Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 504 Trông thật tội nghiệp.
Bạch Hồng Hoa có bộ dạng nữ thần lạnh lùng, cô ta đã quan sát thấy việc huấn luyện của Bóng Đêm đều là quân sự hóa.
Lâu Yến Vy còn nhận ra một chút: "Hạ Đình, bé gái kia không phải quá nhỏ rồi sao."
Đọc nhanh ở VietWriter
Ở một khoảng cách xa, Lâu Yến Vy không thể nhìn thấy sự xuất hiện của cô gái nhỏ.
Cô bé chạy dọc theo bờ biển, dáng người nhỏ xíu, trông thật tội nghiệp.
Hạ Lăng thỉnh thoảng nhìn lại và nhận thấy rằng cô gái nhỏ đã bị tụt lại phía sau, và sau đó cậu bé chạy tới cùng với cô gái nhỏ.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Anh Lăng, em chạy không được nữa.” Kawaii đau bắp chân ngồi trên mặt đất, “Chân đau quá”
Hạ Lăng ngồi xổm xuống, xoa xoa chân cho Kawaii: "Anh đã không cho em đi theo rồi mà, em không nên theo. Em đi tìm lão Tiết rồi về nghỉ ngơi đi"
“Em muốn ở cùng anh Lăng” Đôi mắt to của Kawaii lấp lóe, giống như cảnh bướm xinh xắn.
Lâu Yến Vy bước tới và nói đùa: "Hạ Lăng, nhỏ vậy mà cũng biết thương vợ rồià."
“Anh Lăng, vợ là gì?” Kawaii ngây thơ hỏi.
Lâu Yến Vy nhìn rõ khuôn mặt của Kawaii và thốt lên: "Kawaii, xinh xắn quá đi mất."
Kawaii cười ngọt ngào: "Chị ơi, sao chị biết em tên Kawaii?"
Lâu Yến Vy: "?" Có ai thực sự đặt cái tên này sao?
"Tên của em là Kawai? Cái tên này rất hợp với em" Lâu Yến Vy không thể không đưa tay ra để chạm vào khuôn mặt của Kawaii.
Hạ Lăng che trước mặt: "Dì nhỏ, đừng sờ loạn"
"Nhóc con, canh giữ thế này, thật đúng là giống cho cáo già của cháu, đều là sư phụ canh giữ vợ"
Tô Lan Huyên muốn xem Hạ Lăng Hạ Bảo huấn luyện như thế nào. "Chị" Tô Hạo Trần bước vào: "Chị ơi, chị đang nhìn gì vậy?" "Sao em lại ở đây? Không phải chị nhờ Hạ Đình đưa em đến căng tin ăn sáng
sao?"
“Vừa rồi Jenny đưa em đi ăn, chị ơi, chị đang xem gì vậy?” Tô Hạo Trần nghiêng người thì thấy máy tính đang chiếu video toàn bộ hòn đảo, có thể thấy rõ mọi người trên đảo đang làm gì.
Mọi người dường như đang bị theo dõi. Vẻ mặt Tô Hạo Trần phức tạp: "Chị ơi, cái này có thể nhìn thấy toàn bộ hòn đảo không?"
“Đúng vậy, mọi thứ trên đảo đều đang được giám sát.” Tô Lan Huyên nhìn Tô Hạo Trần nói: “Bất cứ người nào trên đảo này, bất kể là ai, họ đã và đang làm gì đều có thể nhìn thấy rõ ràng”
Tô Hạo Trần nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, quay đầu lại nhìn thấy Tô Lan Huyên đang nhìn mình, cậu cười nói: "Chị ơi, sao chị lại nhìn em chằm chằm vậy?"
Lâu Yến Vy còn nhận ra một chút: "Hạ Đình, bé gái kia không phải quá nhỏ rồi sao."
Đọc nhanh ở VietWriter
Ở một khoảng cách xa, Lâu Yến Vy không thể nhìn thấy sự xuất hiện của cô gái nhỏ.
Cô bé chạy dọc theo bờ biển, dáng người nhỏ xíu, trông thật tội nghiệp.
Hạ Lăng thỉnh thoảng nhìn lại và nhận thấy rằng cô gái nhỏ đã bị tụt lại phía sau, và sau đó cậu bé chạy tới cùng với cô gái nhỏ.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Anh Lăng, em chạy không được nữa.” Kawaii đau bắp chân ngồi trên mặt đất, “Chân đau quá”
Hạ Lăng ngồi xổm xuống, xoa xoa chân cho Kawaii: "Anh đã không cho em đi theo rồi mà, em không nên theo. Em đi tìm lão Tiết rồi về nghỉ ngơi đi"
“Em muốn ở cùng anh Lăng” Đôi mắt to của Kawaii lấp lóe, giống như cảnh bướm xinh xắn.
Lâu Yến Vy bước tới và nói đùa: "Hạ Lăng, nhỏ vậy mà cũng biết thương vợ rồià."
“Anh Lăng, vợ là gì?” Kawaii ngây thơ hỏi.
Lâu Yến Vy nhìn rõ khuôn mặt của Kawaii và thốt lên: "Kawaii, xinh xắn quá đi mất."
Kawaii cười ngọt ngào: "Chị ơi, sao chị biết em tên Kawaii?"
Lâu Yến Vy: "?" Có ai thực sự đặt cái tên này sao?
"Tên của em là Kawai? Cái tên này rất hợp với em" Lâu Yến Vy không thể không đưa tay ra để chạm vào khuôn mặt của Kawaii.
Hạ Lăng che trước mặt: "Dì nhỏ, đừng sờ loạn"
"Nhóc con, canh giữ thế này, thật đúng là giống cho cáo già của cháu, đều là sư phụ canh giữ vợ"
Tô Lan Huyên muốn xem Hạ Lăng Hạ Bảo huấn luyện như thế nào. "Chị" Tô Hạo Trần bước vào: "Chị ơi, chị đang nhìn gì vậy?" "Sao em lại ở đây? Không phải chị nhờ Hạ Đình đưa em đến căng tin ăn sáng
sao?"
“Vừa rồi Jenny đưa em đi ăn, chị ơi, chị đang xem gì vậy?” Tô Hạo Trần nghiêng người thì thấy máy tính đang chiếu video toàn bộ hòn đảo, có thể thấy rõ mọi người trên đảo đang làm gì.
Mọi người dường như đang bị theo dõi. Vẻ mặt Tô Hạo Trần phức tạp: "Chị ơi, cái này có thể nhìn thấy toàn bộ hòn đảo không?"
“Đúng vậy, mọi thứ trên đảo đều đang được giám sát.” Tô Lan Huyên nhìn Tô Hạo Trần nói: “Bất cứ người nào trên đảo này, bất kể là ai, họ đã và đang làm gì đều có thể nhìn thấy rõ ràng”
Tô Hạo Trần nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, quay đầu lại nhìn thấy Tô Lan Huyên đang nhìn mình, cậu cười nói: "Chị ơi, sao chị lại nhìn em chằm chằm vậy?"
Bình luận facebook