Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Lăng Thiếu Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút - Chương 105
Ngồi trên sofa ở phòng khách, từng lời nói của Hạ An Ngôn luôn lặp lại từng câu từng chữ trong đầu của anh, anh đưa tay lên bóp lấy ngực trái của mình, đầu đau đến muốn nứt ra.
Nếu như còn bé không có lần tai nạn đó, có lẽ kết cục của anh và cô sẽ không như ngày hôm nay. Có thể hai người là hai người xa lạ, vĩnh viễn không có khả năng gặp nhau, có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ.
Ông trời là đang cố ý hành hạ anh, muốn là tự tay anh cầm dao cắt từng nhát từng nhát lên da thịt của mình, xé toạc từng vết thương ra đến đau đớn tận cùng. Anh bây giờ chẳng khác nào đang cầm dao đâm từng nhát vào tim của mình, tự gϊếŧ chết chính mình, đau đớn lan tràn khắp cơ thể.
Hạ An Ngôn lại là người cứu anh lúc nhỏ, Hạ An Ngôn là vợ của anh, mà anh lại tự chính tay mình huỷ hoại cô. Cô nói là đối với anh cô đã chết tâm.
Bất chợt, anh nở nụ cười chế giễu.
Không phải là anh chế giễu cô, cũng không phải là ông trời, mà anh đang tự chế giễu chính mình. Anh tự cho mình là thông minh, hoá ra đến cuối cùng tự chính mình lại phạm phải một sai lầm khó có thể cứu chữa.
Ôm lấy ngực trái của mình loạng choạng đi lên phòng ngủ. Lúc đẩy cửa ra, một luồng gió biển đánh tới, anh bước chân vào phòng rèm cửa bị gió mạnh thổi bay phất phới, Hạ An Ngôn vô hồn ngồi trên giường, chỉ choàng đại tắm chăn mỏng lúc nãy anh phủ lên, gương mặt tái nhợt.
Anh đi đến chạm tay vào người cô, cả người cô lạnh như băng, trán cô nóng rực.
Hạ An Ngôn chỉ cảm thấy choáng váng, cả người vô lực, cảm giác có người chạm vào mình, ôm cô vào lòng, rất ấm áp , rất ôn nhu. Cô vô thức dựa sát vào “ phải chi ngày đó tôi không ngoan cố gả cho anh, có lẽ kết cục của tôi và anh sẽ không đi đến nông nỗi này”.
Hạ An Ngôn vô thức nói ra bởi vì đối với cô hiện giờ mơ cũng được, mà hiện thực cũng được. Cô đã quá mệt mỏi rồi.
– “ Xin anh trả con gái cho tôi. Sau này anh kết hôn cùng Nhã Hân muốn bao nhiêu đứa liền có bấy nhiêu đứa, còn tôi chỉ có thể có được một đứa con gái này thôi, nó là mạng sống của tôi. Lúc mới trốn đi tôi đã không ít lần nghĩ đến cái chết, nhưng cũng may, cũng may là ông trời còn thương xót tôi, mới cho tôi có một đứa con. Nên tôi xin anh đừng dành con gái với tôi. Tôi biết nếu anh muốn dành con gái tôi không có khả năng dành lại anh. Anh buông tha cho mẹ con tôi, tôi hứa sẽ đem con thật xa anh, tôi hứa sau này sẽ không làm phiền đến cuộc sống của anh”.
Lời nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng lại đâm từng nhát mạnh mẽ vào tim anh, cảm giác bị người ta ghét bỏ, bị người khác xua đuổi này thật khó chịu, bao nhiêu năm qua cô luôn chịu đựng cảm giác này, không biết từ lúc nào mắt anh đã đỏ lên, cố gắng kiềm nén giọng nói lúc này đã khàn đặc: “ thật xin lỗi”.
Hạ An Ngôn khẽ cười một tiếng: “ ha, thật xin lỗi, tôi không ngờ có ngày lại được nghe chính miệng anh nói lời này” . Cố nén chua xót trong lòng “ Anh cảm thấy bây giờ nói những lời này còn ý nghĩa gì không? Những chuyện trong quá khứ kia có thể quay lại sao? Anh sẽ yêu tôi sao?”. Cô không nghe được anh nói lời nào, ngẩn đầu chỉ nhìn thấy ánh mắt đen như mực của anh nhìn chăm chú vào mình, cô khẽ nhếch môi tự cười cợt bản thân một cái, đến giờ phút này còn mơ mộng tình yêu với anh “ anh không cần phải trả lời đâu, tôi biết đáp án rồi”. Nói xong, cô đứng dậy cách xa anh “ tôi đã theo anh đến đây, bây giờ có thể trả con lại cho tôi được chưa”.
Tim của anh trong khoảnh khắc giống như bị moi ra trống rỗng, không một chút cảm giác, đau cũng không biết đau, nhất định, nhất định là báo ứng. . . . . . Anh sớm nên tin tưởng thế giới này tồn tại báo ứng.
Anh biết một câu “ thật xin lỗi” của anh, vĩnh viễn không thể bù đắp lại những tổn thương bao nhiêu năm qua của cô, hơn nữa, hiện giờ cô đã không còn quan tâm tới chuyện này.
Sắc mặt anh ầm trầm: “ em ở cùng tôi thêm ba ngày, sau đó tôi sẽ đưa em đi gặp con”.
Hạ An Ngôn khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, lúc trước cô chỉ hận không thể mọi lúc mọi nơi được ở gần anh, còn hiện giờ chỉ có một chút thôi cũng không muốn, chứ nói gì đến ba ngày. Hiện giờ đối với lời nói của anh, cô không cần quan tâm đến đúng sai nữa rồi, anh muốn nói gì, làm gì là chuyện của anh, anh đưa dành con gái về với cô là được rồi. Trong lòng Hạ An Ngôn chợt lạnh lùng, ba ngày thì ba ngày: “ được, như lời anh nói, rất mong đến lúc đó anh không có nuốt lời”. Nói xong cô xoay người đi ra khỏi phòng.
Trên bàn ăn Hạ An Ngôn cắm cúi ăn bát cơm của mình, sau cuộc nói chuyện đó cô chưa từng nhìn Lăng Hạo thêm một lần nào nữa, cô sợ bản thân mình phải rung động với anh thêm một lần nữa, cô đã buông bỏ quá khứ, tại sao sớm không đến muộn không đến lại ngay lúc này cho anh biết sự thật, tại sao giờ phút này lại muốn buộc cô và anh lại một chỗ. Mỗi lần nhìn thấy anh trái tim cô lại đau đớn như bị đục khoét nhiều lỗ và vết thương càng ngày càng sâu, cô muốn ngấm ngầm chịu đựng, nhưng trái tim lại không thể tự kiềm chế được dâng lên từng trận chua xót, khiến cô hết lần này đến lần khác ở trước mặt anh đều hít thở không thông.
Cô thật giận, thật là khó chịu. Mỗi khi nhìn thấy anh, tận đáy lòng cô sẽ tự hỏi mình, tại sao cô khổ sở như vậy, còn anh lại có thể sống tốt như thế?.
Thời điểm bắt đầu cuộc hôn nhân, cô luôn mơ mộng cuộc sống của cô và anh vô cùng ấm áp, cô và anh sẽ có những đứa con của mình. Nhưng từ đầu đến cuối không phải là thương tích đầy mình thì cũng là cưỡng bức.
Ngay lúc này, mắt cô rưng rưng nước mắt, nâng tay lên lau nước mắt, đứng dậy để lại câu nói “ tôi ăn xong rồi” một mạch bỏ đi lên lầu không dám ngưng lại một phút.
Lăng Hạo nhìn theo bóng lưng cô mà tâm tư không rõ, anh bỏ đũa xuống dựa người vào ghế, cả người mệt mỏi nhắm chặt mắt.
Từ lúc bắt đầu ăn cơm, anh luôn chú ý tới cô, năm năm qua anh dường như đã cho anh và cô mỗi người một cuộc sống riêng, nhưng thời khắc nhìn thấy cô tiều tuỵ lòng anh đã rất đau xót buộc lòng anh phải theo cô cả một ngày để xem cuộc sống của cô năm năm qua như thế nào đã biến cô ra nông nỗi này, anh chưa từng có ý định muốn cùng cô quay lại, nhưng thời điểm tiếng “Mẹ” phát từ miệng đứa nhỏ, anh không thể ngờ được đó là Hạ An Ngôn.
Anh như vậy mà đã có con gái, ôm đứa bé mà lòng anh không diễn tả được cảm xúc. Anh lần đầu tiên rơi vào tình cảnh luống cuống. Đứa con của anh, rất đáng yêu, năm năm qua đã theo cô chịu nhiều cực khổ, nhưng anh không thể trách cô, ra nông nỗi này cũng là một tay anh tự gây ra.
Trớ trêu thay vào ngay lúc anh không ngờ tới, Hạ An Ngôn lại là người cứu anh lúc nhỏ. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi mà trước nay chưa từng có, anh sợ cô cùng đứa nhỏ lại biến mất thêm một lần nữa.
Hạ An Ngôn tôi xin lỗi, hiện giờ có phải ép buộc tôi cũng phải giữ em và con bên cạnh tôi.
Mọi người ơi ngày mai là thứ hai đầu tuần mọi người có ghé đọc cho e xin 1 like, 1 lượt theo dõi và 1 vote nha.s
Cám ơn mọi người rất nhiều
Ngồi trên sofa ở phòng khách, từng lời nói của Hạ An Ngôn luôn lặp lại từng câu từng chữ trong đầu của anh, anh đưa tay lên bóp lấy ngực trái của mình, đầu đau đến muốn nứt ra.
Nếu như còn bé không có lần tai nạn đó, có lẽ kết cục của anh và cô sẽ không như ngày hôm nay. Có thể hai người là hai người xa lạ, vĩnh viễn không có khả năng gặp nhau, có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ.
Ông trời là đang cố ý hành hạ anh, muốn là tự tay anh cầm dao cắt từng nhát từng nhát lên da thịt của mình, xé toạc từng vết thương ra đến đau đớn tận cùng. Anh bây giờ chẳng khác nào đang cầm dao đâm từng nhát vào tim của mình, tự gϊếŧ chết chính mình, đau đớn lan tràn khắp cơ thể.
Hạ An Ngôn lại là người cứu anh lúc nhỏ, Hạ An Ngôn là vợ của anh, mà anh lại tự chính tay mình huỷ hoại cô. Cô nói là đối với anh cô đã chết tâm.
Bất chợt, anh nở nụ cười chế giễu.
Không phải là anh chế giễu cô, cũng không phải là ông trời, mà anh đang tự chế giễu chính mình. Anh tự cho mình là thông minh, hoá ra đến cuối cùng tự chính mình lại phạm phải một sai lầm khó có thể cứu chữa.
Ôm lấy ngực trái của mình loạng choạng đi lên phòng ngủ. Lúc đẩy cửa ra, một luồng gió biển đánh tới, anh bước chân vào phòng rèm cửa bị gió mạnh thổi bay phất phới, Hạ An Ngôn vô hồn ngồi trên giường, chỉ choàng đại tắm chăn mỏng lúc nãy anh phủ lên, gương mặt tái nhợt.
Anh đi đến chạm tay vào người cô, cả người cô lạnh như băng, trán cô nóng rực.
Hạ An Ngôn chỉ cảm thấy choáng váng, cả người vô lực, cảm giác có người chạm vào mình, ôm cô vào lòng, rất ấm áp , rất ôn nhu. Cô vô thức dựa sát vào “ phải chi ngày đó tôi không ngoan cố gả cho anh, có lẽ kết cục của tôi và anh sẽ không đi đến nông nỗi này”.
Hạ An Ngôn vô thức nói ra bởi vì đối với cô hiện giờ mơ cũng được, mà hiện thực cũng được. Cô đã quá mệt mỏi rồi.
– “ Xin anh trả con gái cho tôi. Sau này anh kết hôn cùng Nhã Hân muốn bao nhiêu đứa liền có bấy nhiêu đứa, còn tôi chỉ có thể có được một đứa con gái này thôi, nó là mạng sống của tôi. Lúc mới trốn đi tôi đã không ít lần nghĩ đến cái chết, nhưng cũng may, cũng may là ông trời còn thương xót tôi, mới cho tôi có một đứa con. Nên tôi xin anh đừng dành con gái với tôi. Tôi biết nếu anh muốn dành con gái tôi không có khả năng dành lại anh. Anh buông tha cho mẹ con tôi, tôi hứa sẽ đem con thật xa anh, tôi hứa sau này sẽ không làm phiền đến cuộc sống của anh”.
Lời nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng lại đâm từng nhát mạnh mẽ vào tim anh, cảm giác bị người ta ghét bỏ, bị người khác xua đuổi này thật khó chịu, bao nhiêu năm qua cô luôn chịu đựng cảm giác này, không biết từ lúc nào mắt anh đã đỏ lên, cố gắng kiềm nén giọng nói lúc này đã khàn đặc: “ thật xin lỗi”.
Hạ An Ngôn khẽ cười một tiếng: “ ha, thật xin lỗi, tôi không ngờ có ngày lại được nghe chính miệng anh nói lời này” . Cố nén chua xót trong lòng “ Anh cảm thấy bây giờ nói những lời này còn ý nghĩa gì không? Những chuyện trong quá khứ kia có thể quay lại sao? Anh sẽ yêu tôi sao?”. Cô không nghe được anh nói lời nào, ngẩn đầu chỉ nhìn thấy ánh mắt đen như mực của anh nhìn chăm chú vào mình, cô khẽ nhếch môi tự cười cợt bản thân một cái, đến giờ phút này còn mơ mộng tình yêu với anh “ anh không cần phải trả lời đâu, tôi biết đáp án rồi”. Nói xong, cô đứng dậy cách xa anh “ tôi đã theo anh đến đây, bây giờ có thể trả con lại cho tôi được chưa”.
Tim của anh trong khoảnh khắc giống như bị moi ra trống rỗng, không một chút cảm giác, đau cũng không biết đau, nhất định, nhất định là báo ứng. . . . . . Anh sớm nên tin tưởng thế giới này tồn tại báo ứng.
Anh biết một câu “ thật xin lỗi” của anh, vĩnh viễn không thể bù đắp lại những tổn thương bao nhiêu năm qua của cô, hơn nữa, hiện giờ cô đã không còn quan tâm tới chuyện này.
Sắc mặt anh ầm trầm: “ em ở cùng tôi thêm ba ngày, sau đó tôi sẽ đưa em đi gặp con”.
Hạ An Ngôn khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, lúc trước cô chỉ hận không thể mọi lúc mọi nơi được ở gần anh, còn hiện giờ chỉ có một chút thôi cũng không muốn, chứ nói gì đến ba ngày. Hiện giờ đối với lời nói của anh, cô không cần quan tâm đến đúng sai nữa rồi, anh muốn nói gì, làm gì là chuyện của anh, anh đưa dành con gái về với cô là được rồi. Trong lòng Hạ An Ngôn chợt lạnh lùng, ba ngày thì ba ngày: “ được, như lời anh nói, rất mong đến lúc đó anh không có nuốt lời”. Nói xong cô xoay người đi ra khỏi phòng.
Trên bàn ăn Hạ An Ngôn cắm cúi ăn bát cơm của mình, sau cuộc nói chuyện đó cô chưa từng nhìn Lăng Hạo thêm một lần nào nữa, cô sợ bản thân mình phải rung động với anh thêm một lần nữa, cô đã buông bỏ quá khứ, tại sao sớm không đến muộn không đến lại ngay lúc này cho anh biết sự thật, tại sao giờ phút này lại muốn buộc cô và anh lại một chỗ. Mỗi lần nhìn thấy anh trái tim cô lại đau đớn như bị đục khoét nhiều lỗ và vết thương càng ngày càng sâu, cô muốn ngấm ngầm chịu đựng, nhưng trái tim lại không thể tự kiềm chế được dâng lên từng trận chua xót, khiến cô hết lần này đến lần khác ở trước mặt anh đều hít thở không thông.
Cô thật giận, thật là khó chịu. Mỗi khi nhìn thấy anh, tận đáy lòng cô sẽ tự hỏi mình, tại sao cô khổ sở như vậy, còn anh lại có thể sống tốt như thế?.
Thời điểm bắt đầu cuộc hôn nhân, cô luôn mơ mộng cuộc sống của cô và anh vô cùng ấm áp, cô và anh sẽ có những đứa con của mình. Nhưng từ đầu đến cuối không phải là thương tích đầy mình thì cũng là cưỡng bức.
Ngay lúc này, mắt cô rưng rưng nước mắt, nâng tay lên lau nước mắt, đứng dậy để lại câu nói “ tôi ăn xong rồi” một mạch bỏ đi lên lầu không dám ngưng lại một phút.
Lăng Hạo nhìn theo bóng lưng cô mà tâm tư không rõ, anh bỏ đũa xuống dựa người vào ghế, cả người mệt mỏi nhắm chặt mắt.
Từ lúc bắt đầu ăn cơm, anh luôn chú ý tới cô, năm năm qua anh dường như đã cho anh và cô mỗi người một cuộc sống riêng, nhưng thời khắc nhìn thấy cô tiều tuỵ lòng anh đã rất đau xót buộc lòng anh phải theo cô cả một ngày để xem cuộc sống của cô năm năm qua như thế nào đã biến cô ra nông nỗi này, anh chưa từng có ý định muốn cùng cô quay lại, nhưng thời điểm tiếng “Mẹ” phát từ miệng đứa nhỏ, anh không thể ngờ được đó là Hạ An Ngôn.
Anh như vậy mà đã có con gái, ôm đứa bé mà lòng anh không diễn tả được cảm xúc. Anh lần đầu tiên rơi vào tình cảnh luống cuống. Đứa con của anh, rất đáng yêu, năm năm qua đã theo cô chịu nhiều cực khổ, nhưng anh không thể trách cô, ra nông nỗi này cũng là một tay anh tự gây ra.
Trớ trêu thay vào ngay lúc anh không ngờ tới, Hạ An Ngôn lại là người cứu anh lúc nhỏ. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi mà trước nay chưa từng có, anh sợ cô cùng đứa nhỏ lại biến mất thêm một lần nữa.
Hạ An Ngôn tôi xin lỗi, hiện giờ có phải ép buộc tôi cũng phải giữ em và con bên cạnh tôi.
Mọi người ơi ngày mai là thứ hai đầu tuần mọi người có ghé đọc cho e xin 1 like, 1 lượt theo dõi và 1 vote nha.s
Cám ơn mọi người rất nhiều
Bình luận facebook