• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Lãng khách vô danh (2 Viewers)

  • Chương 40

Một đường cung bóng tối ngang qua quét gần 50 tên Chân Linh cảnh đi đầu hàng, chết không nhắm mắt. Tuy nhiên sau đó thì cùng lắm chỉ làm bị thương vài người, càng không nói tới Nguyên Linh cảnh không có gì sứt mẻ, cái cung mô phỏng này khá giống với Cung Ánh Sáng thật sự, mỗi lần xuyên qua một người thì sẽ hao bớt một phần tinh thần lực, càng ngày càng yếu đi một ít. Qua một đợt Lam Vũ cảm thấy tinh thần lực của mình gia tăng một ít. Có chút động lực tất nhiên là hưng phấn muốn ra tay tiếp, đúng lúc này tên cầm đầu Bang Cá Mập tại chỗ này quát lên:

- Người anh em, ta thấy công pháp ngươi tu luyện bất phàm, có hứng thú gia nhập Bang Cá Mập bọn ta không, ta cho ngươi chức đường chủ, quản lý 5000 anh em. Chắc ngươi cũng biết tình huống của mình bây giờ nha, quyết định nhanh một chút. - Hắn thấy qua thực lực đại khái của Lam Vũ, tâm tư thu đàn em đắc lực lại nổi lên, hắn hiện tại chỉ là một phó bang chủ, quyền hạn cho người khác tối đa cũng chỉ là đường chủ cấp mà thôi, đây cũng là ưu đãi lớn nhất của hắn rồi.

- Hừ! Sa Văn Thái, ngươi an an ổn ổn làm cái phó bang chủ quyền cao chức trọng của ngươi đi, xen vào chuyện của Tử Thiên Vương coi chừng có ngày diệt bang. - Bên quản sự quán ăn Tử Thiên nghe thấy đối phương muốn thu tên này, bảo vệ hắn, thì lập tức trở mặt đe dọa, dù sao hậu trường của hắn là Tử Thiên Vương một Địa Linh hậu kỳ cao thủ, sợ ai chứ, bang chủ Bang Cá Mập cũng chỉ là một tên Nguyên Linh đỉnh phong, so một cái là biết ai lợi hại liền.

- Hahaha, cười chết ta mất! Cười chết ta! Chuyện cỏn con của một tiểu Chân Linh cảnh mà cũng phải kinh động tới Tử Thiên Vương đại nhân sao? Ngài thèm quan tâm sao? Đừng nói là một tiểu Chân Linh cảnh, coi như hôm nay các ngươi chết sạch, chỉ sợ Đại Nhân cũng không thèm ngó nửa con mắt. - Tên phó bang chủ cười to, kéo theo đám đàn em cười a dua, hắn nói đúng, mỗi vị Vương giả trong Tứ Đại Vương Giả: Lam Yêu, Đại Loạn, Tử Thiên, Địa Hạ đều là loại người cao cao tại thượng, dưới bọn họ không có nhiều người nhưng đều là đỉnh cấp trong đỉnh cấp, trừ khi có thuộc hạ Địa Linh cảnh bị thương hay mất mạng bọn họ mới quan tâm, còn lại đều không quản, nhưng mà có một số thuộc hạ thân tín của bọn họ quản.

- Ngươi... Mẹ nó, dám coi khinh ta! Bây đâu, lên giết hết bọn chúng cho ta. Lênnnnnn. - Thẹn quá hóa giận, tên này trút lên đầu đám Bang cá mập. Đám kia chỉ là dân đâm thuê chém mướn, chủ thuê bảo sao thì làm vậy, đều vì tiền cả.

Lam Vũ đứng ở một bên trợn mắt há mồm!!! WTF, cái gì thế này, bọn này không phải tìm mình gây chuyện à, sao lại đổi thành đánh nhau thế. Bọn này bị não? Sau đó cười nhẹ một cái lặng lẽ tan vào trong bóng đêm, vì giờ không ai đặt sự chú ý lên anh nữa nên mọi thứ cũng trở nên đơn giản hơn. Anh tìm một chỗ hỗn loạn rồi lẫn vào trong đó, vừa suy nghĩ vừa lâu lâu "lỡ tay đâm chọt" vài vị kiếm chút "kinh nghiệm". Anh vẫn đang tìm vị trí đông người nhất mà chuẩn bị xả skill, xung quanh người đến xem chiến ngày càng nhiều, sau đó đều chuyển thành tin tức truyền đi khắp nơi. Tên quản sự của quán ăn Tử Thiên thấy thế trận thế này thì cảm thấy không linh, kêu thêm người cho chắc:

- A Bảo, ngươi mau chạy về quán ăn báo cáo chuyện này lại với Thiên Tàn trưởng lão, bảo ngài chi viện cho ta, mau lên! - Quát lên với tên tâm phúc bên cạnh, dục hắn mau đi, trong lòng đinh ninh chờ đợi Thiên Tàn trưởng lão mà đến thì chuyện này chắc chắc chấm dứt, ai mạo phạm hắn đều phải chịu tội.

- Vâng, quản sự đại nhân! - Tên này chân cũng khá nhanh nhẹn, không nói 2 lời liền chạy thật mau. Ai ngờ chạy được 300m thì "Đoàng" một tiếng thật lớn vang lên, 1 tia sáng đen huyền lóe lên rồi biến mất, tên A Bảo nọ đã nằm thẳng cẳng trong vũng máu rồi. Biến cố này làm 2 bên tạm thời ngừng chiến, nhìn sang hướng tia sáng đen phát ra. Bên bang Cá Mập thấy vậy thì cười to, còn bên quán ăn thì vẻ mặt thêm nghiêm trọng, bọn họ nhìn thấy cái gã "mục tiêu chung" đang nhởn nhơ đứng đó cầm trên 2 tay là một "vũ khí" gì đó kỳ quái. Đúng, đó là Lam Vũ, anh đang cầm trên tay khẩu súng Barret M99, tất nhiên nó chỉ là hàng mô phỏng có vẻ ngoài thôi, bên trong chẳng có gì cả, thật ra anh mô phỏng AWM hay M700 thì uy lực nó cũng như con Barret thôi, vì đều là hàng giả, nhưng mà anh thích thế, ngày xưa chơi CF thì con Barret này ngon nhất trong các dòng súng nhắm đấy, ngoại hình nhìn rất oai, anh cười to:

- Haha, nhìn ta cái gì! Các vị...tiếp tục đánh đi, ai thắng ta sẽ theo kẻ đó, haha! Ngại quá, ta chỉ là một trọng tài công tư phân minh thôi, công bằng là trên hết, ai lại chơi gọi người, thắng thua do trời đi! Các anh em cứ chơi thoải mái, không cần đề phòng người ngoài đâm phía sau đâu, haha. - Tất nhiên không cần đề phòng người ngoài, nhưng ta là người trong nghe, haha. Đằng sau những dãi băng kín mít hiện lên nụ cười thú vị, hôm nay ta sẽ là diễn viên chính. Không biết tự bao giờ lão nhị đã lên "cầm quyền".

- A Bảo, A Bảo! AAAAAAAAAAAAAAA! - Tên quản sự gọi to tên tâm phúc lâu năm của mình, thấy hắn đã không còn tí hơi thở nào thì thét lớn, gân nổi chằng chịt, bên ngoài bốc lên lên những hào quang màu tím. Hắn thật sự bạo nộ rồi, tuy A Bảo là đàn em của hắn nhưng theo hắn đã hơn 100 năm, tình cảm gần như huynh đệ, hôm nay gã chết, hắn có thể không giận sao, bỏ qua luôn bất quy tắc của Thành phố Hỗn Loạn là trong thành đánh nhau trừ phi sống chết thì tránh sử dụng linh lực.

- Lang Manh, ngươi dám vi phạm bất quy tắc? - Sa Văn Thái thấy tên quản sự quán ăn tử thiên bùng nổ linh lực thì quát lớn, không ngờ to gan tới mức dám vi phạm bất quy tắc, bất quy tắc là gì, tức là quy tắc ngầm, không có luật nào định ra cả, cũng không phải do ai định ra nhưng mà cả thành phố đều ngầm coi là một quy tắc, ít người dám vi phạm, dù sao thì các công trình kiến trúc tuy đổ vỡ nhiều nhưng vẫn còn đó, cũng là mái nhà chung của mọi người, là chỗ dựa để chống lại các đợt xâm lấn của sinh vật khác, sao có thể để con người đánh nhau tàn phá được, nếu không có quy tắc này thì thành phố Hỗn Loạn xây bao nhiêu cái công trình cũng khẳng định đều sụp đổ.

- Haha, ngươi biết điều thì mau biến đi, không đừng trách tại sao ta độc ác, tiểu tử kia nhất định phải chết, ngươi... - Chưa kịp dọa nạt hết câu thì "đoàng" một tiếng, một viên đạn to như trái trứng gà găm thẳng vào tim hắn, tuy nhiên đã bị linh lực của hắn chặn mất, nhưng cũng khiến hắn bị hất văng ra mười mấy mét, nơi bị trúng đạn đau nhói, mặc dù không gây ra vết thương thực chất.

- Ngươi... - Lần này hắn lại chỉ tay vào mặt Lam Vũ.

- Ngươi ngươi cái gì, đồ ngu, có ngon thì tới đây. Haha, tới đây! - Đồ dầu vào lửa thì lúc nào cũng lớn hơn mà.

Tên Sa Văn Thái của Bang Cá Mập thấy Lam Vũ đang cố khiêu khích tên Lang Manh, thì cho rằng anh dựa hơi vào Bang Cá Mập của hắn mà làm càn, gây họa nên mặt trầm xuống:

- Tiểu tử, đừng tưởng Sa Văn Thái ta yêu tài muốn chiêu mộ ngươi thì ngươi muốn làm gì cũng được, khiêm tốn một chút cho ta, nếu không ta không ngại một đao chém chết người đâu. - Hắn tất nhiên sợ nhất là có mấy tên thuộc hạ mắt cao hơn đầu, thích trêu chọc người khác, đâu phải ai cũng trêu được, lỡ chọc trúng mấy cường giả mạnh hơn hắn thì xác định cả tên thuộc hạ lẫn hắn thì sao? Chuyện này xảy ra đâu có ít lần.

Lam Vũ nghe vậy thì phì cười, tên này cũng có óc suy tưởng phong phú quá, nhưng mà anh ngại nhiều lời với hắn, anh chỉ cần chọc người nào mà anh thấy chọc sẽ vui thôi. Đáp lại bằng hành động sẽ là thực tế nhất, anh đổi khẩu Barret trên tay thành khẩu Desert Eagle, làm một tư thế hình sự chĩa súng vào hắn. Sa Văn Thái thấy đối phương chĩa "vũ khí" vào mình thì vội vàng vận linh lực tạo ra một lớp lá chắn bảo vệ trước mặt mình rồi quát:

- Haha, nực cười, tưởng cái vũ khí kia của ngươi có thể làm bị thương ta sao, biết điều thì bỏ vũ khí xuống, bước qua đây, chức đường chủ ta còn có thể để cho ngươi. - Đoàng, một tiếng súng vang lên, đạn bay trúng tấm chắn của hắn thì tan biến, nhưng lá chắn của hắn cũng nứt như gương vỡ, tuy nhiên nó là lá chắn do linh lực tạo thành, nếu vẫn còn linh lực thì nó sẽ khôi phục mãi mãi.

- Haha, chỉ có thế thôi sao, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt vậy thì chết đi, ta đã mất kiên nh.. - Chưa kịp hết đe dọa hết câu thì hắn run rẩy một trận, trừng mắt nhìn cái thứ nhọn hoắc đen thui vừa xuyên qua ngực mình từ phía sau. Ngó lại thì thấy cái thứ đó nó mọc từ dưới đất lên, chưa kịp phản ứng thì đã bị thêm mấy cái đâm liên tiếp vào đầu và bụng. Tên này chính thức "lên bản đếm số". Lam Vũ làm bộ dáng đưa nòng súng lên miệng rồi thổi:

- Đồ ngu, với người khác thì ngươi tập trung đề phòng trước mặt thì còn có lý, chiến với ta thì đến cái quần của ngươi cũng phải đề phòng! - Âm thanh có chút lãnh khốc, như âm u truyền vào tai của hàng ngàn người xung quanh. Thật ra là có phần diễn sâu thôi, lão nhị hắn đang chơi game mà.

Cả bọn như gặp kình địch, 2 bên đều đem ánh nhìn "chết chóc" tập trung lên người Lam Vũ. Lam Vũ cảm thấy trong người một trận thoải mái, lại up được tí "kinh nghiệm" rồi, làm sao đây, giờ có nên oanh tạc diện rộng kiếm exp hay là đùa chơi một chút đây. "Chơi..không chơi...chơi...không chơi" Đấu tranh tư tưởng dữ lắm.

- Ngươi là ai? Công pháp là linh lực quỷ dị như vậy ta chưa thấy bao giờ? - Tên quản sự của quán ăn Tử Thiên cũng không dám hống hách nữa mà từ từ hỏi lai lịch cái đã, đôi khi...công pháp cũng là đại diện cho tầng lớp. Vả lại anh cũng mới vừa giết tên Sa Văn Thái, Nguyên Linh Hậu Kỳ bằng cấp với hắn, nên hắn cũng là hơi rét. Thật ra là hắn hiểu lầm, Lam Vũ làm gì mạnh đến thế, chỉ là do tên kia theo lý thuyết thông thường khi gặp cường địch thì sẽ tập trung linh lực ra đỡ nơi mà địch tấn công, như thế sẽ tăng thêm tính chắc chắn của lá chắn, nên bao nhiêu linh lực hắn đều để trên lá chắn, có chăng là đầu tiên hắn đều rất cẩn thận, phòng thủ toàn thân lúc đó Lam Vũ có đánh lén cũng chưa chắc thành công, có điều là đen cho hắn khi mà Lam Vũ bắn xong phát đạn thì hắn cảm giác anh không có bao nhiêu uy hiếp nữa nên mới thả lỏng, linh lực toàn thân chuyển thành trước người để chắn, vừa tiết kiệm sức vừa làm cho lá chắn cứng hơn, ai ngờ hành động thông minh của hắn đã khiến hắn trở thành một đống "exp" của Lam Vũ, đã thế trước khi chết hắn còn giúp Lam Vũ dọa nạt đám người còn lại, vừa bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền, thiệt là oan biết bao.

Thấy Lam Vũ không đáp lại lời, tên này lại cho là anh khinh thường hắn, tiếp theo hắn định đánh trước tính sau thì Lam Vũ hét lên một tiếng:

- Không chơi! - Tức thì 5km xung quanh đã xuất hiện thêm rất nhiều "Lam Vũ", chừng hơn 50 người trải rộng khắp nơi, trừ Lam Vũ thật thì còn lại đều màu xám đen. Năm mươi người đều cùng một động tác giống nhau là hướng 2 tay lại với nhau rồi đưa ra phía sau, động tác giống như gồng chiêu Kamehameha. Phân Thân Bóng Tối + Kamehameha.

- Kamehamehaaaaaaaaaaaaaaaaaa! - Sau một lát suy nghĩ thì anh quyết định "quét sạch" cho rồi, bọn này đông như vậy mà không có tên nào thuộc loại "có đẳng cấp", chơi tâm lý không vui, không đặc sắc. Đã vậy bọn này còn không mang lại cho mình cảm giác kích thích, có lẽ là...không có gái chăng? Thôi ráng up tí level rồi out nơi này sớm thôi, đúng hỗn loạn mà, dò xét nãy giờ cũng cả mấy ngàn km vuông rồi mà một bóng con gái cũng không có, đừng nói là gái xinh, không hiểu sao cuộc sống thiếu một nửa như vậy mà bọn họ có thể sống qua cả hàng hà sa số năm tháng như vậy, bội phục, bội phục!

Chưởng tung ra tuy không có uy lực phá núi xây đường như trong Dragon Ball nhưng mà cũng có được cái hình dáng và phạm vi sát thương! Thành phố Hỗn Loạn đã tối nay còn tối hơn, 10000 người chỉ trong một nốt nhạc mà chỉ còn lại hơn 300 người, đủ biết chiêu vừa qua nó uy lực mạnh mẽ đến nhường nào. Nhưng mà anh chỉ là một tên tiểu Chân Linh cảnh, làm sao đây, chỉ có thể "dọn" được đám Chân Linh cùng cấp, còn tới hơn 200 tên Chân Linh hậu kỳ hay đỉnh đều không si nhê chi hết trơn, có trọng thương, có thương... Còn gần 100 tên Nguyên Linh thì vẫn nguyên vẹn như cũ, chỉ có hơi chật vật thôi. Còn Lam Vũ thì...kiệt sức cmnr...

Mọe nó, đáng ghét, Lam Vũ chửi thầm, nếu không phải tại cái vòng chết tiệt này thì mình đâu có thể nào dùng cả ultimate mà chỉ dọn được đám creep, còn đám hero thì không sao cả (dùng hết cả tinh thần lực mà chỉ dọn được đám lâu la, còn mấy tên hơi mạnh một chút thì không làm được gì!) Thở hồng hộc, đột nhiên có một dòng năng lượng mạnh mẽ tiến vào, khiến anh có cảm giác khoan khoái, thật nhẹ nhàng. Làm sao đây, phê mất, lâng lâng, lv đang up thì phải, rẹt rẹt, tinh thần lực từ tầng thứ 3 sơ kỳ như nước lũ tràn đê bay thằng lên trung kỳ, rồi hậu kỳ, đỉnh phong. Đang hưởng thụ cảm giác phê phê này thì tự dưng nó dừng lại, không thăng cấp nữa, lv3 "99,99%" exp đã dừng lại rồi. WTF, gì kỳ vậy, cảm giác là dòng năng lượng vẫn còn đang tràn vào, hơn 9700 người cơ mà, nhìn quanh cơ thể mình thì thấy cái vòng chết tiệt của lão đạo sĩ kia đang phát sáng liên tục! Cái DM nó chứ, Lam Vũ muốn chửi thề, thì ra là tới đây là hết đát vì bị cái vòng này hút exp. AAAA, trong lòng gào thét, tiếp theo anh liên tục đập cái vòng như có vẻ là..không có tác dụng gì hết, cái vòng đến xước một cái cũng không.

Để xem, hình như còn 0,01% năng lượng nữa thì mình phục hồi trở lại lv4! Nhân lúc bọn họ còn đang lăn lộn trong đám khói bụi mịt mù, Lam Vũ nhắm vào một tên Nguyên Linh cảnh sơ kỳ phóng tới, lần này thì hoàn toàn là cận chiến, dùng vuốt nhọn đâm lén! Tên kia hoàn toàn không biết gì mà chết đi một cách tức tưởi như vậy. Dừng lại một lát, Lam Vũ vẫn cảm nhận được năng lượng tràn vào tiếp nhưng lại bị cái vòng này hấp thu mất. Đứng hình vài giây, rồi anh mỉm cười, mặc dù hơi thất vọng nhưng không đến nổi tuyệt vọng, lão nhị trước giờ luôn là người lạc quan, thôi không sao, nếu đã không thể up lv nữa thì cứ như vậy bỏ đi, tìm cách khác vậy, anh cũng biết cái thằng cha kia mặc dù mạnh đó nhưng tuyệt đối xa xa mới tới mạnh nhất, nên không sợ mình không phá được cái vòng này.

Anh không để ý phân tích chứ nếu không ai sẽ thấy lạ là tại sao đây là một thế giới đầy sự huyền bí, mình tới phía sau lẽ nào bọn họ không phát hiện sao? Thực tế chính anh cũng không biết là mình vốn là người không có tí linh lực nào, lại có tinh thần lực hắc ám bao phủ, tính chất hoàn toàn khác biệt với bọn họ, mà bóng tối còn có khả năng làm cho người ta trở nên vô hình, nên trừ phi mạnh hơn anh quá nhiều hay nhìn thấy bằng mắt thường, nếu không sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của anh. Lắc đầu, Lam Vũ thấy chán ngán cái nơi này rồi, thôi tìm kiếm gì đó rời khỏi nơi này rồi tính tiếp, bọn còn sống này đông vl ra, không giống mấy con creep lúc nãy, có khi anh sẽ phải mệt chết đó. Dù sao thì vui cũng không có, "kinh nghiệm" cũng không, ở lại đây làm chi? Đâu có rãnh đâu! Lén lén "phân bóng" chuồn đi mất.

Đám người chỉ chỉ sau 10s anh đi mất thì đã hoàn toàn ổn định đội hình, người chưa chết lập tức phân làm 2 phe đề phòng đối phương bỏ đá xuống giếng. Điểm danh xong lập tức quản sự máu nóng hét lên:

- Tên quấn băng chết tiệt Tử Thiên Quán nhất định không tha cho ngươi, AAAAAAAAAA. - Bên gã chết gần hết, chỉ còn hơn 30 tên Nguyên Linh, trong đó tên xui xẻo bị Lam Vũ test coi có lên kinh nghiệm không lại là một huynh đệ thân thiết nữa của hắn tên Lai Thắng, tên này cấp Nguyên Linh cảnh sơ kỳ, là bạn bè, không phải là đàn em như tên A Bảo Chân Linh cảnh trung kỳ lúc nãy. Người phe hắn chết bao nhiêu hắn cũng không quan tâm vì bọn kia chỉ là một bang phái chuyên đâm thuê chém mướn được quán ăn Tử Thiên bỏ tiền ra thuê, hắn thì đi dẫn đội thôi, chết hết cũng không liên quan tới hắn, vậy mà hết lần này đến lần khác từ đàn em thân thuộc cho tới huynh đệ chết trước mặt hắn, bảo sao hắn không hận Lam Vũ chứ.

Bên kia Bang Cá Mập thức thời hơn quán ăn Tử Thiên nhiều, bọn họ tuy cũng là một bang phái có tiếng nhưng tính ra cũng chỉ là một bang phái tầm trung mà thôi, ở đây nãy giờ gây chuyện cũng đủ lắm rồi, ở lại thêm một chút nữa có khi sinh biến, bọn họ nhà nhỏ không gánh được nhiều quán ăn Tử Thiên, vả lại mục tiêu cũng biến đâu mắt rồi ở lại thì làm được cái gì? Thế là nhanh chóng xếp hàng lủi mất trong màn đêm.

========Một tuần trôi qua==========

Bảng "Wanted" truy nã Lam Vũ đã dán đầy khắp nơi (thực ra nó không ghi là Wanted đâu, Lam Vũ thích tư duy như thế thôi)! Tính tới hôm nay Lam Vũ đã giết thêm được tới 1200 tên truy sát mình lấy tiền thưởng như trên bảng truy nã, là lão đại, sau khi trở lại biết có farm thêm cũng không thể lên cấp, lão đại có chút sinh chán nản, không còn hứng thú như ngày đầu nữa. Thế là phải tạo ra thêm một chiếc áo choàng đen trùm mũ che kín khắp người và một chiếc mặt nạ của Vô Danh đeo vào để che cái thân hình quấn đầy của mình! Không phải anh thể tháo cái dãi băng xuống mà là không muốn, bởi vì mấy ngày nay đánh nhau liên tục, chỉ cần không phải Nguyên Linh cảnh đều không thể gây được một vết xước nào lên cái dãi băng này, mà Nguyên Linh cũng chỉ làm hơn được một tí, rách vài phát thôi, chưa si nhê, tính ra cái dãi băng này làm đồ phòng ngự cũng không tệ, cẩn tắc vô áy náy mà.

Vừa bị truy nã vừa thay đổi áo choàng đi khắp nơi tìm hiểu một chút thì mới biết là cái thành phố Hỗn Loạn này không hề đơn giản như đã thấy, chủ yếu là 4 cái quán ăn lớn kia, ngoài việc chúng đều là những nơi có quy tắc ra thì chúng đều là những nơi cung cấp những dịch vụ đặc thù. Ví dụ như anh đã thấy, quán ăn Lam Yêu chuyên cung cấp sát thủ, cho thuê sát thủ, hoặc cho đăng ký làm sát thủ, cũng là nơi đặt ra các nhiệm vụ ám sát cho sát thủ đi làm. Quán ăn Đại Loạn chuyên về buôn bán, bên trong ngoài bán đồ ăn ngon hơn 3 quán còn lại ra thì còn bán các loại tài liệu, vũ khí, quần áo, hành trang, đương nhiên còn thu mua các loại tài liệu sau khi giết được từ yêu thú, sinh vật kỳ lạ hay các loại khoáng thạch quý, tài nguyên tu luyện.v.v Quán Ăn Địa Hạ, đây là một thế giới ngầm thật sự, mỗi quản sự đều là bang chủ của một bang phái đâm thuê chém mướn nào đó, tuy rằng quán ăn không có thế lực riêng nhưng mà cũng âm thầm thông qua chiêu mộ các bang chủ, phó bang rồi cũng âm thầm khống chế họ và thế lực của họ từ đằng sau, hơn 70% bang phái giang hồ đều ít nhiều bị quán ăn Địa Hạ khống chế, sai đâu đánh đó, phải nói là một thế lực ngầm, chìm nghỉm, người khác không thể nào ngờ được, nếu như nó đồng thời nổi lên thì có lẽ thành phố hỗn loạn này sẽ là của bọn họ mất. Nói đến quán ăn Tử Thiên, đây là một quán ăn chuyên cung cấp các loại dịch vụ ăn chơi xả láng dành cho những người có tiền, có phải thắc mắc tại sao nơi này không hề có con gái mà sao bọn họ đàn ông có thể sống hàng thế kỷ ở đây đúng không? Không phải là không có mà là đa số các cô gái đã bị quán ăn Tử Thiên bắt, đưa về làm gái, cho nam nhân mua vui, đúng là một thế giới Hỗn Loạn, chẳng ai quản việc này cả. Ngoài gái gú ra thì quán ăn Tử Thiên này còn cung cấp đánh bạc, cá cược, đua yêu thú, sinh vật kỳ lạ và rất nhiều loại hình giải trí khác.

Lam Vũ cảm thấy quán ăn Tử Thiên khá thú vị, tính đến đó chơi cho biết, dù sao linh ngọc gì đó mình cũng sài không được, không bằng đem đi chơi. Còn về thù ghét, tuy rằng quán ăn đó đang truy nã anh nhưng mà có hề gì, đó là quy củ của người ta, mình là người vi phạm, tuy rằng anh cũng không cho là đúng nhưng mà mặc kệ, cho dù thực sự ghét thì cũng không thể nào trẻ trâu tìm cách giết phá quán ăn của bọn họ được, cugnf lắm thì..anh vào sòng bạc phá vậy, hà hà! Nào...chúng ta đi đánh bạc!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mùa Đông Lãng Mạn
  • Sư Tiểu Trát
Chương 17
Đào Hoa Cẩm Lãng
  • Khí Ngô Câu
Chương 30...
DẤU VẾT KHÔNG THỂ LÃNG QUÊN
  • 4.00 star(s)
  • 白框凉太子
Chương 7 END
LÃNG MẠN ĐỜI THƯỜNG
ĐÀO HOA CẨM LÃNG
  • Khí Ngô Câu
Chương 30...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom