Vào trong thành điều đầu tiên mà Lam Vũ chọn chính là tấp vào một nhà hàng để ăn, đời người mà, thú vui không gì qua vui chơi và ăn uống, người tu hành cho ăn uống là thói quen của tục nhân, đa số đều có ít nhiều thành kiến, không coi trọng chuyện này nhưng Lam Vũ không quan tâm, tất nhiên dân số của Tam Thiên Giới lên đến con số vô hạn không thể nào đếm được hết nên mặc dù nhiều không không thích thì các nhà hàng vẫn luôn đông khách. Lam Vũ đang lơ ngơ không biết chọn quán nào thì lão nhị trong Hồn Giới hối thúc:
- Lão đại! Nhường chỗ cho ta đi! Nơi này đông người, hẳn có trò vui.
- Không được! Mày hay gây chuyện, lúc khác đi!
- Lúc nào cũng lúc khác. Ở ngoài lúc đánh nhau thì máu không cho ra, ở trong thành thì sợ phiền phức. Chúng ta sợ phiền phức sao? Chúng ta không phải bình đẳng sao? Với năng lực của chúng ta thì có phiền phức gì đáng lo chứ?.. - Lão nhị không ngừng thuyết phục, nói thật là lão đại mỗi lần dành quyền kiểm soát thì khó mà đòi lại, không giống như lão tam lão tứ đều là tinh thần phụ, chính chủ không thể bị dành quyền trừ phi có 2 người trở lên đứng dậy đấu tranh mà thôi, nên chỉ có thể dùng miệng lưỡi.
- Thôi được! Dù sao giờ ta cũng đang tính đi chọn quán ăn, không có gì làm, coi như nhường cho mấy đứa bây. - Lão đại nghỉ kỹ lại, mình chiếm hết thời gian, dọc đường này tung hoành cũng đủ bùng cháy chút tâm hồn cuồng dại thích thể hiện của mình rồi. Thõa mãn…
Ngoài kia Lam Kết Y đang đi chung với Lam Vũ đột nhiên thấy anh đột nhiên dừng lại, một bộ dạng đắn đo lựa chọn không quyết biến thanh hăng hái vui vẻ:
- Này đại tiểu thư, cô nói xem chúng ta nên đi đâu chơi đây? - Lý tưởng ăn uống hạng sang của lão đại đã bị vứt sang một bên.
Lại thay đổi rồi, một thân khí tức từ có chút hài hước chững chạc thành trẻ nhỏ ham vui, Lam Kết Y không hiểu tại sao cả nhưng cũng thấy mấy lần rồi nên không kinh ngạc lâu. Nàng hỏi:
- Không phải nãy ngươi nói tìm nhà hàng phong cảnh tốt gọi vài món ngon rồi trò chuyện sao?
Lam Vũ cười cười định trả lời thì phía xa có biến, hai ba tên to con đang đuổi giết một người đàn ông nhỏ thó nhưng có vẻ lanh lợi. Một tên hét lớn:
- Họ Mã, đứng lại nếu không ta chém chết ngươi! Tin tức lần trước ngươi đưa cho Thất gia sai lầm khiến một nhóm thủ hạ của ngài chết không nhắm mắt, nếu như đơn giản cho qua mặt mũi Thất gia để đâu.
- Cái đó không thể nào trách ta được! Ta đã nói rồi mà, không phải ta cố ý báo sai mà lúc ta đưa tin thì Phệ Nguyệt Yêu Lang vẫn chỉ là yêu thú cấp 6(mạnh cỡ Nguyên Linh đỉnh phong). Nó tiến cấp bất ngờ sao trách ta được, các ngươi giết ta thì làm được gì. - Nam tử nhỏ thó miệng nói lại nhưng chân thì không dừng, khuôn mặt hắn đã tái nhợt, rõ ràng là do tiêu hao linh lực quá độ, cảnh giới của hắn chỉ là Nguyên Linh sơ kỳ, di chuyển không linh hoạt, cũng không có kỹ xảo tiết kiệm linh lực chứng tỏ hắn không phải là người hay tham gia chiến đấu mà chỉ là một người quen sống an nhàn. Tuy là người sống an nhàn nhưng hắn có lẽ là người chứng kiến nhiều sự đời, mắt thấy tử vong trước mặt, dù trong lòng tuyệt vọng đau khổ nhưng ngoài mặt không biểu hiện rõ ràng.
- Bào chữa vô ích! Nói với bọn ta lại càng vô dụng, bọn ta không có quyền quyết định chuyện gì cả! Thất gia nói ngươi chết canh 3, bọn ta đâu dám để ngươi sống đến canh 5, một lần này để đám người có ý không tốt với Thất gia suy nghĩ kỹ lại trước khi hành động. - Căn bản là 2 thằng làm thuê, nói gì cũng vô ích.
Người qua đường ai nấy lắc đầu làm ngơ, đa số còn tránh vào các nhà hàng ven đường để né tránh, sợ chuyện lây đến mình. Lam Kết Y lớn lên ở thế giới này nên cũng chẳng lạ gì chuyện này, nàng cũng không quan tâm lắm. Nhưng đúng lúc này Lam Vũ bỗng tiến về phía trước, xoa xoa tay cười:
- Cô nghỉ sao nếu ta làm người tốt, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ?
- Điên à? Những chuyện giải quyết ân oán này thường ngày nơi nào cũng có, có muốn can thiệp cũng không làm hết, lại còn mang phiền phức quấn thân, ngươi có phải đầu óc có vấn đề không? - Quả thật nàng nghĩ Lam Vũ đầu óc có lẽ có vấn đề, có nhiều lúc trông rất lý trí, nhiều lúc nhìn ngớ ngẩn khó tả, hạnh động mù quáng không màng hậu quả. Nhưng vừa dứt lời thì đã không thấy anh đâu.
Linh lực cạn kiệt, mắt thấy 2 tên hung thần ác sát sắp bổ đao xuống mình thì ngay trước mặt hắn đã xuất hiện một thiếu niên, hắn vừa nhìn phát là nhận ra thiếu niên này là ai luôn. Lam Vũ xuất hiện bên cạnh, đồng thời tinh thần lực bàng bạc tuôn ra tạo nên một lá chắn trước mặt 2 người, 2 tên kia đánh vào lá chắn thì bị chặn, đồng thời cả 2 người bị hút chặt trên lá chắn như sắt với nam châm, không cách nào rút ra được. Lam Vũ cũng cảm thấy tu vi của mình có chút tăng trưởng theo từng giây nhưng mà rất rất nhỏ, có lẽ là do đặc tính hấp thu mọi thứ của tinh thần lực bóng tối.
- Ngươi là ai thả ta ra! Có biết ngươi đang làm gì không? Chúng ta là thủ hạ của Thất gia, ở Hắc Thiết Thành này Thất gia là trời. Ngươi biết điều thì mau tránh ra. - Một tên thủ hạ hét lớn, cảm giác được linh lực của mình đang trôi theo từng giây khiến hắn hoảng sợ.
- Ta cũng đâu có làm gì các ngươi đâu. Bản tôn luôn là người tốt, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ. Thế nào? Các ngươi là thành phần xấu xa, là ung nhọt của xã hội, hôm nay ta phải thay trời hành đạo. - Lam Vũ lời nói hùng hồn, khóe mắt lóe lên một cái, một bàn tay lớn úp tới 2 người tan thành khói bụi. Thấy Lam Kết Y đi tới, Lam Vũ đắc ý cười:
- Vai diễn này không tệ, nhưng mà không vui vẻ như tưởng tượng. Cô thấy thế nào? - Thấy người xung quanh nhìn mình như thằng ngu, Lam Vũ cũng mất niềm vui, theo trí nhớ thì ngày xưa coi phim kiếm hiệp, mỗi lần lao vào cứu người thì người xung quanh sẽ tán thưởng đủ kiểu, đại hiệp thiếu hiệp này nọ cơ mà? Tư duy của lão nhị thật không bình thường, đôi lúc cực kỳ tinh ranh, đôi lúc thì có vẻ giống thiểu năng.
- Lo chuyện bao đồng, sau này ít xen vào việc người khác. Đây chính là một đức tính tốt cho việc sống thọ. - Nàng cũng có cùng cảm nhận với đám người ven đường, chuyện này ngày nào cũng thấy, nhiều chuyện đôi khi mang lại họa sát thân, nàng không tán thành.
- Vậy à, được rồi. Sau này ta sẽ không chơi trò này nữa. Còn ngươi, mau đi đi, mất hứng rồi. - Chán, Lam Vũ đá đít tên nam tử nhỏ thó mới vừa được mình cứu, bộ dáng bất mãn.
Nam tử nhỏ thó, thầm nghĩ tên thiếu niên chưa ráo máu đầu này hành động như kẻ thiểu năng, chắc có lẽ lần đầu tiên ra đời, không có kinh nghiệm đối nhân xử thế, loại người này trước kia hắn ghét nhất, thành sự thì ít, bại sự có thừa. Nhưng lần này loại người ấy không những cứu hắn mà còn đắc tội Thất gia quyền uy ở Hắc Thiết Thành, hắn cũng có chút lòng mang ơn, nhưng biết bản thân bản lĩnh kém cỏi không thể báo đáp được gì, hắn chỉ còn biết làm được một việc có ý nghĩa, đứng lên nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của công tử, tiểu thư, ơn này ta có lẽ cả đời không trả được. Nhưng mà ta có thể nhắc nhở 2 người một câu, vừa rồi công tử cứu ta đã đắc tội Thất gia một tay che trời ở Hắc Thiết Thành này. Thất gia tên thật là La Nghĩa, đứa con thứ 7 của thành chủ thành Hắc Thiết, hắn là một người tàn nhẫn âm hiểm, rất được La thành chủ thương yêu, hắn có thù tất báo, hai vị cẩn thận, nhanh chóng rời khỏi thành, đi càng xa càng tốt, ta cũng chuẩn bị rời khỏi ngay bây giờ. Còn nữa, các vị đã lọt vào tầm ngắm của Dâm thiếu gia La Tâm, con trai thứ 3 của phủ thành chủ, người này tu luyện thái âm bổ dương, dâm hoa thành tính, tuy rằng do tính tình như thế La thành chủ cho rằng không thể kế nghiệp lão nên thương yêu Thất gia hơn nhưng hắn là một thiên tài võ đạo không đến 1000 tuổi đã bước vào Địa Linh cảnh, ta chỉ có thể trả ơn bằng cách này. Xin cáo biệt, bảo trọng. - Gã nhỏ thó này trước kia là người buôn tin bán tức có danh tiếng ở thành Hắc Thiết này, vốn rất được trọng dụng, nhưng sau đợt đưa tin sai khiến cho Thất gia mất khá nhiều thủ hạ đắc lực thì gã đã bị thất thế. Vốn lúc nãy được Dâm thiếu cho người tới nhờ dò la tin tức của 2 người Lam Vũ thì Thất gia cho người truy sát trả hận nên biết được 2 người Lam Vũ là đối tượng của La Tâm.
- Oh! Thú vị, tức là gã La Tâm kia chú ý là vì vị tiểu thư bên cạnh ta đúng không?- Bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó.
- Đúng vậy, thời gian không còn nhiều, ta phải đi đây. Nếu không sẽ không kịp đâu. - Nói xong hắn bỏ chạy ngay, hắn sợ chần chừ vài giây nữa thì sẽ không kịp, mạng nhỏ vất vả lắm mới dành dật lại được, đâu lý nào chỉ vì báo ân mà nói thêm vài câu để lại mất.
Lam Kết Y tưởng chính mình mang lại phiền phức cho 2 người nên xin lỗi:
- Xin lỗi ngươi, đáng lẽ ta nên đem theo mặt nạ để tránh soi mói.
Nào ngờ Lam Vũ không tim không phổi vẫn cười tươi:
- Không vấn đề gì! Chúng ta chơi một trò chơi nhé, mau đi theo ta. - Lam Vũ kéo Lam Kết Y nháy mắt đã biến mất trong dòng người.
======== Ở thành Hồng Ngọc
- Báo, gia chủ! - Một người trung niên chạy gấp vào quỳ 1 chân xuống bẩm.
- Có chuyện gì? - Ngọc Thánh Tinh lúc này đang tập trung tinh thần hết sức.
- Đã có tin tức của người kia!
- Mau nói. - Lúc này hư không xuất hiện ra một lão già, chính là Ngọc Kim. Con cháu hắn gây họa, hắn không thể không lo lắng, sợ đối phương tới nhà gây sự.
- Dạ! Theo như người chuyên thu thập tin tức của chúng ta ở Hắc Thiết Thành thì rạng sáng ngày hôm nay có một đôi nam nữ tiến vào thành, nam bộ dáng bình thường nhìn không khác gì phàm nhân tuy nhiên dung mạo y hệt như gia chủ miêu tả. Nữ tử xinh đẹp khuynh thành... - Người thuộc hạ đang bẩm báo theo đúng như báo cáo đám đưa tin gửi về thì bị Ngọc Kim cắt ngang.
- Dừng!!! Mau nói chính điểm.
- Dạ, dạ! Là nữ tử đi theo nam tử kia vừa vào thành thì bị thị vệ canh cổng chú ý, báo lại cho tên thiếu gia tham hoa háo sức của phủ thành chủ, lúc đi trên đường ngẫu nhiên cứu người lại đắc tội La lão thất, sủng tử của La thành chủ thành Hắc Thiết. Hiện tại người của chúng ta cho biết phủ thành chủ La gia đang có ý định nam giết nữ hiếp.
Nghe xong thì Ngọc Kim trầm tư, không nói gì còn Ngọc Thánh Tinh thì cười lớn:
- Haha! Vừa hay chúng ta lại mượn thời khắc này để kiểm tra tu vi thật sự của tên kia! Hmm, tên kia có sở thích cứu người gặp nạn à? Cha, hay là sau đợt này chúng ta lợi dụng điểm này cho người gài bẫy, dẫn dắt hắn xung đột với các gia tộc đối địch?
- Từ từ đã, hãy bình tĩnh! Để xem diễn biến tiếp theo rồi quyết định sau, những chuyện có nguy hại tới gia tộc này cần suy sét kỹ. - Lão tuy cũng đồng ý cách làm của con trai nhưng mà lỡ đối phương thật sự là cường giả lĩnh ngộ Thiên Tâm thì sao? Lỡ đối phương sau khi cho các gia tộc kia ăn ngập hành rồi điều tra được gia tộc mình tính kế thì sao? Bao nhiêu câu hỏi khiến lão ngập ngừng chưa quyết. Chuyện này phải suy nghĩ kỹ càng, không thể hấp tấp.
- Dạ! Các ngươi cứ tiếp tục theo dõi, nhớ đừng để người ta phát giác, hoặc ít nhất đừng để phản cảm. Mau lui ra làm việc đi. - Ngọc Thánh Tinh cung kính với Ngọc Kim rồi phân phó người đưa tin vừa rồi.
==========
Lam Vũ kéo Lam Kết Y vào một góc khuất, rồi ngó xung quanh không có ai thì mới nói:
- Đứng đây chờ chút nhé. Một lát thôi.
Lam Vũ biến mất tại chỗ. Tới chỗ đông người, Lam Vũ cả người bốc lên từng đám khói đen bao phủ bản thân mình trong đó. Đúng lúc này lão đại trong Hồn Giới hét lớn:
- Không được! Tuyệt đối không được, một lần là quá đủ rồi! Mày chơi trò vui của mày, ta không cản, nhưng...đó cũng là ta mà. Mặt mũi ta để đâu.
- Lão đại à!!! Cái gì mà không được, cũng chỉ là một trò vui, việc này đảm bảo không lộ ra ngoài. Vả lại, chúng ta chỉ coi như tham gia một game show thôi, không được sao? Chỉ cần cho ta đủ kích thích, thời gian sau này nhường cho mày hết? Được chứ?
- Không....
Sau một hồi căng thẳng thì 2 người cũng đưa ra một hiệp định, có thể chơi, nhưng không thể quá đáng, thêm nữa sau này trừ phi lão nhị bị kích thích lớn không thì lần tiếp theo còn lâu lắm mới được ra ngoài. Lão nhị sung sướng cười lớn, độ biến thái không kiềm chế được của mấy tên này làm lão đại đau đầu, sau này ra đường có bị người khác chửi cũng chịu. Ít ra giờ lão đại thấy lão tam lão tứ còn dễ thương hơn tên này nhiều.
Lam Kết Y chờ khoảng 20 phút không thấy Lam Vũ trở về thì có chút lo lắng, nghe nói vì mình mà đắc tội thế lực lớn nhất ở thành Hắc Thiết này, đi lâu như thế có khi nào xảy ra chuyện gì không. Thật ra nàng cực kỳ tin tưởng năng lực kỳ dị cùng tu vi của Lam Vũ nhưng mà cái lo lắng này ở chỗ éo nào mọc ra chính nàng cũng không biết. Đúng lúc này từ ngoài chạy vào một thiếu nữ tung tăng:
- Chào Lam tỷ tỷ! - Thiếu nữ nở nụ cười như hoa như ngọc.
Lam Kết Y dò xét một hồi, nàng đánh giá thiếu nữ này tuổi nhìn chừng 17 18, nhưng cơ thể hình như chưa phát triển đầy đủ, dù chỉ thấp hơn nàng có một tí chừng 1-2 cm thôi nhưng vòng một vòng 3 hơi lép, tuy nhiên bây giờ chính Lam Kết Y là con gái nhìn vào dung mạo của nàng cũng chút thua kém, đợi đối phương lớn lên chắc chắn khuynh đảo thiên hạ. Lại theo cảm ứng thì không thấy chút ác ý nào cả thì nàng cười hỏi:
- Tiểu muội muội. Ngươi sao biết tên ta? - Nàng đang kết oán với người khác nên thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận.
- Lúc nãy ngoài kia có một vị ca ca bảo ta dẫn ngươi đến một nhà hàng, hắn bảo là ta phải vào góc này kéo một tỷ tỷ họ Lam đi, hắn nói hắn tên Cửu Vĩ, muốn cùng tỷ tỷ chơi 1 trò chơi rất vui. - Thiếu nữ xinh đẹp vừa nói vừa xoay vòng vòng, tay chân múa máy. Giọng nói vô cùng dễ thương.
- Thật sao? Vậy mau dẫn ta đi. - Lam Kết Y liền tin ngay, dù sao thì chỉ có Lam Vũ mới biết nàng chờ anh ở đây, vã lại Lam Vũ khả năng thuấn di chắc chắn dưới Thiên Linh nàng tin rằng không ai bắt kịp, nên việc chỉ chắc chắn là do Lam Vũ.
Thiếu nữ kia nắm lấy tay Lam Kết Y nhanh chóng tung tăng ra đường lớn, 2 mỹ nữ một lớn một nhỏ hấp dẫn tất cả ánh nhìn, đại đa số đều đứng hình, vô ý thức chầm chầm bước theo. Đương nhiên là cũng có vài người có chủ đích quan sát xung quanh một hồi xác định chuyện gì đó rồi lẳng lặng theo sau.
Vào một nhà hàng sang trọng, thiếu nữ kia nhanh chóng chọn một bàn có tầm nhìn đẹp rồi ngồi xuống, Lam Kết Y ngồi theo. Nàng vội hỏi:
- Đại ca ca kia đâu. - Không thấy Lam Vũ đâu theo bản năng nàng thắc mắc. Sợ rằng có trá.
- Từ từ đã, tỷ tỷ cứ ngồi xuống, Cửu ca bảo là chuẩn bị có trò vui chúng ta cứ kêu đồ ăn trước đã, hắn đi sắp xếp một số chuyện.
Lam Kết Y bán tín bán nghi đang đi tiếp tục hỏi cho chắc thì tiểu nhị tới hỏi:
- Nhị vị mỹ nữ! Các vị muốn ăn gì. - Tiểu nhị kia, mắt sáng như sao, nhìn Lam Kết Y rồi lại nhìn thiếu nữ, hận không thể lao lên ôm một cái, chết cũng sướng. Hơ hơ, nói vậy thôi chứ tiểu nhị ta còn có mẹ già 80, con mới đẻ, chưa thể chết vội....
Lam Kết Y chưa kịp phản ứng thì thiếu nữ kia lập tức dật cái thực đơn, chọn hàng loạt món ăn ngon nhất, đắt nhất rồi trả ngay. Tiểu nhị tiếc nuối đầy lưu luyến đi xuống... Thiếu nữ không đợi Lam Kết Y thắc mắc mà liên tục mô tả phong cảnh, kiếm chuyện nói cho vui, càng nói càng cười lớn, cứ như không khắc chế được hạnh phúc vậy. Lam Kết Y thấy một muội muội đáng yêu như vậy thì không nỡ cắt đứt, mặc dù không hiểu muội muội này có quan hệ gì với mình, cứ ù ù * * mà trò chuyện.
Đúng lúc này tiểu nhị và phục vụ mang đồ ăn lên...tuy nhiên vị tiểu nhị này đã là một vị khác, không phải tên lúc nãy. Lúc giao đồ ăn hăn vô tình làm rơi vào túi của thiếu nữ một viên đá màu xanh lam óng ánh trông rất đẹp, còn có lượn lờ lực thủy linh lực đậm đặc. Động tác nhỏ này làm sao thoát khỏi mắt Lam Kết Y, dường như lúc này thiếu nữ kia cũng phát giác, nàng ta lấy viên ngọc ra khỏi túi hướng về phía tiểu nhị vừa rồi đi hào hứng hô:
- Tiểu nhị đại thúc! Tiểu nhị đại thúc, ngươi đánh rơi một viên ngọc này.
Nhưng tiểu nhị kia dường như không nghe còn bước đi nhanh hơn. Đúng lúc này ngoài đường lớn có tiếng hét:
- Tránh đường, mau tránh đường. Phủ Tâm thiếu gia mất trộm, vệ binh tới truy nã tội phạm, không tránh đường liền quy vào tội bao che, đồng phạm, xử theo luật pháp.....
Bình luận facebook