một chưởng của Lý Thông Châu đánh bay tên nam tử to con cuối cùng khiến gã đâm vào cành cây, rơi thẳng xuống đất. Còn những kẻ địch ở xung quanh không phải tắt thở thì cũng nằm lăn lóc trên mặt đất, mất năng lực phản kháng.
Tuy số lượng hai bên chênh lệch nhau nhưng võ công của tám người phía Đỗ Hành mạnh hơn nhiều.
Lý Thông Châu vỗ tay, đi đến bên cạnh Đỗ Hành. Lúc này, Đỗ Hành đang lắc lắc trường đao, hất mấy vết máu trên thân đao xuống, rồi nhét vào vỏ ở sau lưng.
"Đỗ huynh, Vương bộ đầu, lần này không ai trốn thoát, toàn bộ đã ở đây. Mấy tên Yến Địa này đều làm đạo phỉ, chỉ là thủ đoạn quá bình thường."
Lý Thông Châu vẫn đi theo bên cạnh Đỗ Hành. Hai người từng cùng nhau chiến đấu với mấy thứ còn quỷ quái hơn, nên lúc đối phó với đám ác đồ bình thường này, ai cũng cảm thấy không có chút áp lực nào.
"Người bị bọn chúng hại chết không nghĩ vậy đâu..."
Vương Khắc vừa nói vừa đá vào tên nam tử đang hôn mê bất tỉnh dưới đất, tiếp tục nói.
"Triệu Đại Đồng, ta biết ngươi đang giả bộ. Vừa rồi cho ngươi tự sát, ngươi lại không muốn. Ha ha, lúc trước ta đã gặp Tri phủ đại nhân, đợi ta mang ngươi về Nhai Tiền Phủ, thứ chờ đợi ngươi chính là lăng trì xử tử."
Thân thể của nam tử trên mặt đất khẽ động. Gã vừa định bạo khởi liền bị Vương Khắc nhẹ nhàng đá một cước lên cổ. Lần này gã chính thức hôn mê. Lý Thông Châu ở bên cạnh ngồi xổm xuống, điểm lên mấy huyệt lớn trên người đối phương.
"Bốp bốp bốp bốp bôp..."
Một hồi tiếng vỗ tay đột ngột truyền đến khiến cho đám Đỗ Hành nghe xong đều cứng cả người.
Chỉ thấy trên một thân cây trong rừng, có một nam tử mặc thanh sam vừa ngồi yên vị trên chạc cây vừa vỗ tay. Mà lúc trước, bất luận là tám người bọn họ hay đám người Triệu Đại Đồng đều không ai phát hiện ra còn có một người ở đây.
"Các hạ là ai, có quan hệ gì với Triệu Đại Đồng không? Nếu không liên quan, xin hãy nói rõ, tránh hai bên hiểu lầm nhau."
Vương Khắc cao giọng hỏi thăm, tay cũng đặt lên phần lưng trên chuôi đao.
Lúc này, tiếng vỗ tay của Lục Sơn Quân mới dừng lại. Y vui vẻ nhìn Đỗ Hành và Vương Khắc cách đó không xa, giọng điệu cũng khá thoải mái.
"Ha ha ha ha ha... Không tệ, không tệ. Vương Khắc rất không tệ. Đỗ Hành, ta thật sự không nghĩ một kẻ đã bị phế một tay như ngươi lại có thể dũng mãnh tinh tiến như vậy, đã trở thành một hiệp khách chân chính rồi."
Nếu là người khác nói ra lời này có khi còn khiến người ta không bằng lòng, nhưng khi Lục Sơn Quân nói thì mọi người lại cảm thấy có một loại thật lòng thật dạ kỳ lạ, nhất là với hai người trong cuộc, Đỗ Hành và Vương Khắc.
Đỗ Hành nhàn nhạt trả lời một câu.
"Khen nhầm rồi, xin các hạ cho biết danh tính."
Tâm tình của Lục Sơn Quân rất vui vẻ. Nhìn thấy Vương Khắc và Đỗ Hành, chẳng khác gì công nhận những người được y thả ra lúc trước đã thực sự giúp đỡ cho thế gian.
Y nhảy từ chạc cây xuống, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất. Một cơn gió vô thanh vô tức thổi qua, quét sạch lá rụng ra bên ngoài.
Lục Sơn Quân chắp tay hành lễ với Đỗ Hành và Vương Khắc, cười khanh khách.
"Hai vị, chúng ta là người quen cũ đó nha. Tại hạ là Lục Sơn Quân, quê quán ở Ngưu Khuê Sơn, Kê Châu. Hôm nay ta đặc biệt tới tìm các ngươi. Thấy tình hình của mọi người gần đây như thế này, trong lòng ta rất được an ủi!"
Kê Châu, Ngưu Khuê Sơn, Lục Sơn Quân?
Đỗ Hành và Vương Khắc có chút sững sờ, trong đầu nhanh chóng hiện ra vô số hình ảnh, nhớ đến mãnh cọp chắp tay bên ngoài miếu Sơn Thần năm xưa, sau lưng hai người bỗng nóng ran.
"Ấy ấy ấy, hai người các ngươi sợ cái gì. Có câu làm việc không trái với lương tâm thì chẳng sợ ma quỷ tìm đến cửa. Lục Sơn Quân ta từ trước đến nay đều trọng tín, cũng ngưỡng mộ những người trọng tín. Các ngươi đã tuân thủ lời hứa với ta, không thẹn với lương tâm, các ngươi sợ cái gì chứ? Ha ha ha ha..."
Lục Sơn Quân nói một hơi, nói xong cũng cười rồi thu lễ. Lúc này, Vương Khắc và Đỗ Hành mới ý thức được mình cần phải đáp lễ. Một người ôm quyền chắp tay, một người chỉ có thể khom người.
"Bái kiến Sơn Quân!"
"Vương bộ đầu, Đỗ huynh, người quen của các ngươi sao?"
"Đúng vậy, người này là ai?"
Lý Thông Châu và mấy tên bằng hữu xung quanh cũng hết sức tò mò hỏi thăm. Nhìn hình hình hiện tại thì có lẽ là bạn không phải kẻ địch, chẳng hiểu sao Đỗ Hành và Vương Khắc lại khẩn trương như vậy.
Lục Sơn Quân như nghĩ tới gì đó, sau khi nhìn mây đen trên bầu trời, y há miệng phun ra làn khói nhàn nhạt, dần dần hóa thành một bóng người trước mặt y.
"Chậc chậc chậc, cũng là một trong chín người mà ngươi nhìn người ta đi, không biết cao hơn ngươi bao nhiêu lần, ngươi có xấu hổ không?"
Biểu tình của bóng người kia rất phức tạp. Gã nhìn Vương Khắc và Đỗ Hành, sau đó khom mình hành lễ với Lục Sơn Quân.
"Như lời của Sơn Quân, xấu hổ."
"A, không biết ngươi thực sự xấu hổ hay giả bộ xấu hổ, nhưng bất luận là thật hay giả thì cũng đã quá muộn rồi."
"Vâng!"
Một màn bóng người hiện ra này dĩ nhiên đã khiến mọi người trở tay không kịp. Tất cả đều nghĩ tới một vài chuyện quỷ thần. Còn Vương Khắc và Đỗ Hành lại càng sởn hết gai ốc.
Bóng người trước mắt có chút giống Lan Ninh Khắc, nhìn bộ dạng bây giờ có lẽ đã chết rồi.
"Đúng rồi, Đỗ đại hiệp, Vương bộ đầu, Lục mỗ muốn hỏi một chuyện. Triệu Long bây giờ thế nào rồi? Lục mỗ không tính ra được. Nếu các ngươi biết thì xin báo một tiếng, không biết cũng không sao."
Biết rõ đây là Cọp yêu nhưng thấy y vẫn nho nhã lễ độ, trong lòng Đỗ Hành và Vương Khắc cũng bớt căng thẳng. Đỗ Hành do dự một chút rồi nói.
"Đỗ mỗ có nghe nói, mấy năm trước Triệu huynh đã xuất gia, tu hành ở Lộc Minh Thiện Viện."
"Hả? Xuất gia rồi sao?"
Bình luận facebook