-
Chương 63: Si tình nhất
"Hóa ra ngươi lại thông suốt như thế, cũng có thể không tiếc mà hy sinh tình cảm của các ngươi, hiện tại xem ra, ngươi cũng chưa chắc là thắng ." Phượng Trữ Lan cười nói.
"Nhưng ta cũng không có thua, kết thúc với tình cảm của hắn, đối với ta lẫn hắn, thậm chí cả ngươi, đều có ích vô hại, ngươi hẳn là hiểu được ta nói rất đúng không phải sao?." Long Y Hoàng tiếp tục đi về hướng tẩm cung.
"Tốt lắm à, như vậy, kế tiếp... Tàn cục ngươi để lại, ta xem ngươi thu thập như thế nào." Phượng Trữ Lan nói.
"Ha, ngươi lại có thể lo lắng đến điều này? Không quan tâm đến Nhan phi- người vừa mới bị giam vào lãnh cung sao?" Long Y Hoàng cười lạnh, cảm xúc phập phồng không rõ, nàng cố sức ép chính mình, chỉ vì không muốn thương tổn đến hài tử.
"Ngươi chẳng qua chỉ giam nàng ta vào lãnh cung, nhưng không có cấm ta, cho nên chỉ cần ta thích ta cũng có thể đến nhìn nàng ấy, đối với ta mà nói cũng không có ảnh hưởng gì." Phượng Trữ Lan nói.
"À, vậy tốt lắm nha, ngài hãy tận tình đi thăm nàng, đương nhiên, nếu ngươi còn muốn bảo vệ danh tiếng của ngươi ‘trượng phu si tình nhất hậu cung’ này, ta khuyên ngươi hãy tránh xa lãnh cung một chút, nếu không một chút công phu ngươi đã biểu diễn trên người của ta, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ cần ngươi cùng nàng gặp mặt một lần, ta liền có cơ hội chỉnh ngươi." Long Y Hoàng dụ dỗ khóe miệng gợi lên, ánh mắt khiêu khích cả khóe mắt cũng biểu lộ ra, bắn về phía Phượng Trữ Lan. Phượng Trữ Lan nhất thời không nói nên lời, vẻ mặt ngượng nghịu lộ ra, không đáp.
"Đúng rồi, dựa theo quy tắc thứ nhất của một ‘trượng phu hoàn mỹ si tình’, đối mặt với thê tử hoài thai muốn trở về phòng, phải là một tấc cũng không rời nên ở bên cạnh, sợ có cái gì sai lầm phải hết sức cẩn thận mới đúng, hiện tại ta và ngươi cách xa nhau như thế, ngươi lại lộ ra bộ mặt khó coi như thế này, thật sự sợ người khác không biết chúng ta cãi nhau sao? Hay là, sợ ta không có thời gian chỉnh ngươi?" Long Y Hoàng dứt khoát xoay người sang đối mặt với Phượng Trữ Lan, ánh mắt sáng ngời, ý tứ hiếp bức hàm xúc mười phần.
Phượng Trữ Lan oán giận mà nhếch môi, bước nhanh đi đến bên người Long Y Hoàng, tay ôm bên sườn eo nhỏ nhắn của nàng, cứng ngắc thể hiện ra một cái mỉm cười nhạt: "Vậy thì, phu nhân, chúng ta trở về phòng đi!"
"Thật là một điển hình của người chồng tốt hiền lành nhất, phu quân tốt, cứ như vậy, sẽ lại có bao nhiêu thiên kim tiểu thư vì ngươi mà ruột gan đứt từng khúc đây?" Long Y Hoàng trào phúng cười một tiếng, âm thầm đem tay Phượng Trữ Lan ở trên lưng mình bỏ ra, tự mình từng bước đi về phòng.
Trong lúc Long Y Hoàng đã ở trong phòng, tự mình rót một chén Ngọc Long Tuyết Lan , chậm rãi thưởng thức đồng thời phân phó cung nữ đi xem tin tức Oanh Nhi, qua một hồi, cung nữ kia mới hoàn thành sứ mệnh trở về.
"Thế nào ? Oanh Nhi cô nương, có phải không chết không?" Long Y Hoàng nắm chắc mười phần, miệng nhỏ nhắn đang uống chén Ngọc Long Tuyết Lan : "Nhưng, lại sống không bằng chết, đau bụng như xoắn, càng không ngừng hộc máu, lại là máu màu đen ."
Cung nữ kinh ngạc không thôi: "Thái tử phi nương nương anh minh... Oanh Nhi cô nương thật là không chết, lại thống khổ, càng không ngừng nôn ra máu đen, nói chuyện cũng khó khăn."
"Đó là tự nhiên, ‘ Vân Long Ngạo Thiên ’ vốn chính là dược dùng để giết hại phụ nữ có thai, chỉ sẽ tạo thành hiện tượng đẻ non, nàng gieo gió gặt bão, độc tố không thể tụ tập ở thai nhi trên người, đương nhiên sẽ tích tụ ở trong bụng nàng, cũng dữ dội hơn, sau khi độc ăn mòn toàn bộ mợi thứ trong bụng nàng ta, sẽ làm nàng ta cảm thấy không khoẻ, hơn nữa nôn mửa, nàng ta uống lượng quá ít, không đủ để lấy mạng trong nháy mắt, cho nên hiện tại chỉ có chậm rãi chịu tra tấn, đợi cho nàng không thể phun ra máu đen nữa, như vậy cũng là lúc nên xuống Hoàng Tuyền thôi." Long Y Hoàng cười nhẹ nhàng, hoàn toàn không có vẻ gì khó chịu: "‘ Vân Long Ngạo Thiên ’, lúc ta tám tuổi đã lấy nó làm trà uống, làm sao lạii sợ Oanh Nhi lấy đến để hại ta? Tuy, đây mới là biện pháp thật là hoàn hảo để xóa sạch hài tử ."
Ngẫm lại, lúc trước Hoàng hậu còn thiên chuyển bạch chuyển dùng Dạ Hải Lan loại hoa cỏ hiếm thấy vô cùng trân quý này, e là cũng lo lắng bản thân không nhận ra lá trà với ‘ Vân Long Ngạo Thiên ’ hai loại này chính là vật phẩm vô cùng giống nhau, sợ bản thân mình nhầm lẫn cho nên thà tốn nhiều công phu còn hơn.
Dạ Hải Lan ... Bất quá lại nói tiếp, chỉ cần hương hoa của nó và những loại hương của hoa cỏ khác bất hòa trộn lẫn lại, hương khí tự nhiên như thế kia nhưng thật ra có thể giữ thần trí thảnh thơi, an thai tẩm bổ rất hiệu quả... Ha hả, khi nào thì cũng đem gom nó lại để chơi tốt lắm.
Tâm tình Long Y Hoàng vô cùng tốt, từ từ uống hết ly trà, mùi vị ngọt lành thấm vào trong tim, đã có phần chua sót... Kỳ quái nha, Ngọc Long Tuyết Lan chính là có mùi thơm ngát ngọt lành, nhưng vì cái gì... Vừa vào trong ngực, lại đắng như vậy... Long Y Hoàng lại hỏi: "Vậy, Duệ vương đâu?"
"Duệ vương canh giữ ở bên người Oanh Nhi cô nương, một tấc cũng không rời, chỉ là sắc mặt rất khó coi, vẫn luôn nhìn Oanh Nhi cô nương, cái gì cũng không nói, đến ngay cả lúc thái y nói không có cách nào khác để cứu trị ... Cũng không có thấy ngài ấy tức giận." Cung nữ thành thành thật thật trả lời.
" Đúng, quả thật là không có cách nào khác cứu trị a... Loại độc chất này, trong chốc lát có thể ăn mòn nội tạng của Oanh Nhi, làm sao có thể cứu đây? Trừ phi là nàng ta ngay lúc vừa uống xong độc dược lập tức ăn giải dược vào... Bất quá, mặc dù làm như vậy, vẫn sẽ để lại di chứng, độc đáng sợ như thế ... Nàng ta muốn dùng trên người ta, cũng không nghĩ rằng sẽ có hiệu quả ngược, ‘ Vân Long Ngạo Thiên ’ này với tâm của nàng ta quả thật đúng là giống nhau đều độc ác nha..." Long Y Hoàng lắc đầu, giận dữ nói.
