• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lãnh cung thái tử phi (2 Viewers)

  • Chương 45: Dừng ở đây

Phượng Trữ Lan đầu đau như muốn nứt ra, chậm rãi chống đỡ thân mình ngồi dậy , đè huyệt Thái Dương, thanh tỉnh một chút, quan sát mọi nơi, cuối cùng cũng phát hiện điều bất thường.

Nơi này, nơi này rõ ràng là tẩm cung của Long Y Hoàng! Không đúng... Tối hôm qua hắn rõ ràng đưa Nhan phi rời đi, tại sao lại mạc danh kỳ diệu tới đây? Hơn nữa, hơn nữa điều quan trọng là... Hắn, toàn bộ y phục trên người không cánh mà bay! Còn sót lại trên người duy nhất chỉ là miếng trương mỏng như nắp thủy tinh!

Chết tiệt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì !

Phượng Trữ Lan cau mày, một tay chống bên giường, tay kia khó chịu ngăn bức màn, ý muốn tìm kiếm y phục của mình bị mất tích, không thấy, nơi nào cũng không có.

Ngay khi hắn gần như bùng nổ lửa giận, một bóng dáng mảnh khảnh tay cầm một cái khay chậm rãi đi về phía hắn, người nọ đẩy ra tầng tầng lớp lớp màn tơ, từ từ xuất hiện trước mặt Phượng Trữ Lan ... Đúng người ấy đã thức dậy từ sớm đồng thời còn y phục cũng như trang điểm khá tốt - Long Y Hoàng!

"Mê huyễn hương có di chứng, nếu ngươi uống cái này sẽ tốt hơn... Đừng hiểu lầm, đây là mẫu hậu muốn ta mang đến cho ngươi." Long Y Hoàng một thân tố y đơn giản, trên làn váy hay đai lưng đều thêu tơ màu lam đậm từng đóa đóa bạch ngọc lan nở rộ, vẻ mặt nàng rất lạnh lùng, làn da so với bình thường càng thêm trắng bệch, nàng từ từ đưa khay trong tay đến trước mặt Phượng Trữ Lan, ngay giữa khay đã đặt một chén canh trong suốt như chén bạch sứ .

"Long Y Hoàng... Đó cũng là một trong mưu kế của ngươi sao? Nhìn đoán không ra, tâm cơ của ngươi cũng sâu không lường được!" Phượng Trữ Lan gầm nhẹ, trong lòng một trận cáu kỉnh, tay đem khay nhỏ trên tay Long Y Hoàng đánh bật, chén sứ rơi xuống mặt đất, thanh âm vỡ vang lên thanh thúy, Long Y Hoàng không hề động đậy, vẻ mặt vẫn lạnh lùng thậm chí cũng không thèm nhìn hay liếc mắt những mảnh nhỏ trên mặt đất, càng không để ý tới thịnh nộ cùng lời nói vô tình của Phượng Trữ Lan, nàng hơi nghiêng đầu đi, vỗ vỗ tay, từ khắp ngõ ngách trong cung điện lập tức vài cung nữ đi ra cầm trong tay y phục.

"Thái tử phi." Các cung nữ hơi hơi quỳ gối với Long Y Hoàng, thỉnh an.

Long Y Hoàng bỗng quay lưng đi, hai tay đặt ở sau người, lạnh giọng hạ lệnh: "Giúp Thái tử thay quần áo, sau đó dẫn Thái tử tới chỗ của Nhan phi bên kia đi, hắn không thích nơi này, nơi này cũng không chào đón hắn."

Các cung nữ hơi hơi kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lệnh, tay bê đồ dùng hàng ngày cùng y phục đến bên giường, cung kính chờ đợi Phượng Trữ Lan đứng dậy.

"Long Y Hoàng, ngươi có ý gì! Chẳng lẽ ngươi dám nói đây không phải là kế hoạch ngươi đã vạch ra hoàn hảo ngay từ đầu!" Phượng Trữ Lan giận dữ hét.

Long Y Hoàng khoanh tay, vốn muốn đi ra ngoài, bị hắn hét lên như vậy, lại dừng bước, nghiêng mặt, biểu tình vẫn lạnh nhạt: "Ngươi hỏi ta sao? Vậy không bằng ngươi đến hỏi mẫu hậu thân mến của ngươi."

"Long Y Hoàng, ngươi quá cuồng vọng!" Phượng Trữ Lan bỗng nhiên cười lạnh, tiếng cười quanh quẩn ở đại điện, âm trầm đáng sợ.

"Cuồng vọng sao? A, vậy trước kia ngươi đã làm gì với ta, ngươi có nhớ hay không?" Thân ảnh Long Y Hoàng vừa động, nháy mắt hiện ra trước mặt Phượng Trữ Lan, trong tròng mắt lạnh như băng mà sát ý rất mạnh vô cùng, thậm chí còn có trào phúng cùng khinh thường: "Phượng Trữ Lan, ta vẫn luôn luôn không muốn cùng ngươi xung đột trực diện, cho nên luôn luôn nhẫn, nhưng không chỉ có ngươi, còn có mẹ ngươi trước sau đều khinh người quá đáng... Ta hiểu rõ, đây là sứ mạng của ta, nhưng mà nàng ta dám bắt ta và ngươi ở chung một chỗ, càng khơi ra sự chán ghét của ta, vốn dĩ ta còn có thể thông cảm cho ngươi bởi vì có người mình yêu nên mới đối xử với ta như thế, nhưng mẹ ngươi đứng ở phía sau điều khiển tất cả... Thật sự làm tâm ta nguội lạnh!"

"A, " Phượng Trữ Lan lạnh lùng nhướng mi: "Như thế nào? Bây giờ là đang phát tiết bất mãn trong lòng sao?"

"Ta sẽ không vô vị giống ngươi như vậy , cả ngày chỉ nghĩ kế đối phó người khác như thế nào, nhưng, ngươi làm gì đối với ta, mỗi một chuyện ta đều nhớ rõ ở trong lòng, đợi có một ngày ta không thể nhịn được nữa, ta sẽ làm gì? Hy vọng ngươi có thể tưởng tượng được." Long Y Hoàng cúi người sát vào lỗ tai hắn nhỏ giọng, trong con ngươi tơ máu trải rộng.

"Uy hiếp?" Phượng Trữ Lan cười lạnh một tiếng, mắt liếc nhìn nàng.

"Sứ mạng của ta dừng ở đây, về sau ta cũng không muốn phải thấy ngươi nữa, giới hạn với ngươi cũng chỉ tới đây mà thôi, nếu ta mang thai, sẽ sinh hạ đứa nhỏ ra, xem như là kết tinh của quan hệ thông gia hai nước, nhưng, nếu như không có, ta thà chết cũng không gặp mặt ngươi." Long Y Hoàng đứng thẳng người, hừ lạnh một tiếng, xoay người bước nhanh rời đi.

Kế tiếp, nàng chỉ cần đóng vai trò là một thái tử phi thật tốt là được ... Nàng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng cũng không thể có đủ khả năng để từ bỏ ...Những gì đã bị cướp đoạt, nếu lại mất đi cái gì nữa, chỉ sợ nàng thật sự sẽ điên mất.

Nàng chung quy đánh giá bản thân mình rất cao, kỳ thực lực nhẫn nại cũng chỉ thường mà thôi.

Long Y Hoàng không muốn lại bị người khác tùy tiện thao túng, sau đêm hôm đó, nàng cũng hoàn toàn thấy rõ ràng suy nghĩ của hoàng hậu.

Như vậy, nếu đã muốn không quay về làm Long Y Hoàng trước kia, hãy để cho nàng trở thành một tân Thái tử phi, không cần nhẫn nại người khác nữa, cũng nhất định sẽ không vì bất luận kẻ nào mà buông tha cho cái gì.

Nhưng... Nàng là Thái tử phi, có năng lực làm được đến đâu? Sẽ ra sao, như thế nào, cũng chỉ là con rối trong đế vương gia mà thôi.

Trong hoàng cung nơi tốt để du ngoạn ngắm cảnh không nhiều lắm, nhưng dễ dàng gặp gỡ các tần phi, đến lúc đó lại càng không thể thoát thân ra, Long Y Hoàng suy nghĩ thật lâu, cũng không biết nên đi nơi nào thì tốt, không thể tùy tiện ra cung, cũng không muốn đi gặp hoàng hậu.

Ngay khi nội tâm Long Y Hoàng đấu tranh kịch liệt, giãy dụa cùng mâu thuẫn, một người từ từ đến gần nàng.

"Thái tử phi." Cách đó không xa Nhan phi dừng lại ở trước mặt Long Y Hoàng, cười quỳ gối hành lễ, Long Y Hoàng quay đầu nhìn nàng, một chữ cũng không nói."Nghe nói đêm qua Thái tử ở tẩm cung của người qua đêm, chính là sự thật?" So về độ nhẫn nại, Nhan phi vẫn kém một chút, vội vã nhanh chóng tiến vào chủ đề.

"Ừ, là thật ... Ngươi mới từ chỗ hoàng hậu lại đây?" Long Y Hoàng nhìn nhìn con đường khi đến của Nhan phi, thuận miệng hỏi.

"Kia, vậy Thái tử đâu?" Nhan phi cẩn thận đưa mắt về hướng phía sau Long Y Hoàng.

"Hắn còn ở trong tẩm cung , sao? Tìm hắn có việc?"

"Không, không có..." Nhan phi cười khổ một tiếng, lắc đầu.

Ánh mắt Long Y Hoàng lơ đãng đảo qua y phục rộng thùng thình che khuất bụng của Nhan phi, rồi nhìn kỹ hai mắt của nàng, giọng điệu pha lẫn lạnh lùng: "Ngươi đã không tìm Thái tử, ta đây cũng không có chuyện gì quan trọng, cùng đi ngự hoa viên thưởng ngoạn một chút đi." Nói xong, Long Y Hoàng đi đến bên cạnh người Nhan phi , nghiêng người nhìn chằm chằm nàng.

"Không, không cần... Đa tạ ý tốt của Thái tử phi... Nô tì thân thể không khoẻ, muốn về phòng để nghỉ ngơi..." Ngữ khí Nhan phi đột nhiên có phần hoảng sợ.

"Ta muốn biết, hoàng hậu nói gì với ngươi, làm ngươi lòng nóng như lửa đốt đi tìm Thái tử như thế." Ngữ khí Long Y Hoàng đông cứng, giống như đối đãi địch nhân.

"Hoàng hậu cũng không có nói cái gì với nô tì, là Thái tử phi quá lo lắng..." Nhan phi nói có lệ.

Trên người Nhan phi có một mùi kỳ dị, Long Y Hoàng lại tới gần nàng một chút, cẩn thận phân tích nơi phát ra mùi này .

Béo béo, mùi hương hơi giống bạch ngọc lan lại giống hoa cúc... Phải… Dạ hải lan! Loại hoa rất đặc biệt ở Miêu Cương! Cũng là loại hoa hiếm có! Hoàng hậu thậm chí lại có loại hoa này!

Dạ hải lan, chỗ của Vân Tẫn cũng chỉ có một gốc cây, chỉ là mấy năm trước Long Y Hoàng vừa mới thấy qua , Vân Tẫn đối với nó thiên vị không thể nói bằng lời, bởi vì trồng hoa này vốn không độc nhưng có thể phối với loại hoa khác ra tạo độc tính có phản ứng khác nhau, có thể khiến người ta hôn mê, có thể trộn thành xuân dược, cũng có thể trộn thành hỗn hợp làm cổ họng ra huyết phong... Tóm lại, đối với người như Vân Tẫn luôn thích đem thứ không có độc gì đó tinh luyện thành chí độc, đúng là không có gì có thể tốt hơn hoa cỏ.

Long Y Hoàng đột nhiên nhớ tới, hiện tại đúng là cuối hạ đầu thu, trong hoa viên ở hoàng cung nở ra rất nhiều loại hoa ... Quỳ khuynh xích!

Nhan phi quay về tẩm cung, tất nhiên sẽ đi qua ngự hoa viên, như vậy cũng sẽ không tránh được mà tiếp xúc với Quỳ khuynh xích, nếu nàng nhớ không lầm, mùi của Dạ hải lan cùng Quỳ khuynh xích hỗn hợp trộn lại, hiệu quả sẽ không khác xạ hương, đối với người thường vô hiệu, nhưng Nhan phi đang hoài thai không lâu, là cách sẩy thai vô hình tốt nhất .

Ghi chép về Dạ hải lan cơ hồ không có, bởi vì loại hoa này rất hiếm, rất ít người biết nó tồn tại... Cứ như thế, cho dù ngự y chẩn đoán bệnh, cũng sẽ không tra ra dấu vết gì để lại, lại càng không nghĩ tới hoàng hậu... Hoàng hậu dùng chiêu này, đủ tuyệt!
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom