• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lão gia có hỉ (1 Viewer)

  • Chương 17

Yến Ngũ này thật quá vô lương tâm mà.

Ta choàng áo khoác của hắn, vội vàng về Lý Viên thay quần áo, trên đường đi gặp được một tiểu nha hoàn, bảo nàng ấy gọi giúp Liên nhi cho ta.

Liên nhi hầu như chỉ đến Lý Viên sau ta nửa bước chân.

Đã lâu không về viện của mình, cảm giác thật có chút kỳ quái a.

Ta đổi băng nguyệt sự và y phục, kể lại cho Liên nhi nghe chuyện Phương tiểu hầu gia bảo ta truyền tin giúp hắn. “Đi điều tra thêm về chỗ đó, còn người gọi là Lưu tiên sinh nữa.” Ta ngừng một lát, nói tiếp: “Nhớ kỹ, tra ra rồi không được giấu ta đâu đấy!”

Liên nhi mất tự nhiên nói: “Biết rồi!”

Ta chậm rì rì nói: “Liên nhi, Đào Nhị nói sau này ngươi phải toàn tâm toàn ý đối với ta, đừng phân biệt Đào Nhị là đệ nhất, còn ta là đệ nhị, có chuyện gì cũng không cho ta biết, lão gia ta sẽ mất hứng a!”

Liên nhi điệu bộ thuần phục, cúi đầu nói phải.

Ta lại cười đùa cợt nhả nói: “Liên nhi đừng nghiêm túc như vậy! Lão gia ta bị nguyệt sự, mấy ngày này sẽ không thể đến chỗ sư phó ngủ, nên tối ngươi phải ngủ chung với ta a.”

Đừng hiểu lầm, là ngủ chung một cách thuần khiết thôi, trong viện này có hai cái giường, lúc ta mới vừa chuyển từ phòng Yến Ngũ ra, buổi tối thường có nhu cầu cấp bách, cần người túc trực phục vụ suốt mười hai canh giờ, lúc đó Liên nhi đã theo chăm sóc ta.

Giờ tuy thân thể ta hồi phục khá nhiều, nhưng buổi tối quen thói trò chuyện cho đến khi buồn ngủ, nên ngủ một mình không quen.

Liên nhi bất đắc dĩ, cười cười trêu chọc ta: “Lão gia ngươi thật tốt số, có đến năm vị công tử, hễ tối đến là đều có người ngủ chung với ngươi, hèn chi ngươi không quen ngủ một mình.”

Lão gia ta gượng cười sờ sờ lên mũi.

“Hay là sau này làm một chiếc giường lớn để mọi người cùng ngủ cho vui!”

Liên nhi sặc một cái, đỏ mặt trừng ta, mắng: “Lưu manh!”

Kẻ lưu manh lão gia ta lại phải bắt đầu mấy ngày uể oải mệt mỏi theo chu kỳ hàng tháng…

Nằm trên giường đến đờ cả người ra, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên bị nguyệt sự, đó là khi ta khoảng mười mấy tuổi, hôm đó sư phó dắt tay ta, rước ta từ Quốc Tử Giám về nhà, lúc đi qua đầu phố Đông, xe ngựa của bọn cặn bã nịnh bợ trong Quang Lộc tự chạy vội nên tung vó đá lung tung quấy nhiễu dân lành, trực tiếp vọt về phía bọn ta, ta vốn có thể tránh được, nhưng vì bất ngờ bị giật mình nên chậm chân một chút, chỉ kịp đẩy sư phó ra, còn lưng mình thì bị sượt qua, lảo đảo ngã xuống đất. Sư phó vội vàng chạy tới đỡ ta dậy, xem xét từ trên xuống dưới coi ta có bị thương hay không, kết quả phát hiện hạ thân ta đẫm máu, còn sắc mặt ta thì tái nhợt, hai tay ôm bụng kêu đau, điệu bộ y như bị đẻ non…

Sư phó sợ hãi, lần đầu tiên ta thấy hắn mất bình tĩnh như thế, hắn vội ôm ta chạy về hướng y quán, kết quả là lão đại phu chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “Ồ, nguyệt sự tới a…”

Lúc ấy mặt sư phó đỏ rần lên.

Còn mấy tên cặn bã đụng trúng ta, nửa tháng sau hoàn toàn biến mất khỏi đế đô.

Chuyện này sau bị Mặc Duy biết được, hai thầy trò bọn ta bị hắn không nể mặt chút nào, chế giễu một phen. Mặc Duy nói, sư phó không hiểu chuyện nữ nhân thì ta có thể đi tìm hắn. Lúc đó ta liền phỉ nhổ hắn một hồi, nói ngươi đoạn tụ mà còn nghĩ đến chuyện nam nữ đều xơi, ta thật cảm thấy đau tim nhức óc giùm cha nương ngươi a!

Aizz…

Ta phiền muộn mở mắt ra, cảm giác y như lúc xưa, không có gì thay đổi.

Thật ra ta cũng không phải chán ghét gì Mặc Duy, chẳng qua là người này quá bỉ ổi, hay thích chọc ghẹo ta cho đến khi ta chà đạp hắn mới thôi, ta thường nghi ngờ không biết có phải hắn là một tên điên có hội chứng thích bị ngược hay không, mãi đến khi ta gặp được Phương tiểu hầu gia mới biết giang sơn này còn có người cặn bã hơn, núi cao còn có núi cao hơn.

Bình thường Mặc Duy đã sớm đến “bái phỏng” ta rồi, nhưng hiện giờ đang là thời điểm đặc biệt… Rốt cuộc tại sao lại là thời điểm đặc biệt chứ?

Nói đi cũng phải nói lại, tại sao hôm nay cả bọn công tử cùng kéo nhau mất tích tập thể? Chẳng lẽ bọn họ đều đi gặp Mặc Duy cả?

Ta bị ý nghĩ này làm sởn cả da gà, nên quyết định tạm ngừng ở đó thôi.

Ở lại Lý Viên nghỉ ngơi lấy sức đánh Thái Cực quyền, mỗi ngày ăn đại tiệc bổ máu, thần sắc ta chẳng những không giảm mà trái lại còn tăng lên, Liên nhi nhìn mà vui mừng hớn hở, bảo là không cần tốn son phấn. Xì, trước giờ ta có cần đến mấy thứ đồ chơi nữ nhân vặt vãnh ấy đâu!

Chuyện ta bảo Liên nhi điều tra, rất nhanh đã có kết quả, người ở trong căn nhà đó nghe nói là họ Lưu tên Dục, hình dáng độ chừng hai mươi tuổi, ngoài ra không tra ra được bất cứ thông tin gì khác nữa.

Ta không tin là tra không ra, nhưng bọn họ đã khăng khăng cố chấp giấu ta, vậy ta cũng tùy ý bọn họ thôi. Dù sao đoàn kết chính là sức mạnh, tuy chân lý nằm trong tay thiểu số, nhưng đạo lý vẫn thuộc về đa số. Nguyên tắc sống chung này của lão gia ta có lẽ năm mươi năm sau vẫn không thay đổi …

Lại nghe nói gần đây Phương tiểu hầu gia vẫn đang tìm kiếm một nha hoàn có tên là “Tiểu Hoa”, ta nghe mà niệm một tiếng A Di Đà Phật…

Trong khi ta bị nguyệt sự, Đường Tam tới thăm ta ba lần, Kiều Tứ bị ta phát hiện đã tới hai lần, Yến Ngũ mỗi ngày sớm chiều đều đến đưa tin, sư phó tới ba lần.

Đào Nhị…

Đào Nhị a Đào Nhị, có phải chàng đã quên mất ta rồi hay không?

Ta ngẩng đầu lên hỏi Liên nhi: “Gần đây Đào Nhị bận chuyện gì vậy?”

Liên nhi đang quét dọn, nghe ta hỏi, đầu cũng không quay lại, nói: “Nghe nói là đang bận dọn nhà.”

Dọn nhà?

Ta khẽ giật mình “Đang ở yên lành, tại sao tự nhiên phải dọn nhà?”

Liên nhi đáp: “Nhị công tử nói, Mân Việt quốc đang rục rịch gây náo loạn, nơi này sợ là sẽ không còn thái bình nữa, phía Đông Bắc dược liệu vừa nhiều vừa tốt, rất có ích cho thân thể của ngươi.”

Mân Việt quốc có rất nhiều thổ dân, cùng Trần quốc xưa nay đối ngoại có chừng có mực, nhưng vẫn bằng mặt mà không bằng lòng. Ngoài ra Lương quốc nằm ở phía Bắc của Trần quốc cũng không phải dễ chọc, luôn luôn đối với Trung Nguyên như hổ rình mồi. Nhưng chuyện quốc gia thiên hạ thì liên quan gì đến ta?

Ta bĩu môi nói: “Phía Đông Bắc rất lạnh. Còn nữa, chuyện dọn nhà quan trọng như vậy, tại sao hắn không tự mình đến nói với ta? Dù gì ta cũng là chủ gia đình mà?”

Liên nhi quay đầu lại cười khẽ: “Lão gia, ngươi thông cảm cho Nhị công tử một chút đi, hắn bận đến nỗi thời gian gối đầu cũng không có nữa.”

Ta ôm cục tức đầy bụng nuốt xuống, ngồi vẽ lên tờ giấy trắng một bức họa Vương Bát đản. (Tạm dịch: Vương bát là rùa đen, ba ba)

Ta buồn bực, ta phiền não, ta xoắn tóc…

“Chừng nào Đào Nhị về?”

Liên nhi nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là ngày mai, ngày mai có thể sẽ trở về một chuyến, có lẽ quá Ngọ là đến.”

Ta rầu rĩ “à” một tiếng.

Dường như ta đã rất lâu, rất lâu, rất lâu rồi chưa có gặp qua Đào Nhị …

Ngay từ đầu ta đã sớm biết Đào Nhị rất có tay vơ vét của cải, trong lứa nhân vật trẻ tuổi thành danh lúc xưa, hắn xếp hạng nhất. Bởi vậy, hễ là nhân vật giang hồ mới nổi, chẳng ai không có ý nghĩ muốn đánh bại hắn để một đêm thành danh. Cây to đón gió, người nổi tiếng hay gặp nhiều thị phi, Đào Thanh đi đường thường bị người ta cầm đao ra cản đường, những người này không phải loại cướp bóc thì chính là loại háo danh đến khiêu chiến. Nếu là loại cướp bóc, Đào Thanh sẽ giơ cao đánh khẽ mà giết hết bọn hắn, nếu là loại háo danh, Đào Thanh chỉ cười tít mắt chỉ cho bọn hắn một con đường sáng – đến căn lều nhỏ nằm bên tay trái của Bạch Hồng sơn trang mà báo danh rồi nộp lệ phí tư cách giao đấu, điền thông tin cần thiết…

Muốn khiêu chiến với hắn thì phải trả giá thật đắt. Đầu tiên là phải thi đấu Tam Quan Nhập Môn, sau đó là trải qua Lục Quan Tuyển Bạt, tiếp theo là phải khiêu chiến với Thập Nhị Hộ Vệ, đột phá vòng vây của Nhị Thập Tứ Kim Cương, trải qua thẩm định của Tứ Thập Bát Thủ Hộ. Sau khi thành công vượt qua nhiều cửa ải như vậy mới được xem là có tư cách khiêu chiến với cá nhân hắn. Hơn nữa, những cuộc thi đấu như thế đều không phải miễn phí, ở mỗi cửa ải đều phải nộp phí báo danh, cứ như vậy mà làm.

Ai nấy đều biết, hễ đại hiệp chân chính thì đều nghèo, còn người có tiền lại không thích làm đại hiệp, người vừa có chút tiền vừa lại là đại hiệp đa số đều họ Gian, là phường ngụy quân tử xấu xa. Vì thế, dù có người lưng đeo thanh Độc Cô Cửu Kiếm, cũng chỉ có thể vân vê ước lượng một lượng bạc trên tay mà lẳng lặng lui bước ra về.

Mà những tên có chút tiền lại đần độn không có đầu óc, trước giờ không một ai có thể vượt qua vòng Thập Nhị Hộ Vệ. Nhưng bọn họ vẫn tiếp tục không biết mệt giao tiền luyện cấp.

Lúc ấy ta chính là hạ nhân phụ trách thu tiền.

Ta sùng bái Đào Thanh vô cùng, ta nói thật, bởi vì lúc ấy ta rất nghèo, nghèo đến nỗi không có đến hai đồng tiền để được nghe chúng va vào nhau xổn xoảng. Trong sơn trang, bọn nha hoàn ôm giấc mộng đẹp được một bước biến thành phượng hoàng bay lên cành cao chỉ hi vọng vị Trang chủ tuấn mỹ lắm tiền nhiều bạc của bọn họ một ngày nào đó đầu óc bị cửa kẹp nhìn trúng các nàng ấy.

Ta cũng hi vọng Trang chủ của bọn họ một ngày nào đó đầu óc bị cửa kẹp đem tiền cho ta. Nhưng hắn không có, hắn đối xử với tất cả hạ nhân đều bình đẳng vô cùng, tiền tiêu vặt hàng tháng chỉ đủ ăn mỗi ngày ba bữa, có muốn phóng khoáng tiêu sái một chút cũng không đủ. Mỗi lần đem phí báo danh bỏ vào rương sắt, ta đều thầm muốn tự chặt đứt tay của mình.

Tiện tay dắt dê đi, tiện tay dắt dê đi…

Lần nào thanh âm ấy cũng gào thét trong lòng, nhưng cuối cùng ta cũng không khuất phục. Nhưng ta trong sạch thanh cao như thế có ai biết chứ… Nếu như nhân phẩm có thể đổi lấy cơm ăn, ta đã có khả năng nuôi sống tám trăm ngàn dân chúng của Trần quốc rồi, trên đời này cũng sẽ không có nhiều người chết đói như vậy, mà ta cũng đã có thể cường tráng béo tốt từ lâu…

Vi phú bất nhân – Đào Thanh đã giàu thì thường là vô nhân đạo, cho nên ta rất không vừa mắt với hắn, sau này vì tìm ta, hắn ấy vậy mà lột hết y phục của bọn thiếu nữ, hành vi như thế càng khiến ta khinh bỉ hắn vô cùng. Có lẽ trong lúc nhất thời ta không cẩn thận để lộ đầu mối, bị hắn ghi trong lòng, sau đó vào một đêm không trăng không sao, hắn mò đến phòng ta, vạch trần thân phận thật của ta.

Lúc đó ta bị điểm huyệt – thật ra điểm huyệt là một môn võ công rất cao thâm, không có sư phó đích thân truyền dạy thì tự mình sẽ không học được. Cho nên một khi ta bị điểm huyệt, liền từ Hải Đông thanh biến thành chim Hoàng Yến, hơn nữa, lại có thể biến thành gà nướng bất kỳ lúc nào.

Hắn hỏi ta: “Tại sao lén lút đột nhập vào Phong Diệp ôn tuyền?”

Ta nói: “Ta muốn tắm.”

Hắn cười lạnh, nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?”

Đành chịu, ta nói thật thì không ai tin.

“Trang chủ, ngươi có thể thông suốt một chút được không? Chẳng lẽ ta phải nói là ta vì muốn nhìn cái đó của ngươi mới lén đến suối, nói ta ngưỡng mộ ngươi từ lâu, lén vào sơn trang là để tiếp cận ngươi, ta sống là vì ngươi, không có ngươi ta sống không nổi – ta nói như vậy ngươi mới tin sao?”

Đào Thanh chế ngự tay ta, thỏa mãn gật gật đầu: “Sớm nói thật như thế này không phải tốt hơn sao.”

Lúc đó ta suýt ói máu. Hắn thật tự tin quá mức a!

Hắn còn nói đã sớm để ý thấy ta thường dùng cặp mắt tràn ngập “tình cảm” nhìn hắn như thế nào – ta thật tìm không ra loại biểu cảm nào khác ngoài trưng bày ra vẻ mặt đờ đẫn. Thỉnh cho phép ta dùng một chữ để bày tỏ cảm nhận chân thật của bản thân – Xì!

Trang chủ, đầu óc ngươi nhất định là bị cửa kẹp rồi a.

Hắn lại hỏi về sư phó của ta, nói khinh công của ta cao cường đến mức làm hắn phải kinh hãi, câu nói này làm ta có chút cao hứng, nhân đó hắn liền thừa cơ hội nói là sẽ cho ta một cơ hội cống hiến vì tình yêu, bảo ta lên Lăng Giác phong lấy võ lâm bí tịch cho hắn…

Hèn chi hắn dốc lòng tìm ta, thì ra đã có sẵn chủ ý như vậy.

Nghe nói võ lâm bí tịch được giấu trong một sơn động nhỏ trên đỉnh Lăng Giác phong, bốn phía vách đá dựng đứng không có chỗ để bám trèo lên, chỉ có thể dựa vào công phu khinh công cao cường nhất mà bay lên, nếu không thành công thì chỉ còn đường chết.

Sau khi thấy Lăng Giác phong ta mới biết, Đào Thanh đối với ta nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm gì đó tất cả chỉ là ảo tưởng, muốn giữ ta lại bên cạnh hắn sớm sớm chiều chiều chỉ đều là lời nói linh tinh vớ vẩn, cơ bản hắn chỉ muốn tìm một người chịu chết vì hắn mà thôi.

Lúc đó ta bình tĩnh quay đầu lại nói với hắn: “Lên núi cũng được, nhưng phải đợi ba tháng sau.”

Hắn mỉm cười nói được, dường như tất cả mọi việc đều đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Đương nhiên là thế, hắn cho ta uống độc dược do Yến Ly thần y điều chế, nếu bỏ trốn chỉ có một con đường chết mà thôi.

Trong ba tháng, ta lật khắp sơn trang tìm thuốc giải, hắn cười tít mắt mặc ta đào sâu ba thước đất, thậm chí còn úp mở với ta là thuốc giải có thể được giấu ở đâu. Đào Thanh con người này, đối với chuyện gì đã nắm chắc thắng lợi trong lòng bàn tay, thái độ của hắn vô cùng lơ là, hắn mặc ta mỗi ngày gà vịt thịt cá, ca múa tưng bừng, nhưng nửa tháng sau thấy ta tăng thể trọng một cách bạo liệt, vẻ mặt hắn liền có chút mất tự nhiên.

“Ngươi cứ béo lên như thế rất dễ ngã xuống núi mà chết.” Đào Thanh vừa thành khẩn khuyên ta giảm béo, vừa nhét bã đậu vào trong miệng ta.

Ta nói Yến thần y gì đó, dù gì cũng là một thần y, muốn người khác giảm béo, không thể kê toa thuốc gì có trình độ một chút hay sao? Trực tiếp bắt uống bã đậu, muốn hại chết ta sao!

Tuy là mấy ngày sau đó cũng thành công khiến ta trở thành một cô hồn, bước đi nhẹ nhàng như bay.

Thấy thể trọng của ta giảm xuống, hắn lại bảo Yến thần y điều dưỡng thân thể cho ta, cơm ngày ba bữa, rèn luyện hàng ngày. Ta hầu như trở thành con chó lông xù nhỏ mà Tam tiểu thư Đào Yên nuôi, mặc tình cho người khác xoa tròn nắn dẹp, hễ ai liệng một cục xương ra, dù thiên sơn vạn thủy ngươi cũng phải ngậm nó về.

Ta bắt đầu lôi kéo làm quen với Đào Yên, tự xưng mình là Hải Đông thanh một ngày bay lượn nghìn dặm hải lý, bằng công phu ba tấc lưỡi thành công trong việc nịnh bợ Đào Yên nhằm đạt một bước tiến trong việc hiểu rõ cách bố trí địa hình bên trong sơn trang. Ví dụ như mắt trận của trận pháp nằm ở đâu, ví dụ như mật thất và hoa viên bí mật của sơn trang ẩn giấu ở chỗ nào…

Vi tìm giải dược, ta bắt đầu lén dọ thám khắp nơi, không cẩn thận phát hiện ra không ít bí mật.

Ví dụ như trong phòng của Đại trang chủ Đào Thanh có rải mê dược Nửa Bước Điên hòa với Thôi tình dược Xuân Phong Nhất Độ khiến ta hết sức khinh bỉ con người hắn, sau đó thuận tay lấy dược đi. Ngoài ra còn có những bí mật khác trong sơn trang – không cần phải lắm lời – cũng phải tôn trọng một chút riêng tư cá nhân của người khác chứ, có phải không?

Cũng chỉ vì ta quá đắc ý vênh váo nên bị hắn phát hiện, ta chó cùng rứt giậu, tấn công vào phòng dược của Yến Ly, chỉnh hắn một phen, kết quả là khiến hắn nổi giận điên cuồng. May mà vì Trang chủ còn lợi dụng được ta, nên hắn cũng không thể làm gì được ta.

Sau đó ta bị Đào Thanh bắt được, hắn trực tiếp xách cổ ta ném ra xa, điệu bộ của hắn trông có vẻ vừa bực mình vừa buồn cười, có lẽ là cảm thấy chế nhạo cười cợt bằng hữu của mình là không nên, nhưng rốt cuộc hắn vẫn chịu không nổi bật cười.

Ta bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ phỏng nước sôi nằm trên mặt đất nói: “Quên đi, quên đi, ta đắc tội hắn như vậy, nhất định hắn sẽ không chịu cho ta giải dược, dù sao cũng chết, giờ cho ta chết mau lẹ thoải mái chút đi.”

Hắn cúi người xuống sờ sờ đầu ta, y như vuốt ve một con chó nhỏ, cười nói: “Yên tâm, ta sẽ không để hắn đụng tới ngươi đâu.”

Trong khoảnh khắc đó ta không nên cảm thấy hắn là người tốt, aizz, nếu lúc đó ta biết giải dược được giấu dưới gầm giường của ta thì ngay cả ý đồ băm hắn cho Mặc Duy ăn ta cũng có!

Quả nhiên nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Thấm nhuần quan điểm này, sau khi ta đoạt được bản võ lâm bí tịch đáng lẽ ta nên trực tiếp bỏ trốn, nhưng ta không đi, vẫn ở lại bên cạnh Đào Yên. Tiểu hài tử này rất có cá tính, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của sơn trang, dù có đối nghịch với ca ca nàng, nàng cũng không phiền lòng. Cho nên đối với nàng mà nói, giúp ta là một chuyện rất khoái lạc.

Bất quá nếu như sớm biết Đào Thanh động tình đối với ta, ta cũng sẽ không dứt khoát bỏ chạy như vậy, khiến hắn tưởng rằng ta dùng chiêu lạt mềm buộc chặt. Thật ra, nói cho đến cùng, độ nhạy cảm của ta đối với tình cảm phải nói là trì độn, có thể kết luận lại bằng một câu – ta thật không phải là người tự luyến!

Từ sư phó đến Yến Ngũ, sở dĩ ta tóm được năm nam nhân ưu tú thuộc hàng cực phẩm này làm tù binh, có thể nói ta giống như một cánh cửa đã kẹp hỏng đầu óc của bọn hắn. Bọn hắn ấy thế mà phải lòng loại nữ nhân lưu manh mãnh liệt như ta, trên con đường “tiện” lao đi vùn vụt không hề dừng bước, đến ngay cả tứ mã cũng nan truy a.

Ta thở dài, cảm thấy ông trời thật là công bằng, trước ban cho ta năm vị thị lang nổi bật xuất chúng, sau khiến cho ta nhìn được mà không xơ múi gì được, còn ổng thì ở trên trời cười…

Mang tâm tình u ám vì bị rơi vào trò đùa của ông trời, ta tiếp tục ngủ một ngày tám canh giờ để trốn tránh sự thật ảm đạm này, mãi cho đến khi mặt trời lên cao ba thước, ta mới lười nhác đứng dậy uống chén nước.

Đúng vào lúc này Đào Nhị trở về, mà ta thì vẫn còn đầu bù tóc rối nằm bò lên cạnh bàn.

Sắc mặt Đào Nhị uể oải nhưng vẫn mang theo ý cười, ngồi xuống trước mặt ta, xoa xoa đầu ta “Nghe nói mấy ngày nay nàng ăn được ngủ được, một ngày ngủ hết phân nửa thời gian, sao mới giờ này đã dậy rồi?”

Mấy ngày nay ta bị nguyệt sự, thân thể không khỏe, vì thế ngủ nhiều cũng không ai nói gì.

Ta ngáp một cái, nói: “Ngủ nhiều quá đâm ra mệt mỏi, tỉnh dậy nghỉ ngơi một chút…”

Đào Nhị cười, lộ ra chiếc răng khểnh ta thích nhất, ta thò tay sờ sờ khóe miệng của hắn, dần dần thanh tỉnh lại. “Gần đây chàng bận đến mức chẳng thấy bóng người đâu cả.”

Hắn kéo tay ta xuống, nắm trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, cười nói: “Cuối năm lại phải khai trương nên đương nhiên là hơi bận, tháng sau sẽ rảnh hơn.” Nói xong hắn ngắt nhéo thịt non trên mặt ta “Cuối cùng cũng biết nhớ đến ta rồi sao?”

Ta cười nịnh nói: “Ta nhớ chàng muốn chết a! Chàng nhốt ta ở Thẩm viên, không thèm đến thăm ta lần nào cả!” Trong lòng ta chua lè chua loét “Có phải là chàng có mới nới cũ, chuẩn bị di dời tài sản, vứt ta như vứt dép cũ hay không?”

Hắn bật cười nói: “Nàng thật là thích nghĩ ngợi lung tung. Liên nhi đã nói với nàng rồi, chúng ta phải chuyển nhà.”

Ta bất mãn nói: “Xem đi, chuyển nhà chuyện lớn như vậy mà ta phải thông qua Liên nhi mới biết được, các người còn bao nhiêu chuyện giấu ta a?”

Tay Đào Nhi rơi xuống trên eo ta, dùng lực ôm ta vào lòng, năm ngón tay lồng vào mái tóc ta vuốt ve xuống.

“Bệnh nàng còn chưa khỏi hẳn, bọn ta không muốn nàng quan tâm những chuyện vặt vãnh, chỉ cần nàng yên ổn an bình là được rồi, những chuyện khác có bọn ta lo.”

Ta bắt lấy bàn tay to lớn của hắn, cúi đầu chơi đùa với mấy ngón tay của hắn: “Nói thì nói như thế thôi, ta cũng biết các chàng là muốn tốt cho ta, chỉ là tên Phương tiểu hầu gia kia thật sự quá phiền toái, có hắn ở đây ta sống không yên.” Ngừng một chút, ta lại bổ sung thêm: “Còn Mặc Duy nữa.”

Thật ra Mặc Duy không giống với Phương tiểu hầu gia, Mặc Duy biết tất cả bí mật từ gốc đến ngọn của bọn ta, có thể xem hắn là người phe mình, chẳng qua hắn có chút bỉ ổi làm người ta không thích mà thôi.

“Biết cực thân nàng rồi.” Đào Nhị xoa xoa chóp mũi ta, cười một cách nuông chìu, khiến trong lòng ta nổi lên từng đợt tê dại, ngước mắt lên thấy hai hố mắt hắn đen ngòm, càng cảm thấy đau lòng hơn. Hắn nói tiếp: “Mấy ngày nay nàng hạn chế ra ngoài một chút, hễ ra ngoài thì nhất định phải bảo Kiều Tứ theo cùng. Gần đây xung quanh không mấy yên ổn, có rất nhiều nhân sĩ lai lịch không rõ ràng, sợ có nguy hiểm.” Đào Nhị nói một cách trịnh trọng, ta cũng không dám qua loa, nghiêm túc gật gật đầu. Hắn nhấn mạnh lại một lần nữa “Lần này phải nghe lời, ngàn vạn lần không được khiến bọn ta lo lắng nữa.”

Ta rơi lệ a, thì ra ta lại vô dụng như thế, khiến người khác phải lo lắng…

Từ khi lão gia biến thành phế nhân, càng ngày càng tiến bước đến khuynh hướng trở thành phế vật không thể cứu chữa …

Có lẽ là vẻ mặt lã chã chực khóc của ta khiến Đào Nhị động lòng, hắn lại hảo tâm an ủi ta thêm mấy câu, bảo hạ nhân bên ngoài mang lên điểm tâm.

Ta ăn vài miếng, cũng đút hắn ăn vài miếng, thấy hắn không có tinh thần, bèn đặt bánh ngọt xuống “Đào Nhị, chàng đi ngủ một chút đi, trông chàng rất mệt mỏi.”

Đào Nhị cười cười nói: “Ta không sao, đừng lo.”

“Chiều nay chàng có bận chuyện gì không?” Ta hỏi.

“Chắc là không, sao vậy? Muốn ta ở bên cạnh nàng sao?” Hắn mỉm cười nhìn ta.

Ta gật gật đầu. “Ngủ một giấc với ta!”

“Hử?” Hắn ngân nga cao giọng ở âm cuối như có ngụ ý khác, ánh mắt ám muội.

Ta ho khan một tiếng, nữ nhân lưu manh cũng có lúc đỏ cả mặt a. Trong năm vị công tử, Đào Nhị nam tính nhất, bất kể nhìn từ phương diện nào, có lẽ là do kinh nghiệm từng trải của hắn, mười lăm tuổi hắn đã là Trang chủ của Bạch Hồng sơn trang, tiếp nhận đại gia nghiệp đồ sộ, một tay chèo chống hơn phân nửa võ lâm giang hồ trong mười năm. Nam nhân này trên giang hồ thì hô phong hoán vũ, trong buôn bán thì phong sinh thủy khởi, trong tình trường càng xuân phong đắc ý. Ở bên ngoài hắn khó tránh khỏi phải xã giao, ta đã từng chua lè chua loét nói với hắn: “Ta hiểu nam nhân các chàng, bàn bạc xã giao chuyện làm ăn mà, có nhu cầu cũng đừng chịu đựng, chỉ cần đừng để ta biết là được rồi.”

Kết quả là bị bọn hắn đánh tập thể, nói ta không tin tưởng bọn hắn. Ta cảm thấy thật là oan khuất a…

Đào Nhị từ trước đến nay luôn luôn là tay lão luyện già đời, trước khi gặp ta cũng thế, sau này ở chung với ta, có lúc nghĩ đến chuyện này ta cũng cảm thấy khó chịu. Hồi trước hắn bảo với ta là hắn không dùng Xuân Phong Nhất Độ – ta còn không tin, sau này mới biết, quả thật hắn không cần dùng mấy thứ đó…

Aizz, tính ra cũng cả năm nay rồi, người khác vẫn không sao, không biết hắn có thể nhịn nổi hay không…

“Ngủ đi, nghỉ ngơi một chút.” Ta không dám nghĩ nhiều, giúp hắn cởi áo, đẩy hắn lên giường, bản thân mình cũng lăn lên.

Hắn không nói gì đỡ lấy ta “Nàng mới vừa dậy, còn muốn ngủ nữa sao?”

Ta cười tít mắt nói: “Ta giúp chàng ngủ.”

Hắn chỉ cười gật gật đầu, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái trên lưng ta rồi nhắm mắt lại.

Ta rúc vào lồng ngực của hắn, nghe tiếng tim mạnh mẽ khoan thai của hắn, cảm giác hắn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, nhưng ta thì đã ngủ quá nhiều, đành trợn tròn hai mắt ngửa đầu nhìn hắn ngủ, kỷ niệm lúc xưa chợt ùa về, từng khắc từng khắc càng lúc càng tỉnh táo hơn…

Aizz, hắn cầm thú như vậy, không hiểu tại sao lại phải lòng một kẻ lưu manh như ta?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom