Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 294
Chương 294: Lâu Yến Vy biết chuyện Vạn Hoài Bắc ngăn cản chuyến bay của mình.
Vạn Hoài Bắc đạp ga, may đây là đường một chiều, khoảng ba cây số chỉ có thể đi thẳng.
Rất nhanh, Vạn Hoài Bắc liền thấy xe của Tần Kiều Lam.
Con đường này tổng cộng có ba làn đường, dòng xe đang chạy rất lớn, xe quá nhiều, Vạn Hoài Bắc không có cách nào để đuổi kịp, chỉ có thể đuổi theo ở phía sau.
Lâu Yến Vy nhìn cũng sốt ruột: “Công tử bột, lái qua đi, ép xe cô ta tấp vào đi.”
Vạn Hoài Bắc tập trung tinh thần, nhìn chăm chú xe cộ phía trước: “Bé Bảo đang ở trên xe có ta, siết quá thì chó cùng đường quay lại cắn chủ, bé Bảo sẽ gặp nguy hiểm. Cô yên tâm đi, không lạc mất được đâu.”
Hai mắt Lâu Yến Vy nhìn chằm chằm xe cộ phía trước, nhắn tin cho Bạch Hồng Hoa, cũng gửi cả biển số xe của Tần Kiều Lam qua.
Xe Tần Kiều Lam chạy đến bến tàu, Vạn Hoài Bắc rất nhanh đã nhận ra được ý đồ của Tân Kiều Lam.
Vạn Hoài Bắc đang định gọi điện thoại cho Lục Đồng Quân thì Lục Đồng Quân lại gọi điện tới. Giọng Lục Đồng Quân lộ ra mấy phần nóng nảy: “Bây giờ các người đang ở đâu?”
“Trên cầu vượt” Vạn Hoài Bắc nói: “Lão đại, Tần Kiều Lam đưa bé Bảo tới bến tàu, anh thông báo cho người chặn ở bến tàu đi.”
“Được!”
Không nói dư thừa, Lục Đồng Quân liền cúp điện thoại, lập tức thông báo tất cả người của Bóng Đêm vùng lân cận bến tàu đến bến tàu.
Tô Lan Huyên rất muốn đi nhưng Lục Đồng Quân lại không cho: “Nhiều người đi sẽ loạn mất, em về nhà trước chờ tin đi.”
“Lục Đồng Quân, em rất lo cho bé Bảo” Tô Lan Huyên lòng như lửa đốt.
“Sẽ không sao đâu!” Lục Đồng Quân hôn lên trán Tô Lan Huyên một cái: “Em theo ông nội trở về đi, chuyện bé Bảo tạm thời đừng để lộ ra”
Đây là vì không muốn ông cụ Lục và Trần Hương Thủy lo lắng.
“Được!”
Vạn Hoài Bắc đã theo Tần Kiều Lam suốt một đoạn đường, lúc đến ngã tư, anh ta thấy Tần. Kiều Lam lái qua, đèn xanh chuyển thành đỏ, anh ta đang giảm tốc độ định dừng lại.
Lâu Yến Vy ở bên cạnh kêu lên: “Vượt qua đi.” “Đang đèn đỏ mà”
Lâu Yến Vy tức giận: “Mẹ kiếp, bé Bảo đang trong xe Tần Kiều Lam, anh còn quan tâm đèn xanh đèn đỏ sao.”
Vạn Hoài Bắc bắt đầu tăng tốc vượt qua: “Xin lỗi, thói quen dừng xe đèn đỏ chỗ ngã tư, điều này chứng tỏ tôi là một công dân tuân thủ tốt giao thông.”
Thấy đèn đỏ thì dừng xe, đây là một loại bản năng.
“Tăng tốc cho tôi, nếu anh không làm được thì đổi cho tôi” Lâu Yến Vy quả thực không nhịn được, muốn tự mình lái xe.
Vạn Hoài Bắc cho rằng tốc độ của mình rất nhanh nhưng trong mắt Lâu Yến Vy chỉ là tốc độ của con rùa.
“Đổi cho cô thì không biết bao nhiêu người vô tội sẽ gặp họa” Vạn Hoài Bắc nói: “Đừng lo lắng, Tần Kiều Lam sẽ không làm gì bé Bảo thật đầu, đây là con trai của ông chủ, cô ta không dám đâu.”
“Đây là bảo bối của chị tôi, chỉ và đầu chị ấy cũng đã đau lòng rồi, bây giờ lại còn bị người ta bắt cóc” Lâu Yến Vy lo cho Hạ Bảo, càng giận hành động của Tần Kiều Lam nhiều hơn, đây quá không coi cô ta ra gì, dám phạm tội ngay trước mắt cô ta.
Bây giờ cô ta đang ăn cơm nhà nước nên tuyệt đối sẽ làm tròn bổn phận, bắt người trở về.
Vạn Hoài Bắc theo Tần Kiều Lam đến bến tàu, lưu lượng người ở đây càng lớn hơn, đột nhiên có mười mấy người chạy đến trước xe của Vạn Hoài Bắc, Vạn Hoài Bắc vội vàng cấp bách dừng xe lại.
Đây là một đoàn du lịch, hơn nữa đều là các ông bà già.
Trường đoàn đoàn du lịch dẫn mọi người đi ngồi thuyền, giơ lá cờ rồi gật đầu với Vạn Hoài Bắc một cái, tỏ ý áy náy.
Đảm ông bà già này đi rất chậm, xe Vạn Hoài Bắc chỉ có thể dừng lại, mấy giây liền không thấy tăm hơi xe Tân Kiều Lam đâu.
Tính Lâu Yến Vy nóng nảy liền nhảy xuống xe chạy đuổi theo.
“Lâu Yến Vy” Vạn Hoài Bắc chỉ gọi chứ không hét lên.
Đây là lần đầu tiên anh ta gọi thẳng tên Lâu Yến Vy ngay trước mặt cô ta, bình thường không phải gọi là quỷ dạ xoa thì cũng gọi là cô Lâu.
Vạn Hoài Bắc hoàn toàn không ý thức được, bất tri bất giác, tên anh ta gọi Lâu Yến Vy đã có sự thay đổi.
Sau khi chờ đoàn du lịch đi qua lúc này Vạn Hoài Bắc mới nổ máy lái xe qua.
Có rất nhiều ô tô đang đầu trong bãi đậu xe, Lâu Yến Vy đứng trên bậc thang, hai tay chống nạnh, vừa ngầu vừa phóng khoáng quan sát xung quanh.
Vừa phải chạy một đoạn đường nên mặt Lâu Yến Vy đỏ bừng lên, trong trắng lộ ra màu đỏ, môi đỏ răng trắng, cho dù không trang điểm cũng vô cùng xinh đẹp.
– Khoảnh khắc đó, Vạn Hoài Bắc cảm thấy Lâu Yến Vy còn chói mắt hơn mặt trời, trái tim anh ta liền giống như đang đứng dưới một mặt trời nhỏ, hào quang cao ngất.
Làn gió nhẹ thổi qua làm tóc Lâu Yến Vy bay lộn xộn, cũng có chút nữ tính. “Đúng là gặp quỷ”
Vạn Hoài Bắc lẩm bẩm một tiếng, sao anh ta có thể thấy dáng vẻ quỷ dạ xoa đó đẹp được chứ.
“Anh ngây ngô cái gì vậy, vừa rồi không phải đang ham muốn sắc đẹp bà đây chứ?” Lâu Yến Vy vỗ cửa xe một cái.
Vạn Hoài Bắc thất thần cũng không biết Lâu Yến Vy đã đi tới từ lúc nào.
Vạn Hoài Bắc hoàn hồn, dối lòng nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, loại người nhan sắc trị giá sáu Xu như cô ở công ty điện ảnh và truyền hình của Vạn Quân có đầy”
“Bà đây đáng giá có sáu xu thôi sao? Công tử bột, có phải mắt anh mù rồi không, chắc chắn là anh bị mù rồi hoặc là thẩm mỹ của anh có vấn đề.”
“Dáng vẻ xấu xí không còn gì để cho nói” Vạn Hoài Bắc cũng không cãi nhau với Lâu Yến Vy nữa: “Người đâu?”
“Chạy rồi!” Lúc Lâu Yến Vy đuổi tới đã không thấy người đâu, cũng không nhìn thấy xe.
Vạn Hoài Bắc đỗ xe lại rồi xuống xe: “Đi, lão đại cũng sắp tới rồi, phong tỏa bến tàu này, không tìm được Tần Kiều Lam thì không một chiếc thuyền nào được rời đi.”
Bạch Hồng Hoa cũng đến, mấy người tụ họp ở bến tàu.
Lục Đồng Quân cũng đã tới từ lâu, đám người Bóng Đêm cũng đã phong tỏa bến tàu nhưng đều không thấy Tần Kiều Lam.
Vạn Hoài Bắc nói: “Lão đại, em cảm thấy có người giúp cô ta.”
Đoàn du lịch xuất hiện vừa rồi quá kỳ lạ.
“Đào ba tấc đất tìm cho tôi.” Lục Đồng Quân vẻ mặt lạnh lùng, một biểu cảm khiến không ai dám lại gần.
Hạ Lăng cũng chạy đến theo Hạ Đình Hạ Vân.
Em trai mất tích, anh trai cũng có trách nhiệm.
Hạ Lăng hỏi: “Cha, đã có tung tích của em trai chứ?” Lục Đồng Quân lắc đầu, đưa tay: “Mang máy tính đến đây.” Lúc này lại phải bắt đầu tìm người qua camera giám sát, tiến hành song song.
Hạ Vân đưa máy tính đến.
Hạ Lăng biết Vạn Hoài Bắc để lạc mất người liền hơi oán trách: “Vạn lão nhị, hồi đó cha lấy dũng khí ra ngăn được dì nhỏ đến Moscow, sao bây giờ lại lạc mất…”
Trái tim Vạn Hoài Bắc chợt run lên, liền vội vàng che miệng Hạ Lăng lại, chột dạ cười khan. nói: “Moscow gì chứ, cha không hiểu, Hạ Lăng, con nhớ nhầm rồi.”
Vạn Hoài Bắc lén nháy mắt với Hạ Lăng, dù sao cũng đừng nói lỡ miệng chứ, tiền bịt miệng cũng cầm rồi, cái này thật là không có đạo nghĩa gì.
Đáng tiếc đã muộn mất rồi, Lâu Yến Vy đã nghe được rồi.
“Vạn Hoài Bắc chết tiệt, hóa ra lần trước là anh giở trò” Lâu Yến Vy hận không được rút con dao dài ba mét ra nói: “Đến bây giờ tôi vẫn còn thấy lạ sao chuyến bay đến Moscow lại đều kín chỗ, hóa ra anh chính là tên nhà giàu đã thuê cả máy bay đó” .
Bạch Hồng Hoa nghe được sự thật này cũng hơi kinh ngạc, hỏi một câu: “Vạn Hoài Bắc, anh có ý đồ gì vậy?”
Vì ngăn Lâu Yến Vy đi Moscow mà bao cả máy bay, hành động này rất hấp dẫn.
Bạch Hồng Hoa hiểu Vạn Hoài Bắc, anh chỉ hận không đưa được cho Lâu Yến Vy một chiếc vé máy bay để bay đến bay đến nơi xa nhất có thể mà.
Lâu Yến Vy tức giận: “Đúng vậy, công tử bột, sao anh lại làm vậy? Hôm nay anh không nói rõ lý do thì không xong với bà đây đâu.”
Vạn Hoài Bắc vội vàng núp sau lưng Lục Đồng Quân, tìm kiếm sự che chở, nói: “Quỷ dạ xoa, mấy năm này cô hay gây phiền phức cho tôi chẳng lẽ tôi không được phép gây phiền phức cho cô sao?”
Chỉ vì muốn gây phiền phức cho Lâu Yến Vy? Lời giải thích này… có vẻ có lý.
Lần đó Vạn Hoài Bắc cũng giải thích với Hạ Lăng như vậy.
Trước đó Hạ Lăng không tin nên lần này tất nhiên cũng sẽ không tin, nhưng cậu bé lười vạch trần.
Tìm em trai quan trọng hơn.
Lục Đồng Quân liếc nhìn Vạn Hoài Bắc đang trốn sau lưng: “Mau tìm người đi.”
“Dạ, lão đại” Vạn Hoài Bắc cầu cũng không được liền sảng khoái đáp lại.
Đúng lúc mọi người đang chia nhau đi tìm thì Tần Kiều Lam mặc một chiếc đầm dài, tóc dài bay phấp phới đứng cách đó không xa đi đến chào hỏi mọi người.
“Anh Đồng Quân, anh Vạn Hoài Bắc, các người đều ở đây sao?”
Sự xuất hiện của Tần Kiều Lam khiến cho tất cả mọi người đều chấn động tinh thần.
Vạn Hoài Bắc đạp ga, may đây là đường một chiều, khoảng ba cây số chỉ có thể đi thẳng.
Rất nhanh, Vạn Hoài Bắc liền thấy xe của Tần Kiều Lam.
Con đường này tổng cộng có ba làn đường, dòng xe đang chạy rất lớn, xe quá nhiều, Vạn Hoài Bắc không có cách nào để đuổi kịp, chỉ có thể đuổi theo ở phía sau.
Lâu Yến Vy nhìn cũng sốt ruột: “Công tử bột, lái qua đi, ép xe cô ta tấp vào đi.”
Vạn Hoài Bắc tập trung tinh thần, nhìn chăm chú xe cộ phía trước: “Bé Bảo đang ở trên xe có ta, siết quá thì chó cùng đường quay lại cắn chủ, bé Bảo sẽ gặp nguy hiểm. Cô yên tâm đi, không lạc mất được đâu.”
Hai mắt Lâu Yến Vy nhìn chằm chằm xe cộ phía trước, nhắn tin cho Bạch Hồng Hoa, cũng gửi cả biển số xe của Tần Kiều Lam qua.
Xe Tần Kiều Lam chạy đến bến tàu, Vạn Hoài Bắc rất nhanh đã nhận ra được ý đồ của Tân Kiều Lam.
Vạn Hoài Bắc đang định gọi điện thoại cho Lục Đồng Quân thì Lục Đồng Quân lại gọi điện tới. Giọng Lục Đồng Quân lộ ra mấy phần nóng nảy: “Bây giờ các người đang ở đâu?”
“Trên cầu vượt” Vạn Hoài Bắc nói: “Lão đại, Tần Kiều Lam đưa bé Bảo tới bến tàu, anh thông báo cho người chặn ở bến tàu đi.”
“Được!”
Không nói dư thừa, Lục Đồng Quân liền cúp điện thoại, lập tức thông báo tất cả người của Bóng Đêm vùng lân cận bến tàu đến bến tàu.
Tô Lan Huyên rất muốn đi nhưng Lục Đồng Quân lại không cho: “Nhiều người đi sẽ loạn mất, em về nhà trước chờ tin đi.”
“Lục Đồng Quân, em rất lo cho bé Bảo” Tô Lan Huyên lòng như lửa đốt.
“Sẽ không sao đâu!” Lục Đồng Quân hôn lên trán Tô Lan Huyên một cái: “Em theo ông nội trở về đi, chuyện bé Bảo tạm thời đừng để lộ ra”
Đây là vì không muốn ông cụ Lục và Trần Hương Thủy lo lắng.
“Được!”
Vạn Hoài Bắc đã theo Tần Kiều Lam suốt một đoạn đường, lúc đến ngã tư, anh ta thấy Tần. Kiều Lam lái qua, đèn xanh chuyển thành đỏ, anh ta đang giảm tốc độ định dừng lại.
Lâu Yến Vy ở bên cạnh kêu lên: “Vượt qua đi.” “Đang đèn đỏ mà”
Lâu Yến Vy tức giận: “Mẹ kiếp, bé Bảo đang trong xe Tần Kiều Lam, anh còn quan tâm đèn xanh đèn đỏ sao.”
Vạn Hoài Bắc bắt đầu tăng tốc vượt qua: “Xin lỗi, thói quen dừng xe đèn đỏ chỗ ngã tư, điều này chứng tỏ tôi là một công dân tuân thủ tốt giao thông.”
Thấy đèn đỏ thì dừng xe, đây là một loại bản năng.
“Tăng tốc cho tôi, nếu anh không làm được thì đổi cho tôi” Lâu Yến Vy quả thực không nhịn được, muốn tự mình lái xe.
Vạn Hoài Bắc cho rằng tốc độ của mình rất nhanh nhưng trong mắt Lâu Yến Vy chỉ là tốc độ của con rùa.
“Đổi cho cô thì không biết bao nhiêu người vô tội sẽ gặp họa” Vạn Hoài Bắc nói: “Đừng lo lắng, Tần Kiều Lam sẽ không làm gì bé Bảo thật đầu, đây là con trai của ông chủ, cô ta không dám đâu.”
“Đây là bảo bối của chị tôi, chỉ và đầu chị ấy cũng đã đau lòng rồi, bây giờ lại còn bị người ta bắt cóc” Lâu Yến Vy lo cho Hạ Bảo, càng giận hành động của Tần Kiều Lam nhiều hơn, đây quá không coi cô ta ra gì, dám phạm tội ngay trước mắt cô ta.
Bây giờ cô ta đang ăn cơm nhà nước nên tuyệt đối sẽ làm tròn bổn phận, bắt người trở về.
Vạn Hoài Bắc theo Tần Kiều Lam đến bến tàu, lưu lượng người ở đây càng lớn hơn, đột nhiên có mười mấy người chạy đến trước xe của Vạn Hoài Bắc, Vạn Hoài Bắc vội vàng cấp bách dừng xe lại.
Đây là một đoàn du lịch, hơn nữa đều là các ông bà già.
Trường đoàn đoàn du lịch dẫn mọi người đi ngồi thuyền, giơ lá cờ rồi gật đầu với Vạn Hoài Bắc một cái, tỏ ý áy náy.
Đảm ông bà già này đi rất chậm, xe Vạn Hoài Bắc chỉ có thể dừng lại, mấy giây liền không thấy tăm hơi xe Tân Kiều Lam đâu.
Tính Lâu Yến Vy nóng nảy liền nhảy xuống xe chạy đuổi theo.
“Lâu Yến Vy” Vạn Hoài Bắc chỉ gọi chứ không hét lên.
Đây là lần đầu tiên anh ta gọi thẳng tên Lâu Yến Vy ngay trước mặt cô ta, bình thường không phải gọi là quỷ dạ xoa thì cũng gọi là cô Lâu.
Vạn Hoài Bắc hoàn toàn không ý thức được, bất tri bất giác, tên anh ta gọi Lâu Yến Vy đã có sự thay đổi.
Sau khi chờ đoàn du lịch đi qua lúc này Vạn Hoài Bắc mới nổ máy lái xe qua.
Có rất nhiều ô tô đang đầu trong bãi đậu xe, Lâu Yến Vy đứng trên bậc thang, hai tay chống nạnh, vừa ngầu vừa phóng khoáng quan sát xung quanh.
Vừa phải chạy một đoạn đường nên mặt Lâu Yến Vy đỏ bừng lên, trong trắng lộ ra màu đỏ, môi đỏ răng trắng, cho dù không trang điểm cũng vô cùng xinh đẹp.
– Khoảnh khắc đó, Vạn Hoài Bắc cảm thấy Lâu Yến Vy còn chói mắt hơn mặt trời, trái tim anh ta liền giống như đang đứng dưới một mặt trời nhỏ, hào quang cao ngất.
Làn gió nhẹ thổi qua làm tóc Lâu Yến Vy bay lộn xộn, cũng có chút nữ tính. “Đúng là gặp quỷ”
Vạn Hoài Bắc lẩm bẩm một tiếng, sao anh ta có thể thấy dáng vẻ quỷ dạ xoa đó đẹp được chứ.
“Anh ngây ngô cái gì vậy, vừa rồi không phải đang ham muốn sắc đẹp bà đây chứ?” Lâu Yến Vy vỗ cửa xe một cái.
Vạn Hoài Bắc thất thần cũng không biết Lâu Yến Vy đã đi tới từ lúc nào.
Vạn Hoài Bắc hoàn hồn, dối lòng nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, loại người nhan sắc trị giá sáu Xu như cô ở công ty điện ảnh và truyền hình của Vạn Quân có đầy”
“Bà đây đáng giá có sáu xu thôi sao? Công tử bột, có phải mắt anh mù rồi không, chắc chắn là anh bị mù rồi hoặc là thẩm mỹ của anh có vấn đề.”
“Dáng vẻ xấu xí không còn gì để cho nói” Vạn Hoài Bắc cũng không cãi nhau với Lâu Yến Vy nữa: “Người đâu?”
“Chạy rồi!” Lúc Lâu Yến Vy đuổi tới đã không thấy người đâu, cũng không nhìn thấy xe.
Vạn Hoài Bắc đỗ xe lại rồi xuống xe: “Đi, lão đại cũng sắp tới rồi, phong tỏa bến tàu này, không tìm được Tần Kiều Lam thì không một chiếc thuyền nào được rời đi.”
Bạch Hồng Hoa cũng đến, mấy người tụ họp ở bến tàu.
Lục Đồng Quân cũng đã tới từ lâu, đám người Bóng Đêm cũng đã phong tỏa bến tàu nhưng đều không thấy Tần Kiều Lam.
Vạn Hoài Bắc nói: “Lão đại, em cảm thấy có người giúp cô ta.”
Đoàn du lịch xuất hiện vừa rồi quá kỳ lạ.
“Đào ba tấc đất tìm cho tôi.” Lục Đồng Quân vẻ mặt lạnh lùng, một biểu cảm khiến không ai dám lại gần.
Hạ Lăng cũng chạy đến theo Hạ Đình Hạ Vân.
Em trai mất tích, anh trai cũng có trách nhiệm.
Hạ Lăng hỏi: “Cha, đã có tung tích của em trai chứ?” Lục Đồng Quân lắc đầu, đưa tay: “Mang máy tính đến đây.” Lúc này lại phải bắt đầu tìm người qua camera giám sát, tiến hành song song.
Hạ Vân đưa máy tính đến.
Hạ Lăng biết Vạn Hoài Bắc để lạc mất người liền hơi oán trách: “Vạn lão nhị, hồi đó cha lấy dũng khí ra ngăn được dì nhỏ đến Moscow, sao bây giờ lại lạc mất…”
Trái tim Vạn Hoài Bắc chợt run lên, liền vội vàng che miệng Hạ Lăng lại, chột dạ cười khan. nói: “Moscow gì chứ, cha không hiểu, Hạ Lăng, con nhớ nhầm rồi.”
Vạn Hoài Bắc lén nháy mắt với Hạ Lăng, dù sao cũng đừng nói lỡ miệng chứ, tiền bịt miệng cũng cầm rồi, cái này thật là không có đạo nghĩa gì.
Đáng tiếc đã muộn mất rồi, Lâu Yến Vy đã nghe được rồi.
“Vạn Hoài Bắc chết tiệt, hóa ra lần trước là anh giở trò” Lâu Yến Vy hận không được rút con dao dài ba mét ra nói: “Đến bây giờ tôi vẫn còn thấy lạ sao chuyến bay đến Moscow lại đều kín chỗ, hóa ra anh chính là tên nhà giàu đã thuê cả máy bay đó” .
Bạch Hồng Hoa nghe được sự thật này cũng hơi kinh ngạc, hỏi một câu: “Vạn Hoài Bắc, anh có ý đồ gì vậy?”
Vì ngăn Lâu Yến Vy đi Moscow mà bao cả máy bay, hành động này rất hấp dẫn.
Bạch Hồng Hoa hiểu Vạn Hoài Bắc, anh chỉ hận không đưa được cho Lâu Yến Vy một chiếc vé máy bay để bay đến bay đến nơi xa nhất có thể mà.
Lâu Yến Vy tức giận: “Đúng vậy, công tử bột, sao anh lại làm vậy? Hôm nay anh không nói rõ lý do thì không xong với bà đây đâu.”
Vạn Hoài Bắc vội vàng núp sau lưng Lục Đồng Quân, tìm kiếm sự che chở, nói: “Quỷ dạ xoa, mấy năm này cô hay gây phiền phức cho tôi chẳng lẽ tôi không được phép gây phiền phức cho cô sao?”
Chỉ vì muốn gây phiền phức cho Lâu Yến Vy? Lời giải thích này… có vẻ có lý.
Lần đó Vạn Hoài Bắc cũng giải thích với Hạ Lăng như vậy.
Trước đó Hạ Lăng không tin nên lần này tất nhiên cũng sẽ không tin, nhưng cậu bé lười vạch trần.
Tìm em trai quan trọng hơn.
Lục Đồng Quân liếc nhìn Vạn Hoài Bắc đang trốn sau lưng: “Mau tìm người đi.”
“Dạ, lão đại” Vạn Hoài Bắc cầu cũng không được liền sảng khoái đáp lại.
Đúng lúc mọi người đang chia nhau đi tìm thì Tần Kiều Lam mặc một chiếc đầm dài, tóc dài bay phấp phới đứng cách đó không xa đi đến chào hỏi mọi người.
“Anh Đồng Quân, anh Vạn Hoài Bắc, các người đều ở đây sao?”
Sự xuất hiện của Tần Kiều Lam khiến cho tất cả mọi người đều chấn động tinh thần.