Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 289
Chương 289: Sau khi độc ác cặn bã thì hóa ra mình chính là thằng hề
Cho dù có biến thành tro tàn thì Tô Lan Huyên vẫn có thể nhận ra giọng nói này.
Tô Lan Huyên quay đầu lại, Tô Lan Ninh đang kiêu ngạo đứng ở phía sau cô, tựa hồ muốn thể hiện ra để cho cô thấy rằng Tô Lan Ninh kia đã trở lại.
Toàn thân của Tô Lan Ninh đều được bao phủ bởi các nhãn hiệu nổi tiếng và dòng chữ “thổ địa bạo chúa” được hiển thị trên khắp cơ thể cô ta.
“Chị à, thật là trùng hợp đó nha. Không ngờ lại là chị” Tô Lan Ninh giả vờ kinh ngạc, giống như chỉ mới nhìn thấy Tô Lan Huyên: “Chị cũng mê đôi giày cao gót đó sao? Từ nhỏ đến lớn sở thích của tôi và chị đều giống y như nhau hà. Chúng ta có cùng tầm nhìn, cùng giống nhau về góc độ thưởng thức, những thứ mà chị thích thì tôi cũng thích”
Đương nhiên Tô Lan Huyên nghe có thể hiểu được rằng Tô Lan Ninh đang muốn nói tới Sở Lâm Minh.
Tô Lan Huyên giả vờ như không hiểu, cô ngạc nhiên che miệng nói: “Ai da, sao cô lại thầm mến chồng tôi ư? Lúc về tôi nhất định sẽ nói cho Lục Đồng Quân biết, tôi phải truyền đạt lại tâm ý dạt dào của cô.
cho Lục Đồng Quân nghe. Có điều, với khẩu vị của chồng tôi thì chỉ sợ là anh ấy sẽ thấy cô thật chướng mắt đó”
“Ai nói tôi thích Lục Đồng Quân chứ, anh ta chỉ là một kẻ khố rách áo ôm mà thôi. Người tôi đang nói chính là Sở Lâm Minh” Tô Lan Ninh tức giận cười khẩy: “Lục Đồng Quân cũng thật xui xẻo, vừa lấy chị thì đã bị phá sản. Chị đúng là ngôi sao chổi, ai mà dính trúng chị thì người đó sẽ gặp xui xẻo ngay”
“Vậy thì tốt nhất là cô nên tránh xa tôi ra, cẩn thận bị dính xui xẻo vào người đó. Không khéo lại vào tù ngồi tù mấy năm như chơi” Tô Lan Huyên thờ ơ đáp trả lại cô ta: “Đúng rồi, loại rác rưởi như Sở Lâm Minh thì cũng chỉ có loại người như cô thích anh ta mà thôi. Khẩu vị của tôi không nặng như của cô”
“Tô Lan Huyên, nhà họ Lục đã phá sản rồi mà chị còn kiêu ngạo như vậy à. Bây giờ tôi đã là con gái nhà họ Chu rồi, tôi đã đổi thành họ Chu nên muốn giết chị thì sẽ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi”
Đây là loại điển hình cho kiểu người xem thường người khác.
Qua cầu rút ván.
Tô Lan Huyên bước tới, đứng ở trước mặt Tô Lan Ninh và lạnh lùng.
nói: “Vậy cô thử bóp một cái xem? Tôi không cần biết là cô họ gì nhưng nếu như cô muốn sống một cuộc sống bình yên thì nhìn thấy tôi hãy mau tránh xa chừng nào hay chừng nấy. Bắng không, tôi có bản lĩnh đưa cô ra ngoài thì tôi cũng có bản lĩnh đưa cô vào lại. Nếu cô không tin tôi thì hãy thử xem”
Khí thế uy nghiêm, lời nói lạnh lùng.
Tô Lan Ninh trong tiềm thức sợ hãi lùi lại hai bước.
Khi cô ta nhận ra mình lại bị Tô Lan Huyên làm cho sợ hãi thì Tô Lan Ninh càng thêm tức giận: “Tô Lan Huyên, chị đừng có mà mạnh miệng. Chị cũng không xem lại thân phận hiện giờ của chị là gì sao?
Chỉ dựa vào chị mà còn muốn sẽ đưa tôi vào tù lại à? Nằm mơ đi”
Tô Lan Huyên thở dài: “Tô Lan Ninh, cô đúng là loại người không biết xấu hổ nhất trong số những người mà tôi từng gặp”
Tô Lan Ninh khóc thảm thiết hơn bất cứ ai khác khi cô ta thú nhận và khi cô ta vênh váo tự đắc thì cũng khiến cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi vì tức giận.
Tô Lan Ninh rất thực tế, nâng lên cao và hạ xuống thấp.
“Bớt khua môi múa mép đi. Tô Lan Huyên, nhà họ Lục đã phá sản rồi. Chị có thể mua nổi giày ở đây được sao?” Tô Lan Ninh cười nhạo nói với nhân viên bán hàng: “Mọi người nhìn cho rõ đây, vị này chính là cô chủ của nhà họ Lục đã bị phá sản. Bây giờ chị ta chỉ là một kẻ khố rách áo ôm, tôi cá với mọi người rằng chắc chắn chị ta sẽ không mua bất cứ thứ gì trong cửa hàng của mọi người. Chị ta không thể mua nổi”
Trước đây Lục Đồng Quân đã từng phỏng vấn độc quyền, đương nhiên anh sẽ không công bố cho thế giới biết mình giàu bao nhiêu và đã trả hết nợ hay chưa. Hiện tại, ngoại trừ nhà họ Lý thì không người ngoài nào biết cả Tuy nhiên, trên thế giới thì không một ai lại không biết đến sự phá sản của gia đình họ Lục.
Khi nghe Tô Lan Ninh nói như vậy thì nhân viên bán hàng bắt đầu nhìn Tô Lan Huyên bằng ánh mắt nghỉ ngờ.
Đôi giày mà Tô Lan Huyên thích có giá là hơn ba trăm triệu đấy.
Tô Lan Ninh dương dương tự đắc lấy thẻ ra: “Gói giày lại cho tôi, tôi mua?
Tâm trạng của Tô Lan Ninh rất tốt, đã lâu rồi cô ta không tự đắc như vậy ở trước mặt Tô Lan Huyên nên cuối cùng cô ta cũng có cảm giác được êm xuôi trót lót rồi.
“Dạ, xin chờ một chút ạ”
Nhân viên bán hàng đang chuẩn bị lấy đôi giày thì đúng lúc này Chu Văn Triệt đã trượt xe lăn đi vào: “Tôi muốn mua đôi giày này”
Người bán hàng lúng túng khi nhìn thấy đó là cậu chủ Chu.
Tô Lan Ninh là con gái nhà họ Chu, Chu Văn Triệt cũng là người nhà họ Chu. Bán đôi giày này cho ai cũng sẽ đắc tội với người còn lại Dù là ai đi chăng nữa, cô ta cũng không thể làm mất lòng họ được.
“Đôi giày này là đôi giày duy nhất trong cửa hàng ạ”
“Anh cả, sao anh lại ở đây?” Tô Lan Ninh càng vui mừng hơn khi nhìn thấy Chu Văn Triệt. Lúc trước cô ta đã giật dây Chu Văn Triệt loại trừ Tô Lan Huyên mà Chu Văn Triệt vẫn chưa nhúc nhích. Lần này đụng phải, Chu Văn Triệt lại muốn mua lại đôi giày kia thì có vẻ như anh ta đang dự định mở một cuộc tấn công chống lại Tô Lan Huyên.
“Anh cả à, nếu anh đã muốn đôi giày này thì tại sao em lại muốn tranh với anh chứ? Tô Lan Ninh thay đổi sắc mặt nhanh như chong chóng và nói: “Mau thay anh cả của tôi gói lại đi”
Chu Văn Triệt không nhìn Tô Lan Ninh, mà là nhìn Tô Lan Huyên: “Thử xem có vừa vặn không”
Nhân viên bán hàng đã kịp phản ứng và đưa đôi giày cho Tô Lan Huyên thử.
Tô Lan Huyên nhìn Chu Văn Triệt và Tô Lan Ninh rồi đúng là ngồi xuống thử giày thật.
Hành động của Tô Lan Huyên càng khiến Tô Lan Ninh khinh thường. Cô ta thật sự nghĩ Tô Lan Huyên kiêu ngạo cứng cỏi đến cỡ nào, tình cảm của cô đối với Lục Đồng Quân còn kiên định đến như thế nào. Bây giờ nhà họ Lúc phá sản, Chu Văn Triệt vừa đối tốt với cô mà cô đã mặt dày đón nhận rồi sao?
Tô Lan Ninh cho rằng Tô Lan Huyên chỉ muốn ăn bám nhà họ Chu và là người thích hư danh phù phiếm mà thôi.
Chu Văn Triệt cũng vì hành động của Tô Lan Huyên mà tâm trạng rất tốt.
Tô Lan Huyên đã thử đôi giày và chúng rất vừa vặn. Người bán hàng khen: “Thật là đẹp quá, bàn chân của cô chủ Lục trắng nõn và mảnh mai. Đôi giày này giống như là được thiết kế riêng cho cô vậy đó”
Quả thực khi cô mặc đôi giày vào thì trông rất đẹp.
“Vậy lấy đôi này đi, gói lại cho tôi” Tô Lan Huyên cởi giày ra.
Chu Văn Triệt nghĩ rằng Tô Lan Huyên đã đồng ý để anh ta trả tiền cho cô thì nói với nhân viên bán hàng: “Số tiền đó sẽ được tính vào tài khoản của tôi”
“Dạ, thưa cậu chủ Chu”
Tô Lan Huyên nói: “Cậu chủ Chu à, làm sao có thể bắt anh trả tiền mua giày cho tôi được chứ?”
Tô Lan Ninh châm chọc nói: “Một đôi giày hơn ba trăm triệu đó, nếu không để cho anh cả của tôi trả tiền thì chẳng lế cô còn có thể mua được.. * Tô Lan Ninh còn chưa kịp nói hết câu thì Tô Lan Huyên đã lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho nhân viên bán hàng: “Quẹt thẻ, không có mật khẩu”
Tô Lan Huyên không thích nói mấy chuyện thừa thãi, cô thích tát vào mặt người khác bằng những hành động thiết thực.
Tô Lan Huyên chỉ vào vài mấy đôi giày trên giá giày và nói: “Đôi này, đôi này, đôi kia. Trừ những thứ này ra, gói những thứ còn lại cho tôi. Mỗi loại một màu, cỡ chân là ba mươi sáu. Cám ơn”
Quả thật là hào phóng.
Tô Lan Ninh há hốc mồm ngẩn ra, đó là một tấm thẻ đen, không có giới hạn.
Sắc mặt của Chu Văn Triệt cũng xanh mét.
Nhân viên bán hàng vui mừng khôn xiết, kiềm chế sự vui sướng mà xác nhận lại lần nữa: “Cô chủ Lục, cô có chắc là gói tất cả giày trong cửa hàng không ạ?”
“Cô nghe đúng rồi đó, toàn bộ giày trong cửa hàng” Tô Lan Huyên lắc lắc tấm thẻ đen và tỏ vẻ đau khổ nói: “Trước khi ra ngoài thì ông xã của tôi có căn dặn là nếu hôm nay tôi không tiêu hết ba chục tỷ thì không được phép về nhà. Ai da, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi. Không biết mấy đôi này có đủ ba chục tỷ hay không. Nếu chưa đủ thì lại gói thêm vài túi nữa cho đủ ba chục tỷ”
Đây là một cách để thể hiện sự giàu có.
Người nghèo ngỏ ý rằng họ cũng muốn gặp phải phiền não như thế này.
Tô Lan Ninh sửng sốt, nhịn không được mới hỏi: “Không phải nhà họ Lục phá sản rồi sao? Sao lại có nhiều tiền như vậy chứ?”
“Cô sống bên bờ biển sao? Quản rộng như vậy để làm gì?” Tô Lan Huyên lạnh lùng liếc nhìn Tô Lan Ninh.
Tô Lan Ninh không cam lòng: “Chẳng lẽ chị lại được một người giàu có nào đó thích và cho chị tiền phải không? Cái thẻ đen này không phải Lục Đồng Quân đưa cho chị, đúng không?”
“Còn ai có thể giàu có hơn tôi chứ?”
Bỗng nhiên giọng nói của Lục Đồng Quân từ ngoài cửa truyền đến, anh sải bước về phía Tô Lan Huyên, dang tay ra ôm lấy Tô Lan Huyên rồi nói: “Bà xã à, em mật rồi phải không? Anh đến đón em về nhà”
“Đi mua sắm nên hơi mệt” Tô Lan Huyên nép vào trong vòng tay của Lục Đồng Quân như chú chim nhỏ: “Ông xã à, em đã mua hết giày trong cửa hàng rồi”
“Em thích là được rồi” Lục Đồng Quân nói: “Nếu thương hiệu giày này vừa mắt của em như vậy thì ngày mai anh sẽ thu mua lại công ty này”
“Ông xã, anh thật tốt” Tô Lan Huyên không cho đó là thật, cô chỉ cho rằng Lục Đồng Quân chỉ nói lời này để diễn kịch nên cô mới cùng phối hợp như vậy.
Mãi cho đến ngày hôm sau khi thương hiệu giày được mua lại thì cô mới biết rắng Lục Đồng Quân không hề nói đùa.
Có điều chuyện đó để sau hãy nói vậy.
Sự xuất hiện của Lục Đồng Quân khiến cho Chu Văn Triệt tức giận đến mức đỏ mắt, hai tay của anh ta nắm chặt tay vịn của xe lăn.
Hai chân của anh ta đã bị Lục Đồng Quân làm cho tàn phế.
Cảnh hai người ôm nhau tình tứ càng khiến Chu Văn Triệt cảm thấy khó chịu hơn.
Sau khi trả tiền xong, Lục Đồng Quân dẫn Tô Lan Huyên đi. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt ân ái vô cùng, coi Chu Văn Triệt và Tô Lan Ninh như không khí.
Thì ra họ chính là những chú hề trong vở kịch.
Vốn dĩ Tô Lan Ninh không tin nhưng cho đến ngày hôm sau khi cô †a xem tin tức và biết được thương hiệu đó đã bị mua lại thì cô ta vừa thèm muốn vừa ghen tị Hôm nay thời tiết rất đẹp, Tô Lan Huyên đi giày mới và định đẩy mấy đứa bé đi phơi nắng.
Đồng thời vào lúc này thì Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa cũng đi ra ngoài.
Tô Lan Huyên hỏi: “Em đi đâu mà sớm như vậy hả?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, phải đi báo danh chứ”
Ngày đầu tiên đi làm nên Lâu Yến Vy có vẻ háo hức, mãi cho đến khi vào trong cục và nhìn thấy Vạn Hoài Bắc cũng ở đó thì tâm trạng của cô ta lại không được vui vẻ cho lắm.
Cho dù có biến thành tro tàn thì Tô Lan Huyên vẫn có thể nhận ra giọng nói này.
Tô Lan Huyên quay đầu lại, Tô Lan Ninh đang kiêu ngạo đứng ở phía sau cô, tựa hồ muốn thể hiện ra để cho cô thấy rằng Tô Lan Ninh kia đã trở lại.
Toàn thân của Tô Lan Ninh đều được bao phủ bởi các nhãn hiệu nổi tiếng và dòng chữ “thổ địa bạo chúa” được hiển thị trên khắp cơ thể cô ta.
“Chị à, thật là trùng hợp đó nha. Không ngờ lại là chị” Tô Lan Ninh giả vờ kinh ngạc, giống như chỉ mới nhìn thấy Tô Lan Huyên: “Chị cũng mê đôi giày cao gót đó sao? Từ nhỏ đến lớn sở thích của tôi và chị đều giống y như nhau hà. Chúng ta có cùng tầm nhìn, cùng giống nhau về góc độ thưởng thức, những thứ mà chị thích thì tôi cũng thích”
Đương nhiên Tô Lan Huyên nghe có thể hiểu được rằng Tô Lan Ninh đang muốn nói tới Sở Lâm Minh.
Tô Lan Huyên giả vờ như không hiểu, cô ngạc nhiên che miệng nói: “Ai da, sao cô lại thầm mến chồng tôi ư? Lúc về tôi nhất định sẽ nói cho Lục Đồng Quân biết, tôi phải truyền đạt lại tâm ý dạt dào của cô.
cho Lục Đồng Quân nghe. Có điều, với khẩu vị của chồng tôi thì chỉ sợ là anh ấy sẽ thấy cô thật chướng mắt đó”
“Ai nói tôi thích Lục Đồng Quân chứ, anh ta chỉ là một kẻ khố rách áo ôm mà thôi. Người tôi đang nói chính là Sở Lâm Minh” Tô Lan Ninh tức giận cười khẩy: “Lục Đồng Quân cũng thật xui xẻo, vừa lấy chị thì đã bị phá sản. Chị đúng là ngôi sao chổi, ai mà dính trúng chị thì người đó sẽ gặp xui xẻo ngay”
“Vậy thì tốt nhất là cô nên tránh xa tôi ra, cẩn thận bị dính xui xẻo vào người đó. Không khéo lại vào tù ngồi tù mấy năm như chơi” Tô Lan Huyên thờ ơ đáp trả lại cô ta: “Đúng rồi, loại rác rưởi như Sở Lâm Minh thì cũng chỉ có loại người như cô thích anh ta mà thôi. Khẩu vị của tôi không nặng như của cô”
“Tô Lan Huyên, nhà họ Lục đã phá sản rồi mà chị còn kiêu ngạo như vậy à. Bây giờ tôi đã là con gái nhà họ Chu rồi, tôi đã đổi thành họ Chu nên muốn giết chị thì sẽ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi”
Đây là loại điển hình cho kiểu người xem thường người khác.
Qua cầu rút ván.
Tô Lan Huyên bước tới, đứng ở trước mặt Tô Lan Ninh và lạnh lùng.
nói: “Vậy cô thử bóp một cái xem? Tôi không cần biết là cô họ gì nhưng nếu như cô muốn sống một cuộc sống bình yên thì nhìn thấy tôi hãy mau tránh xa chừng nào hay chừng nấy. Bắng không, tôi có bản lĩnh đưa cô ra ngoài thì tôi cũng có bản lĩnh đưa cô vào lại. Nếu cô không tin tôi thì hãy thử xem”
Khí thế uy nghiêm, lời nói lạnh lùng.
Tô Lan Ninh trong tiềm thức sợ hãi lùi lại hai bước.
Khi cô ta nhận ra mình lại bị Tô Lan Huyên làm cho sợ hãi thì Tô Lan Ninh càng thêm tức giận: “Tô Lan Huyên, chị đừng có mà mạnh miệng. Chị cũng không xem lại thân phận hiện giờ của chị là gì sao?
Chỉ dựa vào chị mà còn muốn sẽ đưa tôi vào tù lại à? Nằm mơ đi”
Tô Lan Huyên thở dài: “Tô Lan Ninh, cô đúng là loại người không biết xấu hổ nhất trong số những người mà tôi từng gặp”
Tô Lan Ninh khóc thảm thiết hơn bất cứ ai khác khi cô ta thú nhận và khi cô ta vênh váo tự đắc thì cũng khiến cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi vì tức giận.
Tô Lan Ninh rất thực tế, nâng lên cao và hạ xuống thấp.
“Bớt khua môi múa mép đi. Tô Lan Huyên, nhà họ Lục đã phá sản rồi. Chị có thể mua nổi giày ở đây được sao?” Tô Lan Ninh cười nhạo nói với nhân viên bán hàng: “Mọi người nhìn cho rõ đây, vị này chính là cô chủ của nhà họ Lục đã bị phá sản. Bây giờ chị ta chỉ là một kẻ khố rách áo ôm, tôi cá với mọi người rằng chắc chắn chị ta sẽ không mua bất cứ thứ gì trong cửa hàng của mọi người. Chị ta không thể mua nổi”
Trước đây Lục Đồng Quân đã từng phỏng vấn độc quyền, đương nhiên anh sẽ không công bố cho thế giới biết mình giàu bao nhiêu và đã trả hết nợ hay chưa. Hiện tại, ngoại trừ nhà họ Lý thì không người ngoài nào biết cả Tuy nhiên, trên thế giới thì không một ai lại không biết đến sự phá sản của gia đình họ Lục.
Khi nghe Tô Lan Ninh nói như vậy thì nhân viên bán hàng bắt đầu nhìn Tô Lan Huyên bằng ánh mắt nghỉ ngờ.
Đôi giày mà Tô Lan Huyên thích có giá là hơn ba trăm triệu đấy.
Tô Lan Ninh dương dương tự đắc lấy thẻ ra: “Gói giày lại cho tôi, tôi mua?
Tâm trạng của Tô Lan Ninh rất tốt, đã lâu rồi cô ta không tự đắc như vậy ở trước mặt Tô Lan Huyên nên cuối cùng cô ta cũng có cảm giác được êm xuôi trót lót rồi.
“Dạ, xin chờ một chút ạ”
Nhân viên bán hàng đang chuẩn bị lấy đôi giày thì đúng lúc này Chu Văn Triệt đã trượt xe lăn đi vào: “Tôi muốn mua đôi giày này”
Người bán hàng lúng túng khi nhìn thấy đó là cậu chủ Chu.
Tô Lan Ninh là con gái nhà họ Chu, Chu Văn Triệt cũng là người nhà họ Chu. Bán đôi giày này cho ai cũng sẽ đắc tội với người còn lại Dù là ai đi chăng nữa, cô ta cũng không thể làm mất lòng họ được.
“Đôi giày này là đôi giày duy nhất trong cửa hàng ạ”
“Anh cả, sao anh lại ở đây?” Tô Lan Ninh càng vui mừng hơn khi nhìn thấy Chu Văn Triệt. Lúc trước cô ta đã giật dây Chu Văn Triệt loại trừ Tô Lan Huyên mà Chu Văn Triệt vẫn chưa nhúc nhích. Lần này đụng phải, Chu Văn Triệt lại muốn mua lại đôi giày kia thì có vẻ như anh ta đang dự định mở một cuộc tấn công chống lại Tô Lan Huyên.
“Anh cả à, nếu anh đã muốn đôi giày này thì tại sao em lại muốn tranh với anh chứ? Tô Lan Ninh thay đổi sắc mặt nhanh như chong chóng và nói: “Mau thay anh cả của tôi gói lại đi”
Chu Văn Triệt không nhìn Tô Lan Ninh, mà là nhìn Tô Lan Huyên: “Thử xem có vừa vặn không”
Nhân viên bán hàng đã kịp phản ứng và đưa đôi giày cho Tô Lan Huyên thử.
Tô Lan Huyên nhìn Chu Văn Triệt và Tô Lan Ninh rồi đúng là ngồi xuống thử giày thật.
Hành động của Tô Lan Huyên càng khiến Tô Lan Ninh khinh thường. Cô ta thật sự nghĩ Tô Lan Huyên kiêu ngạo cứng cỏi đến cỡ nào, tình cảm của cô đối với Lục Đồng Quân còn kiên định đến như thế nào. Bây giờ nhà họ Lúc phá sản, Chu Văn Triệt vừa đối tốt với cô mà cô đã mặt dày đón nhận rồi sao?
Tô Lan Ninh cho rằng Tô Lan Huyên chỉ muốn ăn bám nhà họ Chu và là người thích hư danh phù phiếm mà thôi.
Chu Văn Triệt cũng vì hành động của Tô Lan Huyên mà tâm trạng rất tốt.
Tô Lan Huyên đã thử đôi giày và chúng rất vừa vặn. Người bán hàng khen: “Thật là đẹp quá, bàn chân của cô chủ Lục trắng nõn và mảnh mai. Đôi giày này giống như là được thiết kế riêng cho cô vậy đó”
Quả thực khi cô mặc đôi giày vào thì trông rất đẹp.
“Vậy lấy đôi này đi, gói lại cho tôi” Tô Lan Huyên cởi giày ra.
Chu Văn Triệt nghĩ rằng Tô Lan Huyên đã đồng ý để anh ta trả tiền cho cô thì nói với nhân viên bán hàng: “Số tiền đó sẽ được tính vào tài khoản của tôi”
“Dạ, thưa cậu chủ Chu”
Tô Lan Huyên nói: “Cậu chủ Chu à, làm sao có thể bắt anh trả tiền mua giày cho tôi được chứ?”
Tô Lan Ninh châm chọc nói: “Một đôi giày hơn ba trăm triệu đó, nếu không để cho anh cả của tôi trả tiền thì chẳng lế cô còn có thể mua được.. * Tô Lan Ninh còn chưa kịp nói hết câu thì Tô Lan Huyên đã lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho nhân viên bán hàng: “Quẹt thẻ, không có mật khẩu”
Tô Lan Huyên không thích nói mấy chuyện thừa thãi, cô thích tát vào mặt người khác bằng những hành động thiết thực.
Tô Lan Huyên chỉ vào vài mấy đôi giày trên giá giày và nói: “Đôi này, đôi này, đôi kia. Trừ những thứ này ra, gói những thứ còn lại cho tôi. Mỗi loại một màu, cỡ chân là ba mươi sáu. Cám ơn”
Quả thật là hào phóng.
Tô Lan Ninh há hốc mồm ngẩn ra, đó là một tấm thẻ đen, không có giới hạn.
Sắc mặt của Chu Văn Triệt cũng xanh mét.
Nhân viên bán hàng vui mừng khôn xiết, kiềm chế sự vui sướng mà xác nhận lại lần nữa: “Cô chủ Lục, cô có chắc là gói tất cả giày trong cửa hàng không ạ?”
“Cô nghe đúng rồi đó, toàn bộ giày trong cửa hàng” Tô Lan Huyên lắc lắc tấm thẻ đen và tỏ vẻ đau khổ nói: “Trước khi ra ngoài thì ông xã của tôi có căn dặn là nếu hôm nay tôi không tiêu hết ba chục tỷ thì không được phép về nhà. Ai da, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi. Không biết mấy đôi này có đủ ba chục tỷ hay không. Nếu chưa đủ thì lại gói thêm vài túi nữa cho đủ ba chục tỷ”
Đây là một cách để thể hiện sự giàu có.
Người nghèo ngỏ ý rằng họ cũng muốn gặp phải phiền não như thế này.
Tô Lan Ninh sửng sốt, nhịn không được mới hỏi: “Không phải nhà họ Lục phá sản rồi sao? Sao lại có nhiều tiền như vậy chứ?”
“Cô sống bên bờ biển sao? Quản rộng như vậy để làm gì?” Tô Lan Huyên lạnh lùng liếc nhìn Tô Lan Ninh.
Tô Lan Ninh không cam lòng: “Chẳng lẽ chị lại được một người giàu có nào đó thích và cho chị tiền phải không? Cái thẻ đen này không phải Lục Đồng Quân đưa cho chị, đúng không?”
“Còn ai có thể giàu có hơn tôi chứ?”
Bỗng nhiên giọng nói của Lục Đồng Quân từ ngoài cửa truyền đến, anh sải bước về phía Tô Lan Huyên, dang tay ra ôm lấy Tô Lan Huyên rồi nói: “Bà xã à, em mật rồi phải không? Anh đến đón em về nhà”
“Đi mua sắm nên hơi mệt” Tô Lan Huyên nép vào trong vòng tay của Lục Đồng Quân như chú chim nhỏ: “Ông xã à, em đã mua hết giày trong cửa hàng rồi”
“Em thích là được rồi” Lục Đồng Quân nói: “Nếu thương hiệu giày này vừa mắt của em như vậy thì ngày mai anh sẽ thu mua lại công ty này”
“Ông xã, anh thật tốt” Tô Lan Huyên không cho đó là thật, cô chỉ cho rằng Lục Đồng Quân chỉ nói lời này để diễn kịch nên cô mới cùng phối hợp như vậy.
Mãi cho đến ngày hôm sau khi thương hiệu giày được mua lại thì cô mới biết rắng Lục Đồng Quân không hề nói đùa.
Có điều chuyện đó để sau hãy nói vậy.
Sự xuất hiện của Lục Đồng Quân khiến cho Chu Văn Triệt tức giận đến mức đỏ mắt, hai tay của anh ta nắm chặt tay vịn của xe lăn.
Hai chân của anh ta đã bị Lục Đồng Quân làm cho tàn phế.
Cảnh hai người ôm nhau tình tứ càng khiến Chu Văn Triệt cảm thấy khó chịu hơn.
Sau khi trả tiền xong, Lục Đồng Quân dẫn Tô Lan Huyên đi. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt ân ái vô cùng, coi Chu Văn Triệt và Tô Lan Ninh như không khí.
Thì ra họ chính là những chú hề trong vở kịch.
Vốn dĩ Tô Lan Ninh không tin nhưng cho đến ngày hôm sau khi cô †a xem tin tức và biết được thương hiệu đó đã bị mua lại thì cô ta vừa thèm muốn vừa ghen tị Hôm nay thời tiết rất đẹp, Tô Lan Huyên đi giày mới và định đẩy mấy đứa bé đi phơi nắng.
Đồng thời vào lúc này thì Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa cũng đi ra ngoài.
Tô Lan Huyên hỏi: “Em đi đâu mà sớm như vậy hả?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, phải đi báo danh chứ”
Ngày đầu tiên đi làm nên Lâu Yến Vy có vẻ háo hức, mãi cho đến khi vào trong cục và nhìn thấy Vạn Hoài Bắc cũng ở đó thì tâm trạng của cô ta lại không được vui vẻ cho lắm.