Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Hoàng hậu nói cho ta thời gian một ngày, mà ta cũng hẹn với Kiều Vũ là một ngày.
Nhưng hôm sau người đến tìm ta đều không phải cả hai người bọn họ, mà lại là vị tiểu bằng hữu thời thơ ấu của ta – Thái tử điện hạ hay bị ngứa da…
Vị Hoàng đế bệ hạ tương lai này tuy trước mặt ta ngốc nghếch yếu đuối, nhưng đối với người khác lại vô cùng uy phong lẫm liệt, bọn Ám môn liệt cơ mặt đều không dám chặn hắn lại, hắn nắm tay ta dẫn đi, ngay cả một câu ta cũng không kịp nói lại với sư phó.
“Ai nha nha…” Ta cười tít mắt nói “Thì ra đều là người trong nhà cả, biểu ca ngươi có khỏe không a!” Bởi vì những chuyện mẫu thân hắn đã làm, ta rất khó mà không giận lây hắn, nhưng ai nấy đều biết ta là người rất biết kềm chế, ít ra sẽ không bạo phát vào lúc này.
Mũ kim quan của thái tử hắn đang đội phát sáng chói cả mắt ta, mặt mày hắn giống mẫu thân hắn như tạc, anh tuấn hơn mấy phần so với Lưu Triệt, chỉ là lúc này đang vô cùng nhăn nhó.
“Ê…” Hắn trước mặt ta như một cọng cỏ úa, quanh năm suốt tháng được che chở dưới bóng râm, quả nhiên trong một thoáng khó mà thay đổi. Thật ra ta cảm thấy, đối với nhi tử mà nói, có một vị mẫu thân mạnh bạo quá mức cũng chẳng phải tốt gì mấy, giống như Lữ Hậu, Đậu thái hậu, Võ Tắc Thiên, không một nhi tử nào có thể trưởng thành giỏi giang, uy phong nếu cứ núp dưới cái bóng của nữ nhân cả. “Thật ra…” Hắn úp úp mở mở “Ta biết mẫu thân của ta thật có lỗi với nàng…”
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
“Lý Oánh Ngọc, ta thả nàng đi.” Hắn xoay mặt đi, thở dài, cười khổ nói “Vị trí chủ nhân của giang sơn này ta thật chẳng muốn ngồi, vì sao bà ấy cứ muốn giành cho ta? Tương lai ta cũng chỉ là một hoàng đế bù nhìn mà thôi …” Hắn giương mắt nhìn ta, vẻ mặt rối bời “Nếu nàng không phải là Lý Oánh Ngọc thì tốt biết mấy, ít ra trong thâm cung này còn có nàng có thể làm bạn với ta, cuộc sống của ta cũng không đến nỗi tịch mịch như thế này …”
Đôi môi ta mở ra rồi ngậm lại mấy lần, cuối cùng cũng không thốt nên lời.
Thái tử a, ta chưa bao giờ tỏ ý gì với ngươi cả, một chút khả năng cũng không có…
Thật ra ta không hận hắn, không trách hắn, không chán ghét hắn, nhưng cũng không có thích hắn, trong lòng ta, hắn chỉ là một gương mặt tương đối quen thuộc mà thôi. Nhưng lời này thật sự quá tổn thương, hắn chẳng qua chỉ là một người vô tội.
“Thái tử điện hạ…” Ta ho khan vài tiếng “Ngươi nói quá lời rồi. Thứ nhất, ngươi không có quyền thả ta, ta sẽ thoát không khỏi cung cấm này. Thứ hai, nếu ngươi thả ta, Hoàng hậu sẽ không tha cho ngươi, ngay cả hổ dữ cũng không ăn thịt con, nhưng sau này ngươi sẽ không sống dễ dàng gì…”
Hắn nghe vậy, ánh mắt sáng bừng lên, vui mừng nói: “Nàng quan tâm ta sao?”
Ta: “…” Ta thấy hắn dễ thỏa mãn như vậy mà cảm thấy hổ thẹn…
Duyên phận thật là kỳ diệu, đánh hắn nhiều năm như vậy, nhưng ta cũng chưa từng động lòng đối với hắn, thế mà có những người, chỉ vừa nhìn thấy lần đầu tiên là ta đã đắm chìm vào lưới tình … Đối với Đào Thanh, Đường Tư, Kiều Vũ, tim ta không khỏi rung động, nhưng đối với vị tiểu bằng hữu có thể xem như thanh mai trúc mã mười năm thơ ấu này, ta chưa từng rung động một tí nào, có lẽ là vì ta và hắn có quan hệ máu mủ, cũng có lẽ là vì ta và mấy tên oan gia kia, kiếp trước có duyên nợ, kiếp nầy chắp nối lại…
“Nàng không cần lo lắng cho ta, ta chắc chắn có thể mang nàng ra khỏi cung.” Hắn nói một cách khẳng định.
Ta vội vàng lắc đầu cự tuyệt. Nói giỡn sao, Thiên Lý hương trên người ta chỉ có tác dụng trong vòng một ngày, quá thời gian, bọn Kiều Vũ sẽ tìm không được nơi tọa lạc của Ám môn!
“Ta van ngươi, hãy mang ta trở về đi!” Ta cầu xin hắn “Ta muốn ở chung với sư phó của ta!”
Ánh mắt hắn tối sầm lại “Phải rồi… Nàng còn có sư phó…”
Ta liên tục gật đầu, thật xin lỗi, giữa hai bên, ta chỉ có thể tổn thương ngươi.
“Có phải ta rất vô dụng hay không…” Hắn cười khổ “Một thế tử như phế vật bỏ đi…”
Là vì nương của ngươi quá mạnh bạo a!
“Nào có…” Ta ngó sắc trời “Chúng ta trở về đi thôi…”
Hắn nhìn ta một cách đầy tổn thương và mất mát, ta cảm thấy thật có lỗi với hắn, nhưng tình yêu không phải là món hàng có thể trao đổi ngang bằng nhau, ta cũng không thể làm khác được…
Trở lại Ám môn, hắn nói với ta: “Ta sẽ không để bà ấy giết nàng.”
Ta không nói gì, chỉ nhìn trời.
Theo tính tình của nữ nhân kia, dù không giết ta, cũng sẽ không để cho ta sống khỏe mạnh, có lẽ sẽ biến ta thành người tàn phế, kẻ ngớ ngẩn, đi lại cử động như một hài tử, làm đồ chơi cho nhi tử của bà ta… Ta khẽ run lên, cảm thấy nếu cứ nghĩ theo hướng đó, ta sẽ hận thái tử mất.
Ban đêm, mây mờ hoa rũ, thời cơ tốt nhất để giết người phóng hỏa.
Kiều Vũ dẫn theo hơn mười cao thủ bao vây Ám môn, ta và sư phó thừa dịp rối loạn chạy ra, nhưng dường như đối phương cũng đã sớm có chuẩn bị, ta quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Vũ, nói với người đến tiếp ứng: “Mang theo sư phó ta chạy trước đi, ta ở lại đợi Kiều Vũ.”
Nhưng hôm sau người đến tìm ta đều không phải cả hai người bọn họ, mà lại là vị tiểu bằng hữu thời thơ ấu của ta – Thái tử điện hạ hay bị ngứa da…
Vị Hoàng đế bệ hạ tương lai này tuy trước mặt ta ngốc nghếch yếu đuối, nhưng đối với người khác lại vô cùng uy phong lẫm liệt, bọn Ám môn liệt cơ mặt đều không dám chặn hắn lại, hắn nắm tay ta dẫn đi, ngay cả một câu ta cũng không kịp nói lại với sư phó.
“Ai nha nha…” Ta cười tít mắt nói “Thì ra đều là người trong nhà cả, biểu ca ngươi có khỏe không a!” Bởi vì những chuyện mẫu thân hắn đã làm, ta rất khó mà không giận lây hắn, nhưng ai nấy đều biết ta là người rất biết kềm chế, ít ra sẽ không bạo phát vào lúc này.
Mũ kim quan của thái tử hắn đang đội phát sáng chói cả mắt ta, mặt mày hắn giống mẫu thân hắn như tạc, anh tuấn hơn mấy phần so với Lưu Triệt, chỉ là lúc này đang vô cùng nhăn nhó.
“Ê…” Hắn trước mặt ta như một cọng cỏ úa, quanh năm suốt tháng được che chở dưới bóng râm, quả nhiên trong một thoáng khó mà thay đổi. Thật ra ta cảm thấy, đối với nhi tử mà nói, có một vị mẫu thân mạnh bạo quá mức cũng chẳng phải tốt gì mấy, giống như Lữ Hậu, Đậu thái hậu, Võ Tắc Thiên, không một nhi tử nào có thể trưởng thành giỏi giang, uy phong nếu cứ núp dưới cái bóng của nữ nhân cả. “Thật ra…” Hắn úp úp mở mở “Ta biết mẫu thân của ta thật có lỗi với nàng…”
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
“Lý Oánh Ngọc, ta thả nàng đi.” Hắn xoay mặt đi, thở dài, cười khổ nói “Vị trí chủ nhân của giang sơn này ta thật chẳng muốn ngồi, vì sao bà ấy cứ muốn giành cho ta? Tương lai ta cũng chỉ là một hoàng đế bù nhìn mà thôi …” Hắn giương mắt nhìn ta, vẻ mặt rối bời “Nếu nàng không phải là Lý Oánh Ngọc thì tốt biết mấy, ít ra trong thâm cung này còn có nàng có thể làm bạn với ta, cuộc sống của ta cũng không đến nỗi tịch mịch như thế này …”
Đôi môi ta mở ra rồi ngậm lại mấy lần, cuối cùng cũng không thốt nên lời.
Thái tử a, ta chưa bao giờ tỏ ý gì với ngươi cả, một chút khả năng cũng không có…
Thật ra ta không hận hắn, không trách hắn, không chán ghét hắn, nhưng cũng không có thích hắn, trong lòng ta, hắn chỉ là một gương mặt tương đối quen thuộc mà thôi. Nhưng lời này thật sự quá tổn thương, hắn chẳng qua chỉ là một người vô tội.
“Thái tử điện hạ…” Ta ho khan vài tiếng “Ngươi nói quá lời rồi. Thứ nhất, ngươi không có quyền thả ta, ta sẽ thoát không khỏi cung cấm này. Thứ hai, nếu ngươi thả ta, Hoàng hậu sẽ không tha cho ngươi, ngay cả hổ dữ cũng không ăn thịt con, nhưng sau này ngươi sẽ không sống dễ dàng gì…”
Hắn nghe vậy, ánh mắt sáng bừng lên, vui mừng nói: “Nàng quan tâm ta sao?”
Ta: “…” Ta thấy hắn dễ thỏa mãn như vậy mà cảm thấy hổ thẹn…
Duyên phận thật là kỳ diệu, đánh hắn nhiều năm như vậy, nhưng ta cũng chưa từng động lòng đối với hắn, thế mà có những người, chỉ vừa nhìn thấy lần đầu tiên là ta đã đắm chìm vào lưới tình … Đối với Đào Thanh, Đường Tư, Kiều Vũ, tim ta không khỏi rung động, nhưng đối với vị tiểu bằng hữu có thể xem như thanh mai trúc mã mười năm thơ ấu này, ta chưa từng rung động một tí nào, có lẽ là vì ta và hắn có quan hệ máu mủ, cũng có lẽ là vì ta và mấy tên oan gia kia, kiếp trước có duyên nợ, kiếp nầy chắp nối lại…
“Nàng không cần lo lắng cho ta, ta chắc chắn có thể mang nàng ra khỏi cung.” Hắn nói một cách khẳng định.
Ta vội vàng lắc đầu cự tuyệt. Nói giỡn sao, Thiên Lý hương trên người ta chỉ có tác dụng trong vòng một ngày, quá thời gian, bọn Kiều Vũ sẽ tìm không được nơi tọa lạc của Ám môn!
“Ta van ngươi, hãy mang ta trở về đi!” Ta cầu xin hắn “Ta muốn ở chung với sư phó của ta!”
Ánh mắt hắn tối sầm lại “Phải rồi… Nàng còn có sư phó…”
Ta liên tục gật đầu, thật xin lỗi, giữa hai bên, ta chỉ có thể tổn thương ngươi.
“Có phải ta rất vô dụng hay không…” Hắn cười khổ “Một thế tử như phế vật bỏ đi…”
Là vì nương của ngươi quá mạnh bạo a!
“Nào có…” Ta ngó sắc trời “Chúng ta trở về đi thôi…”
Hắn nhìn ta một cách đầy tổn thương và mất mát, ta cảm thấy thật có lỗi với hắn, nhưng tình yêu không phải là món hàng có thể trao đổi ngang bằng nhau, ta cũng không thể làm khác được…
Trở lại Ám môn, hắn nói với ta: “Ta sẽ không để bà ấy giết nàng.”
Ta không nói gì, chỉ nhìn trời.
Theo tính tình của nữ nhân kia, dù không giết ta, cũng sẽ không để cho ta sống khỏe mạnh, có lẽ sẽ biến ta thành người tàn phế, kẻ ngớ ngẩn, đi lại cử động như một hài tử, làm đồ chơi cho nhi tử của bà ta… Ta khẽ run lên, cảm thấy nếu cứ nghĩ theo hướng đó, ta sẽ hận thái tử mất.
Ban đêm, mây mờ hoa rũ, thời cơ tốt nhất để giết người phóng hỏa.
Kiều Vũ dẫn theo hơn mười cao thủ bao vây Ám môn, ta và sư phó thừa dịp rối loạn chạy ra, nhưng dường như đối phương cũng đã sớm có chuẩn bị, ta quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Vũ, nói với người đến tiếp ứng: “Mang theo sư phó ta chạy trước đi, ta ở lại đợi Kiều Vũ.”
Bình luận facebook