Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Bữa trưa ở nông thôn hoang dã này rất giản dị, trong xe Hoắc Tiêu vẫn còn bánh mì, vì thế mọi người xào thêm một ít rau rồi ăn chung với nó.
Một tập hợp các món ăn kỳ dị, nhưng mà mọi người đã đoàn tụ chung hết với nhau, bàn cơm trở nên rất vui vẻ.
Hoắc Tiêu không đành lòng để Tang Hỷ Dao ăn những thứ này liền có ý định gọi người chạy ra thành phố mua thức ăn, lại bị cô cản lại.
Như thế thì rất phiền, cô cũng không phải là không ăn được những món này, ăn nó cũng không có sao mà, nhập gia tùy tục....!mà cũng đâu phải lần đầu tiên cô ăn món này.
Năm khi cô vừa mới lên đại học thì cô cũng thường xuyên ăn như thế này.
Tang Hỷ Dao ngồi ăn chung với mọi người rất vui vẻ, Hoắc Tiêu cũng đành hết cách.
Ăn xong bữa trưa, dọn dẹp hết bàn ăn, Tang Hỷ Dao liền theo Hoắc Tiêu trở về thành phố.
Trước khi đi còn ôm vú Đinh rất chặt:" vú...con sẽ rất nhớ vú, thời gian rảnh con sẽ trở về thăm vú".
" được, được, vú chờ...con cứ đi đi".
Vú Đinh vỗ vai cô.
Đối với Hoắc Tiêu, vú Đinh có ơn rất lớn đối với hắn, bởi vì bà đã cứu Tang Hỷ Dao.
Hắn không biết làm thế nào để đền đáp được cho bà, hắn thầm quyết định nếu sau này bà muốn gì, yêu cầu hắn làm gì hắn cũng sẽ cố hết sức để giúp cho bà.
Hắn nói được thì hắn sẽ là được.
Từ giã xong, cô liền theo Hoắc Tiêu lên xe, xe lăn bánh chạy ra khỏi nông thôn.
Cô hi vọng sẽ bắt đầu một ngày mới, một ngày tươi đẹp hơn sẽ không còn đau khổ.
Hoắc Tiêu vừa lên xe, mặt liền nghiêm nghị nói với thuộc hạ "tài xế" đang lái xe phía trước:" Bật vách ngăn lên".
Tài xế gật đầu, ngay sau đó, một vách ngăn chính giữa thân xe nhanh chóng xuất hiện, chắn ngang tầm mắt của cô.
Khi không gian trong xe tách biệt thì Hoắc Tiêu liền nhanh chóng ôm lấy cô, tay phải nhanh nhẹn kéo tay áo cô lên cao, cởi bỏ băng bó kiểm tra một lượt.
Tang Hỷ Dao bị hắn nháo nhào thì cũng im lặng để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Cô biết Hoắc Tiêu này, nếu như ngăn cản thì hắn sẽ càng làm nhiều hơn, vì vậy hãy để cho hắn thỏa mãn tâm nguyện của bản thân hắn đi.
Khi băng gạc được gỡ bỏ, một dấu vết bị thương to bằng đầu viên đạn vẫn còn đang hồi phục đập ngay vào mắt hắn.
Hoắc Tiêu hít sâu một cái, nhíu mày nhìn miệng vết thương.
Đối với cô, nó không sao cả, chỉ khi bị bắn đau đến muốn ngất đi, đến khi ngất đi...!rồi lúc tiến hành quá trình lấy đạn thì cô đã hôn mê không biết gì cả, sau đó tỉnh dậy thì được bác sĩ kê cho thuốc giảm đau.
Nếu không động tới nó thì cô sẽ không đau, sẽ không có gì.
" em không đau nữa, thật đó".
" ừ ".
Hoắc Tiêu nhẹ nhàng băng bó lại giúp cô, trên mặt không rõ cảm xúc gì.
Hắn làm xong xui, kéo tay áo cô xuống, lấy ra di động nhấn gọi đi, không tới vài giây, bên kia liền có người gọi Lão Đại.
Tang Hỷ Dao ngồi kế bên nghe rất rõ ràng, cô vẫn chưa thích ứng được chuyện người yêu của mình chính là mafia.
Nghe có vẻ uy vũ ghê ghớm.
Hoắc Tiêu khẽ liếc nhìn cô, thấy cô không nói năng gì, không ghét bỏ, thậm chí còn có chút tò mò liền an tâm.
Hắn nói vào điện thoại:" cậu sắp xếp một chút cho nhóm người bị Vượng Tú Miên bắt đi, cậu muốn làm gì cũng được, tôi không muốn thấy mặt chúng nữa, dùng gia pháp ".
Bên kia thuộc hạ hiểu ý liền đáp lời vâng dạ.
Trước mặt cô, hắn nói giảm nói tránh, hắn định bảo giết hết đi, nhưng hắn lại chuyển sang cách nói khác, nhấn mạnh vào hai chữ " gia pháp ".
Chỉ có nước chết, ai cũng hiểu ý.
" Chuyện của Vượng Tú Miên sao rồi?".
Hắn hỏi.
" Lão Đại, chuyện này....!Vượng Tu ngài ấy trở lại...".
" ừ biết rồi, một lúc nữa gọi lại cho cậu".
Hắn vội cắt đứt lời của thuộc hạ.
Hắn biết nếu nói ra nữa sẽ nói ra những chuyện rất kinh hồn.
Vì thế hắn nhanh chóng chặn lại.
Thuộc hạ nghe Hoắc Tiêu nói là gọi lại sau thì hơi ngạc nhiên, cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không dám từ chối.
Lão Đại nói gì thì như thế ấy đi.
" Nhĩ Hạ ổn chứ ".
" Vâng mới nghe tin tức truyền đi là cậu ta rất ổn".
Thuộc hạ trả lời.
Cũng không còn gì muốn biết hắn tắt máy.
Y chang như dự liệu, ngay sau đó cô liền ôm mặt hắn quay lại đối diện với cô, hỏi:" ý lúc nãy của anh là như thế nào?, Không lẽ anh định giết người ta ?".
Hắn khẽ cười, nói dối:" làm gì có, chỉ là đưa đám người đó lại cho cha nuôi mà thôi".
" Thật sự chứ ?".
Tang Hỷ Dao hỏi lại.
Hắn gật đầu:" đúng rồi ".
Tang Hỷ Dao lúc này mới thở ra:" may quá, anh đừng làm nữa, như thế sẽ rất nguy hiểm".
" Em lo cho anh lắm à?"
" đương nhiên là lo rồi".
Hỏi thừa, cô không lo cho hắn thì lo cho ai đây.
Hoắc Tiêu lúc này cười gian xảo:" nếu vậy thì....".
Hắn nháy mắt nhìn cô:" về nhà chúng ta làm vài nháy nhé".
Cô đỏ mặt, nghiêm túc nhìn hắn mắng :" đồ lưu manh".
Một tập hợp các món ăn kỳ dị, nhưng mà mọi người đã đoàn tụ chung hết với nhau, bàn cơm trở nên rất vui vẻ.
Hoắc Tiêu không đành lòng để Tang Hỷ Dao ăn những thứ này liền có ý định gọi người chạy ra thành phố mua thức ăn, lại bị cô cản lại.
Như thế thì rất phiền, cô cũng không phải là không ăn được những món này, ăn nó cũng không có sao mà, nhập gia tùy tục....!mà cũng đâu phải lần đầu tiên cô ăn món này.
Năm khi cô vừa mới lên đại học thì cô cũng thường xuyên ăn như thế này.
Tang Hỷ Dao ngồi ăn chung với mọi người rất vui vẻ, Hoắc Tiêu cũng đành hết cách.
Ăn xong bữa trưa, dọn dẹp hết bàn ăn, Tang Hỷ Dao liền theo Hoắc Tiêu trở về thành phố.
Trước khi đi còn ôm vú Đinh rất chặt:" vú...con sẽ rất nhớ vú, thời gian rảnh con sẽ trở về thăm vú".
" được, được, vú chờ...con cứ đi đi".
Vú Đinh vỗ vai cô.
Đối với Hoắc Tiêu, vú Đinh có ơn rất lớn đối với hắn, bởi vì bà đã cứu Tang Hỷ Dao.
Hắn không biết làm thế nào để đền đáp được cho bà, hắn thầm quyết định nếu sau này bà muốn gì, yêu cầu hắn làm gì hắn cũng sẽ cố hết sức để giúp cho bà.
Hắn nói được thì hắn sẽ là được.
Từ giã xong, cô liền theo Hoắc Tiêu lên xe, xe lăn bánh chạy ra khỏi nông thôn.
Cô hi vọng sẽ bắt đầu một ngày mới, một ngày tươi đẹp hơn sẽ không còn đau khổ.
Hoắc Tiêu vừa lên xe, mặt liền nghiêm nghị nói với thuộc hạ "tài xế" đang lái xe phía trước:" Bật vách ngăn lên".
Tài xế gật đầu, ngay sau đó, một vách ngăn chính giữa thân xe nhanh chóng xuất hiện, chắn ngang tầm mắt của cô.
Khi không gian trong xe tách biệt thì Hoắc Tiêu liền nhanh chóng ôm lấy cô, tay phải nhanh nhẹn kéo tay áo cô lên cao, cởi bỏ băng bó kiểm tra một lượt.
Tang Hỷ Dao bị hắn nháo nhào thì cũng im lặng để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Cô biết Hoắc Tiêu này, nếu như ngăn cản thì hắn sẽ càng làm nhiều hơn, vì vậy hãy để cho hắn thỏa mãn tâm nguyện của bản thân hắn đi.
Khi băng gạc được gỡ bỏ, một dấu vết bị thương to bằng đầu viên đạn vẫn còn đang hồi phục đập ngay vào mắt hắn.
Hoắc Tiêu hít sâu một cái, nhíu mày nhìn miệng vết thương.
Đối với cô, nó không sao cả, chỉ khi bị bắn đau đến muốn ngất đi, đến khi ngất đi...!rồi lúc tiến hành quá trình lấy đạn thì cô đã hôn mê không biết gì cả, sau đó tỉnh dậy thì được bác sĩ kê cho thuốc giảm đau.
Nếu không động tới nó thì cô sẽ không đau, sẽ không có gì.
" em không đau nữa, thật đó".
" ừ ".
Hoắc Tiêu nhẹ nhàng băng bó lại giúp cô, trên mặt không rõ cảm xúc gì.
Hắn làm xong xui, kéo tay áo cô xuống, lấy ra di động nhấn gọi đi, không tới vài giây, bên kia liền có người gọi Lão Đại.
Tang Hỷ Dao ngồi kế bên nghe rất rõ ràng, cô vẫn chưa thích ứng được chuyện người yêu của mình chính là mafia.
Nghe có vẻ uy vũ ghê ghớm.
Hoắc Tiêu khẽ liếc nhìn cô, thấy cô không nói năng gì, không ghét bỏ, thậm chí còn có chút tò mò liền an tâm.
Hắn nói vào điện thoại:" cậu sắp xếp một chút cho nhóm người bị Vượng Tú Miên bắt đi, cậu muốn làm gì cũng được, tôi không muốn thấy mặt chúng nữa, dùng gia pháp ".
Bên kia thuộc hạ hiểu ý liền đáp lời vâng dạ.
Trước mặt cô, hắn nói giảm nói tránh, hắn định bảo giết hết đi, nhưng hắn lại chuyển sang cách nói khác, nhấn mạnh vào hai chữ " gia pháp ".
Chỉ có nước chết, ai cũng hiểu ý.
" Chuyện của Vượng Tú Miên sao rồi?".
Hắn hỏi.
" Lão Đại, chuyện này....!Vượng Tu ngài ấy trở lại...".
" ừ biết rồi, một lúc nữa gọi lại cho cậu".
Hắn vội cắt đứt lời của thuộc hạ.
Hắn biết nếu nói ra nữa sẽ nói ra những chuyện rất kinh hồn.
Vì thế hắn nhanh chóng chặn lại.
Thuộc hạ nghe Hoắc Tiêu nói là gọi lại sau thì hơi ngạc nhiên, cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không dám từ chối.
Lão Đại nói gì thì như thế ấy đi.
" Nhĩ Hạ ổn chứ ".
" Vâng mới nghe tin tức truyền đi là cậu ta rất ổn".
Thuộc hạ trả lời.
Cũng không còn gì muốn biết hắn tắt máy.
Y chang như dự liệu, ngay sau đó cô liền ôm mặt hắn quay lại đối diện với cô, hỏi:" ý lúc nãy của anh là như thế nào?, Không lẽ anh định giết người ta ?".
Hắn khẽ cười, nói dối:" làm gì có, chỉ là đưa đám người đó lại cho cha nuôi mà thôi".
" Thật sự chứ ?".
Tang Hỷ Dao hỏi lại.
Hắn gật đầu:" đúng rồi ".
Tang Hỷ Dao lúc này mới thở ra:" may quá, anh đừng làm nữa, như thế sẽ rất nguy hiểm".
" Em lo cho anh lắm à?"
" đương nhiên là lo rồi".
Hỏi thừa, cô không lo cho hắn thì lo cho ai đây.
Hoắc Tiêu lúc này cười gian xảo:" nếu vậy thì....".
Hắn nháy mắt nhìn cô:" về nhà chúng ta làm vài nháy nhé".
Cô đỏ mặt, nghiêm túc nhìn hắn mắng :" đồ lưu manh".
Bình luận facebook