Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Hai đứa trẻ ngồi trên xe mà cứ nhắc đi nhắc lại chú đẹp trai khi nãy đã ôm chầm lấy cô làm cô rất mệt mỏi, cô tức giận nhìn chúng quát yêu.
- Mấy đứa đừng nhắc về anh ta nữa, chẳng có gì hay ho cả!
Ngọc Hoài lắc lắc cái đầu nhỏ, bĩu môi nhìn mẹ mình.
- Chú ấy đẹp trai vậy mà, mẹ đúng là chẳng có khiếu thẩm mĩ gì cả.
- Chú ấy nổi tiếng lắm đấy, còn hơn cả đại minh tinh mẹ hâm mộ.
Đỗ Ngọc Hi quay sang nhìn Dương Thanh với ánh mắt kinh ngạc. Thằng bé này chưa bao giờ biết mở miệng khen ai cả, hóa ra nó cũng biết khen người khác đó cơ.
- Thật sao? Kể ra hắn ta nhìn cũng được, nhưng mỗi cái hơi biến thái, mẹ và hắn có quen nhau thân thiết gì đâu mới lần đầu gặp đã sà vào ôm người khác rồi, thật bất lịch sự.
Dương Thanh khoác tay, gương mặt lạnh lùng chẳng kém gì Trần Dương Thần.
- Có khi chú ấy hợp tác cùng mẹ tạo ra chúng con đấy.
Nó nói xong mà mặt cô đỏ hết lên, thằng nhóc này đang nói bậy bạn cái gì vậy.
- Con học thói ăn nói vớ vẩn ở đâu thế, mẹ còn chẳng biết anh ta là ai nữa mà!
- Ba ruột con.
Dương Thanh nhanh chóng kết luận, thật ra thì thằng bé chỉ suy đoán vậy thôi, nhưng nó mong điều đó sẽ trở thành hiện thực.
Ngọc Hoài nghe xong mắt lóe sáng, cái miệng chúm chím cười miết.
- Thật sao? Vậy thì vui quá rồi! Chú đẹp trai sẽ trở thành ba ruột của con.
- Mấy đứa vớ vẩn quá, về nhà mẹ méc với ông mấy đứa cho coi.
- Ông thương tụi con lắm, không có như mẹ đâu, mẹ ngốc lắm.
Đỗ Ngọc Hi tức lắm nhưng cũng đâu thể nào cãi được hai cái miệng ranh con kia, ai bảo có con là sướng đâu, một đứa thì sinh ra mặt lạnh lùng, khó gần, đầu óc thì thiên tài, mỗi lần cô nói chuyện với nó như một trời một vực vậy, con đứa còn lại thì miệng nói liên tục, khi im lặng thì dễ thương vô cùng, còn mà khi nó hứng thú một thứ gì đó mà cô phản đối thì cái miệng xinh đẹp đó sẽ làm việc liên tục không ngừng nghỉ cho đến khi cô chịu thua.
---------------
Ở Canada, các biệt thự trên đồi đều rất khá phổ biến, nhất để có đủ tiền xây lại là một vấn đề lớn, hầu hết các biệt thự ở đây đều là thuộc những chính trị gia hoặc là các ông chủ có tiền, họ xây dựng các khu nghỉ dưỡng để khi có dịp nghỉ ngơi sẽ đến đây.
Khung cảnh ở Canada đẹp như mộng, lá phong đỏ rơi khắp các con phố, trải dài từ đầu ngõ tới cuối ngõ, các bãi cỏ xanh mướt hòa cùng màn trời xanh ngắt, ánh nắng thì mờ nhạt dịu nhẹ tạo cảm giác dễ chịu.
Chiếc xe Mercedes-Benz từ từ tiến vào cổng dinh thự, một tòa lâu đài có kiến trúc cổ xưa. Bên cạnh là một cánh đồng hoa Lavender đủ loại, loại nào loại nấy hương thơm ngào ngạt, dịu êm.
Chủ nhân của tòa lâu đài này là một người Trung Quốc, tên của ông ta là Đỗ Nhất Trung.
Đỗ Ngọc Hi bế Ngọc Hoài xuống xe rồi tiến thẳng vào tòa lâu đài trước sự chào đón của mọi người.
- Ba mẹ con đi mua sắm về rồi sao?
Đỗ Nhất Trung năm nay đã ngoài 50, nhưng nhìn ông vẫn còn khỏe khoắn lắm, ông niềm nở ra đón các cháu.
- Ông ơi!
Ngọc Hoài chạy lại ôm ông, hôn tới tấp.
Ở nhà ông cưng Ngọc Hoài nhất, vì lúc nào cô bé cũng rất thân thiện với ông không như thẳng quỷ nhỏ kia suốt ngày làm mặt lạnh, không biết giống ai nữa.
- Tiểu quỷ không chào ông à?
Thằng nhóc vẫn giữ đúng tiết khí lạnh như băng.
- Trưởng thành là khi nhìn nhau chào là đủ, không nhất thiết phải chạy lại ôm hôn thế kia, nhìn kém sang!
Ông cạn ngôn với nó, nó nói chuyện như ông cụ non vậy, còn già hơn cả ông nữa.
- Ba à, biết nó nói vậy rồi còn hỏi!
Đỗ Ngọc Hi nhéo hai cái má sệ của Dương Thanh làm nó đau điếng.
- Lần sau mà còn nói chuyện kiểu đó với ông là mẹ vả tét đít đấy.
- ...mẹ ngốc thì làm gì được con nào!
Nó lườm lườm.
- Con! Thật hết chịu nổi, con ai mà láo lếu thế không biết.
- Cũng từ bụng mẹ chui ra thôi, mẹ không nhớ sao!
- ...
Lúc nào cũng vậy, hai mẹ con nhà này cứ như khắc tinh của nhau vậy, mỗi lần vậy đều là ông đứng ra giảng hòa cho bọn họ.
- Thôi, được rồi. Mỗi lần ông xem hai mẹ con con đấu khẩu là nhức đầu nhức tai, mau mau vào nhà thôi.
- Hừm! Cháu cũng chẳng thèm chấp mẹ!
- Hứ! Tiểu quỷ. Mẹ đây mới không thèm chấp con đấy.
Hai mẹ con như hổ dữ nhìn nhau rồi thân ai nấy về phòng của mình.
---------
Vài ngày sau.
Cốc cốc.
Dương Thanh đi thẳng vào trong thư phòng của Đỗ Nhất Trung, ông đang đọc sách thấy cậu cháu quý tử liền đặt sách xuống mỉm cười nhìn.
- Hôm nay rồng đến nhà tôm à? Tự dưng hôm nay cháu lại vào đây? Có muốn ngồi lên đùi ông không?
Ông mỉm cười, dù gì nó cũng là đứa bé 3 tuổi, cũng cần được người lớn nâng niu, chiều chuộng, do sinh ra trước Ngọc Hoài mấy phút nên phải mang gánh nặng làm anh đầy cực khổ, khi nó có ý thức thì luôn cho mình bộ mặt lạnh như vậy, cảm giác rất khó thân thiện.
- Cháu nghĩ mình tìm ra được ba ruột của mình!
Miệng ông đang cong bỗng ngừng lại, xem ra thằng bé đang rất nghiêm túc.
- Có thể là nhìn nhầm. Cháu chẳng có bằng chứng gì cả.
Dương Thanh rút ra một tập hồ sơ rồi đưa cho Đỗ Nhất Trung.
- Cái gì đây?
- Mấy hôm trước cháu gặp chú ấy, có lén nhờ Ngọc Hoài trộm lấy một vài cộng tóc để làm xét nghiệm ADN.
- Kết quả?
- Đúng như cháu nghĩ, 99,98% là quan hệ cha con...Cháu nghĩ ông cũng đã biết sự thật này lâu rồi.
Đỗ Nhất Trung mỉm cười nhìn thằng bé, quả thật nó rất thông minh, không gì là không dấu được nó cả.
- Đúng vậy, cháu và Trần Dương Thần chính là cha con ruột của nhau.
---- hết chap 84 -----
chẳng hiểu sao chiều đến giờ không đăng nhập được vào wattpad. Mặc dù đã cập nhật phiên bản mới.
May mà giờ vô được, đã để mọi người chờ lâu rồi, mọi người cho mình cái bình luận với vote nhé, mình viết truyện trên đây chẳng được chút tiền lương gì cả, viết vì sự đam mê, vì được mọi người ủng hộ nên cố kiên trì, cảm ơn nhiều lắm.
- Mấy đứa đừng nhắc về anh ta nữa, chẳng có gì hay ho cả!
Ngọc Hoài lắc lắc cái đầu nhỏ, bĩu môi nhìn mẹ mình.
- Chú ấy đẹp trai vậy mà, mẹ đúng là chẳng có khiếu thẩm mĩ gì cả.
- Chú ấy nổi tiếng lắm đấy, còn hơn cả đại minh tinh mẹ hâm mộ.
Đỗ Ngọc Hi quay sang nhìn Dương Thanh với ánh mắt kinh ngạc. Thằng bé này chưa bao giờ biết mở miệng khen ai cả, hóa ra nó cũng biết khen người khác đó cơ.
- Thật sao? Kể ra hắn ta nhìn cũng được, nhưng mỗi cái hơi biến thái, mẹ và hắn có quen nhau thân thiết gì đâu mới lần đầu gặp đã sà vào ôm người khác rồi, thật bất lịch sự.
Dương Thanh khoác tay, gương mặt lạnh lùng chẳng kém gì Trần Dương Thần.
- Có khi chú ấy hợp tác cùng mẹ tạo ra chúng con đấy.
Nó nói xong mà mặt cô đỏ hết lên, thằng nhóc này đang nói bậy bạn cái gì vậy.
- Con học thói ăn nói vớ vẩn ở đâu thế, mẹ còn chẳng biết anh ta là ai nữa mà!
- Ba ruột con.
Dương Thanh nhanh chóng kết luận, thật ra thì thằng bé chỉ suy đoán vậy thôi, nhưng nó mong điều đó sẽ trở thành hiện thực.
Ngọc Hoài nghe xong mắt lóe sáng, cái miệng chúm chím cười miết.
- Thật sao? Vậy thì vui quá rồi! Chú đẹp trai sẽ trở thành ba ruột của con.
- Mấy đứa vớ vẩn quá, về nhà mẹ méc với ông mấy đứa cho coi.
- Ông thương tụi con lắm, không có như mẹ đâu, mẹ ngốc lắm.
Đỗ Ngọc Hi tức lắm nhưng cũng đâu thể nào cãi được hai cái miệng ranh con kia, ai bảo có con là sướng đâu, một đứa thì sinh ra mặt lạnh lùng, khó gần, đầu óc thì thiên tài, mỗi lần cô nói chuyện với nó như một trời một vực vậy, con đứa còn lại thì miệng nói liên tục, khi im lặng thì dễ thương vô cùng, còn mà khi nó hứng thú một thứ gì đó mà cô phản đối thì cái miệng xinh đẹp đó sẽ làm việc liên tục không ngừng nghỉ cho đến khi cô chịu thua.
---------------
Ở Canada, các biệt thự trên đồi đều rất khá phổ biến, nhất để có đủ tiền xây lại là một vấn đề lớn, hầu hết các biệt thự ở đây đều là thuộc những chính trị gia hoặc là các ông chủ có tiền, họ xây dựng các khu nghỉ dưỡng để khi có dịp nghỉ ngơi sẽ đến đây.
Khung cảnh ở Canada đẹp như mộng, lá phong đỏ rơi khắp các con phố, trải dài từ đầu ngõ tới cuối ngõ, các bãi cỏ xanh mướt hòa cùng màn trời xanh ngắt, ánh nắng thì mờ nhạt dịu nhẹ tạo cảm giác dễ chịu.
Chiếc xe Mercedes-Benz từ từ tiến vào cổng dinh thự, một tòa lâu đài có kiến trúc cổ xưa. Bên cạnh là một cánh đồng hoa Lavender đủ loại, loại nào loại nấy hương thơm ngào ngạt, dịu êm.
Chủ nhân của tòa lâu đài này là một người Trung Quốc, tên của ông ta là Đỗ Nhất Trung.
Đỗ Ngọc Hi bế Ngọc Hoài xuống xe rồi tiến thẳng vào tòa lâu đài trước sự chào đón của mọi người.
- Ba mẹ con đi mua sắm về rồi sao?
Đỗ Nhất Trung năm nay đã ngoài 50, nhưng nhìn ông vẫn còn khỏe khoắn lắm, ông niềm nở ra đón các cháu.
- Ông ơi!
Ngọc Hoài chạy lại ôm ông, hôn tới tấp.
Ở nhà ông cưng Ngọc Hoài nhất, vì lúc nào cô bé cũng rất thân thiện với ông không như thẳng quỷ nhỏ kia suốt ngày làm mặt lạnh, không biết giống ai nữa.
- Tiểu quỷ không chào ông à?
Thằng nhóc vẫn giữ đúng tiết khí lạnh như băng.
- Trưởng thành là khi nhìn nhau chào là đủ, không nhất thiết phải chạy lại ôm hôn thế kia, nhìn kém sang!
Ông cạn ngôn với nó, nó nói chuyện như ông cụ non vậy, còn già hơn cả ông nữa.
- Ba à, biết nó nói vậy rồi còn hỏi!
Đỗ Ngọc Hi nhéo hai cái má sệ của Dương Thanh làm nó đau điếng.
- Lần sau mà còn nói chuyện kiểu đó với ông là mẹ vả tét đít đấy.
- ...mẹ ngốc thì làm gì được con nào!
Nó lườm lườm.
- Con! Thật hết chịu nổi, con ai mà láo lếu thế không biết.
- Cũng từ bụng mẹ chui ra thôi, mẹ không nhớ sao!
- ...
Lúc nào cũng vậy, hai mẹ con nhà này cứ như khắc tinh của nhau vậy, mỗi lần vậy đều là ông đứng ra giảng hòa cho bọn họ.
- Thôi, được rồi. Mỗi lần ông xem hai mẹ con con đấu khẩu là nhức đầu nhức tai, mau mau vào nhà thôi.
- Hừm! Cháu cũng chẳng thèm chấp mẹ!
- Hứ! Tiểu quỷ. Mẹ đây mới không thèm chấp con đấy.
Hai mẹ con như hổ dữ nhìn nhau rồi thân ai nấy về phòng của mình.
---------
Vài ngày sau.
Cốc cốc.
Dương Thanh đi thẳng vào trong thư phòng của Đỗ Nhất Trung, ông đang đọc sách thấy cậu cháu quý tử liền đặt sách xuống mỉm cười nhìn.
- Hôm nay rồng đến nhà tôm à? Tự dưng hôm nay cháu lại vào đây? Có muốn ngồi lên đùi ông không?
Ông mỉm cười, dù gì nó cũng là đứa bé 3 tuổi, cũng cần được người lớn nâng niu, chiều chuộng, do sinh ra trước Ngọc Hoài mấy phút nên phải mang gánh nặng làm anh đầy cực khổ, khi nó có ý thức thì luôn cho mình bộ mặt lạnh như vậy, cảm giác rất khó thân thiện.
- Cháu nghĩ mình tìm ra được ba ruột của mình!
Miệng ông đang cong bỗng ngừng lại, xem ra thằng bé đang rất nghiêm túc.
- Có thể là nhìn nhầm. Cháu chẳng có bằng chứng gì cả.
Dương Thanh rút ra một tập hồ sơ rồi đưa cho Đỗ Nhất Trung.
- Cái gì đây?
- Mấy hôm trước cháu gặp chú ấy, có lén nhờ Ngọc Hoài trộm lấy một vài cộng tóc để làm xét nghiệm ADN.
- Kết quả?
- Đúng như cháu nghĩ, 99,98% là quan hệ cha con...Cháu nghĩ ông cũng đã biết sự thật này lâu rồi.
Đỗ Nhất Trung mỉm cười nhìn thằng bé, quả thật nó rất thông minh, không gì là không dấu được nó cả.
- Đúng vậy, cháu và Trần Dương Thần chính là cha con ruột của nhau.
---- hết chap 84 -----
chẳng hiểu sao chiều đến giờ không đăng nhập được vào wattpad. Mặc dù đã cập nhật phiên bản mới.
May mà giờ vô được, đã để mọi người chờ lâu rồi, mọi người cho mình cái bình luận với vote nhé, mình viết truyện trên đây chẳng được chút tiền lương gì cả, viết vì sự đam mê, vì được mọi người ủng hộ nên cố kiên trì, cảm ơn nhiều lắm.
Bình luận facebook