• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lãnh cung thái tử phi (2 Viewers)

  • Chương 89: Khóc không ra nước mắt

"Rốt cuộc là ai?" Phượng Trữ Lan vẫn không dằn lòng được, lòng hiếu kỳ bùng dậy, dù sao chuyện từ chính miệng Long Y Hoàng nói ra, chưa từng có chuyện nào giống như bình thường, nếu hắn đoán cũng không bao giờ đúng, cũng bởi vì thế, Long Y Hoàng thường xuyên chơi hắn vài vố khiến hắn không kịp đề phòng mà kinh tâm động phách, quả thực làm hắn bị hù dọa không nhẹ.

Tình hình cụ thể và tỉ mỉ, xin mời xem lại trước đây, vài lần nàng lén lén lút lút chạy ra ngoài gặp mặt đấu với Mộ Dung Xá Nguyệt mà kết quả...

"Không nên cái gì cũng hỏi cho rõ ràng như vậy có được không? Giữ lại một chút thần bí, lúc công bố đáp án mới có cảm giác kinh hỉ nha!" Long Y Hoàng hưng phấn đáp.

"Ngươi cho ta kinh hỉ đã đủ nhiều, ta không muốn nó đến thêm một lần nữa." Phượng Trữ Lan lạnh lùng nhướng mày.

"Đừng nói nữa, nhanh lên, ăn hết cháo đi, nếu lạnh sẽ không thể ăn, còn muốn ăn gì nữa không? Ta giúp ngươi đem lại đây, ta cũng chưa có dùng cơm, vừa lúc cùng ăn." Long Y Hoàng hoàn toàn mặc kệ vẻ mặt Phượng Trữ Lan càng ngày càng nặng nề, đối với sự kiện trong tình thế bắt buộc vào giờ tý đêm nay, trong lòng Phượng Trữ Lan lo lắng càng ngày nhiều hơn, mặc dù hắn tin tưởng Long Y Hoàng có năng lực xử lý chuyện này, nhưng nàng luôn lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược như vậy, cũng là trò đùa quá trớn, hoặc... Nàng sớm đã không coi tính mạng của mình là chuyện quan trọng nhất? Bởi vì tâm đã chết thật không? Hay bởi vì khi đối mặt Phượng Ly Uyên... Và cảm giác khi mình biết được Nhan Nhi chết trước đây cũng giống nhau?

Hắn lắc đầu cự tuyệt lòng tốt của Long Y Hoàng, yên lặng ăn cháo, nhưng cảm thấy mỹ vị trước sau của cháo bào ngư khi vào trong miệng trở nên nhạt nhẽo.

Quả nhiên, tâm tình xấu nhiều phiền muộn,sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến khẩu vị.

Lúc này, Phượng Trữ Lan ăn so với bình thường còn ít hơn, ngay cả một chén cháo nhỏ hắn cũng ăn không hết, phần lớn thời gian hắn chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào Long Y Hoàng, không có ai biết hắn đang suy nghĩ gì, Long Y Hoàng phát hiện Phượng Trữ Lan ăn thật sự quá ít, trong lòng bắt đầu không vui, quả thật lại dùng đến phương pháp là sức mạnh để ép hắn, mãi cho đến khi miễn cưỡng rót hết một chén cháo lớn, nhìn thấy hắn thật sự là ăn không vô nữa, nàng mới cười hì hì dừng tay, để các cung nữ đem những thứ còn lại thu dọn, còn mình ngồi trước bàn trang điểm nghỉ ngơi, tháo xuống châu báu trang sức trên đầu: "Phượng Trữ Lan, ngươi lại nghỉ ngơi thêm chút chút đi, đến giờ, ta sẽ gọi ngươi dậy xem kịch vui."

Ăn no quá mức, Phượng Trữ Lan chỉ có thể một tay đè lên bụng mình, nằm nghiêng trên giường, nét mặt có chút thống khổ, còn phải chú ý không được đụng đến miệng vết thương: "Ta đây nghỉ ngơi, ngươi sẽ làm gì?"

Trong ấn tượng của mình, từ khi bị mẫu hậu đẩy lên vị trí được mọi người ao ước, cũng đã lâu rồi không có một lần nào dùng bữa mà hắn ăn nhiều thứ như vậy, bây giờ thực sự bị Long Y Hoàng đút nhiều thứ vào, đúng là có một chút không thích ứng được.

"Ta? Đương nhiên là chờ người đó nha, ta dám cá hắn nhất định sẽ đến, nhất định sẽ,.. " Long Y Hoàng mở hộp trang sức ra, đem ngọc trâm châu báu mà mình tháo xuống bỏ vào, vỗ vỗ tay, cầm lấy lược ngà bạch ngọc bắt đầu chải tóc, gương mặt mình hiện lên trong gương đồng hơi mơ hồ : "Loại người yêu quý tính mạng mình như hắn, làm sao có thể bỏ qua cơ hội duy nhất có thể sống."

Phượng Trữ Lan biết Long Y Hoàng không có chuyện gì là làm không được, như lúc này đây, hắn cũng chỉ có thể lẳng lặng cùng nàng hồ nháo.

Tay Long Y Hoàng đột nhiên ngừng lại đặt trên hộp trang sức, nàng vô cùng thong thả dời tay, cẩn thận mở một cái hộp khác đặt ở trên bàn, nhưng không có mở ra hoàn toàn, chỉ lộ ra một khe nhỏ để ánh sáng yếu ớt của ngọn nến có thể chiếu vào, thấp thoáng có thể nhìn thấy một chút màu vàng và đỏ rực.

Cuối cùng Long Y Hoàng cũng không mở cái hộp đó ra hoàn toàn, nét mặt trong gương mơ hồ như thay đổi, mới vừa mở nắp hộp ra một chút, tay còn lại kiên quyết đem nắp đóng lại, vẻ mặt nàng hiện lên một tia cô đơn cùng thống khổ, đáy lòng càng giãy dụa mạnh mẽ.

Nàng không ngừng ra lệnh cho bản thân, không nên nhớ đến những chuyện trước đây… Không nên…

Ánh nến vẫn cứ lập lòe, theo thời gian trôi đi không ngừng dần dần hóa thành hư vô, mộng ảo.

Đêm, khuya…

Trong phòng ngủ hoàn toàn mờ tối và yên tĩnh, tấm màn lụa được buông xuống trước giường, ngăn cách không gian, cũng che đi cảnh tượng trên giường, nhẹ nhàng phấp phơ theo gió.

Cửa phòng cũng như bình thường không có khóa lại, theo ngọn gió đêm bên ngoài mà lung lay, phát ra tiếng vang, giống như không chống cự nổi gió đánh úp mà sẽ bị vỡ ngay sau đó.

Đột nhiên một lực mạnh đẩy cửa ra, tựa như một cơn gió nhân cơ hội này mà thổi vào, thổi bay màn lụa và những tấm màn khác, một bóng người bất ngờ xuất hiện cũng đi vào theo gió, người nọ đứng lặng bên trong phòng, trở tay đóng cửa lại.

Người kia một dáng vẻ ngạo mạn, hai chân đi đến trước bức màn trong thì dừng lại, lập tức, một âm thanh yêu dã quyến rũ vang vọng bốn phía: "Sao vậy, tân tân khổ khổ[1] mời ta nửa đêm dạo chơi đến đây một chuyến, giờ thì sợ hãi rụt rè nên đã ngủ sao? Không tính nghênh đón khách quý như ta đây à?"

[1]: vất vả đắng cay

Mộ Dung Xá Nguyệt đứng tại chỗ, hai mắt trực tiếp nhìm chằm chằm xuyên qua tấm lụa, thanh âm còn chưa hạ xuống, từ bên trái căn phòng phía sau tấm bình phong lập tức truyền đến âm thanh đao kiếm được rút ra khỏi vỏ, còn có giọng kinh ngạc của Long Y Hoàng: "Phượng Trữ Lan!"

Cảm giác có luồng sát khí ập đến, Mộ Dung Xá Nguyệt nhanh nhẹn xoay người tránh thoát một kiếm rất nhanh trí mạng, khi đứng lại nhìn thấy Phượng Trữ Lan nắm chặt trường kiếm, đang đứng trước mặt, hỏa khí toàn thân cao thấp hiện ra rõ ràng, hắn vừa chuyển thân kiếm, mang theo căm phẫn vô tận đâm tới Mộ Dung Xá Nguyệt.

"Đây là đạo đãi khách của người sao? Thái tử phi nương nương?" Ánh sáng trong mắt Mộ Dung Xá Nguyệt lạnh lùng chợt lóe, nhanh nhẹn tránh thoát Phượng Trữ Lan đã vừa tấn công, nghiêng người rút ra trường kiếm bên hông thắt lưng mình, đem nhát kiếm Phượng Trữ Lan đánh tới chặn giữa không trung.

Long Y Hoàng vội vã từ sau bình phong chạy tới, sốt ruột nói: "Ta chưa thấy qua người nóng vội như ngươi, Phượng Trữ Lan trên người của ngươi đang bị thương, nhanh buông thanh kiếm xuống cho ta! Còn ngươi Mộ Dung Xá Nguyệt, ngay bây giờ nếu ngươi không muốn ta thúc dục cổ độc phát tán khiến ngươi bị độc phát làm ngươi đau đớn, ngươi cũng lập tức dừng tay cho ta!"

" Hừ!" Sát khí trên người Phượng Trữ Lan đột nhiên tụ lại, lại tản ra, hắn dần dần thả lỏng lực đạo trên tay, cuối cùng, buông thanh kiếm bên người, nắm chặt tay, không nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt: "Y Hoàng, đây là cái ngươi gọi là 'Kinh hỉ' ? Quả thật là vừa sợ, vừa vui!"

"Ý của ta không phải để cho các ngươi vừa thấy mặt là đánh nhau! Tất cả câm miệng cho ta!" Long Y Hoàng nắm chặt tay, chứng tỏ phụ nữ mang thai rất nóng nảy, vừa nhìn thấy mọi chuyện bắt đầu không đi theo quỹ đoạn nàng đã tính toán, lửa giận đã lâu không bộc phát lại bừng bừng bốc cháy.

"Ta đúng hẹn mà đến đây, như vậy ngươi cũng nên đem Chung độc trên người của ta giải đi." Mộ Dung Xá Nguyệt không có buông vũ khí trong tay, ý tứ hàm xúc uy hiếp mười phần, chính là đem mũi nhọn chuyển hướng về phía Long Y Hoàng.

"Ha, ai nói chỉ cần ngươi đến ta sẽ giải Chung độc? Ta có đáp ứng như thế với ngươi sao?" Long Y Hoàng ngoan độc, liếc mắt trừng hắn một cái, ngược lại nói với Phượng Trữ Lan rằng: "Ngươi cũng không cần phải nóng vội, ta nếu dám kêu hắn đến đây, thì tuyệt đối nắm chắc có thể khống chế hắn, hiện giờ hắn như miếng thịt bò, ngươi và ta là dao thớt, giết chỉ là vấn đề thời gian, đòi hỏi thành công quá nhanh ngược lại sẽ là chuyện xấu."

"Ta đã biết." Phượng Trữ Lan đè nén hỏa khí trong lòng, ném thanh kiếm sang bên cạnh, lập tức ngồi vào ghế quý phi, nổi giận đùng đùng cúi đầu, kiềm chế không nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt.

"Ngươi muốn thế nào?" Mộ Dung Xá Nguyệt nghiêng người liếc Long Y Hoàng.

"Bang… bang… phanh!" Lúc Long Y Hoàng chuẩn bị trả lời, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, thị vệ ngoài cửa vội vàng hỏi: "Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương, đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì! Chúng ta chỉ muốn nghỉ ngơi, các ngươi lui xuống đi! Cho dù nghe được tiếng vang gì cũng không cho phép lại đây!" Long Y Hoàng cả giận nói.

"Vâng, vâng." Thị vệ ngoài cửa nhanh chóng rời đi.

"Trên người của ngươi, cổ độc có thời hạn ba ngày, ba ngày sau, nó sẽ chạy thẳng đến tim phổi làm ngươi mất mạng, " Nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng nhỏ, Long Y Hoàng lúc này mới lạnh lùng giải thích với Mộ Dung Xá Nguyệt: "Mà trong vòng ba ngày này, ta cho ngươi cơ hội để ngươi biểu hiện cho tốt, biểu hiện tốt, ta sẽ cho ngươi giải dược, hủy bỏ uy hiếp ngươi, nếu không tốt? Ta sẽ thúc dục cổ độc làm ngươi mất mạng."

"Như vậy thì, " Kiếm trong tay hắn phát ra ánh sáng lành lạnh, lạnh thấu xương, Mộ Dung Xá Nguyệt chỉ chầm chậm xẹt qua, thân kiếm lập tức để trên bả vai Long Y Hoàng, Phượng Trữ Lan cả kinh, đứng lên ngăn cản, Long Y Hoàng xua tay với hắn, ý bảo đừng lo, Mộ Dung Xá Nguyệt nhìn thấy Long Y Hoàng đối với uy hiếp của hắn chẳng hề để ý, càng không vui: "Nếu bây giờ ta giết ngươi thì sao?"

"Lời này ngươi đã nói không dưới ba lần, nhưng có lần nào dám xuống tay thật sự? Mộ Dung Xá Nguyệt, ta dám nói ngươi sẽ không giết ta, bởi vì quyến luyến của ngươi đối với thế gian này còn chưa chấm dứt, còn có rất nhiều người và việc chờ ngươi đi hưởng thụ, cho nên ngươi sẽ không tự mình tùy tiện với tính mạng của mình, hiện tại ngươi đồng ý buông nhân phẩm tới tìm ta chính là chứng cứ tốt nhất, nhưng ngươi muốn giết ta, cũng là tự mình cắt đứt đường sống —— tin rằng mấy ngày trôi qua ngươi đã đi điều tra, ngươi tìm không thấy phương pháp giải độc, mới bằng lòng tới tìm ta đó sao?" Long Y Hoàng không sợ hãi chút nào đối mặt hắn với đôi mắt lạnh băng, giữa bóng đêm đôi mắt hiện ra ánh sáng thông suốt: "Hiện tại ngươi đi uy hiếp ta, chỉ làm hỏng tâm tình của ta thôi, đối với ngươi sẽ không có điểm nào tốt cả."

"Ha, đúng là, " Mộ Dung Xá Nguyệt trào phúng cười một tiếng, dời thanh kiếm từ trên vai nàng đi, ngạo mạn nói: "Ta đương nhiên không giống với Thái tử phi, tâm Thái tử phi rõ ràng cũng đã chết, mới không quan tâm đến tánh mạng của mình, mà ta, còn thời gian quý báu, đương nhiên sẽ không để nó kết thúc vội vàng như vậy, nói đi, ngươi muốn ta làm cái gì?”

"Đương nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi, nhưng lúc này, thời gian còn rất nhiều, không bằng trước hết chúng ta nói chuyện cho rõ ràng, đầu tiên là chuyện của Khuynh Nhan, " Long Y Hoàng bình phục tâm tình, cũng ngồi xuống ghế quý phi bên cạnh, khoát tay với Mộ Dung Xá Nguyệt: "Ngồi, không cần khiến bầu không khí cứng ngắc, hảo hảo tâm sự."

Mộ Dung Xá Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn mọi việc từ từ phát triển theo hướng bình thường, Phượng Trữ Lan cũng ngồi yên lặng.

"Ta muốn biết lúc Khuynh Nhan chết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Có phải đúng như thế này hay không, ngươi cùng hắn thông đồng, cố ý diễn xuất tiết mục như thế, lấy tính mạng làm tiền cược, hay đúng là hắn tự nguyện dâng mạng mình ra cũng không tiếc, chỉ muốn chia rẽ giữa ta và Phượng Trữ Lan, thậm chí là quan hệ hoàng thất?" Long Y Hoàng hỏi.

Những lời nói đơn giản tựa như chạm vào tử huyệt của Phượng Trữ Lan, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, chết cũng không muốn nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt dù chỉ là liếc mắt một cái.

"Ta có thể không trả lời sao?" Mộ Dung Xá Nguyệt lạnh nhạt và bình tĩnh đáp.

"Có thể, " Long Y Hoàng cố ý đè thấp giọng: "Thế thì, ngươi muốn cổ này bây giờ nên đi đến vị trí nào trên người ngươi đây? Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ dùng hết khả năng làm ngươi hài lòng ... Hoặc là, trước tiên cho nó bò đến trái tim của ngươi, dù sao đó cũng là chuyện sớm hay muộn."

"Khụ khụ..." Mộ Dung Xá Nguyệt ho khan đứng dậy, mặt đầy quẫn bách: "Lúc đó, đúng thật là hắn tới tìm ta, bộ dáng cực kỳ kiên quyết, ta nói, hẳn là còn có biện pháp khác ngoài biện pháp hắn đưa ra, nhưng mà hắn khăng khăng làm như vậy, ta cũng không có cách nào... Ta thật không hiểu lúc ấy hắn đang suy nghĩ gì, hình như ôm quyết tâm nhất định phải chết."

Long Y Hoàng nhìn nhìn Phượng Trữ Lan, tuy không thấy rõ vẻ mặt của hắn lắm, nhưng có thể tưởng tượng được hắn đang xúc động…

Khuynh Nhan làm như vậy, là có ý nghĩa gì, ngay cả hắn cũng có thể hiểu được.

Tuy rằng Khuynh Nhan làm vậy dụng ý là muốn hại hắn, nhưng nhìn sâu xa hơn, là thật lòng muốn giúp hắn.

"Còn có, các ngươi không khỏi cũng quá hèn hạ, " Long Y Hoàng nổi giận hiện rõ trên đuôi lông mày: "Vậy mà chơi trò đánh lén? Chẳng lẽ chỗ của các ngươi thiếu nhân tài, không dám cùng Phượng Trữ Lan giằng co chính diện sao?"

"Ta làm sao biết được, mấy ngày nay ta cũng không ở tổng bộ, " Mộ Dung Xá Nguyệt đưa tay nâng cằm: "Trong Võ lâm minh sự việc lớn nhỏ ta đều giao cho Xích Nhiễm xử lý, Phượng Trữ Lan khi nào thì đến ta cũng không biết, việc đánh lén tại sao có thể vu oan cho ta!"

"Ngươi thật đúng là đem toàn bộ trách nhiệm phủi sạch một chút cũng không hề liên quan đến mình." Long Y Hoàng kinh thường nói.

Phượng Trữ Lan hơi xúc động, lúc này mới nhìn về phía Long Y Hoàng, vẻ mặt bình tĩnh đến mức không nhìn ra một tia dao động.

Có lẽ, do bởi vừa rồi nàng đã hỏi được nguyên nhân sự việc đó.

“Ta chỉ nói là nói thật, ta thật sự không biết." Mộ Dung Xá Nguyệt nhấn mạnh lần nữa .

"Cho dù những điều này là thật, nhưng trước kia ngươi làm những gì đối với ta, cũng là sự thật không thể chối cãi, Mộ Dung Xá Nguyệt, ta nhẫn ngươi đã lâu rồi." Long Y Hoàng đột nhiên đứng lên, rất nhanh chỉ vài bước tiêu sái đến trước mặt Mộ Dung Xá Nguyệt, không biết từ khi nào trong tay nàng đã cầm một viên thuốc, thừa dịp Mộ Dung Xá Nguyệt còn chưa kịp hoàn hồn, thì trực tiếp nhét thẳng vào trong miệng hắn: "Mấy ngày nay, nên biểu hiện tốt cho ta, nếu biểu hiện tốt, ta sẽ cho ngươi giải dược."

"Này... Này đó là cái gì !" Mộ Dung Xá Nguyệt ấn cổ họng, sắc mặt trắng bệch, vốn dĩ muốn phun viên thuốc ra, nhưng viên thuốc kia vừa vào miệng lập tức tan, rất nhanh đã biến mất trong miệng của hắn.

"Không có gì, chỉ là khóa đi nội lực của ngươi, cho ngươi càng an phận mà thôi, mà tên của nó sao? Ta chưa nghĩ ra." Long Y Hoàng phất tay áo, nhìn thấy nét mặt Mộ Dung Xá Nguyệt càng ngày càng khó coi, nàng cười vô cùng đắc ý.

"Sáng mai ta muốn nhìn thấy ngươi xuất hiện ở trước mặt ta, nhưng mà hiện tại đã khuya rồi, ta muốn nghỉ ngơi, nếu như sau khi tỉnh dậy không nhìn thấy ngươi... Từ nhỏ ta luôn tin rằng, người sống có thể tùy tiện chạy loạn, nhưng người chết thì không thể, thời buổi bây giờ tìm kiếm một khối thi thể, so với tìm người sống thì dễ dàng hơn, " Long Y Hoàng hết sức hài lòng với khả năng kiềm chế của Mộ Dung Xá Nguyệt dù mình đã hiếp bức hắn, nàng nhìn Phượng Trữ Lan vẫn luôn im lặng: "Phượng Trữ Lan, đã khuya rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi, thức đêm đối với thân thể không tốt."

"Được." Phượng Trữ Lan từ trên ghế đứng lên, không lưu lại dấu vết liếc mắt nhìn vẻ mặt Mộ Dung Xá Nguyệt đã xám thành tro, đi về phía giường.

"Đúng rồi, ngày mai ta sẽ phân phó cung nữ chuẩn bị y phục xinh xinh đẹp đẹp, Mộ Dung Xá Nguyệt, ta thập phần chờ mong vẻ kinh diễm của ngươi." Long Y Hoàng suy nghĩ rồi cười nói, xoay người đi vào màn lụa phía bên kia, lại không hề nói gì nữa, chắc là đã nghỉ ngơi rồi.

Trong bóng tối đầy quỷ dị, Mộ Dung Xá Nguyệt vạn phần đau đầu hối hận che trán, vẻ mặt thống khổ chịu không nổi.

Đêm hôm đó giống như thoi đưa trôi qua rất nhanh, hắn chỉ ngồi thất thần trên ghế, cũng không lâu lắm, mặt trời mọc lên từ phía đông, chiếu ánh sáng rực rỡ vạn trượng khắp nơi.

Mộ Dung Xá Nguyệt có cảm giác như có người bóp chặt tim mình, toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn ngập dự cảm không tốt, lại giống như có nước lạnh hất vào, lạnh đến thấu xương.

Hắn bắt đầu lâm vào đấu tranh đầy đau khổ giữa —— muốn chết, hay là muốn tôn nghiêm?

Trước đây hắn đối với Long Y Hoàng thế nào, nhất định nàng đã tích lũy rất nhiều oán hận, hơn nữa lại nói đến là nữ nhân tâm ngoan thủ lạt[2], nói được làm được...

[2]: thủ đoạn độc ác

Ngay lúc nội tâm hắn đang giãy dụa mãnh liệt, Long Y Hoàng đã ngủ đủ giấc, kéo màn lụa ra, vẻ mặt bình thản tiêu sái đi qua trước mặt hắn mở cửa ra, để cung nữ tiến vào hầu hạ rửa mặt.

Vẻ mặt Mộ Dung Xá Nguyệt cũng cau có.

Các cung nữ ra ra vào vào đều ném cho hắn ánh mắt kỳ quái, nhưng hai vị chủ nhân đều không nói gì thêm, các nàng cũng không dám thảo luận.

Long Y Hoàng không biết ở bên tai một cung nữ thấp giọng nói gì đó, cung nữ kia hơi kinh ngạc, lập tức đi đến trước tủ y phục hoa lệ tinh mỹ, đem tất cả y phục của nàng lấy ra, từng cái từng cái sắp xếp rất ngay ngắn, vừa liếc mắt là có thể thấy.

Vẻ mặt Mộ Dung Xá Nguyệt càng thêm khó coi, trong đầu đều hiện lên điều Long Y Hoàng nói đêm qua , y phục xinh xinh đẹp đẹp ...

Phượng Trữ Lan sau khi rửa mặt xong, khóe môi trước sau như một luôn mỉm cười ấm áp, mười ngón tay thon dài ôm lại mớ tóc dài của mình, luôn luôn ném cho Mộ Dung Xá Nguyệt một ánh mắt kỳ lạ làm hắn không thoải mái, giống như đã có dự tính âm mưu gì.

Long Y Hoàng vừa chải đầu, vừa đi đến y phục đỏ đỏ vàng vàng trước mặt, nhìn như đang chọn lựa rất phiền não, Phượng Trữ Lan cũng ở bên cạnh đưa ra chủ ý giúp nàng —— nhìn thấy này tình này cảnh, Mộ Dung Xá Nguyệt chỉ có thể nhắm mắt lại lo lắng bất an mà cầu nguyện.

Hắn mạng cũng muốn, mặt mũi cũng muốn... Hy vọng Long Y Hoàng không cần làm quá mà cắt đứt đường sống của hắn!

Y phục hoa lệ kiều diễm đủ mọi màu sắc, Long Y Hoàng chọn đến hoa mắt, nàng cũng không biết mình còn có nhiều y phục đẹp đẽ quý giá như vậy, bình thường chỉ mặc những thứ đơn giản: "Phượng Trữ Lan, ngươi nói, màu nào đẹp?"

"Tím nhạt đi, ta thấy màu tím nhạt rất xinh đẹp." Phượng Trữ Lan trợ trụ vi ngược[3] nói, trả lời lưu loát rõ ràng.

[3]: giúp kẻ xấu làm điều ác. Có thể tìm hiểu thêm điển cố về Trụ vương…

"Nhưng, y phục tím nhạt rất bảo thủ, nhìn rất nghiêm chỉnh, dáng người đẹp như thế, làm sao có thể bị che giấu chứ? Vẫn nên chọn lại đi." Long Y Hoàng đánh giá y phục Phượng Trữ Lan vừa đề cử, lắc đầu thở dài, cuối cùng bỏ qua.

"Cũng đúng, hơn nữa hiện tại cũng không lạnh lắm, mặc nhiều như vậy cũng không được." Phượng Trữ Lan cười ưng thuận, khó có khi hai người tâm ý tương thông như vậy.

Đối thoại của hắn cùng Long Y Hoàng bay tới tai Mộ Dung Xá Nguyệt, làm hắn xúc động muốn trốn —— đương nhiên, nếu không phải mạng mình đang trong tay Long Y Hoàng thì...

Đáng chết... Chẳng lẽ tạm thời thật sự bị nàng phế bỏ công lực như vậy sao?

Hắn tuyệt vọng nhìn tay của mình, âm thầm vận công, lại không có một chút ngoại lực nào nổi lên.

"Mộ Dung... tiểu Mộ Dung đáng yêu..." Long Y Hoàng đột nhiên ôn nhu kêu hắn, bắt đầu thúc giục hắn: "Nhanh lên nào, lại đây nè, vẫn ngồi ở chỗ đó có ý gì đây?"

Mộ Dung...

Toàn thân Mộ Dung Xá Nguyệt bắt đầu nổi da gà, đang định hờ hững với lời gọi của nàng, Long Y Hoàng bỗng nhiên vừa chuyển đề tài vừa quát: "Mộ Dung Xá Nguyệt! Lại đây cho ta!"

Hắn thống khổ cau mày, chầm chập từ trên ghế đứng lên, nửa ngày không có di chuyển người, cảm thấy tay chân đều run lên, hắn một bước nhỏ một bước nhỏ di chuyển đến trước mặt Long Y Hoàng đang mỉm cười với mình , không cam nguyện nói: "Chuyện gì..."

"Cũng không có chuyện gì, chỉ cảm thấy y phục ngươi mặc cả ngày cũng dơ bẩn rồi nên thay thôi, ngươi nhìn xem, chỗ của ta cũng không có y phục nào khác, mặc vào thử để ta nhìn xem, giữ gìn vệ sinh sạch sẽ là một thói quen tốt —— đến đây, ngươi không cần phải nói, ta biết ngươi muốn cảm tạ ta, không cần cảm tạ, coi như là quà đáp lễ chúng ta đã làm bạn tốt với nhau được một thời gian dài!" Long Y Hoàng tiếp tục cười cười, dường như không cảm thấy mệt, nàng vừa đem Mộ Dung Xá Nguyệt đang có ý né tránh kéo đến bên cạnh mình, vừa mười phần thiện lương chỉ chỉ y phục trên giường mình mới vừa chọn xong: "Hơn nữa, ngươi còn chưa quen thuộc hoàn cảnh trong cung đình này đâu, ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài xem một chút, thuận tiện nhận thức… nhận thức bằng hữu mới."

Phượng Trữ Lan ở bên cạnh cúi đầu mỉm cười, nhìn thì bình tĩnh, kỳ thật đã nhịn cười đến mức không chịu nổi.

"Ta không cần!" Mộ Dung Xá Nguyệt lui một bước lớn, một thân mồ hôi lạnh nhìn y phục mà Long Y Hoàng chỉ kia, hoảng sợ đến không nói được gì thêm.

"Không phải sợ mà, hiện tại thời tiết chưa lạnh lắm, mặc vào cũng không có sao đâu." Long Y Hoàng gắt gao lôi kéo tay hắn không tha: "Hơn nữa y phục này cho tới bây giờ ta chưa từng mặc qua, đối với ngươi như vậy là đặc biệt chiêu đãi rồi!"

Một bộ y phục lẳng lặng nằm ở trên giường, quần lụa mỏng màu hồng phấn, đường viền thêu hoa màu tím, hơn nữa cổ áo mở rất thấp, phỏng chừng là trang phục lộ bả vai ... Làn váy đều được may từ lụa màu nước biển, rất là phiêu dật, đai lưng màu trắng tinh tế thật dài, còn thêu một con bướm nhỏ trông đáng yêu.

Mộ Dung Xá Nguyệt tránh thoát khỏi tay Long Y Hoàng xoay người muốn đào tẩu, Phượng Trữ Lan bay nhanh vọt đến trước mặt hắn, gắt gao chặn lại đường đi của hắn, sau đó nhân tiện điểm huyệt hắn như tia chớp : "Không nghe lời, chỉ có thể mạnh bạo."

Long Y Hoàng vỗ tay gọi cung nữ: "Dẫn vị công tử này đi đổi trang phục, tốc độ nhanh, không cần trì hoãn thời gian quý giá của người ta ."

Các cung nữ nhìn nhìn y phục váy hồng phấn trên giường, lại nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt bị điểm huyệt mà không thể động đậy chỉ có thể nhận mệnh tiến hành, mỗi người che miệng mà cười trộm, chỉ có thể dựa theo phân phó của Long Y Hoàng làm việc, kéo hắn tới phía sau bình phong, nhân tiện cũng mang bộ váy kia vào trong.

Phượng Trữ Lan ho khan vài tiếng: "Y Hoàng đừng quá đáng, làm không tốt hắn sẽ tự sát."

"Vậy cũng tốt nha, ta chính là muốn tra tấn đến khi hắn thống khổ." Long Y Hoàng cười chầm chậm đợi Mộ Dung Xá Nguyệt, để cung nữ giúp mình làm búi tóc đơn giản.

Phượng Trữ Lan cũng phân phó người đổi y phục cho mình, Long Y Hoàng từ gương đồng nhìn thấy, không khỏi tò mò hỏi: "Sao vậy, ngươi cũng muốn đi ra ngoài à?"

"Ừm, cảm thấy rất thú vị, coi như đi giúp vui đi." Phượng Trữ Lan cười nhẹ, nhận y phục cung nữ đưa lên, tự mình thay.

Rất nhanh, Mộ Dung Xá Nguyệt bị người ta dẫn ra, y phục trên người sớm đã được thay đổi, biến thành một mảnh phấn hồng.

Long Y Hoàng vừa thấy, nhất thời kinh ngạc: "Mộ Dung Xá Nguyệt, thật sự... Ngươi nên mặc nữ trang đi, cam đoan kinh diễm [4] tất cả mọi người."

[4]: vẻ đẹp làm người kinh ngạc

Mộ Dung Xá Nguyệt bị điểm huyệt câm, không thể nào biện hộ cho mình, nhưng nhìn ánh mắt, đã ủy khuất đến muốn khóc.

"Phượng Trữ Lan, giải huyệt cho hắn đi." Long Y Hoàng cười nói.

Phượng Trữ Lan đi qua , thuận tay giải huyệt.

Mộ Dung Xá Nguyệt được tự do, lập tức bắt đầu xé rách y phục trên người.

Dáng người hắn rất cao rất chuẩn, nhưng chiều dài của váy đối với hắn mà nói cũng rất tốt, cổ áo rất thấp, hiện ra rõ ràng hai vai cũng xương quai xanh tinh tế xinh đẹp, vốn là bộ dạng rất yêu mị, bình thường nam trang đơn giản đều che không hết vẻ đẹp của hắn, hiện tại một bước đổi thành nữ trang, càng là mỹ đến kinh người.

"Ai nha đừng xé nha... Y phục tốt như vậy, rách rất đáng tiếc?" Long Y Hoàng cười đè tay hắn, càng kéo hắn tới gần bàn trang điểm mạnh mẽ ấn xuống, tự mình động thủ cởi bỏ dây cột tóc cho hắn .

Mộ Dung Xá Nguyệt bị ngân châm đâm trúng, lần thứ hai không thể động đậy, ánh mắt kia, thật sự rất muốn khóc .

Mái tóc thật dài từ từ thả xuống, rơi xuống hai bên gò má xinh đẹp, càng tôn thêm vẻ đẹp của hắn.

"Chậc chậc... Báu vật trời cho, báu vật trời cho!" Long Y Hoàng vừa tán thưởng, vừa lấy một chút phấn cùng son tự tay trang điểm vì hắn , dệt hoa trên gấm.

Nàng cẩn thận búi tóc cho Mộ Dung Xá Nguyệt, dùng trâm bạch ngọc cố định, rũ xuống sau đầu, không ít sợi tóc buông xuống trên vai, từng sợi từng sợi bay bay, hiển nhiên làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay.

Trang điểm rất đẹp, Long Y Hoàng vừa đi ra xa vừa nhìn, Mộ Dung Xá Nguyệt lúc này, bỏ qua dáng người cứng ngắc kia, dung nhan tuyệt đối yêu mỵ đến tột cùng, không có ai có thể nhận ra là một nam nhân!

"Tiểu Mộ Dung, " Long Y Hoàng vừa lòng ung dung khều khều cằm hắn: "Không tồi, như vậy, mấy ngày nay, ngươi sẽ là thị nữ bên người ta đi, trở thành thị nữ xinh đẹp nhất chói mắt nhất trong hoàng cung này, ta cam đoan, nhất định sẽ có không ít vương công quý tộc bị mỹ mạo của ngươi khuynh đảo."

Phượng Trữ Lan cười đến mức hiện ra càng rõ ràng: "Y Hoàng, nàng thật định để hắn như vậy mà đi ra ngoài sao? Đúng, rất xinh đẹp… không tồi... Nhưng nếu thực sự có người muốn hắn thì…?"

"Kia đương nhiên là ta vui lòng mà dâng hai tay lên nha, dung mạo đẹp như vậy, tai sao ta có thể có không biết hổ thẹn mà chiếm giữ cho riêng mình chứ?" Long Y Hoàng dùng đầu ngón tay không ngừng xoa khuôn mặt Mộ Dung Xá Nguyệt , làm cho hắn ủy khuất càng nhiều hơn, nàng không có ý tốt mà cười nói: "Như vậy, ta gọi ngươi là tiểu Mộ Dung được rồi, đi thôi, theo ta đi ra bên ngoài nhìn xem, để nhận thức những hoàng tộc hoàng thân quốc thích nhiều hơn, nói không chừng thân phận của ngươi sẽ một đêm phi thăng đấy chứ..."

Long Y Hoàng lôi kéo tay ngọc của hắn, bất chấp tất cả, trực tiếp kéo ra bên ngoài.

Lúc này Mộ Dung Xá Nguyệt bị tê liệt cả người, không thể tự chủ phản kháng, chỉ có thể tùy ý Long Y Hoàng, mặc cho nàng tùy tiện làm bừa, Phượng Trữ Lan ở phía sau nhịn cười.

Thất bại.... .... Ngu xuẩn........Xong rồi……..

Hắn thống khổ nhắm mắt lại, phơi bày bộ dáng cải trang của mình giữa ban ngày, khóc không ra nước mắt...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom