• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lãnh cung thái tử phi (3 Viewers)

  • Chương 133: Xảy ra chuyện lớn

Cho dù Phượng Ly Uyên có thiên ngôn vạn ngữ, ngàn vạn cái lý do, vừa bị Long Y Hoàng nói như thế, tất cả đều mắc kẹt tại cổ họng giống như hóc xương dù làm gì cũng không phun được, chỉ bối rối nhìn Long Y Hoàng, hy vọng nàng cho mình một đáp án khác.

Long Y Hoàng tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi chỉ biết có nàng ta! Ngươi chỉ biết có con của ngươi! Vậy ngươi có nghĩ tới ta không?... Ta cũng không đòi hỏi ngươi có thể ngẫm lại về ta, thế ngươi có thể đứng ở góc độ của ta mà ngẫm về Kỳ Hàn! Ngươi biết trẻ con cần có mẹ, vậy ngươi có nghĩ tới thời điểm Kỳ Hàn tách khỏi ta nó khó khăn ra sao!"

Phượng Ly Uyên bị nàng nói mà nghẹn lời, sắc mặt dần dần khó coi.

"Ta chỉ là tới nhìn ngươi một cái mà thôi, Vân Phượng Loan," Long Y Hoàng xoay lại, lạnh lùng nhìn kẻ đang bị cầm tù trong nhà lao: "Giờ thấy ngươi hoàn toàn mạnh khỏe ta cũng an tâm, ta sợ tách khỏi Kỳ Hàn lâu nó sẽ quấy, về thôi."

Đôi mắt Vân Phượng Loan bỗng trợn to, ngón tay bóp mạnh thanh gỗ, đốt ngón tay trắng bệch.

"Đương nhiên," Long Y Hoàng khiêu khích nhếch môi: "Kỳ Hàn so với con ngươi thì ngoan hơn nhiều, dù nó có quấy khóc thế nào chỉ cần ta hay Trữ Lan ôm nó, nó sẽ ngoan lại, không khóc nữa, con ngươi so ra kém xa nó rất nhiều."

Vân Phượng Loan bị nàng kích động phẫn nộ: "Long Y Hoàng! Ngươi nói hàm hồ cái gì! Nguyên Khải sao kém hơn con ngươi! Ngươi nói ai!"

"Ồ! Là đúng hay sai người có mắt vừa nhìn sẽ hiểu ngay, con ngươi thật đáng ghét, khóc la om sòm, phiền phức,” Long Y Hoàng không kiên nhẫn nhăn mày, ngoảnh lại kéo tay Phượng Trữ Lan, không nhìn Vân Phượng Loan, dịu dàng cười nói: “Chúng ta về thôi, Kỳ Hàn cũng gần dậy rồi, nếu con không thấy chúng ta không chừng nhũ mẫu sẽ gặp họa.”

Phượng Trữ Lan nhếch môi cười, cúi đầu nhìn nàng: "Được."

Long Y Hoàng quay đầu đón lấy cái nhìn chằm chằm của Vân Phượng Loan, nhìn Long Diệp Vũ cất lời: “Ca ca, chúng ta đi! Không cần phí thời gian với loại người này!"

Long Diệp Vũ không trả lời Long Y Hoàng, vẫn đang nhìn chằm chằm Vân Phượng Loan trước mặt, giọng điệu âm trầm, ánh mắt sắc bén như chim ưng: “Vân Phượng Loan, Y Hoàng nói đều là sự thật? Ngươi cấu kết với người ngoài muốn giết nó đúng không?”

"Ta... Ta không có!" Vân Phượng Loan bị ánh mắt đó nhìm chằm chằm nên chột dạ, ngoảnh mặt đi, vội phủ nhận.

"Y Hoàng không có khả năng vu tội cho ngươi về loại chuyện liên quan đến tính mạng mình, ta và nó là huynh muội ruột thịt, tính nết Y Hoàng ra sao, trừ cha mẹ không ai hiểu rõ nó hơn ta, ta nhìn nó từ nhỏ đến lớn, cho nên, nó tuyệt đối không có khả năng bịa đặt, cũng không có khả năng vô duyên vô cớ phẫn hận ngươi như thế này.” Giọng Long Diệp Vũ rất lạnh lùng, Vân Phượng Loan nghe thấy mà mồ hôi úa ra như tắm, Phượng Ly Uyên vẫn đứng lặng im bên kia cũng mím chặt môi, đột nhiên hỏi ả: “Phượng Loan, có phải không?”

Long Y Hoàng nhẹ khẽ hừ một tiếng, tầm mắt nhìn về phía chân trời, hơi bi thương, chợt Phượng Trữ Lan ôm lấy vai nàng kéo nàng tựa vào hắn.

"Không phải... Không phải, Vương gia, chàng phải tin tưởng thiếp... Thiếp không có..." Vân Phượng Loan lắc đầu như điên như dại, vẻ mặt hoảng sợ cầu xin xém khóc.

"Không có?" Long Diệp Vũ đột nhiên liếc mắt nhìn Phượng Ly Uyên, ánh mắt cũng không thiện cảm: "Ngươi cũng tin? Xem ra, ngươi và Y Hoàng cũng ở chung không lâu, lại còn không biết nó ra sao? A… Nực cười, Y Hoàng làm việc luôn luôn quang minh chính đại, tuyệt đối sẽ không tùy tiện vu khống cho kẻ khác, ngươi đừng nói với ta ngay cả cái này ngươi cũng không nhận ra.”

"Đại ca!" Long Y Hoàng hơi tức giận: "Đừng nói với hắn những điều đó! Phí công vô ích!”

Phượng Ly Uyên tái mặt, cả ngươi ngẩn ngơ trong chớp mắt.

"Hừ, nếu Y Hoàng muốn ta không cần lo, tạm thời ta cũng không đếm xỉa, nhưng nếu nó giải quyết không được, ta sẽ ra tay thay nó.” Long Diệp Vũ đột nhiên cười lạnh lùng, giống như ác ma khát máu: “Y Hoàng hay mềm lòng, nếu nó muốn giết người, tuyệt đối sẽ cho người nọ chết không hề đau đớn, nhưng ta thì không như thế, mặc dù là thân huynh muội nhưng cách ta ra tay thì kém nhiều lắm.”

"Ca ca! Rốt cuộc huynh có đi hay không! Ở đây rất xui xẻo, về huynh cũng đừng ôm Kỳ Hàn!” Lọng Y Hoàng cao giọng, ngay lúc này tình cảm rất phức tạp khiến người ta nghe mà thất vọng.

Long Diệp Vũ lập tức xoay người đi, nhanh chóng đuổi theo bước chân muội muội: “Đi nhanh thế làm gì? Ả đối xử với muội như vậy… Ta còn chưa chửi đủ…”

"Ta không muốn nhìn thấy bọn họ, đi càng nhanh càng tốt.” Long Y Hoàng nói khẽ, chợt thấy tay bị siết chặt, cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào Phượng Trữ Lan đã nắm lấy tay nàng, mười ngón tay hai người đan xen, truyền hơi ấm cho nhau, Long Y Hoàng cảm thấy tâm tình thật nhẹ nhõm, vì thế cười bảo: “Chúng ta về thôi.”

Phượng Trữ Lan cười hài lòng, hai người không để tâm đến bóng đèn siêu cấp chói sáng Long Diệp Vũ kế bên, từ từ đi ra khỏi nhà lao.

Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan lần lượt lên xe ngựa, Long Diệp Vũ cũng muốn đi lên, lại bị Long Y Hoàng không thương tình đạp một cước đi xuống, Long Diệp Vũ lảo đảo, đùng đùng ngẩng đầu, vẻ mặt tan nát cõi lòng nhìn Long Y Hoàng: “Muội… Muội sao đối xử với lão ca nhà mình như thế!”

Long Y Hoàng giơ một ngón tay, lắc lắc về phía hắn, đôi mắt híp lại: “Ca ca, huynh phải về phủ Thái tử trông nom Kỳ Hàn.”

"Sao, chẳng lẽ hai người không về?" Long Diệp Vũ kinh hãi.

"Muội muốn vào cung."

"Nhưng vừa rồi không phải muội nói..."

"Ta lừa bọn họ, đần," Long Y Hoàng xoay người chui vào xe ngựa, đột nhiên lại ló đầu ra ném một câu: "Ca ca, huynh nhất định phải chú ý Kỳ Hàn, có lẽ tối tối muội mới về."

"Không được không được, ta cũng phải đi!" Long Diệp Vũ nóng nảy, tay vừa bám vào thành xe, lại bị Long Y Hoàng gỡ ra: "Ca ca, ta cầu huynh, nếu Kỳ Hàn khóc thì sao? Mau về đi về đi! Tối nay muội sẽ về! Đừng lo lắng quá! Muội không phải con nít!"

"Thật sự đêm nay sẽ về!” Long Diệp Vũ hồ nghi nói. Thấy hắn hơi xiêu lòng, Long Y Hoàng vội gật đầu.

"Nhưng nghe nói hoàng cung lúc này rất rối loạn." Long Diệp Vũ trầm ngâm, Long Y Hoàng kéo kéo tay áo hắn, tội nghiệp nói: "Ca, muội chính là chờ ngày hoàng cung loạn thế này..."

"Thật sự không sao? Chẳng lẽ muội không sợ?" Long Diệp Vũ nắm lấy tay Long Y Hoàng, ánh mắt không tín nhiệm.

"Trời, còn có thể có chuyện gì nữa? Không phải đã có Trữ Lan sao?" Long Y Hoàng cười nói.

"Chính vì có hắn ta mới lo lắng,” Long DIệp Vũ lo âu: “Chẳng may hắn thừa cơ đêm khuya vắng người ức hiếp muội thì sao? Ca ca không có ở đó ai bảo vệ muội? Chẳng may muội bị hắn chiếm tiện nghi, ta không kịp chạy tới…” Long Diệp Vũ còn đang dài dòng, người trong xe ngựa đã chịu không nổi liền ho khan.

Long Y Hoàng thẹn quá thành giận nhéo mạnh lên mu bàn tay Long Diệp vũ: “Ca!”

"Ai... Ai kêu ta thương ngươi? Được được... Đi sớm về sớm, nếu trời tối mà không thấy muội về, ta sẽ tiến cung tìm muội.” Long Diệp Vũ vội rút tay ra, giả vờ thản nhiên phất tay.

"Đa tạ lão ca giơ cao đánh khẽ! Ngày khác chắn chắn tiểu muội sẽ báo đại ân!" Long Y Hoàng hứng thú đáp, vào xe ngựa nhanh như chớp, chỉ chốc lát, Long Diệp Vũ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu nhỏ của Long Y Hoàng: “A!”

"Khởi hành!" Giọng Phượng Trữ Lan mơ hồ truyền ra.

"Tiểu muội ơi!" Long Diệp Vũ đột nhiên đưa hai tay lên miệng làm thành cái loa, hét về phía xe ngựa ngày càng xa xa: "Ngộ nhỡ hắn thật sự có mưu đồ quấy rối, muội đừng nương tay, cùng lắm thì ta ngọc nát đá tan a..."

Xe ngựa chạy về phía trước được một quãng, ngay lúc Long Diệp Vũ xoay người định đi, chợt nghe được tiếng xấu hổ và giận dữ của Long Y Hoàng: "Chán ghét!"

"Tiểu muội trưởng thành... Không giữ được..." Long Diệp Vũ lắc đầu, thở dài, lại thở dài, tự mình đi về phủ Thái tử, tiện tay bẻ một nhánh cây: "Gió thổi hiu hiu a, nước sông Dịch lạnh ghê í a ... Bổn thiếu gia vừa đi í a, tiêu dao í a í a..."

Đại môn hoàng cung, phu xe mặt đỏ tai hồng đánh ngựa dừng lại, thị vệ hai bên cũng dừng theo, sắc mặt nghiêm nghị.

Màn xe được một bàn tay ngọc nhấc mạnh, không có chút dịu dàng, mặt Long Y Hoàng đỏ ửng như hoa nổi giận đùng đùng nhảy xuống xe.

Y phục nàng hơi rối loạn, tóc cũng rối, trên làn da trắng mịn ở cổ có một dấu vết mơ hồ ửng đỏ.

"Không đứng đắn không đứng đắn... Không đứng đắn được một phút nào!" Nàng giận ngút trời, vừa oán trách vừa chỉnh lại y phục.

Phượng Trữ Lan cũng xuống xe ngựa, mặt cười hì hì, ánh mặt trời rực rỡ, khác với Long Y Hoàng, y phục hắn cũng không rối loạn chút nào, chẳng qua trên cánh tay và sau gáy có vết cào mờ mờ.

Thị vệ chợt hiểu được gì đấy, vô thức tập trung tầm nhìn về phía trước không liếc ngang ngó dọc.

Chuyện của chủ nhân không dám tò mò.

"Chúng ta vào thôi, Y Hoàng." Hắn tới gần Long Y Hoàng, cười ấm áp, Long Y Hoàng lại như nhìn thấy ma liên tục lùi ra sau, hai tay siết chặt y phục, vội la lên: “Chàng cách xa ta một chút! Đừng tới đây! Không được vô lễ! "

"Được được, ta sẽ không đến đó, nhưng dù sao chúng ta cũng phải tiến cung thôi," Phượng Trữ Lan có thiện ý nhắc nhở, ngón tay chỉ chỉ đại môn hoàng cung đã mở rộng: "Là chính nàng bảo muốn đi mà."

Long Y Hoàng nhanh chóng chạy vọt vào, không dám ở trước mặt Phượng Trữ Lan lâu thêm nữa.

Phượng Trữ Lan còn chưa kịp thả tay xuống thì đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa.

Phượng Trữ Lan lắc đầu, không biết nói gì chỉ cười một tiếng, cũng đi vào theo, so với bộ dáng hoang mang vội vã chạy trối chết của nàng thì hắn lại rất thong dong tự tại.

Long Y Hoàng chạy vội như điên dọc theo con đường quen thuộc, sau đó ngưng chạy, thở hổn hển, đúng lúc đã vào ngự hoa viên cách chỗ hoàng hậu không xa.

Nàng nhắm mắt lại, tựa vào non bộ nghỉ ngơi, thở dồn dập, muốn nhanh chóng hồi phục thể lực.

Chợt có làn hơi ấm áp như gió xuân lướt qua trước mặt, nàng sém ngừng thở, từ từ mở mắt, lại điều chỉnh thị giác….

À, Phượng Trữ Lan cười lên thì đôi mắt nhìn rất đẹp...

Chờ một chút! Giờ không phải lúc ngắm ánh mắt hắn! Long Y Hoàng đau khổ nhắm mắt lấy tay che mặt, khóc thút thít: “Chàng đừng đến gần ta… Vừa rồi còn chưa đủ sao?"

"Có mệt không? Ai bảo nàng chạy nhanh làm gì." Phượng Trữ Lan có ý trách móc, khẽ vươn tay lau mồ hôi cho nàng, vẫn cười như cũ.

Long Y Hoàng cảm thấy cổ họng đau rát như muốn nứt ra: "Chàng… Chàng sao đến nhanh thế?"

"Y Hoàng khờ," Phượng Trữ Lan cốc nhẹ lên trán nàng: "Chẳng lẽ anh nàng không dạy nàng khinh công sao?"

Long Y Hoàng tiếp tục che mặt khóc —— hai vị ca ca và phụ thân, thúc thúc đều nói muốn dạy nàng… Nhưng nàng nhất định không học, thành ra bây giờ hối hận cũng không kịp, hu hu… Đại ca, huynh đang ở nơi nao?

"Không chọc nàng nữa, tẩm cung mẫu hậu ở ngay phía trước, đi nhanh thôi." Phượng Trữ Lan rút tay, cười nói.

Phượng Trữ Lan lại giơ tay hướng Long Y Hoàng, Long Y Hoàng từ từ đặt tay vào, vẻ mặt oan ức.

Phượng Trữ Lan lại cười, cười rất phấn khởi, lôi kéo Long Y Hoàng bước đi.

Long Y Hoàng trầm mặc, cảm giác nóng bỏng trên người cũng chưa biến mất… Ôi, Phượng Trữ Lan đúng là tai họa.

Hai người đi chưa được bao lâu thì chứng kiến phía trước có đoàn người, vị đi đầu chính là Hoàng đế.

Xem ra hoàng đế mới vừa rời khỏi chỗ hoàng hậu, hai người từ từ khom lưng hành lễ: “Tham kiến phụ hoàng.”

Hoàng đế đang nổi nóng, cũng không nhìn bọn họ, đi thẳng, cơn tức cực kỳ mãnh liệt.

Long Y Hoàng cũng không có tâm tình đi trông nom, chỉ nói với Phượng Trữ Lan: “Xem ra chỗ mẫu hậu giờ cũng rất lộn xộn.”

“Còn đi đến đó nữa không?”

“Đi! Sao lại không đi?” Long Y Hoáng nhếch môi.

Vì thế, hai người tiếp tục đi về phía trước, trước cửa Tê Phượng các để cung nữ vào thông báo một tiếng, lát sau được cho phép, phu thê hai người cùng bước vào.

Xem ra hoàng hậu mới vừa ầm ĩ một trận với hoàng thương, tinh thần đang cực kỳ kích động và căm phẫn, Long Y Hoàng điều chỉnh nét mặt, đi đến trước mặt bà ta: “Y Hoàng vội tới thỉnh an mẫu hậu.”

Hoàng hậu đang nổi nóng, ngồi vào ghế chủ tọa ở Tê Phượng các, chỉ đáp có lệ: “Ừ, có lòng.”

"Mẫu hậu cãi nhau với phụ hoàng sao?" Long Y Hoàng dè chừng.

"... Rõ ràng hiện đã có chứng cứ phạm tội của Vân Phượng Loan! Nhưng hoàng thượng vẫn tranh luận với Bổn cung! Giải vây giúp ả!” Hoàng hậu bất ngờ nổi giận: “Vì lợi ích cá nhân, sao đủ bản lĩnh làm vua một nước! Bất chấp coi thường vương pháp!”

Nếu bảo ông ta không có tư lợi, cũng sẽ máu lạnh giống bà sao? Long Y Hoàng cười lạnh trong lòng: “Mẫu hậu đừng nóng, nếu chọc tức mình cũng không tốt.”

"Ôi… Y Hoàng, gần đây cũng chỉ có con hiểu được nỗi lòng của Bổn cung.” Hoàng hậu thở dài: “Hoàng đế càng ngày càng quá phận, sau này có một ngày, con và Trữ Lan ở trong cung cũng sẽ không yên ổn.”

Muốn khích tướng sao, Long Y Hoàng nhướng mày khinh thường, lén lướt nhìn Phượng Trữ Lan, cười nói: “Mẫu hậu đừng lo lắng, giờ Trữ Lan rất xứng với chức vị, chắc phụ hoàng cũng không có lý do gì để phế chàng.”

"Đó cũng là niềm an ủi duy nhất của Bổn cung… Đáng tiếc, không phải kế lâu dài, Y Hoàng, nếu con có thể giúp Bổn cung thì hay rồi.” Hoàng hậu lắc đầu than thở, Long Y Hoàng khẩn trương nhìn chằm chằm mũ phượng đính đầy bảo thạch của bà ta, chỉ sợ sơ sẩy một chút sẽ bị bà ta ném hết vào mình.

"Y Hoàng sao có thể giúp mẫu hậu?" Long Y Hoàng nhỏ giọng nói.

"Chắc con cũng không muốn, dù sao con cũng có tình cảm với Phượng Ly Uyên.” Hoàng hậu càng khó chịu.

"Y Hoàng hiện đã không còn liên quan gì đến người đó." Long Y Hoàng cười lạnh nói.

"Thật sao?" Đôi mắt Hoàng hậu lóe sáng: “Thật ra lúc này Hoàng thượng đang muốn lập hắn làm hoàng trừ, chỉ cần Phượng Ly Uyên biến mất, con với Trữ Lan sẽ bình yên.”

"Ha ha... Y Hoàng đều nghe mẫu hậu." Long Y Hoàng đứng thẳng người, che miệng cười khẽ, nàng lơ đang giũ tay áo, một cái hộp rơi ra.

Hộp gỗ vừa rơi xuống thì đã bật ra, hình như có con gì nhỏ nhỏ màu đen chạy ra rất nhanh.

Cung nữ bên cạnh hoàng hậu vẫn là vị cung nữ lớn tuổi hôm đó, đôi mắt bà ta nhìn chằm chằm cái hộp, Long Y Hoàng cúi người nhặt lên, vừa nhìn vào thì biến sắc: “Ơ! Tiểu kỷ của ta đâu?”

Phượng Trữ Lan cũng lo lắng đứng dậy, vội hỏi sao thế, hoàng hậu cũng nghi vấn: “Y Hoàng, tiểu kỷ là gì?”

Long Y Hoàng buồn rầu: “Chính là cổ ta nuôi… Haizzz, quên cất đi, giờ không thấy thì biết làm sao?”

Dứt lời, nàng nhấc váy ngồi xuống tìm kiếm trên mặt đất.

Hoàng hậu luống cuống, vội phân phó cung nữ cùng đi tìm, vị cung nữ lớn tuổi thình lình che bụng hô: “Nô tỳ hơi khó ở, Hoàng hậu nương nương, xin cho phép nô tỳ lui xuống trước."

Hoàng hậu ngập ngừng, lập tức đồng ý, Long Y Hoàng nói ngay: “Xin hoàng hậu cũng về phòng ngay, nếu bị cổ cắn thì hậu quả khôn lường…”

Hoàng hậu tái mặt gật đầu, gọi cung nữ vội vàng rời khỏi chính sảnh, Long Y Hoàng nhìn bà ta đi khỏi, khoanh tay, điều chỉnh dáng vẻ khẩn trương vừa nãy, nói: “Nếu người hiểu độc, cũng sẽ hiểu nếu cổ không cẩn thận chạy ra, tốt nhất nên đứng yên tại chỗ, nếu di chuyển sẽ làm kinh động đến cổ, càng làm mình gặp nguy hiểm hơn.”

Phượng Trữ Lan sửng sốt, nhìn Long Y Hoàng bay nhanh đến lư hương bỏ thêm thứ gì, sau đó vỗ tay, cuối cùng ngoắc tay với hắn.

Phượng Trữ Lan nghi hoặc, không hiểu nàng đang làm gì.

Thấy hắn không chịu đến Long Y Hoàng nóng nảy, vội vã đi tới, lập tức kéo cổ hắn, tập kích bất ngờ lên đôi môi mỏng xinh của hắn.

Một mùi hương thơm mát mang theo mùi máu từ trong miệng Long Y Hoàng truyền đến miệng Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ Lan kinh hãi, vội đẩy Long Y Hoàng ra, lau khóe miêng, đầu ngón tay dính vệt máu.

"Không sao, không sao.” Long Y Hoàng mím môi, cười cười, tâm tình vui vẻ kéo tay hắn: “Đi, chúng ta ra phía sau tìm bà cung nữ kia.”

Khinh công Phượng Trữ Lan rất tốt, bước đi không phát ra tiếng động, vì thế Long Y Hoàng để hắn đi tìm khắp bốn phía Tê Phượng các, còn mình ngồi chờ trước cửa.

Chỉ chốc lát, quả nhiên thấy hắn mang theo ả cung nữ kia đi đến.

Vẻ mặt cung nữ không cam lòng, trong tay còn đang che giấu cái gì đó.

Chính là dược thảo dụ cổ độc.

"Muốn tìm cổ sao?" Long Y Hoàng cười nham hiển, thình lình vỗ nhẹ nhẹ vào vai ả: “Không cần bận tâm, thật ra chỉ là con sâu bình thường mà thôi, không phải độc, ta lấy ra đùa thôi.”

Ả cung nữ cả kinh, ngẩng đầu nhìn nàng: “Thái tử phi nương nương, nô tỳ không biết ngài đang nói gì.”

"Không biết? Vậy ta đổi vấn đề khác,” Long Y Hoàng suy tư một lúc, chợt nói: “Vậy ngươi làm việc cho mẫu hậu đã bao lâu? Mỗi lần bà ta cho ngươi bao nhiêu bạc?”

Cung nữ chảy mồ hôi lạnh ướt cả người: “Nô tỳ nào dám yêu cầu bạc của hoàng hậu…”

"Không sao, không sao, bởi vì sau này ngươi cũng không còn cơ hội,” Long Y Hoàng lại vỗ vai ả: “Sau này, ngày tảo mộ hàng năm ta cũng sẽ đến thăm ngươi, yên nghỉ thôi.”

Phượng Trữ Lan hơi ngạc nhiên, vội lui ra sau một bước.

Ả cung nữ bị Long Y Hoàng vỗ vài cái, cả người đột nhiên cứng lại, sau đó từ từ ngã xuống, cơ thể cứng đờ.

Đôi mắt ả trừng lớn, chết không nhắm mắt, cơ thể cứng như đá.

Không chờ Phượng Trữ Lan mở miệng nói, Long Y Hoàng thình lình xoay người nói với tiểu cung nữ đang hoảng sợ phía sau: “Cô ta phát bệnh chết, mau gọi mẫu hậu đến đây!”

Tiểu cung nữ hoảng sợ nhìn thoáng qua Long Y Hoàng, nhấc váy chạy về hậu viện, kinh hoảng hô lớn: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương! Đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom