• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương (8 Viewers)

  • Chương 495-497

Đỗ Như Nguyệt nghe thấy anh ấy nói như vậy lập tức cảm thấy có chút không vui: “Sao lại không thể kiên trì, anh như vậy là không tin tưởng em.”

“……”

Lâm Hoàng Phong cảm thấy rằng bản thân không nên tranh luận về vấn đề này với cô ấy nữa.

“Được, nếu em thực sự muốn mở một văn phòng làm việc thiết kế nội thất, vậy anh sẽ giúp em.” Lâm Hoàng Phong khẳng định.

Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Không cần, em tự mình làm được.”

Em muốn thử, không cần ai giúp đỡ, có như vậy em mới có thể đi xa được. Lâm Hoàng Phong rất hiểu tính cách của cô ấy, nhưng ngay cả khi cô ấy có ý định không muốn anh giúp đỡ, anh ấy cũng sẽ không thể ngồi yên, đương nhiên sự giúp đỡ này sẽ là lặng lẽ.

“Vậy thì em tự mình làm nhé, bất cứ lúc nào cần giúp đỡ, gọi anh!”

“Em biết rồi!”

Nhưng thực tế, cô ấy cũng sẽ không nói cho anh biết. Cô ấy muốn tự dựa vào sức mình, nhưng thực sự không biết sự nỗ lực của cô ấy có thể đi được bao xa. Yến Thanh Nhàn biết được cô có ý tưởng như vậy, không thể không nói: “Con nói xem, ở nhà chăm chồng chăm không phải tốt hơn sao? Mà phải đi ra ngoài làm cho cực khổ.”

“Mẹ, con không phải muốn như vậy, mẹ bên con lâu như vậy chắc hẳn mẹ biết con muốn gì mà.”

Yến Thanh Nhàn nghe cô ấy nói vậy, cũng không biết nói gì hơn, cô ấy là đứa con gái từ nhỏ đến lớn đều mạnh mẽ, không biết có phải do gia đình nên mới nảy sinh tính khí như vậy không. Nhưng Yến Thanh Nhàn cảm thấy bản thân mình cô ấy thiệt thòi quá, thực sự là rất nhiều. Vì vậy để bù đắp cho cô ấy, cô ấy muốn làm việc gì thì hãy cứ làm, dù sao cũng có Lâm Hoàng Phong ở phía sau.

“Được rồi, được rồi, con muốn làm gì cứ làm, nhưng còn những đứa trẻ con đừng lơ là.”

Đỗ Như Nguyệt cười, vòng tay ôm lấy mẹ: “Con biết mẹ luôn là người tuyệt vời nhất!”

Bộ dạng của cô ấy lúc này thật buồn cười, nhéo cái mũi cô: “Nhìn dáng vẻ của con như thế này, nhìn có giống bà mẹ hai con không cơ chứ, thật đúng là giống một đứa trẻ con hơn.”

“Con đối với mẹ vẫn mãi là một đứa trẻ, dù có bao nhiêu tuổi vẫn như vậy!” Đỗ Minh Nguyệt nói một cách gượng gạo.

“Phải phải phải, con lúc nào cũng nói đạo lý!”

Đỗ Minh Nguyệt mong muốn mở một văn phòng, cô thực sự muốn bắt tay vào việc đó ngay, những gì không hiểu cô ấy lập tức lên mạng kiểm tra, mỗi ngày cô ấy đều rất bận. Lâm Hoàng Phong gần đây cũng về nhà rất sớm, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy thật kỳ lạ, người đàn ông này có thể nhàn nhã cả ngày như vậy sao? Thật không giống với thường ngày.

“Sao dạo gần đây anh về nhà sớm thế!”

“Không có việc gì làm, anh về nhà luôn!” Lâm Hoàng Phong bình tĩnh nói.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn đống tài liệu trên bàn của anh ấy, nét mặt bất lực, kia là không có việc để làm sao? Đỗ Minh Nguyệt xác nhận lại một lần nữa: “Anh có chắc chắn là không có việc gì để làm không?”

“Anh chắc chắn!” Đỗ Lâm Phong nói dối thực sự không có chút xấu hổ. Đỗ Minh Nguyệt cầm tập tài liệu lên đặt trước mặt anh ấy: “Vậy nói cho em biết về tập tài liệu này đi?”

Đỗ Lâm Phong nét mặt không biến sắc: “Chỉ là một đống giấy còn có thể là gì nữa đây!”

“Không phải là anh bị nhóm hội đồng ruồng bỏ đấy chứ?” Đỗ Minh Nguyệt cho rằng, đây chính là lý do phù hợp nhất. Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ này của cô ấy, rõ ràng là muốn hỏi cho đến cùng vì vậy anh ấy liền kéo cô lại gần ôm chặt trên chiếc bàn đó.

“Hỏi gì nhiều vậy, anh muốn về nhà để được bên cạnh em, như vậy đã hài lòng chưa?”

Đỗ Minh Nguyệt bị câu nói đó của anh khiến cho xấu hổ, sau đó cô vòng tay qua cổ anh, hai người sát lại gần, suýt chút nữa hai chóp mũi có thể chạm vào nhau.

“Có thật anh nhất định muốn ở bên cạnh em không? Em làm sao có thể tin điều đó đây nhỉ?”

Lâm Hoàng Phong siết chặt lấy eo cô, Đỗ Minh Nguyệt từ trên bàn ngã vào vòng tay của anh ấy.

“Em thấy sao?” Hơi thở của anh ấy rất gần khiến cả mặt đều nóng bừng. Minh Nguyệt biết anh ấy sẽ làm gì tiếp theo, vội vã che đôi môi anh lại.

“Lại định hôn em sao?” Đỗ Minh Nguyệt nhíu đôi lông mày, sau đó cô đứng lên nói nhỏ: “Lâm tổng làm việc rất tốt, em sẽ không là người phụ nữ hại nước hại dân đâu.”

Lâm Hoàng Phong nhìn cô đi lại thật không yên, trong lòng có ngọn lửa không thể kìm nén, anh che mặt cười thầm: “Nữ nhân này, phải bị nằm trên giường có như vậy mới chịu nghe lời.”

Chu Ngọc Anh sau khi trốn khỏi viện, cô ấy bị bong gân, cô ấy biết rõ người mà mình đã gặp ở bệnh viện hôm ấy chính là Đỗ Minh Nguyệt. Khi nghĩ đến Đỗ Minh Nguyệt cô đã ước giết chết người phụ nữ đó, nếu không có cô ấy thì cô ta sẽ không trở thành như bây giờ. Cô cũng biết rất rõ, Lâm Hoàng Phong sẽ không bỏ qua cho cô. Nhưng ngay cả khi cô ta chết cô ta cũng sẽ kéo theo một người để làm tấm đệm lưng. Đỗ Minh nguyệt những ngày nay chuẩn bị đi mua sơn vẽ, và đương nhiên cô ấy sẽ dùng những thứ đó để vẽ tranh, hơn nữa còn mua một số sách, dự định sẽ tự mình học. Chu Ngọc Anh lâu ngày theo dõi lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, cô ta đeo khẩu trang, đội một chiếc mũ tối màu đi theo. Đỗ Minh Nguyệt xuống xe, đi dạo trong trung tâm mua sắm, trong trung tâm có rất nhiều người, Ngọc Anh cũng thực sự không có cơ hội để ra tay. Cho đến khi Đỗ Minh Nguyệt rời trung tâm mua sắm, Ngọc Anh vẫn tiếp tục đi theo cô. Khi nhìn thấy Minh Nguyệt chuẩn bị gọi xe taxi, đi qua một nơi có ít người, Ngọc Anh lấy ra một mảnh vải tiến tới bịt miệng cô. Trên mảnh vải đó cô ta đã cố tình bỏ thuốc mê chính là để cho Đỗ Minh Nguyệt ngất đi. Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên bị che mắt, đôi mắt không thể tự mình mở to và cô bắt đầu vùng vẫy. Sau một hồi giãy giụa, cô cảm thấy đầu óc mình bắt đầu choáng váng, cuối cùng dần dần bất tỉnh. Những thứ trong tay cô lập tức rơi xuống đất phát ra những âm thanh chói tai. Chu Ngọc Anh dùng rất nhiều sức cuối cùng cũng kéo được cô ấy đi chỗ khác. Lâm Hoàng Phong vẫn về từ rất sớm, nhưng lần này anh không nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng có chút bất an.

“Má Ngô, Nguyệt đâu ạ? Sao cháu không nhìn thấy?”

Má Ngô nghe thấy, có chút hoài nghi hỏi: “Cô ấy vẫn chưa về sao? Hôm nay cô ấy nói muốn đi mua một chút giấy vẽ và sơn, dì tưởng cô ấy đã về rồi.”

Vẻ mặt của Lâm Hoàng Phong có chút nghi ngờ, anh vội hỏi: “Cô ấy đã đi bao lâu rồi?”

Má Ngô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường: “Khoảng 3 tiếng đồng hồ rồi!”

Linh cảm bất an của Lâm Hoàng Phong ngày càng ngày càng lớn, Má Ngô thấy sắc mặt của anh không tốt, cô cũng cảm thấy lo lắng.

“Làm sao vậy cậu chủ? Cô ấy xảy ra chuyện gì sao?”

Lâm Hoàng Phong không muốn cô ấy lo lắng, lắc đầu: “Không có, Má Ngô tôi đi ra ngoài có chút việc, dì ở nhà đừng nói chuyện này với ai khác nhé.”

Má Ngô nghe anh ấy nói vậy, trong lòng cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi. Nhưng cô ấy quyết định không hỏi thêm gì nữa, lập tức đồng ý: “Tôi biết rồi thiếu gia!” Lâm Hoàng Phong vội vã cầm chìa khóa xe rồi vội lái xe rời đi. Sau khi lái xe ra ngoài, Lâm Phong liền bỏ điện thoại ra gọi điện: “Anh tìm thấy người phụ nữ đó chưa?”. Anh ấy thực sự lo lắng giọng nói cũng lạc đi, đầu kia nghe máy cũng có chút lo lắng liền trả lời: “Thấy….tìm thấy rồi!”
Lâm Hoàng Phong lạnh lùng: “Bây giờ đang ở đâu?”

“Theo như theo dõi của tôi cô đã xuất hiện trong trung tâm mua sắm, cô dường như đang muốn theo dõi người khác rồi sau đó biến mất, chúng tôi bây giờ…đang tiếp tục điều tra!” Anh cố gắng bình tĩnh tự mình nói ra những điều này cho xong. Lâm Hoàng phong nghe thấy câu theo dõi người khác, tâm hồn như treo ngược cành cây. Trong lòng anh vô cùng sốt ruột, không biết người phụ nữ này có làm điều gì quá đáng với Minh Nguyệt hay không.

“Các người làm cái quái gì thế? Đã bao ngày rồi, tìm một người cũng không tìm nổi, một đám bỏ đi.” Lâm Hoàng Phong tức giận hét lên. Nghe xong câu nói người đầu kia nghe máy cũng thấy rùng mình. Mỗi lần Đỗ Minh Nguyệt gặp chuyện, cảm xúc của Lâm Hoàng Phong như mất kiểm soát.

“Lập tức tìm người cho ta, tìm không ra mấy người báo ngay cho tôi!

Nói xong anh ấy liền cúp điện thoại. gọi cho Tiêu Hồng Quang.

“Hồng Quang, anh có cách nào giúp tôi tìm được Minh Nguyệt không?”

Tiêu Hồng Quang nghe xong lời anh ta nói qua điện thoại cũng thấy choáng váng, sự tình như nào vậy, Lâm phu nhân đã xảy ra chuyện gì?”

Nhưng rất nhanh sau đó, sự chuyên nghiệp khiến anh ta phản ửng nhanh chóng.

“Tôi sẽ cố hết sức!”

“Tốc độ nhanh nhé.”

Đỗ Minh Nguyệt tỉnh lại, đầu vẫn còn hơi choáng váng, phải lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, sau đó những hình ảnh trong đầu cô khiến cô sực tỉnh lại. Đỗ Minh Nguyệt lập tức trở nên cảnh giác và sau đó cô nhìn xung quanh. Là một căn nhà nhỏ bị bịt kín, ngoại trừ cửa sổ, căn bản không có bất cứ một tia sáng nào lọt qua. Cô cố gắng động đậy nhưng cô phát hiện mình đã bị trói vào một chiếc ghế.

“Có người không, có ai ở đây không?” Đỗ Minh Nguyệt hét lớn. Nhưng không có ai đáp lại cô, vì vậy cô cố gắng hét lớn thêm vài tiếng và cổ họng cô bắt đầu khô rát. Nếu nói trong lòng không sợ hãi thì đó là giả dối, nhưng cô biết càng sợ hãi càng không có cách, vì vậy bản thân cô phải tự mạnh mẽ rồi lấy lại bình tĩnh. Một lúc lâu sau, bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng động, nhưng mùi dầu nồng nặc cũng xộc vào. Cô trong lòng cảm thấy bất an, nỗi lo lắng càng lúc càng lớn.

“Có ai không, tôi biết cô đang ở bên ngoài, chúng ra có thể nói chuyện!” Đỗ Minh Nguyệt hét lớn lên. Tuy nhiên lần này cánh cửa được đẩy ra. Ánh mắt trời rọi vào khiến cô chói mắt, cô nheo mắt một lúc lâu mới có thể thích ứng được với ánh sáng. Rồi từ trong chùm sáng đó một người chậm rãi bước ra.

“Cô tỉnh rồi ư, tôi còn sợ cô không tỉnh nữa.” Ngọc Anh nói lạnh sắc.

Đỗ Minh Nguyệt dần dần nhìn rõ được người đang trước mặt cô, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Chu Ngọc Anh, là cô!

“Là tôi, kinh ngạc lắm phải không? Lâm Hoàng Phong đã không nỡ ra tay với tôi, đó là sự mất mát của anh ấy!” Chu Ngọc Anh bước tới gần cô cười đầy ẩn ý. Đỗ Minh Nguyệt cố gắng vùng vẫy quyết liệt nhưng không thể nào thoát ra được, thậm chí cô còn không biết chuyện gì đã xảy ra với họ sau đó.

“Đừng giãy dụa nữa, cô bị trói chặt rồi.”

“Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Tôi có thù oán gì với cô?”

“Không thù không oán?” Chu Ngọc Anh phá lên như nghe thấy điều gì đó nực cười. “ha ha ha, có vẻ như Lâm Hoàng Phong không nói với cô là anh ấy đã làm gì với tôi nhỉ, người đàn ông đó ư, thật sự là rất đau lòng.” Cảnh tượng ngày hôm đó là nỗi đau của cuộc đời cô, chỉ cần nghĩ đến điều đó, cô không thể chờ đợi Lâm Hoàng Phong phá hủy nó được, nhưng cô biết rằng mình không thể nào đánh bại được Lâm Hoàng Phong. Cô bao dung biết bao, bao dung đến nỗi nhìn cuộc sống của họ hạnh phúc đến như vậy nhưng bản thân mình lại sống trong đau khổ mãi mãi. Nhìn bộ dạng điên cuồng của cô ta, Đỗ Minh nguyệt đột nhiên có chút sợ hãi, không phải người phụ nữ này bị điên thật rồi sao.

“Tôi cho anh ta uống thuốc, và anh ta đã tìm vài người đàn ông đến ngủ với tôi.”

“Đó là lỗi của anh ta.”

“Được” Châu Ngọc Anh cười nói trong điên cuồng. “Là lỗi của tôi, nhưng tại sao anh ta lại đưa tôi đến bệnh viện tâm thần, tại sao? Cô có biết những kẻ tâm thần đó làm gì trên cơ thể tôi không? Đôi khi tôi cảm thấy rằng tôi thực sự đã bị họ làm cho phát điên và tất cả những điều này đều là lôi của cô!”

Chu Ngọc Anh dứt lời đột nhiên tiến lại gần đánh Minh Nguyệt, móng tay sắc bén của cô ra sức cứa vào mặt Minh Nguyệt khiến máu lập chảy ra. Đỗ Minh Nguyệt không hề biết Lâm Hoàng Phong đã làm gì với cô ta, cô sẽ không thông cảm cho người phụ nữ cũng như bất kì ai cũng không. Nhưng lúc này điều quan trọng nhất là làm ổn định cảm xúc của người phụ nữ này.

“Ngọc Anh, tôi không biết Lâm Hoàng Phong đã làm những gì với cô…”

“Cô đương nhiên không biết, người đàn ông đó rất yêu cô, sẵn sàng nói những điều này cho cô biết…” Chu Ngọc Anh khinh thường cười. Đỗ Minh Nguyệt mím chặt môi im bặt không biết nên nói gì. Chu Ngọc Anh nhìn bộ dạng này của cô trong lòng cảm thấy rất hả hê.

“Đừng cố gắng trốn thoát, vô ích thôi, cô có biết bên ngoài tôi đặt thứ gì không?”

Chu Ngọc anh đưa tay bóp má cô, vẻ mặt tỏ ra thương hại nhưng nhiều hơn cả là niềm vui sướng và đắc ý sau khi trả thù.

“Cô đặt thứ gì?” Sự lo lắng của Đỗ Minh Nguyệt ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Còn có thể là gì nữa, là dầu, chỉ cần cô kháng cự nhẹ nhàng một chút, ngọn lửa bén lên có thể thiêu đốt cô mà chẳng cần mồi lửa, cô nói xem Lâm Hoàng Phong có thể không đau lòng không?”

“Cô cho rằng làm như vậy, Lâm Hoàng Phong sẽ tha cho cô sao?” Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy người phụ nữ này thực sự điên rồi.

“Tha hay không tha đã không còn quan trọng nữa, có thể đưa người con gái anh ta yêu nhất xuống địa ngục, tôi cũng mãn nguyện rồi.” Chu Ngọc Anh phá lên cười.

Đỗ Minh Nguyệt cau mày, chỉ nghĩ rằng người phụ này thực sự đã điên quá rồi: “Giết người trả giá bằng mạng sống, cô nên biết điều đó!”

“Tôi biết chứ, nhưng thì sao nào, tôi đã chết rồi!” Trong đôi mặt của Chu Ngọc Anh đã chẳng còn cảm xúc nào. Đỗ Minh Nguyệt biết rằng cô ta đang nghiêm túc. Cô ấy lấy que diêm trong túi ra rồi bước ra ngoài. Nhìn thấy cảnh này Đỗ Minh Nguyệt hét lớn: “Ngọc Anh, cô đừng kích động, chúng ta có thể từ từ nói chuyện, cô muốn gì tôi đều cho cô.” Chu Ngọc Anh nghe thấy cô ấy nói bỗng dừng lại vài bước, cô ta quay đầu lại cười một cách bệnh hoạn.

“Cô cảm thấy bây giờ tôi vẫn còn có thể tin lời cô nói sao?”

Chu Ngọc Anh quay đầu lại chuẩn bị rời đi, đột nhiên điện thoại của Đỗ Minh Nguyệt vang lên. Lúc này, người có thể gọi điện thoại cho cô ngoài Lâm Hoàng Phong ra làm gì còn ai khác. Chu Ngọc Anh lần này không quay đầu lại, ngược lại cô ta quay cả người trên mặt lộ rõ sự bất mãn. Bước đến bên cạnh Minh Nguyệt, cô cầm chiếc điện thoại lên, trượt nút nghe.

“Lâm Hoàng Phong, anh nói xem người anh yêu nhất chết trước mặt anh, anh cảm thấy thế nào?”

Lâm Hoàng Phong nghe thấy lời Ngọc Anh nói, liền biết Đỗ Minh Nguyệt đang gặp nguy hiểm.

Ngay lập tức anh ta nói lớn: “Ngọc Anh, bình tĩnh, nếu cô làm điều gì, cô phải trả giá bằng mạng sống của mình cô biết không?”

“Tôi sớm đã không quan tâm nữa.” Chu Ngọc Anh điên cuồng hét lên. “Tôi trở nên như thế này, không phải là do anh ép buộc tôi sao? Lâm Hoàng Phong…tại sao anh đưa tôi đến bệnh viện tâm thần? Tại sao…?
Lâm Hoàng Phong ngồi trên xe lòng nóng như lửa đốt, nói cho cùng, một phần nguyên nhân anh đưa Chu Ngọc Anh vào bệnh viện tâm thần là có lý do cá nhân, nhưng một phần khác là cô ta thực sự mắc phải căn bệnh đó. Sau đó, bác sĩ Chu đã thảo luận với anh về vấn đề đó, Chu Ngọc Anh bên cạnh không có người thân hay bạn bè, bác sĩ Chu cũng rất đồng cảm với cô ấy. Nếu không vì bác sĩ Chu cầu xin, anh ấy cũng không quan tâm đến người phụ nữ này chút nào. Điều quan trọng nhất vẫn là Đỗ Minh Nguyệt cũng trở về nước, đây chính là sự sắp đặt, biết đâu lại khiến người phụ nữ này phải ra đi. Lâm Hoàng Phong thực sự đã cho người theo dõi cô ta, sợ rằng cô ta sẽ chạy ra ngoài, bây giờ không sao, nhưng cô ta thực sự đã chạy ra ngoài, với tình hình này Đỗ Minh Nguyệt vẫn đang gặp nguy hiểm.

“Chu Ngọc Anh, bây giờ cô hãy bình tĩnh một chút, tôi biết kết quả này rất khó để chấp nhận, nhưng cô thực sự có vấn đề trên phương diện này, lẽ ra cô nên đọc báo cáo của bác sĩ…”

“Tôi không nghe, anh câm miệng!” Chu Ngọc Anh đột nhiên gầm lên: “Không phải như vậy, tôi không bị bệnh, tôi không bị bệnh, tất cả đều do các người sắp đặt ra!”

Nói xong cô quỳ thụp xuống che đầu có chút bối rối mất bình tĩnh. Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này, không biết Lâm Hoàng Phong đã nói gì với cô ta.

“Chu Ngọc Anh, cô bình tĩnh có chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện!” Việc chính của cô lúc này là trấn an cảm xúc của Ngọc Anh. Tuy nhiên, ngay cả khi Ngọc Anh nghe thấy giọng của Đỗ Minh Nguyệt lòng căm thù càng trào dâng trong cô. Cuối cùng trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất, ‘tôi sẽ giết cô, phải giết người phụ nữ này.’ Cô ta lập tức đứng dậy, đáp chiếc điện thoại xuống đất nhưng cuộc gọi vẫn chưa được kết thúc.

“Đỗ Minh Nguyệt, cô chắc hẳn đang hi vọng Lâm Hoàng Phong sẽ tới cứu cô, tôi nói cho cô biết, anh ta sẽ không đến, tôi sẽ thiêu chết cô, đến lúc đó ngay cả xương cũng sẽ không còn, hahaha…” Cô ta cười mỉm lùi dần ra ngoài, trên tay cầm que diêm. Đỗ Minh Nguyệt thực sự lo lắng, có vẻ như người phụ nữ này đã mang hận thù đến tận xương tủy.

“Chu Ngọc Anh, Chu Ngọc Anh cô đừng manh động!” Đỗ Minh Nguyệt lo lắng hét lên, hy vọng có thể giúp cô ta tỉnh táo trở lại. Lâm Hoàng Phong nghe được cuộc trao đổi trên điện thoại trong lòng thực sự lo lắng: “Nguyệt, Nguyệt em đang ở đâu?”

Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy được giọng nói của Lâm Hoàng Phong, cô nhìn về phía đó thấy màn hình điện thoại đã bị vỡ nhưng cuộc gọi vẫn được hiển thị.

“Em không biết, em không biết đây là đâu, em đang bị che mắt và không nhìn thấy gì cả.” Giọng Minh Nguyệt nghẹn lại như sắp khóc. Cô không muốn chết, cô vẫn còn nhiều việc phải làm, cô vẫn còn muốn chứng kiến những đứa con của mình trưởng thành. Còn Lâm Hoàng Phong, cô không muốn rời xa anh ấy. Lâm Hoàng Phong nghe tiếng khóc của Đỗ Minh Nguyệt, trong lòng thấy đau khổ tột cùng, anh không thể chờ đợi được nữa phải lập tức chạy đến bên cô. Nhưng bây giờ, anh đang cảm thấy vô cùng bất lực. Cảm giác này thực sự khiến anh cảm thấy khó chịu. Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Hồng Quang gọi đến.

“Nguyệt à, em có tin anh không?” giọng nói của anh vang lên rất bình tĩnh khiến Đỗ Minh Nguyệt có chút an tâm.

“Em tin, em thực sự tin anh!”

“Được, anh sẽ đến cứu em, nhất định sẽ không sao!” Lâm Hoàng Phong mềm mỏng nói.

“Ưm ưm, em sẽ chờ anh qua.”

Lâm Hoàng Phong cúp điện thoại sau đó nhận cuộc gọi từ Tiêu Hồng Quang: “Sao rồi, có tin tức gì về vị trí của Minh Nguyệt chưa?”

“Thấy rồi, tín hiệu được phát ra từ một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố!”

“Anh lập tức cho người đến, gửi địa chỉ cho tôi! Tôi sẽ đến đó trước!”

Tiêu Hồng Quang không dám chậm trễ: “Vâng ông chủ!”

Anh ta gửi vị trí qua, Lâm Hoàng Phong nhận được thông tin liếc mắt nhìn nhanh rồi liền đạp chân ga. Chiếc Land Rover màu xám lao đi ngay lập tức nhanh như mũi tên, biến mất sau chớp mắt. Sau khi Minh Nguyệt thấy Hoàng Phong cúp máy, cô hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh. Lúc này đây, Chu Ngọc Anh châm lên một que diêm, cô ta mỉm cười nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt.

“Tạm biệt nhé!”

Rồi ngay khi vừa thả tay, que diêm rơi xuống đất, lửa bùng lên trong tích tắc. Cô ta cười lớn điên cuồng: “Hahaha, Đỗ Minh Nguyệt, tôi không ngờ cô lại có ngày hôm nay, tôi nói cho cô biết, tôi có ngủ mở cũng muốn giết chết cô, cô có biết không?”

Đỗ Minh Nguyệt nhìn ngọn lửa càng ngày càng lớn, không không thể tin rằng cô phải ngồi đây chờ đợi cái chết. Chân cô bị trói chặt nên không thể đứng lên lao ra cửa. Chu Ngọc Anh nhìn cô như vậy, muốn cô ta đau đớn hơn, cô ta ghì chặt đẩy Minh Nguyệt ngã xuống đất.

“Cô muốn chạy, đừng có mơ, hôm nay nơi này sẽ là nơi chôn nhau cắt rốn của cô.”

“Ngọc Anh, cô buông tôi ra, nếu tiếp tục như vậy cả hai chúng ta đều sẽ chết!” Đỗ Minh Nguyệt cố gồng mình lên vặn người. Tuy nhiên Chu Ngọc Anh càng giữ chặt cô hơn.

“Tôi đã nói tôi không quan tâm, chỉ cần cô chết, tôi không quan tâm!”

“Cô điên rồi à? Cô nên có một tương lai tốt hơn, cô không cần phải làm như vậy!” Đỗ Minh Nguyệt không thể kìm được mà mắng cô ta. Tuy nhiên, Chu Ngọc Anh hoàn toàn không quan tâm đến điều này, Đỗ Minh Nguyệt không còn lựa chọn nào khác đành phải đá mạnh vào chân cô ta. Chu Ngọc Anh bị đau đành buông cô ra, lúc này Đỗ Minh Nguyệt nhân thời cơ chạy ra ngoài. Tuy nhiên tốc độ của Chu Ngọc Anh rất nhanh, cô ta đã phản ứng ngay lập tức. Đỗ Minh Nguyệt đang phải cõng thêm một chiếc ghế, đã quá muộn rồi, cuối cùng bị Chu Ngọc Anh nhốt cô trong phòng. Một làn khói dày đặc ập đến, Đỗ Minh Nguyệt tay bị trói không có cách nào có thể che miệng và mũi, không lâu sau đó cô hít phải đám khói dày đặc. Phổi cô bắt đầu thấy khó chịu, cô không thể chịu đựng được nữa ho liên tục. Chu Ngọc Anh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, cô ta che miệng lại, cuối cùng đến khi không thể chịu được nữa cô mở cửa chuẩn bị rời đi. Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô ta, cơ thể không còn chút sức lực nào nữa.

“Đỗ Minh Nguyệt, cô hãy tận hưởng điều này thật tốt nhé!”

Ngọn lửa đã lan từ cửa sổ vào bên trong và Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới thấy rằng căn phòng này đặt rất nhiều củi. Hóa ra Chu Ngọc Anh đã lên kế hoạch này từ rất lâu, để ngọn lửa bùng cháy lớn, cô ta đã tìm rất nhiều củi. Gỗ cháy lên khói càng lúc càng lớn, cô gần như không thở nổi nữa. Nhưng cô biết rằng, cô không thể ngất đi vì nếu ngất, có thể cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Cô chỉ cảm thấy dường như mình đang ở sâu trong một cái lò lửa lớn và cô đang tan chảy ở nơi này.

“Cứu, cứu… tôi không muốn chết!” Cô yếu ớt hét lên, mỗi một lần hét lên lại hít một luồng khói lớn vào phổi. Tôi thực sự không muốn rời xa con tôi, nghĩ đến đây nước mắt cô chợt rơi xuống. Cô cũng tin rằng Lâm Hoàng Phong nhất định sẽ quay lại cứu cô. Lâm Hoàng Phong sau khi nhận được vị trí của Minh Nguyệt, anh lo lắng đến mức vượt qua hết đèn đỏ, giống như một tia sáng rồi đột nhiên biến mất. Đi được một lúc lâu, anh ấy đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một luồng khói đen bốc lên, vẻ mặt của anh lúc đó kinh ngạc, đạp hết cỡ chân ga!

‘Nguyệt, đợi anh!’
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom