• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lãnh cung thái tử phi (1 Viewer)

  • Chương 126: Long Diệp Vũ

Khiếp sợ trong mắt chuyển thành phẫn nộ ngay tức khắc, Mộ Dung Xá Nguyệt tung chưởng đánh Tử Tuyển, tay che vết thương đã bị đoản kiếm cắm sâu vào tim, liên tục lui về sau vài bước, đột nhiên khóe miệng chảy máu đen.

"Ngươi... Ngươi hạ độc!" Mộ Dung Xá Nguyệt nhìn máu đen rơi trên mu bàn tay, khụ khụ hai tiếng, giọng nói suy nhược, hắn cả kinh nói: “Tử Tuyển, ta đối đãi với ngươi không tệ, ngươi hồi báo ta như vậy!”

Tử Tuyển bị hắn chưởng bất xa vài thước, đợi khi dừng lại cũng phun máu, nâng mắt nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt, tàn ác nói: “Ta giết ngươi! Ngươi vốn không có tư cách tiếp tục chưởng quản võ lâm minh! Dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc, sau này ắt sẽ làm hại võ lâm minh!”

"Khụ khụ... Khụ khụ!" Mộ Dung Xá Nguyệt chống tay lên bàn, cúi đầu, vẻ mặt đau đớn, song một chưởng của hắn làm Tử Tuyển bị thương không nhẹ, té xuống đất vùng vẫy hồi lâu mới gượng đứng dậy được.

Đột nhiên có biến hóa bất ngờ xảy ra trước mặt, đôi mắt Vị Ương vẫn luôn vô thần chợt đứng bật khỏi giường, đi đến cạnh Mộ Dung Xá Nguyệt, lần đầu tiên biểu hiện lo lắng, nắm lấy cánh tay hắn, lắc đầu nói: “Mộ Dung… Mộ Dung..”

"Đừng lo lắng, Vị Ương, ta không sao," Mộ Dung Xá Nguyệt miễn cưỡng cười, máu đen không ngừng chảy qua kẽ tay, trên y phục đỏ tươi hiện ra mảng đen quỷ dị.

Vị Ương nhìn chăm chú vết thương, nhất thời mặt mày trắng bệch!

Đoản kiếm cắm mạnh vào bên trái trái tim, Vị Ương càng nhìn mồ hôi lạnh nhễ nhại, nàng hoảng sợ dường như thấy được thứ gì đó rất kinh khủng, đầu đau dữ dội, như có vô số tiếng nói cùng kêu lên như sấm rền muốn xé nát nàng ra.

Đây là cái gì... Là cái gì...

"Đừng..." Độc trên đoản kiếm bắt đầu phát tác, môi Mộ Dung Xá Nguyệt biến thành xanh tím, bỗng hắn quỳ rạp xuống đất, không còn hơi sức đứng lên, nhắm mắt lại, cau mày.

"Mộ Dung... Mộ Dung..." Vị Ương cũng quỳ xuống theo hắn, hoảng sợ ôm hắn, liên tục lắc đầu.

Ký ức như bị tách ra vỡ thành từng mảnh từng mảnh lóe sáng trước mắt nàng, hình như muốn bù đắp những kinh khủng trong đầu.

"Mộ Dung..." Nàng đột nhiên nắm lấy đoản kiếm trước ngực Mộ Dung Xá Nguyệt muốn rút ra, Mộ Dung Xá Nguyệt cười khổ đè tay nàng lại, giọng yếu ớt: “Đừng… Vị Ương… Ta đã trúng độc… Dù rút ra sẽ chỉ làm bẩn y phục nàng.”

Không... Không!

Vị Ương lắc đầu dữ dội, kim bộ diêu và ngọc châu trên tóc rơi xuống đất, nàng nắm chặt cánh tay Mộ Dung Xá Nguyệt, cứng rắn đè nén những đau đớn ở đầu.

Không đúng, không đúng... Nhất định có biện pháp có thể cứu hắn... Nhất định có!

Nhưng... Nhưng biện pháp đó là gì? Tại sao nàng không nghĩ được gì?

Vị Ương gấp đến độ muốn khóc, nhưng càng gấp càng không nghĩ được gì.

"Vị Ương... Nàng hãy nghe ta nói được không?" Mộ Dung Xá Nguyệt kéo kéo tay áo nàng, cố gắng đến gần tai nàng, thì thào nói: "Rất xin lỗi... Ta vẫn luôn lừa gạt nàng, ta rất ích kỷ... Lúc trước sau khi cứu nàng, đã đã nghĩ sẽ để nàng mãi mãi ở bên ta... Cho nên vẫn luôn gạt nàng, nàng không phải là Vị Ương... Tên của nàng là Long Y Hoàng... Y Hoàng, nàng tha thứ ta được chứ?"

Vị Ương sửng sốt, mạch suy nghĩ thình lình cuồn cuộn mãnh liệt như sóng vồ, khiến nàng không thể suy xét gì cả.

"Y Hoàng... Y Hoàng, ta thật sự yêu nàng..." Mộ Dung Xá Nguyệt cậy mạnh nhếch miệng, xém gục ngã trong lòng nàng: “Sau này… Nàng vẫn sẽ trở về nơi thuộc về nàng… Nhưng… Đừng để mình bị thương nữa biết không? Ta luôn muốn dẫn nàng rời khỏi hoàng cũng nhưng mà bây giờ… Hết thảy cũng không kịp…”

Vị Ương ngây người trong chốc lát, bỗng ôm lấy đầu, mười ngón tay hung hăng nắm mái tóc dài vướng víu của mình.

"Y Hoàng... Ta cầu xin nàng, sau này dù xảy ra chuyện gì… Cho dù nàng ở bên cạnh ai cũng đừng quên mất ta… Như thế, như thế cũng được rồi…” Giọng Mộ Dung Xá Nguyệt phảng phất trong gió, hắn gắng sức nhìn Vị Ương, chợt cười nhẹ nhõm, sau đó giống như đã mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại… Ngủ rất say.

Cuối cùng, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, khóe môi vẫn lưu lại vệt máy đen nhưng nụ cười cũng không tắt.

Bình thản như ngủ say.

Vị Ương ôm chặt hắn, ngay giây phút hắn ngừng thở nước mắt bắt đầu tuôn trào như đê vỡ, chảy liên tục, lớp phấn trang điểm trên mặt lem luốc.

"Tử Tuyển không phụ kỳ vọng của ngài." Đột nhiên, giọng Tử Tuyển thở dốc truyền đến, hình như đang nói chuyện với ai đó.

Vị Ương hoảng sợ ngẩng đầu, phát hiện ở cửa có một người nữa, mà Tử Tuyển đang quỳ bẩm báo với người nọ.

Người nọ, dung nhan hết sức quen thuộc… Thế nhưng Vị Ương không thể nhớ nổi chỉ hoảng hốt nhìn bọn họ.

Tử Tuyển tiếp tục nói: "Thuộc hạ, đã hoàn thành nhiệm vụ... Mộ Dung Xá Nguyệt đã chết."

Phượng Ly Uyên đứng ở cửa, y phục nhiều vết đỏ của máu, hắn cúi đầu nhìn Tử Tuyển, tỏ ra nghi hoặc và khó hiểu với lời ả nói nhưng nhanh chóng quay đầu, lại chứng kiến Vị Ương dùng ánh mắt oán hận nhìn hắn.

Hắn vừa nhìn thấy... Vạn tiễn xuyên tâm.

Mộ Dung Xá Nguyệt bị sao vậy... Sao lại nằm ở trong lòng nàng? Đây là có chuyện gì? Rốt cuộc... Xảy ra chuyện gì!

Hắn trầm tư một hồi, lại nhìn Vị Ương, lại phát hiện không biết nàng đã ngất xỉu trên người Mộ Dung Xá Nguyệt lúc nào!

"Y Hoàng..." Phượng Ly Uyên nhanh chóng chạy về phía Vị Ương, nhưng trong nháy mắt của sổ gian phòng chợt bật mở! Một bóng người màu trắng nhanh như tia chớp vọt vào đến cạnh Vị Ương, ngồi xuống ôm lấy nàng, sau đó đứng tại chỗ, bàn tay to lớn vuốt ve mặt nàng, người nọ tức thì kinh ngạc

Hắn chính người đã đi quấy rối phủ Thái tử cách đây không lâu, công tử trẻ tuổi vô danh.

"Y Hoàng... Y Hoàng!" Hắn ôm chặt Vị Ương, xúc động không thôi: “Thật là Y Hoàng!”

Phượng Ly Uyên sửng sốt, nhìn kỹ dung nhan công tử nọ, là người xa lạ, nổi giận: “Ngươi là ai! Buông Y Hoàng ra!”

"Ha... Buông? Dựa vào cái gì!" Công tử trẻ tuổi hung ác trừng mắt liếc Phượng Ly Uyên: “Phượng Trữ Lan còn nói Long Y Hoàng đã… Cũng may ta chịu tra ngọn nguồn, giờ vất vả lắm mới tìm được Y Hoàng sao dễ dàng buông tay? Sớm biết nàng ở đây luôn chịu khổ giày vò trước đây bất kể thế nào ta cũng không cho nàng gả đến đây! Ngươi lại là gì của nàng? Lấy tư cách gì hô to gọi nhỏ với ta?” Công tử trẻ tuổi tỏ thái độ bất mãn với Phượng Ly Uyên.

"Bỏ Y Hoàng xuống!" Phượng Ly Uyên chạy như bay đến trước mặt công tử trẻ tuổi, tức giận công tâm muốn đoạt lại Y Hoàng ra khỏi tay hắn, công tử trẻ tuổi thối lui nhẹ nhàng, tức thì cách hắn một khoảng xa.

"Ta sẽ không buông tay! Cũng không trông nom quan hệ giữa ngươi và Y Hoàng ra sao! Tóm lại nếu nàng sống không tốt ta sẽ dẫn nàng đi!" Công tử trẻ tuổi gắt gỏng, ôm chặt Vị Ương vào lòng, nháy mắt nhảy lên bệ cửa sổ sau đó lướt qua nóc nhà, chốc lát bóng dáng biến mất trong đêm.

Phượng Ly Uyên chạy vội đến cửa sổ nhìn ra ngoài nhưng công tử nọ đã sớm biến mất không để lại dấu vết.

"Y Hoàng!" Hắn nôn nóng hét to, hai tay hung hăng nắm thành quyền.

Bóng đêm chưa hề thay đổi chỉ càng thêm trầm tĩnh âm u.

Đêm khuya, một gian phòng trong khách điếm sáng trưng, có thể thấy mơ hồ bóng người đi đi lại lại.

Chính là vị công tử trẻ tuổi kia, hắn đi qua đi lại trước giường, mà trên giường là Long Y Hoàng đang hôn mê.

"Y Hoàng ngốc," hắn vòng tay trước ngực, sốt ruột tựa vào trụ giường, giọng điệu oán trách nhưng cũng rất đau lòng: “Trước đây sống ở Huyền Quốc rất thoải mái, sao lại suy nghĩ luẩn quẩn chạỵ đến đây chịu tội chứ!”

"Đừng..." Cô gái nằm trên giường khẽ động, từ từ mở mắt, tay đặt trên trán muốn đè cơn đau đầu xuống.

Cô từ từ ngồi dậy, nhìn bốn phía, phát hiện không ngờ mình đang ở một nơi xa lạ.

"Mộ Dung!" Cô bỗng sợ hãi kêu, tay chân luống cuống muốn xuống giường, biểu cảm rất kinh hoảng.

Song, một chân chưa kịp đặt xuống thì có một cánh tay kéo lại, bắt lấy cô, cả người bị kéo nằm xuống giường, giọng nói công tử chậm chậm bay tới: “Mới tỉnh lại đừng lộn xộn.”

Cô ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc đến mức cằm lệch khớp —— này, này này người này sao quen mặt thế?

"Ca... Ca ca..." Long Y Hoàng suýt nói lắp, thì thào kinh ngạc.

"Ừm," công tử trẻ tuổi từ trên cao nhìn xuống, nhướng mày: “Hóa ra muội còn nhớ ta à, nói như vậy còn không quên!

"Cái gì quên không quên... Muội... Đúng rồi! Mộ Dung!" Long Y Hoàng lắc đầu để những tư tưởng hỗn loạn trong đầu rõ hơn một chút, bỗng nhớ đến Mộ Dung Xá Nguyệt trúng độc rất nặng, lại lật đật muốn xuống giường.

"Thật sự muội muội gả ra ngoài như bát nước đổ đi! Vì cái tên bộ dạng như hồ ly ngay cả ca ca của mình cũng không muốn!” Công tử trẻ tuổi Long Diệp Vũ kéo tay nàng lại, muốn lôi về: “Người đều chết hết, xác cũng lạnh rồi, muội còn lo nghĩ cái gì! Cho dù muội có chạy qua đó cũng không thể cứu hắn! Hơn nữa, không có ta cho phép muội muốn đi đâu cũng không cho!”

"Nhưng, nhưng hắn..." Long Y Hoàng lo lắng ngẩng đầu nhìn Long Diệp Vũ, ngây ngẩn cả người, đột nhiên nàng nhớ tới trước khi nàng bất tỉnh, Phượng Ly Uyên đứng ở cửa phòng, còn có lời Tử Tuyển nói: “Ly Uyên!”

"Là ai nha?" Long Diệp Vũ khinh thường hừ nhẹ: "Hiếm khi lão đại ta đây từ xa đến thăm ngươi, rốt cuộc ngươi vẫn nhớ mãi không quên nam nhân khác… Ôi, thật sự làm tổn thương trái tim ca ca này.”

Long Y Hoàng vẫn đang chìm trong suy nghĩ nên không nghe thấy Long Diệp Vũ lời phân bua thương cảm đau lòng này, nghĩ nghĩ một lát, chợt lòng nàng lạnh hơn phân nửa: “Trữ Lan… Kỳ Hàn…”

Bây giờ mọi thứ nàng đều nhớ cả...

"A, còn nhớ đến trượng phu nữa đấy!” Vẻ mặt Long Diệp Vũ càng khó coi: “Hắn đối xử với muội không tốt, còn nhớ hắn không quên.”

"Mộ Dung... Trữ Lan... Kỳ Hàn... Ca! Ca đến đây lúc nào!" Long Y Hoàng nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội hỏi thăm: "Chỉ có ca tới sao? Nhị ca đâu?"

"Nhị ca hắn không tới được," Long Diệp Vũ ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Trừ phi muội về thăm hắn, nếu không hắn không thể tới thăm muội."

"Làm sao vậy?" Long Y Hoàng hơi khiếp sợ.

"Thúc thúc muốn thoái vị, bắt đầu tìm hoàng trừ, nhị ca muội bất hạnh được chọn, bị giữ lại trong cung, vì thế ta tới thăm muội.” Long Diệp Vụ mặt mày hớn hở kể.

Long Y Hoàng mồ hôi lạnh chảy khắp người: “Vậy sao ca không được chọn?”

Long Diệp Vũ nở nụ cười, như con hồ ly đắc ý: “Muội cho rằng khinh công đại ca luyện nhiều năm như vậy để làm gì, từ lúc nghe tin đồn thì chạy trước rồi.”

"Ồ." Long Y Hoàng trầm mặc, thầm nghĩ, ngươi nói thẳng đến chỗ ta tị nạn có phải hơn không? Quanh co lòng vòng.

"Y Hoàng, ta mang muội về nhà." Long Diệp Vũ đột nhiên nghiêm mặt nói: "Lúc đầu không biết tình huống của muội ở nơi này, luôn thấp tha thấp thỏm, giờ đã biết rồi thì càng phập phồng lo lắng càng nhiều, ta sợ tiếp tục để muội ở nơi nguy hiểm này, xem đi, suýt nữa đã mất mạng."

"Vậy Cảnh Lân thúc thúc sẽ làm sao?" Long Y Hoàng ra vẻ nghi hoặc: "Không phải thúc ấy sẽ gặp rắc rối sao?"

"Hừ... Không sao, dù sao bây giờ muội ở đây cũng lấy danh nghĩa là người đã chết, ta mang muội đi thần không biết quỷ không hay."

Long Y Hoàng thất kinh, trộm lôi kéo tay áo Long Diệp Vũ, lầm bầm nói: "Ca, ca ca... Đại ca thân yêu, muội nhớ Kỳ Hàn..."

"Nhớ nó? Được thôi, muội chờ ở đây, ta đem nó đến đây, chúng ta cùng đi!:” Long Diệp Vũ cười nói.

Long Y Hoàng càng hoảng sợ, nhất thời ấp úng, không tìm được lý do gì dứt khoát ngồi xuống giường, cúi đầu chơi ngón tay.

Mộ Dung Xá Nguyệt... Thật đã chết rồi sao? Vậy mọi thứ, chẳng lẽ thật do Ly Uyên phân phó Tử Tuyển làm? Còn có Trữ Lan và Kỳ Hàn… Giờ ra sao rồi?

Long Y Hoàng thở dài, trộm liếc Long Diệp Vũ đang phấn chấn vui mừng, xem ra ca không định thả mình về rồi, mà bản thân lại muốn về, đối mặt với đại ca tập võ từ nhỏ mình có phần thắng sao? Ngữ khí Long Y Hoàng nặng nề: “Ca ca, ca đến phủ Thái tử?”

"Y Hoàng thông minh, vốn ta muốn cho muội một kinh hỉ, nhưng không nghĩ tới lại nghe được tin xấu kia, cũng may là giả… Nếu không cho dù ta trả giá thế nào cũng cho Phượng Trữ Lan tuẫn táng theo muội.” Long Diệp Vũ hung hãn nói.

Long Y Hoàng cảm thấy mồ hôi lạnh đầy tay, nàng cúi đầu, chùi mồ hôi lên chăn, không nói.

"Sao thế, nhớ hắn à?" Long Diệp Vũ nhìn nàng hỏi.

Long Y Hoàng cúi đầu, tiếng “Ừm.” mơ hồ.

"Phượng Trữ Lan hay Kỳ Hàn?"

"Đều nhớ..."

"Vậy muội nhớ ta không?"

"Càng nhớ..."

"... Lời hay cũng vô dụng, Y Hoàng, ta sẽ không để cho muội về đó." Long Diệp Vũ thấp giọng nói: "Ta cũng chỉ có một muội muội mà thôi, ta không thương muội thì thương ai? Ở đây quá nguy hiểm… Ta lo lắng.”

"Ca... Đó là trượng phu của muội, con trai muội." Long Y Hoàng líu ríu nói.

"Vậy cũng không được!" Long Diệp Vũ nghĩ nghĩ, đột nhiên lấy làm lạ hỏi: "Vậy, chẳng lẽ muội thích hắn? Cho nên luyến tiếc?"

"Ừm..." Long Y Hoàng tiếp tục mơ mơ hồ hồ trả lời, Long Diệp Vũ kinh ngạc: "Sao thế được! Không phải muội nói yêu Quân Linh sao!"

"Quân Linh sao..." Long Y Hoàng quay đầu đi thở dài: "Hắn quá già rồi, có vợ có con, còn có tình nhân trong mộng, muội không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian với hắn."

Long Diệp Vũ suýt nữa ngã xuống đất: "Muội thật muốn về?"

"Ừm."

"Không được! Muội cho rằng ta rất ngu sao!" Long Diệp Vũ cả giận nói.

"Ca... Ca ca... Ca ca ca... Ca ca ca ca..." Long Y Hoàng làm nũng giật giật ống tay áo Long Diệp Vũ: "Muốn phải đi về, đó là nhà của muội."

"Nhóc à… Đừng vòi vĩnh với ta!” Long DIệp Vũ nghiến răng: “Dù nhóc nói gì ta cũng không cho nhóc rời khỏi tầm mắt ta!”

"Ca," Giọng Long Y Hoàng thê lương: "Ca ức hiếp muội… Huynh luôn luôn ép muội làm chuyện muội không muốn, cha mẹ trên trời có linh thiêng cũng không bỏ qua cho huynh… Hu hu, Kỳ Hàn của mẹ…”

"... Muội thật sự muốn trở về?"

Long Y Hoàng ngoan ngoãn gật đầu, Long Diệp Vũ suy ngẫm một hồi nói: “Muội nghỉ ngơi ở đây một đêm cho khỏe đi, để ta suy nghĩ một lát, muội biểu hiện tốt ta sẽ suy nghĩ một chút cho muội và Kỳ Hàn gặp nhau.”

Biết đây là nhượng bộ lớn nhất của Long Diệp Vũ Long, Long Y Hoàng vội gật đầu, sau đó nằm xuống giường nhắm mắt lại.

Long Diệp Vũ đi lại vài vòng trong phòng rồi ngồi xuống ghế dựa gần đó, Long Y Hoàng chỉ có thể nhìn thấy lưng hắn cho nên không biết giờ khắc này biểu tình của Long Diệp Vũ như thế nào.

"Ca ca, huynh rất tốt." Nàng đột nhiên thì thầm.

"Biết ta tốt là được rồi."

"Ca, Kỳ Hàn là khúc thịt cắt từ trên người muội..."

"Ta biết rồi! Muội khỏi phải nhắc lại liên tục!" Long Diệp Vũ không kiên nhẫn: "Nhanh ngủ đi! Đầu còn đau không?"

Long Y Hoàng lắc đầu, giọng ngọt như mía lùi: "Không đau, có anh trai ở đây, đã không còn đau nữa."

"Không có biện pháp nào với muội cả, mau ngủ đi, không còn sớm.” Long Diệp Vũ lắc đầu đáp.

"Ca ca, Kỳ Hàn đáng yêu sao?" Long Y Hoàng không chịu bỏ qua.

"Rất đáng yêu, đôi mắt đặc biệt giống muội." Long Diệp Vũ nhìn ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, tia chớp xẹt qua bầu trời một vạch sáng, tiếng sấm rền ầm ầm nối tiếp, chỉ chốc lát, thời tiết vốn đang ấm áp thì mưa to trút xuống ào ào.

Khách điếm an tĩnh dị thường, một hàng lại một hàng binh sĩ vũ khí sắc bén đứng bao vây khách điếm.

Mưa, càng lúc càng dữ dội.

Long Diệp Vũ vẫn luôn nhìn cửa, Long Y Hoàng nằm một hồi, lại ngồi dậy, sắc mặt sầu lo: "Ca ca..."

"Đừng lo lắng, có ta ở đây, bọn họ không dám tiến vào," Ngón tay Long Diệp Vũ gõ từng nhịp nhịp trên mặt bàn: “Y Hoàng, nói cho bọn chúng biết muội không muốn gặp hắn, để hắn cút khỏi đây càng xa càng tốt.”

Bóng đêm nặng nề như mực, mưa rền gió thét hỗn loạn ào ào, ngoài cửa khách điếm, Phượng Ly Uyên đứng sừng sững, mưa xối ướt cả người hắn nhưng hắn hoàn toàn không phát giác.

"Chi nha ——" cửa đóng chặt hồi lâu đột nhiên bật mở, bóng người thướt tha từ từ đi ra, giương ô, thong thả bước đến trước mặt hắn, chầm chậm che đỉnh đầu hắn.

Tiếng mưa rơi vẫn còn vang bên tai nhưng đã không còn ướt người mình nữa, Phượng Ly Uyên mở mắt ra đối diện với dung nhan cười nhạt của Long Y Hoàng.

"Lang Ly Uyên, chúng ta là bằng hữu," không đợi hắn nói chuyện, Long Y Hoàng cũng đã cười mở miệng, nhưng mỗi chữ mỗi tiếng như lưỡi dao đâm sâu vào tim Phượng Ly Uyên: “Phượng Ly Uyên, từ giờ trở đi, chúng ta là kẻ địch.”

"Y Hoàng?" Phượng Ly Uyên sửng sốt.

"Sau này chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, cũng không muốn nhìn thấy ngươi, nếu ngươi vẫn còn nhớ đến tình cảm ít ỏi đã có trước đây giữa chúng ta thì xin ngươi đừng đến quấy rầy ta nữa, giữa chúng ta đã không còn tình cảm gì đáng nói.” Long Y Hoàng thản nhiên nhìn mặt đất, chợt buông lỏng tay, ô trong tay nàng rơi xuống giữa hai người.

Mưa cũng không có xu hướng nhỏ lại, rơi mạnh lên người Long Y Hoàng, thấm ướt mái tóc dài của nàng lướt qua gò má.

"Y Hoàng, nàng đã nhớ lại!" Phượng Ly Uyên vui vẻ nói, mắt thấy Long Y Hoàng xoay người muốn bước đi, hắn vội vàng bắt lấy cổ tay nàng: "Y Hoàng, nàng nghe ta giải thích, nếu nàng để ý đến chuyện của Mộ Dung, ta hoàn toàn không làm gì cả, ta vốn không có ra lệnh cho Tử Tuyển làm việc đó!"

"Ồ! Vậy sao? Một người trung thành như Tử Tuyển sao lại phản bội Mộ Dung chứ?” Long Y Hoàng không xoay lại nhìn hắn, mạnh mẽ tút tay về, cười khẩy: “Cho dù ta không thích hắn nhưng hắn cũng đã cứu mạng ta, nếu không có Mộ Dung Xá Nguyệt e rằng người đang nằm ở hoàng lăng chính là ta! Nhưng mà Phượng Ly Uyên, khi ngươi cho Tử Tuyển giết hắn trước mặt ta, lẽ nào ngươi không cảm thấy bản thân mình rất tàn nhẫn sao!”

"Y Hoàng, ta không có!" Phượng Ly Uyên vội vã giải thích.

"Ngươi có hay không, đợi ta điều tra rõ sẽ biết, đều có đạo lý cả, nhưng bây giờ, ngươi và ta sẽ không còn liên quan gì nữa, Vương gia, xin ngài tự trọng.” Long Y Hoàng lạnh lùng nói.

Tay Phượng Ly Uyên run run, nắm càng chặt hơn… Thấy Long Y Hoàng không phản ứng gì từ từ buông ra.

Đôi môi tái nhợt do bị mưa giá rét tạt vào, Phượng Ly Uyên đau lòng nhìn Long Y Hoàng vẫn đưa lưng về phía hắn: “Y Hoàng, nàng không chịu nghe ta giải thích sao?”

"Ta nghe ngươi giải thích? Vậy, ngươi có từng nghe ta giải thích ư!” Long Y Hoàng bỏ lại một câu nói sau đó bước nhanh vào trong, Phượng Ly Uyên hấp tấp đuổi theo, lại bị Long Diệp Vũ chặn đường tại cửa lớn.

"Nếu nàng không muốn thấy ngươi, thế thì ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi.” Long Diệp Vũ không khách khí hạ lệnh đuổi khách: “Đứng ở đây khiến người ta ngứa mắt!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom