Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Lắng Nghe Từng Hơi Thở Của Anh - Chương 77:Chap 77: Tang lễ
Sáng hôm sau tin tức vụ tai nạn kia đã lan truyền trên khắp các trang mạng, tờ báo. Dù đã cố gắng ngăn chặn tin tức nhưng do vụ việc xảy ra ngay trên đường lớn của trung tâm thành phố, có nhiều người biết được nên mức độ lan truyền của tin tức rất nhanh.
Vợ chồng chủ tịch Diệp tối qua sau khi nghe tin tai nạn của con trai cả đã bắt máy bay về luôn trong đêm. Hai người họ sau một đêm như già đi cả chục tuổi. Đối diện với tình cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Diệp phu nhân Liễu Huệ Di đổ bệnh ốm nặng. Thấy tình trạng vợ mình như vậy, Diệp Bác Văn dù đau buồn nhưng ông vẫn phải gượng dậy để chống đỡ tinh thần cho cả gia đình.
Ngày diễn ra tang lễ, vì không thể chấp nhận được sự thật mất con, Diệp phu nhân đã không có mặt chỉ có ba bố con Diệp chủ tịch xuất hiện. Do vụ nổ, khó có thể tìm được xác nên quyết định chôn cất những di vật của Diệp Hạo Hiên.
Hôm đó, trời mưa rất to, bầu trời âm u như nói hộ nỗi lòng buồn thương của con người. Sau khi những người đến viếng ra về hết, Diệp Tư Hạ đi đến chỗ chôn cất của anh trai mình. Diệp Hạo Hiên được chôn cất ở một trang viên riêng biệt, nơi đây xung quanh chỉ toàn hoa cỏ. Từ xa cô thoáng thấy một bóng lưng nhỏ bé quỳ trước tấm bia mộ, đang gục mặt khóc nức nở.
Diệp Tư Hạ tiến đến gần, đặt tay lên vai cô gái kia an ủi:
“Chị Cẩn Y, chị đừng quá đau buồn. Anh cả cũng không muốn thấy chị trong bộ dạng này đâu.”
“Tại sao anh ấy độc ác như vậy chứ? Anh ấy còn chưa theo đuổi chị thành công mà đã ra đi rồi. Diệp Hạo Hiên, anh là tên hèn nhát, là kẻ thua cuộc.”
Câu nói cuối cùng, Từ Cẩn Y hét lên thật lớn trong tiếng khóc tang thương. Giọng nói của chị đã lạc hẳn đi từ bao giờ, đôi mắt sưng húp, rõ ràng đây không phải do vừa mới khóc, có lẽ từ lúc nghe tin này chị ấy đã khóc rồi.
Diệp Tư Hạ chẳng biết an ủi gì thêm vì lúc này cô cũng đau khổ như vậy. Những đau thương không thể tự chữa lành cho nhau mà phải để thời gian chắp vá nó. Cô không rõ Từ Cẩn Y đã khóc bao lâu nhưng cả quá trình cô luôn ở đấy cùng chị. Cô biết rõ Từ Cẩn Y đã động lòng với anh cả của mình từ lâu chỉ là chị ấy không dám trực diện nhìn thẳng vào trái tim để đến bây giờ đó là sự tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời chị.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Diệp Hạo Hiên ra đi để lại một đống vấn đề, sổ sách cần phải xử lí của tập đoàn Ciel. Diệp Tư Hạ không thể để mỗi ba mình gánh vác việc này còn anh hai Diệp Hạo Thành thì không học chuyên ngành về kinh doanh nên cô phải đứng lên, thay thế vị trí Diệp Hạo Hiên quản lí công ty.
Thời gian này khá bận bịu cộng thêm việc đang mang thai khiến cho Diệp Tư Hạ trở nên mệt mỏi hơn. Sau khi ba mẹ Diệp biết về việc giữa cô và Bạch Kỳ Thiên, ban đầu họ rất tức giận nhưng về sau đều tạm cho qua, cho rằng con cháu có phúc của con cháu. Đối với đứa trẻ trong bụng Diệp Tư Hạ, ba mẹ Diệp lại rất vui vẻ chào đón, dường như nhờ có đứa bé này mà Diệp phu nhân bớt đi phần nào nỗi đau mất con. Mỗi ngày bà đều chăm bẵm nấu nướng từng bữa ăn cho Diệp Tư Hạ.
Chiều nay, cô có chút thời gian rảnh nên đi đến bệnh viện khám thai. Thai nhi mới hơn hai tháng tuổi nên bụng cô chưa lớn lắm nhưng để đảm bảo an toàn vẫn phải mang theo vệ sĩ. Khám thai xong, Diệp Tư Hạ trở về thì không ngờ gặp được Nhiếp Sơ Ảnh, cô kéo bạn của mình đến một chỗ dừng chân gần đó ngồi nói chuyện.
Sau khi hỏi thăm tình hình mới biết Nhiếp Sơ Ảnh từ sau tết dương lịch đều vắng bóng ở trong nước là do Lâm Ảnh Quân lôi cô đi công tác nước ngoài. Nhiếp Sơ Ảnh cũng nghe Diệp Tư Hạ kể về việc giữa cô và Bạch Kỳ Thiên, cô ấy chỉ thở dài tiếc nuối. Duyên phận là thứ mình không thể nào định đoạn được, tình đến ta phải nhận, tình đi không thể níu kéo.
“Cậu quyết định một mình nuôi đứa bé này sao? Không định nói cho Bạch thiếu hả? Chẳng may có hiểu lầm gì trong chuyện này thì sao?”
“Mình có nghe được từ chỗ chị Thường Hi về tình hình của Bạch Kỳ Thiên, anh ấy nhớ ra tất cả mọi người nhưng riêng kí ức về mình thì không có một chút gì. Cậu thử nói xem làm gì có loại mất trí nhớ kiểu đấy chứ? Có thể là anh ấy cố tình quên mình đi, vậy mình còn lí do gì để níu kéo nữa. Với cả thiệp mời đám cưới của Bạch Kỳ Thiên và Thạch Thảo cũng đã phát rồi, lẽ nào mình đi giành chồng với người khác.”
Từng câu từng chữ mói ra thật nhẹ nhàng, vẻ mặt của Diệp Tư Hạ hoàn toàn bình thản khi nhắc về Bạch Kỳ Thiên. Suốt thời gian qua, bao nhiêu đau thương ập đến khiến trái tim cô đã trở nên chai sạn hơn.
Nhiếp Sơ Ảnh có chút khó hiểu, cô ấy định nói: “Tiểu Hạ, mấy hôm trước…” nhưng lại thôi.
Diệp Tư Hạ ngồi một lát tâm sự rồi về thẳng nhà, tối nay cô còn tham gia một buổi tiệc rượu của một đối tác lớn. Nếu là trước đây cô sẽ chẳng bao giờ đi vì cô không hề thích không khí sặc mùi làm ăn nhưng bây giờ đã thay anh cả điều hành công ty thì tiệc rượu này cô không thế tránh mặt.
Vợ chồng chủ tịch Diệp tối qua sau khi nghe tin tai nạn của con trai cả đã bắt máy bay về luôn trong đêm. Hai người họ sau một đêm như già đi cả chục tuổi. Đối diện với tình cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Diệp phu nhân Liễu Huệ Di đổ bệnh ốm nặng. Thấy tình trạng vợ mình như vậy, Diệp Bác Văn dù đau buồn nhưng ông vẫn phải gượng dậy để chống đỡ tinh thần cho cả gia đình.
Ngày diễn ra tang lễ, vì không thể chấp nhận được sự thật mất con, Diệp phu nhân đã không có mặt chỉ có ba bố con Diệp chủ tịch xuất hiện. Do vụ nổ, khó có thể tìm được xác nên quyết định chôn cất những di vật của Diệp Hạo Hiên.
Hôm đó, trời mưa rất to, bầu trời âm u như nói hộ nỗi lòng buồn thương của con người. Sau khi những người đến viếng ra về hết, Diệp Tư Hạ đi đến chỗ chôn cất của anh trai mình. Diệp Hạo Hiên được chôn cất ở một trang viên riêng biệt, nơi đây xung quanh chỉ toàn hoa cỏ. Từ xa cô thoáng thấy một bóng lưng nhỏ bé quỳ trước tấm bia mộ, đang gục mặt khóc nức nở.
Diệp Tư Hạ tiến đến gần, đặt tay lên vai cô gái kia an ủi:
“Chị Cẩn Y, chị đừng quá đau buồn. Anh cả cũng không muốn thấy chị trong bộ dạng này đâu.”
“Tại sao anh ấy độc ác như vậy chứ? Anh ấy còn chưa theo đuổi chị thành công mà đã ra đi rồi. Diệp Hạo Hiên, anh là tên hèn nhát, là kẻ thua cuộc.”
Câu nói cuối cùng, Từ Cẩn Y hét lên thật lớn trong tiếng khóc tang thương. Giọng nói của chị đã lạc hẳn đi từ bao giờ, đôi mắt sưng húp, rõ ràng đây không phải do vừa mới khóc, có lẽ từ lúc nghe tin này chị ấy đã khóc rồi.
Diệp Tư Hạ chẳng biết an ủi gì thêm vì lúc này cô cũng đau khổ như vậy. Những đau thương không thể tự chữa lành cho nhau mà phải để thời gian chắp vá nó. Cô không rõ Từ Cẩn Y đã khóc bao lâu nhưng cả quá trình cô luôn ở đấy cùng chị. Cô biết rõ Từ Cẩn Y đã động lòng với anh cả của mình từ lâu chỉ là chị ấy không dám trực diện nhìn thẳng vào trái tim để đến bây giờ đó là sự tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời chị.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Diệp Hạo Hiên ra đi để lại một đống vấn đề, sổ sách cần phải xử lí của tập đoàn Ciel. Diệp Tư Hạ không thể để mỗi ba mình gánh vác việc này còn anh hai Diệp Hạo Thành thì không học chuyên ngành về kinh doanh nên cô phải đứng lên, thay thế vị trí Diệp Hạo Hiên quản lí công ty.
Thời gian này khá bận bịu cộng thêm việc đang mang thai khiến cho Diệp Tư Hạ trở nên mệt mỏi hơn. Sau khi ba mẹ Diệp biết về việc giữa cô và Bạch Kỳ Thiên, ban đầu họ rất tức giận nhưng về sau đều tạm cho qua, cho rằng con cháu có phúc của con cháu. Đối với đứa trẻ trong bụng Diệp Tư Hạ, ba mẹ Diệp lại rất vui vẻ chào đón, dường như nhờ có đứa bé này mà Diệp phu nhân bớt đi phần nào nỗi đau mất con. Mỗi ngày bà đều chăm bẵm nấu nướng từng bữa ăn cho Diệp Tư Hạ.
Chiều nay, cô có chút thời gian rảnh nên đi đến bệnh viện khám thai. Thai nhi mới hơn hai tháng tuổi nên bụng cô chưa lớn lắm nhưng để đảm bảo an toàn vẫn phải mang theo vệ sĩ. Khám thai xong, Diệp Tư Hạ trở về thì không ngờ gặp được Nhiếp Sơ Ảnh, cô kéo bạn của mình đến một chỗ dừng chân gần đó ngồi nói chuyện.
Sau khi hỏi thăm tình hình mới biết Nhiếp Sơ Ảnh từ sau tết dương lịch đều vắng bóng ở trong nước là do Lâm Ảnh Quân lôi cô đi công tác nước ngoài. Nhiếp Sơ Ảnh cũng nghe Diệp Tư Hạ kể về việc giữa cô và Bạch Kỳ Thiên, cô ấy chỉ thở dài tiếc nuối. Duyên phận là thứ mình không thể nào định đoạn được, tình đến ta phải nhận, tình đi không thể níu kéo.
“Cậu quyết định một mình nuôi đứa bé này sao? Không định nói cho Bạch thiếu hả? Chẳng may có hiểu lầm gì trong chuyện này thì sao?”
“Mình có nghe được từ chỗ chị Thường Hi về tình hình của Bạch Kỳ Thiên, anh ấy nhớ ra tất cả mọi người nhưng riêng kí ức về mình thì không có một chút gì. Cậu thử nói xem làm gì có loại mất trí nhớ kiểu đấy chứ? Có thể là anh ấy cố tình quên mình đi, vậy mình còn lí do gì để níu kéo nữa. Với cả thiệp mời đám cưới của Bạch Kỳ Thiên và Thạch Thảo cũng đã phát rồi, lẽ nào mình đi giành chồng với người khác.”
Từng câu từng chữ mói ra thật nhẹ nhàng, vẻ mặt của Diệp Tư Hạ hoàn toàn bình thản khi nhắc về Bạch Kỳ Thiên. Suốt thời gian qua, bao nhiêu đau thương ập đến khiến trái tim cô đã trở nên chai sạn hơn.
Nhiếp Sơ Ảnh có chút khó hiểu, cô ấy định nói: “Tiểu Hạ, mấy hôm trước…” nhưng lại thôi.
Diệp Tư Hạ ngồi một lát tâm sự rồi về thẳng nhà, tối nay cô còn tham gia một buổi tiệc rượu của một đối tác lớn. Nếu là trước đây cô sẽ chẳng bao giờ đi vì cô không hề thích không khí sặc mùi làm ăn nhưng bây giờ đã thay anh cả điều hành công ty thì tiệc rượu này cô không thế tránh mặt.
Bình luận facebook