Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Cung Phàm giống như đang có tâm sự, sắc mặt không quá tốt. Tỉnh Phi ngồi trên sô pha, nhìn Cung Phàm đem cậu vào phòng sau đó vẫn không nói chuyện, chỉ chăm chú gõ máy tính.
Tỉnh Phi nhìn ra tâm tình anh không tốt, cũng không nói chuyện gì, ngồi trên sô pha quan sát sắc mặt anh. Cung Phàm cũng không để ý tới cậu, Tỉnh Phi rốt cuộc nếm thử tư vị bị tống vào lãnh cung. Trong lòng không dễ tiếp thu. Thế nhưng Cung Phàm thoạt nhìn có vẻ đang rất bận, cậu cũng không dám quấy rầy.
Một lát sau, thư kí chim công liền gõ cửa, mặt cũng tâm sự tầng tầng, thời điểm đi đến trước mặt Cung Phàm còn vụng trộm liếc mắt nhìn Tỉnh Phi đang ngồi trên sô pha, lại nhìn nhìn Cung Phàm. Thấy có vẻ Tỉnh Phi không cáo trạng liền cảm thấy an tâm.
“Ông chủ, ba giờ có một cuộc họp.” Thư ký giao lên một phần tư liệu, sau đó liền nện giày cao gót đi ra. Cung Phàm nói,“Mang một ly cà phê vào đây.”
“Vâng.” Thư kí giống như chim công trúng mưa, bộ dáng gục đầu ủ rũ.
Một lát sau, thư ký liền đem cà phê mang vào. Thư ký đem cà phê đặt ở trên bàn, lại lắc lắc mông đi ra.
Cung Phàm bưng cà phê đi đến trước mặt Tỉnh Phi,“Không có sữa chua, uống tạm đi.”
“Em không uống cà phê.”
Tay Cung Phàm bưng cà phê dừng lại giữa không trung, mặt không chút thay đổi nhìn Tỉnh Phi. Tỉnh Phi bị anh nhìn vừa khẩn trương lại xấu hổ, cảm thấy ngữ khí của mình vừa rồi quá cứng nhắc vì thế còn nói thêm,“Em không thích uống cà phê.”
Cung Phàm gật gật đầu, đem cà phê một ngụm uống hết, sau đó xoay người ngồi trở lại ghế làm việc. Tỉnh Phi đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, ngồi trên sô pha bứt rứt.
“Thư ký hình như không phải người trước đây.” Tỉnh Phi mở miệng tìm một đề tài.
Cung Phàm thở dài một hơi, nói,“Thư ký trước xin nghỉ đi hưởng tuần trăng mật, không cần nghĩ nhiều.”
Tỉnh Phi hừ hừ không nói lời nào, thầm nghĩ em mới không nghĩ nhiều!
“Anh không đi họp sao? Hai giờ năm mươi rồi.”
“Một mình em chờ ở đây?”
“Trước kia không phải em cũng ngồi một mình sao?” Tỉnh Phi hỏi lại, đột nhiên không thích ứng được thái độ hôm nay của Cung Phàm, mặt lạnh tâm tình cũng lạnh, biết mình thích uống sữa chua, còn kêu uống cà phê, được rồi, mình lại ra vẻ rồi, thế nhưng trong lòng vừa thất lạc lại tủi thân.
Cung Phàm nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt thâm thúy, Tỉnh Phi cũng thẳng thắn đối diện, mang theo một mặt quật cường. Cuối cùng vẫn là Cung Phàm nhận thua trước, đi tới ngồi xổm xuống xoa xoa khuôn mặt cậu,“Làm sao vậy? Ngồi một mình mà cũng đỏ cả mắt? Yếu ớt như vậy.”
Tỉnh Phi cho Cung Phàm một cái bạnh nhãn, không để ý tới anh. Cung Phàm cười vỗ mông cậu một chút,“Còn dám trợn mắt với anh? Muốn ăn đòn hả.”
Tỉnh Phi đạp một cái lên đùi anh, đứng lên chạy vào trong phòng nghỉ của anh, còn đem cửa khóa trái. Cung Phàm cũng không đuổi theo, mà mở cửa ra khỏi văn phòng.
Một phòng họp rộng, một dãy bàn dài, hai giờ năm mươi phút, trưởng phòng các bộ phận đều phải tới tham gia cuộc họp. Người đến họp túm năm tụm ba lại nghị luận, cúi đầu nói nhỏ, cùng suy đoán nội dung cuộc họp hôm nay.
Cung Phàm là người cuối cùng bước vào. Phòng họp một mảnh im lặng. Cung Phàm nhìn thoáng qua hai bên dãy bàn.
Cung Phàm một câu cũng không nói, ngược lại khiến trong lòng mọi người lại cực kì khẩn trương, thế nhưng cũng có người tâm lý thoải mái, giả như người kiên định, người có thành tích tốt.
“Cuộc họp tổng kết thường nửa tháng họp một lần, thế nhưng tôi vì sao phải họp trước, nói vậy mọi người trong lòng chắc cũng tự hiểu.” Thanh âm Cung Phàm không cao không thấp, thế nhưng mỗi người trong phòng họp đều nghe được rõ ràng thấu đáo, Cung Phàm cũng không nổi giận, lại không có một người dám cúi đầu.
“Gần nhất khách VIP của công ty giảm sút nghiêm trọng.” Cung Phàm nói thẳng.
“Chuyện này vốn nên do trưởng Bộ phận khách hàng là Trương Xuyên phụ trách. Thế nhưng các bộ phận đều cùng một nhịp thở, nguyên nhân chủ yếu ở Bộ phận khách hàng, thế nhưng các bộ phận khác cũng có trách nhiệm!” Cung Phàm đi lại trên bục, thanh âm đế giày kích thích màng nhĩ mỗi người.
“Hôm nay tôi không trực tiếp truy cứu trách nhiệm những người đó.” Cung Phàm vừa nói khiến tim mọi người đều buông lỏng.
“Tháng tới, tôi sẽ căn cứ vào thành tích của các bộ phận để điều động lại các chức vị, cũng áp dụng chính sách giảm biên chế, thông báo tuyển dụng nhân sự mới. Tôi tin tưởng tôi chưa từng bạc đãi một ai, công tác đều không dễ dàng, hi vọng mọi người biết quý trọng, vui đùa không phải là một thói quen tốt.”
Cung Phàm lời này nói ra khiến mọi người phải suy nghĩ, thế nhưng không ai dám đứng ra phản đối, nổ súng thường bắn chim đầu đàn, tâm tình Cung Phàm rõ ràng không tốt, ai cũng không dám ho he.
Kế tiếp, các trưởng phòng, tổng giám đốc, giám đốc tài chính…… Đi lên giải thích kế hoạch của mình, cùng với cái nhìn của mình đối với một vài sự việc gần đây.
Cuộc họp giằng co hai giờ, sau đó Cung Phàm lên tiếng kết thúc. Cuối cùng Cung Phàm còn nhìn chằm chằm Trương Xuyên, nói,“Có một số người nên kiểm điểm lại cuộc sống cá nhân của mình, náo loạn tới công ty, không chỉ mất hình tượng cá nhân, còn gây tổn hại tới hình tượng công ty!”
Trương Xuyên sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên ghế, tuyệt không còn bộ dáng tinh anh, mọi người đều biết ông chủ nói tới ai, thế nhưng ai cũng không định nói lung tung trước mặt người khác.
Cung Phàm xử lí xong mọi việc, chuyển hướng xuống lầu ra khỏi công ty. Mấy người đi phía sau anh cũng rất kinh ngạc, ông chủ anh không làm gương cho nhân viên như vậy thật sự tốt hả? Tuy rằng anh là ông chủ, anh có quyền về sớm, thế nhưng sẽ ảnh hưởng đến sự tích cực làm việc của bọn họ nha.
Lúc Cung Phàm quay lại, mang theo một hộp bánh ngọt cùng một lọ sữa chua đi lên, dẫn tới nhân viên trong công ty đều ghé mắt lại nhìn.
Cung Phàm vào văn phòng, gõ cánh cửa phòng nghỉ, tự mình đẩy cửa ra, bên trong trống rỗng, chăn gối vẫn chỉnh tề. Không có dấu vết có người nằm qua. Trên đầu giường còn để một tờ giấy nhắn.
“Cung Tiểu Uông không chịu ngủ, em về nhà đây. Phi Phi.” Cung Phàm xem xong, liền đem giấy nhắn ném vào thùng rác. Lại nhìn nhìn sữa chua cùng bánh ngọt trong tay, không có người ăn, đành phải vứt đi.
Lúc đó Tỉnh Phi kỳ thật cũng không về nhà, mà xuống tầng ba gặp Tiêu Dương. Lưu Lam đang huấn luyện khách một đấu một, Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương hai người an vị ngồi ở góc tường nói chuyện phiếm, nhìn mĩ nam bị đánh, thường thường đau lòng thổn thức hai tiếng.
“Phi Phi, vừa nãy Lưu Lam đi họp về, nói anh Phàm phát hỏa lớn.” Tiêu Dương chạy tới, lấy một cái đệm, soái ca kia bị Lưu Lam đá trúng đầu gối, một mông ngồi xuống, vừa lúc đặt trên đệm mềm, soái ca cười cười cảm kích hai người. Lưu Lam đem anh ta kéo lên, hai người tiếp tục huấn luyện.
“Ừm, tôi cũng hiểu được hôm nay anh tôi tâm tình không tốt. Hôm nay lúc nhìn thấy anh ấy, cảm giác rất khủng bố, không phải kiểu bão nổi, mà là, mà là…… Ai, cảm giác nói không nên lời.” Tỉnh Phi trơ mắt nhìn soái ca kia lại bị đánh, hơn nữa nổi lên ý xấu giật lại đệm mềm, soái ca bạch– một tiếng ngồi dưới đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Quay đầu nhìn Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương, nhìn thấy hai người lười biếng lăn qua lăn lại trên đệm, giống như đang đợi người đi tới vuốt ve. Chỉ có thể bất đắc dĩ cười.
Lưu Lam nhìn anh ta nhún nhún vai,“Đừng để ý.” Soái ca nhất thời không còn lời nào để nói.
“Nghe Lưu Lam nói, khách hàng của công ty giảm sút nghiêm trọng, anh Phàm cho bọn họ thời gian suy nghĩ, hơn nữa cảnh cáo con chim công kia kiểm điểm lại sinh hoạt cá nhân.” Tiêu Dương đứng lên, ngồi ở trên bụng Tỉnh Phi, Tỉnh Phi bị hắn ngồi lên không thở nổi.
“A? Trương Xuyên sao rồi? Lưu Lam nói với cậu mấy thứ này có tính là tiết lộ cơ mật công ty hay không? Tôi phải nói với anh tôi, đem hai người bắt lại.”
Tiêu Dương nghe vậy, nâng lên mông, sau đó dùng lực ngồi xuống, Tỉnh Phi đau hô một tiếng, Tiêu Dương cười lạnh.
Lưu Lam,“……”
Soái ca,“……”
Hai người các em có thể đừng làm mấy tư thế ái muội được không, cái tư thế cưỡi ngựa cũng dám mang ra!
“Nhóc con!” Tiêu Dương nhéo mặt Tỉnh Phi, Tỉnh Phi bắt đầu phản kích, hai người lăn thành một đoàn, lê la trên đệm. Cuối cùng hai người cùng nhau lăn khỏi đệm, lại cùng nhau lăn vào góc tường, đầu trực tiếp tông vào vách tường, phát ra tiếng động thật to.
Trải qua cuộc va chạm này, hai người triệt để vô lực, đành lui vào góc tường,“Tôi nghe nói sinh hoạt cá nhân của Trương Xuyên rất loạn, ngủ với vợ người khác, sau đó vợ người ta sinh con trai, chồng cô ta phát hiện con trai không phải con ruột của mình, không có niềm vui làm cha, liền đi điều tra vợ mình, phát hiện con là của bạn trai trước đây của cô ta. Vì thế liền đem chuyện cũ lẫn chuyện mới lan truyền ở công ty. Nguyên nhân khách hàng của anh cậu giảm sút một phần cũng từ đó mà ra.”
Tỉnh Phi nghĩ nghĩ lời hắn nói, đột nhiên nhớ tới thật lâu trước đây, cậu lên QQ của Cung Phàm phát hiện tình địch là Trương Xuyên, hơn nữa khi xâm nhập địch doanh, phát hiện hắn ta cùng Lưu Viện có chút mập mờ, Tiêu Dương giống như cũng biết chuyện này, nói,“Cậu là đang nói tới Tỉnh Luật, Lưu Viện cùng Trương Xuyên hả?”
“Bingo– nghe xong có cảm tưởng gì?” Tiêu Dương duỗi tứ chi, lăn lăn về phía đệm.
“Nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống, mà cẩu huyết thì xuất phát từ hiện thực.” Tỉnh Phi hơi dịch chân.
“Đạp tôi phát nào, lăn không nổi.” Tiêu Dương lười biếng nói.
Tỉnh Phi,“……”
Tỉnh Phi nâng chân lên, hai chân nghiêm túc, duỗi thẳng, đá vào mông Tiêu Dương, tốc độ lăn của Tiêu Dương nhanh hơn, nhưng lại lăn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, lăn về phía đối diện, một phút đồng hồ sau, vang lên tiếng đầu đụng vào tường.
“Phắc diu, tiểu gia muốn quay con thỏ nhà ngươi!!!” Tiêu Dương xoa trán, xông về phía Tỉnh Phi, Tỉnh Phi từ mặt đất đứng lên, hai người tôi đuổi cậu chạy, Tỉnh Phi chạy vòng quanh soái ca cùng Lưu Lam, Tiêu Dương trong chốc lát cũng bắt không được cậu.
“Lưu Lam, giúp em bắt cậu ta!” Tiêu Dương thở hổn hển.
Tỉnh Phi nhanh chóng trốn khỏi Lưu Lam, chạy đến sau lưng soái ca,“Cậu đồ không biết xấu hổ! Có bản lĩnh thì đánh một mình nha!”
“Có bản lĩnh cậu đừng chạy!” Tiêu Dương vươn tay định bắt Tỉnh Phi, Tỉnh Phi đem soái ca đẩy về phía Tiêu Dương, Tiêu Dương không kịp rút lại móng vuốt, vì thế, trên mặt soái ca liền xuất hiện bốn vệt máu rõ rệt.
Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi chiến đấu đã tiến vào giai đoạn gay cấn, soái ca bị thương cũng không thể dừng lại, hai người đem soái ca đem kẹp ở bên trong đẩy qua đẩy lại, giống như hai người đang chuyền bóng vậy.
Lưu Lam dần cảm thấy không ổn rồi, còn chưa tới kịp ngăn cản hai người náo loạn, soái ca liền bạo phát!“Huấn luyện viên Lưu! Tôi muốn rút khỏi Hội viên!”
Lưu Lam do dự ba giây, gật gật đầu, chỉ cần không trách tội là được.
Hết chương 66.
Lại gây chuyện =)))
Tỉnh Phi nhìn ra tâm tình anh không tốt, cũng không nói chuyện gì, ngồi trên sô pha quan sát sắc mặt anh. Cung Phàm cũng không để ý tới cậu, Tỉnh Phi rốt cuộc nếm thử tư vị bị tống vào lãnh cung. Trong lòng không dễ tiếp thu. Thế nhưng Cung Phàm thoạt nhìn có vẻ đang rất bận, cậu cũng không dám quấy rầy.
Một lát sau, thư kí chim công liền gõ cửa, mặt cũng tâm sự tầng tầng, thời điểm đi đến trước mặt Cung Phàm còn vụng trộm liếc mắt nhìn Tỉnh Phi đang ngồi trên sô pha, lại nhìn nhìn Cung Phàm. Thấy có vẻ Tỉnh Phi không cáo trạng liền cảm thấy an tâm.
“Ông chủ, ba giờ có một cuộc họp.” Thư ký giao lên một phần tư liệu, sau đó liền nện giày cao gót đi ra. Cung Phàm nói,“Mang một ly cà phê vào đây.”
“Vâng.” Thư kí giống như chim công trúng mưa, bộ dáng gục đầu ủ rũ.
Một lát sau, thư ký liền đem cà phê mang vào. Thư ký đem cà phê đặt ở trên bàn, lại lắc lắc mông đi ra.
Cung Phàm bưng cà phê đi đến trước mặt Tỉnh Phi,“Không có sữa chua, uống tạm đi.”
“Em không uống cà phê.”
Tay Cung Phàm bưng cà phê dừng lại giữa không trung, mặt không chút thay đổi nhìn Tỉnh Phi. Tỉnh Phi bị anh nhìn vừa khẩn trương lại xấu hổ, cảm thấy ngữ khí của mình vừa rồi quá cứng nhắc vì thế còn nói thêm,“Em không thích uống cà phê.”
Cung Phàm gật gật đầu, đem cà phê một ngụm uống hết, sau đó xoay người ngồi trở lại ghế làm việc. Tỉnh Phi đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, ngồi trên sô pha bứt rứt.
“Thư ký hình như không phải người trước đây.” Tỉnh Phi mở miệng tìm một đề tài.
Cung Phàm thở dài một hơi, nói,“Thư ký trước xin nghỉ đi hưởng tuần trăng mật, không cần nghĩ nhiều.”
Tỉnh Phi hừ hừ không nói lời nào, thầm nghĩ em mới không nghĩ nhiều!
“Anh không đi họp sao? Hai giờ năm mươi rồi.”
“Một mình em chờ ở đây?”
“Trước kia không phải em cũng ngồi một mình sao?” Tỉnh Phi hỏi lại, đột nhiên không thích ứng được thái độ hôm nay của Cung Phàm, mặt lạnh tâm tình cũng lạnh, biết mình thích uống sữa chua, còn kêu uống cà phê, được rồi, mình lại ra vẻ rồi, thế nhưng trong lòng vừa thất lạc lại tủi thân.
Cung Phàm nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt thâm thúy, Tỉnh Phi cũng thẳng thắn đối diện, mang theo một mặt quật cường. Cuối cùng vẫn là Cung Phàm nhận thua trước, đi tới ngồi xổm xuống xoa xoa khuôn mặt cậu,“Làm sao vậy? Ngồi một mình mà cũng đỏ cả mắt? Yếu ớt như vậy.”
Tỉnh Phi cho Cung Phàm một cái bạnh nhãn, không để ý tới anh. Cung Phàm cười vỗ mông cậu một chút,“Còn dám trợn mắt với anh? Muốn ăn đòn hả.”
Tỉnh Phi đạp một cái lên đùi anh, đứng lên chạy vào trong phòng nghỉ của anh, còn đem cửa khóa trái. Cung Phàm cũng không đuổi theo, mà mở cửa ra khỏi văn phòng.
Một phòng họp rộng, một dãy bàn dài, hai giờ năm mươi phút, trưởng phòng các bộ phận đều phải tới tham gia cuộc họp. Người đến họp túm năm tụm ba lại nghị luận, cúi đầu nói nhỏ, cùng suy đoán nội dung cuộc họp hôm nay.
Cung Phàm là người cuối cùng bước vào. Phòng họp một mảnh im lặng. Cung Phàm nhìn thoáng qua hai bên dãy bàn.
Cung Phàm một câu cũng không nói, ngược lại khiến trong lòng mọi người lại cực kì khẩn trương, thế nhưng cũng có người tâm lý thoải mái, giả như người kiên định, người có thành tích tốt.
“Cuộc họp tổng kết thường nửa tháng họp một lần, thế nhưng tôi vì sao phải họp trước, nói vậy mọi người trong lòng chắc cũng tự hiểu.” Thanh âm Cung Phàm không cao không thấp, thế nhưng mỗi người trong phòng họp đều nghe được rõ ràng thấu đáo, Cung Phàm cũng không nổi giận, lại không có một người dám cúi đầu.
“Gần nhất khách VIP của công ty giảm sút nghiêm trọng.” Cung Phàm nói thẳng.
“Chuyện này vốn nên do trưởng Bộ phận khách hàng là Trương Xuyên phụ trách. Thế nhưng các bộ phận đều cùng một nhịp thở, nguyên nhân chủ yếu ở Bộ phận khách hàng, thế nhưng các bộ phận khác cũng có trách nhiệm!” Cung Phàm đi lại trên bục, thanh âm đế giày kích thích màng nhĩ mỗi người.
“Hôm nay tôi không trực tiếp truy cứu trách nhiệm những người đó.” Cung Phàm vừa nói khiến tim mọi người đều buông lỏng.
“Tháng tới, tôi sẽ căn cứ vào thành tích của các bộ phận để điều động lại các chức vị, cũng áp dụng chính sách giảm biên chế, thông báo tuyển dụng nhân sự mới. Tôi tin tưởng tôi chưa từng bạc đãi một ai, công tác đều không dễ dàng, hi vọng mọi người biết quý trọng, vui đùa không phải là một thói quen tốt.”
Cung Phàm lời này nói ra khiến mọi người phải suy nghĩ, thế nhưng không ai dám đứng ra phản đối, nổ súng thường bắn chim đầu đàn, tâm tình Cung Phàm rõ ràng không tốt, ai cũng không dám ho he.
Kế tiếp, các trưởng phòng, tổng giám đốc, giám đốc tài chính…… Đi lên giải thích kế hoạch của mình, cùng với cái nhìn của mình đối với một vài sự việc gần đây.
Cuộc họp giằng co hai giờ, sau đó Cung Phàm lên tiếng kết thúc. Cuối cùng Cung Phàm còn nhìn chằm chằm Trương Xuyên, nói,“Có một số người nên kiểm điểm lại cuộc sống cá nhân của mình, náo loạn tới công ty, không chỉ mất hình tượng cá nhân, còn gây tổn hại tới hình tượng công ty!”
Trương Xuyên sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên ghế, tuyệt không còn bộ dáng tinh anh, mọi người đều biết ông chủ nói tới ai, thế nhưng ai cũng không định nói lung tung trước mặt người khác.
Cung Phàm xử lí xong mọi việc, chuyển hướng xuống lầu ra khỏi công ty. Mấy người đi phía sau anh cũng rất kinh ngạc, ông chủ anh không làm gương cho nhân viên như vậy thật sự tốt hả? Tuy rằng anh là ông chủ, anh có quyền về sớm, thế nhưng sẽ ảnh hưởng đến sự tích cực làm việc của bọn họ nha.
Lúc Cung Phàm quay lại, mang theo một hộp bánh ngọt cùng một lọ sữa chua đi lên, dẫn tới nhân viên trong công ty đều ghé mắt lại nhìn.
Cung Phàm vào văn phòng, gõ cánh cửa phòng nghỉ, tự mình đẩy cửa ra, bên trong trống rỗng, chăn gối vẫn chỉnh tề. Không có dấu vết có người nằm qua. Trên đầu giường còn để một tờ giấy nhắn.
“Cung Tiểu Uông không chịu ngủ, em về nhà đây. Phi Phi.” Cung Phàm xem xong, liền đem giấy nhắn ném vào thùng rác. Lại nhìn nhìn sữa chua cùng bánh ngọt trong tay, không có người ăn, đành phải vứt đi.
Lúc đó Tỉnh Phi kỳ thật cũng không về nhà, mà xuống tầng ba gặp Tiêu Dương. Lưu Lam đang huấn luyện khách một đấu một, Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương hai người an vị ngồi ở góc tường nói chuyện phiếm, nhìn mĩ nam bị đánh, thường thường đau lòng thổn thức hai tiếng.
“Phi Phi, vừa nãy Lưu Lam đi họp về, nói anh Phàm phát hỏa lớn.” Tiêu Dương chạy tới, lấy một cái đệm, soái ca kia bị Lưu Lam đá trúng đầu gối, một mông ngồi xuống, vừa lúc đặt trên đệm mềm, soái ca cười cười cảm kích hai người. Lưu Lam đem anh ta kéo lên, hai người tiếp tục huấn luyện.
“Ừm, tôi cũng hiểu được hôm nay anh tôi tâm tình không tốt. Hôm nay lúc nhìn thấy anh ấy, cảm giác rất khủng bố, không phải kiểu bão nổi, mà là, mà là…… Ai, cảm giác nói không nên lời.” Tỉnh Phi trơ mắt nhìn soái ca kia lại bị đánh, hơn nữa nổi lên ý xấu giật lại đệm mềm, soái ca bạch– một tiếng ngồi dưới đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Quay đầu nhìn Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương, nhìn thấy hai người lười biếng lăn qua lăn lại trên đệm, giống như đang đợi người đi tới vuốt ve. Chỉ có thể bất đắc dĩ cười.
Lưu Lam nhìn anh ta nhún nhún vai,“Đừng để ý.” Soái ca nhất thời không còn lời nào để nói.
“Nghe Lưu Lam nói, khách hàng của công ty giảm sút nghiêm trọng, anh Phàm cho bọn họ thời gian suy nghĩ, hơn nữa cảnh cáo con chim công kia kiểm điểm lại sinh hoạt cá nhân.” Tiêu Dương đứng lên, ngồi ở trên bụng Tỉnh Phi, Tỉnh Phi bị hắn ngồi lên không thở nổi.
“A? Trương Xuyên sao rồi? Lưu Lam nói với cậu mấy thứ này có tính là tiết lộ cơ mật công ty hay không? Tôi phải nói với anh tôi, đem hai người bắt lại.”
Tiêu Dương nghe vậy, nâng lên mông, sau đó dùng lực ngồi xuống, Tỉnh Phi đau hô một tiếng, Tiêu Dương cười lạnh.
Lưu Lam,“……”
Soái ca,“……”
Hai người các em có thể đừng làm mấy tư thế ái muội được không, cái tư thế cưỡi ngựa cũng dám mang ra!
“Nhóc con!” Tiêu Dương nhéo mặt Tỉnh Phi, Tỉnh Phi bắt đầu phản kích, hai người lăn thành một đoàn, lê la trên đệm. Cuối cùng hai người cùng nhau lăn khỏi đệm, lại cùng nhau lăn vào góc tường, đầu trực tiếp tông vào vách tường, phát ra tiếng động thật to.
Trải qua cuộc va chạm này, hai người triệt để vô lực, đành lui vào góc tường,“Tôi nghe nói sinh hoạt cá nhân của Trương Xuyên rất loạn, ngủ với vợ người khác, sau đó vợ người ta sinh con trai, chồng cô ta phát hiện con trai không phải con ruột của mình, không có niềm vui làm cha, liền đi điều tra vợ mình, phát hiện con là của bạn trai trước đây của cô ta. Vì thế liền đem chuyện cũ lẫn chuyện mới lan truyền ở công ty. Nguyên nhân khách hàng của anh cậu giảm sút một phần cũng từ đó mà ra.”
Tỉnh Phi nghĩ nghĩ lời hắn nói, đột nhiên nhớ tới thật lâu trước đây, cậu lên QQ của Cung Phàm phát hiện tình địch là Trương Xuyên, hơn nữa khi xâm nhập địch doanh, phát hiện hắn ta cùng Lưu Viện có chút mập mờ, Tiêu Dương giống như cũng biết chuyện này, nói,“Cậu là đang nói tới Tỉnh Luật, Lưu Viện cùng Trương Xuyên hả?”
“Bingo– nghe xong có cảm tưởng gì?” Tiêu Dương duỗi tứ chi, lăn lăn về phía đệm.
“Nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống, mà cẩu huyết thì xuất phát từ hiện thực.” Tỉnh Phi hơi dịch chân.
“Đạp tôi phát nào, lăn không nổi.” Tiêu Dương lười biếng nói.
Tỉnh Phi,“……”
Tỉnh Phi nâng chân lên, hai chân nghiêm túc, duỗi thẳng, đá vào mông Tiêu Dương, tốc độ lăn của Tiêu Dương nhanh hơn, nhưng lại lăn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, lăn về phía đối diện, một phút đồng hồ sau, vang lên tiếng đầu đụng vào tường.
“Phắc diu, tiểu gia muốn quay con thỏ nhà ngươi!!!” Tiêu Dương xoa trán, xông về phía Tỉnh Phi, Tỉnh Phi từ mặt đất đứng lên, hai người tôi đuổi cậu chạy, Tỉnh Phi chạy vòng quanh soái ca cùng Lưu Lam, Tiêu Dương trong chốc lát cũng bắt không được cậu.
“Lưu Lam, giúp em bắt cậu ta!” Tiêu Dương thở hổn hển.
Tỉnh Phi nhanh chóng trốn khỏi Lưu Lam, chạy đến sau lưng soái ca,“Cậu đồ không biết xấu hổ! Có bản lĩnh thì đánh một mình nha!”
“Có bản lĩnh cậu đừng chạy!” Tiêu Dương vươn tay định bắt Tỉnh Phi, Tỉnh Phi đem soái ca đẩy về phía Tiêu Dương, Tiêu Dương không kịp rút lại móng vuốt, vì thế, trên mặt soái ca liền xuất hiện bốn vệt máu rõ rệt.
Tiêu Dương cùng Tỉnh Phi chiến đấu đã tiến vào giai đoạn gay cấn, soái ca bị thương cũng không thể dừng lại, hai người đem soái ca đem kẹp ở bên trong đẩy qua đẩy lại, giống như hai người đang chuyền bóng vậy.
Lưu Lam dần cảm thấy không ổn rồi, còn chưa tới kịp ngăn cản hai người náo loạn, soái ca liền bạo phát!“Huấn luyện viên Lưu! Tôi muốn rút khỏi Hội viên!”
Lưu Lam do dự ba giây, gật gật đầu, chỉ cần không trách tội là được.
Hết chương 66.
Lại gây chuyện =)))
Bình luận facebook