Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Trường tiểu học Diamond.
Hàn Khải ngồi trong lớp, nhìn mấy bạn xung quanh cắm cúi viết bài làm bài thì chán nản, có người thì vò đầu bứt tóc không biết làm.
Không phải chứ? Không muốn râng bốc bản thân đâu, nhưng cái đề bài dễ đến thế còn có bạn không làm được ư? Hay cái trường này, quá khinh thường cậu hay sao? Đối với những bài như này, chỉ cần nhắm mắt thì cậu cũng có thể làm ra đáp án đúng 100%.
Cậu bé ngồi chán nản, suy nghĩ vu vơ. Khuôn mặt búng ra sữa có xương quai hàm sắc sảo kia nhìn ra phía cửa sổ, tuy còn nhỏ nhưng nhìn thật lãng tử.
Như nghĩ ra điều gì đó, khóe môi của cậu bé nhếch lên một đường, nhìn như thế này, nếu như Hàn Dương ở kế đây, thì có lẽ người ngu ơi là ngu cũng nhận ra họ là cha con huyết thống. Mạnh Ái cô có chối thế nào vẫn không được đâu, đều do ý trời mà. Nhưng tiếc thật, chuyện đó chưa tới đâu.
- ---------
- Hiệu trưởng, ngài xem, Hàn Khải mất tích rồi. _ Cô giáo chủ nhiệm hớt ha hớt hải chạy vô phòng hiệu trưởng nói với vẻ mặt lo lắng, khổ lắm.
- Cậu nhóc ấy cô không cần lo, nhóc đó thông minh như thế, chỉ là đi chơi đây đó thôi, chiều lại về. Vả lại đừng động tới cậu nhóc ấy, quan hệ của nhóc với chủ tịch có vẻ không tầm thường đâu. _ Ông hiệu trưởng gật gù nói, cái trường này chỉ có một mình Hàn Khải dám gan dạ tới vậy. Đây chắc là lần thứ 4 cậu bé đó trốn học đi chơi, nhưng gần giờ về lại lủi thủi về trường rồi xách cặp ra đứng đợi mama đón như chưa có gì xảy ra.
Có lần nói lí lẽ với Hàn Khải về chuyện này, ông lại bị nhóc ấy giảng thuyết cho một lần nhớ đời, quả là tuổi trẻ tài cao. Bởi vậy chủ tịch của họ mới có cảm tình đến mức thế.
- ---------
Tập đoàn Ngô Thị.
Với trí óc thông minh của Hàn Khải, cộng thêm việc thời đại công nghệ phát triển, rất dễ dàng để bé tìm ra cái tập đoàn lớn nhất nước này. Tiền ở đâu mà bé đi tới đây? Lí do là Hàn Khải là thiên hạ vô địch trong những trò chơi trên mạng, cứ hạng nhất thế giới là lại có tiền, nên số tiền của bé cũng không ít ỏi gì đâu nha.
Hàn Khải mặc cái yếm jeans màu xanh bước vào trong, vẻ ngoài phúng phính trắng trẻo nhưng khuôn mặt của bé lại rất lạnh lùng. Mọi nhân viên trong tập đoàn đều nhìn cậu bé với ánh mắt bất ngờ xen lẫn thú vị.
- Cô gì ơi, cháu muốn gặp chú Hàn Dương. _ Cậu nhóc bước tới trước quầy quản lí, giọng nói non nớt rõ to vang lên thu hút sự chú ý.
- Cháu cháu bé muốn gặp chủ tịch sao? _ Cô nhân viên ở đó mấp máy nói, khuôn mặt không giấu được sự bất ngờ, chủ tịch băng lãnh của họ có quan hệ gì với cậu bé này chứ.
- Cô cứ nói có cậu bé tên Khải tới tìm, vậy là được. _ Hàn Khải thật sự mệt mỏi với nhân viên ở đây quá, không phải là hỗn nhưng thật sự nhân viên ở đây hỏi chi hỏi nhiều quá.
Cô nhân viên nghe vậy cũng lật đật cầm điện thoại lên gọi, lưu loát nói một hồi. Chỉ chưa đầy 3 phút sau, liền thấy chủ tịch của họ đi ra từ thang máy chuyên dụng, cả thân người to lớn đi lại bế Hàn Khải lên.
- Chú đẹp trai, thật nhớ chú nha. _ Được bế lên, Hàn Khải vui mừng dựa vào người của anh, liên miệng nói.
- Có thật không? _ Hàn Dương nhìn ánh mắt ôn nhu nhìn cậu bé trong tay mình khiến mọi nhân viên đều khiếp sợ. 5 năm qua phu nhân bỏ đi, chưa bao giờ chủ tịch ôn nhu mỉm cười như thế này, quả thật là kì tích.
Hàn Khải gật đầu lia lịa, sau đó cùng Hàn Dương bước vào thang máy chuyên dụng lên thẳng phòng chủ tịch ở tầng cao nhất. Nhân viên ở dưới đều ngã ngửa, họ đang nghĩ hai người này có phải là quan hệ cha con hay không sao mà giống nhau đến thế? Nhất là lúc làm khuôn mặt lạnh lùng kia.
Cậu bé được vào đây, còn được lên hẳn phòng chủ tịch thì vui vẻ cười tít mắt, thiết kế trong đây quả là không tệ. Trong lúc Hàn Khải vui đùa với mọi thứ xung quanh, anh thì ngồi trên ghế chủ tịch nhìn chăm chăn vào cậu bé, đăm chiêu suy nghĩ. Rốt cuộc, đứa bé này là con của Mạnh Ái với ai được cơ chứ? Càng nghĩ càng rối.
Mãi đến xế chiều, sau khi chơi đùa thỏa thích, Hàn Khải được đích thân anh đưa về trường học chuẩn bị đợi Mạnh Ái rước như chưa hề có gì xảy ra hết, đến cả cô giáo chủ nhiệm cùng hiệu trưởng cũng không dám nói gì.
- --------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Hàn Khải ngồi trong lớp, nhìn mấy bạn xung quanh cắm cúi viết bài làm bài thì chán nản, có người thì vò đầu bứt tóc không biết làm.
Không phải chứ? Không muốn râng bốc bản thân đâu, nhưng cái đề bài dễ đến thế còn có bạn không làm được ư? Hay cái trường này, quá khinh thường cậu hay sao? Đối với những bài như này, chỉ cần nhắm mắt thì cậu cũng có thể làm ra đáp án đúng 100%.
Cậu bé ngồi chán nản, suy nghĩ vu vơ. Khuôn mặt búng ra sữa có xương quai hàm sắc sảo kia nhìn ra phía cửa sổ, tuy còn nhỏ nhưng nhìn thật lãng tử.
Như nghĩ ra điều gì đó, khóe môi của cậu bé nhếch lên một đường, nhìn như thế này, nếu như Hàn Dương ở kế đây, thì có lẽ người ngu ơi là ngu cũng nhận ra họ là cha con huyết thống. Mạnh Ái cô có chối thế nào vẫn không được đâu, đều do ý trời mà. Nhưng tiếc thật, chuyện đó chưa tới đâu.
- ---------
- Hiệu trưởng, ngài xem, Hàn Khải mất tích rồi. _ Cô giáo chủ nhiệm hớt ha hớt hải chạy vô phòng hiệu trưởng nói với vẻ mặt lo lắng, khổ lắm.
- Cậu nhóc ấy cô không cần lo, nhóc đó thông minh như thế, chỉ là đi chơi đây đó thôi, chiều lại về. Vả lại đừng động tới cậu nhóc ấy, quan hệ của nhóc với chủ tịch có vẻ không tầm thường đâu. _ Ông hiệu trưởng gật gù nói, cái trường này chỉ có một mình Hàn Khải dám gan dạ tới vậy. Đây chắc là lần thứ 4 cậu bé đó trốn học đi chơi, nhưng gần giờ về lại lủi thủi về trường rồi xách cặp ra đứng đợi mama đón như chưa có gì xảy ra.
Có lần nói lí lẽ với Hàn Khải về chuyện này, ông lại bị nhóc ấy giảng thuyết cho một lần nhớ đời, quả là tuổi trẻ tài cao. Bởi vậy chủ tịch của họ mới có cảm tình đến mức thế.
- ---------
Tập đoàn Ngô Thị.
Với trí óc thông minh của Hàn Khải, cộng thêm việc thời đại công nghệ phát triển, rất dễ dàng để bé tìm ra cái tập đoàn lớn nhất nước này. Tiền ở đâu mà bé đi tới đây? Lí do là Hàn Khải là thiên hạ vô địch trong những trò chơi trên mạng, cứ hạng nhất thế giới là lại có tiền, nên số tiền của bé cũng không ít ỏi gì đâu nha.
Hàn Khải mặc cái yếm jeans màu xanh bước vào trong, vẻ ngoài phúng phính trắng trẻo nhưng khuôn mặt của bé lại rất lạnh lùng. Mọi nhân viên trong tập đoàn đều nhìn cậu bé với ánh mắt bất ngờ xen lẫn thú vị.
- Cô gì ơi, cháu muốn gặp chú Hàn Dương. _ Cậu nhóc bước tới trước quầy quản lí, giọng nói non nớt rõ to vang lên thu hút sự chú ý.
- Cháu cháu bé muốn gặp chủ tịch sao? _ Cô nhân viên ở đó mấp máy nói, khuôn mặt không giấu được sự bất ngờ, chủ tịch băng lãnh của họ có quan hệ gì với cậu bé này chứ.
- Cô cứ nói có cậu bé tên Khải tới tìm, vậy là được. _ Hàn Khải thật sự mệt mỏi với nhân viên ở đây quá, không phải là hỗn nhưng thật sự nhân viên ở đây hỏi chi hỏi nhiều quá.
Cô nhân viên nghe vậy cũng lật đật cầm điện thoại lên gọi, lưu loát nói một hồi. Chỉ chưa đầy 3 phút sau, liền thấy chủ tịch của họ đi ra từ thang máy chuyên dụng, cả thân người to lớn đi lại bế Hàn Khải lên.
- Chú đẹp trai, thật nhớ chú nha. _ Được bế lên, Hàn Khải vui mừng dựa vào người của anh, liên miệng nói.
- Có thật không? _ Hàn Dương nhìn ánh mắt ôn nhu nhìn cậu bé trong tay mình khiến mọi nhân viên đều khiếp sợ. 5 năm qua phu nhân bỏ đi, chưa bao giờ chủ tịch ôn nhu mỉm cười như thế này, quả thật là kì tích.
Hàn Khải gật đầu lia lịa, sau đó cùng Hàn Dương bước vào thang máy chuyên dụng lên thẳng phòng chủ tịch ở tầng cao nhất. Nhân viên ở dưới đều ngã ngửa, họ đang nghĩ hai người này có phải là quan hệ cha con hay không sao mà giống nhau đến thế? Nhất là lúc làm khuôn mặt lạnh lùng kia.
Cậu bé được vào đây, còn được lên hẳn phòng chủ tịch thì vui vẻ cười tít mắt, thiết kế trong đây quả là không tệ. Trong lúc Hàn Khải vui đùa với mọi thứ xung quanh, anh thì ngồi trên ghế chủ tịch nhìn chăm chăn vào cậu bé, đăm chiêu suy nghĩ. Rốt cuộc, đứa bé này là con của Mạnh Ái với ai được cơ chứ? Càng nghĩ càng rối.
Mãi đến xế chiều, sau khi chơi đùa thỏa thích, Hàn Khải được đích thân anh đưa về trường học chuẩn bị đợi Mạnh Ái rước như chưa hề có gì xảy ra hết, đến cả cô giáo chủ nhiệm cùng hiệu trưởng cũng không dám nói gì.
- --------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Bình luận facebook