"Hoàng hậu nương nương cũng đến ... Nương nương nghe nói trải qua chuyện như vậy, rất là căm tức, tuyên bố nhất định sẽ nghiêm trị Oanh Nhi cô nương, chỉ là thái y nói, mạng của Oanh Nhi cô nương không lâu cũng mất, cho nên Hoàng hậu nương nương hiện tại đang chờ Oanh Nhi cô nương... Ách, quy thiên." Cung nữ tiếp tục đáp.
"Nhiều người có mặt tại đó với chứng cứ chính xác như vậy, Oanh Nhi cho dù là bất tử cũng khó tránh điều dữ, ha! Ai kêu nàng ta không biết tự lượng sức mình! Cũng không nhìn xem người mình muốn hạ độc là ai, ta từ nhỏ ở trong độc hoa độc thảo mà lớn lên,loại độc nào chưa ăn qua? Nàng ta chưa tính rõ về điểm này rồi?" Long Y Hoàng cười nhạo nói.
Long Y Hoàng phát hiện, việc mang thai thật sự không hề dễ dàng rất mệt mỏi, sau khi nàng uống xong trà pha Ngọc Long Tuyết Lan, xoay người nằm trên giường, tùy tiện kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt liền ngủ.
Hiên tại thân thể không tồi cũng còn thoải mái, thái y nói mấy ngày nữa sẽ bắt đầu có phản ứng khi mang thai, bởi vì phát hiện nàng mang thai sớm nên... Ôi, đến lúc đó, không chừng còn sẽ gây sức ép với nàng như thế nào đây.
Long Y Hoàng nghĩ nghĩ, đột nhiên lại nhớ đến Phượng Ly Uyên... Qua mấy tháng tiếp là hôn lễ của hắn... Tại vì sao, vừa nãy tâm chua sót , hiện tại co rút đau đớn như thế... Hay là, chính mình cũng trúng độc ?
Ừm, thật lâu trước kia có trúng độc... Làm nàng thân bất do kỷ, giống như có tình cổ trong người.
Long Y Hoàng bất tri bất giác đã ngủ, đợi cho nàng tỉnh lại, thì phát hiện bên giường có một người.
Lúc nhìn thấy không rõ lắm, nàng tưởng là Phượng Ly Uyên, khi thấy rõ ràng, mới phát hiện là Phượng Trữ Lan .
Phượng Trữ Lan kéo ghế lim ra dựa ở bên giường, còn mình lại đang xem sách, nhàn nhã vô cùng... Rớt mồ hôi, hắn thật sự rất thích đọc sách a!
Nhận ra Long Y Hoàng đã thức giấc, ánh mắt Phượng Trữ Lan hội tại khóe mắt, lườm Long Y Hoàng, cả người không động: "Thức thì thức, nhìn ta làm cái gì?"
"Thê tử nhìn trượng phu có gì sai sao? Cũng không phải chưa nhìn qua, ta cũng sẽ không ăn ngươi." Nói xong, Long Y Hoàng chống nửa người trên, kéo gối qua đặt sau lưng, sau đó lại dựa vào đó... Thoải mái.
"Oanh Nhi đã chết, mới nãy." Phượng Trữ Lan đưa mắt nhìn về trang sách, đồng thời dùng ngón tay hẹp dài lật Nhất Hiệt Thư, thanh âm lật sách thanh thúy vang lên.
"Nàng ta nếu có thể sống đến lúc ta tỉnh lại, ta gọi nàng là nãi nãi." Long Y Hoàng đáp.
"Chết thực thảm, nghe nói ngay cả nội tạng hư thối cũng nôn ra , toàn thân run rẩy mà chết." Vẻ mặt Phượng Trữ Lan vô thưởng vô phạt, tựa như rất bình thản mà thuật lại chuyện đó làm như đó không là chuyện làm mình hứng thú gì, mà không phải người chết khi chết rất khủng bố: "Mẫu hậu phái người hạ lệnh, đem thi thể ả đến một góc hoang phế ở hậu cung đốt cháy, sau này ngươi có thể đi nhìn xem, có lẽ còn có thể nhìn thấy Quỷ Hồn của ả phiêu đãng ở nơi nào đấy."
"Được, ta sẽ đi xem." Mặt Long Y Hoàng cũng không chút thay đổi, không gợn sóng nào nổi lên mà gật gật đầu, tự nhiên đáp ứng.
"Còn Phượng Ly Uyên, biểu tình rất khó coi, rất thống khổ, hắn nhìn Oanh Nhi bên cạnh giãy dụa trong sinh tử, còn mình lại bất lực, hắn hiện tại rất hối hận, rất đau hận chính mình." Phượng Trữ Lan tiếp tục tự nhiên mà nói.
Long Y Hoàng ngẩng đầu, nghĩ nghĩ, sau đó xốc chăn đứng lên, không nhanh không chậm mang giầy, không trả lời Phượng Trữ Lan .
Phượng Trữ Lan lại quay đầu nhìn nàng, cười lạnh nói: "Sao thế, chuyện này không được nhịn sao? Nghĩ muốn nhanh chân đến thăm hắn ? Hay là muốn tìm một chỗ khóc rống?"
"Không, " mang giầy xong, Long Y Hoàng đứng lên, vẻ mặt thản nhiên gẩy gẩy tóc dài lộn xộn, mới mở miệng: "Ta đến lãnh cung, đột nhiên cảm thấy rất không thích nhìn khuôn mặt Nhan phi, lại giơ ra gương mặt giống người chết, ta muốn dùng than đỏ hủy dung nàng ta, như vậy trong lòng mới dễ chịu chút chút."
"Vì cái gì?" Phượng Trữ Lan đột nhiên đứng lên, cả kinh nói.
"Bởi vì, ta muốn hủy diệt những thứ gì đó một chút cuối cùng giống với Khuynh Nhan, xem xem ngươi có phải cũng có thể trước sau như một vẫn cảm thấy Nhan phi rất hoàn hảo hay không! Cũng mong ngươi sớm quên đi khuôn mặt của Khuynh Nhan một chút, chuyên tâm chờ đợi con của chúng ta xuất thế, sau đó hảo hảo mà chăm sóc nó." Long Y Hoàng rất vừa lòng, thậm chí là đắc ý nhìn biểu tình Phượng Trữ Lan phong vân biến sắc, hắn bất nhân, nàng cũng bất nghĩa!
"Ngươi dám!" Phượng Trữ Lan ẩn ẩn tức giận, thì ra hắn nhìn rất ôn hòa, cũng không phải không gì có thể chọc giận hắn nha, chỉ cần bắt được trọng điểm, đầu tiên chỉ cần câu nói đơn giản có thể dễ dàng phá hủy đánh rớt lớp ngụy trang đó.
"Ngươi dám, ta như thế nào lại không dám?" Long Y Hoàng không sợ hãi chút nào mà chống lại hai mắt của hắn.
"Hừ!" Phượng Trữ Lan hừ lạnh một tiếng, ngồi trở lại ghế trên, tiếp tục lấy sách xem: "Sắc mặt của hắn rất là khó coi, bất quá phỏng chừng không thể tưởng tượng được Oanh Nhi sẽ dùng độc mạnh như vậy để hãm hại ngươi, hoặc là nhìn Oanh Nhi thống khổ giãy dụa như thế, tưởng tượng nếu không cẩn thận biến Oanh Nhi thành người như vậy, mà ngươi may mắn sống sót sau tai nạn đến ngạc nhiên trước độc mạnh như vậy nha!”
Long Y Hoàng lập tức cười rộ lên, đi đến bên người Phượng Trữ Lan, người cúi xuống, ở trên mặt của hắn hôn một chút, vì bất ngờ không kịp đề phòng toàn thân Phượng Trữ Lan lập tức cứng ngắc như thạch, khóe mắt Long Y Hoàng cong lên như trăng khuyết: "Phượng Trữ Lan , ta phát hiện ngươi rất là đáng yêu quả thật không bình thường, đúng là làm cho người người yêu mến."
Biểu tình Phượng Trữ Lan hóa đá như có cái khe nứt ra, Long Y Hoàng nhanh chóng xoay người lên giường, nhắm mắt lại nói: "Ta muốn đi ngủ , không có chuyện gì thì đừng quấy rầy, cám ơn hợp tác." Nói xong, thành thật trở mình, đưa lưng về phía Phượng Trữ Lan, những thứ khác nàng đều lười trông nom ... Ai, bệnh cũ giang hồ lại tái phát, vừa nhìn thấy nam tử hơi có tư sắc Long Y Hoàng lại nhịn không được muốn đùa giỡn...
Phượng Trữ Lan hoàn toàn biến thành người câm, muốn nói cái gì cũng đều không nói ra được, rầu rĩ mà ở một bên xem sách, Long Y Hoàng vừa động người một chút trên vai đột nhiên có đau đớn truyền đến... Là một lần kia cái tân minh chủ võ lâm biến thái dùng roi đánh đập nàng, bây giờ miệng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn ...
Đúng rồi, cái biến thái kia!
Long Y Hoàng đột nhiên ngồi dậy, vô cùng nghiêm túc mà nhìn Phượng Trữ Lan : "Ta hỏi ngươi một vấn đề."
"Hỏi cái gì?" Phượng Trữ Lan miễn cưỡng trả lời, tiếp tục lật sách.
"Sau khi Khuynh Nhan mất, mấy ngày nay có phải ngươi đi võ lâm minh hay không?"
Tay Phượng Trữ Lan đột nhiên hơi run rẩy: "Ừm, thì sao?." Nhắc tới Khuynh Nhan... Tựa như dùng đao nhỏ đục khoét làm miệng vết thương của hắn rách ra, Long Y Hoàng có thể thông cảm.
"Vây, cái tân minh chủ võ lâm đó, tên gọi là gì? Sở trường là gì ?" Long Y Hoàng hỏi.
"Ngươi hỏi cái này để làm gì?" Phượng Trữ Lan nghi hoặc đáp.
"Đương nhiên là có ích mới hỏi, nếu tương lai có cơ hội, ngày đó hắn tặng cho ta cái gì, ta muốn hoàn trả gấp bội, cái đó, là ai nói, ừ tích thủy chi ân đương dĩ dũng tuyền tương báo
, tích hận ừ cũng không khác lắm, đều cùng một đạo lý, hắn chiêu đãi ta nồng hậu như vậy, ta không thể chịu sự vô tội không có lý do?" Long Y Hoàng cười nói, khẩu phật tâm xà.
: dù nhận một chút ân huệ nhỏ nhỏ của người khác cũng phải báo đáp gấp bội.
“Là một người rất yêu dã [2]." Phượng Trữ Lan sơ lược.
[2]: yêu dã: chỉ vẻ đẹp diễm lệ nhưng bất chính. Như vẻ đẹp của yêu tinh hại người, nữ tử dùng sắc mê hoặc
"Lại yêu dã, ta đều gặp qua, " Trong đầu Long Y Hoàng bất giác hiện ra khuôn mặt Long Diệp Vũ và Vân Tẫn thúc thúc, tiếp tục hỏi: "Tên?"
"Ta biết hắn mang họ Mộ Dung." Phượng Trữ Lan tiếp tục ngắn gọn.
"À." Long Y Hoàng thản nhiên lên tiếng như đã hiểu, tiếp tục nằm xuống ngủ.
Ngày đó ở trong ám thất... Không thấy rõ gương mặt của hắn, chỉ có động tác phất roi da đen sì bởi bàn tay như trăng non tao nhã, cùng giọng nói tà mị đến cực điểm nàng vẫn chưa từng quên... Ai nói nữ nhân thì nhất định phải thiện lương hào phóng cùng mỹ mạo tỉ lệ thuận chứ? Long Y Hoàng không phải là mang thù như vậy sao...
Phượng Trữ Lan đột nhiên bỏ sách xuống, đứng lên, nhanh chóng đến bên giường nắm chặt cổ tay Long Y Hoàng kéo nàng đứng dậy: "Ta dẫn ngươi đến nơi này."
Long Y Hoàng kinh hãi, hoàn toàn không có thời gian phản ứng, cứ bị Phượng Trữ Lan túm ra cửa như vậy.
Phượng Trữ Lan dùng rất nhiều sức nắm lấy cổ tay nàng, dọc đường đi vội vã, đến chuồng ngựa mới buông tay, tiếp theo lại đi chọn ngựa, Long Y Hoàng sờ sờ cổ tay đang đỏ dần lên của mình, nhe răng trợn mắt: "Phượng Trữ Lan, cuối cùng là ngươi muốn mạng của ta hay muốn mạng đứa nhỏ hả?"
Nàng nhận lấy dây cương Ô Nhiên, sờ sờ đầu nó, cười nói: "Đoán không ra ngươi vẫn còn rất tri kỷ."
"Hãy bớt sàm ngôn đi, hiện tại chúng ta nên đi, ta có lời muốn nói với ngươi." Phượng Trữ Lan lạnh mặt nói, rồi nhanh chóng lên ngựa.
Phượng Trữ Lan giơ roi ngựa lên, đi về phía đường ở cửa bên hoàng cung, Long Y Hoàng phi nhanh đi theo phía sau hắn.
Ra hoàng cung, Phượng Trữ Lan chạy nhanh như bay, càng chạy càng xa, rất nhanh, cảnh sắc chung quanh hai người nhanh chóng biến thành nơi dã ngoại hoang vu, mênh mông không có người ở.
Long Y Hoàng liên tục duy trì tốc độ thích hợp, trong lúc đó hai người cho dù có khoảng cách cũng sẽ không cách nhau quá xa... Đột nhiên, Phượng Trữ Lan ghìm ngựa dừng lại ở dưới chân núi, nàng cũng lập tức kéo dây cương: "Làm sao vậy?"
"Chúng ta đi lên." Phượng Trữ Lan xuống ngựa, chỉ chỉ đường ngoằn ngoèo liên tục kéo dài về phía trước có dưới chân núi, dần dần bị cây cối che dấu thành đường nhỏ, bốn phía chung quanh con đường cành lá bị bẻ gẫy vẫn còn lưu lại lá cây tươi non, xem ra là vừa bị gãy không lâu .
Phượng Trữ Lan một bước đi lên trước, Long Y Hoàng cũng nhanh chóng xuống ngựa, đuổi kịp hắn.
Đường nhỏ tuy dốc, lại bởi vì có rất nhiều tảng đá làm nền, thời điểm trèo lên cũng không tính là đã cố hết sức, không quá một hồi, đột nhiên Long Y Hoàng cảm thấy nhiệt độ không khí bốn phía quanh người hạ thấp rất nhiều, tựa như càng lên cao càng lạnh, nàng cảm thấy hối hận vì mặc y phục ít mà đi như vậy... Bất quá trên đó rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ là đại hầm băng? Bằng không tại sao lại lạnh như thế?
"Phượng Trữ Lan, rốt cuộc ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Nàng ngẩng đầu, đối với Phượng Trữ Lan luôn lợi dụng ưu thế về khinh công nhẹ nhàng nhảy đứng trên tảng đá mà hỏi.
"Ngươi đi lên sẽ hiểu." Phượng Trữ Lan từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục nhảy lên trên... Long Y Hoàng thiếu chút nữa hộc máu, tại sao hắn đi nhẹ nhàng như vậy còn mình thì lại cố hết sức mà leo! Sớm biết vậy năm đó cũng cùng đại ca và phụ thân học khinh công mới đúng... kết cục đúng do mình mà ra a!
Đột nhiên Phượng Trữ Lan không đi lên trên nữa, quay người lại, biến mất ở đằng sau mỏm núi đá bên cạnh, Long Y Hoàng lạnh nên rùng mình một cái, đi nhanh hơn, phát hiện rõ ràng phía sau mỏm núi đá kia là một sơn động sâu không đáy, bóng dáng Phượng Trữ Lan ở sơn động bên trong tối đen như ẩn như hiện, hắn không có đốt đuốc, chỉ là buồn bã nói: "Vào đi."
Coi như là khách khí, tuy Long Y Hoàng cảm thấy rằng có chút hàn khí lạnh tận xương, nhưng vẫn đi vào.
Đi được một đoạn đường, đột nhiên Long Y Hoàng dừng lại không đi tiếp, mà cảnh giác nói: "Phượng Trữ Lan, vì sao càng ngày càng lạnh, rốt cuộc ngươi muốn dẫn ta đến đâu?"
"Chẳng lẽ ngươi đoán không ra sao? Hẳn là vừa thấy liền hiểu rõ." Phượng Trữ Lan tiếp tục đi đến chỗ sâu trong động, Long Y Hoàng sửng sốt, một lát đã vượt qua, chần chờ nói: "Hầm băng... Phải… Khuynh Nhan không?"
Phượng Trữ Lan mím môi không nói, bước nhanh hơn.
Quả nhiên... Long Y Hoàng đã đoán đúng, nơi này đúng là hầm băng, chính là nơi cất giữ thi thể Khuynh Nhan ở hầm băng.
Long Y Hoàng nhìn Phượng Trữ Lan ở bên trong màn đen càng lộ ra bóng dáng mảnh khảnh, càng cảm thấy hắn thật đáng thương... Lừa mình dối người là cảnh giới cao nhất, cũng không ai hiểu cho hắn .
Lại đi rồi một đoạn đường rất dài, Long Y Hoàng run rẩy càng nhiều, đột nhiên nhìn thấy cách trước đó không xa có vài ánh sáng nhỏ truyền đến, chạy nhanh đi theo sau Phượng Trữ Lan cùng hắn đi đến, vừa lúc nhìn thấy, một cái động rộng lớn kia... Dần dần hiện ra, đều là băng vi lam, hàn khí bức người.
Giữa hầm băng là một quan tài băng hơi trong suốt lóng lánh , mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng đang nằm bên trong.
Phượng Trữ Lan nhìn thoáng qua Long Y Hoàng lạnh đến run rẩy, đột nhiên cởi áo choàng của mình xuống, đặt trên vai nàng: "Lại đây đi." Long Y Hoàng sửng sốt, sau đó cười :"Thì ra lương tâm của ngươi còn không có mất đi."
"Luôn luôn hận, ta và ngươi cũng mệt chết, đừng tưởng rằng chỉ có một mình ngươi chịu khổ." Nói xong, Phượng Trữ Lan đi tới trước quan tài băng, ánh mắt ở trong hầm băng mờ tối có chút ẩn ẩn lóe ra dòng chảy có thể nhìn thấy, thiếu chút nữa Long Y Hoàng nghĩ rằng hắn muốn khóc.
"Ngươi chính là người tùy theo lòng mình mà lạnh nhạt như vậy sao? Phượng Trữ Lan ?" Long Y Hoàng cười, tuy áo choàng của Phượng Trữ Lan mỏng manh cũng không cho nàng nhiều ấm áp lắm, nhưng dưới đáy lòng lại dấy lên một đám lửa nhỏ, vậy là đủ rồi, nàng đem áo choàng kéo xuống, đưa trả lại cho Phượng Trữ Lan, nhìn bờ môi của hắn có chút phát tím: "Ta không yếu đuối đến mức này, chỉ là nhất thời không thích ứng kịp mà thôi, không cần phải vì vậy khiến ngươi sinh bệnh, ta nghĩ ta sẽ áy náy ."
Phượng Trữ Lan không có tiếp nhận áo choàng, mà hết sức chuyên chú nhìn xuyên thấu qua băng quan trong suốt, nhìn thẳng người bên trong đang ngủ say bất tỉnh : "Nhan Nhi... Rất đẹp, đúng không?"
Long Y Hoàng đi qua nhìn, vết máu trên người Khuynh Nhan đã được tẩy sạch nằm ở trong băng quan, vẻ mặt an tường, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười, bởi vì nhiệt độ cực thấp, xác chết được bảo vệ hoàn hảo, so với khi còn sống không có bao nhiêu thay đổi lớn: "Ừ, hắn là người đẹp nhất ta đã thấy, cũng nam cũng nữ, nhan khuynh thiên hạ."
Khóe miệng Phượng Trữ Lan cong càng rõ hơn, hắn chậm rãi nửa quỳ xuống, cách băng quan mà hôn, vị trí vừa vặn rơi vào trên môi Khuynh Nhan.
"Ta về sau không bao giờ ... nữa sẽ rời khỏi hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không." Hắn nhẹ giọng nói.
Long Y Hoàng đột nhiên hơi hoảng loạn, lập tức di chuyển xung quanh, tìm ra đề tài, nàng nhìn bốn phía băng trên vách đá có không ít vết kiếm cùng vết nứt, thậm chí có một chút vết vụn rơi đã đọng lại vết máu, ngạc nhiên: "Đây là..."
"Vũ Thiên đã tới ." Phượng Trữ Lan lạnh nhạt đáp.
"Hắn cũng là một loại si tình, đáng thương ." Long Y Hoàng thở dài, vừa muốn bi ai, nhưng Phượng Trữ Lan hạ một câu lại làm cho trái tim nàng dao động dâng đến cổ họng.
"Long Y Hoàng, nếu ta chết , ngươi mang xác của ta đến nơi này, đặt cùng một chỗ với hắn." Phượng Trữ Lan đột nhiên nói, chỉ chỉ vào băng quan bên cạnh Khuynh Nhan trên đó có chỗ trống: "Ta chỉ có một yêu cầu đối với ngươi cũng như vậy."
Quả nhiên, dự cảm bất hảo đều rất linh nghiệm , Long Y Hoàng xoay người, cả giận nói: "Ngươi có ý gì? Khuynh Nhan hắn lựa chọn tự sát, đó là bởi vì hắn không muốn làm liên lụy ngươi, không muốn hại chết ngươi, nhưng hiện tại ngươi lại muốn đi tìm cái chết, ngươi không làm ...hắn thất vọng sao?"
"Ta muốn báo thù vì hắn, một trận chiến sinh tử tất nhiên không thể tránh." Phượng Trữ Lan kiên định nói.
"Ngươi muốn cho ta cả đời sống làm quả phụ?" Long Y Hoàng nhất thời cảm thấy chẳng còn lạnh, lửa giận cháy mạnh làm nàng nóng hơn!
"Ta chết , chính là ngươi được tự do , sau này không bao giờ ... nữa phải chịu khi nhục của ta, đối với ngươi mà nói đây chính là chuyện tốt." Phượng Trữ Lan nói.
"Ha! Ta thật ra nghĩ muốn tái giá nha, nhưng mẹ của ngươi sau khi ngươi chết cũng sẽ không cho ta đi! Ngươi không muốn độc hại ta cả đời, phải đem ý niệm này trong đầu đánh rớt cho ta! Đừng để cuối cùng người khác nói ta Long Y Hoàng mang mệnh khắc phu, gả không được!" Long Y Hoàng tam vị chân hỏa cháy càng mạnh .
"Thì ngươi, chẳng lẽ còn đấu không lại mẫu hậu sao?" Phượng Trữ Lan lạnh lùng.
"Tốt lắm, ta không nói cái này, đổi một vấn đề... Đứa nhỏ ra đời, ngươi muốn cho hắn trở thành một người không có cha sao! Ngươi lại ác tâm như vậy, thà rằng vứt bỏ cốt nhục của mình chưa ra đời !"
"Ta một người cũng không đủ, Phượng Trữ Lan, ta không phản đối ngươi đi quyết đấu, nhưng, vô luận như thế nào đều phải còn sống trở về! Bằng không hãy kêu tâm phúc của ngươi đến nhặt xác mình, đừng tới tìm ta!" Long Y Hoàng căm giận xoay người sang chỗ khác, tức giận muốn nôn ra máu.
Nàng rất oán hận, vẫn nhìn không được người khác đem tính mạng của mình ra đùa giỡn cũng không biết quý trọng .
Hơn nữa, Phượng Trữ Lan không biết rằng, chínhlà Khuynh Nhan dùng cái chết của mình để đổi lấy .
"Ta không có tâm phúc, ta chỉ tin tưởng chính mình." Phượng Trữ Lan nói.
"Vậy thì ngươi tự mình xác chết vùng dậy trở về! Không có tâm phúc? Buồn cười, ngươi thà rằng tin tưởng ta cũng không tin tâm phúc của ngươi sao?" Long Y Hoàng cười lạnh.
"Trên nhiều mặt ngươi cũng rất giống ta, độ ấm máu của hai người chúng ta, cũng cơ hồ giống nhau ."
"Sau đó thì sao?"
"Ta tin tưởng ngươi."
"Phượng Trữ Lan, nếu ngươi dẫn ta đến nơi đây chỉ muốn nói thế, như vậy, ta khuyên ngươi tốt nhất nên chết tâm sớm một chút, " Long Y Hoàng đi đến trước mặt Phượng Trữ Lan , ác thanh đe dọa nói: "Cho dù ta chán ghét ngươi như thế nào, ta đều phải vì hài tử của ta giữ lại phụ thân cho nó, cho dù ngươi chết, ta, cho dù đến Hoàng Tuyền, cũng sẽ đem linh hồn của ngươi kéo trở về, cho nên hiện tại, ngươi không cần lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, ta phải đi về !"
"Nhưng ta cũng không có thua, kết thúc với tình cảm của hắn, đối với ta lẫn hắn, thậm chí cả ngươi, đều có ích vô hại, ngươi hẳn là hiểu được ta nói rất đúng không phải sao?." Long Y Hoàng tiếp tục đi về hướng tẩm cung.
"Tốt lắm à, như vậy, kế tiếp... Tàn cục ngươi để lại, ta xem ngươi thu thập như thế nào." Phượng Trữ Lan nói.
"Ha, ngươi lại có thể lo lắng đến điều này? Không quan tâm đến Nhan phi- người vừa mới bị giam vào lãnh cung sao?" Long Y Hoàng cười lạnh, cảm xúc phập phồng không rõ, nàng cố sức ép chính mình, chỉ vì không muốn thương tổn đến hài tử.
"Ngươi chẳng qua chỉ giam nàng ta vào lãnh cung, nhưng không có cấm ta, cho nên chỉ cần ta thích ta cũng có thể đến nhìn nàng ấy, đối với ta mà nói cũng không có ảnh hưởng gì." Phượng Trữ Lan nói.
"À, vậy tốt lắm nha, ngài hãy tận tình đi thăm nàng, đương nhiên, nếu ngươi còn muốn bảo vệ danh tiếng của ngươi ‘trượng phu si tình nhất hậu cung’ này, ta khuyên ngươi hãy tránh xa lãnh cung một chút, nếu không một chút công phu ngươi đã biểu diễn trên người của ta, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ cần ngươi cùng nàng gặp mặt một lần, ta liền có cơ hội chỉnh ngươi." Long Y Hoàng dụ dỗ khóe miệng gợi lên, ánh mắt khiêu khích cả khóe mắt cũng biểu lộ ra, bắn về phía Phượng Trữ Lan. Phượng Trữ Lan nhất thời không nói nên lời, vẻ mặt ngượng nghịu lộ ra, không đáp.
"Đúng rồi, dựa theo quy tắc thứ nhất của một ‘trượng phu hoàn mỹ si tình’, đối mặt với thê tử hoài thai muốn trở về phòng, phải là một tấc cũng không rời nên ở bên cạnh, sợ có cái gì sai lầm phải hết sức cẩn thận mới đúng, hiện tại ta và ngươi cách xa nhau như thế, ngươi lại lộ ra bộ mặt khó coi như thế này, thật sự sợ người khác không biết chúng ta cãi nhau sao? Hay là, sợ ta không có thời gian chỉnh ngươi?" Long Y Hoàng dứt khoát xoay người sang đối mặt với Phượng Trữ Lan, ánh mắt sáng ngời, ý tứ hiếp bức hàm xúc mười phần.
Phượng Trữ Lan oán giận mà nhếch môi, bước nhanh đi đến bên người Long Y Hoàng, tay ôm bên sườn eo nhỏ nhắn của nàng, cứng ngắc thể hiện ra một cái mỉm cười nhạt: "Vậy thì, phu nhân, chúng ta trở về phòng đi!"
"Thật là một điển hình của người chồng tốt hiền lành nhất, phu quân tốt, cứ như vậy, sẽ lại có bao nhiêu thiên kim tiểu thư vì ngươi mà ruột gan đứt từng khúc đây?" Long Y Hoàng trào phúng cười một tiếng, âm thầm đem tay Phượng Trữ Lan ở trên lưng mình bỏ ra, tự mình từng bước đi về phòng.
Trong lúc Long Y Hoàng đã ở trong phòng, tự mình rót một chén Ngọc Long Tuyết Lan , chậm rãi thưởng thức đồng thời phân phó cung nữ đi xem tin tức Oanh Nhi, qua một hồi, cung nữ kia mới hoàn thành sứ mệnh trở về.
"Thế nào ? Oanh Nhi cô nương, có phải không chết không?" Long Y Hoàng nắm chắc mười phần, miệng nhỏ nhắn đang uống chén Ngọc Long Tuyết Lan : "Nhưng, lại sống không bằng chết, đau bụng như xoắn, càng không ngừng hộc máu, lại là máu màu đen ."
Cung nữ kinh ngạc không thôi: "Thái tử phi nương nương anh minh... Oanh Nhi cô nương thật là không chết, lại thống khổ, càng không ngừng nôn ra máu đen, nói chuyện cũng khó khăn."
"Đó là tự nhiên, ‘ Vân Long Ngạo Thiên ’ vốn chính là dược dùng để giết hại phụ nữ có thai, chỉ sẽ tạo thành hiện tượng đẻ non, nàng gieo gió gặt bão, độc tố không thể tụ tập ở thai nhi trên người, đương nhiên sẽ tích tụ ở trong bụng nàng, cũng dữ dội hơn, sau khi độc ăn mòn toàn bộ mợi thứ trong bụng nàng ta, sẽ làm nàng ta cảm thấy không khoẻ, hơn nữa nôn mửa, nàng ta uống lượng quá ít, không đủ để lấy mạng trong nháy mắt, cho nên hiện tại chỉ có chậm rãi chịu tra tấn, đợi cho nàng không thể phun ra máu đen nữa, như vậy cũng là lúc nên xuống Hoàng Tuyền thôi." Long Y Hoàng cười nhẹ nhàng, hoàn toàn không có vẻ gì khó chịu: "‘ Vân Long Ngạo Thiên ’, lúc ta tám tuổi đã lấy nó làm trà uống, làm sao lạii sợ Oanh Nhi lấy đến để hại ta? Tuy, đây mới là biện pháp thật là hoàn hảo để xóa sạch hài tử ."
Ngẫm lại, lúc trước Hoàng hậu còn thiên chuyển bạch chuyển dùng Dạ Hải Lan loại hoa cỏ hiếm thấy vô cùng trân quý này, e là cũng lo lắng bản thân không nhận ra lá trà với ‘ Vân Long Ngạo Thiên ’ hai loại này chính là vật phẩm vô cùng giống nhau, sợ bản thân mình nhầm lẫn cho nên thà tốn nhiều công phu còn hơn.
Dạ Hải Lan ... Bất quá lại nói tiếp, chỉ cần hương hoa của nó và những loại hương của hoa cỏ khác bất hòa trộn lẫn lại, hương khí tự nhiên như thế kia nhưng thật ra có thể giữ thần trí thảnh thơi, an thai tẩm bổ rất hiệu quả... Ha hả, khi nào thì cũng đem gom nó lại để chơi tốt lắm.
Tâm tình Long Y Hoàng vô cùng tốt, từ từ uống hết ly trà, mùi vị ngọt lành thấm vào trong tim, đã có phần chua sót... Kỳ quái nha, Ngọc Long Tuyết Lan chính là có mùi thơm ngát ngọt lành, nhưng vì cái gì... Vừa vào trong ngực, lại đắng như vậy... Long Y Hoàng lại hỏi: "Vậy, Duệ vương đâu?"
"Duệ vương canh giữ ở bên người Oanh Nhi cô nương, một tấc cũng không rời, chỉ là sắc mặt rất khó coi, vẫn luôn nhìn Oanh Nhi cô nương, cái gì cũng không nói, đến ngay cả lúc thái y nói không có cách nào khác để cứu trị ... Cũng không có thấy ngài ấy tức giận." Cung nữ thành thành thật thật trả lời.
" Đúng, quả thật là không có cách nào khác cứu trị a... Loại độc chất này, trong chốc lát có thể ăn mòn nội tạng của Oanh Nhi, làm sao có thể cứu đây? Trừ phi là nàng ta ngay lúc vừa uống xong độc dược lập tức ăn giải dược vào... Bất quá, mặc dù làm như vậy, vẫn sẽ để lại di chứng, độc đáng sợ như thế ... Nàng ta muốn dùng trên người ta, cũng không nghĩ rằng sẽ có hiệu quả ngược, ‘ Vân Long Ngạo Thiên ’ này với tâm của nàng ta quả thật đúng là giống nhau đều độc ác nha..." Long Y Hoàng lắc đầu, giận dữ nói.
"Hoàng hậu nương nương cũng đến ... Nương nương nghe nói trải qua chuyện như vậy, rất là căm tức, tuyên bố nhất định sẽ nghiêm trị Oanh Nhi cô nương, chỉ là thái y nói, mạng của Oanh Nhi cô nương không lâu cũng mất, cho nên Hoàng hậu nương nương hiện tại đang chờ Oanh Nhi cô nương... Ách, quy thiên." Cung nữ tiếp tục đáp.
"Nhiều người có mặt tại đó với chứng cứ chính xác như vậy, Oanh Nhi cho dù là bất tử cũng khó tránh điều dữ, ha! Ai kêu nàng ta không biết tự lượng sức mình! Cũng không nhìn xem người mình muốn hạ độc là ai, ta từ nhỏ ở trong độc hoa độc thảo mà lớn lên,loại độc nào chưa ăn qua? Nàng ta chưa tính rõ về điểm này rồi?" Long Y Hoàng cười nhạo nói.
Long Y Hoàng phát hiện, việc mang thai thật sự không hề dễ dàng rất mệt mỏi, sau khi nàng uống xong trà pha Ngọc Long Tuyết Lan, xoay người nằm trên giường, tùy tiện kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt liền ngủ.
Hiên tại thân thể không tồi cũng còn thoải mái, thái y nói mấy ngày nữa sẽ bắt đầu có phản ứng khi mang thai, bởi vì phát hiện nàng mang thai sớm nên... Ôi, đến lúc đó, không chừng còn sẽ gây sức ép với nàng như thế nào đây.
Long Y Hoàng nghĩ nghĩ, đột nhiên lại nhớ đến Phượng Ly Uyên... Qua mấy tháng tiếp là hôn lễ của hắn... Tại vì sao, vừa nãy tâm chua sót , hiện tại co rút đau đớn như thế... Hay là, chính mình cũng trúng độc ?
Ừm, thật lâu trước kia có trúng độc... Làm nàng thân bất do kỷ, giống như có tình cổ trong người.
Long Y Hoàng bất tri bất giác đã ngủ, đợi cho nàng tỉnh lại, thì phát hiện bên giường có một người.
Lúc nhìn thấy không rõ lắm, nàng tưởng là Phượng Ly Uyên, khi thấy rõ ràng, mới phát hiện là Phượng Trữ Lan .
Phượng Trữ Lan kéo ghế lim ra dựa ở bên giường, còn mình lại đang xem sách, nhàn nhã vô cùng... Rớt mồ hôi, hắn thật sự rất thích đọc sách a!
Nhận ra Long Y Hoàng đã thức giấc, ánh mắt Phượng Trữ Lan hội tại khóe mắt, lườm Long Y Hoàng, cả người không động: "Thức thì thức, nhìn ta làm cái gì?"
"Thê tử nhìn trượng phu có gì sai sao? Cũng không phải chưa nhìn qua, ta cũng sẽ không ăn ngươi." Nói xong, Long Y Hoàng chống nửa người trên, kéo gối qua đặt sau lưng, sau đó lại dựa vào đó... Thoải mái.
"Oanh Nhi đã chết, mới nãy." Phượng Trữ Lan đưa mắt nhìn về trang sách, đồng thời dùng ngón tay hẹp dài lật Nhất Hiệt Thư, thanh âm lật sách thanh thúy vang lên.
"Nàng ta nếu có thể sống đến lúc ta tỉnh lại, ta gọi nàng là nãi nãi." Long Y Hoàng đáp.
"Chết thực thảm, nghe nói ngay cả nội tạng hư thối cũng nôn ra , toàn thân run rẩy mà chết." Vẻ mặt Phượng Trữ Lan vô thưởng vô phạt, tựa như rất bình thản mà thuật lại chuyện đó làm như đó không là chuyện làm mình hứng thú gì, mà không phải người chết khi chết rất khủng bố: "Mẫu hậu phái người hạ lệnh, đem thi thể ả đến một góc hoang phế ở hậu cung đốt cháy, sau này ngươi có thể đi nhìn xem, có lẽ còn có thể nhìn thấy Quỷ Hồn của ả phiêu đãng ở nơi nào đấy."
"Được, ta sẽ đi xem." Mặt Long Y Hoàng cũng không chút thay đổi, không gợn sóng nào nổi lên mà gật gật đầu, tự nhiên đáp ứng.
"Còn Phượng Ly Uyên, biểu tình rất khó coi, rất thống khổ, hắn nhìn Oanh Nhi bên cạnh giãy dụa trong sinh tử, còn mình lại bất lực, hắn hiện tại rất hối hận, rất đau hận chính mình." Phượng Trữ Lan tiếp tục tự nhiên mà nói.
Long Y Hoàng ngẩng đầu, nghĩ nghĩ, sau đó xốc chăn đứng lên, không nhanh không chậm mang giầy, không trả lời Phượng Trữ Lan .
Phượng Trữ Lan lại quay đầu nhìn nàng, cười lạnh nói: "Sao thế, chuyện này không được nhịn sao? Nghĩ muốn nhanh chân đến thăm hắn ? Hay là muốn tìm một chỗ khóc rống?"
"Không, " mang giầy xong, Long Y Hoàng đứng lên, vẻ mặt thản nhiên gẩy gẩy tóc dài lộn xộn, mới mở miệng: "Ta đến lãnh cung, đột nhiên cảm thấy rất không thích nhìn khuôn mặt Nhan phi, lại giơ ra gương mặt giống người chết, ta muốn dùng than đỏ hủy dung nàng ta, như vậy trong lòng mới dễ chịu chút chút."
"Vì cái gì?" Phượng Trữ Lan đột nhiên đứng lên, cả kinh nói.
"Bởi vì, ta muốn hủy diệt những thứ gì đó một chút cuối cùng giống với Khuynh Nhan, xem xem ngươi có phải cũng có thể trước sau như một vẫn cảm thấy Nhan phi rất hoàn hảo hay không! Cũng mong ngươi sớm quên đi khuôn mặt của Khuynh Nhan một chút, chuyên tâm chờ đợi con của chúng ta xuất thế, sau đó hảo hảo mà chăm sóc nó." Long Y Hoàng rất vừa lòng, thậm chí là đắc ý nhìn biểu tình Phượng Trữ Lan phong vân biến sắc, hắn bất nhân, nàng cũng bất nghĩa!
"Ngươi dám!" Phượng Trữ Lan ẩn ẩn tức giận, thì ra hắn nhìn rất ôn hòa, cũng không phải không gì có thể chọc giận hắn nha, chỉ cần bắt được trọng điểm, đầu tiên chỉ cần câu nói đơn giản có thể dễ dàng phá hủy đánh rớt lớp ngụy trang đó.
"Ngươi dám, ta như thế nào lại không dám?" Long Y Hoàng không sợ hãi chút nào mà chống lại hai mắt của hắn.
"Hừ!" Phượng Trữ Lan hừ lạnh một tiếng, ngồi trở lại ghế trên, tiếp tục lấy sách xem: "Sắc mặt của hắn rất là khó coi, bất quá phỏng chừng không thể tưởng tượng được Oanh Nhi sẽ dùng độc mạnh như vậy để hãm hại ngươi, hoặc là nhìn Oanh Nhi thống khổ giãy dụa như thế, tưởng tượng nếu không cẩn thận biến Oanh Nhi thành người như vậy, mà ngươi may mắn sống sót sau tai nạn đến ngạc nhiên trước độc mạnh như vậy nha!”
Long Y Hoàng lập tức cười rộ lên, đi đến bên người Phượng Trữ Lan, người cúi xuống, ở trên mặt của hắn hôn một chút, vì bất ngờ không kịp đề phòng toàn thân Phượng Trữ Lan lập tức cứng ngắc như thạch, khóe mắt Long Y Hoàng cong lên như trăng khuyết: "Phượng Trữ Lan , ta phát hiện ngươi rất là đáng yêu quả thật không bình thường, đúng là làm cho người người yêu mến."
Biểu tình Phượng Trữ Lan hóa đá như có cái khe nứt ra, Long Y Hoàng nhanh chóng xoay người lên giường, nhắm mắt lại nói: "Ta muốn đi ngủ , không có chuyện gì thì đừng quấy rầy, cám ơn hợp tác." Nói xong, thành thật trở mình, đưa lưng về phía Phượng Trữ Lan, những thứ khác nàng đều lười trông nom ... Ai, bệnh cũ giang hồ lại tái phát, vừa nhìn thấy nam tử hơi có tư sắc Long Y Hoàng lại nhịn không được muốn đùa giỡn...
Phượng Trữ Lan hoàn toàn biến thành người câm, muốn nói cái gì cũng đều không nói ra được, rầu rĩ mà ở một bên xem sách, Long Y Hoàng vừa động người một chút trên vai đột nhiên có đau đớn truyền đến... Là một lần kia cái tân minh chủ võ lâm biến thái dùng roi đánh đập nàng, bây giờ miệng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn ...
Đúng rồi, cái biến thái kia!
Long Y Hoàng đột nhiên ngồi dậy, vô cùng nghiêm túc mà nhìn Phượng Trữ Lan : "Ta hỏi ngươi một vấn đề."
"Hỏi cái gì?" Phượng Trữ Lan miễn cưỡng trả lời, tiếp tục lật sách.
"Sau khi Khuynh Nhan mất, mấy ngày nay có phải ngươi đi võ lâm minh hay không?"
Tay Phượng Trữ Lan đột nhiên hơi run rẩy: "Ừm, thì sao?." Nhắc tới Khuynh Nhan... Tựa như dùng đao nhỏ đục khoét làm miệng vết thương của hắn rách ra, Long Y Hoàng có thể thông cảm.
"Vây, cái tân minh chủ võ lâm đó, tên gọi là gì? Sở trường là gì ?" Long Y Hoàng hỏi.
"Ngươi hỏi cái này để làm gì?" Phượng Trữ Lan nghi hoặc đáp.
"Đương nhiên là có ích mới hỏi, nếu tương lai có cơ hội, ngày đó hắn tặng cho ta cái gì, ta muốn hoàn trả gấp bội, cái đó, là ai nói, ừ tích thủy chi ân đương dĩ dũng tuyền tương báo
“Là một người rất yêu dã [2]." Phượng Trữ Lan sơ lược.
[2]: yêu dã: chỉ vẻ đẹp diễm lệ nhưng bất chính. Như vẻ đẹp của yêu tinh hại người, nữ tử dùng sắc mê hoặc
"Lại yêu dã, ta đều gặp qua, " Trong đầu Long Y Hoàng bất giác hiện ra khuôn mặt Long Diệp Vũ và Vân Tẫn thúc thúc, tiếp tục hỏi: "Tên?"
"Ta biết hắn mang họ Mộ Dung." Phượng Trữ Lan tiếp tục ngắn gọn.
"À." Long Y Hoàng thản nhiên lên tiếng như đã hiểu, tiếp tục nằm xuống ngủ.
Ngày đó ở trong ám thất... Không thấy rõ gương mặt của hắn, chỉ có động tác phất roi da đen sì bởi bàn tay như trăng non tao nhã, cùng giọng nói tà mị đến cực điểm nàng vẫn chưa từng quên... Ai nói nữ nhân thì nhất định phải thiện lương hào phóng cùng mỹ mạo tỉ lệ thuận chứ? Long Y Hoàng không phải là mang thù như vậy sao...
Phượng Trữ Lan đột nhiên bỏ sách xuống, đứng lên, nhanh chóng đến bên giường nắm chặt cổ tay Long Y Hoàng kéo nàng đứng dậy: "Ta dẫn ngươi đến nơi này."
Long Y Hoàng kinh hãi, hoàn toàn không có thời gian phản ứng, cứ bị Phượng Trữ Lan túm ra cửa như vậy.
Phượng Trữ Lan dùng rất nhiều sức nắm lấy cổ tay nàng, dọc đường đi vội vã, đến chuồng ngựa mới buông tay, tiếp theo lại đi chọn ngựa, Long Y Hoàng sờ sờ cổ tay đang đỏ dần lên của mình, nhe răng trợn mắt: "Phượng Trữ Lan, cuối cùng là ngươi muốn mạng của ta hay muốn mạng đứa nhỏ hả?"
Nàng nhận lấy dây cương Ô Nhiên, sờ sờ đầu nó, cười nói: "Đoán không ra ngươi vẫn còn rất tri kỷ."
"Hãy bớt sàm ngôn đi, hiện tại chúng ta nên đi, ta có lời muốn nói với ngươi." Phượng Trữ Lan lạnh mặt nói, rồi nhanh chóng lên ngựa.
Phượng Trữ Lan giơ roi ngựa lên, đi về phía đường ở cửa bên hoàng cung, Long Y Hoàng phi nhanh đi theo phía sau hắn.
Ra hoàng cung, Phượng Trữ Lan chạy nhanh như bay, càng chạy càng xa, rất nhanh, cảnh sắc chung quanh hai người nhanh chóng biến thành nơi dã ngoại hoang vu, mênh mông không có người ở.
Long Y Hoàng liên tục duy trì tốc độ thích hợp, trong lúc đó hai người cho dù có khoảng cách cũng sẽ không cách nhau quá xa... Đột nhiên, Phượng Trữ Lan ghìm ngựa dừng lại ở dưới chân núi, nàng cũng lập tức kéo dây cương: "Làm sao vậy?"
"Chúng ta đi lên." Phượng Trữ Lan xuống ngựa, chỉ chỉ đường ngoằn ngoèo liên tục kéo dài về phía trước có dưới chân núi, dần dần bị cây cối che dấu thành đường nhỏ, bốn phía chung quanh con đường cành lá bị bẻ gẫy vẫn còn lưu lại lá cây tươi non, xem ra là vừa bị gãy không lâu .
Phượng Trữ Lan một bước đi lên trước, Long Y Hoàng cũng nhanh chóng xuống ngựa, đuổi kịp hắn.
Đường nhỏ tuy dốc, lại bởi vì có rất nhiều tảng đá làm nền, thời điểm trèo lên cũng không tính là đã cố hết sức, không quá một hồi, đột nhiên Long Y Hoàng cảm thấy nhiệt độ không khí bốn phía quanh người hạ thấp rất nhiều, tựa như càng lên cao càng lạnh, nàng cảm thấy hối hận vì mặc y phục ít mà đi như vậy... Bất quá trên đó rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ là đại hầm băng? Bằng không tại sao lại lạnh như thế?
"Phượng Trữ Lan, rốt cuộc ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Nàng ngẩng đầu, đối với Phượng Trữ Lan luôn lợi dụng ưu thế về khinh công nhẹ nhàng nhảy đứng trên tảng đá mà hỏi.
"Ngươi đi lên sẽ hiểu." Phượng Trữ Lan từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục nhảy lên trên... Long Y Hoàng thiếu chút nữa hộc máu, tại sao hắn đi nhẹ nhàng như vậy còn mình thì lại cố hết sức mà leo! Sớm biết vậy năm đó cũng cùng đại ca và phụ thân học khinh công mới đúng... kết cục đúng do mình mà ra a!
Đột nhiên Phượng Trữ Lan không đi lên trên nữa, quay người lại, biến mất ở đằng sau mỏm núi đá bên cạnh, Long Y Hoàng lạnh nên rùng mình một cái, đi nhanh hơn, phát hiện rõ ràng phía sau mỏm núi đá kia là một sơn động sâu không đáy, bóng dáng Phượng Trữ Lan ở sơn động bên trong tối đen như ẩn như hiện, hắn không có đốt đuốc, chỉ là buồn bã nói: "Vào đi."
Coi như là khách khí, tuy Long Y Hoàng cảm thấy rằng có chút hàn khí lạnh tận xương, nhưng vẫn đi vào.
Đi được một đoạn đường, đột nhiên Long Y Hoàng dừng lại không đi tiếp, mà cảnh giác nói: "Phượng Trữ Lan, vì sao càng ngày càng lạnh, rốt cuộc ngươi muốn dẫn ta đến đâu?"
"Chẳng lẽ ngươi đoán không ra sao? Hẳn là vừa thấy liền hiểu rõ." Phượng Trữ Lan tiếp tục đi đến chỗ sâu trong động, Long Y Hoàng sửng sốt, một lát đã vượt qua, chần chờ nói: "Hầm băng... Phải… Khuynh Nhan không?"
Phượng Trữ Lan mím môi không nói, bước nhanh hơn.
Quả nhiên... Long Y Hoàng đã đoán đúng, nơi này đúng là hầm băng, chính là nơi cất giữ thi thể Khuynh Nhan ở hầm băng.
Long Y Hoàng nhìn Phượng Trữ Lan ở bên trong màn đen càng lộ ra bóng dáng mảnh khảnh, càng cảm thấy hắn thật đáng thương... Lừa mình dối người là cảnh giới cao nhất, cũng không ai hiểu cho hắn .
Lại đi rồi một đoạn đường rất dài, Long Y Hoàng run rẩy càng nhiều, đột nhiên nhìn thấy cách trước đó không xa có vài ánh sáng nhỏ truyền đến, chạy nhanh đi theo sau Phượng Trữ Lan cùng hắn đi đến, vừa lúc nhìn thấy, một cái động rộng lớn kia... Dần dần hiện ra, đều là băng vi lam, hàn khí bức người.
Giữa hầm băng là một quan tài băng hơi trong suốt lóng lánh , mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng đang nằm bên trong.
Phượng Trữ Lan nhìn thoáng qua Long Y Hoàng lạnh đến run rẩy, đột nhiên cởi áo choàng của mình xuống, đặt trên vai nàng: "Lại đây đi." Long Y Hoàng sửng sốt, sau đó cười :"Thì ra lương tâm của ngươi còn không có mất đi."
"Luôn luôn hận, ta và ngươi cũng mệt chết, đừng tưởng rằng chỉ có một mình ngươi chịu khổ." Nói xong, Phượng Trữ Lan đi tới trước quan tài băng, ánh mắt ở trong hầm băng mờ tối có chút ẩn ẩn lóe ra dòng chảy có thể nhìn thấy, thiếu chút nữa Long Y Hoàng nghĩ rằng hắn muốn khóc.
"Ngươi chính là người tùy theo lòng mình mà lạnh nhạt như vậy sao? Phượng Trữ Lan ?" Long Y Hoàng cười, tuy áo choàng của Phượng Trữ Lan mỏng manh cũng không cho nàng nhiều ấm áp lắm, nhưng dưới đáy lòng lại dấy lên một đám lửa nhỏ, vậy là đủ rồi, nàng đem áo choàng kéo xuống, đưa trả lại cho Phượng Trữ Lan, nhìn bờ môi của hắn có chút phát tím: "Ta không yếu đuối đến mức này, chỉ là nhất thời không thích ứng kịp mà thôi, không cần phải vì vậy khiến ngươi sinh bệnh, ta nghĩ ta sẽ áy náy ."
Phượng Trữ Lan không có tiếp nhận áo choàng, mà hết sức chuyên chú nhìn xuyên thấu qua băng quan trong suốt, nhìn thẳng người bên trong đang ngủ say bất tỉnh : "Nhan Nhi... Rất đẹp, đúng không?"
Long Y Hoàng đi qua nhìn, vết máu trên người Khuynh Nhan đã được tẩy sạch nằm ở trong băng quan, vẻ mặt an tường, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười, bởi vì nhiệt độ cực thấp, xác chết được bảo vệ hoàn hảo, so với khi còn sống không có bao nhiêu thay đổi lớn: "Ừ, hắn là người đẹp nhất ta đã thấy, cũng nam cũng nữ, nhan khuynh thiên hạ."
Khóe miệng Phượng Trữ Lan cong càng rõ hơn, hắn chậm rãi nửa quỳ xuống, cách băng quan mà hôn, vị trí vừa vặn rơi vào trên môi Khuynh Nhan.
"Ta về sau không bao giờ ... nữa sẽ rời khỏi hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không." Hắn nhẹ giọng nói.
Long Y Hoàng đột nhiên hơi hoảng loạn, lập tức di chuyển xung quanh, tìm ra đề tài, nàng nhìn bốn phía băng trên vách đá có không ít vết kiếm cùng vết nứt, thậm chí có một chút vết vụn rơi đã đọng lại vết máu, ngạc nhiên: "Đây là..."
"Vũ Thiên đã tới ." Phượng Trữ Lan lạnh nhạt đáp.
"Hắn cũng là một loại si tình, đáng thương ." Long Y Hoàng thở dài, vừa muốn bi ai, nhưng Phượng Trữ Lan hạ một câu lại làm cho trái tim nàng dao động dâng đến cổ họng.
"Long Y Hoàng, nếu ta chết , ngươi mang xác của ta đến nơi này, đặt cùng một chỗ với hắn." Phượng Trữ Lan đột nhiên nói, chỉ chỉ vào băng quan bên cạnh Khuynh Nhan trên đó có chỗ trống: "Ta chỉ có một yêu cầu đối với ngươi cũng như vậy."
Quả nhiên, dự cảm bất hảo đều rất linh nghiệm , Long Y Hoàng xoay người, cả giận nói: "Ngươi có ý gì? Khuynh Nhan hắn lựa chọn tự sát, đó là bởi vì hắn không muốn làm liên lụy ngươi, không muốn hại chết ngươi, nhưng hiện tại ngươi lại muốn đi tìm cái chết, ngươi không làm ...hắn thất vọng sao?"
"Ta muốn báo thù vì hắn, một trận chiến sinh tử tất nhiên không thể tránh." Phượng Trữ Lan kiên định nói.
"Ngươi muốn cho ta cả đời sống làm quả phụ?" Long Y Hoàng nhất thời cảm thấy chẳng còn lạnh, lửa giận cháy mạnh làm nàng nóng hơn!
"Ta chết , chính là ngươi được tự do , sau này không bao giờ ... nữa phải chịu khi nhục của ta, đối với ngươi mà nói đây chính là chuyện tốt." Phượng Trữ Lan nói.
"Ha! Ta thật ra nghĩ muốn tái giá nha, nhưng mẹ của ngươi sau khi ngươi chết cũng sẽ không cho ta đi! Ngươi không muốn độc hại ta cả đời, phải đem ý niệm này trong đầu đánh rớt cho ta! Đừng để cuối cùng người khác nói ta Long Y Hoàng mang mệnh khắc phu, gả không được!" Long Y Hoàng tam vị chân hỏa cháy càng mạnh .
"Thì ngươi, chẳng lẽ còn đấu không lại mẫu hậu sao?" Phượng Trữ Lan lạnh lùng.
"Tốt lắm, ta không nói cái này, đổi một vấn đề... Đứa nhỏ ra đời, ngươi muốn cho hắn trở thành một người không có cha sao! Ngươi lại ác tâm như vậy, thà rằng vứt bỏ cốt nhục của mình chưa ra đời !"
"Ta một người cũng không đủ, Phượng Trữ Lan, ta không phản đối ngươi đi quyết đấu, nhưng, vô luận như thế nào đều phải còn sống trở về! Bằng không hãy kêu tâm phúc của ngươi đến nhặt xác mình, đừng tới tìm ta!" Long Y Hoàng căm giận xoay người sang chỗ khác, tức giận muốn nôn ra máu.
Nàng rất oán hận, vẫn nhìn không được người khác đem tính mạng của mình ra đùa giỡn cũng không biết quý trọng .
Hơn nữa, Phượng Trữ Lan không biết rằng, chínhlà Khuynh Nhan dùng cái chết của mình để đổi lấy .
"Ta không có tâm phúc, ta chỉ tin tưởng chính mình." Phượng Trữ Lan nói.
"Vậy thì ngươi tự mình xác chết vùng dậy trở về! Không có tâm phúc? Buồn cười, ngươi thà rằng tin tưởng ta cũng không tin tâm phúc của ngươi sao?" Long Y Hoàng cười lạnh.
"Trên nhiều mặt ngươi cũng rất giống ta, độ ấm máu của hai người chúng ta, cũng cơ hồ giống nhau ."
"Sau đó thì sao?"
"Ta tin tưởng ngươi."
"Phượng Trữ Lan, nếu ngươi dẫn ta đến nơi đây chỉ muốn nói thế, như vậy, ta khuyên ngươi tốt nhất nên chết tâm sớm một chút, " Long Y Hoàng đi đến trước mặt Phượng Trữ Lan , ác thanh đe dọa nói: "Cho dù ta chán ghét ngươi như thế nào, ta đều phải vì hài tử của ta giữ lại phụ thân cho nó, cho dù ngươi chết, ta, cho dù đến Hoàng Tuyền, cũng sẽ đem linh hồn của ngươi kéo trở về, cho nên hiện tại, ngươi không cần lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, ta phải đi về !"
Bình luận facebook