Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 380: Đại Lão Gia Kế Duyên
Tuy bị ngăn cách bởi pháp thuật của Thổ Địa Công nhưng lỗ tai của Kế Duyên vẫn nghe rõ thanh âm trong phòng, cũng nghe được tiếng ồn ào loạn xà ngầu kia.
Vị Đại lão gia kia không phải là ta đấy chứ?
Kế Duyên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không nghĩ ra khả năng nào khác.
"Kiếm Ý Thiếp" được viết ra cách đây ít nhất cũng tám, chín chục năm, ẩn chứa kiếm ý và tinh khí thần của Tả Ly, người được Đại Trinh và thậm chí là những quốc gia xung quanh công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Có thể nói, tại thời điểm ra đời gần trăm năm trước, Kiếm Ý Thiếp dĩ nhiên cực kỳ bất phàm, dường như sắp thoát ly khỏi những vật phàm tục.
Nếu nói về người ảnh hưởng lớn nhất đến Kiếm Ý Thiếp có lẽ chỉ có hai người.
Một người tất nhiên là người viết ra Kiếm Ý Thiếp - Tả Ly Tả Cuồng Đồ, một người còn lại chính là Kế Duyên.
Tuy ở giữa cũng gián tiếp qua tay không ít người nhưng Kế Duyên cảm thấy những chuyện đó không ảnh hưởng đến bản thân Kiếm Ý Thiếp.
Từng chữ trên Kiếm Ý Thiếp đều trở thành một tiểu tinh quái, miệng luôn gọi "Đại lão gia", cũng chỉ có thể là gọi Tả Ly hoặc chính hắn.
Nhưng nói gì thì nói, Tả Ly đã chết gần một trăm năm rồi, hơn nữa lúc đó tự thiếp tuy bất phàm nhưng cũng chỉ là một bản tự thiếp mà thôi.
Cho nên bọn chúng đúng là đang nói đến ta sao?
Hắn nhìn tầng thổ linh đang bao phủ cả gian phòng, vẻ mặt không hiểu nổi.
Nghĩ đến chuyện có hơn một trăm chữ nhỏ vây quanh mình gọi Lão gia, hắn cảm thấy vừa kỳ quái lại buồn cười.
Thổ Địa Công trong phòng giơ quải trượng, ngọn lửa càng lúc càng cháy bùng lên tựa như một bó đuốc.
Dù ánh lửa làm cho căn phòng sáng sủa hơn trước nhưng Thổ Địa Công chỉ nhìn thấy vách tường bị màu mực làm bẩn, chứ chẳng nhìn ra được bất kỳ dấu vết tinh quái ẩn núp nào.
Gian phòng khá rộng, nhìn qua vẫn có thể thấy bao quát hết cả, ấy vậy mà bản thân lão còn không phát hiện ra điều gì.
Trong lòng Thổ Địa Công hiểu rằng nếu bọn chúng chạy thoát, lần sau sẽ có phòng bị, đoán chừng lúc đó lão cũng chẳng còn cơ hội bắt được nữa.
"Các ngươi còn không ra, vậy đừng trách bản Thổ Địa nặng tay.
Ta nhận cung phụng của nhiều người như vậy, tự nhiên cũng phải giải sầu cho bọn họ!"
Ngọn lửa trên quải trượng bay lên vài thước, hiển nhiên Thổ Địa không phải nói giỡn, thật sự muốn đốt căn phòng này rồi.
"Ngươi dám!" "Tiểu lão đầu ngươi thật to gan!"
"Mau thả chúng ta ra ngoài..."
"Tiểu lão đầu, chúng ta đi ra!" "Đúng đúng, chúng ta đi ra!"
"Ta không ra đâu!" "Ta cũng không!"
"Muốn chết cháy à!" "Chết thì chết!"
"Ài ài ài, đừng đốt đừng đốt!"
Thổ Địa Công nghe thấy tiếng ồn ào của đám tinh quái, trong tai lùng bùng ầm ĩ hết cả lên, quả thực phiền đến mức chịu không nổi.
Hơn nữa, lúc này lại giống như chỉ nghe tiếng sét đánh mà không thấy trời mưa, nói đúng hơn là nhìn hoài vẫn không phát hiện ra chút động tĩnh nào.
"Hừ hừ, cãi tới cãi lui, nhận lấy!"
Quải trượng bay tứ phía, nhiều tia lửa lập tức bay ra, mang theo hơi nóng đánh vào trong phòng.
"A.
.
." "Oa.
.
."
"Sắp chết cháy rồi!" "Đại lão gia cứu mạng!"
"Đại lão gia cứu mạng!"
Trong bầu không khí ồn ào lo lắng đó, Thổ Địa Công đánh ra tia lửa, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng trốn xuống dưới lòng đất, tránh khỏi việc bản thân bị vây trong biển lửa.
Thuật ngự hỏa này không có nhiều hỏa thuật thần diệu, chỉ dùng để phóng hỏa mà thôi.
Sau khi đốt cháy đồ vật liền biến thành ngọn lửa bình thường, trừ phi lão tiêu hao pháp lực, nếu không thì bản thân cũng sẽ bị đốt cháy.
Chỉ là không đợi đến lúc Thổ Địa Công trốn xuống đất, liền phát hiện ngọn lửa mình đánh ra trên không trung càng ngày càng yếu, khi còn chưa đụng vào tường gỗ giá gỗ thì chỉ còn một chấm lửa nhỏ, cuối cùng bị dập tắt.
"Hả?"
Thổ Địa Công kinh ngạc một chút, lại huy động quải trượng châm lửa một lần nữa.
Lần này, ngọn lửa còn chưa bay xa được một xích đã bị tắt, thậm chí hỏa diễm trên quải trượng cũng yếu đi, cuối cùng "phốc" một cái rồi tắt hẳn.
Trong phòng thoáng trở nên lờ mờ không ít.
Chẳng lẽ những tinh quái có sở trường ngự hỏa? Không đúng, lúc trước cũng không cần sợ như vậy!"
Thổ Địa Công còn đang kinh ngạc, sự ồn ào trong phòng đã lên tới một tầm cao mới.
"Ha ha ha ha.
.
.
Pháp thuật của tiểu lão đầu mất linh!"
"Oa ha ha ha, thật tốt quá thật tốt quá, lão không đốt lửa được."
"Mau thả chúng ta ra ngoài, dù sao ngươi cũng đốt không được mà!" "Đúng, đốt không được!"
"Không thả thì chúng ta sẽ cáo trạng!" "Đúng, cáo trạng, đi nói với đại lão gia!"
Thổ Địa Công nhíu mày.
Theo tiếng cãi nhau này thì dường như việc ngự hỏa mất tác dụng không phải do bọn chúng tác quái, như vậy hẳn là có tình huống đặc thù rồi.
"Ta chính là Thổ Địa Lý Lộng Hương của huyện Mặc Nguyên.
Cao nhân ở phương nào, kính xin hiện thân gặp mặt!"
Hai tay Thổ Địa Công cầm quải trượng, chắp tay trước người, ánh mắt nhìn quanh một vòng, thử hỏi thăm một chút.
Vừa mới nói xong, sau một khắc có âm thanh đáp lại.
"Lý Lộng Hương Thổ Địa, Kế Duyên hữu lễ!"
Lời vừa dứt, thân ảnh Kế Duyên hiện ra trong phòng, đứng cách cửa ra vào bốn năm bước.
Thổ Địa Công xoay người, liền thấy một tiên sinh áo trắng đứng cách đó không xa.
Tóc dài được búi lại bằng trâm ngọc, một đôi mắt xám trắng đang nhìn mình, hắn cũng đang chắp tay hành lễ.
Thật sự có người?
"Ngài là..."
Thổ Địa Công trong lòng kinh hãi, còn chưa nói xong thì thanh âm trong phòng đã bùng nổ.
"Đại lão gia!" "Đại lão gia!" "Đại lão gia!"
"A!"
"Là Đại lão gia!" "Thật sự là Đại lão gia!"
"Ai nha!"
"Đại lão gia đến rồi!" "Đại lão gia cứu mạng!"
"Tiểu lão đầu này khi dễ chúng ta!"
Kế Duyên quét mắt một vòng, pháp nhãn mở rộng nhìn tình huống bên dưới.
Lúc này hắn mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy mấy chỗ hẻo lánh trên nóc nhà, vách tường.
Ở những nơi bị vết mực làm bẩn, mơ hồ thấy một vài chữ viết nhàn nhạt, mà ngay cả ánh sáng lờ mờ của tinh quái cũng đều là màu đen.
"Đều đi ra đi."
Kế Duyên nhẹ nhàng nói một câu, thanh âm vẫn bình tĩnh nhưng lấn át tất cả sự ầm ĩ.
Căn phòng thoáng trở nên yên tĩnh lại.
Sau đó, Kế Duyên và Thổ Địa Công nhìn thấy khắp nơi trong phòng, thậm chí là những bức tường bình thường đến không thể bình thường hơn đều chậm rãi bay ra từng chữ có vết mực rất nồng đậm.
Kiếm, ngô, tự, binh, thiết, ý, phong, duệ.
.
.
Có những từ đơn lẻ và những từ lặp lại, tổng số hơn một trăm, phân biệt rõ ràng từng từ, mỗi chữ mang một ý nghĩa vô cùng sinh động.
Có điểm ý tứ chính là không ít chữ đều cuộn lại, bên dưới còn có một miếng mực Nguyên Mặc, thoạt nhìn giống như đang đưa tay ôm lấy Nguyên Mặc vậy.
Kế Duyên bất đắc dĩ cười khổ, đây thật đúng là "Người và tang vật đều có đủ".
"Thế nhưng là chữ? Chữ cũng có thể thành tinh quái?"
Trong lòng lão chấn động không thôi, kinh ngạc nghẹn ngào không thốt nên lời.
Tất cả chữ đều trôi nổi giữa không trung, làm thành một vòng xoay quanh Kế Duyên, có nằm ngang có thẳng đứng, có chữ thỉnh thoảng vặn vẹo một cái, giống như đang ngẩng đầu nhìn trộm Kế Duyên.
Đừng nói là Thổ Địa Công, ngay cả Kế Duyên cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp phải tình huống này.
Thổ Địa Công kinh ngạc một lúc, sau đó ánh mắt dời từ những con chữ lên người Kế Duyên.
Lão chợt nhớ tới mình đã gặp người này ở bờ sông.
Lúc ấy lão chỉ nghĩ đó là phàm nhân, vì vậy cũng không để ý nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, cao nhân này mình nhìn không thấu, cho dù là hiện tại, Thổ Địa Công vẫn nhìn không ra đặc thù của người này, trước mắt chỉ tựa như một phàm nhân.
Ánh mắt Thổ Địa Công thoáng nhìn lên quần áo của Kế Duyên, nhanh chóng phát hiện ra trong ngực áo có một cái đầu lấp ló thò ra.
Cái đầu đó đang nhìn quanh, nhìn kỹ lại chính là một con chim giấy.
Như phát giác ánh mắt của Thổ Địa Công, con hạc giấy quay đầu nhìn lão, sau đó rụt vào trong ngực Kế Duyên.
Cuối cùng là cao nhân phương nào? Sao có nhiều tinh quái tùy tùng như vậy!
Rất rõ ràng, Thổ Địa Công nghĩ rằng con chim giấy kia cũng là một tinh quái.
Lão kính nể không thôi, Thổ Địa Công trịnh trọng ôm trượng chắp tay, lại một lần nữa hành lễ.
"Tiểu thần là Thổ Địa Lý Lộng Hương huyện Mặc Nguyên, không biết những chữ viết này là tinh quái môn hạ của cao nhân.
Nếu có mạo phạm, mong ngài rộng lòng bỏ qua!"
"Khà khà, cuối cùng cũng biết sợ!" "Đại lão gia mau giáo huấn lão đi!"
"Đại lão gia làm chủ cho chúng ta!"
"Dùng Tiên Kiếm chém lão!" "Không, dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt lão!"
"Không được, dùng Định Thân Pháp treo lão lên không trung mười năm!"
"Không đủ, một trăm năm!" "Đúng, tối thiểu một trăm năm!"
Những chữ kia lại náo nhiệt trở lại.
Kế Duyên thấy rõ những thanh âm này xuất phát từ nét mực run run trên chữ viết.
Rõ ràng những chữ này đã thành tinh quái, đều có sẵn một ít năng lực đặc thù.
Mỗi một câu trừng phạt được nói ra, trong lòng Thổ Địa Công run rẩy một cái.
Những tình quái này rất đơn thuần, càng chứng tỏ lời nói này là thực.
"Yên lặng!"
Kế Duyên nói một câu, trực tiếp khiến tất cả âm thanh nín lặng.
Sau đó, hắn chắp tay với Thổ Địa Công có vẻ đang lo lắng không yên.
"Do Kế mỗ quản giáo không nghiêm, mới làm ra chuyện này.
Đúng rồi, xin hỏi Thổ Địa Công, những thỏi mực bị trộm này có khiến ngài gặp chuyện nguy hại nào không?"
"Không có, không có!"
Thổ Địa vội vàng khoát tay.
"Những ngày này có mấy phú hộ nhiều lần tới cung phụng trong miếu Thổ Địa của ta.
Xưởng mực liên tục bị trộm, mời quan sai và cao thủ vây quanh nhà kho mà vẫn không có tác dụng.
Bọn họ sợ có những thứ quỷ quái quấy phá.
Ta nhận cung phụng nên dò xét khắp nơi, lúc này mới gặp được chuyện này."
Kế Duyên hiểu rõ, đang muốn nói thì nghe tiếng ồn ào ở ngoài cửa nói vọng vào.
Dĩ nhiên là chủ xưởng và những người khác đã đến.
Hắn hỏi ý Thổ Địa Công xong, sau đó mang theo chữ rời đi trước.
Đợi tới lúc chủ nhân xưởng mực dẫn người vào phòng, chỉ thấy các thỏi mực nằm vương vãi trên mặt đất, giá đỡ mực cũng bị gãy không ít.
Hạ lưu dòng sông cách xưởng mực vài dặm, Kế Duyên và Thổ Địa Công đang ngồi trên một tảng đá bên bờ sông.
Những chữ viết kia đều đã quay trở về "Kiếm Ý Thiếp", nhưng Kế Duyên không cất bản tự thiếp mà mở ra bên cạnh.
Một đống thỏi mực hoặc nguyên vẹn hoặc sứt mẻ nằm chồng chất một bên Kiếm Ý Thiếp, chính là tang vật.
Theo lời kể của Thổ Địa Công, Kế Duyên vừa tức giận vừa buồn cười, nhìn Kiếm Ý Thiếp bên người.
"Ánh mắt của các ngươi cũng tốt đấy, chuyên chọn Nguyên Mặc thượng phẩm..."
Những chữ này chính là muốn "Đại lão gia" vui vẻ, trong tình huống tang chứng vật chứng đầy đủ, Kế Duyên đương nhiên không thể giả ngu được rồi.
Từ lúc mới bắt đầu, mấy chữ trong Kiếm Ý Thiếp đều im lặng.
Lúc trước bọn chúng cứ thấy mực tốt là muốn ăn, hiện tại mới hiểu ra không thể dựa vào bản sự mà muốn ăn gì là ăn cái đó được, cũng hiểu mình đã gây rắc rối khiến đại lão gia không vui rồi.
"Xin hỏi Thổ Địa Công, nơi này chính là nơi sản xuất ra Nguyên Mặc, một thỏi mực phẩm chất như vậy giá trị bao nhiêu?”
Kế Duyên nghĩ rằng nơi sản xuất thì giá cả sẽ rẻ hơn một chút.
Chẳng qua Thổ Địa Công cũng cực kỳ khôn khéo, vừa nghe xong liền biết Kế Duyên muốn gì.
"Kế tiên sinh đừng lo, thứ bọn chúng ăn trộm không phải là thành phẩm, cuối cùng vẫn phải qua sàng lọc tuyển chọn nữa.
Nhưng những cái này chưa đem bán, chỉ là vật liệu ban đầu nên giá trị không cao.
Một thỏi mười văn tiền là đủ rồi.
Đối với những phú hộ sớm đã kiếm được đầy túi tiền thì chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi."
"Thì ra là thế."
Thổ Địa Công còn tiếp tục nói.
"Tiên sinh không cần để ý tới mấy việc nhỏ này.
Ta sẽ báo mộng cho mấy ông chủ xưởng mực, báo cho bọn họ biết từ nay về sau sẽ không gặp chuyện này nữa, cũng sẽ trông nom miếu thờ nhiều hơn, đủ để bù lại lần thiệt hại này rồi."
Cái này đâu chỉ là đủ để bù lại thiệt hại, mà tuyệt đối là những ông chủ xưởng mực buôn bán có lời.
Thổ Địa Công nói như vậy cũng bởi vì lúc trước lão ra tay quá nặng, thiếu chút nữa làm mấy tên tinh quái chữ viết kia chết cháy.
Nếu tinh quái bình thường chết là hết, nhưng hiện tại bọn chúng có chỗ dựa, xem như lão chủ động lấy lòng vậy.
Kế Duyên tất nhiên cầu mà không được.
"Đa tạ Thổ Địa Công tương trợ, Kế mỗ chịu ơn ngài! Như vậy đi, nếu Thổ Địa Công có biện pháp, giúp Kế mỗ tìm một ít mực tốt, ta sẽ đưa tiền mua lại của ngài."
Nghe nói như thế Thổ Địa Công mới an tâm, cũng thoải mái nở nụ cười.
"Ha ha ha...!Kế tiên sinh nói đùa.
Tìm mực tốt cũng không dễ, ta sẽ giúp ngài.
Chỉ là sao ta có thể lấy tiền của ngài được, ta còn cần tiền làm gì...!Ách..."
"Thật sao, cái này cũng không muốn?"
Lúc này, Kế Duyên mở lòng bàn tay.
Trên đó có một pháp tiền rực rỡ ánh vàng, lưu quang đạo uẩn lúc ẩn lúc hiện, nhìn qua đã biết không phải vật bình thường.
Vị Đại lão gia kia không phải là ta đấy chứ?
Kế Duyên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không nghĩ ra khả năng nào khác.
"Kiếm Ý Thiếp" được viết ra cách đây ít nhất cũng tám, chín chục năm, ẩn chứa kiếm ý và tinh khí thần của Tả Ly, người được Đại Trinh và thậm chí là những quốc gia xung quanh công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Có thể nói, tại thời điểm ra đời gần trăm năm trước, Kiếm Ý Thiếp dĩ nhiên cực kỳ bất phàm, dường như sắp thoát ly khỏi những vật phàm tục.
Nếu nói về người ảnh hưởng lớn nhất đến Kiếm Ý Thiếp có lẽ chỉ có hai người.
Một người tất nhiên là người viết ra Kiếm Ý Thiếp - Tả Ly Tả Cuồng Đồ, một người còn lại chính là Kế Duyên.
Tuy ở giữa cũng gián tiếp qua tay không ít người nhưng Kế Duyên cảm thấy những chuyện đó không ảnh hưởng đến bản thân Kiếm Ý Thiếp.
Từng chữ trên Kiếm Ý Thiếp đều trở thành một tiểu tinh quái, miệng luôn gọi "Đại lão gia", cũng chỉ có thể là gọi Tả Ly hoặc chính hắn.
Nhưng nói gì thì nói, Tả Ly đã chết gần một trăm năm rồi, hơn nữa lúc đó tự thiếp tuy bất phàm nhưng cũng chỉ là một bản tự thiếp mà thôi.
Cho nên bọn chúng đúng là đang nói đến ta sao?
Hắn nhìn tầng thổ linh đang bao phủ cả gian phòng, vẻ mặt không hiểu nổi.
Nghĩ đến chuyện có hơn một trăm chữ nhỏ vây quanh mình gọi Lão gia, hắn cảm thấy vừa kỳ quái lại buồn cười.
Thổ Địa Công trong phòng giơ quải trượng, ngọn lửa càng lúc càng cháy bùng lên tựa như một bó đuốc.
Dù ánh lửa làm cho căn phòng sáng sủa hơn trước nhưng Thổ Địa Công chỉ nhìn thấy vách tường bị màu mực làm bẩn, chứ chẳng nhìn ra được bất kỳ dấu vết tinh quái ẩn núp nào.
Gian phòng khá rộng, nhìn qua vẫn có thể thấy bao quát hết cả, ấy vậy mà bản thân lão còn không phát hiện ra điều gì.
Trong lòng Thổ Địa Công hiểu rằng nếu bọn chúng chạy thoát, lần sau sẽ có phòng bị, đoán chừng lúc đó lão cũng chẳng còn cơ hội bắt được nữa.
"Các ngươi còn không ra, vậy đừng trách bản Thổ Địa nặng tay.
Ta nhận cung phụng của nhiều người như vậy, tự nhiên cũng phải giải sầu cho bọn họ!"
Ngọn lửa trên quải trượng bay lên vài thước, hiển nhiên Thổ Địa không phải nói giỡn, thật sự muốn đốt căn phòng này rồi.
"Ngươi dám!" "Tiểu lão đầu ngươi thật to gan!"
"Mau thả chúng ta ra ngoài..."
"Tiểu lão đầu, chúng ta đi ra!" "Đúng đúng, chúng ta đi ra!"
"Ta không ra đâu!" "Ta cũng không!"
"Muốn chết cháy à!" "Chết thì chết!"
"Ài ài ài, đừng đốt đừng đốt!"
Thổ Địa Công nghe thấy tiếng ồn ào của đám tinh quái, trong tai lùng bùng ầm ĩ hết cả lên, quả thực phiền đến mức chịu không nổi.
Hơn nữa, lúc này lại giống như chỉ nghe tiếng sét đánh mà không thấy trời mưa, nói đúng hơn là nhìn hoài vẫn không phát hiện ra chút động tĩnh nào.
"Hừ hừ, cãi tới cãi lui, nhận lấy!"
Quải trượng bay tứ phía, nhiều tia lửa lập tức bay ra, mang theo hơi nóng đánh vào trong phòng.
"A.
.
." "Oa.
.
."
"Sắp chết cháy rồi!" "Đại lão gia cứu mạng!"
"Đại lão gia cứu mạng!"
Trong bầu không khí ồn ào lo lắng đó, Thổ Địa Công đánh ra tia lửa, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng trốn xuống dưới lòng đất, tránh khỏi việc bản thân bị vây trong biển lửa.
Thuật ngự hỏa này không có nhiều hỏa thuật thần diệu, chỉ dùng để phóng hỏa mà thôi.
Sau khi đốt cháy đồ vật liền biến thành ngọn lửa bình thường, trừ phi lão tiêu hao pháp lực, nếu không thì bản thân cũng sẽ bị đốt cháy.
Chỉ là không đợi đến lúc Thổ Địa Công trốn xuống đất, liền phát hiện ngọn lửa mình đánh ra trên không trung càng ngày càng yếu, khi còn chưa đụng vào tường gỗ giá gỗ thì chỉ còn một chấm lửa nhỏ, cuối cùng bị dập tắt.
"Hả?"
Thổ Địa Công kinh ngạc một chút, lại huy động quải trượng châm lửa một lần nữa.
Lần này, ngọn lửa còn chưa bay xa được một xích đã bị tắt, thậm chí hỏa diễm trên quải trượng cũng yếu đi, cuối cùng "phốc" một cái rồi tắt hẳn.
Trong phòng thoáng trở nên lờ mờ không ít.
Chẳng lẽ những tinh quái có sở trường ngự hỏa? Không đúng, lúc trước cũng không cần sợ như vậy!"
Thổ Địa Công còn đang kinh ngạc, sự ồn ào trong phòng đã lên tới một tầm cao mới.
"Ha ha ha ha.
.
.
Pháp thuật của tiểu lão đầu mất linh!"
"Oa ha ha ha, thật tốt quá thật tốt quá, lão không đốt lửa được."
"Mau thả chúng ta ra ngoài, dù sao ngươi cũng đốt không được mà!" "Đúng, đốt không được!"
"Không thả thì chúng ta sẽ cáo trạng!" "Đúng, cáo trạng, đi nói với đại lão gia!"
Thổ Địa Công nhíu mày.
Theo tiếng cãi nhau này thì dường như việc ngự hỏa mất tác dụng không phải do bọn chúng tác quái, như vậy hẳn là có tình huống đặc thù rồi.
"Ta chính là Thổ Địa Lý Lộng Hương của huyện Mặc Nguyên.
Cao nhân ở phương nào, kính xin hiện thân gặp mặt!"
Hai tay Thổ Địa Công cầm quải trượng, chắp tay trước người, ánh mắt nhìn quanh một vòng, thử hỏi thăm một chút.
Vừa mới nói xong, sau một khắc có âm thanh đáp lại.
"Lý Lộng Hương Thổ Địa, Kế Duyên hữu lễ!"
Lời vừa dứt, thân ảnh Kế Duyên hiện ra trong phòng, đứng cách cửa ra vào bốn năm bước.
Thổ Địa Công xoay người, liền thấy một tiên sinh áo trắng đứng cách đó không xa.
Tóc dài được búi lại bằng trâm ngọc, một đôi mắt xám trắng đang nhìn mình, hắn cũng đang chắp tay hành lễ.
Thật sự có người?
"Ngài là..."
Thổ Địa Công trong lòng kinh hãi, còn chưa nói xong thì thanh âm trong phòng đã bùng nổ.
"Đại lão gia!" "Đại lão gia!" "Đại lão gia!"
"A!"
"Là Đại lão gia!" "Thật sự là Đại lão gia!"
"Ai nha!"
"Đại lão gia đến rồi!" "Đại lão gia cứu mạng!"
"Tiểu lão đầu này khi dễ chúng ta!"
Kế Duyên quét mắt một vòng, pháp nhãn mở rộng nhìn tình huống bên dưới.
Lúc này hắn mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy mấy chỗ hẻo lánh trên nóc nhà, vách tường.
Ở những nơi bị vết mực làm bẩn, mơ hồ thấy một vài chữ viết nhàn nhạt, mà ngay cả ánh sáng lờ mờ của tinh quái cũng đều là màu đen.
"Đều đi ra đi."
Kế Duyên nhẹ nhàng nói một câu, thanh âm vẫn bình tĩnh nhưng lấn át tất cả sự ầm ĩ.
Căn phòng thoáng trở nên yên tĩnh lại.
Sau đó, Kế Duyên và Thổ Địa Công nhìn thấy khắp nơi trong phòng, thậm chí là những bức tường bình thường đến không thể bình thường hơn đều chậm rãi bay ra từng chữ có vết mực rất nồng đậm.
Kiếm, ngô, tự, binh, thiết, ý, phong, duệ.
.
.
Có những từ đơn lẻ và những từ lặp lại, tổng số hơn một trăm, phân biệt rõ ràng từng từ, mỗi chữ mang một ý nghĩa vô cùng sinh động.
Có điểm ý tứ chính là không ít chữ đều cuộn lại, bên dưới còn có một miếng mực Nguyên Mặc, thoạt nhìn giống như đang đưa tay ôm lấy Nguyên Mặc vậy.
Kế Duyên bất đắc dĩ cười khổ, đây thật đúng là "Người và tang vật đều có đủ".
"Thế nhưng là chữ? Chữ cũng có thể thành tinh quái?"
Trong lòng lão chấn động không thôi, kinh ngạc nghẹn ngào không thốt nên lời.
Tất cả chữ đều trôi nổi giữa không trung, làm thành một vòng xoay quanh Kế Duyên, có nằm ngang có thẳng đứng, có chữ thỉnh thoảng vặn vẹo một cái, giống như đang ngẩng đầu nhìn trộm Kế Duyên.
Đừng nói là Thổ Địa Công, ngay cả Kế Duyên cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp phải tình huống này.
Thổ Địa Công kinh ngạc một lúc, sau đó ánh mắt dời từ những con chữ lên người Kế Duyên.
Lão chợt nhớ tới mình đã gặp người này ở bờ sông.
Lúc ấy lão chỉ nghĩ đó là phàm nhân, vì vậy cũng không để ý nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, cao nhân này mình nhìn không thấu, cho dù là hiện tại, Thổ Địa Công vẫn nhìn không ra đặc thù của người này, trước mắt chỉ tựa như một phàm nhân.
Ánh mắt Thổ Địa Công thoáng nhìn lên quần áo của Kế Duyên, nhanh chóng phát hiện ra trong ngực áo có một cái đầu lấp ló thò ra.
Cái đầu đó đang nhìn quanh, nhìn kỹ lại chính là một con chim giấy.
Như phát giác ánh mắt của Thổ Địa Công, con hạc giấy quay đầu nhìn lão, sau đó rụt vào trong ngực Kế Duyên.
Cuối cùng là cao nhân phương nào? Sao có nhiều tinh quái tùy tùng như vậy!
Rất rõ ràng, Thổ Địa Công nghĩ rằng con chim giấy kia cũng là một tinh quái.
Lão kính nể không thôi, Thổ Địa Công trịnh trọng ôm trượng chắp tay, lại một lần nữa hành lễ.
"Tiểu thần là Thổ Địa Lý Lộng Hương huyện Mặc Nguyên, không biết những chữ viết này là tinh quái môn hạ của cao nhân.
Nếu có mạo phạm, mong ngài rộng lòng bỏ qua!"
"Khà khà, cuối cùng cũng biết sợ!" "Đại lão gia mau giáo huấn lão đi!"
"Đại lão gia làm chủ cho chúng ta!"
"Dùng Tiên Kiếm chém lão!" "Không, dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt lão!"
"Không được, dùng Định Thân Pháp treo lão lên không trung mười năm!"
"Không đủ, một trăm năm!" "Đúng, tối thiểu một trăm năm!"
Những chữ kia lại náo nhiệt trở lại.
Kế Duyên thấy rõ những thanh âm này xuất phát từ nét mực run run trên chữ viết.
Rõ ràng những chữ này đã thành tinh quái, đều có sẵn một ít năng lực đặc thù.
Mỗi một câu trừng phạt được nói ra, trong lòng Thổ Địa Công run rẩy một cái.
Những tình quái này rất đơn thuần, càng chứng tỏ lời nói này là thực.
"Yên lặng!"
Kế Duyên nói một câu, trực tiếp khiến tất cả âm thanh nín lặng.
Sau đó, hắn chắp tay với Thổ Địa Công có vẻ đang lo lắng không yên.
"Do Kế mỗ quản giáo không nghiêm, mới làm ra chuyện này.
Đúng rồi, xin hỏi Thổ Địa Công, những thỏi mực bị trộm này có khiến ngài gặp chuyện nguy hại nào không?"
"Không có, không có!"
Thổ Địa vội vàng khoát tay.
"Những ngày này có mấy phú hộ nhiều lần tới cung phụng trong miếu Thổ Địa của ta.
Xưởng mực liên tục bị trộm, mời quan sai và cao thủ vây quanh nhà kho mà vẫn không có tác dụng.
Bọn họ sợ có những thứ quỷ quái quấy phá.
Ta nhận cung phụng nên dò xét khắp nơi, lúc này mới gặp được chuyện này."
Kế Duyên hiểu rõ, đang muốn nói thì nghe tiếng ồn ào ở ngoài cửa nói vọng vào.
Dĩ nhiên là chủ xưởng và những người khác đã đến.
Hắn hỏi ý Thổ Địa Công xong, sau đó mang theo chữ rời đi trước.
Đợi tới lúc chủ nhân xưởng mực dẫn người vào phòng, chỉ thấy các thỏi mực nằm vương vãi trên mặt đất, giá đỡ mực cũng bị gãy không ít.
Hạ lưu dòng sông cách xưởng mực vài dặm, Kế Duyên và Thổ Địa Công đang ngồi trên một tảng đá bên bờ sông.
Những chữ viết kia đều đã quay trở về "Kiếm Ý Thiếp", nhưng Kế Duyên không cất bản tự thiếp mà mở ra bên cạnh.
Một đống thỏi mực hoặc nguyên vẹn hoặc sứt mẻ nằm chồng chất một bên Kiếm Ý Thiếp, chính là tang vật.
Theo lời kể của Thổ Địa Công, Kế Duyên vừa tức giận vừa buồn cười, nhìn Kiếm Ý Thiếp bên người.
"Ánh mắt của các ngươi cũng tốt đấy, chuyên chọn Nguyên Mặc thượng phẩm..."
Những chữ này chính là muốn "Đại lão gia" vui vẻ, trong tình huống tang chứng vật chứng đầy đủ, Kế Duyên đương nhiên không thể giả ngu được rồi.
Từ lúc mới bắt đầu, mấy chữ trong Kiếm Ý Thiếp đều im lặng.
Lúc trước bọn chúng cứ thấy mực tốt là muốn ăn, hiện tại mới hiểu ra không thể dựa vào bản sự mà muốn ăn gì là ăn cái đó được, cũng hiểu mình đã gây rắc rối khiến đại lão gia không vui rồi.
"Xin hỏi Thổ Địa Công, nơi này chính là nơi sản xuất ra Nguyên Mặc, một thỏi mực phẩm chất như vậy giá trị bao nhiêu?”
Kế Duyên nghĩ rằng nơi sản xuất thì giá cả sẽ rẻ hơn một chút.
Chẳng qua Thổ Địa Công cũng cực kỳ khôn khéo, vừa nghe xong liền biết Kế Duyên muốn gì.
"Kế tiên sinh đừng lo, thứ bọn chúng ăn trộm không phải là thành phẩm, cuối cùng vẫn phải qua sàng lọc tuyển chọn nữa.
Nhưng những cái này chưa đem bán, chỉ là vật liệu ban đầu nên giá trị không cao.
Một thỏi mười văn tiền là đủ rồi.
Đối với những phú hộ sớm đã kiếm được đầy túi tiền thì chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi."
"Thì ra là thế."
Thổ Địa Công còn tiếp tục nói.
"Tiên sinh không cần để ý tới mấy việc nhỏ này.
Ta sẽ báo mộng cho mấy ông chủ xưởng mực, báo cho bọn họ biết từ nay về sau sẽ không gặp chuyện này nữa, cũng sẽ trông nom miếu thờ nhiều hơn, đủ để bù lại lần thiệt hại này rồi."
Cái này đâu chỉ là đủ để bù lại thiệt hại, mà tuyệt đối là những ông chủ xưởng mực buôn bán có lời.
Thổ Địa Công nói như vậy cũng bởi vì lúc trước lão ra tay quá nặng, thiếu chút nữa làm mấy tên tinh quái chữ viết kia chết cháy.
Nếu tinh quái bình thường chết là hết, nhưng hiện tại bọn chúng có chỗ dựa, xem như lão chủ động lấy lòng vậy.
Kế Duyên tất nhiên cầu mà không được.
"Đa tạ Thổ Địa Công tương trợ, Kế mỗ chịu ơn ngài! Như vậy đi, nếu Thổ Địa Công có biện pháp, giúp Kế mỗ tìm một ít mực tốt, ta sẽ đưa tiền mua lại của ngài."
Nghe nói như thế Thổ Địa Công mới an tâm, cũng thoải mái nở nụ cười.
"Ha ha ha...!Kế tiên sinh nói đùa.
Tìm mực tốt cũng không dễ, ta sẽ giúp ngài.
Chỉ là sao ta có thể lấy tiền của ngài được, ta còn cần tiền làm gì...!Ách..."
"Thật sao, cái này cũng không muốn?"
Lúc này, Kế Duyên mở lòng bàn tay.
Trên đó có một pháp tiền rực rỡ ánh vàng, lưu quang đạo uẩn lúc ẩn lúc hiện, nhìn qua đã biết không phải vật bình thường.
Bình luận facebook