Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Phong thái của nữ chủ nhân nhà họ Lục
Tô Lan Huyên nằm trong lòng Lục Đồng Quân quên mất chống cự, trong mùi tràn đầy mùi hương quen thuộc, lồng ngực rộng lớn ấm áp cũng vô cùng quen thuộc. Tô Lan Huyên ngước mắt nhìn chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của Lục Đồng Quân. Lục Đồng Quân cũng rũ mi mắt đối diện với cô, thời gian như tạm dừng lại, một lần liếc nhìn cả vạn năm, dưới ánh trăng lạnh lùng, tư thế tựa vào nhau của hai người thoạt nhìn rất mờ ám.
Tô Lan Huyên lúng túng nói: “Cậu Lục, mùi sữa tắm trên người anh rất quen thuộc, giống hệt trong nhà tôi.”
Nghe vậy, Lục Đồng Quân hoảng hốt, sợ bị Tô Lan Huyên phát hiện thân phận của mình nên vội ho sặc sụa mấy tiếng để dời lực chú ý của Tô Lan Huyên. Lục Đồng Quân giả vờ bị bệnh bao lâu nay, cực kỳ am hiểu ho khan.
Thấy Lục Đồng Quân ho tới mức không thở nổi, Tô Lan Huyên hoảng sợ, vội vàng vuốt ve lồng ngực giúp anh: “Anh ổn hơn chưa? Sao ho dữ dội vậy?”
“Tôi không… không sao.” Lục Đồng Quân lại ho mấy tiếng, thấy đã đủ rồi, anh cũng dừng lại: “Một lát là ổn thôi, bệnh cũ ấy mà.”
Thấy Lục Đồng Quân thật sự không ho nữa, Tô Lan Huyên mới thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn cánh tay của Lục Đồng Quân: “Vết thương của anh thật sự không sao chứ? Nó còn đang chảy máu kìa.”
Lục Đồng Quân thản nhiên liếc nhìn: “Lát nữa hết chảy ấy mà.”
Tô Lan Huyên: “…”
“Cậu Lục, anh không sợ tôi tiết lộ chuyện anh giả vờ bị què hả?”
Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm vào cô, hỏi lại: “Cô sẽ làm thế sao?”
Tô Lan Huyên ngẩn ra, lắc đầu theo bản năng. Chuyện hèn hạ như vậy, cô sẽ không bao giờ làm. Lúc trước hai người suýt nữa thành vợ chồng, cô bỏ trốn nửa đường, anh ta cũng không truy cứu, hơn nữa sau này còn giúp cô xử lý hôn sự với cậu ngốc nhà họ Phó, cô không thể lấy oán trả ơn.
Lục Đồng Quân nở nụ cười, vươn cặp chân dài lười biếng tựa vào thân cây: “Cô ngồi lại đây cho tôi tựa vào một lát. Tôi hơi mệt.”
“Ừm.” Tô Lan Huyên nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh anh. Chính cô cũng không ý thức được mình rất nghe lời anh.
Tô Lan Huyên ngồi sát bên cạnh Lục Đồng Quân. Anh tựa đầu lên vai cô, nhắm mắt dưỡng thần.
Đêm khuya vắng lặng, Tô Lan Huyên sợ Lục Đồng Quân thật sự ngủ quên thì sẽ rất nguy hiểm, chung quy vết thương của anh còn đang đổ máu, còn chưa biết nơi khác có bị thương hay không, lỡ ngủ rồi không tỉnh dậy được thì sao?
“Cậu Lục, anh đừng ngủ nữa! Chúng ta tán gẫu đi, chờ người của anh tới rồi hẵng ngủ.”
“Tán gẫu gì?” Giọng Lục Đồng Quân trầm lắng, lộ ra chút lười biếng.
“Tán gẫu các cô vợ trước của anh. Họ chết như thế nào vậy?” Tô Lan Huyên thật sự tò mò: “Chẳng lẽ đúng như lời đồn đãi, là bị anh… ấy ấy mà chết?”
Dưới lớp mặt nạ, khóe miệng Lục Đồng Quân cong lên: “Ấy ấy là gì?”
“Thì là ấy ấy.” Thấy Lục Đồng Quân không hiểu, Tô Lan Huyên nói thắng: “Người ta đồn họ bị anh ngược đãi tới chết. Có phải thật sự không?”
Lục Đồng Quân hếch đuôi lông mày: “Cô thấy tôi giống loại người máu lạnh tàn bạo lắm không?”
Tô Lan Huyên còn thật sự quan sát Lục Đồng Quân: “Giống.”
Lục Đồng Quân lười biếng liếc Tô Lan Huyên, không nói một lời. Tô Lan Huyên mới chợt hiểu: “Ý anh là cái chết của họ không phải là do anh gây ra? Vậy thì họ chết như thế nào?”
Lục Đồng Quân trêu đùa: “Cô có muốn gả cho tôi thử không?”
“Không, không được.” Tô Lan Huyên lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi còn muốn sống lâu trăm tuổi.” Cô điên rồi mới đi chịu chết. Vợ của người cầm quyền nhà họ Lục dễ làm lắm hay sao?
Lục Đồng Quân nhắm mắt lại. Hai người đều im lặng, chung quanh yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng lá cây bị gió thổi rơi xuống mặt đất. Trước hôm nay, Tô Lan Huyên thật sự không ngờ có một ngày mình sẽ cùng người cầm quyền nhà họ Lục trốn trong rừng cây tán gẫu.
Không biết đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức Tô Lan Huyên cho rằng Lục Đồng Quân sẽ không nói thêm lời nào nữa, bỗng cô nghe thấy anh lến tiếng: “Ông nội tôi tổng cộng có chín người con trai, năm người con gái. Cha tôi là anh cả của nhà họ Lục, từ nhỏ tôi đã lớn lên bên cạnh ông nội, là người nối nghiệp do ông nội tự tay bồi dưỡng. Dòng dõi cha tôi chỉ có một đứa con trai là tôi. Nếu tôi chết thì sẽ không còn người nối nghiệp, vậy thì chỉ có thể chọn lựa một người trong chi thứ trở thành người thừa kế của nhà họ Lục.” Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!
Tô Lan Huyên không ngờ Lục Đồng Quân lại giải thích chuyện này với mình. Đây cũng được coi là bí mật của hào môn. Tô Lan Huyên lập tức hiểu ra: “Cho nên đám cô chú dì bác của anh đều không muốn anh có con, đương nhiên sẽ làm hại vợ anh, đúng không?”
Theo lời đồn thì Lục Đồng Quân không còn sống được bao lâu, chỉ cần Lục Đồng Quân chết trước khi có con trai thì mục đích của những người này đã thành công. Tô Lan Huyên nuốt nước miếng, giọng nói có phần may mắn: “May mà tôi bỏ trốn nửa chừng, không thì tôi cũng ngủm sớm rồi.”
So với việc nhà họ Lục tranh giành quyền lực, mấy vụ đấu trí đấu dũng của cô với Tô Lan Ninh đều chỉ là trò trẻ con.
Khóe môi Lục Đồng Quân cong lên: “Cô sẽ không chết.”
“Tại sao?” Những người kia đều chết, chẳng lẽ cô còn có thể thắng được mấy ông chú của nhà họ Lục hay sao?
Không chờ Lục Đồng Quân lên tiếng, bỗng có tiếng kêu truyền tới từ nơi xa.
“Lão đại! Lão đại!”
Là Hạ Đình và Hạ Vân tìm đến. Tô Lan Huyên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cũng thấy được Hạ Đình và Hạ Vân.
Đây là lần đầu tiên cô gặp Hạ Đình và Hạ Vân, nhưng cô vẫn sửng sốt, chỉ vì cô cảm thấy hai người này trông quen quen. Hạ Vân có nét giống với Tô Hạo Trần.
“Lão đại.” Hạ Đình Hạ Vân chạy tới. Thấy vết thương trên cánh tay Lục Đồng Quân, Hạ Đình vội đi qua: “Lão đại.”
Tô Lan Huyên vất vả đỡ Lục Đồng Quân đứng dậy: “Các anh mau tới giúp tôi.”
Hạ Đình và Hạ Vân đang định đi qua thì lại thấy Lục Đồng Quân âm thầm ra dấu cho họ, muốn kêu họ tránh ra. Hạ Đình phản ứng rất nhanh: “Phiền cô Tô đỡ lão đại, tôi đi lái xe.” Nói rồi, Hạ Đình kéo Hạ Vân muốn chạy đi.
Tô Lan Huyên hô lên: “Ê, hai anh giúp tôi một tay cái đã chứ…”
Hai người kia đã mất hút.
Hạ Vân chẳng hiểu ra sao, đi theo Hạ Đình được một quãng đường mới hỏi: “Hạ Đình, cô gái kia là ai vậy?”
“Cô gái gì? Đó là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lục, cậu chẳng có ánh mắt gì cả.”
Hạ Vân cả kinh: “Lão đại có tình nhân!”
“Gì mà kinh ngạc?” Hạ Đình trợn trắng mắt nhìn Hạ Vân: “Lão đại của chúng ta có thiếu gái không?” chẳng qua chỉ có mình cô Tô lọt vào mắt của lão đại mà thôi.
Tô Lan Huyên đỡ Lục Đồng Quân vất vả bước đi, sau đó cô mới phản ứng lại: “Anh bị thương ở tay chứ có phải què thật đâu, sao anh không tự đi?”
Lục Đồng Quân nghiêm trang nói: “Chân tôi bị tê, làm phiền cô Tô.”
Tô Lan Huyên: “…”
Lục Đồng Quân không thật sự đè cả người mình lên người Tô Lan Huyên. Anh vươn cánh tay ôm bờ vai Tô Lan Huyên, tựa đầu lên người cô, khập khiễng bước đi. Chiếc xe dừng trên đường quốc lộ, Tô Lan Huyên đỡ anh ngồi vào xe rồi cũng theo lên xe. Nơi này rất hoang vu, cô không ngồi chiếc xe này rời đi, lỡ gặp phải đám người Lục Tử Việt thì sao?
Hạ Đình lái xe, hỏi: “Lão đại, về nhà chính hay về nơi nào?”
Lục Đồng Quân nhắm mắt dưỡng thần: “Về Nam Sơn.”
Khu biệt thự Nam Sơn là khu biệt thự xa hoa đắt tiền nhất thủ đô, người sống ở đây đều có tiền có quyền.
Một tiếng sau, chiếc xe chậm rãi chạy vào một căn biệt thự biệt lập nằm giữa sườn núi trong khu biệt thự Nam Sơn. Đây là lần đầu tiên Tô Lan Huyên tới nơi này. Căn biệt thự khổng lồ như một tòa lâu đài. Biệt thự của nhà họ Tô so với nơi này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Biệt thự này chiếm diện tích hơn mười ngàn mét vuông, xe chạy vào cổng còn phải đi thêm một lúc mới tới trước cửa nhà.
Chiếc xe dừng lại, hàng trăm người hầu đứng ở hai bên, đồng thanh nói: “Cậu Lục.” Trận thế vô cùng hào nhoáng.
Lục Đồng Quân cất bước đi vào nhà, phong thái như quân lâm thiên hạ. Tô Lan Huyên há hốc mồm, định kêu anh ta đưa mình về nhà, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Đồng Quân đã bước vào biệt thự. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Hạ Đình đi tới, cung kính nói: “Cô Tô, lão đại kêu cô vào nhà ăn dùng cơm trước đã.”
Tối nay Tô Lan Huyên còn chưa ăn gì, đúng là rất đói bụng. Nhưng cô sợ mình về quá trễ, lỡ bạn trai mình lo lắng thì sao? Tô Lan Huyên suy đi tính lại, nhìn trận thế này thì có vẻ sẽ không cho cô rời đi, đành phải vào nhà.
Hạ Đình dẫn Tô Lan Huyên vào nhà ăn. Nhà ăn rất rộng lớn, có thể chứa được cả trăm người, trên bàn dài đặt đầy món ngon, chắc phải có tới trên trăm món.
“Nhiều thế này sao ăn hết được?” Chẳng phải lãng phí hay sao?
Hạ Đình nói: “Cô Tô chỉ cần nếm thử mỗi món một ít là được, người hầu sẽ dựa theo sở thích của cô Tô mà loại bỏ những món cô không thích, lần sau những món ăn đó sẽ không tiếp tục xuất hiện trên bàn cơm.”
E là sẽ không có lần sau đâu. Hôm nay cô tới đây đã là ngoài ý muốn.
Ăn một bữa cơm mà có mười mấy người hầu hạ, Tô Lan Huyên thực sự không quen cho lắm. Cô vốn rất đói bụng, nhưng đám người này cứ đứng bên cạnh khiến cô không ăn nổi. Tô Lan Huyên thử thương lượng: “Hạ Đình, hay là anh kêu mấy người này đi làm việc đi, tôi không cần người hầu hạ đâu.”
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng được hầu hạ như thế này, thực sự không quen. Ăn một bữa cơm mà có mấy chục đôi mắt theo dõi mình thì còn khẩu vị gì nữa?
“Đều lui xuống đi.” Giọng nói vang lên từ bên ngoài nhà ăn. Tô Lan Huyên ngoảnh đầu lại, thấy Lục Đồng Quân đã thay đồ thường, phong thái cao quý lẫm liệt, trong đầu cô chợt toát ra một câu: mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. Nếu vết sẹo trên mặt biến mất thì sẽ là người hoàn hảo nhất trên đời này.
Đám người hầu: “Vâng, thưa cậu chủ.”
Hạ Đình: “Vâng, thưa lão đại.”
Lục Đồng Quân đi tới ngồi bên cạnh Tô Lan Huyên. Đám người hầu đều rời đi, nhà ăn rộng lớn chỉ còn mình Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân. Lục Đồng Quân nhìn Tô Lan Huyên: “Đồ ăn không hợp khẩu vị hả? Để tôi kêu nhà bếp nấu món khác.”
“Không cần, mấy món này đều ngon lắm.” Tô Lan Huyên bình tĩnh lại: “Cậu Lục, lát nữa anh có thể kêu người đưa tôi về nhà được không? Hay là đưa đến chân núi cũng được.” Khu biệt thự này căn bản là không có xe taxi, muốn bắt taxi rời đi cũng không được.
“Không được.” Lục Đồng Quân quyết đoán từ chối. Tô Lan Huyên ngẩn ra, không ngờ đối phương lại từ chối nhanh như thế, thật không nể mặt mình.
“Khuya thế này mà tôi còn chưa về, bạn trai tôi sẽ rất lo lắng. Cậu Lục, dù gì đi nữa tôi cũng mới đỡ anh đi một đoạn đường mà.”
Lục Đồng Quân nhàn nhã uống trà. Anh đang bị thương, không thể về nhà trọ, lỡ cho Tô Lan Huyên về nhà thì anh chỉ có thể mượn cớ trốn tránh một hồi.
“Cô cứ yên tâm ở đây ngủ một đêm, sáng mai tôi sẽ kêu Hạ Đình đưa cô về nhà.”
Tô Lan Huyên trợn tròn mắt. Ngủ ở đây một đêm, cô yên tâm được mới là lạ. Nhưng muốn về nhà lại không thực tế. Lục Đồng Quân đã nhượng bộ, mình còn đưa ra yêu cầu nữa thì e rằng sẽ đắc tội anh ta.
Cậu Lục này đúng là sớm nắng chiều mưa, y hệt như trong lời đồn.
Sau bữa tối, người hầu đi tới dẫn Tô Lan Huyên vào phòng ngủ, quần áo thay giặt đều chuẩn bị đầy đủ. Tô Lan Huyên đứng trong phòng, không khỏi thán phục, kẻ có tiền đúng là giàu vô nhân tính! Căn phòng ngủ này rộng hơn một trăm mét vuông, buồng vệ sinh còn rộng hơn cả phòng trọ của cô.
Tính cách của Tô Lan Huyên vốn là được tới đâu hay tới đó, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thằng, đã không đi được thì cứ yên tâm ngủ lại. Tô Lan Huyên cầm di động gửi tin nhắn cho Lục Đồng Quân: đêm nay em có việc bận, sẽ không về nhà ngủ đâu.
Gửi tin nhắn xong, ngay cả Tô Lan Huyên cũng khó tin, thì ra khi có người trong lòng thì cảm giác vướng bận là thế này đây. Hồi trước cô từng yêu đương với Sở Lâm Minh, cho dù xa cách lâu tới mấy cô cũng sẽ không có cảm giác gì, làm chuyện gì cũng không cần báo cáo.
Gửi tin nhắn xong, Tô Lan Huyên vào phòng tắm.
Phòng bên cạnh, Lục Đồng Quân cầm một chiếc di động khác lên, trên màn hình là tin nhắn mà Tô Lan Huyên mới gửi tới.
Tô Lan Huyên lúng túng nói: “Cậu Lục, mùi sữa tắm trên người anh rất quen thuộc, giống hệt trong nhà tôi.”
Nghe vậy, Lục Đồng Quân hoảng hốt, sợ bị Tô Lan Huyên phát hiện thân phận của mình nên vội ho sặc sụa mấy tiếng để dời lực chú ý của Tô Lan Huyên. Lục Đồng Quân giả vờ bị bệnh bao lâu nay, cực kỳ am hiểu ho khan.
Thấy Lục Đồng Quân ho tới mức không thở nổi, Tô Lan Huyên hoảng sợ, vội vàng vuốt ve lồng ngực giúp anh: “Anh ổn hơn chưa? Sao ho dữ dội vậy?”
“Tôi không… không sao.” Lục Đồng Quân lại ho mấy tiếng, thấy đã đủ rồi, anh cũng dừng lại: “Một lát là ổn thôi, bệnh cũ ấy mà.”
Thấy Lục Đồng Quân thật sự không ho nữa, Tô Lan Huyên mới thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn cánh tay của Lục Đồng Quân: “Vết thương của anh thật sự không sao chứ? Nó còn đang chảy máu kìa.”
Lục Đồng Quân thản nhiên liếc nhìn: “Lát nữa hết chảy ấy mà.”
Tô Lan Huyên: “…”
“Cậu Lục, anh không sợ tôi tiết lộ chuyện anh giả vờ bị què hả?”
Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm vào cô, hỏi lại: “Cô sẽ làm thế sao?”
Tô Lan Huyên ngẩn ra, lắc đầu theo bản năng. Chuyện hèn hạ như vậy, cô sẽ không bao giờ làm. Lúc trước hai người suýt nữa thành vợ chồng, cô bỏ trốn nửa đường, anh ta cũng không truy cứu, hơn nữa sau này còn giúp cô xử lý hôn sự với cậu ngốc nhà họ Phó, cô không thể lấy oán trả ơn.
Lục Đồng Quân nở nụ cười, vươn cặp chân dài lười biếng tựa vào thân cây: “Cô ngồi lại đây cho tôi tựa vào một lát. Tôi hơi mệt.”
“Ừm.” Tô Lan Huyên nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh anh. Chính cô cũng không ý thức được mình rất nghe lời anh.
Tô Lan Huyên ngồi sát bên cạnh Lục Đồng Quân. Anh tựa đầu lên vai cô, nhắm mắt dưỡng thần.
Đêm khuya vắng lặng, Tô Lan Huyên sợ Lục Đồng Quân thật sự ngủ quên thì sẽ rất nguy hiểm, chung quy vết thương của anh còn đang đổ máu, còn chưa biết nơi khác có bị thương hay không, lỡ ngủ rồi không tỉnh dậy được thì sao?
“Cậu Lục, anh đừng ngủ nữa! Chúng ta tán gẫu đi, chờ người của anh tới rồi hẵng ngủ.”
“Tán gẫu gì?” Giọng Lục Đồng Quân trầm lắng, lộ ra chút lười biếng.
“Tán gẫu các cô vợ trước của anh. Họ chết như thế nào vậy?” Tô Lan Huyên thật sự tò mò: “Chẳng lẽ đúng như lời đồn đãi, là bị anh… ấy ấy mà chết?”
Dưới lớp mặt nạ, khóe miệng Lục Đồng Quân cong lên: “Ấy ấy là gì?”
“Thì là ấy ấy.” Thấy Lục Đồng Quân không hiểu, Tô Lan Huyên nói thắng: “Người ta đồn họ bị anh ngược đãi tới chết. Có phải thật sự không?”
Lục Đồng Quân hếch đuôi lông mày: “Cô thấy tôi giống loại người máu lạnh tàn bạo lắm không?”
Tô Lan Huyên còn thật sự quan sát Lục Đồng Quân: “Giống.”
Lục Đồng Quân lười biếng liếc Tô Lan Huyên, không nói một lời. Tô Lan Huyên mới chợt hiểu: “Ý anh là cái chết của họ không phải là do anh gây ra? Vậy thì họ chết như thế nào?”
Lục Đồng Quân trêu đùa: “Cô có muốn gả cho tôi thử không?”
“Không, không được.” Tô Lan Huyên lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi còn muốn sống lâu trăm tuổi.” Cô điên rồi mới đi chịu chết. Vợ của người cầm quyền nhà họ Lục dễ làm lắm hay sao?
Lục Đồng Quân nhắm mắt lại. Hai người đều im lặng, chung quanh yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng lá cây bị gió thổi rơi xuống mặt đất. Trước hôm nay, Tô Lan Huyên thật sự không ngờ có một ngày mình sẽ cùng người cầm quyền nhà họ Lục trốn trong rừng cây tán gẫu.
Không biết đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức Tô Lan Huyên cho rằng Lục Đồng Quân sẽ không nói thêm lời nào nữa, bỗng cô nghe thấy anh lến tiếng: “Ông nội tôi tổng cộng có chín người con trai, năm người con gái. Cha tôi là anh cả của nhà họ Lục, từ nhỏ tôi đã lớn lên bên cạnh ông nội, là người nối nghiệp do ông nội tự tay bồi dưỡng. Dòng dõi cha tôi chỉ có một đứa con trai là tôi. Nếu tôi chết thì sẽ không còn người nối nghiệp, vậy thì chỉ có thể chọn lựa một người trong chi thứ trở thành người thừa kế của nhà họ Lục.” Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!
Tô Lan Huyên không ngờ Lục Đồng Quân lại giải thích chuyện này với mình. Đây cũng được coi là bí mật của hào môn. Tô Lan Huyên lập tức hiểu ra: “Cho nên đám cô chú dì bác của anh đều không muốn anh có con, đương nhiên sẽ làm hại vợ anh, đúng không?”
Theo lời đồn thì Lục Đồng Quân không còn sống được bao lâu, chỉ cần Lục Đồng Quân chết trước khi có con trai thì mục đích của những người này đã thành công. Tô Lan Huyên nuốt nước miếng, giọng nói có phần may mắn: “May mà tôi bỏ trốn nửa chừng, không thì tôi cũng ngủm sớm rồi.”
So với việc nhà họ Lục tranh giành quyền lực, mấy vụ đấu trí đấu dũng của cô với Tô Lan Ninh đều chỉ là trò trẻ con.
Khóe môi Lục Đồng Quân cong lên: “Cô sẽ không chết.”
“Tại sao?” Những người kia đều chết, chẳng lẽ cô còn có thể thắng được mấy ông chú của nhà họ Lục hay sao?
Không chờ Lục Đồng Quân lên tiếng, bỗng có tiếng kêu truyền tới từ nơi xa.
“Lão đại! Lão đại!”
Là Hạ Đình và Hạ Vân tìm đến. Tô Lan Huyên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cũng thấy được Hạ Đình và Hạ Vân.
Đây là lần đầu tiên cô gặp Hạ Đình và Hạ Vân, nhưng cô vẫn sửng sốt, chỉ vì cô cảm thấy hai người này trông quen quen. Hạ Vân có nét giống với Tô Hạo Trần.
“Lão đại.” Hạ Đình Hạ Vân chạy tới. Thấy vết thương trên cánh tay Lục Đồng Quân, Hạ Đình vội đi qua: “Lão đại.”
Tô Lan Huyên vất vả đỡ Lục Đồng Quân đứng dậy: “Các anh mau tới giúp tôi.”
Hạ Đình và Hạ Vân đang định đi qua thì lại thấy Lục Đồng Quân âm thầm ra dấu cho họ, muốn kêu họ tránh ra. Hạ Đình phản ứng rất nhanh: “Phiền cô Tô đỡ lão đại, tôi đi lái xe.” Nói rồi, Hạ Đình kéo Hạ Vân muốn chạy đi.
Tô Lan Huyên hô lên: “Ê, hai anh giúp tôi một tay cái đã chứ…”
Hai người kia đã mất hút.
Hạ Vân chẳng hiểu ra sao, đi theo Hạ Đình được một quãng đường mới hỏi: “Hạ Đình, cô gái kia là ai vậy?”
“Cô gái gì? Đó là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lục, cậu chẳng có ánh mắt gì cả.”
Hạ Vân cả kinh: “Lão đại có tình nhân!”
“Gì mà kinh ngạc?” Hạ Đình trợn trắng mắt nhìn Hạ Vân: “Lão đại của chúng ta có thiếu gái không?” chẳng qua chỉ có mình cô Tô lọt vào mắt của lão đại mà thôi.
Tô Lan Huyên đỡ Lục Đồng Quân vất vả bước đi, sau đó cô mới phản ứng lại: “Anh bị thương ở tay chứ có phải què thật đâu, sao anh không tự đi?”
Lục Đồng Quân nghiêm trang nói: “Chân tôi bị tê, làm phiền cô Tô.”
Tô Lan Huyên: “…”
Lục Đồng Quân không thật sự đè cả người mình lên người Tô Lan Huyên. Anh vươn cánh tay ôm bờ vai Tô Lan Huyên, tựa đầu lên người cô, khập khiễng bước đi. Chiếc xe dừng trên đường quốc lộ, Tô Lan Huyên đỡ anh ngồi vào xe rồi cũng theo lên xe. Nơi này rất hoang vu, cô không ngồi chiếc xe này rời đi, lỡ gặp phải đám người Lục Tử Việt thì sao?
Hạ Đình lái xe, hỏi: “Lão đại, về nhà chính hay về nơi nào?”
Lục Đồng Quân nhắm mắt dưỡng thần: “Về Nam Sơn.”
Khu biệt thự Nam Sơn là khu biệt thự xa hoa đắt tiền nhất thủ đô, người sống ở đây đều có tiền có quyền.
Một tiếng sau, chiếc xe chậm rãi chạy vào một căn biệt thự biệt lập nằm giữa sườn núi trong khu biệt thự Nam Sơn. Đây là lần đầu tiên Tô Lan Huyên tới nơi này. Căn biệt thự khổng lồ như một tòa lâu đài. Biệt thự của nhà họ Tô so với nơi này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Biệt thự này chiếm diện tích hơn mười ngàn mét vuông, xe chạy vào cổng còn phải đi thêm một lúc mới tới trước cửa nhà.
Chiếc xe dừng lại, hàng trăm người hầu đứng ở hai bên, đồng thanh nói: “Cậu Lục.” Trận thế vô cùng hào nhoáng.
Lục Đồng Quân cất bước đi vào nhà, phong thái như quân lâm thiên hạ. Tô Lan Huyên há hốc mồm, định kêu anh ta đưa mình về nhà, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Đồng Quân đã bước vào biệt thự. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Hạ Đình đi tới, cung kính nói: “Cô Tô, lão đại kêu cô vào nhà ăn dùng cơm trước đã.”
Tối nay Tô Lan Huyên còn chưa ăn gì, đúng là rất đói bụng. Nhưng cô sợ mình về quá trễ, lỡ bạn trai mình lo lắng thì sao? Tô Lan Huyên suy đi tính lại, nhìn trận thế này thì có vẻ sẽ không cho cô rời đi, đành phải vào nhà.
Hạ Đình dẫn Tô Lan Huyên vào nhà ăn. Nhà ăn rất rộng lớn, có thể chứa được cả trăm người, trên bàn dài đặt đầy món ngon, chắc phải có tới trên trăm món.
“Nhiều thế này sao ăn hết được?” Chẳng phải lãng phí hay sao?
Hạ Đình nói: “Cô Tô chỉ cần nếm thử mỗi món một ít là được, người hầu sẽ dựa theo sở thích của cô Tô mà loại bỏ những món cô không thích, lần sau những món ăn đó sẽ không tiếp tục xuất hiện trên bàn cơm.”
E là sẽ không có lần sau đâu. Hôm nay cô tới đây đã là ngoài ý muốn.
Ăn một bữa cơm mà có mười mấy người hầu hạ, Tô Lan Huyên thực sự không quen cho lắm. Cô vốn rất đói bụng, nhưng đám người này cứ đứng bên cạnh khiến cô không ăn nổi. Tô Lan Huyên thử thương lượng: “Hạ Đình, hay là anh kêu mấy người này đi làm việc đi, tôi không cần người hầu hạ đâu.”
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng được hầu hạ như thế này, thực sự không quen. Ăn một bữa cơm mà có mấy chục đôi mắt theo dõi mình thì còn khẩu vị gì nữa?
“Đều lui xuống đi.” Giọng nói vang lên từ bên ngoài nhà ăn. Tô Lan Huyên ngoảnh đầu lại, thấy Lục Đồng Quân đã thay đồ thường, phong thái cao quý lẫm liệt, trong đầu cô chợt toát ra một câu: mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. Nếu vết sẹo trên mặt biến mất thì sẽ là người hoàn hảo nhất trên đời này.
Đám người hầu: “Vâng, thưa cậu chủ.”
Hạ Đình: “Vâng, thưa lão đại.”
Lục Đồng Quân đi tới ngồi bên cạnh Tô Lan Huyên. Đám người hầu đều rời đi, nhà ăn rộng lớn chỉ còn mình Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân. Lục Đồng Quân nhìn Tô Lan Huyên: “Đồ ăn không hợp khẩu vị hả? Để tôi kêu nhà bếp nấu món khác.”
“Không cần, mấy món này đều ngon lắm.” Tô Lan Huyên bình tĩnh lại: “Cậu Lục, lát nữa anh có thể kêu người đưa tôi về nhà được không? Hay là đưa đến chân núi cũng được.” Khu biệt thự này căn bản là không có xe taxi, muốn bắt taxi rời đi cũng không được.
“Không được.” Lục Đồng Quân quyết đoán từ chối. Tô Lan Huyên ngẩn ra, không ngờ đối phương lại từ chối nhanh như thế, thật không nể mặt mình.
“Khuya thế này mà tôi còn chưa về, bạn trai tôi sẽ rất lo lắng. Cậu Lục, dù gì đi nữa tôi cũng mới đỡ anh đi một đoạn đường mà.”
Lục Đồng Quân nhàn nhã uống trà. Anh đang bị thương, không thể về nhà trọ, lỡ cho Tô Lan Huyên về nhà thì anh chỉ có thể mượn cớ trốn tránh một hồi.
“Cô cứ yên tâm ở đây ngủ một đêm, sáng mai tôi sẽ kêu Hạ Đình đưa cô về nhà.”
Tô Lan Huyên trợn tròn mắt. Ngủ ở đây một đêm, cô yên tâm được mới là lạ. Nhưng muốn về nhà lại không thực tế. Lục Đồng Quân đã nhượng bộ, mình còn đưa ra yêu cầu nữa thì e rằng sẽ đắc tội anh ta.
Cậu Lục này đúng là sớm nắng chiều mưa, y hệt như trong lời đồn.
Sau bữa tối, người hầu đi tới dẫn Tô Lan Huyên vào phòng ngủ, quần áo thay giặt đều chuẩn bị đầy đủ. Tô Lan Huyên đứng trong phòng, không khỏi thán phục, kẻ có tiền đúng là giàu vô nhân tính! Căn phòng ngủ này rộng hơn một trăm mét vuông, buồng vệ sinh còn rộng hơn cả phòng trọ của cô.
Tính cách của Tô Lan Huyên vốn là được tới đâu hay tới đó, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thằng, đã không đi được thì cứ yên tâm ngủ lại. Tô Lan Huyên cầm di động gửi tin nhắn cho Lục Đồng Quân: đêm nay em có việc bận, sẽ không về nhà ngủ đâu.
Gửi tin nhắn xong, ngay cả Tô Lan Huyên cũng khó tin, thì ra khi có người trong lòng thì cảm giác vướng bận là thế này đây. Hồi trước cô từng yêu đương với Sở Lâm Minh, cho dù xa cách lâu tới mấy cô cũng sẽ không có cảm giác gì, làm chuyện gì cũng không cần báo cáo.
Gửi tin nhắn xong, Tô Lan Huyên vào phòng tắm.
Phòng bên cạnh, Lục Đồng Quân cầm một chiếc di động khác lên, trên màn hình là tin nhắn mà Tô Lan Huyên mới gửi tới.