Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Ba Tỉnh bị thương, việc đăng kí kết hôn bị trì hoãn, hai người chỉ có thể cùng đi tới chỗ trưởng lão nhà họ Cung để tế tổ.
Tỉnh Phi lăn qua lăn lại trên giường, cảm giác bản thân lại có chút đói bụng, Cung Phàm nằm một đống ở bên cạnh, Tỉnh Phi nhìn anh, trong lòng liền có cảm giác khó chịu, chốc lát lại chọc chọc cái bụng như toàn mỡ thừa của mình, chốc lát lại lấy chân đá đá chân Cung Phàm.
Cung Phàm xoay người, bất đắc dĩ nhìn cậu, sau đó nhắm mắt lại, để cho cậu đá. Tỉnh Phi nhìn anh vẫn một mực nhường nhịn mình, trong lòng càng thêm khó chịu, từ trên giường ngồi dậy, lại ghé vào trên người Cung Phàm. Cung Phàm ôm cậu, hôn hôn lên trán cậu. Tỉnh Phi lúc thì nằm thẳng trên người anh, lúc thì nằm sấp. Cung Phàm giống như là tảng đá, vững như tượng Phật không di chuyển được.
Tỉnh Phi từ trên người anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Cung Phàm. Cung Phàm cũng gối đầu lên cánh tay nhìn cậu. Hai người yên lặng không nói gì. Cung Phàm xoa nắn khuôn mặt cậu. Tỉnh Phi cũng dùng mặt mình cọ cọ lòng bàn tay anh, cọ một lát mới thấy tâm tình khá hơn chút, lại ngồi ở trên giường, đem đùi Cung Phàm gác lên đùi của mình.
Tỉnh Phi sờ tới sờ lui trên đùi anh,“Chân thật dài, còn có lông chân nữa~”
Cung Phàm giật giật, đem cậu kẹp lại giữa hai chân, một chân ở sau lưng cậu chống lên, để cậu dựa vào. Một chân khoát lên trên đùi Tỉnh Phi.
Tỉnh Phi lấy ngón tay vuốt lông chân của anh, lại chọc chọc bàn chân Cung Phàm. Cung Phàm không hề sợ ngứa, mặc kệ Tỉnh Phi ép buộc. Tỉnh Phi hướng về phía anh cười xấu xa, ngón tay dùng lực một chút, dứt được mấy cọng lông chân lấy ra phe phẩy trước mặt Cung Phàm.
Cẳng chân Cung Phàm phản xạ có điều kiện co giật một chút, lấy tay búng lên trán Tỉnh Phi, lại ôm eo cậu để cậu ngồi trên bụng mình.
“Phi Phi, anh không muốn để em đi tế tổ, chỗ đó là nông thôn, em lại mang thai, tình huống thân thể đặc thù. Xảy ra chuyện gì đi bệnh viện cũng không tiện.” Cung Phàm gãi cằm cậu.
Tỉnh Phi giống như Husky hất cao cằm, mặt đầy vẻ thoải mái, nghe được Cung Phàm nói lập tức bĩu môi.“Em muốn đi với anh! Em không muốn một mình chờ ở nhà.”
“Ba mẹ đều ở nhà.” Cung Phàm vươn tay sờ bụng cậu, nhéo nhéo, lại sợ khí lực lớn khiến bụng cậu bị thương, tay có chút cứng ngắc khoát lên bụng Tỉnh Phi.
“Nhưng em muốn cùng anh.” Tỉnh Phi đầy mặt không bằng lòng, quay mông lại muốn đi dứt lông chân Cung Phàm. Cung Phàm lập tức ngồi dậy ôm eo cậu,“Đừng quậy.”
Tỉnh Phi vẫn quay mông đi dứt lông chân, dứt xong còn lên mặt khua khua trước mắt Cung Phàm, Cung Phàm ở phía sau mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, nhìn cái mông tròn trĩnh, hung hăng nhéo một phát. Tỉnh Phi xoay người giống như một con báo bổ nhào vào người Cung Phàm, ở trên người anh cắn lung tung loạn xạ.
“Có để em đi hay không? Có để em đi hay không? Không để em đi em liền cắn anh đó!” Tỉnh Phi túm lấy áo ngủ của Cung Phàm, thanh âm mơ hồ không rõ.
Tay Cung Phàm ở trên thắt lưng cậu sờ tơi sờ lui,“Em đã cắn rồi.”
Tỉnh Phi sửng sốt, buông áo ra,“Không để em đi em sẽ để con trai anh gọi là Cung Tiểu Gâu! Gâu! Gâu gâu!”
Cung Phàm dở khóc dở cười,“Anh không quan trọng, sinh đứa nhỏ rất vất vả, em đặt tên gì anh cũng nghe.”
Tỉnh Phi cảm giác tất cả khí lực của mình như đánh vào bị bông, cực kì nghẹn khuất! Thở hộc hộc từ trên người Cung Phàm đứng lên, lấy chăn qua chặn ngang trước mặt giữa mình cùng Cung Phàm. Quay mông ngủ!
Cung Phàm nghiêng thân thể, gối đầu lên cánh tay, nhìn chăn cười cười, bàn tay lướt qua ba mươi tám đoạn biên giới khoát lên trên thắt lưng Tỉnh Phi, Tỉnh Phi không để ý tới anh. Cung Phàm chống cánh tay, nửa chống thân thể dựa vào Tỉnh Phi. Tỉnh Phi đem mặt vùi vào trong chăn.
Cung Phàm ôm cậu, lấy tay xoay mặt cậu lại. Tỉnh Phi đạp Cung Phàm một cước, Cung Phàm nhấc chân ngăn chặn chân cậu. Tỉnh Phi vùi trong gối phát ra thanh âm nức nở. Cung Phàm cười tiếp tục xoay mặt cậu lại, Tỉnh Phi khí lực không lớn bằng anh, không chống đỡ được, dứt khoát cam chịu, quay về phía Cung Phàm kêu gâu gâu, ngũ quan mười phần hung ác. Có điều bản chất Tỉnh Phi lại là con thỏ, lại hung hăng, bề ngoài cũng không có chút sát thương.
“Gâu gâu!” Tỉnh Phi trừng Cung Phàm, trong ánh mắt biểu đạt rõ rang “Em không muốn nói chuyện với anh!”.
Cung Phàm giả vờ nhìn không hiểu, đè nặng Tỉnh Phi, phần eo hơi hơi nâng lên, không đến mức đè lên bụng Tỉnh Phi.“Nói tiếng người, tiếng hành tinh gâu gâu anh nghe không hiểu.”
“Gâu! Gâu gâu!” Em muốn đi với anh!
Cung Phàm hôn hôn môi cậu.“Học được thêm một ngoại ngữ liền vênh váo với anh, nói tiếng con thỏ đi.”
“……” Con thỏ nói như thế nào? Con thỏ sẽ biết kêu sao?
Tỉnh Phi đầy mặt nghi hoặc nhìn Cung Phàm. Cung Phàm bị vẻ ngốc ngốc của cậu trêu cho cười không ngừng, ôm cậu lăn qua lăn lại trên giường.
Trưởng lão nhà họ Cung có chút xa xôi, hai người đi bằng máy bay qua. Trước khi đi, mẹ Cung giúp hai người thu thập hai vali hành lý. Trong đó đại đa số đều là mấy thứ Tỉnh Phi nhất định sẽ dùng hoặc có khả năng sẽ dùng tới, Cung Phàm chỉ có vài bộ quần áo để thay.
Ngồi máy bay mất năm tiếng, thời điểm xuống sân bay Cung Phàm lại mang theo hai vali hành lý đi đón xe taxi. Cung Phàm tuyệt không sợ mệt, mang theo hành lý đi bên cạnh Tỉnh Phi. Tỉnh Phi cảm giác có chút ngượng ngùng, vươn tay đi lấy hành lý. Cung Phàm lắc đầu,“Không cần.”
Tỉnh Phi chắn ở phía trước anh,“Em giúp anh xách một cái, xuống xe sẽ có đồ ăn vặt không?” Tỉnh Phi nhớ lại thời điểm lần trước mình về nhà, một túi đồ ăn vặt kia, cậu còn chưa ăn xong đâu, số còn lại vẫn đặt ở nhà họ Tỉnh.“Nếu anh cầm hai vali hành lý, sẽ không có tay mua đồ ăn vặt.”
“Em có tay.” Cung Phàm nghiêng nửa thân thể che bên người Tỉnh Phi, phòng ngừa người đến người đi sẽ va phải cậu.
“Em lớn như vậy, lại là con trai, bị người nhìn thấy lúc ăn đồ ăn vặt sẽ có chút ngượng ngùng.” Tỉnh Phi mặt có chút đỏ bừng cùng xấu hổ. Cung Phàm ngồi trên vali hành lý nhướn mi nhìn Tỉnh Phi. Tỉnh Phi cảm giác được tầm mắt của anh, mặt càng ngày càng hồng. Thẳng đến khi một chiếc taxi chạy lại đây Tỉnh Phi mới bớt lúng túng.
“Ca, quyết định như vậy nha!” Tỉnh Phi nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ, cũng không quan tâm anh có đồng ý hay không.
Cung Phàm lắc lư đầu, nhàn nhã tự tại.
Hai người xuống xe ở trạm xe khách. Bên phía nhà trưởng lão là thôn xóm khá xa xôi, chưa có khai phá. Bình thường chỉ có xe khách nông thôn hay đi tới chỗ đó.
Cung Phàm để Tỉnh Phi đứng ở gần đó, lại đi mua hai vé xe khách, thời điểm trở về thuận tiện mang theo một gói đồ ăn vặt lớn. Tỉnh Phi vẻ mặt rực rỡ nhìn Cung Phàm, hận không thể xông lên ôm anh âu yếm một trận.
Cung Phàm đi tới, Tỉnh Phi vươn cánh tay nhanh chóng ôm thắt lưng anh một chút, sau đó nương theo cơ thể cao lớn của Cung Phàm, trốn ở phía sau anh lật xem đồ trong túi. Đồ ăn vặt có rất nhiều loại, có thật nhiều thứ Tỉnh Phi chưa nếm qua. Sữa chua thời gian bảo quản không dài, Cung Phàm chỉ mua ba bình.
“Sữa chua ít quá a.” Tỉnh Phi cầm ra một lọ, vặn mở nắp đậy đưa lên miệng Cung Phàm. Cung Phàm lắc đầu,“Em uống đi.” Tỉnh Phi cười tủm tỉm nhìn Cung Phàm, nghĩ đến anh rất sợ chua, cũng không miễn cưỡng anh. Thế nhưng tròng mắt đổi tới đổi lui, rõ ràng là đang có chủ ý xấu.
“Nhà trưởng lão không biết có tủ lạnh hay không, cho nên không mua nhiều.” Trong gia tộc của Cung Phàm vẫn còn thực thi chế độ tộc trưởng, đương nhiên cũng không phải giống như phim truyện trên TV, bọn họ vẫn tuân thủ lễ pháp xưa kia. Cái gọi là tộc, chính là thân nhân có cùng huyết thống tụ tập một chỗ sinh hoạt cùng nhau. Mọi người tôn trọng hiếu kính người có tuổi tác lớn nhất, bối phận cao nhất. Đương nhiên cũng có người chuyển ra khỏi tộc, tỷ như nhà họ Cung, thế nhưng tế tổ hàng năm đều muốn trở về xem xem, cũng thường xuyên trở về vấn an trưởng bối.
Cung Phàm rất ít khi trở về, những năm rồi đại đa số đều là ba mẹ Cung trở về. Lần này trở về, coi như là tuần lễ vàng trở về tế tổ thuận tiện mang theo Tỉnh Phi nghỉ phép.
Đợi không bao lâu, xe khách liền đến. Xe khá nhỏ, chỉ có thể chứa được hơn mười người, trên xe còn có vỏ dưa vụn giấy, cũng không có điều hòa. Bề ngoài có chút cũ nát.
Cung Phàm đầy mặt bình tĩnh, hiển nhiên không phải lần đầu tiên gặp được. Tỉnh Phi liền càng không kinh ngạc, dù sao cậu cũng lớn lên từ trong sơn thôn.
Người trong xe đều nhìn hai anh đẹp trai này. Người bán vé thoạt nhìn đã bốn mươi tuổi, dáng người có chút gầy, có vẻ ôn hòa. Đứng ở bên cạnh dọn lối cho bọn họ.
Tỉnh Phi muốn mang theo vali hành lý lên xe, Cung Phàm ngăn cậu lại, cầm lấy vali hành lý, nói: “Lên trước đi.”
Tỉnh Phi do dự một chút, lại lấy túi đồ ăn vặt trong tay Cung Phàm, Cung Phàm cười cười,“Đi lên, có lối đi rồi.” Tỉnh Phi liền cẩn thận từng bước đi lên xe. Chọn chỗ gần cửa sổ, vừa vặn có hai vị trí trống. Sau đó nhìn Cung Phàm mang theo hai vali hành lý lớn lên xe. Cung Phàm thân thể cao lớn, khí tràng cũng lớn, lại mang theo hai vali hành lý lớn không kém, vừa lên đến nơi liền cảm giác không gian xe hao hụt rất nhiều.
Cung Phàm ngồi ở bên cạnh Tỉnh Phi, đem vali hành lý đặt ở bên cạnh ghế lái của xe khách, liếc mắt một cái là có thể nhìn tới.
Xe khởi động, người bán vé như đi trên đất bằng, đi đến trước mặt hai người. Tỉnh Phi đem vé đưa cho bà.
Bà cười cười, nói một câu tiếng địa phương,“Thùng quá lớn đi, cần thêm phí.”
Cung Phàm gật gật đầu, lấy ví ra đưa cho bà số tiền để mua thêm một vé nữa. Người bán vé lại đi thu vé xe của những người khác.
Xe khách phát ra thanh âm ong ong, thời tiết thì khô nóng, nghe có chút khó chịu. Xe khách lục tục chạy hơn một giờ, ngoài cửa sổ đã không thấy phong cảnh thành thị phồn hoa, bên ngoài chỉ có đường nhựa cùng những cây đại thụ được trồng hai bên đường, xa một chút chính là thôn trang.
Trẻ con không chịu đựng được loại nhàm chán này, bắt đầu giãy dụa ở trên người cha mẹ nhích tới nhích lui, thậm chí còn bắt đầu quấy khóc. Âm thanh quấy khóc bén nhọn khiến không khí càng thêm phiền muộn. Có người trẻ tuổi không kiên nhẫn nhíu mày, cắm tai nghe nghe nhạc.
Tỉnh Phi cũng lấy di động ra, cắm tai nghe, nhét cho Cung Phàm một cái. Nghe âm nhạc bình thản, tuyệt không có cảm giác phiền muộn. Cung Phàm bàn tay đưa về phía sau, ẩn vào góc khuất, vươn tay ôm eo Tỉnh Phi. Tỉnh Phi nhìn trái nhìn phải, không ai chú ý tới bọn họ, Tỉnh Phi hôn lên mặt anh một cái. Hai người đều cười nhìn ngoài cửa sổ. Thái dương thiêu đốt đường nhựa, trên đường còn có miếng thịt bị xe nghiền nát, loài chim ăn thịt đều đậu trên mặt đường kiếm ăn.
Tỉnh Phi lăn qua lăn lại trên giường, cảm giác bản thân lại có chút đói bụng, Cung Phàm nằm một đống ở bên cạnh, Tỉnh Phi nhìn anh, trong lòng liền có cảm giác khó chịu, chốc lát lại chọc chọc cái bụng như toàn mỡ thừa của mình, chốc lát lại lấy chân đá đá chân Cung Phàm.
Cung Phàm xoay người, bất đắc dĩ nhìn cậu, sau đó nhắm mắt lại, để cho cậu đá. Tỉnh Phi nhìn anh vẫn một mực nhường nhịn mình, trong lòng càng thêm khó chịu, từ trên giường ngồi dậy, lại ghé vào trên người Cung Phàm. Cung Phàm ôm cậu, hôn hôn lên trán cậu. Tỉnh Phi lúc thì nằm thẳng trên người anh, lúc thì nằm sấp. Cung Phàm giống như là tảng đá, vững như tượng Phật không di chuyển được.
Tỉnh Phi từ trên người anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Cung Phàm. Cung Phàm cũng gối đầu lên cánh tay nhìn cậu. Hai người yên lặng không nói gì. Cung Phàm xoa nắn khuôn mặt cậu. Tỉnh Phi cũng dùng mặt mình cọ cọ lòng bàn tay anh, cọ một lát mới thấy tâm tình khá hơn chút, lại ngồi ở trên giường, đem đùi Cung Phàm gác lên đùi của mình.
Tỉnh Phi sờ tới sờ lui trên đùi anh,“Chân thật dài, còn có lông chân nữa~”
Cung Phàm giật giật, đem cậu kẹp lại giữa hai chân, một chân ở sau lưng cậu chống lên, để cậu dựa vào. Một chân khoát lên trên đùi Tỉnh Phi.
Tỉnh Phi lấy ngón tay vuốt lông chân của anh, lại chọc chọc bàn chân Cung Phàm. Cung Phàm không hề sợ ngứa, mặc kệ Tỉnh Phi ép buộc. Tỉnh Phi hướng về phía anh cười xấu xa, ngón tay dùng lực một chút, dứt được mấy cọng lông chân lấy ra phe phẩy trước mặt Cung Phàm.
Cẳng chân Cung Phàm phản xạ có điều kiện co giật một chút, lấy tay búng lên trán Tỉnh Phi, lại ôm eo cậu để cậu ngồi trên bụng mình.
“Phi Phi, anh không muốn để em đi tế tổ, chỗ đó là nông thôn, em lại mang thai, tình huống thân thể đặc thù. Xảy ra chuyện gì đi bệnh viện cũng không tiện.” Cung Phàm gãi cằm cậu.
Tỉnh Phi giống như Husky hất cao cằm, mặt đầy vẻ thoải mái, nghe được Cung Phàm nói lập tức bĩu môi.“Em muốn đi với anh! Em không muốn một mình chờ ở nhà.”
“Ba mẹ đều ở nhà.” Cung Phàm vươn tay sờ bụng cậu, nhéo nhéo, lại sợ khí lực lớn khiến bụng cậu bị thương, tay có chút cứng ngắc khoát lên bụng Tỉnh Phi.
“Nhưng em muốn cùng anh.” Tỉnh Phi đầy mặt không bằng lòng, quay mông lại muốn đi dứt lông chân Cung Phàm. Cung Phàm lập tức ngồi dậy ôm eo cậu,“Đừng quậy.”
Tỉnh Phi vẫn quay mông đi dứt lông chân, dứt xong còn lên mặt khua khua trước mắt Cung Phàm, Cung Phàm ở phía sau mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, nhìn cái mông tròn trĩnh, hung hăng nhéo một phát. Tỉnh Phi xoay người giống như một con báo bổ nhào vào người Cung Phàm, ở trên người anh cắn lung tung loạn xạ.
“Có để em đi hay không? Có để em đi hay không? Không để em đi em liền cắn anh đó!” Tỉnh Phi túm lấy áo ngủ của Cung Phàm, thanh âm mơ hồ không rõ.
Tay Cung Phàm ở trên thắt lưng cậu sờ tơi sờ lui,“Em đã cắn rồi.”
Tỉnh Phi sửng sốt, buông áo ra,“Không để em đi em sẽ để con trai anh gọi là Cung Tiểu Gâu! Gâu! Gâu gâu!”
Cung Phàm dở khóc dở cười,“Anh không quan trọng, sinh đứa nhỏ rất vất vả, em đặt tên gì anh cũng nghe.”
Tỉnh Phi cảm giác tất cả khí lực của mình như đánh vào bị bông, cực kì nghẹn khuất! Thở hộc hộc từ trên người Cung Phàm đứng lên, lấy chăn qua chặn ngang trước mặt giữa mình cùng Cung Phàm. Quay mông ngủ!
Cung Phàm nghiêng thân thể, gối đầu lên cánh tay, nhìn chăn cười cười, bàn tay lướt qua ba mươi tám đoạn biên giới khoát lên trên thắt lưng Tỉnh Phi, Tỉnh Phi không để ý tới anh. Cung Phàm chống cánh tay, nửa chống thân thể dựa vào Tỉnh Phi. Tỉnh Phi đem mặt vùi vào trong chăn.
Cung Phàm ôm cậu, lấy tay xoay mặt cậu lại. Tỉnh Phi đạp Cung Phàm một cước, Cung Phàm nhấc chân ngăn chặn chân cậu. Tỉnh Phi vùi trong gối phát ra thanh âm nức nở. Cung Phàm cười tiếp tục xoay mặt cậu lại, Tỉnh Phi khí lực không lớn bằng anh, không chống đỡ được, dứt khoát cam chịu, quay về phía Cung Phàm kêu gâu gâu, ngũ quan mười phần hung ác. Có điều bản chất Tỉnh Phi lại là con thỏ, lại hung hăng, bề ngoài cũng không có chút sát thương.
“Gâu gâu!” Tỉnh Phi trừng Cung Phàm, trong ánh mắt biểu đạt rõ rang “Em không muốn nói chuyện với anh!”.
Cung Phàm giả vờ nhìn không hiểu, đè nặng Tỉnh Phi, phần eo hơi hơi nâng lên, không đến mức đè lên bụng Tỉnh Phi.“Nói tiếng người, tiếng hành tinh gâu gâu anh nghe không hiểu.”
“Gâu! Gâu gâu!” Em muốn đi với anh!
Cung Phàm hôn hôn môi cậu.“Học được thêm một ngoại ngữ liền vênh váo với anh, nói tiếng con thỏ đi.”
“……” Con thỏ nói như thế nào? Con thỏ sẽ biết kêu sao?
Tỉnh Phi đầy mặt nghi hoặc nhìn Cung Phàm. Cung Phàm bị vẻ ngốc ngốc của cậu trêu cho cười không ngừng, ôm cậu lăn qua lăn lại trên giường.
Trưởng lão nhà họ Cung có chút xa xôi, hai người đi bằng máy bay qua. Trước khi đi, mẹ Cung giúp hai người thu thập hai vali hành lý. Trong đó đại đa số đều là mấy thứ Tỉnh Phi nhất định sẽ dùng hoặc có khả năng sẽ dùng tới, Cung Phàm chỉ có vài bộ quần áo để thay.
Ngồi máy bay mất năm tiếng, thời điểm xuống sân bay Cung Phàm lại mang theo hai vali hành lý đi đón xe taxi. Cung Phàm tuyệt không sợ mệt, mang theo hành lý đi bên cạnh Tỉnh Phi. Tỉnh Phi cảm giác có chút ngượng ngùng, vươn tay đi lấy hành lý. Cung Phàm lắc đầu,“Không cần.”
Tỉnh Phi chắn ở phía trước anh,“Em giúp anh xách một cái, xuống xe sẽ có đồ ăn vặt không?” Tỉnh Phi nhớ lại thời điểm lần trước mình về nhà, một túi đồ ăn vặt kia, cậu còn chưa ăn xong đâu, số còn lại vẫn đặt ở nhà họ Tỉnh.“Nếu anh cầm hai vali hành lý, sẽ không có tay mua đồ ăn vặt.”
“Em có tay.” Cung Phàm nghiêng nửa thân thể che bên người Tỉnh Phi, phòng ngừa người đến người đi sẽ va phải cậu.
“Em lớn như vậy, lại là con trai, bị người nhìn thấy lúc ăn đồ ăn vặt sẽ có chút ngượng ngùng.” Tỉnh Phi mặt có chút đỏ bừng cùng xấu hổ. Cung Phàm ngồi trên vali hành lý nhướn mi nhìn Tỉnh Phi. Tỉnh Phi cảm giác được tầm mắt của anh, mặt càng ngày càng hồng. Thẳng đến khi một chiếc taxi chạy lại đây Tỉnh Phi mới bớt lúng túng.
“Ca, quyết định như vậy nha!” Tỉnh Phi nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ, cũng không quan tâm anh có đồng ý hay không.
Cung Phàm lắc lư đầu, nhàn nhã tự tại.
Hai người xuống xe ở trạm xe khách. Bên phía nhà trưởng lão là thôn xóm khá xa xôi, chưa có khai phá. Bình thường chỉ có xe khách nông thôn hay đi tới chỗ đó.
Cung Phàm để Tỉnh Phi đứng ở gần đó, lại đi mua hai vé xe khách, thời điểm trở về thuận tiện mang theo một gói đồ ăn vặt lớn. Tỉnh Phi vẻ mặt rực rỡ nhìn Cung Phàm, hận không thể xông lên ôm anh âu yếm một trận.
Cung Phàm đi tới, Tỉnh Phi vươn cánh tay nhanh chóng ôm thắt lưng anh một chút, sau đó nương theo cơ thể cao lớn của Cung Phàm, trốn ở phía sau anh lật xem đồ trong túi. Đồ ăn vặt có rất nhiều loại, có thật nhiều thứ Tỉnh Phi chưa nếm qua. Sữa chua thời gian bảo quản không dài, Cung Phàm chỉ mua ba bình.
“Sữa chua ít quá a.” Tỉnh Phi cầm ra một lọ, vặn mở nắp đậy đưa lên miệng Cung Phàm. Cung Phàm lắc đầu,“Em uống đi.” Tỉnh Phi cười tủm tỉm nhìn Cung Phàm, nghĩ đến anh rất sợ chua, cũng không miễn cưỡng anh. Thế nhưng tròng mắt đổi tới đổi lui, rõ ràng là đang có chủ ý xấu.
“Nhà trưởng lão không biết có tủ lạnh hay không, cho nên không mua nhiều.” Trong gia tộc của Cung Phàm vẫn còn thực thi chế độ tộc trưởng, đương nhiên cũng không phải giống như phim truyện trên TV, bọn họ vẫn tuân thủ lễ pháp xưa kia. Cái gọi là tộc, chính là thân nhân có cùng huyết thống tụ tập một chỗ sinh hoạt cùng nhau. Mọi người tôn trọng hiếu kính người có tuổi tác lớn nhất, bối phận cao nhất. Đương nhiên cũng có người chuyển ra khỏi tộc, tỷ như nhà họ Cung, thế nhưng tế tổ hàng năm đều muốn trở về xem xem, cũng thường xuyên trở về vấn an trưởng bối.
Cung Phàm rất ít khi trở về, những năm rồi đại đa số đều là ba mẹ Cung trở về. Lần này trở về, coi như là tuần lễ vàng trở về tế tổ thuận tiện mang theo Tỉnh Phi nghỉ phép.
Đợi không bao lâu, xe khách liền đến. Xe khá nhỏ, chỉ có thể chứa được hơn mười người, trên xe còn có vỏ dưa vụn giấy, cũng không có điều hòa. Bề ngoài có chút cũ nát.
Cung Phàm đầy mặt bình tĩnh, hiển nhiên không phải lần đầu tiên gặp được. Tỉnh Phi liền càng không kinh ngạc, dù sao cậu cũng lớn lên từ trong sơn thôn.
Người trong xe đều nhìn hai anh đẹp trai này. Người bán vé thoạt nhìn đã bốn mươi tuổi, dáng người có chút gầy, có vẻ ôn hòa. Đứng ở bên cạnh dọn lối cho bọn họ.
Tỉnh Phi muốn mang theo vali hành lý lên xe, Cung Phàm ngăn cậu lại, cầm lấy vali hành lý, nói: “Lên trước đi.”
Tỉnh Phi do dự một chút, lại lấy túi đồ ăn vặt trong tay Cung Phàm, Cung Phàm cười cười,“Đi lên, có lối đi rồi.” Tỉnh Phi liền cẩn thận từng bước đi lên xe. Chọn chỗ gần cửa sổ, vừa vặn có hai vị trí trống. Sau đó nhìn Cung Phàm mang theo hai vali hành lý lớn lên xe. Cung Phàm thân thể cao lớn, khí tràng cũng lớn, lại mang theo hai vali hành lý lớn không kém, vừa lên đến nơi liền cảm giác không gian xe hao hụt rất nhiều.
Cung Phàm ngồi ở bên cạnh Tỉnh Phi, đem vali hành lý đặt ở bên cạnh ghế lái của xe khách, liếc mắt một cái là có thể nhìn tới.
Xe khởi động, người bán vé như đi trên đất bằng, đi đến trước mặt hai người. Tỉnh Phi đem vé đưa cho bà.
Bà cười cười, nói một câu tiếng địa phương,“Thùng quá lớn đi, cần thêm phí.”
Cung Phàm gật gật đầu, lấy ví ra đưa cho bà số tiền để mua thêm một vé nữa. Người bán vé lại đi thu vé xe của những người khác.
Xe khách phát ra thanh âm ong ong, thời tiết thì khô nóng, nghe có chút khó chịu. Xe khách lục tục chạy hơn một giờ, ngoài cửa sổ đã không thấy phong cảnh thành thị phồn hoa, bên ngoài chỉ có đường nhựa cùng những cây đại thụ được trồng hai bên đường, xa một chút chính là thôn trang.
Trẻ con không chịu đựng được loại nhàm chán này, bắt đầu giãy dụa ở trên người cha mẹ nhích tới nhích lui, thậm chí còn bắt đầu quấy khóc. Âm thanh quấy khóc bén nhọn khiến không khí càng thêm phiền muộn. Có người trẻ tuổi không kiên nhẫn nhíu mày, cắm tai nghe nghe nhạc.
Tỉnh Phi cũng lấy di động ra, cắm tai nghe, nhét cho Cung Phàm một cái. Nghe âm nhạc bình thản, tuyệt không có cảm giác phiền muộn. Cung Phàm bàn tay đưa về phía sau, ẩn vào góc khuất, vươn tay ôm eo Tỉnh Phi. Tỉnh Phi nhìn trái nhìn phải, không ai chú ý tới bọn họ, Tỉnh Phi hôn lên mặt anh một cái. Hai người đều cười nhìn ngoài cửa sổ. Thái dương thiêu đốt đường nhựa, trên đường còn có miếng thịt bị xe nghiền nát, loài chim ăn thịt đều đậu trên mặt đường kiếm ăn.
Bình luận facebook