Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71: Vô tình trùng hợp
Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Cún Con
***
Kế Duyên vừa bông đùa xong thì hắn cũng thấy rõ hai đứa trẻ mới đến. Đúng vậy, là thấy rõ.
Hai đứa toàn thân là áo bào lam nhạt, sạch sẽ, không bám một hạt bụi nào, ngay cả trên giày của hai đứa nhỏ cũng không. Mặt mũi cũng trắng tinh.
Có lẽ hai đứa trẻ này đi theo đường núi tới đây. Hơn nữa, lúc này sắc trời cũng đã tối. Nếu hai đứa nhỏ này bình thường thì chúng còn dám chạy trên đường núi vào giờ này sao? Còn dám đi tới đầm nước sâu có chút kinh khủng này nữa chứ?
Hắn lại nhìn phía sau, xác nhận là không có người lớn đi theo, khả năng hai đứa trẻ này là người bình thường càng lúc càng thấp. Hơn nữa, trên thân lại không có yêu khí hay âm khí gì cả….
‘Thần núi sao? Nói không chừng đây chính là tiên nhân đầu tiên mà ta gặp được?’
Trong lòng Kế Duyên khẽ động, nhưng dường như không kích động như trong tưởng tượng. Hắn lại giả vờ cúi đầu đọc sách, trong đầu lại rất hiếu kỳ không biết người tới cụ thể là ai.
Bất quá, cho dù Kế Duyên vẫn khí định thần nhàn nhưng hai đứa trẻ lại nhịn không được. Đứa bé trai lên tiếng:
“Này, người câu cá kia, lúc nào thì ngươi rời đi? Dù sao thì ngươi cũng không câu được cá đâu.”
Cô bé cũng lập tức tiếp lời:
“Trời đã tối rồi, ngươi không sợ trên núi có dã thú sao?”
Đứng trên suy luận của một người bình thường thì lời nói của hai đứa trẻ này quả thật rất có ý tứ.
Kế Duyên lại quay đầu nhìn cả hai.
“Trời đã tối, đám tiểu hài tử các ngươi lại dám chạy nhảy lung tung trên núi, không sợ người nhà lo lắng hay dã thú ăn thịt sao?”
“Chúng ta không sợ!”
“Đúng! Chúng ta không sợ!”
Dường như muốn tăng thêm sức thuyết phục, bé gái lại nói thêm một câu.
“Ngươi đừng nghĩ chúng ta là tiểu hài tử, võ công của chúng ta rất cao đấy!”
Kế Duyên nở nụ cười, gật đầu đồng ý.
“Thì ra là vậy, thất lễ, thất lễ. Bất quá ta cũng không sợ. Võ công của ta cũng rất cao!”
Nói xong, Kế Duyên lại cúi đầu đọc sách. Dù sao thì hắn cũng không có ý định nhấc mông rời đi.
Qua đoạn trao đổi ngắn ngủi vừa rồi, có lẽ hai người này nhìn bề ngoài thì không khác gì trẻ con nhưng có thể là mấy lão gia hỏa một trăm tám mươi tuổi ấy chứ.
“Hừ! Ngươi có câu cá cả đêm thì cũng không có con cá nào mắc câu đâu!”
Đứa bé trai vừa nói xong câu này, đột nhiên thần sắc Kế Duyên khẽ động. Tuy cần câu không có động tĩnh gì, nhưng lưỡi câu trong đầm hình như đang nhúc nhích.
Sau một khắc, dây câu khẽ run lên nhè nhẹ. Kế Duyên nheo mắt lại, cổ tay phát lực rồi giật một cái. Hắn không làm ra động tác to lớn gì, cần câu dường như đang làm ảo thuật, uốn lượn rồi kéo lên.
“Rầm ào ào~~~”
Vốn dĩ đầm nước xanh biếc đang yên ả, lặng ngắt như tờ, bỗng một con cá bị kéo ra khỏi mặt nước, để lại một lớp bọt nước lăn tăn. Con cá màu trắng bạc, hơi trong suốt, dài chừng ngón tay trỏ, đang bị móc vào lưỡi câu. Nó bị dây câu và cần câu kéo giật lên không trung.
“Ngân Khiếu Tử!”
Cả hai đứa trẻ đều đồng thanh hô lên.
Vào lúc tiếng kinh hô vang lên, đứa bé trai dường như theo bản năng vung lên một khối ngọc bội hình tròn màu lam. Trong chốc lát, lam ngọc dần từ nhỏ biến lớn, kéo theo một đạo ánh sáng màu lam nhạt, bay về phía con cá bạc đang vùng vẫy trên không. Phía sau miếng ngọc bội đang phát sáng kia hiện ra bóng dáng mơ hồ của một cái túi.
“Hả?”
Kế Duyên vung vẩy gậy trúc. Dựa vào cảm giác của một cao thủ giang hồ hàng đầu, dây câu đang kéo con cá bạc giống như loài chim bay linh hoạt trên trời. Miếng ngọc bội màu lam kia bay không chậm nhưng vẫn không bắt được con cá.
Sau hai lần ngọc bội xẹt qua con cá, Kế Duyên trực tiếp giật mạnh, lưỡi câu và con cá bạc bỗng nhiên rớt xuống, bay về phía hắn.
Một dòng nước từ trong đầm bay lên, ngưng tụ thành một thủy cầu như hình bong bóng cao su trước người Kế Duyên.
“Ba~~”
Ngay tại thời khắc hình thành thủy cầu, con cá bạc rơi vào đấy lại cực kỳ chuẩn xác. Mà khi đó, theo động tác của Kế Duyên, lưỡi câu bằng sắt cũng nhẹ nhàng rời khỏi miệng con cá.
Đứa bé trai kia cau mày, thu lại ngọc bội đang bay trên không trung. Nó và cô bé đều nhìn chằm chằm vào Kế Duyên. Hai đứa nhìn xem cá bạc làm sao thoát được thủy cầu.
“Ngươi là người ở đâu? Dám đến Bích Thủy Đàm ăn trộm cá Ngân Khiếu Tử!”
Kế Duyên tạm thời thu cần câu để sang một bên, nghiêng người nhìn về phía hai đứa trẻ mặt mày giận dữ.
“Chẳng lẽ đám người Ngọc Hoài Sơn các ngươi độc chiếm Bích Thủy Đàm này sao?”
Vừa nhìn thấy ngọc bội hình tròn màu lam nhạt kia thì Kế Duyên đã biết hai người này là ai.
“Ngươi biết về Ngọc Hoài Sơn mà còn không đưa cá Ngân Khiếu Tử cho chúng ta?”
Tính tình của đứa bé trai này còn rất trẻ con, cũng không khác những đứa trẻ con nhà bình thường là bao.
Kế Duyên cũng nở nụ cười.
“Ta ngồi đợi nửa ngày mới câu được con cá này, dù cho Ngọc Hoài Sơn của các ngươi có là danh môn tiên phủ ở Kê Châu thì cũng không thể trắng trợn cướp bóc được đâu?”
“Ngươi! Bích Thủy Đàm này chính là của Ngọc Hoài Sơn chúng ta! Vì vậy Ngân Khiếu Tử cũng là của chúng ta.”
“Hàng năm, chúng ta đều đến đây trông coi Ngân Khiếu Tử, cũng đã rất nhiều năm rồi!”
Nếu là trước đây thì có lẽ Kế Duyên đã bị hai đứa trẻ này hù dọa thật. Nhưng bây giờ, dù sao thì hắn cũng đã hiểu được khá nhiều chuyện.
“Ha ha, Bích Thủy Đàm này vô pháp vô cấm, lại cách Ngọc Hoài Sơn gần bảy, tám trăm dặm, chẳng lẽ cái hồ này là vật trong sơn môn các ngươi sao?”
Kế Duyên nói xong, dưới đáy lòng khẽ động, hắn cố ý vừa giống như đùa giỡn, vừa rất nghiêm túc nói với hai đứa trẻ thêm một câu.
“Không có trưởng bối đi theo sao? Mặc kệ hai đứa tiểu tử các ngươi muốn khóc thì khóc!”
Vốn đây chỉ là một câu nói thăm dò có chút châm chọc của Kế Duyên, không nghĩ tới, lúc hắn vừa dứt lời thì có âm thanh vang vọng từ xa truyền đến.
“Khiến các hạ chê cười rồi. Đúng là Ngọc Hoài Sơn chúng ta đuối lý!”
Âm thanh này không giống giọng nói công chính bình thản, hùng hậu có lực của Kế Duyên, nhưng cũng có thể được gọi là ôn tồn, lễ độ. Khi thanh âm này cất lên thì xuất hiện một gã trung niên mặc áo dài màu lam, tà áo bồng bềnh phiêu dật, trên đỉnh đầu có một búi tóc được trâm ngọc buộc gọn lại. Gã giống như bước ra từ không khí vậy.
Trước đó, căn bản là Kế Duyên không phát hiện ra sự tồn tại của người này, nhìn không thấy, nghe không được. Quả thực khiến hắn hoảng sợ. Chỉ là Kế Duyên đã được rèn luyện mấy lần, cho nên biểu hiện lần này của hắn cũng không có gì thay đổi, đôi mắt màu xám trắng cũng không chớp một cái.
Trên thực tế, Kế Duyên còn khiến cho người vừa đến hoảng sợ hơn. Gã nhìn không thấu người câu cá là thần thánh phương nào, trên người hắn không có bất kỳ ánh hào quang nào tỏa ra, tựa như phàm nhân, nhưng lại hoàn toàn hợp thành một thể với xung quanh.
Đặc biệt là lúc hắn trêu chọc cậu bé, nhìn chuyển động của cần câu và dây câu kia quả thực là cử trọng nhược khinh, không có một tia khí tức, thậm chí không có bất kỳ pháp lực nào lộ ra ngoài. Công pháp khống chế nước vô cùng trơn tru, không gặp một chút khó khăn nào. Hắn chỉ dùng kỹ thuật khống thủy đơn giản nhất, không nhiều hơn một phần.
Hơn nữa, lúc bản thân nam tử áo lam bước ra thì cũng đã nhìn thấy đôi mắt đặc thù của Kế Duyên. Gã bèn cảm thấy đối phương có thể nhìn thấu Hóa Hư ngọc phù sau lưng mình.
“Ha ha. Ta cũng là tùy tiện nói mà thôi, không nghĩ tới thực sự có trưởng bối đi theo, các hạ quả thật nhẫn nại!”
Đang nói chuyện, Kế Duyên cũng hơi nghiêng người. Hắn không muốn mình cứ mãi quay lưng lại khi nói chuyện với người kia. Vì vậy, nam tử áo lam cũng nhìn thấy cuốn <> trên đầu gối Kế Duyên, khiến cho ánh mắt gã có chút ngưng tụ.
‘Thông Minh Sách? Là Thiên Lục Thư!’
Gã mới đến căn bản không nghĩ lời nói của Kế Duyên là thật. Đối phương vừa câu cá vừa đọc sách, cũng tuyệt đối không có khả năng đọc được những điều này từ trong sách.
“Các hạ nói đùa rồi. Là hai hậu bối tuổi nhỏ hồ đồ. Chỉ là Bích Thủy Đàm này một năm mới sinh ra được một con Ngân Khiếu Tử, có ích lợi cho việc tu hành của hai đứa, nên chúng nó mới nóng nảy như vậy.”
Nói xong câu này, nam tử áo lam khẽ vung tay. Hai đứa trẻ giống như bị một lực vô hình lôi kéo về phía sau. Nhìn qua thì tưởng rằng gã đang dạy dỗ hai đứa vì sự vô lễ vừa rồi, nhưng thực ra lại đang yên lặng đề phòng Kế Duyên.
Đạo hạnh của người câu cá trước mặt sâu không lường được. Tính tình nhìn thì ôn hòa đấy nhưng chưa chắc là thật. Gã vẫn nên cẩn thận đối đãi mới thỏa đáng.
‘Chỉ là một con Ngân Khiếu Tử mà thôi, giờ phải tìm lý do thối lui mới được!’
“Tại hạ là Cừu Phong ở Ngọc Hoài Sơn, không biết tên họ tiên sinh là gì, tới đây là để chờ chúng ta sao?”
Cừu Phong cố ý nói chuyện hòa hoãn, cách xưng hô cũng trở nên cung kính hơn, hơi chắp tay về phía Kế Duyên.
Tất nhiên là Kế Duyên cũng không dám khinh thường. Hắn chậm rãi đứng dậy, sau đó mới chắp tay đáp lễ. Hắn do dự một chút mới quyết định là vẫn nên nói tên thật ra.
“Kẻ hèn họ Kế, tên Duyên, cũng không phải là quý nhân gì đâu. Lần này ta đến đây cũng chỉ là do nhàn rỗi nên đọc Ngoại Đạo Truyện. Từ đó biết được nơi này nuôi dưỡng Thủy Chi Tinh. Ta cảm thấy tò mò nên đi tìm hiểu thực hư mà thôi.”
‘Không phải cố ý đợi chúng ta là tốt rồi!’
Mặc kệ thật giả, Cừu Phong khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng mang theo ý cười.
“Nếu tiên sinh đã câu được Ngân Khiếu Tử, chúng ta cũng không tiện quấy rầy, đành phải tạm biệt thôi! Hòa Nhi, Y Y, chúng ta đi!”
Cừu Phong lại ôm quyền với Kế Duyên, sau đó dẫn hai đứa trẻ rời đi.
Kế Duyên có thể nhận ra Cừu Phong có chút cẩn thận đề phòng mình. Nhưng ngoại trừ việc chắp tay đáp lễ ở Bích Thủy Đàm này thì trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên nói cái gì. Lần đầu tiên tiếp xúc với tu tiên giả kết thúc như vậy sao?
Hai đứa trẻ vẫn không cam tâm, đi đường đều đá bên này một cái, ngắt cây cỏ bên kia một cái. Sau khi rời khỏi Bích Thủy Đàm một đoạn ngắn, cô bé nhịn không được khẽ phàn nàn.
“Tên kia, còn cướp Ngân Khiếu Tử của chúng ta, ngay cả con nít cũng không nhường…”
Cừu Phong có chút dở khóc dở cười. Đứa nhỏ này thật sự xem Bích Thủy Đàm là nhà của nhà mình rồi.
Chỉ là không nghĩ tới cậu bé cũng nói thêm một câu: “Ừ, không biết xấu hổ…”
Vốn là mấy câu trước còn không có gì, nhưng câu “không biết xấu hổ” vừa thốt ra, Cừu Phong biến sắc, lập tức quát lớn.
“Hòa Nhi!”
Đứa nhỏ này quả thực không biết trời cao đất rộng. Trên đời này có rất nhiều người có đạo hạnh cao thâm, có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén. Hơn nữa, những cái khác thì không nói, trực tiếp mắng chửi người khác chính là chuyện phạm húy kiêng kị.
“Ha ha ha ha… Nói cũng đúng, cướp đồ của con nít quả thật có chút không biết xấu hổ!”
Âm thanh của Kế Duyên truyền đến, mặc dù hắn đang cười nhưng trong lòng Cừu Phong đột nhiên khẽ động. Gã khẩn trương vận chuyển pháp lực, ngọc trâm trên đỉnh đầu cũng chuyển từ màu lam sang màu đỏ. Vậy mà gã lại dùng cảnh giới của người trong tiên môn để đề phòng một người rõ ràng không hề mang theo một chút lực lượng nào.
Biên: Cún Con
***
Kế Duyên vừa bông đùa xong thì hắn cũng thấy rõ hai đứa trẻ mới đến. Đúng vậy, là thấy rõ.
Hai đứa toàn thân là áo bào lam nhạt, sạch sẽ, không bám một hạt bụi nào, ngay cả trên giày của hai đứa nhỏ cũng không. Mặt mũi cũng trắng tinh.
Có lẽ hai đứa trẻ này đi theo đường núi tới đây. Hơn nữa, lúc này sắc trời cũng đã tối. Nếu hai đứa nhỏ này bình thường thì chúng còn dám chạy trên đường núi vào giờ này sao? Còn dám đi tới đầm nước sâu có chút kinh khủng này nữa chứ?
Hắn lại nhìn phía sau, xác nhận là không có người lớn đi theo, khả năng hai đứa trẻ này là người bình thường càng lúc càng thấp. Hơn nữa, trên thân lại không có yêu khí hay âm khí gì cả….
‘Thần núi sao? Nói không chừng đây chính là tiên nhân đầu tiên mà ta gặp được?’
Trong lòng Kế Duyên khẽ động, nhưng dường như không kích động như trong tưởng tượng. Hắn lại giả vờ cúi đầu đọc sách, trong đầu lại rất hiếu kỳ không biết người tới cụ thể là ai.
Bất quá, cho dù Kế Duyên vẫn khí định thần nhàn nhưng hai đứa trẻ lại nhịn không được. Đứa bé trai lên tiếng:
“Này, người câu cá kia, lúc nào thì ngươi rời đi? Dù sao thì ngươi cũng không câu được cá đâu.”
Cô bé cũng lập tức tiếp lời:
“Trời đã tối rồi, ngươi không sợ trên núi có dã thú sao?”
Đứng trên suy luận của một người bình thường thì lời nói của hai đứa trẻ này quả thật rất có ý tứ.
Kế Duyên lại quay đầu nhìn cả hai.
“Trời đã tối, đám tiểu hài tử các ngươi lại dám chạy nhảy lung tung trên núi, không sợ người nhà lo lắng hay dã thú ăn thịt sao?”
“Chúng ta không sợ!”
“Đúng! Chúng ta không sợ!”
Dường như muốn tăng thêm sức thuyết phục, bé gái lại nói thêm một câu.
“Ngươi đừng nghĩ chúng ta là tiểu hài tử, võ công của chúng ta rất cao đấy!”
Kế Duyên nở nụ cười, gật đầu đồng ý.
“Thì ra là vậy, thất lễ, thất lễ. Bất quá ta cũng không sợ. Võ công của ta cũng rất cao!”
Nói xong, Kế Duyên lại cúi đầu đọc sách. Dù sao thì hắn cũng không có ý định nhấc mông rời đi.
Qua đoạn trao đổi ngắn ngủi vừa rồi, có lẽ hai người này nhìn bề ngoài thì không khác gì trẻ con nhưng có thể là mấy lão gia hỏa một trăm tám mươi tuổi ấy chứ.
“Hừ! Ngươi có câu cá cả đêm thì cũng không có con cá nào mắc câu đâu!”
Đứa bé trai vừa nói xong câu này, đột nhiên thần sắc Kế Duyên khẽ động. Tuy cần câu không có động tĩnh gì, nhưng lưỡi câu trong đầm hình như đang nhúc nhích.
Sau một khắc, dây câu khẽ run lên nhè nhẹ. Kế Duyên nheo mắt lại, cổ tay phát lực rồi giật một cái. Hắn không làm ra động tác to lớn gì, cần câu dường như đang làm ảo thuật, uốn lượn rồi kéo lên.
“Rầm ào ào~~~”
Vốn dĩ đầm nước xanh biếc đang yên ả, lặng ngắt như tờ, bỗng một con cá bị kéo ra khỏi mặt nước, để lại một lớp bọt nước lăn tăn. Con cá màu trắng bạc, hơi trong suốt, dài chừng ngón tay trỏ, đang bị móc vào lưỡi câu. Nó bị dây câu và cần câu kéo giật lên không trung.
“Ngân Khiếu Tử!”
Cả hai đứa trẻ đều đồng thanh hô lên.
Vào lúc tiếng kinh hô vang lên, đứa bé trai dường như theo bản năng vung lên một khối ngọc bội hình tròn màu lam. Trong chốc lát, lam ngọc dần từ nhỏ biến lớn, kéo theo một đạo ánh sáng màu lam nhạt, bay về phía con cá bạc đang vùng vẫy trên không. Phía sau miếng ngọc bội đang phát sáng kia hiện ra bóng dáng mơ hồ của một cái túi.
“Hả?”
Kế Duyên vung vẩy gậy trúc. Dựa vào cảm giác của một cao thủ giang hồ hàng đầu, dây câu đang kéo con cá bạc giống như loài chim bay linh hoạt trên trời. Miếng ngọc bội màu lam kia bay không chậm nhưng vẫn không bắt được con cá.
Sau hai lần ngọc bội xẹt qua con cá, Kế Duyên trực tiếp giật mạnh, lưỡi câu và con cá bạc bỗng nhiên rớt xuống, bay về phía hắn.
Một dòng nước từ trong đầm bay lên, ngưng tụ thành một thủy cầu như hình bong bóng cao su trước người Kế Duyên.
“Ba~~”
Ngay tại thời khắc hình thành thủy cầu, con cá bạc rơi vào đấy lại cực kỳ chuẩn xác. Mà khi đó, theo động tác của Kế Duyên, lưỡi câu bằng sắt cũng nhẹ nhàng rời khỏi miệng con cá.
Đứa bé trai kia cau mày, thu lại ngọc bội đang bay trên không trung. Nó và cô bé đều nhìn chằm chằm vào Kế Duyên. Hai đứa nhìn xem cá bạc làm sao thoát được thủy cầu.
“Ngươi là người ở đâu? Dám đến Bích Thủy Đàm ăn trộm cá Ngân Khiếu Tử!”
Kế Duyên tạm thời thu cần câu để sang một bên, nghiêng người nhìn về phía hai đứa trẻ mặt mày giận dữ.
“Chẳng lẽ đám người Ngọc Hoài Sơn các ngươi độc chiếm Bích Thủy Đàm này sao?”
Vừa nhìn thấy ngọc bội hình tròn màu lam nhạt kia thì Kế Duyên đã biết hai người này là ai.
“Ngươi biết về Ngọc Hoài Sơn mà còn không đưa cá Ngân Khiếu Tử cho chúng ta?”
Tính tình của đứa bé trai này còn rất trẻ con, cũng không khác những đứa trẻ con nhà bình thường là bao.
Kế Duyên cũng nở nụ cười.
“Ta ngồi đợi nửa ngày mới câu được con cá này, dù cho Ngọc Hoài Sơn của các ngươi có là danh môn tiên phủ ở Kê Châu thì cũng không thể trắng trợn cướp bóc được đâu?”
“Ngươi! Bích Thủy Đàm này chính là của Ngọc Hoài Sơn chúng ta! Vì vậy Ngân Khiếu Tử cũng là của chúng ta.”
“Hàng năm, chúng ta đều đến đây trông coi Ngân Khiếu Tử, cũng đã rất nhiều năm rồi!”
Nếu là trước đây thì có lẽ Kế Duyên đã bị hai đứa trẻ này hù dọa thật. Nhưng bây giờ, dù sao thì hắn cũng đã hiểu được khá nhiều chuyện.
“Ha ha, Bích Thủy Đàm này vô pháp vô cấm, lại cách Ngọc Hoài Sơn gần bảy, tám trăm dặm, chẳng lẽ cái hồ này là vật trong sơn môn các ngươi sao?”
Kế Duyên nói xong, dưới đáy lòng khẽ động, hắn cố ý vừa giống như đùa giỡn, vừa rất nghiêm túc nói với hai đứa trẻ thêm một câu.
“Không có trưởng bối đi theo sao? Mặc kệ hai đứa tiểu tử các ngươi muốn khóc thì khóc!”
Vốn đây chỉ là một câu nói thăm dò có chút châm chọc của Kế Duyên, không nghĩ tới, lúc hắn vừa dứt lời thì có âm thanh vang vọng từ xa truyền đến.
“Khiến các hạ chê cười rồi. Đúng là Ngọc Hoài Sơn chúng ta đuối lý!”
Âm thanh này không giống giọng nói công chính bình thản, hùng hậu có lực của Kế Duyên, nhưng cũng có thể được gọi là ôn tồn, lễ độ. Khi thanh âm này cất lên thì xuất hiện một gã trung niên mặc áo dài màu lam, tà áo bồng bềnh phiêu dật, trên đỉnh đầu có một búi tóc được trâm ngọc buộc gọn lại. Gã giống như bước ra từ không khí vậy.
Trước đó, căn bản là Kế Duyên không phát hiện ra sự tồn tại của người này, nhìn không thấy, nghe không được. Quả thực khiến hắn hoảng sợ. Chỉ là Kế Duyên đã được rèn luyện mấy lần, cho nên biểu hiện lần này của hắn cũng không có gì thay đổi, đôi mắt màu xám trắng cũng không chớp một cái.
Trên thực tế, Kế Duyên còn khiến cho người vừa đến hoảng sợ hơn. Gã nhìn không thấu người câu cá là thần thánh phương nào, trên người hắn không có bất kỳ ánh hào quang nào tỏa ra, tựa như phàm nhân, nhưng lại hoàn toàn hợp thành một thể với xung quanh.
Đặc biệt là lúc hắn trêu chọc cậu bé, nhìn chuyển động của cần câu và dây câu kia quả thực là cử trọng nhược khinh, không có một tia khí tức, thậm chí không có bất kỳ pháp lực nào lộ ra ngoài. Công pháp khống chế nước vô cùng trơn tru, không gặp một chút khó khăn nào. Hắn chỉ dùng kỹ thuật khống thủy đơn giản nhất, không nhiều hơn một phần.
Hơn nữa, lúc bản thân nam tử áo lam bước ra thì cũng đã nhìn thấy đôi mắt đặc thù của Kế Duyên. Gã bèn cảm thấy đối phương có thể nhìn thấu Hóa Hư ngọc phù sau lưng mình.
“Ha ha. Ta cũng là tùy tiện nói mà thôi, không nghĩ tới thực sự có trưởng bối đi theo, các hạ quả thật nhẫn nại!”
Đang nói chuyện, Kế Duyên cũng hơi nghiêng người. Hắn không muốn mình cứ mãi quay lưng lại khi nói chuyện với người kia. Vì vậy, nam tử áo lam cũng nhìn thấy cuốn <> trên đầu gối Kế Duyên, khiến cho ánh mắt gã có chút ngưng tụ.
‘Thông Minh Sách? Là Thiên Lục Thư!’
Gã mới đến căn bản không nghĩ lời nói của Kế Duyên là thật. Đối phương vừa câu cá vừa đọc sách, cũng tuyệt đối không có khả năng đọc được những điều này từ trong sách.
“Các hạ nói đùa rồi. Là hai hậu bối tuổi nhỏ hồ đồ. Chỉ là Bích Thủy Đàm này một năm mới sinh ra được một con Ngân Khiếu Tử, có ích lợi cho việc tu hành của hai đứa, nên chúng nó mới nóng nảy như vậy.”
Nói xong câu này, nam tử áo lam khẽ vung tay. Hai đứa trẻ giống như bị một lực vô hình lôi kéo về phía sau. Nhìn qua thì tưởng rằng gã đang dạy dỗ hai đứa vì sự vô lễ vừa rồi, nhưng thực ra lại đang yên lặng đề phòng Kế Duyên.
Đạo hạnh của người câu cá trước mặt sâu không lường được. Tính tình nhìn thì ôn hòa đấy nhưng chưa chắc là thật. Gã vẫn nên cẩn thận đối đãi mới thỏa đáng.
‘Chỉ là một con Ngân Khiếu Tử mà thôi, giờ phải tìm lý do thối lui mới được!’
“Tại hạ là Cừu Phong ở Ngọc Hoài Sơn, không biết tên họ tiên sinh là gì, tới đây là để chờ chúng ta sao?”
Cừu Phong cố ý nói chuyện hòa hoãn, cách xưng hô cũng trở nên cung kính hơn, hơi chắp tay về phía Kế Duyên.
Tất nhiên là Kế Duyên cũng không dám khinh thường. Hắn chậm rãi đứng dậy, sau đó mới chắp tay đáp lễ. Hắn do dự một chút mới quyết định là vẫn nên nói tên thật ra.
“Kẻ hèn họ Kế, tên Duyên, cũng không phải là quý nhân gì đâu. Lần này ta đến đây cũng chỉ là do nhàn rỗi nên đọc Ngoại Đạo Truyện. Từ đó biết được nơi này nuôi dưỡng Thủy Chi Tinh. Ta cảm thấy tò mò nên đi tìm hiểu thực hư mà thôi.”
‘Không phải cố ý đợi chúng ta là tốt rồi!’
Mặc kệ thật giả, Cừu Phong khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng mang theo ý cười.
“Nếu tiên sinh đã câu được Ngân Khiếu Tử, chúng ta cũng không tiện quấy rầy, đành phải tạm biệt thôi! Hòa Nhi, Y Y, chúng ta đi!”
Cừu Phong lại ôm quyền với Kế Duyên, sau đó dẫn hai đứa trẻ rời đi.
Kế Duyên có thể nhận ra Cừu Phong có chút cẩn thận đề phòng mình. Nhưng ngoại trừ việc chắp tay đáp lễ ở Bích Thủy Đàm này thì trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên nói cái gì. Lần đầu tiên tiếp xúc với tu tiên giả kết thúc như vậy sao?
Hai đứa trẻ vẫn không cam tâm, đi đường đều đá bên này một cái, ngắt cây cỏ bên kia một cái. Sau khi rời khỏi Bích Thủy Đàm một đoạn ngắn, cô bé nhịn không được khẽ phàn nàn.
“Tên kia, còn cướp Ngân Khiếu Tử của chúng ta, ngay cả con nít cũng không nhường…”
Cừu Phong có chút dở khóc dở cười. Đứa nhỏ này thật sự xem Bích Thủy Đàm là nhà của nhà mình rồi.
Chỉ là không nghĩ tới cậu bé cũng nói thêm một câu: “Ừ, không biết xấu hổ…”
Vốn là mấy câu trước còn không có gì, nhưng câu “không biết xấu hổ” vừa thốt ra, Cừu Phong biến sắc, lập tức quát lớn.
“Hòa Nhi!”
Đứa nhỏ này quả thực không biết trời cao đất rộng. Trên đời này có rất nhiều người có đạo hạnh cao thâm, có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén. Hơn nữa, những cái khác thì không nói, trực tiếp mắng chửi người khác chính là chuyện phạm húy kiêng kị.
“Ha ha ha ha… Nói cũng đúng, cướp đồ của con nít quả thật có chút không biết xấu hổ!”
Âm thanh của Kế Duyên truyền đến, mặc dù hắn đang cười nhưng trong lòng Cừu Phong đột nhiên khẽ động. Gã khẩn trương vận chuyển pháp lực, ngọc trâm trên đỉnh đầu cũng chuyển từ màu lam sang màu đỏ. Vậy mà gã lại dùng cảnh giới của người trong tiên môn để đề phòng một người rõ ràng không hề mang theo một chút lực lượng nào.
Bình luận facebook