• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Lạn Kha Kì Duyên (4 Viewers)

  • Chương 82: Trượt rồi, trượt rồi

Dịch: Sided Lovettt Đại Gia



Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách Công Tử



***



Sông Xuân Mộc cách Xuân Huệ phủ khoảng hơn trăm dặm về phía nam, có một đoạn sông dài uốn lượn, hai bên bờ tựa sát gò núi. Nơi đây mặc dù không phải chỗ rộng nhất của cả con sông nhưng cũng rộng hơn trăm trượng, và tuyệt đối là chỗ sâu nhất của sông Xuân Mộc, thế nước cũng tương đối êm dịu.



Dưới đáy sông tồn tại vô số dãy núi phủ rong rêu, tầng tầng như mê cung nhằm che dấu đi điều thần dị. Ngoài ra nơi đây còn có một cái bong bóng khí bề ngoài u ám bám vào đáy sông, bên trong cũng đồng dạng tràn ngập cát đá rong rêu. Rất có khả năng bên trong bong bong khí này ẩn chứa Càn Khôn.



Có một tòa phủ đệ quy mô còn lớn hơn Xuân Huệ phủ bên ngoài Giang Thần Miếu tồn tại ở chỗ này.



Cả tòa phủ đệ mặc dù giống như quả trứng ngỗng đặt lên dãy núi thô kệch, nhưng lại có cảm giác hài hòa và khí thế to lớn. Tòa phủ đệ này cũng tương tự phàm trần kiến trúc, có đình đài lầu các, đại điện và các gian phòng lớn.



Tại bãi đất to lớn ở trung tâm hậu viện, có một con bạch giao không vảy thoải mái nằm trên đó. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, ngoại trừ không vảy ra thì con giao long này cực kỳ giống Chân Long.



Nước bên trong tòa phủ đệ này cực kỳ trong. Nếu không phải râu rồng màu trắng ngẫu nhiên hất lên tạo thành một đợt bọt khí nhỏ xíu thì cho dù mắt thường của phàm nhân có thể nhìn thấy tòa phủ đệ này cũng sẽ cho rằng nơi này không hề có nước.



Nơi lối vào bong bóng khí có một bảng hiệu nằm ngang mang theo chút huỳnh quang treo ở chỗ cao, bên trên ghi ba chữ lớn "Xuân Mộc phủ" vô cùng tinh tế.



Lão quy đang chở rượu bơi tới nơi đó, mười mấy vò rượu ngon trên lưng đều được thủy pháp trói buộc để chúng không trôi đi hoặc bị thấm nước.



Lão quy vừa đặt bốn chân xuống đáy sông, liền có tiếng nói nghiêm nghị truyền đến.



"Dừng bước! Đây là Giang Thần phủ đệ, không được tự tiện xông vào!"



Hai cái bóng u ám một trái một phải dần dần hiện thân, thì ra là hai tên quái vật hình người có răng nanh, cả thân thể và bộ mặt đều màu xanh, mái tóc dài trên dỉnh đầu trôi nổi trong dòng nước.



"Hai vị Dạ Xoa đại nhân, ta là lão quy, ta là lão quy!"



Lão quy liền tranh thủ dỡ rượu ngon trên lưng xuống, theo dòng nước nâng chúng lơ lửng ở phía trước.



"Đây là các loại rượu ngon nhất tới từ Đại Trinh, ngoại trừ Thiên Nhật Xuân, còn có Túy Kim Tiêu và Đỗ Khang. Lão quy có được liền tới để dâng tặng cho Giang Thần lão gia, mong rằng Dạ Xoa đại nhân dàn xếp báo lại một tiếng, để lão quy có thể gặp mặt Giang Thần lão gia!"



Lão quy ngửa người đứng dậy, dùng hai chân trước ôm lồng ngực học theo động tác con người thở dài.



"Lão quy, ngươi còn chưa từ bỏ ý định, Giang Thần lão gia đang chợp mắt, chúng ta cũng không dám tùy tiện quấy rầy!"



"Dạ Xoa đại nhân, ngài quý nhân hay quên. Giang Thần lão gia mùa hạ hàng năm đều bơi ra sông lớn, đã sắp đến ngày Hạ Chí, tất nhiên sẽ tỉnh lại. Cầu Dạ Xoa đại nhân dàn xếp, Giang Thần lão gia được uống rượu ngon hẳn là sẽ vui vẻ!"



Lão quy không ngừng chắp tay, dùng hết khả năng miệng lưỡi của mình, rốt cục thuyết phục được hai vị Dạ Xoa.



"Vậy thì ngươi chờ tại đây, ta đi bẩm báo!"



Nói xong câu này, một tên Dạ Xoa trong đó liền chậm rãi tiến vào Giang Thần phủ.



Một lát sau, ở nơi bạch giao đang nằm, Dạ Xoa vừa mới đến, bạch giao liền nỉ non mở miệng.



"Con rùa kia lại tới sao?"



Dạ Xoa vội vàng cúi đầu chắp tay.



"Hồi lão gia, chính là lão quy kia, năm nay lại dâng lên rất nhiều rượu ngon, nói là đến từ Đại Trinh."



Con ngươi dài hơn hai mươi trượng của bạch giao mở ra một khe hở, bên trong lộ ra u quang màu hổ phách.



"Uống rượu của hắn nhiều năm như vậy, năm nay liền gặp hắn một lần đi. Ngươi dẫn hắn tiến vào!"



"Rõ!"



Dạ Xoa sau khi cáo lui liền nhanh chóng chạy về hướng cửa phủ.



"Giang Thần lão gia để ngươi đi vào, theo ta!"



Lão quy nghe vậy vui mừng quá đỗi, không ngừng nói lời cảm tạ rồi mang theo rượu ngon đi cùng Dạ Xoa tiến vào Giang Thần phủ đệ.



Tòa phủ đệ này bên trong tuy có đình đài lầu các, nhưng lại hết sức quạnh quẽ, tựa như chỉ có lão quy cùng Dạ Xoa tiến về trước, mà không nhìn thấy những hạng tôm cá khác.



"Lão gia Long khí quá thịnh, thủy tộc bình thường ở lâu tại đây sẽ cảm thấy không được tự nhiên, dẫn đến bọn hắn phải lựa chọn sinh sống ở biệt phủ riêng, cho nên nơi này nhìn tương đối quạnh quẽ."



Dạ Xoa giống như là biết lão quy đang suy nghĩ gì, bèn giải thích một câu như vậy.



Càng đến gần bãi đất ở hậu viện, lão quy cũng cảm giác được áp lực càng ngày càng lớn. Sau khi vượt qua một cách cổng lớn, trước mắt là một cái bình phong, nhìn sang hai bên đã có thể được thân rồng đáng sợ kia.



"Lão gia, đã đưa Hắc Bối Lão Quy đến, thuộc hạ cáo lui!"



Nhìn thấy Dạ Xoa hành lễ xong lui ra, lão quy giật mình rồi vội vàng hướng về phía bình phong hành lễ.



"Hắc Bối Lão Quy Ô Nhai của sông Xuân Mộc, bái kiến Giang Thần lão gia!"



"Ừm... Tới đây nói chuyện!"



Bạch giao nói chuyện một cách chậm chạp. Lão quy vội vàng mang theo rượu ngon bò vòng qua bình phong, đầu óc trì trệ khi nhìn thấy cả thân hình của bạch giao.



"Cái tên Ô Nhai này là do ngươi tự đặt sao?"



Hai con ngươi bạch giao hơi mở, u quang phát ra khiến lão quy không dám động đậy.



"Hồi Giang Thần lão gia, đúng là lão quy tự đặt tên."



Đầu của bạch giao hơi ngẩng lên một chút, miệng rồng há ra để lộ từng luồng gió lạnh khiến lão quy có cảm giác ngạt thở như sắp bị nuốt đến nơi, với tính cách của giao long thì cũng có khả năng thật sự sẽ làm vậy.



"Lão quy ngươi tuy tu vi đã lâu không tinh tiến, nhưng cũng tinh thông bói toán, chẳng lẽ không biết truy cứu nguồn căn. Giao long mất vảy như ta nếu so sánh với ngươi cũng chỉ mạnh hơn ba phần mà thôi."



Lão quy nằm rạp trên mặt đất, chân trước ép đầu rùa xuống sát mặt đất, tựa như lễ bái.



"Giang Thần lão gia, ngài hẳn là biết được nỗi khổ của yêu tộc ta, phải trơ mắt nhìn mình hao phí tuổi thọ, ngoại trừ cầu ngài chỉ điểm một con đường, lão quy ta đã không có cách nào khác."



Bạch giao nhìn lão quy không ngừng dập đầu, thần sắc vẫn không biến hóa.



"Ngươi những năm này cũng coi như trợ giúp vài tên phàm nhân một bước lên mây, vì điều này mà không tiếc liên tiếp bói việc của trời, nhưng có người nào hồi báo cho ngươi không?"



Vấn đề này của bạch giao khiến lão quy trầm mặc.



"Ta có thể giúp ngươi lập một tượng rùa tại thần miếu, mượn hương hỏa của dân chúng để ngươi biến hóa, nhưng chắc hẳn ngươi đã biết được đại giới cho việc biến hóa này a..."



Bạch giao khi nói chuyện ngẩng đầu lên, râu rồng phất phơ nhìn về phía lão quy.



Một vò Thiên Nhật Xuân lơ lửng, giấy dán tự động xé mở, từng dòng rượu óng ánh bay ra bị hút vào miệng rồng.



"Rượu cũng không tệ lắm..."



Đúng lúc này, một đạo Huyền Hoàng chi khí tựa như sương mù du động trong nước từ trên không trung của phủ đệ đột nhiên xuất hiện, bạch giao cảm giác được gì đó nên vừa vặn quay đầu nhìn lại. Khí tức này liền tiến vào đỉnh đầu của giao long, một cảm giác choáng váng truyền đến.



"Ngô..."



Từng cơn sóng trong đình viện bỗng nhiên bành trướng. Cát mịn giống như gặp trùng kích từ một vụ nổ mạnh, từ trung tâm của dòng nước trong suốt dâng tràn ra tứ phía...



Bốn chân lão quy gắt gao bám chặt mặt đất, nhưng vẫn bị dòng nước trùng kích đẩy lùi về phía sau.



Bạch giao trước mắt tựa như uống say, ở phía trước lắc qua lắc lại.



"Rượu này mạnh như thế?"



Cái suy nghĩ hoang đường này vừa xuất hiện, liền bị lão quy bác bỏ.



Đợt phong ba của tòa phủ đệ này kéo dài khoảng ba bốn năm cái hô hấp mới kết thúc. Bạch giao vẫn lung lay đứng không vững lắc lắc đầu, thật giống như phàm nhân khó chịu khi uống phải một ngụm lớn rượu thuốc đại bổ vậy.



Lão quy đã tuột đến góc đình viện, nơm nớp lo sợ không dám động đậy. Long uy ở phía trước không ngừng tràn ra khiến y cảm thấy cực kỳ áp bách.



"Lão gia, ngài bị sao thế?"



Dạ Xoa từ bên ngoài chạy vào, thanh âm hết sức kinh ngạc.



"Ta cũng không biết... Chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt nghiêm trọng..."



Bạch giao lắc lắc đầu, càng thanh tĩnh lại gã lại càng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhìn lão quy và Dạ Xoa rồi nói.



"Các ngươi chờ ở đây, ta đi một chút sẽ về!"



Nói xong, bạch giao long đằng vũ động, gạt phăng từng cơn sóng, chỉ trong chốc lát đã rời khỏi Xuân Mộc phủ, hóa thành một đạo bóng trắng mờ ảo bơi về hướng bắc.



Khoảng một khắc sau, ở một đoạn sông gần Xuân Mộc phủ có một con sóng "Oanh ~" nổ tung, mắt thường không thể nhìn thấy được long ảnh mơ hồ hóa thành lưu quang bay đi.



Bên trên chiếc lâu thuyền gần đó có không ít người kinh ngạc vạn phần nhìn con sóng lớn nổ tung ở phía xa mà không hiểu nguyên do vì sao.



Lại một khắc trôi qua, một lão giả trên năm mươi tuổi mặc quần áo phú quý bước vào chủ điện Giang Thần Miếu, ánh mắt quét tới quét lui toàn bộ hành khác chung quanh những vẫn chưa thể phát hiện điều gì. Cuối cùng gã đi đến lư hương trước tượng thần để điều tra, ánh mắt ngay tức lập tức tập trung gắt gao vào một nén hương.



Nén hương này đã bị những nén hương khác đẩy ra nơi hẻo lánh, ngã vào bên trong lư hương, có thể nhìn ra hương chỉ cháy một chút đã bị dập tắt.



"Vị thí chủ này, xin đừng cản trở các thí chủ khác dâng hương, thí chủ ngươi làm gì, coi chừng Giang Thần lão gia giáng tội ~~!"



Người coi miếu vốn đang dùng lời tốt đẹp khuyên bảo, thế mà đã thấy lão giả phú quý kia dám đem bàn tay hướng về phía lư hương.



Lão giả mắt điếc tai ngơ, ngón tay gã vừa mới chạm vào nén hương kia, nó liền biến thành bột phấn cháy đen tiêu tán vô tung, ngay cả tro tàn đều không còn lại bao nhiêu.



"Vị thí chủ này đừng vô lễ, mau mau lấy tay ra! Nếu không..."



Người coi miếu này đã đi đến, một câu còn chưa nói xong liền bị lão giả trước mắt bắt lấy cách tay.



"Người coi miếu, ta hỏi ngươi, mới vừa rồi có một người đặc thù ở đây dâng hương đúng không? Hắn dáng dấp ra sao, đến đây lúc nào, đi về nơi đâu rồi?"



Dưới sự kích động, trong mắt lão giả toát ra một cỗ khí phách nhiếp tâm, dọa người coi miếu không nói nên lời, khách hành hương chung quanh cũng lập tức lặng ngắt như tờ.



Sau một hồi lâu, lão giả mới lộ ra vẻ chán nản, buông tay người coi miếu ra.



"Ngươi làm sao có thể biết được chứ..."



Mà nơi xa bên ngoài Giang Thần Miếu, Kế Duyên cũng hoảng sợ nhìn về phía đó. Con giao già kia thời điểm chạy tới cơ hồ không che giấu hơi thở chút nào, phảng phất như hướng về phía ai đó tuyên cáo một câu "Ta tới".



"Hô... May mà đi sớm một bước..."



Kế Duyên vuốt vuốt ngực, nhìn lại Giang Thần Miếu một chút rồi tranh thủ thời gian tăng tốc bước chân vào thành.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom