Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
"Ta muốn về phủ Trường Sa."
Viên Tam cúi đầu, giọng khàn khàn.
trên bến tàu đã tanh thì chớ, mùi dưới khoang thuyền lại càng khó chịu hơn, mùi mồ hôi, mùi chân thối, mùi dưa chua lòm, mùi thịt muối thum thủm, có người còn mang theo hai gánh cá muối lên thuyền, gió từ sông tấp vào, cả khoang thuyền ngập trong mùi tanh.
Phó Vân anh nhìn Viên Tam, "Ngươi muốn về phủ Trường Sa thật à? Viên Tam, đừng lừa ta."
Nếu hắn có thể trở về phủ Trường Sa vậy thì tại sao lúc trước phải vượt qua hồ Động Đình tới tận phủ Võ Xương đi học. Nhạc Lộc thư viện là đất học ngàn năm, là một trong bốn thư viện lớn nhất trong cả nước, thanh danh chỉ đứng sau Bạch Lộc Động thư viện. Với tư chất của hắn, hẳn là có thể tới học ở Nhạc Lộc thư viện, nhưng hắn lại bỏ gần tìm xa, đi một đôi giày rơm rách tới tận phủ Võ Xương.
Viên Tam ấp úng không nói nên lời, vành mắt đỏ hoe.
"đi, xuống thuyền với ta."
Phó Vân anh đưa mắt ra hiệu cho Vương Đại Lang đang đứng bên cạnh.
Vương Đại Lang hiểu ý, giật tay nải Viên Tam đang ôm trong ngực rồi chạy mất.
"Ngươi!"
Viên Tam giật mình, định lấy lại tay nải nhưng Vương Đại Lang đã chạy xa từ đời nào.
Phó Vân anh giục hắn xuống thuyền, "đi thôi."
Viên Tam cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, ánh mắt lại bắt gặp cổ tay nàng. Nhìn thấy vết máu nhàn nhạt lộ ra dưới lớp băng dày, hắn dường như có thể cảm thấy sự đau đớn trên tay nàng, không dám nhìn tiếp, hắn rùng mình, người cũng co rúm lại.
Phó Vân anh nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn vào ngày thi nhập học, học sinh kiểm tra nghi ngờ hắn mạo danh đi thi, ngăn hắn lại trước cửa, đám học sinh mồm năm miệng mười châm biếm hắn, hắn lạnh lùng nhìn khắp xung quanh một lượt, nắm tay siết chặt. Viên Tam quật cường đến vậy mà cũng nhạy cảm, yếu ớt như thế.
Nàng ngẩng đầu, hất hàm về phía bến tàu, nhấn mạnh, "Ta là lão đại, lời ta nói, ngươi nghe hay không nghe đây?" Nàng nói rồi đi thẳng.
Viên Tam ngập ngừng một lát, như vừa bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, lọc cọc chạy xuống thuyền.
Chu Hòa Sưởng kêu gào bến tàu quá đông người nên đã trèo lên một đài cao bên bờ sông, giơ một tay lên trán, từ xa đã thấy Viên Tam theo Phó Vân anh xuống thuyền rồi đi lên cầu thang lên bờ, vội vàng sai người chạy ra đón.
Phó Vân anh đi ngược lại dòng người, bước lên bậc thang, Viên Tam sợ những thủy thủ cao to rắn chắc kia đi vội đi vàng lại đụng phải nàng nên đi tới chắn trước mặt nàng.
"Lão đại." hắn khẽ gọi, "Ta không cấu kết với bọn Lão Lục, thật đấy, ta đã cắt đứt với bọn họ từ lâu rồi."
...
Viên Tam không biết cha mẹ mình là ai, từ khi biết nói, hắn đã là một thằng ăn mày, chẳng ai cho hắn ăn, không ai cho hắn mặc, hắn đi theo những kẻ ăn mày khác đi khắp hang cùng ngõ hẻm để xin ăn, ban đêm ngủ trong ngôi miếu đổ nát. Mùa đông quá lạnh, thường xuyên có người chết trong lúc ngủ, bọn họ sợ ngủ rồi sẽ chết rét như thế, không dám ngủ, ai lỡ thiếp đi sẽ lập tức bị những người khác đánh thức. Rồi một ngày, bỗng nhiên có mấy người tới, nói sẽ nuôi sống bọn họ, đưa bọn họ lên núi, cho bọn họ ăn cơm, bọn họ vui mừng khôn xiết, cứ tưởng rằng từ nay mình sẽ có nhà. hắn còn theo một lão tiên sinh trong núi học chữ.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chẳng bao lâu sau đã có người buộc bọn họ xuống núi "làm ăn", ai không nghe lời hoặc làm không được việc thì sẽ không có cơm ăn, chỉ có thể lấy tiền trộm được dâng lên cho gã cầm đầu thì mới có thể được ăn no.
Để được ăn no bụng, bọn cướp bảo hắn làm gì thì hắn làm cái đó, hắn không biết lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ muốn sống sót mà thôi.
Lão tiên sinh dạy chữ cho hắn từng thở dài bảo hắn, "Làm bậy rồi, cháu là đứa sáng dạ, rất có thiên phú học hành, đáng tiếc quá."
hắn không cảm thấy đáng tiếc, biết chữ thì có ích lợi gì? Kẻ cướp không cần biết chữ, nhanh nhẹn, liều lĩnh, không sợ chết, biết nghĩa khí giang hồ là đủ rồi. hắn từng cho rằng đời này hắn sẽ không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của bọn cướp này, sau này cũng sẽ trở thành kẻ cướp, mãi đến khi hắn gặp Huyện thái gia Viên đại nhân.
Viên đại nhân đối xử với hắn rất tốt, thấy hắn đáng thương, không để hắn làm sai vặt nữa, bảo hắn làm thư đồng cho thiếu gia, dạy hắn đọc sách, còn định nhận hắn làm con nuôi.
Viên Tam không có cha mẹ, Viên đại nhân chính là cha hắn!
Nhưng hắn lại làm Viên đại nhân thất vọng, hắn làm thiếu gia Viên gia bị thương, thái thái hận hắn thấu xương, hắn chẳng có mặt mũi nào ở lại phủ Trường Sa. Chỉ dựa vào hai cái đùi, hắn trèo đèo lội suối tới tận phủ Võ Xương, hắn nghĩ từ đây hắn sẽ nỗ lực học hành cho tới khi công thành danh toại, áo gấm về quê, khiến Viên đại nhân vui mừng...
Ở đây không có ai biết quá khứ của hắn, hắn có rất nhiều bạn mới, còn thành công lấy lòng được một lão đại hào phóng đầy nghĩa khí, mọi thức đều thật tốt đẹp...
Nhưng mà bọn Lão Lục lại xuất hiện.
Thời khắc nghe tôi tớ Dương gia nói những kẻ bắt có Phó Vân và Dương thiếu gia là người phủ Trường Sa, Viên Tam như rơi xuống hầm băng.
Ác mộng trở thành sự thật, một ngày là kẻ lừa đảo, cả đời vẫn sẽ là kẻ lừa đảo, người như hắn làm gì có tư cách học ở thư viện? Huyện thái gia nhận nuôi hắn vẫn chẳng thay đổi được thân phận ti tiện của hắn.
hắn xong rồi.
...
Bậc thang ướt nhẹp, Phó Vân anh giẫm lên vũng nước bị trượt chân, không đứng vững, người loạng choang.
Viên Tam sửng sốt, vội đưa tay đỡ eo nàng.
Phó Vân anh dựa vào tay hắn đứng lại cho vững, nhìn thẳng hắn, giơ tay vỗ nhẹ lên cánh tay hắn, "Ta biết, ngươi không giống bọn chúng."
Viên Tam không nói gì, tay lại hơi run lên.
Phó Vân anh kéo hắn tiếp tục bước lên bờ, "Ngươi không nên bỏ đi, cứ bỏ đi như thế, sau này người trong thư viện nhớ tới ngươi sẽ chỉ nhớ đến bọn cướp kia, ngươi vĩnh viễn không có cách nào làm lại từ đầu."
Mắt Viên Tam loang loáng nước mắt, cúi đầu, nghèn nghẹn, "Ta từng là kẻ lừa đảo... Kiếp này ta cũng chẳng có cơ hội làm lại nữa rồi."
hắn cần cù đọc sách, nỗ lực làm lại từ đầu, nhưng khoảng thời gian lớn lên trong ổ cướp kia luôn ám ảnh hắn, thỉnh thoảng lại xuất hiện, ngăn cản bước đi của hắn, chỉ cần có ai đó phát hiện ra hắn đã từng có lúc tiếp tay cho bọn chúng, bao nhiêu công sức hắn bỏ ra bấy lâu sẽ bốc hơi trong nháy mắt. hắn từng kỳ vọng có thể dựa vào việc học hành mà có ngày áo gấm về quê, làm rạng rỡ tổ tông, nhưng đó chỉ là một giấc mộng, cả đời này hắn không có cách nào làm nổi.
Đối với hắn mà nói, chuyện học hành và khoa cử giống như trăng trong gương, hoa dưới nước, vốn tưởng rằng sẽ dễ như trở bàn tay nhưng thật ra chỉ là phí công phí sức mà thôi.
Phó Vân anh nhếch môi, "Ai nói thế? Bọn cướp kia chết cả rồi, người Dương gia đã đồng ý với ta xóa hết mọi dấu vết, chết là hết, chẳng có bằng chứng gì hết, ngươi có tên có họ, có xuất thân đàng hoàng, có hiểu biết, có tri thức, có thể viết văn làm thơ, tại sao không thể làm lại từ đầu? Ông trời muốn giao sứ mệnh quan trọng cho một người, nhất định sẽ bắt người nọ phải chịu đựng sự đau khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt. Hoa sen sinh ra trong bùn hôi, từ xưa đến nay vẫn khiến văn nhân yêu mến, tán tụng suốt ngàn năm. Ngươi muốn học hoa sen cắm rễ nơi nước bùn, nở hoa trên mặt nước, khiến người đời phải kinh ngạc xuýt xoa hay muốn chìm sâu dưới đáy, cả đời ngập ngụa trong đống bùn?"
Bên bờ sông, gió bắc thét gào, tạo thành những đợt sóng cao mấy trượng như thể ngàn vạn quân lính đang phẫn nộ, đập thẳng vào bờ tạo thành những tiếng ì oạp như rít gào giận dữ.
Những lời nói của Phó Vân anh còn có khí thế hơn cả những đợt sóng lớn có thể đánh nghiêng tàu bè trên sông kia, từng chữ từng chữ đánh vào lòng Viên Tam như sấm bên tai, khiến hắn tự nhiên có cảm giác bừng tỉnh.
hắn cố giữ bình tĩnh, trong đầu lặp đi lặp lại những lời nàng nói như muốn nuốt trọn từng chữ, đi tới cạnh nàng, "Lão đại, đương nhiên là ta muốn những người khác phải nhìn ta bằng con mắt khác... Nhưng mà học sinh trong thư viện đã biết..."
Phó Vân anh nhướn mày, "Bọn họ có chứng cớ không?"
Viên Tam ngẩn người.
"Ngươi không cần quan tâm tới những lời nói vô thưởng vô phạt hoặc những ánh mắt khác thường của người khác."
đi từng bước về phía đài cao, Phó Vân anh đột nhiên quay lại, nhìn về phía Trường Giang đang cuồn cuộn chảy về hướng đông, dõi mắt nhìn về phía xa.
Ánh mặt trời ấm áp, trời xanh không một gợn mây, trên sông thuyền bè tấp nập, xa xa là những dãy núi trùng điệp, kéo thẳng về phía chân trời, Trường Giang chảy siết không ngừng, lòng sông trải ra vạn trượng.
Gió đông mấy lần thay thời thế, chuyện cũ ngàn đời sóng cuốn đi. [1]
[1] Trích "Mãn giang hồng - Xích Bích hoài cổ" của Đới Phục Cổ.
Sông dài băng chảy về đông, sóng trào cuốn hết anh hùng xưa nay. [2]
[2] Trích "Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ" của Tô Thức. Bản dịch lấy trên thivien.net.
Nàng đứng ở nơi cao, nhìn xuống bến tàu phồn hoa tấp nập, gió thổi vạt áo bay bay, khuôn mặt thanh tú phủ một lớp nắng vàng, "Bọn họ càng khinh thường ngươi, càng hạ thấp ngươi, càng bảo ngươi không thể làm được, ngươi càng phải hiên ngang, ngươi càng phải nỗ lực, càng phải kiên định với mục tiêu, ngươi phải xuất sắc hơn bọn họ, ưu tú hơn bọn họ, ngươi phải đạp bọn họ xuống chân mình. Họ cứ việc phẫn nộ, ghen ghét, không cam lòng, kệ họ, ngươi chỉ cần quan tâm tới việc hướng về phía trước, không được để bản thân mình phân tâm vì những chuyện vụn vặt, ngươi không thay đổi được suy nghĩ của người khác, cũng không thay đổi được quá khứ của ngươi nhưng ngươi có thể thay đổi được cuộc sống sau này của mình, tương lai của ngươi phải do chính ngươi nắm giữ."
Nàng bật cười, nắm tay hướng về phía Trường Giang rộng lớn, "Ngươi định từ bỏ chỉ vì người khác chỉ trỏ bàn tán hay muốn tiếp tục cố gắng, tranh đấu vì chính bản thân mình?"
Sóng vỗ cuồn cuộn, gió lạnh thét gào.
Viên Tam từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, siết chặt nắm tay, nhấn mạnh từng chữ: "Ta muốn thay đổi tương lai của chính mình!"
...
Giang Thành thư viện, phòng làm việc của các giáo thụ.
Các chủ giảng, phó giảng vẫn đang tranh cãi về chuyện Viên Tam.
Cuối cùng mọi người chỉ có thể đề nghị sơn trưởng Khương Bá Xuân đưa ra quyết định.
Khương Bá Xuân trầm ngâm hồi lâu, đứng dậy, cung kính vái lạy trước bàn thờ Khổng Tử, "Thánh nhân đã nói, giáo dục không phân biệt giống nói. Trước đó, chỉ có con em quý tộc mới có tư cách học hành, cũng chỉ có con em quý tộc mới có thể vào triều làm quan, Thánh nhân nhẫn đã phá vỡ rào cản này, mở tư học, chỉ cần là người thực sự muốn học thì đều có thể nhập học. Tùy Đường mở khoa cử thu hút nhân tài, từ đó học sinh nhà nghèo cũng có thể dựa vào tài năng của bản thân để thăng quan tiến chức. Thư viện vốn được lập ra để thu thập, sắp xếp, sửa sang sách vở. Đầu thời Tống, sau nhiều năm chiến loạn, có quá nhiều việc dở dang, triều đình chỉ quan tâm tới việc thu phục non sông, bỏ qua các thành tựu về văn hóa giáo dục. Để đào tạo nhân tài, những nhà nho lớn, các vị học giả, chí sĩ ở địa phương tích cực, khẳng khái quyên tiền, tập hợp sách vở, dựng thư viện, tư học nhờ đó mới phát triển."
Ông ta xoay người, nhìn xung quanh một lượt, lần lượt quan sát từng vị giáo thụ rồi nói tiếp, "Các vị, chúng ta là giáo thụ của thư viện, mong ước cả đời là đào tạo cho đất nước những nhân tài có ích cho nước cho dân, Thời loạn phải lấy võ để ổn định thiên hạ, khi thái bình phải lấy văn hóa làm trọng tâm để trị quốc, do vậy những thành tựu về văn hóa giáo dục là không thể khinh thường. Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, là người ai có thể hoàn hảo, hoàn mỹ, cũng bởi như thế, chúng ta mới phải dạy học sinh đạo lý của Thánh nhân, để các trò ấy biết tốt biết xấu, biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Nếu mỗi người sinh ra trên đời đã là Thánh nhân, không sai lầm bao giờ, vậy thì còn cần học hành sao? Viên Tam khi còn nhỏ đã gặp chuyện bất hạnh như thế, sau đó được Viên huyện lệnh cứu giúp, từ đó muốn làm lại từ đầu, thực lòng mong muốn được học tập, làm gì có việc thiện nào hơn được biết sai mà chịu sửa. Liệu có nên cho hắn một cơ hội để sửa chữa hay không?"
"Quyết định của chúng ta hôm nay sẽ ảnh hưởng tới cả đời Viên Tam."
Ông ta vẫn chưa nói ra quyết định của mình, gần như chỉ muốn cảm khái mà thôi nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ đằng sau những lời nói của ông ta.
Triệu sư gia nhìn trái nhìn phải, nghênh ngang nói: "Viên Tam là con nuôi của Viên gia, thân phận trong sạch, cái chuyện lừa đảo, ăn mày gì đó chỉ là tin đồn chúng ta nghe được mà thôi. Tuy cử chỉ của trò ấy hơi thô lỗ nhưng từ khi vào thư viện tới nay, trò ấy tôn sư trọng đạo, cần cù hiếu học, chưa từng trốn học, chưa từng bắt nạt bạn học, lần thi nào cũng nằm trong những người đứng đầu, thư viện có quy định của thư viện, sao chúng ta có thể vì mấy lời đồn vớ vẩn mà đuổi trò ấy đi?"
Mọi người nhìn nhau, đúng thế, lai lịch của Viên Tam không hề có chứng cứ rõ ràng nào để chứng minh, cho dù họ đã biết được tám chín phần mười là như thế thật, nếu không tại sao Viên Tam lại tự bỏ đi, nhưng mà nói cho cùng không có chứng cứ thì chỉ là tin đồn mà thôi.
Khương Bá Xuân nhìn về phía Triệu sư gia, nhíu mày.
Các vị giáo thụ chụm đầu kề tai bàn tán mấy câu, Lương Tu Kỷ nói: "Viên Tam chưa làm trái với quy định của thư viện, có lẽ nên cho trò ấy tiếp tục ở lại thư viện học tập, chờ điều tra rõ ràng rồi xử lý sau."
Khương Bá Xuân thở dài, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, xua tay, "Thôi cứ như vậy đi."
Chờ tới khi những người khác lục tục rời đi, Khương Bá Xuân mới gọi Triệu sư gia lại, "Dù trong quá khứ Viên Tam có từng tiếp tay cho bọn cướp hay không, ta vẫn mong muốn cho trò ấy một cơ hội, tại sao Triệu ông lại cắt ngang ý của ta?"
Ý kiến của Triệu sư gia đặt trọng tâm vào điểm quá khứ của Viên Tam vẫn chưa được chứng thực, nhìn thì có vẻ giúp đỡ Viên Tam nhưng thực ra đã làm lãng phí những lời cảm khái vừa rồi của Khương Bá Xuân.
"Sơn trưởng, ta đồng ý với quan điểm với ông." Triệu sư gia vuốt râu cười nhưng rồi lại than thở, "Cơ mà việc lần này vẫn nên che lấp quá khứ là hơn, Viên Tam có tiềm năng, nếu có thể giảm bớt trắc trở cho trò ấy thì nên giảm bớt, nhân tài như thế chẳng phải lúc nào cũng gặp được."
Thư viện có thể tạo đặc cách cho Viên Tam nhưng như thế chẳng khác nào đặt Viên Tam nơi đầu sóng ngọn gió, sẽ bị mọi người dòm ngó, người trẻ tuổi thường nhạy cảm, yếu ớt, chưa chắc đã có thể chịu đựng áp lực lớn như thế. Đối xử đặc biệt với Viên Tam rất có thể sẽ phản tác dụng, như thế ưu đãi của thư viện còn có ích gì nữa. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều chỉ vào mặt Viên Tam mà mắng hắn ngựa quen đường cũ, hắn làm sao mà học tốt được.
Sơn trưởng có ý tốt nhưng cái gì quá cũng không hay, những chuyện như thế này tốt nhất nên nhẹ nhàng cho qua, cố gắng hết sức để giải quyết thật nhanh, tránh để học sinh khác thấy thế mà lại thành ra căm ghét Viên Tam.
Khương Bá Xuân không phải người bảo thủ, suy nghĩ một lát rồi gật đầu, "Cũng phải."
...
Viên Tam được ở lại, có điều phải đổi chỗ ở.
hắn nhất nhất đòi được ở cùng Phó Vân anh nên giờ ở phòng cách vách của Phó Vân Khải.
Sơn trưởng đang lo lắng không biết làm thế nào để khống chế lời đồn trong thư viện, nghe Viên Tam kể chuyện Phó Vân anh đã cổ vũ hắn như thế nào liền đồng ý luôn.
Thứ nhất, đi theo Phó Vân, Viên Tam nhất định có thể nhanh chóng tìm được con đường đúng đắn. Thứ hai, Phó Vân tuổi còn nhỏ nhưng lại cực kỳ có ảnh hưởng tới các học sinh khác, có tấm gương tốt như "y" trước mặt, ông ta tin rằng những học sinh khác cũng sẽ mau chóng mở lòng với Viên Tam một lần nữa. Còn thứ ba à, sau chuyện Phó Vân bị bắt cóc lần trước, sơn trưởng vô cùng hổ thẹn, ông ta cảm thấy xếp "y" ở cùng một viện với Thế tử gia quá nguy hiểm, Viên Tam vào ở có thể bảo vệ cho Phó Vân.
Sau giờ tan học, Phó Vân Khải trở về viện, đi thẳng tới phòng phía bắc tìm người hầu Dương gia để hỏi thăm tin tức. Vừa bước vào sân, hắn đã thấy Phó Vân anh đang đứng dưới tán cây tịch mai nói chuyện với Viên Tam liền tươi cười hớn hở, nhanh chóng chạy về phía nàng, "Vân ca nhi! Đệ về rồi!"
Thấy trên mặt Phó Vân anh có vết thương, hắn sửng sốt, cầm tay nàng nhìn trái nhìn phải, miệng xuýt xoa, liên tục hỏi: "Có đau không? Bọn chúng đánh đệ hả? Còn bị thương chỗ nào nữa không?"
Phó Vân anh chờ Phó Vân Khải hỏi xong mới lắc đầu, "Cửu ca, đệ không sao."
Nàng nhìn sang Viên Tam, "Sau này Viên Tam cũng ở đây, phòng cách vách của huynh không có ai, giờ để hắn vào ở."
Phó Vân Khải há hốc miệng, đến tròng mắt cũng suýt rơi ra ngoài tới nơi.
Viên Tam gãi đầu, "Ngươi đừng hòng đuổi ta ra ngoài, đồ đạc của ta đều dọn sang đây hết rồi!"
Đồ đạc của hắn chính là cái tay nải nhỏ xíu kia, Vương Đại Lang cướp được tay nải, chạy vội xuống tàu, trượt chân ngã một cái, tay nải bung ra, bên trong chỉ có một bộ giấy bút nghiên mực chắp vá lung tung, mấy đôi giày, hai chiếc áo bào.
Giấy bút nghiên mực toàn là do Phó Vân anh cho hắn, giày cũng thế, hai chiếc áo bào, một chiếc là Huyện thái gia cho hắn mà đợt trước bị Phó Vân Khải đốt hỏng, được tú nương của Phó gia sửa lại, chiếc còn lại là do Phó Vân anh đưa hắn để đền bù.
Ngoài dự kiến của Viên Tam, Phó Vân Khải cũng không kiên quyết phản đối chuyện hắn dọn vào ở, chỉ khẽ lẩm bẩm mấy câu rồi tiếp tục lải nhải với Phó Vân anh, tỏ vẻ đáng thương, vỗ vỗ ngực, "Vân ca nhi, làm huynh sợ chết đi được, mấy ngày nay huynh ăn không ngon ngủ không yên, vừa nhắm mắt lại đã mơ thấy ác mộng."
Phó Vân anh xoa đầu hắn, "Sau này sẽ không có chuyện như thế nữa."
Sở Vương đã phái người tiều phu kia tới đây, ông ta bảo là để báo đáp nàng nên đã chọn cho nàng một người võ công cao cường làm hộ vệ, nàng không từ chối.
Hộ vệ là giả, giám thị mới là thật. Chu Hòa Sưởng thân thiết với nàng, Sở Vương thương con nên chắc chắn sẽ lo lắng, không an tâm, vậy nên sắp xếp một người để giám sát nàng, đề phòng nàng làm gì có hại cho Chu Hòa Sưởng.
Tiều phu nọ tên là Kiều Gia, đã từng lên chiến trường đánh giặc, là người nhanh nhẹn, võ công tốt. Tuy hắn tới là để giám thị nàng nhưng để hắn bên cạnh cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Ít ra về sau Phó Vân anh không cần lo tự nhiên bị người ta bắt cóc nữa.
...
Phó Vân anh và Chu Hòa Sưởng bình an trở về, Trần Quỳ mới được nhẹ lòng, thu dọn hành lý, tạm biệt bạn bè, lên thuyền về quê.
Trần Quỳ đi rồi, chuyện đám học sinh quan tâm nhất hiện giờ là ai sẽ tiếp nhận vị trí của hắn, trở thành học trưởng tiếp theo.
Người được ủng hộ nhất là Lý Thuận và Đỗ Gia Trinh, có vài người đề cử Phó Vân anh làm học trưởng nhưng mọi người không ai nghĩ chuyện này sẽ thành sự thật bởi nàng còn quá nhỏ, vào thư viện chưa được bao lâu.
Hôm nay, Khương Bá Xuân tuyên bố trước mặt mọi người rằng ngày hôm sau sẽ công bố người được chọn làm học trưởng trước giờ đọc đồng thanh buổi sáng.
Đám học sinh tò mò, dò hỏi khắp nơi xem các giáo sư chọn ai, có người lén lút mở sòng cá cược sau lưng các thầy, để các học sinh khác đặt cửa.
Phó Vân Khải và Viên Tam đều đặt cho Phó Vân anh, Chu Hòa Sưởng thấy trò này vui nên cũng tham gia, đặt hẳn một thỏi bạc.
Tuy Trần Quỳ từng ám chỉ với Phó Vân anh rằng các giáo thụ mong muốn nàng đảm nhiệm chức học trưởng này nhưng chuyện gì cũng có thể thay đổi, nàng không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, Đỗ Gia Trinh có khiêu khích ra sao, nàng cũng chỉ mỉm cười đáp lại.
Hôm sau trời âm u, mây dày cuồn cuộn, gió Bắc thổi dọc hành lang phát ra tiếng ô ô thê lương.
Phó Vân anh ngủ dậy rửa mặt chải đầu, Chu Hòa Sưởng ở cùng viện với nàng nên nàng cũng được tôi tớ Dương gia hầu hạ chu đáo, hôm nào cũng mang nước ấm tới cho nàng từ sáng sớm, Phó Vân Khải và Viên Tam cũng được hưởng ké, không cần phải chạy tới nhà bếp giành giật nước ấm nữa.
Trời tờ mờ sáng, nàng đốt đèn đọc sách một lát, nghe thấy tiếng chuông vang lên liền đứng dậy đi về khu phía đông.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Viên Tam và Phó Vân Khải cũng đã dậy, hai người đang quay lưng vào nhau ngồi trong sân đọc sách, có vẻ đang thầm phân cao thấp.
Sau khi Viên Tam trở lại thư viện, cuộc sống cũng không được tốt lắm, các thầy vẫn đối xử với hắn như cũ nhưng đám học sinh vẫn luôn có vài người không thích hắn, cứ nhìn thấy hắn là lại buông lời châm chọc, chỉ cây dâu mắng cây hòe (nói bóng gió).
hắn làm như thể không hiểu những lời móc máy của đối phương, hoàn toàn tập trung vào việc học hành.
Khương Bá Xuân vô cùng vui mừng, trước kia ông ta còn lo Viên Tam cục tính, sẽ đánh nhau với người khác, nhưng sau vài lần thấy hắn làm lơ sự châm chọc của bọn họ, tập trung học hành thì cũng an tâm, Phó Vân là thầy tốt bạn hiền của hắn, cứ thế này Viên Tam về sau chắc chắn là tiền đồ vô lượng.
Viên Tam và Phó Vân Khải vốn thích kèn cựa nhau, giờ ở cùng nhau lại càng hay tiếp xúc với nhau hơn, Phó Vân anh cũng không can thiệp, để bọn họ tự ganh đua.
Ba người sắp xếp sách vở, đi về khu phía đông tập hợp với mọi người. Từ trước tới nay Chu Hòa Sưởng vẫn luôn ngủ tới tận lúc mặt trời lên cao mới dậy, tới thư viện đơn giản là để chơi cho vui. Mọi người vừa hâm mộ vừa ghen ghét nên bình thường, đặc biệt là những ngày gió rét mà còn phải dậy sớm, bọn họ sẽ cố gắng hết sức không đề cập tới hắn, nếu không chính bản thân người nói cũng sẽ tức chết đi được.
Đợi tới khi học sinh đã tập hợp đông đủ, sơn trưởng đi tới đài cao trước khu phía đông, vẫy tay ý bảo mọi người trật tự.
Học sinh đứng dưới ngừng bàn tán, ngẩng đầu nhìn sơn trưởng, chờ ông ta tuyên bố người được chọn.
Ánh mắt Khương Bá Xuân quét một vòng, cuối cùng nhìn thẳng Phó Vân anh đang lẫn trong đám người, nói ra một cái tên: "Lý Thuận."
Mọi người im phăng phắc, sau đó có mấy tiếng cười đầy thiện ý vang lên, mấy người đứng cạnh Lý Thuận xô đẩy, thúc giục hắn lên đài.
Mặt Lý Thuận đỏ bừng, từ từ bước lên đài trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Viên Tam khẽ mắng một tiếng, "Sao không phải Vân ca nhi? Ta thấy lão đại giỏi hơn hắn nhiều."
Phó Vân Khải lườm hắn một cái, cảm thấy hắn vừa cướp lời thoại của mình.
Phó Vân anh mặt không đổi sắc, khẽ nói: "Được rồi, đừng nói như thế, Lý Thuận học huynh được nhiều học sinh yêu quý, công bằng, chính trực, trung hậu, thật thà, làm gì cũng vì mục đích chung."
Kết quả lần này không giống với ám chỉ của Trần Quỳ, nàng hơi ngạc nhiên, đương nhiên cũng hơi thất vọng một chút, nhưng cũng không đến mức hồn xiêu phách lạc như Đỗ Gia Trinh đứng cách đó không xa.
Viên Tam cười hề hề nói: "Ta biết rồi, những lời này ta chỉ lén nói sau lưng thôi, thấy ta xảo quyệt chưa, nhất định sẽ không khiến lão đại mang tiếng."
Phó Vân anh mỉm cười.
Phó Vân Khải cướp lời: "Huynh cũng thế, Vân ca nhi, trong lòng huynh, đệ là người giỏi nhất!"
Ba người đang cười đùa khe khẽ bỗng nhiên cảm thấy không khí hình như hơi kì lạ.
Học sinh xung quanh không ai nói gì, trên đài, Khương Bá Xuân và các vị giáo thụ khác cũng chẳng nói một lời, khắp sân nhanh chóng yên tĩnh rồi trở nên lặng ngắt như tờ.
Phó Vân anh có thể nghe thấy tiếng hít thở đầy áp lực của mấy học sinh xung quanh, tới một phiến lá khô bay theo gió, rơi xuống phiến đá xanh cũng phát ra tiếng động nho nhỏ.
Tất cả mọi người đều đang nhìn nàng trân trân, nghẹn họng không nói nên lời, sắc mặt kì lại, hình như có chuyện gì không thể tin được vừa xảy ra.
Biểu hiện của Đỗ Gia Trinh là quái dị nhất, miệng run run, mắt trợn trừng, mí mắt như sắp lật lên tới nơi rồi.
Nàng ngẩng đầu lên.
trên đài cao, Khương Bá Xuân đang nhìn nàng, ánh mắt từ ái, mỉm cười nhắc lại lời nói khi nãy của ông ta một lần nữa: "Phó Vân có khả năng học tập ưu tú, rất am hiểu về chế nghệ, luôn đào sâu suy nghĩ, có thành tựu nhất định về việc làm văn, được các giáo thụ nhất trí đề cử, từ hôm nay trở đi, giao cho Phó Vân vị trí trợ giáo về chế nghệ của thư viện."
không gian yên tĩnh tới đáng sợ, đến cả những cơn gió khi nãy còn thổi ô ô dường như cũng cảm nhận được không khí kì quái này, đột nhiên yên tĩnh hẳn.
"Hay quá!"
Viên Tam là người đầu tiên lấy lại phản ứng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Những học sinh còn lại như vừa bừng tỉnh từ trong mộng, lát sau, tiếng vỗ tay vang lên thấu tận trời xanh.
một biển ánh mắt bao gồm đủ loại cảm xúc đang rót cả về phía nàng: bất ngờ, ghen ghét, hoài nghi, căm ghét, thù hằn, chia vui, thiện ý... Tất cả như thể một đại dương mênh mông, sóng dâng cuồn cuộn, khí thế dào dạt, mãnh liệt cuốn ào ào dội vào Phó Vân anh.
Nàng cố giữ bình tĩnh, chậm ra đi từ bước một về phía trước trong những cái nhìn chăm chú của mọi người.
Học sinh phía trước tự động tách ra tạo thành một con đường, nhìn theo bóng nàng bước lên đài.
Nàng đứng ở nơi cao, nhìn quanh một lượt rồi cười nói: "Được các thầy yêu thương tin tưởng, học sinh nhất định sẽ dốc hết sức mình, không phụ lòng tin của các thầy."
Tại giờ khắc này, tất cả các học sinh đều cảm thấy hơi rùng mình, tại sao lại có cảm giác... không ổn cho lắm nhỉ?
Lời tác giả:
Từ "trợ giáo" xuất hiện từ rất sớm, dưới triều Tây Tấn, là chức vụ chính thức. Sau này châu học cũng có chức trợ giáo.
Editor: Có thể bạn đã quên Chế nghệ là chỉ việc viết văn bát cổ mà từ đầu đến giờ mình luôn để là văn giải đề cho dễ hiểu.
Đám bạn thân chí cốt đã tụ tập về đường Đinh hết rồi.
Viên Tam cúi đầu, giọng khàn khàn.
trên bến tàu đã tanh thì chớ, mùi dưới khoang thuyền lại càng khó chịu hơn, mùi mồ hôi, mùi chân thối, mùi dưa chua lòm, mùi thịt muối thum thủm, có người còn mang theo hai gánh cá muối lên thuyền, gió từ sông tấp vào, cả khoang thuyền ngập trong mùi tanh.
Phó Vân anh nhìn Viên Tam, "Ngươi muốn về phủ Trường Sa thật à? Viên Tam, đừng lừa ta."
Nếu hắn có thể trở về phủ Trường Sa vậy thì tại sao lúc trước phải vượt qua hồ Động Đình tới tận phủ Võ Xương đi học. Nhạc Lộc thư viện là đất học ngàn năm, là một trong bốn thư viện lớn nhất trong cả nước, thanh danh chỉ đứng sau Bạch Lộc Động thư viện. Với tư chất của hắn, hẳn là có thể tới học ở Nhạc Lộc thư viện, nhưng hắn lại bỏ gần tìm xa, đi một đôi giày rơm rách tới tận phủ Võ Xương.
Viên Tam ấp úng không nói nên lời, vành mắt đỏ hoe.
"đi, xuống thuyền với ta."
Phó Vân anh đưa mắt ra hiệu cho Vương Đại Lang đang đứng bên cạnh.
Vương Đại Lang hiểu ý, giật tay nải Viên Tam đang ôm trong ngực rồi chạy mất.
"Ngươi!"
Viên Tam giật mình, định lấy lại tay nải nhưng Vương Đại Lang đã chạy xa từ đời nào.
Phó Vân anh giục hắn xuống thuyền, "đi thôi."
Viên Tam cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, ánh mắt lại bắt gặp cổ tay nàng. Nhìn thấy vết máu nhàn nhạt lộ ra dưới lớp băng dày, hắn dường như có thể cảm thấy sự đau đớn trên tay nàng, không dám nhìn tiếp, hắn rùng mình, người cũng co rúm lại.
Phó Vân anh nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn vào ngày thi nhập học, học sinh kiểm tra nghi ngờ hắn mạo danh đi thi, ngăn hắn lại trước cửa, đám học sinh mồm năm miệng mười châm biếm hắn, hắn lạnh lùng nhìn khắp xung quanh một lượt, nắm tay siết chặt. Viên Tam quật cường đến vậy mà cũng nhạy cảm, yếu ớt như thế.
Nàng ngẩng đầu, hất hàm về phía bến tàu, nhấn mạnh, "Ta là lão đại, lời ta nói, ngươi nghe hay không nghe đây?" Nàng nói rồi đi thẳng.
Viên Tam ngập ngừng một lát, như vừa bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, lọc cọc chạy xuống thuyền.
Chu Hòa Sưởng kêu gào bến tàu quá đông người nên đã trèo lên một đài cao bên bờ sông, giơ một tay lên trán, từ xa đã thấy Viên Tam theo Phó Vân anh xuống thuyền rồi đi lên cầu thang lên bờ, vội vàng sai người chạy ra đón.
Phó Vân anh đi ngược lại dòng người, bước lên bậc thang, Viên Tam sợ những thủy thủ cao to rắn chắc kia đi vội đi vàng lại đụng phải nàng nên đi tới chắn trước mặt nàng.
"Lão đại." hắn khẽ gọi, "Ta không cấu kết với bọn Lão Lục, thật đấy, ta đã cắt đứt với bọn họ từ lâu rồi."
...
Viên Tam không biết cha mẹ mình là ai, từ khi biết nói, hắn đã là một thằng ăn mày, chẳng ai cho hắn ăn, không ai cho hắn mặc, hắn đi theo những kẻ ăn mày khác đi khắp hang cùng ngõ hẻm để xin ăn, ban đêm ngủ trong ngôi miếu đổ nát. Mùa đông quá lạnh, thường xuyên có người chết trong lúc ngủ, bọn họ sợ ngủ rồi sẽ chết rét như thế, không dám ngủ, ai lỡ thiếp đi sẽ lập tức bị những người khác đánh thức. Rồi một ngày, bỗng nhiên có mấy người tới, nói sẽ nuôi sống bọn họ, đưa bọn họ lên núi, cho bọn họ ăn cơm, bọn họ vui mừng khôn xiết, cứ tưởng rằng từ nay mình sẽ có nhà. hắn còn theo một lão tiên sinh trong núi học chữ.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chẳng bao lâu sau đã có người buộc bọn họ xuống núi "làm ăn", ai không nghe lời hoặc làm không được việc thì sẽ không có cơm ăn, chỉ có thể lấy tiền trộm được dâng lên cho gã cầm đầu thì mới có thể được ăn no.
Để được ăn no bụng, bọn cướp bảo hắn làm gì thì hắn làm cái đó, hắn không biết lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ muốn sống sót mà thôi.
Lão tiên sinh dạy chữ cho hắn từng thở dài bảo hắn, "Làm bậy rồi, cháu là đứa sáng dạ, rất có thiên phú học hành, đáng tiếc quá."
hắn không cảm thấy đáng tiếc, biết chữ thì có ích lợi gì? Kẻ cướp không cần biết chữ, nhanh nhẹn, liều lĩnh, không sợ chết, biết nghĩa khí giang hồ là đủ rồi. hắn từng cho rằng đời này hắn sẽ không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của bọn cướp này, sau này cũng sẽ trở thành kẻ cướp, mãi đến khi hắn gặp Huyện thái gia Viên đại nhân.
Viên đại nhân đối xử với hắn rất tốt, thấy hắn đáng thương, không để hắn làm sai vặt nữa, bảo hắn làm thư đồng cho thiếu gia, dạy hắn đọc sách, còn định nhận hắn làm con nuôi.
Viên Tam không có cha mẹ, Viên đại nhân chính là cha hắn!
Nhưng hắn lại làm Viên đại nhân thất vọng, hắn làm thiếu gia Viên gia bị thương, thái thái hận hắn thấu xương, hắn chẳng có mặt mũi nào ở lại phủ Trường Sa. Chỉ dựa vào hai cái đùi, hắn trèo đèo lội suối tới tận phủ Võ Xương, hắn nghĩ từ đây hắn sẽ nỗ lực học hành cho tới khi công thành danh toại, áo gấm về quê, khiến Viên đại nhân vui mừng...
Ở đây không có ai biết quá khứ của hắn, hắn có rất nhiều bạn mới, còn thành công lấy lòng được một lão đại hào phóng đầy nghĩa khí, mọi thức đều thật tốt đẹp...
Nhưng mà bọn Lão Lục lại xuất hiện.
Thời khắc nghe tôi tớ Dương gia nói những kẻ bắt có Phó Vân và Dương thiếu gia là người phủ Trường Sa, Viên Tam như rơi xuống hầm băng.
Ác mộng trở thành sự thật, một ngày là kẻ lừa đảo, cả đời vẫn sẽ là kẻ lừa đảo, người như hắn làm gì có tư cách học ở thư viện? Huyện thái gia nhận nuôi hắn vẫn chẳng thay đổi được thân phận ti tiện của hắn.
hắn xong rồi.
...
Bậc thang ướt nhẹp, Phó Vân anh giẫm lên vũng nước bị trượt chân, không đứng vững, người loạng choang.
Viên Tam sửng sốt, vội đưa tay đỡ eo nàng.
Phó Vân anh dựa vào tay hắn đứng lại cho vững, nhìn thẳng hắn, giơ tay vỗ nhẹ lên cánh tay hắn, "Ta biết, ngươi không giống bọn chúng."
Viên Tam không nói gì, tay lại hơi run lên.
Phó Vân anh kéo hắn tiếp tục bước lên bờ, "Ngươi không nên bỏ đi, cứ bỏ đi như thế, sau này người trong thư viện nhớ tới ngươi sẽ chỉ nhớ đến bọn cướp kia, ngươi vĩnh viễn không có cách nào làm lại từ đầu."
Mắt Viên Tam loang loáng nước mắt, cúi đầu, nghèn nghẹn, "Ta từng là kẻ lừa đảo... Kiếp này ta cũng chẳng có cơ hội làm lại nữa rồi."
hắn cần cù đọc sách, nỗ lực làm lại từ đầu, nhưng khoảng thời gian lớn lên trong ổ cướp kia luôn ám ảnh hắn, thỉnh thoảng lại xuất hiện, ngăn cản bước đi của hắn, chỉ cần có ai đó phát hiện ra hắn đã từng có lúc tiếp tay cho bọn chúng, bao nhiêu công sức hắn bỏ ra bấy lâu sẽ bốc hơi trong nháy mắt. hắn từng kỳ vọng có thể dựa vào việc học hành mà có ngày áo gấm về quê, làm rạng rỡ tổ tông, nhưng đó chỉ là một giấc mộng, cả đời này hắn không có cách nào làm nổi.
Đối với hắn mà nói, chuyện học hành và khoa cử giống như trăng trong gương, hoa dưới nước, vốn tưởng rằng sẽ dễ như trở bàn tay nhưng thật ra chỉ là phí công phí sức mà thôi.
Phó Vân anh nhếch môi, "Ai nói thế? Bọn cướp kia chết cả rồi, người Dương gia đã đồng ý với ta xóa hết mọi dấu vết, chết là hết, chẳng có bằng chứng gì hết, ngươi có tên có họ, có xuất thân đàng hoàng, có hiểu biết, có tri thức, có thể viết văn làm thơ, tại sao không thể làm lại từ đầu? Ông trời muốn giao sứ mệnh quan trọng cho một người, nhất định sẽ bắt người nọ phải chịu đựng sự đau khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt. Hoa sen sinh ra trong bùn hôi, từ xưa đến nay vẫn khiến văn nhân yêu mến, tán tụng suốt ngàn năm. Ngươi muốn học hoa sen cắm rễ nơi nước bùn, nở hoa trên mặt nước, khiến người đời phải kinh ngạc xuýt xoa hay muốn chìm sâu dưới đáy, cả đời ngập ngụa trong đống bùn?"
Bên bờ sông, gió bắc thét gào, tạo thành những đợt sóng cao mấy trượng như thể ngàn vạn quân lính đang phẫn nộ, đập thẳng vào bờ tạo thành những tiếng ì oạp như rít gào giận dữ.
Những lời nói của Phó Vân anh còn có khí thế hơn cả những đợt sóng lớn có thể đánh nghiêng tàu bè trên sông kia, từng chữ từng chữ đánh vào lòng Viên Tam như sấm bên tai, khiến hắn tự nhiên có cảm giác bừng tỉnh.
hắn cố giữ bình tĩnh, trong đầu lặp đi lặp lại những lời nàng nói như muốn nuốt trọn từng chữ, đi tới cạnh nàng, "Lão đại, đương nhiên là ta muốn những người khác phải nhìn ta bằng con mắt khác... Nhưng mà học sinh trong thư viện đã biết..."
Phó Vân anh nhướn mày, "Bọn họ có chứng cớ không?"
Viên Tam ngẩn người.
"Ngươi không cần quan tâm tới những lời nói vô thưởng vô phạt hoặc những ánh mắt khác thường của người khác."
đi từng bước về phía đài cao, Phó Vân anh đột nhiên quay lại, nhìn về phía Trường Giang đang cuồn cuộn chảy về hướng đông, dõi mắt nhìn về phía xa.
Ánh mặt trời ấm áp, trời xanh không một gợn mây, trên sông thuyền bè tấp nập, xa xa là những dãy núi trùng điệp, kéo thẳng về phía chân trời, Trường Giang chảy siết không ngừng, lòng sông trải ra vạn trượng.
Gió đông mấy lần thay thời thế, chuyện cũ ngàn đời sóng cuốn đi. [1]
[1] Trích "Mãn giang hồng - Xích Bích hoài cổ" của Đới Phục Cổ.
Sông dài băng chảy về đông, sóng trào cuốn hết anh hùng xưa nay. [2]
[2] Trích "Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ" của Tô Thức. Bản dịch lấy trên thivien.net.
Nàng đứng ở nơi cao, nhìn xuống bến tàu phồn hoa tấp nập, gió thổi vạt áo bay bay, khuôn mặt thanh tú phủ một lớp nắng vàng, "Bọn họ càng khinh thường ngươi, càng hạ thấp ngươi, càng bảo ngươi không thể làm được, ngươi càng phải hiên ngang, ngươi càng phải nỗ lực, càng phải kiên định với mục tiêu, ngươi phải xuất sắc hơn bọn họ, ưu tú hơn bọn họ, ngươi phải đạp bọn họ xuống chân mình. Họ cứ việc phẫn nộ, ghen ghét, không cam lòng, kệ họ, ngươi chỉ cần quan tâm tới việc hướng về phía trước, không được để bản thân mình phân tâm vì những chuyện vụn vặt, ngươi không thay đổi được suy nghĩ của người khác, cũng không thay đổi được quá khứ của ngươi nhưng ngươi có thể thay đổi được cuộc sống sau này của mình, tương lai của ngươi phải do chính ngươi nắm giữ."
Nàng bật cười, nắm tay hướng về phía Trường Giang rộng lớn, "Ngươi định từ bỏ chỉ vì người khác chỉ trỏ bàn tán hay muốn tiếp tục cố gắng, tranh đấu vì chính bản thân mình?"
Sóng vỗ cuồn cuộn, gió lạnh thét gào.
Viên Tam từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, siết chặt nắm tay, nhấn mạnh từng chữ: "Ta muốn thay đổi tương lai của chính mình!"
...
Giang Thành thư viện, phòng làm việc của các giáo thụ.
Các chủ giảng, phó giảng vẫn đang tranh cãi về chuyện Viên Tam.
Cuối cùng mọi người chỉ có thể đề nghị sơn trưởng Khương Bá Xuân đưa ra quyết định.
Khương Bá Xuân trầm ngâm hồi lâu, đứng dậy, cung kính vái lạy trước bàn thờ Khổng Tử, "Thánh nhân đã nói, giáo dục không phân biệt giống nói. Trước đó, chỉ có con em quý tộc mới có tư cách học hành, cũng chỉ có con em quý tộc mới có thể vào triều làm quan, Thánh nhân nhẫn đã phá vỡ rào cản này, mở tư học, chỉ cần là người thực sự muốn học thì đều có thể nhập học. Tùy Đường mở khoa cử thu hút nhân tài, từ đó học sinh nhà nghèo cũng có thể dựa vào tài năng của bản thân để thăng quan tiến chức. Thư viện vốn được lập ra để thu thập, sắp xếp, sửa sang sách vở. Đầu thời Tống, sau nhiều năm chiến loạn, có quá nhiều việc dở dang, triều đình chỉ quan tâm tới việc thu phục non sông, bỏ qua các thành tựu về văn hóa giáo dục. Để đào tạo nhân tài, những nhà nho lớn, các vị học giả, chí sĩ ở địa phương tích cực, khẳng khái quyên tiền, tập hợp sách vở, dựng thư viện, tư học nhờ đó mới phát triển."
Ông ta xoay người, nhìn xung quanh một lượt, lần lượt quan sát từng vị giáo thụ rồi nói tiếp, "Các vị, chúng ta là giáo thụ của thư viện, mong ước cả đời là đào tạo cho đất nước những nhân tài có ích cho nước cho dân, Thời loạn phải lấy võ để ổn định thiên hạ, khi thái bình phải lấy văn hóa làm trọng tâm để trị quốc, do vậy những thành tựu về văn hóa giáo dục là không thể khinh thường. Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, là người ai có thể hoàn hảo, hoàn mỹ, cũng bởi như thế, chúng ta mới phải dạy học sinh đạo lý của Thánh nhân, để các trò ấy biết tốt biết xấu, biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Nếu mỗi người sinh ra trên đời đã là Thánh nhân, không sai lầm bao giờ, vậy thì còn cần học hành sao? Viên Tam khi còn nhỏ đã gặp chuyện bất hạnh như thế, sau đó được Viên huyện lệnh cứu giúp, từ đó muốn làm lại từ đầu, thực lòng mong muốn được học tập, làm gì có việc thiện nào hơn được biết sai mà chịu sửa. Liệu có nên cho hắn một cơ hội để sửa chữa hay không?"
"Quyết định của chúng ta hôm nay sẽ ảnh hưởng tới cả đời Viên Tam."
Ông ta vẫn chưa nói ra quyết định của mình, gần như chỉ muốn cảm khái mà thôi nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ đằng sau những lời nói của ông ta.
Triệu sư gia nhìn trái nhìn phải, nghênh ngang nói: "Viên Tam là con nuôi của Viên gia, thân phận trong sạch, cái chuyện lừa đảo, ăn mày gì đó chỉ là tin đồn chúng ta nghe được mà thôi. Tuy cử chỉ của trò ấy hơi thô lỗ nhưng từ khi vào thư viện tới nay, trò ấy tôn sư trọng đạo, cần cù hiếu học, chưa từng trốn học, chưa từng bắt nạt bạn học, lần thi nào cũng nằm trong những người đứng đầu, thư viện có quy định của thư viện, sao chúng ta có thể vì mấy lời đồn vớ vẩn mà đuổi trò ấy đi?"
Mọi người nhìn nhau, đúng thế, lai lịch của Viên Tam không hề có chứng cứ rõ ràng nào để chứng minh, cho dù họ đã biết được tám chín phần mười là như thế thật, nếu không tại sao Viên Tam lại tự bỏ đi, nhưng mà nói cho cùng không có chứng cứ thì chỉ là tin đồn mà thôi.
Khương Bá Xuân nhìn về phía Triệu sư gia, nhíu mày.
Các vị giáo thụ chụm đầu kề tai bàn tán mấy câu, Lương Tu Kỷ nói: "Viên Tam chưa làm trái với quy định của thư viện, có lẽ nên cho trò ấy tiếp tục ở lại thư viện học tập, chờ điều tra rõ ràng rồi xử lý sau."
Khương Bá Xuân thở dài, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, xua tay, "Thôi cứ như vậy đi."
Chờ tới khi những người khác lục tục rời đi, Khương Bá Xuân mới gọi Triệu sư gia lại, "Dù trong quá khứ Viên Tam có từng tiếp tay cho bọn cướp hay không, ta vẫn mong muốn cho trò ấy một cơ hội, tại sao Triệu ông lại cắt ngang ý của ta?"
Ý kiến của Triệu sư gia đặt trọng tâm vào điểm quá khứ của Viên Tam vẫn chưa được chứng thực, nhìn thì có vẻ giúp đỡ Viên Tam nhưng thực ra đã làm lãng phí những lời cảm khái vừa rồi của Khương Bá Xuân.
"Sơn trưởng, ta đồng ý với quan điểm với ông." Triệu sư gia vuốt râu cười nhưng rồi lại than thở, "Cơ mà việc lần này vẫn nên che lấp quá khứ là hơn, Viên Tam có tiềm năng, nếu có thể giảm bớt trắc trở cho trò ấy thì nên giảm bớt, nhân tài như thế chẳng phải lúc nào cũng gặp được."
Thư viện có thể tạo đặc cách cho Viên Tam nhưng như thế chẳng khác nào đặt Viên Tam nơi đầu sóng ngọn gió, sẽ bị mọi người dòm ngó, người trẻ tuổi thường nhạy cảm, yếu ớt, chưa chắc đã có thể chịu đựng áp lực lớn như thế. Đối xử đặc biệt với Viên Tam rất có thể sẽ phản tác dụng, như thế ưu đãi của thư viện còn có ích gì nữa. Đến lúc đó, tất cả mọi người đều chỉ vào mặt Viên Tam mà mắng hắn ngựa quen đường cũ, hắn làm sao mà học tốt được.
Sơn trưởng có ý tốt nhưng cái gì quá cũng không hay, những chuyện như thế này tốt nhất nên nhẹ nhàng cho qua, cố gắng hết sức để giải quyết thật nhanh, tránh để học sinh khác thấy thế mà lại thành ra căm ghét Viên Tam.
Khương Bá Xuân không phải người bảo thủ, suy nghĩ một lát rồi gật đầu, "Cũng phải."
...
Viên Tam được ở lại, có điều phải đổi chỗ ở.
hắn nhất nhất đòi được ở cùng Phó Vân anh nên giờ ở phòng cách vách của Phó Vân Khải.
Sơn trưởng đang lo lắng không biết làm thế nào để khống chế lời đồn trong thư viện, nghe Viên Tam kể chuyện Phó Vân anh đã cổ vũ hắn như thế nào liền đồng ý luôn.
Thứ nhất, đi theo Phó Vân, Viên Tam nhất định có thể nhanh chóng tìm được con đường đúng đắn. Thứ hai, Phó Vân tuổi còn nhỏ nhưng lại cực kỳ có ảnh hưởng tới các học sinh khác, có tấm gương tốt như "y" trước mặt, ông ta tin rằng những học sinh khác cũng sẽ mau chóng mở lòng với Viên Tam một lần nữa. Còn thứ ba à, sau chuyện Phó Vân bị bắt cóc lần trước, sơn trưởng vô cùng hổ thẹn, ông ta cảm thấy xếp "y" ở cùng một viện với Thế tử gia quá nguy hiểm, Viên Tam vào ở có thể bảo vệ cho Phó Vân.
Sau giờ tan học, Phó Vân Khải trở về viện, đi thẳng tới phòng phía bắc tìm người hầu Dương gia để hỏi thăm tin tức. Vừa bước vào sân, hắn đã thấy Phó Vân anh đang đứng dưới tán cây tịch mai nói chuyện với Viên Tam liền tươi cười hớn hở, nhanh chóng chạy về phía nàng, "Vân ca nhi! Đệ về rồi!"
Thấy trên mặt Phó Vân anh có vết thương, hắn sửng sốt, cầm tay nàng nhìn trái nhìn phải, miệng xuýt xoa, liên tục hỏi: "Có đau không? Bọn chúng đánh đệ hả? Còn bị thương chỗ nào nữa không?"
Phó Vân anh chờ Phó Vân Khải hỏi xong mới lắc đầu, "Cửu ca, đệ không sao."
Nàng nhìn sang Viên Tam, "Sau này Viên Tam cũng ở đây, phòng cách vách của huynh không có ai, giờ để hắn vào ở."
Phó Vân Khải há hốc miệng, đến tròng mắt cũng suýt rơi ra ngoài tới nơi.
Viên Tam gãi đầu, "Ngươi đừng hòng đuổi ta ra ngoài, đồ đạc của ta đều dọn sang đây hết rồi!"
Đồ đạc của hắn chính là cái tay nải nhỏ xíu kia, Vương Đại Lang cướp được tay nải, chạy vội xuống tàu, trượt chân ngã một cái, tay nải bung ra, bên trong chỉ có một bộ giấy bút nghiên mực chắp vá lung tung, mấy đôi giày, hai chiếc áo bào.
Giấy bút nghiên mực toàn là do Phó Vân anh cho hắn, giày cũng thế, hai chiếc áo bào, một chiếc là Huyện thái gia cho hắn mà đợt trước bị Phó Vân Khải đốt hỏng, được tú nương của Phó gia sửa lại, chiếc còn lại là do Phó Vân anh đưa hắn để đền bù.
Ngoài dự kiến của Viên Tam, Phó Vân Khải cũng không kiên quyết phản đối chuyện hắn dọn vào ở, chỉ khẽ lẩm bẩm mấy câu rồi tiếp tục lải nhải với Phó Vân anh, tỏ vẻ đáng thương, vỗ vỗ ngực, "Vân ca nhi, làm huynh sợ chết đi được, mấy ngày nay huynh ăn không ngon ngủ không yên, vừa nhắm mắt lại đã mơ thấy ác mộng."
Phó Vân anh xoa đầu hắn, "Sau này sẽ không có chuyện như thế nữa."
Sở Vương đã phái người tiều phu kia tới đây, ông ta bảo là để báo đáp nàng nên đã chọn cho nàng một người võ công cao cường làm hộ vệ, nàng không từ chối.
Hộ vệ là giả, giám thị mới là thật. Chu Hòa Sưởng thân thiết với nàng, Sở Vương thương con nên chắc chắn sẽ lo lắng, không an tâm, vậy nên sắp xếp một người để giám sát nàng, đề phòng nàng làm gì có hại cho Chu Hòa Sưởng.
Tiều phu nọ tên là Kiều Gia, đã từng lên chiến trường đánh giặc, là người nhanh nhẹn, võ công tốt. Tuy hắn tới là để giám thị nàng nhưng để hắn bên cạnh cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Ít ra về sau Phó Vân anh không cần lo tự nhiên bị người ta bắt cóc nữa.
...
Phó Vân anh và Chu Hòa Sưởng bình an trở về, Trần Quỳ mới được nhẹ lòng, thu dọn hành lý, tạm biệt bạn bè, lên thuyền về quê.
Trần Quỳ đi rồi, chuyện đám học sinh quan tâm nhất hiện giờ là ai sẽ tiếp nhận vị trí của hắn, trở thành học trưởng tiếp theo.
Người được ủng hộ nhất là Lý Thuận và Đỗ Gia Trinh, có vài người đề cử Phó Vân anh làm học trưởng nhưng mọi người không ai nghĩ chuyện này sẽ thành sự thật bởi nàng còn quá nhỏ, vào thư viện chưa được bao lâu.
Hôm nay, Khương Bá Xuân tuyên bố trước mặt mọi người rằng ngày hôm sau sẽ công bố người được chọn làm học trưởng trước giờ đọc đồng thanh buổi sáng.
Đám học sinh tò mò, dò hỏi khắp nơi xem các giáo sư chọn ai, có người lén lút mở sòng cá cược sau lưng các thầy, để các học sinh khác đặt cửa.
Phó Vân Khải và Viên Tam đều đặt cho Phó Vân anh, Chu Hòa Sưởng thấy trò này vui nên cũng tham gia, đặt hẳn một thỏi bạc.
Tuy Trần Quỳ từng ám chỉ với Phó Vân anh rằng các giáo thụ mong muốn nàng đảm nhiệm chức học trưởng này nhưng chuyện gì cũng có thể thay đổi, nàng không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, Đỗ Gia Trinh có khiêu khích ra sao, nàng cũng chỉ mỉm cười đáp lại.
Hôm sau trời âm u, mây dày cuồn cuộn, gió Bắc thổi dọc hành lang phát ra tiếng ô ô thê lương.
Phó Vân anh ngủ dậy rửa mặt chải đầu, Chu Hòa Sưởng ở cùng viện với nàng nên nàng cũng được tôi tớ Dương gia hầu hạ chu đáo, hôm nào cũng mang nước ấm tới cho nàng từ sáng sớm, Phó Vân Khải và Viên Tam cũng được hưởng ké, không cần phải chạy tới nhà bếp giành giật nước ấm nữa.
Trời tờ mờ sáng, nàng đốt đèn đọc sách một lát, nghe thấy tiếng chuông vang lên liền đứng dậy đi về khu phía đông.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Viên Tam và Phó Vân Khải cũng đã dậy, hai người đang quay lưng vào nhau ngồi trong sân đọc sách, có vẻ đang thầm phân cao thấp.
Sau khi Viên Tam trở lại thư viện, cuộc sống cũng không được tốt lắm, các thầy vẫn đối xử với hắn như cũ nhưng đám học sinh vẫn luôn có vài người không thích hắn, cứ nhìn thấy hắn là lại buông lời châm chọc, chỉ cây dâu mắng cây hòe (nói bóng gió).
hắn làm như thể không hiểu những lời móc máy của đối phương, hoàn toàn tập trung vào việc học hành.
Khương Bá Xuân vô cùng vui mừng, trước kia ông ta còn lo Viên Tam cục tính, sẽ đánh nhau với người khác, nhưng sau vài lần thấy hắn làm lơ sự châm chọc của bọn họ, tập trung học hành thì cũng an tâm, Phó Vân là thầy tốt bạn hiền của hắn, cứ thế này Viên Tam về sau chắc chắn là tiền đồ vô lượng.
Viên Tam và Phó Vân Khải vốn thích kèn cựa nhau, giờ ở cùng nhau lại càng hay tiếp xúc với nhau hơn, Phó Vân anh cũng không can thiệp, để bọn họ tự ganh đua.
Ba người sắp xếp sách vở, đi về khu phía đông tập hợp với mọi người. Từ trước tới nay Chu Hòa Sưởng vẫn luôn ngủ tới tận lúc mặt trời lên cao mới dậy, tới thư viện đơn giản là để chơi cho vui. Mọi người vừa hâm mộ vừa ghen ghét nên bình thường, đặc biệt là những ngày gió rét mà còn phải dậy sớm, bọn họ sẽ cố gắng hết sức không đề cập tới hắn, nếu không chính bản thân người nói cũng sẽ tức chết đi được.
Đợi tới khi học sinh đã tập hợp đông đủ, sơn trưởng đi tới đài cao trước khu phía đông, vẫy tay ý bảo mọi người trật tự.
Học sinh đứng dưới ngừng bàn tán, ngẩng đầu nhìn sơn trưởng, chờ ông ta tuyên bố người được chọn.
Ánh mắt Khương Bá Xuân quét một vòng, cuối cùng nhìn thẳng Phó Vân anh đang lẫn trong đám người, nói ra một cái tên: "Lý Thuận."
Mọi người im phăng phắc, sau đó có mấy tiếng cười đầy thiện ý vang lên, mấy người đứng cạnh Lý Thuận xô đẩy, thúc giục hắn lên đài.
Mặt Lý Thuận đỏ bừng, từ từ bước lên đài trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Viên Tam khẽ mắng một tiếng, "Sao không phải Vân ca nhi? Ta thấy lão đại giỏi hơn hắn nhiều."
Phó Vân Khải lườm hắn một cái, cảm thấy hắn vừa cướp lời thoại của mình.
Phó Vân anh mặt không đổi sắc, khẽ nói: "Được rồi, đừng nói như thế, Lý Thuận học huynh được nhiều học sinh yêu quý, công bằng, chính trực, trung hậu, thật thà, làm gì cũng vì mục đích chung."
Kết quả lần này không giống với ám chỉ của Trần Quỳ, nàng hơi ngạc nhiên, đương nhiên cũng hơi thất vọng một chút, nhưng cũng không đến mức hồn xiêu phách lạc như Đỗ Gia Trinh đứng cách đó không xa.
Viên Tam cười hề hề nói: "Ta biết rồi, những lời này ta chỉ lén nói sau lưng thôi, thấy ta xảo quyệt chưa, nhất định sẽ không khiến lão đại mang tiếng."
Phó Vân anh mỉm cười.
Phó Vân Khải cướp lời: "Huynh cũng thế, Vân ca nhi, trong lòng huynh, đệ là người giỏi nhất!"
Ba người đang cười đùa khe khẽ bỗng nhiên cảm thấy không khí hình như hơi kì lạ.
Học sinh xung quanh không ai nói gì, trên đài, Khương Bá Xuân và các vị giáo thụ khác cũng chẳng nói một lời, khắp sân nhanh chóng yên tĩnh rồi trở nên lặng ngắt như tờ.
Phó Vân anh có thể nghe thấy tiếng hít thở đầy áp lực của mấy học sinh xung quanh, tới một phiến lá khô bay theo gió, rơi xuống phiến đá xanh cũng phát ra tiếng động nho nhỏ.
Tất cả mọi người đều đang nhìn nàng trân trân, nghẹn họng không nói nên lời, sắc mặt kì lại, hình như có chuyện gì không thể tin được vừa xảy ra.
Biểu hiện của Đỗ Gia Trinh là quái dị nhất, miệng run run, mắt trợn trừng, mí mắt như sắp lật lên tới nơi rồi.
Nàng ngẩng đầu lên.
trên đài cao, Khương Bá Xuân đang nhìn nàng, ánh mắt từ ái, mỉm cười nhắc lại lời nói khi nãy của ông ta một lần nữa: "Phó Vân có khả năng học tập ưu tú, rất am hiểu về chế nghệ, luôn đào sâu suy nghĩ, có thành tựu nhất định về việc làm văn, được các giáo thụ nhất trí đề cử, từ hôm nay trở đi, giao cho Phó Vân vị trí trợ giáo về chế nghệ của thư viện."
không gian yên tĩnh tới đáng sợ, đến cả những cơn gió khi nãy còn thổi ô ô dường như cũng cảm nhận được không khí kì quái này, đột nhiên yên tĩnh hẳn.
"Hay quá!"
Viên Tam là người đầu tiên lấy lại phản ứng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Những học sinh còn lại như vừa bừng tỉnh từ trong mộng, lát sau, tiếng vỗ tay vang lên thấu tận trời xanh.
một biển ánh mắt bao gồm đủ loại cảm xúc đang rót cả về phía nàng: bất ngờ, ghen ghét, hoài nghi, căm ghét, thù hằn, chia vui, thiện ý... Tất cả như thể một đại dương mênh mông, sóng dâng cuồn cuộn, khí thế dào dạt, mãnh liệt cuốn ào ào dội vào Phó Vân anh.
Nàng cố giữ bình tĩnh, chậm ra đi từ bước một về phía trước trong những cái nhìn chăm chú của mọi người.
Học sinh phía trước tự động tách ra tạo thành một con đường, nhìn theo bóng nàng bước lên đài.
Nàng đứng ở nơi cao, nhìn quanh một lượt rồi cười nói: "Được các thầy yêu thương tin tưởng, học sinh nhất định sẽ dốc hết sức mình, không phụ lòng tin của các thầy."
Tại giờ khắc này, tất cả các học sinh đều cảm thấy hơi rùng mình, tại sao lại có cảm giác... không ổn cho lắm nhỉ?
Lời tác giả:
Từ "trợ giáo" xuất hiện từ rất sớm, dưới triều Tây Tấn, là chức vụ chính thức. Sau này châu học cũng có chức trợ giáo.
Editor: Có thể bạn đã quên Chế nghệ là chỉ việc viết văn bát cổ mà từ đầu đến giờ mình luôn để là văn giải đề cho dễ hiểu.
Đám bạn thân chí cốt đã tụ tập về đường Đinh hết rồi.
Bình luận facebook