Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23-24
Chương 23: Tiêu Mặc trở về.
Thời gian, dường như dừng lại. Trong bóng tối, không ai nhìn thấy được bóng dáng của đối phương, nam nhân đứng ở cạnh giường nàng nhẹ nhàng hô hấp, một bàn tay lớn cực nóng chạy trên thân thể nàng.
Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, gương mặt của nàng, môi của nàng, cổ của nàng,…. Mỗi một cái hôn, hắn đều để lại trên thân thể đầy vết thương của nàng cảm xúc tê dại, ruốt cuộc tay của hắn cũng nhẹ nhàng cởi ra chiếc quần áo cuối cùng trên người Hạ Lan Phiêu. Hắn nắm lấy bộ ngực chưa phát dục hoàn toàn của Hạ Lan Phiêu. Tay, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, bàn tay dọc theo thân thể của nàng trượt xuống bụng dưới ấm áp, tiến đến địa phương mẫn cảm nhất của nữ nhân.
Ưm….
Thân thể, giống như bị điện giật. Ngón tay của hắn vậy mà đưa về phía hạ thân của nàng, nụ hôn của hắn cũng đã rơi trên lưng của nàng. Nhẹ nhàng mút vào, nhẹ nhàng cắn xé cũng làm cho Hạ Lan Phiêu gần như mất đi ý thức! Cả người của nam nhân nửa đè ở trên người nàng, nàng đều có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của mình. Không biết là tiếng ai thở dốc giống như rất khàn đục mà kịch liệt rõ ràng tràn ngập ở bốn phía, ở trong đêm đen hết sức bắt mắt.
Thân thể đang nóng lên, giống như thiêu đốt! Cảm giác được, trong miệng có cái gì đó mềm mềm, ẩm ướt đang chơi đùa! Loại cảm giác này, trước đây chưa bao giờ có! Tên khốn Diệp Văn kia lúc nào thì thay đổi kỹ thuật rồi? Chẳng lẽ hắn nghĩ để cho ta trước khi chết trải qua cảm giác giao hoan vui vẻ sao? Dựa vào ngón tay?
“Xong chưa? Muốn giết cứ giết, muốn thượng liền thượng, đừng lãng phí thời gian.” Ruốt cuộc Hạ Lan Phiêu nhịn không được nói.
Choáng nha, đừng có sờ ta nữa! Chính mình không được, lại còn sờ tới sờ lui nữa sẽ không cảm thấy tổn thương lòng tự ái của mình sao?
Diệp Văn dừng tay lại. Hẳn là đang tức giận hoặc nghi ngờ tại sao người sống đời sống thực vật lại có thể mở miệng nói chuyện.
“Ta biết rõ người anh em của ngươi hảo tâm, trước khi chết để cho ta ****** một chút, cám ơn ngươi nha!”
“Diệp Văn” rời khỏi giường của Hạ Lan Phiêu, ánh nến lập tức sáng lên: “Còn nữa, có phải ngươi cũng không cự tuyệt hắn hay không?”
Dưới ánh nến, Tiêu Mặc lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, khuôn mặt tuyệt mỹ được ánh nến chiếu rọi càng trở nên như mộng như ảo. Hạ Lan Phiêu không thể tin nhìn hắn, lưỡi như bị thắt lại: “Ngươi, ngươi, ngươi…. Làm sao ngươi có thể ở đây?”
“Tại sao Trẫm không thể ở đây?” Tiêu Mặc hỏi ngược lại.
“Đây là Vương Cung của Diệp Văn, chẳng lẽ ngươi không sợ bị bắt sao?”
“Hiện tại, là Vương Cung của Trẫm rồi.” Tiêu Mặc cười: “Tất cả là nhờ vào Hoàng Hậu.”
“A.”
Hạ Lan Phiêu bình tĩnh mặc quần áo, mặc dù trong lòng có muôn vàn thắc mắc, nhưng là cố ý không hỏi Tiêu Mặc ruốt cuộc là làm thế nào hắn lấy được Vương Cung này. Nôn chết ngươi! Mà Tiêu Mặc yên lặng nhìn cơ thể chồng chất vết thương của nàng, gò má sưng đỏ của nàng, bình tĩnh hỏi: “Hắn có chạm vào ngươi hay không?”
“Đương nhiên có chạm qua! Không chỉ chạm vào, SM (sadomasochism: Chứng ác – thống dâm, thích bị ngược đãi) cũng chơi không ít! Roi da nhỏ quất quất, nến nhỏ tích tích, muốn kích thích bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Hoàng thượng cũng muốn chơi sao?”
“Ngươi nói láo.” Tiêu Mặc thản nhiên nói.
…………
Hạ Lan Phiêu quyết định không để ý đến hắn.
“Cùng hắn hôn môi?” Tiêu Mặc rất kỳ quái chấp nhất vấn đề này.
“Hôn.”
“Lên giường?”
“Lên. Hơn nữa,không chỉ một lần nha.”
Hạ Lan Phiêu ác độc cười, muốn nhìn một chút phản ứng của người đàn ông này sau khi biết người vợ trên danh nghĩa của mình ngoại tình. Nhưng mà, nàng thất vọng rồi. Tiêu Mặc không kinh ngạc, không tức giận, thậm chí không có một chút cảm xúc gì gọi là tức giận. Trên mặt của hắn, thậm chí mang theo một nụ cười thản nhiên. Mà thần kinh không ổn định của Hạ Lan Phiêu, cũng không biết rằng Tiêu Mặc như vậy mới là đáng sợ nhất….
“Thật sự lên giường?” Tiêu Mặc tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy. Thân thể của ta đã không còn trong sạch rồi, làm thế nào mới tốt đây? Tính cả những nam sủng ta đã nuôi, nam nhân thượng ta cũng có mười mấy người đi à nha! Không biết Hoàng thượng có bao nhiêu phi tử? Sẽ không thượng nữ nhân dư thừa là ta đây đi!
Rõ ràng rất sợ hãi, thương tâm đến sắp khóc, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn cười càn rỡ, cuồng vọng giống như vẻ điên cuồng cuối cùng trong sinh mệnh. Nàng sớm đã không phải là Hạ Lan Phiêu luôn ẩn nhẫn, mặc người chém giết như ban đầu rồi! Bởi vì trong tay của nàng có Thủy Lưu Ly, cũng bởi vì, vô luận nàng nghe theo hay phản kháng, người nam nhân kia chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng….
“Không cần cố gắng chọc giận Trẫm, còn nữa không được nói láo!” Tiêu Mặc lạnh lùng nói.
Choáng nha, chẳng lẽ đây là lời cẩu hoàng đế thường nói? Ta nói dối khi nào? Rõ ràng là, ta thật sự cùng hắn “lên giường” rồi, hơn nữa là mỗi ngày đều lên! Chỉ là ta là người phúc hậu, không muốn để người ngoài biết Diệp Văn có nỗi niềm khó nói mà thôi! Còn nữa, ta chỉ muốn kích thích Tiêu Mặc, làm cho hắn chán ghét ta, cuối cùng ném ta đi, ha ha….
“Hoàng thượng thích nói cái gì thì chính là cái đó. Không biết là ngọn gió nào thổi lão nhân gia người đến đây hả? Chẳng lẽ là tới cùng ta ôn lại chuyện cũ? Hình như ta là Vương Hậu tương lai của Kim quốc, là sủng vật của Diệp Văn Đại Vương, ngài làm như vậy không tốt đâu.”
“Trên đời này, đã không còn Kim quốc, cũng không còn Diệp Văn rồi. Nơi này, cả nơi này, tất cả đều là của Trẫm rồi. Bao gồm cả ngươi.”
Tiêu Mặc nói xong, lại hôn lên môi Hạ Lan Phiêu. Khác với sự nụ hôn dịu dàng lúc trước, lần này hắn hôn điên cuồng mà bá đạo, giống như muốn quên đi cái gì đó. Hắn khẽ dùng sức cắn lên môi của Hạ Lan Phiêu, chậm rãi dùng máu tươi lau sạch đôi môi của nàng, than nhẹ một tiếng: “Ruốt cuộc cũng không cảm nhận được mùi của người khác rồi…. Vẫn là như vậy tốt hơn.”
Chương 24: Cầu xin ta!
Tốt cái đầu ngươi á! Ngươi nghĩ ta là cái gì? Ngươi nghĩ ta là con rối sao? Muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, muốn vứt bỏ thì vứt bỏ sao? Lão tử là người, là người đang sống sờ sờ! Lão tử không phải sủng vật của nhà ngươi!
“Hoàng thất Kim quốc tổng cộng có 357 người, cũng bị nhốt ở địa lao, ngày mai xử trảm. Bọn họ, đều phải chết!”
“Đừng! Tiêu Mặc, hơn ba trăm mạng người, làm sao ngươi có thể xuống tay nặng như vậy? Dù sao, thứ ngươi muốn có đã có được, để cho bon họ trở thành dân thường, cứ để họ sống như vậy không tốt sao?”
“Tại sao?”
“Bởi vì… Bởi vì làm Hoàng Thượng nên lấy đức thu phục người. Đối với Kim quốc mà nói, ngươi là người bên ngoài đến xâm lược, bọn họ chỉ là tạm thời khuất phục dưới võ lực của ngươi thôi! Nếu như ngươi giết hết hoàng thất mà nói, chỉ làm cho dân chúng có tâm lí phản kháng, Hoàng Thượng chắc cũng không muốn có thêm những thứ phiền toái này. Tranh đấu giành thiên hạ thì dễ, thu giang sơn khó, Hoàng Thượng là người thông minh, tự nhiên biết phải làm thế nào.”
“Lấy đức thu phục người…. Không tệ!” Lôi Lão Hổ Hoàng đế gật đầu: “Hoàng Hậu so với tưởng tượng của Trẫm thì thông minh hơn.”
Đã nói không được gọi ta là Hoàng Hậu rồi…. Vì sao còn gọi….
“Vậy hoàng thất Kim quốc….” Hạ Lan Phiêu dò hỏi.
“Diệp Văn thực sự chạm vào ngươi?” Tiêu Mặc không trả lời vấn đề của Hạ Lan Phiêu, kiên nhẫn hỏi.
“…. Không có! Hắn đã tự thiến, cho nên không được.”
“Ừ, hình như là có người báo cáo với Trẫm như vậy.”
Báo cáo? Đúng rồi, Diệp Văn đã chết, dựa vào tính tình cẩn thận của Tiêu Mặc sẽ lục soát người hắn, tiện thể xem hắn đã chết thật hay chưa…. Nếu sớm biết hắn đã là thái giám rồi, cần gì phải ép hỏi ta vấn đề nhàm chán như vậy? Tiêu Mặc thật là càng ngày càng biến thái!
“Ngươi cầu xin Trẫm.”
“Cái gì?”
“Ngươi cầu xin Trẫm, có lẽ Trẫm sẽ đồng ý thả những người đó.”
…………
“Ta van ngươi.” Hạ Lan Phiêu không chút nghĩ ngợi nói: “Hoàng Thượng, van cầu ngươi thả những người đó.”
Chỉ cần có thể cứu nhiều người như vậy, tôn nghiêm coi là cái gì? Đúng rồi, ta sớm đã không còn tôn nghiêm…. Thân thể bị Tiêu Mặc xem hết trơn, bị Diệp Văn xem hết trơn, chỉ kém quay A.V làm phim giải trí cho quần chúng thôi! Chỉ là nói lời cầu xin thôi, còn có gì quan trọng hơn?
“A….” Tâm tình của Tiêu Mặc đột nhiên chuyển biến tốt: “Trẫm sẽ không giết những người này.”
Làm sao lại dễ dàng thành công như vậy? Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên nhìn Tiêu Mặc.
“Ruốt cuộc ngươi cũng cầu xin Trẫm rồi. Trẫm còn nhớ lúc Thục phi bắt ngươi cùng đám nam sủng kia, cho dù có bị đánh đến mức gần như chết đi, nhưng ngươi chính là cắn chặt hàm răng, không chịu cầu xin tha thứ, không chịu nói mình sai lầm rồi…. Khi đó, Trẫm đã nghĩ chừng nào thì ngươi mới có thể cúi đầu bỏ xuống cao ngạo của mình, lúc nào thì có thể cầu xin Trẫm tha thứ. Không ngờ, ngươi sẽ vì những người không liên quan kia mà cúi đầu với Trẫm….”
Ngẩng cao đầu ngạo mạn? Hoàng đế nào tàn rồi sao? Sao ta có thể, làm sao dám cao ngạo ở trước mặt hắn? Ta vẫn là rất sợ hắn có được hay không?
“Hoàng Hậu, Trẫm thật cao hứng, ruốt cuộc ngươi cũng trở nên biết thức thời. Xem ra, hành trình lần này cũng không phải là không có thu hoạch gì. Ngươi nên nhớ, nếu như muốn lấy được thứ gì từ Trẫm, dùng sức mạnh với Trẫm đều sẽ vô dụng thôi. Ngươi có thể cầu xin Trẫm. Nếu như tâm trạng của Trẫm tốt, hoặc là ngươi làm cho Trẫm vui vẻ, Trẫm cũng sẽ cho ngươi hài lòng.”
“Vâng, Hoàng Thượng.”
Thì ra là như vậy…. Khóe môi của Hạ Lan Phiêu khẽ nâng lên một đường cong trào phúng.
Nói nhiều lời như vậy, làm nhiều việc như vậy, chính là muốn cho ta hiểu rõ hắn là chủ nhân của ta! Nếu như chọc hắn vui vẻ, liền thưởng, làm cho hắn bực mình, liền phạt. Tên Tiêu Mặc này thực sự coi ta là sủng vật để nuôi? Nhưng hắn có thể biết hay không, sủng vật nóng nảy, cũng có thể cắn chủ nhân bị thương….
“Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, liền cùng Trẫm hồi cung thôi.” Tiêu Mặc thản nhiên nói.
Hồi cung? Nói đùa gì vậy!
“Ta không muốn.” Hạ Lan Phiêu kiên quyết cự tuyệt.
“Tại sao?”
“Chẳng lẽ Hoàng Thượng đã quên mất mình đã tự tay đưa ta đến Kim quốc rồi sao? Ta sớm đã không còn thân thể trong sạch, sao có thể hồi cung, hủy hoại danh tiếng của Hoàng Thượng. Vẫn là thỉnh Hoàng Thượng để cho ta tự sinh tự diệt thôi.”
“Hoàng Hậu là trong sạch, cũng không *****, cần gì phải lo lắng?”
“Chuyện này chỉ có Hoàng Thượng biết. Chẳng lẽ muốn ta lấy cái loa ở trong cung hô to Diệp Văn là thái giám… là thái giám, ta không cùng hắn lên giường… không cùng hắn lên giường? Sẽ không có người tin tưởng! Hơn nữa, trừ lên giường, dù sao chúng ta cũng ôm hôn rồi, hắn cũng sờ ta không ít…. Như vậy tính ra, ta đã sớm không còn thân thể trong sạch, thật sự không xứng với Hoàng Thượng, không dám hồi cung.
Tiêu Mặc trầm mặc không nói.
Hai con ngươi đen nhánh của hắn nhìn thẳng vẻ mặt khiêu khích của Hạ Lan Phiêu, lạnh lẽo trong đó làm cho Hạ Lan Phiêu không rét mà run. Gần như theo bản năng, nàng thu hồi ác ý giễu cợt, khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mặc. Nhưng mà, Tiêu Mặc lại nắm cằm của nàng, ép buộc nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Nhìn Trẫm.”
Được rồi, nhìn thì nhìn.
Hạ Lan Phiêu rất không có cốt khí ngẩng đầu lên. Nhưng mà, ở trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu, đột nhiên Tiêu Mặc hung hăng hôn lên môi của nàng, làm cho vết thương cũ chưa lành của nàng, lại thương tổn.
“Ưm….”
Hoàng Thượng, ruốt cuộc người muốn thế nào? Trước kia, Hạ Lan Phiêu cũng tìm không ít nam sủng, coi như không có XXOO thì ôm hôn cũng không thể ít! Trước kia ngươi không tức giận, bây giờ giận cái gì? Tâm tư của nam nhân thật là khó đoán….
“Lời như vậy, Trẫm không muốn nghe lần thứ hai.” Tiêu Mặc bình tĩnh nói bên tai của Hạ Lan Phiêu: “Nếu có lần sau, giết ngươi.”
Thời gian, dường như dừng lại. Trong bóng tối, không ai nhìn thấy được bóng dáng của đối phương, nam nhân đứng ở cạnh giường nàng nhẹ nhàng hô hấp, một bàn tay lớn cực nóng chạy trên thân thể nàng.
Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, gương mặt của nàng, môi của nàng, cổ của nàng,…. Mỗi một cái hôn, hắn đều để lại trên thân thể đầy vết thương của nàng cảm xúc tê dại, ruốt cuộc tay của hắn cũng nhẹ nhàng cởi ra chiếc quần áo cuối cùng trên người Hạ Lan Phiêu. Hắn nắm lấy bộ ngực chưa phát dục hoàn toàn của Hạ Lan Phiêu. Tay, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, bàn tay dọc theo thân thể của nàng trượt xuống bụng dưới ấm áp, tiến đến địa phương mẫn cảm nhất của nữ nhân.
Ưm….
Thân thể, giống như bị điện giật. Ngón tay của hắn vậy mà đưa về phía hạ thân của nàng, nụ hôn của hắn cũng đã rơi trên lưng của nàng. Nhẹ nhàng mút vào, nhẹ nhàng cắn xé cũng làm cho Hạ Lan Phiêu gần như mất đi ý thức! Cả người của nam nhân nửa đè ở trên người nàng, nàng đều có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của mình. Không biết là tiếng ai thở dốc giống như rất khàn đục mà kịch liệt rõ ràng tràn ngập ở bốn phía, ở trong đêm đen hết sức bắt mắt.
Thân thể đang nóng lên, giống như thiêu đốt! Cảm giác được, trong miệng có cái gì đó mềm mềm, ẩm ướt đang chơi đùa! Loại cảm giác này, trước đây chưa bao giờ có! Tên khốn Diệp Văn kia lúc nào thì thay đổi kỹ thuật rồi? Chẳng lẽ hắn nghĩ để cho ta trước khi chết trải qua cảm giác giao hoan vui vẻ sao? Dựa vào ngón tay?
“Xong chưa? Muốn giết cứ giết, muốn thượng liền thượng, đừng lãng phí thời gian.” Ruốt cuộc Hạ Lan Phiêu nhịn không được nói.
Choáng nha, đừng có sờ ta nữa! Chính mình không được, lại còn sờ tới sờ lui nữa sẽ không cảm thấy tổn thương lòng tự ái của mình sao?
Diệp Văn dừng tay lại. Hẳn là đang tức giận hoặc nghi ngờ tại sao người sống đời sống thực vật lại có thể mở miệng nói chuyện.
“Ta biết rõ người anh em của ngươi hảo tâm, trước khi chết để cho ta ****** một chút, cám ơn ngươi nha!”
“Diệp Văn” rời khỏi giường của Hạ Lan Phiêu, ánh nến lập tức sáng lên: “Còn nữa, có phải ngươi cũng không cự tuyệt hắn hay không?”
Dưới ánh nến, Tiêu Mặc lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, khuôn mặt tuyệt mỹ được ánh nến chiếu rọi càng trở nên như mộng như ảo. Hạ Lan Phiêu không thể tin nhìn hắn, lưỡi như bị thắt lại: “Ngươi, ngươi, ngươi…. Làm sao ngươi có thể ở đây?”
“Tại sao Trẫm không thể ở đây?” Tiêu Mặc hỏi ngược lại.
“Đây là Vương Cung của Diệp Văn, chẳng lẽ ngươi không sợ bị bắt sao?”
“Hiện tại, là Vương Cung của Trẫm rồi.” Tiêu Mặc cười: “Tất cả là nhờ vào Hoàng Hậu.”
“A.”
Hạ Lan Phiêu bình tĩnh mặc quần áo, mặc dù trong lòng có muôn vàn thắc mắc, nhưng là cố ý không hỏi Tiêu Mặc ruốt cuộc là làm thế nào hắn lấy được Vương Cung này. Nôn chết ngươi! Mà Tiêu Mặc yên lặng nhìn cơ thể chồng chất vết thương của nàng, gò má sưng đỏ của nàng, bình tĩnh hỏi: “Hắn có chạm vào ngươi hay không?”
“Đương nhiên có chạm qua! Không chỉ chạm vào, SM (sadomasochism: Chứng ác – thống dâm, thích bị ngược đãi) cũng chơi không ít! Roi da nhỏ quất quất, nến nhỏ tích tích, muốn kích thích bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Hoàng thượng cũng muốn chơi sao?”
“Ngươi nói láo.” Tiêu Mặc thản nhiên nói.
…………
Hạ Lan Phiêu quyết định không để ý đến hắn.
“Cùng hắn hôn môi?” Tiêu Mặc rất kỳ quái chấp nhất vấn đề này.
“Hôn.”
“Lên giường?”
“Lên. Hơn nữa,không chỉ một lần nha.”
Hạ Lan Phiêu ác độc cười, muốn nhìn một chút phản ứng của người đàn ông này sau khi biết người vợ trên danh nghĩa của mình ngoại tình. Nhưng mà, nàng thất vọng rồi. Tiêu Mặc không kinh ngạc, không tức giận, thậm chí không có một chút cảm xúc gì gọi là tức giận. Trên mặt của hắn, thậm chí mang theo một nụ cười thản nhiên. Mà thần kinh không ổn định của Hạ Lan Phiêu, cũng không biết rằng Tiêu Mặc như vậy mới là đáng sợ nhất….
“Thật sự lên giường?” Tiêu Mặc tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy. Thân thể của ta đã không còn trong sạch rồi, làm thế nào mới tốt đây? Tính cả những nam sủng ta đã nuôi, nam nhân thượng ta cũng có mười mấy người đi à nha! Không biết Hoàng thượng có bao nhiêu phi tử? Sẽ không thượng nữ nhân dư thừa là ta đây đi!
Rõ ràng rất sợ hãi, thương tâm đến sắp khóc, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn cười càn rỡ, cuồng vọng giống như vẻ điên cuồng cuối cùng trong sinh mệnh. Nàng sớm đã không phải là Hạ Lan Phiêu luôn ẩn nhẫn, mặc người chém giết như ban đầu rồi! Bởi vì trong tay của nàng có Thủy Lưu Ly, cũng bởi vì, vô luận nàng nghe theo hay phản kháng, người nam nhân kia chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng….
“Không cần cố gắng chọc giận Trẫm, còn nữa không được nói láo!” Tiêu Mặc lạnh lùng nói.
Choáng nha, chẳng lẽ đây là lời cẩu hoàng đế thường nói? Ta nói dối khi nào? Rõ ràng là, ta thật sự cùng hắn “lên giường” rồi, hơn nữa là mỗi ngày đều lên! Chỉ là ta là người phúc hậu, không muốn để người ngoài biết Diệp Văn có nỗi niềm khó nói mà thôi! Còn nữa, ta chỉ muốn kích thích Tiêu Mặc, làm cho hắn chán ghét ta, cuối cùng ném ta đi, ha ha….
“Hoàng thượng thích nói cái gì thì chính là cái đó. Không biết là ngọn gió nào thổi lão nhân gia người đến đây hả? Chẳng lẽ là tới cùng ta ôn lại chuyện cũ? Hình như ta là Vương Hậu tương lai của Kim quốc, là sủng vật của Diệp Văn Đại Vương, ngài làm như vậy không tốt đâu.”
“Trên đời này, đã không còn Kim quốc, cũng không còn Diệp Văn rồi. Nơi này, cả nơi này, tất cả đều là của Trẫm rồi. Bao gồm cả ngươi.”
Tiêu Mặc nói xong, lại hôn lên môi Hạ Lan Phiêu. Khác với sự nụ hôn dịu dàng lúc trước, lần này hắn hôn điên cuồng mà bá đạo, giống như muốn quên đi cái gì đó. Hắn khẽ dùng sức cắn lên môi của Hạ Lan Phiêu, chậm rãi dùng máu tươi lau sạch đôi môi của nàng, than nhẹ một tiếng: “Ruốt cuộc cũng không cảm nhận được mùi của người khác rồi…. Vẫn là như vậy tốt hơn.”
Chương 24: Cầu xin ta!
Tốt cái đầu ngươi á! Ngươi nghĩ ta là cái gì? Ngươi nghĩ ta là con rối sao? Muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, muốn vứt bỏ thì vứt bỏ sao? Lão tử là người, là người đang sống sờ sờ! Lão tử không phải sủng vật của nhà ngươi!
“Hoàng thất Kim quốc tổng cộng có 357 người, cũng bị nhốt ở địa lao, ngày mai xử trảm. Bọn họ, đều phải chết!”
“Đừng! Tiêu Mặc, hơn ba trăm mạng người, làm sao ngươi có thể xuống tay nặng như vậy? Dù sao, thứ ngươi muốn có đã có được, để cho bon họ trở thành dân thường, cứ để họ sống như vậy không tốt sao?”
“Tại sao?”
“Bởi vì… Bởi vì làm Hoàng Thượng nên lấy đức thu phục người. Đối với Kim quốc mà nói, ngươi là người bên ngoài đến xâm lược, bọn họ chỉ là tạm thời khuất phục dưới võ lực của ngươi thôi! Nếu như ngươi giết hết hoàng thất mà nói, chỉ làm cho dân chúng có tâm lí phản kháng, Hoàng Thượng chắc cũng không muốn có thêm những thứ phiền toái này. Tranh đấu giành thiên hạ thì dễ, thu giang sơn khó, Hoàng Thượng là người thông minh, tự nhiên biết phải làm thế nào.”
“Lấy đức thu phục người…. Không tệ!” Lôi Lão Hổ Hoàng đế gật đầu: “Hoàng Hậu so với tưởng tượng của Trẫm thì thông minh hơn.”
Đã nói không được gọi ta là Hoàng Hậu rồi…. Vì sao còn gọi….
“Vậy hoàng thất Kim quốc….” Hạ Lan Phiêu dò hỏi.
“Diệp Văn thực sự chạm vào ngươi?” Tiêu Mặc không trả lời vấn đề của Hạ Lan Phiêu, kiên nhẫn hỏi.
“…. Không có! Hắn đã tự thiến, cho nên không được.”
“Ừ, hình như là có người báo cáo với Trẫm như vậy.”
Báo cáo? Đúng rồi, Diệp Văn đã chết, dựa vào tính tình cẩn thận của Tiêu Mặc sẽ lục soát người hắn, tiện thể xem hắn đã chết thật hay chưa…. Nếu sớm biết hắn đã là thái giám rồi, cần gì phải ép hỏi ta vấn đề nhàm chán như vậy? Tiêu Mặc thật là càng ngày càng biến thái!
“Ngươi cầu xin Trẫm.”
“Cái gì?”
“Ngươi cầu xin Trẫm, có lẽ Trẫm sẽ đồng ý thả những người đó.”
…………
“Ta van ngươi.” Hạ Lan Phiêu không chút nghĩ ngợi nói: “Hoàng Thượng, van cầu ngươi thả những người đó.”
Chỉ cần có thể cứu nhiều người như vậy, tôn nghiêm coi là cái gì? Đúng rồi, ta sớm đã không còn tôn nghiêm…. Thân thể bị Tiêu Mặc xem hết trơn, bị Diệp Văn xem hết trơn, chỉ kém quay A.V làm phim giải trí cho quần chúng thôi! Chỉ là nói lời cầu xin thôi, còn có gì quan trọng hơn?
“A….” Tâm tình của Tiêu Mặc đột nhiên chuyển biến tốt: “Trẫm sẽ không giết những người này.”
Làm sao lại dễ dàng thành công như vậy? Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên nhìn Tiêu Mặc.
“Ruốt cuộc ngươi cũng cầu xin Trẫm rồi. Trẫm còn nhớ lúc Thục phi bắt ngươi cùng đám nam sủng kia, cho dù có bị đánh đến mức gần như chết đi, nhưng ngươi chính là cắn chặt hàm răng, không chịu cầu xin tha thứ, không chịu nói mình sai lầm rồi…. Khi đó, Trẫm đã nghĩ chừng nào thì ngươi mới có thể cúi đầu bỏ xuống cao ngạo của mình, lúc nào thì có thể cầu xin Trẫm tha thứ. Không ngờ, ngươi sẽ vì những người không liên quan kia mà cúi đầu với Trẫm….”
Ngẩng cao đầu ngạo mạn? Hoàng đế nào tàn rồi sao? Sao ta có thể, làm sao dám cao ngạo ở trước mặt hắn? Ta vẫn là rất sợ hắn có được hay không?
“Hoàng Hậu, Trẫm thật cao hứng, ruốt cuộc ngươi cũng trở nên biết thức thời. Xem ra, hành trình lần này cũng không phải là không có thu hoạch gì. Ngươi nên nhớ, nếu như muốn lấy được thứ gì từ Trẫm, dùng sức mạnh với Trẫm đều sẽ vô dụng thôi. Ngươi có thể cầu xin Trẫm. Nếu như tâm trạng của Trẫm tốt, hoặc là ngươi làm cho Trẫm vui vẻ, Trẫm cũng sẽ cho ngươi hài lòng.”
“Vâng, Hoàng Thượng.”
Thì ra là như vậy…. Khóe môi của Hạ Lan Phiêu khẽ nâng lên một đường cong trào phúng.
Nói nhiều lời như vậy, làm nhiều việc như vậy, chính là muốn cho ta hiểu rõ hắn là chủ nhân của ta! Nếu như chọc hắn vui vẻ, liền thưởng, làm cho hắn bực mình, liền phạt. Tên Tiêu Mặc này thực sự coi ta là sủng vật để nuôi? Nhưng hắn có thể biết hay không, sủng vật nóng nảy, cũng có thể cắn chủ nhân bị thương….
“Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, liền cùng Trẫm hồi cung thôi.” Tiêu Mặc thản nhiên nói.
Hồi cung? Nói đùa gì vậy!
“Ta không muốn.” Hạ Lan Phiêu kiên quyết cự tuyệt.
“Tại sao?”
“Chẳng lẽ Hoàng Thượng đã quên mất mình đã tự tay đưa ta đến Kim quốc rồi sao? Ta sớm đã không còn thân thể trong sạch, sao có thể hồi cung, hủy hoại danh tiếng của Hoàng Thượng. Vẫn là thỉnh Hoàng Thượng để cho ta tự sinh tự diệt thôi.”
“Hoàng Hậu là trong sạch, cũng không *****, cần gì phải lo lắng?”
“Chuyện này chỉ có Hoàng Thượng biết. Chẳng lẽ muốn ta lấy cái loa ở trong cung hô to Diệp Văn là thái giám… là thái giám, ta không cùng hắn lên giường… không cùng hắn lên giường? Sẽ không có người tin tưởng! Hơn nữa, trừ lên giường, dù sao chúng ta cũng ôm hôn rồi, hắn cũng sờ ta không ít…. Như vậy tính ra, ta đã sớm không còn thân thể trong sạch, thật sự không xứng với Hoàng Thượng, không dám hồi cung.
Tiêu Mặc trầm mặc không nói.
Hai con ngươi đen nhánh của hắn nhìn thẳng vẻ mặt khiêu khích của Hạ Lan Phiêu, lạnh lẽo trong đó làm cho Hạ Lan Phiêu không rét mà run. Gần như theo bản năng, nàng thu hồi ác ý giễu cợt, khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mặc. Nhưng mà, Tiêu Mặc lại nắm cằm của nàng, ép buộc nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Nhìn Trẫm.”
Được rồi, nhìn thì nhìn.
Hạ Lan Phiêu rất không có cốt khí ngẩng đầu lên. Nhưng mà, ở trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu, đột nhiên Tiêu Mặc hung hăng hôn lên môi của nàng, làm cho vết thương cũ chưa lành của nàng, lại thương tổn.
“Ưm….”
Hoàng Thượng, ruốt cuộc người muốn thế nào? Trước kia, Hạ Lan Phiêu cũng tìm không ít nam sủng, coi như không có XXOO thì ôm hôn cũng không thể ít! Trước kia ngươi không tức giận, bây giờ giận cái gì? Tâm tư của nam nhân thật là khó đoán….
“Lời như vậy, Trẫm không muốn nghe lần thứ hai.” Tiêu Mặc bình tĩnh nói bên tai của Hạ Lan Phiêu: “Nếu có lần sau, giết ngươi.”
Bình luận facebook