-
Chương 6-10
Chương 6: Hiểu lầm xấu hổ
“Anh đi nhanh vậy làm gì!”
Tô Vãn Vãn chống hai tay lên đầu gối, mồ hôi đầm đìa đứng trước mặt Ninh Thiên.
Cứ như vậy một hồi, hai người đã đến ngã tư.
“Anh... Anh là vận động viên sao, đi bộ nhanh như vậy.” Tô Vãn Vãn thở hổn hển nói.
“Nếu cô muốn cảm ơn vì chuyện vừa rồi thì không cần đâu.” Ninh Thiên nói thẳng.
“Hả...” Tô Vãn Vãn sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tạm biệt.” Ninh Thiên quay đầu bước đi.
Từng có lúc, anh cũng là một thanh niên tốt với một trái tim nhiệt tình, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.
Nhưng bất kỳ chuyện gì làm lâu đều sẽ phiền.
Một số người mà anh cứu ỷ lại vào anh, thậm chí coi sự giúp đỡ của anh là điều hiển nhiên.
Tô Vãn Vãn quay trở lại cửa hàng, phát hiện đám côn đồ của Mã Khôn đều bị lệch miệng, khuôn nghiêng mặt, khập khiễng bước vào xe cứu thương.
“Bác sĩ, bác sĩ, nhìn cái miệng của tôi xem, sao nó cứ lệch vậy!”
“Tôi cũng vậy, tôi không thể xoay cổ được.”
“Anh Khôn, không phải sau này chúng ta sẽ sống với cái miệng lệch này suốt đời chứ.”
Một vài tên côn đồ khóc lóc.
Đây cũng là lần đầu tiên bác sĩ cấp cứu gặp tình huống này.
Miệng và cổ của sáu người bị lệch nghiêm trọng, xương cốt đã định hình, tình huống như vậy, trừ khi bị gãy rồi được định hình lại…
Mà tất cả những điều này, tất nhiên là do Ninh Thiên làm.
Xem như là một điểm thú vị khi anh trừng phạt kẻ ác.
“Tám mươi phần trăm là do thằng nhóc đó giở trò quỷ, bà nội nó, chuyện này còn chưa kết thúc đâu!”
Mã Khôn không chỉ lệch miệng mà còn lệch mặt, trợn đôi mắt lác hung ác nói.
...
Mười giờ hơn, Ninh Thiên xách theo vài túi đồ ăn to, ung dung trở lại Rose Garden.
Lấy chìa khóa ra tra ổ vài lần.
Cửa bị khóa trái?
Ninh Thiên cũng không giận, đưa ngón trỏ tay phải lên, một luồng chân khí xông vào ổ khoá.
“Thư Nhan, không phải chúng ta làm như vậy là quá đáng sao.”
Trong phòng khách, Khương Đường hỏi Hứa Thư Nhan.
“Có gì quá đáng, anh ta có thể đã giết người, làm sao tớ có thể sống chung nhà với một kẻ giết người được.”
Hứa Thư Nhan cầm ly trà sữa ngồi trên ghế sofa.
“Này, người ta chỉ đùa thôi mà.” Khương Đường trợn tròn mắt.
“Ôi chao!”
Hứa Thư Nhan vừa chơi game vừa uống trà sữa, không cẩn thận đổ trà sữa lên bộ đồ ngủ.
“Chết tiệt, bộ đồ ngủ tớ vừa mới mua! Tiểu Đường, cậu có thể giúp tớ ném nó vào máy giặt được không, trận game của tớ sắp bắt đầu rồi.”
“Vậy cậu cởi ra đi.”
“Hì hì, Tiểu Đường, cậu thật tốt.”
Trận game sẽ ngay lập tức bắt đầu, Hứa Thư Nhan không muốn bỏ rơi đồng đội nên nhanh chóng cởi đồ ngủ ra.
Đúng lúc này, Ninh Thiên mở cửa đi vào.
Khoảnh khắc Hứa Thư Nhan nhìn thấy Ninh Thiên, não cô lập tức như bị thiếu oxy.
Làm sao có thể!
Rõ ràng cửa đã bị khóa, làm sao tên này vào được?
“A a a… Không cho phép nhìn!!”
Hứa Thư Nhan ôm lấy cơ thể mình, quay lưng gào thét chói tai.
Điều tồi tệ hơn nữa là cô ném đồ ngủ lên đầu Khương Đường, Khương Đường không thấy Ninh Thiên đi vào, nghĩ rằng Hứa Thư Nhan đang nói chuyện với mình.
“Tớ không nhìn mà!”
Hứa Thư Nhan hoảng sợ nói: “Ninh Thiên! Anh, anh, anh... Sao anh vào được đây?”
“Tôi không nhìn thấy gì cả.”
Ninh Thiên ho nhẹ hai lần, xoay người đi vào phòng bếp.
Người trẻ tuổi, đúng là tràn đầy năng lượng nha.
Một lát sau.
Trong phòng ngủ trên lầu hai, Khương Đường quỳ bên cạnh giường xin lỗi.
“Thư Nhan, tớ không cố ý, cậu tha thứ cho tớ đi...”
“Mà nói chứ, không phải cửa đã được khoá rồi sao, anh ta vào bằng cách nào?”
Hứa Thư Nhan trùm chăn bông che đầu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến mức nóng bừng.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cô hận không thể chết đi!
“Mở khóa, nhất định anh ta gọi người đến mở khóa rồi!”
Hứa Thư Nhan cắn chặt môi, cảm thấy mất mặt nói: “Tiểu Đường, tớ không quan tâm, cậu phải tìm cách đuổi anh ta ra ngoài, nếu không sau này chúng ta sẽ không an toàn!”
“Được rồi, được rồi, tớ nghĩ, để tớ nghĩ cách.”
Khương Đường vội vàng cố gắng dùng não nghĩ cách: “Có rồi, tiền thuê nhà! Chúng ta yêu cầu anh ta trả mỗi tháng mười nghìn tệ tiền thuê nhà, anh ta chỉ là một sinh viên, chắc chắn sẽ không có tiền.”
“Ý kiến hay đó, cậu đi nói đi! Nhưng mười nghìn một tháng là quá ít, hai mươi… Không, ba mươi nghìn!”
Khương Đường chỉ có thể đi lấy công chuộc tội.
Ngay khi xuống lầu, cô đã bị thu hút bởi mùi hương thoang thoảng bay ra từ nhà bếp.
“Wow, thơm quá, ai nấu ăn vậy...”
Khương Đường đã ăn cơm từ bảy giờ tối, bây giờ cô đã đói rồi.
“Trời ơi, Ninh Thiên, anh còn nấu ăn?” Khương Đường nhô cái đầu nhỏ ra khỏi cửa.
“Ừm, cô có muốn xuống đây ăn chung không?” Ninh Thiên có ấn tượng tốt với Khương Đường.
“Được!” Khương Đường lập tức quên mất ý định ban đầu đi xuống lầu.
Cô thề rằng cô chưa bao giờ ăn súp gà ngon như vậy trong đời, suýt chút nữa đã nuốt luôn lưỡi.
Ninh Thiên nấu không phải là súp gà bình thường, mà là dùng mười bảy vị thuốc Đông y để nấu!
Chỉ là gà quá dai, nếu là súp gà được nấu từ gà tuyết vũ trong cảnh giới tu luyện của họ thì đó mới gọi là tuyệt vị nhân gian.
Sau khi ăn súp xong, Khương Đường trở về phòng với vẻ mặt thỏa mãn.
Hứa Thư Nhan đứng ở cửa phòng, hai tay đặt lên hông, oán hận trừng mắt nhìn cô:
“Khương! Đường!”
...
Mãi đến ngày hôm sau, Hứa Thư Nhan cũng không muốn để ý đến Khương Đường.
Nói rằng xuống lầu đòi tiền thuê nhà nhưng Khương Đường lại xuống ăn súp gà của cái tên bạo lực đó?
Đồ không có cốt khí!
Hứa Thư Nhan vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào Ninh Thiên từ gương chiếu hậu của chiếc Rolls-Royce.
Cứ như vậy nhìn chằm chằm anh hơn mười phút, nhìn từ nhà đến cổng Đại học Thanh Châu.
“Hôm qua không phải tôi cố ý.”
“A, ngậm miệng! Không cho phép anh nói!”
Hứa Thư Nhan bịt tai lại, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
Người lái xe nghe thấy xong thì đầu đổ mồ hôi, lượng thông tin trong câu này hơi lớn...
“Yên tâm, chúng ta sẽ không sống với nhau mãi mãi, tôi cam đoan.”
Trong lòng Ninh Thiên đã có kế hoạch.
“Vậy là tốt nhất!”
Hứa Thư Nhan khoanh tay quay đầu lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Mười phút sau, chiếc Rolls-Royce dừng lại ở cổng Đại học Thanh Châu, thu hút ánh nhìn của đám đông.
Đặc biệt là khi Hứa Thư Nhan bước ra khỏi xe.
Hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, mái tóc dài màu sâm banh được uốn xoăn cẩn thận, lớp trang điểm kiểu Hàn Quốc tô điểm thêm đường nét trên khuôn mặt, phối thêm váy ngắn, tỷ lệ mọi người quay đầu nhìn là một trăm phần trăm.
Khuôn mặt như thiên thần, dáng người ma mị của Khương Đường cũng thu hút nhiều sự chú ý của những người xung quanh.
Ninh Thiên cầm điện thoại, vừa đi vừa đọc tiểu thuyết, thỉnh thoảng ngáp một cái.
Nửa đêm hôm qua có người lẻn xuống dưới uống trộm súp gà của anh, khiến anh không thể ngủ ngon.
Bước vào cổng trường không lâu, năm, sáu nam sinh dáng vẻ không tệ đi đến bắt chuyện, không có ngoại lệ, tất cả đều bị Hứa Thư Nhan và Khương Đường từ chối.
“Wow, nữ thần kìa, anh Lưu, mau nhìn bên kia!”
Trên con đường rợp bóng cây, có rất nhiều câu lạc bộ đang chiêu mộ tân sinh viên trong khuôn viên trường.
Một sinh viên nam đeo máy ảnh trên cổ, nhìn chằm chằm vào đôi chân xinh đẹp của Hứa Thư Nhan, có thể gọi đó là tác phẩm nghệ thuật, nước miếng anh ta sắp chảy xuống luôn rồi.
Lưu Địch cũng nhìn ngây người.
Anh ta là phó câu lạc bộ nhiếp ảnh, trước đây đã chụp rất nhiều người đẹp, nhưng họ không đẹp bằng người trước mặt anh ta bây giờ.
Không chút nghĩ ngợi, anh ta đi tới.
“Xin chào người đẹp, em là… tân sinh viên à?”
Nụ cười của Lưu Địch lộ ra một chút hèn mọn.
“Có chuyện gì sao?”
Hứa Thư Nhan nhìn thấu tâm tư của anh ta trong nháy mắt, tốc độ đi cũng không chậm lại.
“Đàn em, em đừng hiểu lầm, bọn anh thuộc câu lạc bộ nhiếp ảnh Thanh Châu, chuyên chụp ảnh trai xinh gái đẹp, không biết có vinh dự chụp cho em mấy tấm không.”
Lưu Địch dẫn theo vài thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh, đi theo họ suốt chặng đường.
“Anh sẽ cho em xem tài khoản Douyin của bọn anh, tài khoản nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi.”
Đôi mắt đẹp của Hứa Thư Nhan khẽ gợn sóng, cô dừng lại.
“Quả nhiên những cô gái xinh đẹp đều thích chụp ảnh, may mắn thay từ đầu mình đã học chụp ảnh.”
Lưu Địch cười thầm, lấy điện thoại ra: “Nào, hai em gái, đây là tài khoản Douyin của bọn anh 'Thanh Châu Nhiếp Ảnh', hai em thật xinh đẹp, chỉ cần tùy tiện chụp vài tấm đã có thể trở thành người nổi tiếng.”
“Thư Nhan, kỹ năng của họ có vẻ khá tốt, các video đều có hơn một trăm nghìn lượt thích.”
Khương Đường xem vài video: “Cậu có muốn chụp không?”
Hứa Thư Nhan gật đầu: “Vậy thì chụp vài tấm đi.”
Chương 7: Anh Đại Lực
Thành công!
Khuôn mặt Lưu Địch nở nụ cười.
Chỉ cần đồng ý thì những việc còn lại sẽ dễ thực hiện.
Chẳng mấy chốc, Hứa Thư Nhan và Khương Đường đã theo nhiếp ảnh gia đến cái đình ven hồ, bắt đầu chụp những bức ảnh đẹp.
Ban đầu còn rất bình thường.
Chụp xong một bức ảnh, Lưu Địch khen ngợi một câu, cái gì mà mỹ nhân tự nhiên, tiên nữ giáng trần, dù sao cũng đủ các thể loại nịnh hót.
Nhưng càng về sau, yêu cầu của Lưu Địch càng ngày càng quá đáng!
“Anh bị bệnh à?”
Hứa Thư Nhan đã không thể chịu đựng được tên làm màu này nữa, quay đầu rời đi.
“Sao vậy đàn em, còn chưa chụp xong mà.”
Lưu Địch tiến lên xin lỗi: “Nếu không được thì bỏ qua, chúng ta chụp thêm vài tấm ảnh phong cách khác, anh vẫn còn rất nhiều ý tưởng.”
“Tôi không muốn chụp nữa.” Đôi mắt đẹp của Hứa Thư Nhan mở to, duyên dáng yêu kiều: “Tránh ra!”
“Được rồi, được rồi, nếu không muốn chụp nữa thì trả tiền đây.” Lưu Địch chặn ở cửa đình.
“Trả tiền? Trả tiền gì?” Hứa Thư Nhan cau mày.
“Làm ơn đi, các em, nhiều người tốn nửa ngày với các em như vậy mà không cần trả tiền sao?”
Lưu Địch cười rạng rỡ: “Không đắt, năm trăm tệ một tấm, có lẽ hơn một trăm tấm.”
“Năm trăm? Hay là mấy người đi cướp tiền luôn đi!”
Hứa Thư Nhan tức giận: “Rõ ràng là mấy người chủ động xin chúng tôi chụp hình!”
“Thư Nhan, chúng ta đi thôi, mặc kệ họ.”
Khương Đường cảm thấy buồn nôn.
Ngày đầu tiên đến trường đã gặp loại người này, thật xúi quẩy mà.
“Nếu không trả tiền thì chụp cho xong đi, nếu không bọn anh sẽ tổn thất lớn nha.”
Ánh mắt dâm đãng của Lưu Địch lướt về phía chân Hứa Thư Nhan.
“Chậc chậc, đôi chân đẹp như vậy, một bộ ảnh nhất định sẽ giúp tăng thêm rất nhiều fan, phối hợp một chút đi đàn em.”
“Anh!”
Hứa Thư Nhan dậm chân một cái, chuẩn bị mắng chửi người.
Đột nhiên, chân của Lưu Địch lơ lửng trên không trung, anh ta bị nhấc lên từ phía sau.
“Ai... Ai vậy! Muốn chết hả, mau thả tôi xuống!”
Lưu Địch, người cao 1,68 mét đang bay lượn giữa không trung.
Ầm một tiếng, anh ta bị ném ra ngoài, đâm sầm vào cây cột ở phía bên trái của đình, mắt nổi đom đóm.
“Ninh Thiên?”
Hứa Thư Nhan nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện, gương mặt không tự giác có chút phiếm hồng.
“Ninh Thiên, anh tới rồi!”
Khương Đường ngạc nhiên hét lên, đôi mắt cô lấp lánh như nhìn thấy anh hùng.
“Mẹ nó, tên này ở đâu ra vậy, xông lên cho tôi, đánh hắn!”
Lưu Địch nhe răng trợn mắt, đứng dậy khỏi mặt đất.
Nhưng những thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh suốt ngày chỉ chụp ảnh và tiếp đón các cô gái, thiếu vận động, chứng kiến bản lĩnh dùng một tay xách người của Ninh Thiên, họ nào dám xông lên.
“Chỉ mình anh mà dám đánh tôi?”
Ninh Thiên đi tới trước mặt Lưu Địch, giơ chân lên.
Bốp!
Ninh Thiên đá anh ta, khiến anh ta chảy máu cam, che mũi và nằm trên mặt đất tru lên.
Các thành viên khác của câu lạc bộ nhiếp ảnh lùi lại một bước, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Người này thật tàn nhẫn, không nói hai lời đã đá vào người ta.
“Nếu là ở Tiểu Nam Thiên Giới, đầu anh đã bay rồi.”
Ninh Thiên nói xong một câu khó hiểu, đạp Lưu Địch thêm vài cái rồi xoay người bỏ đi.
Lưu Địch đau đớn đến mức chết đi sống lại, được đàn em nâng đỡ đến phòng y tế của trường.
“Anh ta chắc chắn không phải là sinh viên bình thường, phỏng chừng anh ta người của thế giới ngầm, Tiểu Đường, cậu có tin không?”
Hứa Thư Nhan đi theo Ninh Thiên từ xa, thấp giọng suy đoán.
“Tớ không biết, nhưng vừa rồi anh ấy thật đẹp trai...”
Khương Đường khoanh tay với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Đẹp trai? Anh ta chẳng đẹp trai, không hề đẹp trai chút nào!”
Hứa Thư Nhan đánh chết cũng không thể thừa nhận cái tên dế nhũi này đẹp trai.
Mấy chục phút sau.
Lưu Địch bước ra khỏi phòng y tế trường với toàn thân bầm tím, thoa đầy i-ốt, anh ta bấm số điện thoại của người anh em của mình ở câu lạc bộ Tán Đả.
“Alo, anh Bằng?”
“Anh em của anh bị đánh! Anh Bằng, anh phải báo thù cho em, nếu không em chết không nhắm mắt!”
Thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh ở bên cạnh nghe được liền biến sắc.
Thành viên cốt cán của câu lạc bộ Tán Đả, Triệu Lập Bằng!
Người này là một nhân vật hung ác trong Đại học Thanh Châu!
Nghe nói hắn đã luyện võ từ khi còn nhỏ, đã từng giành chức vô địch Tán Đả thành phố, mười người bình thường cùng tiến lên cũng đánh không lại hắn.
Mà chú của hắn cũng là lãnh đạo của trường, chỉ cần không gây ra họa tày đình thì đều có thể bảo vệ cho hắn.
“Thằng nhóc kia thảm rồi...”
...
“Đến rồi.”
Ninh Thiên tiễn Hứa Thư Nhan và Khương Đường đến phòng học của khoa nghệ thuật, vẻ mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Hai người khiêm tốn một chút, đừng gây chuyện, tôi không phải vệ sĩ của hai người.”
Khương Đường chào quanh co: “Được rồi, anh Đại Lực!”
Trên đầu Ninh Thiên xuất hiện ba vạch đen: “Hả, anh Đại Lực là cái quái gì vậy.”
Khương Đường cười đáng yêu: “Hì hì, anh có sức mạnh lớn như vậy, sau này tôi sẽ gọi anh là anh Đại Lực!”
Ninh Thiên không thích cách xưng hô này lắm, nhưng anh quá lười để tranh luận với Khương Đường.
Trước khi đi, anh nhắc nhở: “Nhớ kỹ, đừng gây chuyện, tôi ghét nhất phiền toái.”
“Hừ, bản tiểu thư muốn làm cái gì thì làm cái đó, tại sao phải nghe lời anh!”
Hứa Thư Nhan nghe thấy lời này liền khó chịu, khoanh tay ôm ngực.
“Nếu không phải vì dì Kiều thì tôi cũng không thèm quan tâm đến cô đâu.” Ninh Thiên nói xong liền rời đi.
“Ai cần anh quan tâm, tên khốn kiếp!”
Hứa Thư Nhan mắng sau lưng Ninh Thiên, dùng sức giậm chân.
“Có phải cô ta nghĩ rằng mình dễ thương khi làm vậy không?” Ninh Thiên lắc đầu.
Anh đi đến lớp học của khoa y để báo cáo.
Ninh Thiên trông rất bình thường nên không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.
Anh tuỳ ý ngồi xuống một chỗ rồi rút điện thoại ra chơi.
“Anh bạn, cậu đang làm gì mà mê mẩn như vậy.”
Mới đọc được phút sau, một chàng trai mũm mĩm đeo kính ở bàn trước quay lại.
“Đọc tiểu thuyết.” Ninh Thiên thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
“Tiểu thuyết gì, tốt hơn sách giáo khoa sao.” Tiểu Bàn nói: “Làm quen một chút, tôi tên là Phương Đào, cậu có thể gọi tôi là Phương Tiểu Bàn.”
“Ninh Thiên.”
“Cậu đã bỏ phiếu chưa, Ninh Thiên.” Phương Tiểu Bàn hỏi.
“Phiếu gì, không có hứng thú.” Ninh Thiên lắc đầu.
“Cậu nhất định có hứng thú!” Nụ cười của Phương Tiểu Bàn có chút tục tĩu: “Diễn đàn trường, bình chọn hoa khôi của trường, không muốn xem hoa khôi của trường trông như thế nào sao? Một trong số họ còn là sinh viên trong lớp của chúng ta đó!”
Anh ta chỉ về phía trước.
Một cô gái xinh đẹp với vẻ ngoài thuần khiết đang bị một đám nam nữ bao vây, mặt cô rất đỏ, có chút thẹn thùng.
“Tôi không có hứng thú.”
Ninh Thiên cảm thấy tiểu thuyết còn thú vị hơn.
Sau khi sống hơn hai nghìn năm, anh không phải không từng có đạo lữ.
Nhưng... Dù một người phụ nữ có đẹp đến đâu thì nhìn lâu cũng thấy bình thường.
“Cứ giả vờ đi!”
Phương Tiểu Bàn khinh thường Ninh Thiên, sau đó tán gẫu với một người thanh niên cao lớn ở bàn bên cạnh.
Thanh niên cao lớn tên là Trương Đại Xuân, sinh ra ở nông thôn, nhìn có vẻ ngu ngơ.
Ngay khi nghe nói có thể nhìn thấy hoa khôi của trường, Trương Đại Xuân lập tức lấy điện thoại ra, đăng nhập vào diễn đàn trường.
“Đây là Hứa Thư Nhan mà họ đang nói đến? Wow, thực sự đẹp, còn đẹp hơn minh tinh!” Trương Đại Xuân nhìn chằm chằm bức ảnh, tròng mắt sắp rơi ra ngoài.
“Minh tinh? Người ta còn coi thường minh tinh đấy, cậu có biết tập đoàn Hứa Thị không? Hứa Cảnh Sơn là cha của Hứa Thư Nhan.” Phương Tiểu Bàn đẩy mắt kính.
“Hứa Cảnh Sơn? Doanh nhân thường xuyên xuất hiện trên TV sao?” Trương Đại Xuân sửng sốt.
“Tập đoàn Hứa Thị có giá trị thị trường hàng trăm tỷ, Hứa Thư Nhan đoán chừng còn chướng mắt cái nghề minh tinh đó.” Phương Tiểu Bàn suy đoán nói.
“Cậu sai rồi.”
Ninh Thiên đột nhiên xen vào: “Ước mơ lớn nhất của Hứa Thư Nhan là trở thành minh tinh, người phụ nữ này không cao quý và tự phụ như cậu nghĩ đâu.”
Chương 8: Luyện Tán Đả cũng tẩu hỏa nhập ma
“...”
Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân đồng thời bất ngờ.
“Ninh Thiên, không phải cậu không có hứng thú với hoa khôi của trường sao?” Phương Tiểu Bàn hỏi.
“Đúng.”
“Vậy làm sao cậu biết Hứa Thư Nhan muốn trở thành minh tinh.” Phương Tiểu Bàn lại hỏi.
“Sáng nay tôi đến trường với cô ấy, chính cô ấy đã nói vậy khi ở trong xe.” Ninh Thiên thành thật nói.
“Ôi trời, cậu là ai...” Phương Tiểu Băng cố gắng nén cười.
“Tôi không liên quan gì đến cô ấy, tôi chỉ có biết cô ấy thôi.” Ninh Thiên lại nói.
“Tỉnh lại đi người anh em, loại bạch phú mỹ như Hứa Thư Nhan không phải là thứ chúng ta có thể leo lên được.” Trương Đại Xuân cười nói.
Ninh Thiên không nói gì nữa.
Càng ngày càng có nhiều sinh viên đến lớp, Trương Đại Xuân và Phương Tiểu Bàn cũng thảo luận ngày càng sôi nổi.
“Tôi nghe nói viên Khương Đường là bạn thân nhất của Hứa Thư Nhan, mẹ nó, khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ.”
“Tô Vãn Vãn, bông hoa nghèo của trường trung học Nam Trung, đạt 718 điểm môn khoa học trong kỳ thi tuyển sinh đại học, là học bá nha.”
“Đàn chị Ôn Thanh Lam của hội võ thuật cổ đại, tôi nghe nói chị ấy đã vượt qua kỳ thi của Hiệp hội khảo thí võ giả và là một võ giả được chứng nhận.”
“Thôi Linh Tú, sinh viên năm hai, là sinh viên trao đổi Hàn Quốc, là một mỹ nữ dẫn chương trình.”
“Đàn chị Sơ Mực chơi violin, than ôi, người đẹp, đôi chân dài, tên cũng nghe hay, nhưng tiếc chị ấy lại họ Hùng...”
Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân thảo luận hồi lâu, cuối cùng nhất trí quyết định bỏ phiếu cho Hứa Thư Nhan.
Xét về điều kiện toàn diện, Hứa Thư Nhan chắc chắn áp đảo các thí sinh khác.
Không lâu sau, một đám người xông vào lớp học.
Khí thế hùng hổ.
Cầm đầu là một thanh niên cường tráng, toàn thân là gân và cơ, hai tay chống nạnh, thoạt nhìn không dễ chọc.
“Anh Bằng, là hắn!”
Một thanh niên hai mắt gấu trúc, mũi nhét đầy bông gòn, sau khi nhìn quanh phòng học, đột nhiên nhìn chằm chằm Ninh Thiên:
“Hắn là người đã đánh em thành ra thế này!!”
Trong phòng học xôn xao.
Đánh đàn anh?
Lớp lâm sàng hai của họ lại có sinh viên năm nhất kiêu ngạo như vậy à?
Mọi ánh mắt đều rơi vào người Ninh Thiên.
“Là anh ấy?”
Ánh mắt cô gái thanh thuần ngồi ở hàng ghế đầu sáng lên.
Còn Ninh Thiên khi thấy phần tuyệt vời của cuốn tiểu thuyết bị quấy rầy, cảm giác cũng bị mất.
Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân nhìn anh với ánh mắt sợ hãi.
Theo họ nghĩ, Ninh Thiên là một người đàn ông trầm mê tiểu thuyết mạng, không nghĩ tới… Người này bản lĩnh như vậy sao? Ngay cả đàn anh cũng dám đánh?
“Mẹ nó, mày tên là Ninh Thiên? Nghe nói mày rất càn rỡ!”
Người thanh niên cường tráng bước xuống bục giảng, sải bước về phía trước.
Một chân giẫm lên bàn Ninh Thiên, phát ra một tiếng “bang!” ồn ào.
Sinh viên năm nhất tránh không kịp.
Trương Đại Xuân tương đối mạnh mẽ, là người có tinh thần trọng nghĩa mạnh, vì vậy liền mở miệng nói: “Này đàn anh, anh đang làm gì vậy-”
“Bốp!”
Người thanh niên cường tráng giơ tay lên vung một phát, chàng trai cao hơn một mét tám mét bị quật xuống, lảo đảo đỡ mặt bàn để không bị ngã.
“Ông đây là Triệu Lập Bằng của câu lạc bộ Tán Đả, cút đi!”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của vài sinh viên năm nhất Đại học Thanh Châu đã thay đổi.
“Triệu Lập Bằng, thành viên nòng cốt của câu lạc bộ Tán Đả, là một nhà vô địch Tán Đả thành phố!”
“Cái gì? Nhà vô địch Tán Đả thành phố, vậy thì Ninh Thiên không phải chết chắc sao.”
Một đám học sinh tụ tập với nhau, lo lắng nhìn Ninh Thiên.
“Tên béo, mày cũng muốn thử sao?”
Sau khi Triệu Lập Bằng đánh Trương Đại Xuân xong, hắn trừng mắt nhìn Phương Tiểu Bàn với vẻ giễu cợt, doạ anh ta đến mực đứng không vững: “Không, không, không... Đàn anh, em ...”
“Bốp!!”
Một cái tát khác vào mặt vang lên.
Phương Tiểu Bàn sợ tới mức nhắm mắt lại, nhưng trên mặt không hề cảm nhận được đau đớn gì.
Một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.
Lưu Địch, phó câu lạc bộ nhiếp ảnh, che khuôn mặt đỏ rực, nằm trên mặt đất hét lên:
“Triệu Lập Bằng! Anh điên rồi sao, anh đánh em làm gì?”
Lưu Địch phun ra một ngụm máu lớn cùng nửa chiếc răng bị gãy.
“Tôi ... Tôi không biết, không phải là tôi ....”
Triệu Lập Bằng nhìn tay phải của mình, không ngừng lùi lại, khuôn mặt lộ ra vẻ như gặp quỷ.
Một số thành viên của câu lạc bộ Tán Đả cũng nhìn chằm chằm nhau.
Anh Bằng là luyện võ đến tẩu hoả nhập ma, không phân biệt đâu là bạn, đâu là thù rồi?
“Không phải anh thì chẳng lẽ là quỷ, mọi người đều thấy đó là tay anh.”
Ninh Thiên vẫn ngồi ở chỗ của mình.
Lúc nói chuyện, anh nhẹ nhàng câu ngón trỏ bàn tay phải đang đặt dưới bàn của mình.
“Không phải tôi!!”
Ngay khi Triệu Lập Bằng vừa gầm xong, hắn đột nhiên xoay tay phải đấm vào mặt Lưu Địch vừa mới đứng dậy.
Cái mũi đáng thương của Lưu Địch vừa mới cầm máu thì lại bị đánh mạnh.
Phụt… Phụt…
Hai viên miếng bông bị cột máu đang dâng trào phun ra, Lưu Địch ngã thẳng xuống, trong miệng lẩm bẩm: “Triệu Lập Bằng, mẹ kiếp….”
“Chuyện gì xảy ra!”
“Luyện Tán Đả cũng có thể tẩu hỏa nhập ma sao?”
Triệu Lập Bằng ngã quỵ xuống và tự tát mình vài cái.
Bốp! Bốp! Bốp!
Khóe miệng hắn chảy máu.
Ninh Thiên nhún vai, biểu thị chuyện này không liên quan gì đến anh, sau đó đỡ Trương Đại Xuân từ dưới đất lên.
Chà, người đàn ông cao lớn này khá được, có thể làm nên chuyện.
“Thầy cô, là anh ta, anh ta muốn đánh người lớp chúng em! Mọi người nhanh giúp đỡ... Ơ?”
Lúc này, cô gái thanh thuần đưa hai giáo viên vào lớp nhưng lại thấy Triệu Lập Bằng đang tự tát mình ở đó, vẻ mặt hắn vừa cứng đờ vừa sợ hãi.
Cô gái thanh thuần có vẻ bối rối, chuyện gì đã xảy ra?
Hai giáo viên nhanh chóng đưa người câu lạc bộ Tán Đả đi.
“Bạn học, cậu không sao chứ?”
Cô gái thanh thuần đi tới trước mặt Ninh Thiên.
“Là cô?”
Ninh Thiên nhìn một cái, đây không phải là con gái của bà chủ cửa hàng thịt nướng tối qua sao, hình như tên là Tô Vãn Vãn.
Ánh mắt Tô Vãn Vãn sáng ngời, cô đang định nói chuyện với Ninh Thiên thì giáo viên đột nhiên đi vào.
Cô chỉ có thể về chỗ ngồi xuống.
Giáo viên hướng dẫn họ Vương hỏi thăm Ninh Thiên vài câu, ông thông báo chuyện huấn luyện quân sự ngày mai.
Sau khi nói xong, Tô Vãn Vãn nóng lòng muốn tìm Ninh Thiên nhưng lại phát hiện anh đã rời đi rồi.
“Xin chào, cậu có biết bạn học vừa rồi đi đâu rồi không?”
Tô Vãn Vãn hỏi Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân.
Phương Tiểu Bàn chưa từng nói chuyện với cô gái xinh đẹp như vậy, mặt mũi liền đỏ lên:
“Không, không biết... Tôi không biết, chắc ... Tôi đoán chắc cậu ấy đi vệ sinh.”
Trương Đại Xuân che hai má, âm thầm thán phục Ninh Thiên, anh không khoác lác, kỹ thuật xoa bóp Trung y của anh quả thực rất lợi hại, nhẹ nhàng xoa bóp một chút đã hết đau rồi.
“Được, cảm ơn.”
Khuôn mặt thanh thuần của Tô Vãn Vãn lộ ra vẻ thất vọng.
...
Ninh Thiên không ở lại trường, cũng không sắp xếp ở ký túc xá, đương nhiên không có bạn cùng phòng.
Anh tìm một chỗ yên tĩnh, nhàn nhã đọc tiểu thuyết.
Ban đêm lại đi đến khu ẩm thực ngoài khuôn viên trường để ăn tối.
Trong cửa hàng thịt nướng của Lý Mai, một số tên côn đồ đang ép hỏi của hai mẹ con họ số điện thoại của Ninh Thiên.
Một nửa số côn đồ này này có miệng lệch và mắt lé, cầm đầu là Mã Khôn, hắn cũng có đôi mắt lác.
Cảnh tượng này rất buồn cười, nhưng Lý Mai và Tô Vãn Vãn không thể cười được.
“Không được, anh Khôn, thông tin liên lạc của khách hàng là thuộc về quyền riêng tư, tôi không thể đưa cho anh được.”
Lý Mai năn nỉ: “Anh tha cho hai mẹ con chúng tôi đi.”
“Quyền riêng tư nhảm nhí! Thằng nhóc đó đánh tôi như thế này, nếu tôi không giết nó, sau này còn loạn như thế nào nữa?”
Mã Khôn nghiến răng đe dọa: “Hoặc là hôm nay tôi sẽ đập phá cửa hàng của bà, hoặc là giao số điện thoại của thằng nhóc đó cho tôi, tự mình chọn đi.”
“Anh... Anh thực sự ....”
Trong lòng Tô Vãn Vãn đang đấu tranh, có nên vạch trần thân phận của Ninh Thiên hay không.
Giọng nói của Ninh Thiên đột nhiên truyền đến từ cửa tiệm.
“Mấy người tìm tôi à?”
Đám côn đồ quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Thiên đi vào quán ăn, hai tay đút trong túi quần áo thể thao, ăn mặc như một học sinh.
“Thằng nhóc này được lắm, mày còn dám xuất hiện?”
Mã Khôn chỉ vào đôi mắt lác của mình nói: “Thứ này bệnh viện không thể chữa khỏi được, nói đi, có phải là do mày giở trò quỷ không!”
“Đúng vậy, tôi làm đấy, muốn làm gì thì tới đi.”
Ninh Thiên đàng hoàng thừa nhận, liếc mắt nhìn họ.
“Mấy người cùng nhau xông lên đi, đừng lãng phí thời gian, tôi còn chưa ăn tối đâu.”
Chương 9: Tôi đến từ Thuần Dương Vô Cực Cung
“Mẹ nó, ngông cuồng vậy sao? Giết nó!”
Mã Khôn lấy một cây gậy ra từ thắt lưng, cùng mười người anh em của mình xông về phía trước.
Trong quán ăn, bàn ghế bị đổ, bát đĩa bị đập vỡ, vô cùng hỗn loạn.
“Ninh Thiên, đừng liều nữa, chạy đi!”
Tô Vãn Vãn không biết lấy dũng khí từ đâu, liều mạng hét lên.
Đây là mười tên côn đồ có vũ khí đó!
Sao một người có thể đánh thắng được?
Nhưng trong giây tiếp theo, cô đã chứng kiến một kỳ tích xuất hiện.
Ninh Thiên dùng một quyền hạ gục một tên côn đồ, cây gậy quất lên người anh nhưng anh không mảy may cảm nhận được chút đau đớn nào.
Trong nháy mắt, cả mười tên côn đồ đều nằm trên mặt đất, gào thét thảm thiết.
“Tôi tên Triệu Lập Bằng, đến từ câu lạc bộ Tán Đả của Đại học Thanh Châu!”
“Đừng để tôi gặp lại mấy người trên con đường này nữa, nếu không thì gặp lần nào đánh lần đó!”
Nói xong, Ninh Thiên bay tới, đá họ ra khỏi cửa hàng như rác rưởi, cuối cùng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống chọn món ăn.
Lý Mai và Tô Vãn Vãn xem đến choáng váng.
An ninh trên đường Thủy Nguyệt rất kém, bình thường họ xem không ít trận đánh nhau, nhưng chưa từng thấy người nào mạnh mẽ như vậy.
Một người đánh mười người!
Hơn nữa cảm giác còn không tốn nhiều sức.
Chẳng lẽ anh là loại võ giả được nhắc tới trên mạng?
“Bạn học, anh... Anh có ổn không, tôi nghĩ anh vừa bị gậy đập trúng.” Tô Vãn Vãn lo lắng hỏi.
“Tôi không sao.” Ninh Thiên trả lời.
Anh quả thật có thể tránh, nhưng không cần thiết.
Chưa nói đến gậy, đạn cũng không thể phá vỡ được chân khí của anh.
“Nhân tiện, ngoài thịt nướng, quán cô còn có rau xào đúng không?” Ninh Thiên lại hỏi.
“...” Tô Vãn Vãn hơi cạn lời.
Sao cô có cảm giác người đàn ông này không quan tâm chuyện đánh nhau mấy.
Rốt cuộc anh có lai lịch như thế nào?
“Có, có!” Lý Mai bước lên phía trước, mỉm cười nói: “Chàng trai trẻ, cháu muốn ăn gì, dì sẽ làm cho cháu!”
“Tôi muốn ăn thịt rồng.” Ninh Thiên buột miệng thốt ra.
“Hả?” Lý Mai sửng sốt.
“Ý tôi là, thịt bò xào rau.” Ninh Thiên đổi lời.
“Được rồi, được rồi, để dì làm!” Lý Mai xoay người đi vào sau bếp, ném lại cho Tô Vãn Vãn ánh mắt, giống như ám chỉ điều gì đó.
Mấy tên côn đồ đường Thủy Nguyệt lại vào bệnh viện.
Nhưng họ không phục.
“Anh... Anh Khôn, tại sao tên Triệu Lập Bằng đó lại mạnh như vậy? Nắm đấm nặng như búa, em đoán chừng ba tháng sau chắc cũng không xuống giường được quá, ôi chao ...”
Một tên côn đồ tóc xanh đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình đang kiểm tra cho hắn.
Đều là người quen cũ, bác sĩ và y tá sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
“Không ngờ thằng nhóc đó lại mạnh đến vậy!”
Khuôn mặt Mã Khôn sưng lên thành đầu heo, bên trong đôi mắt gà chọi lấp đầy lửa giận, “Tao đoán hắn từng tu luyện ở Thiếu Lâm Tự, có lẽ hắn từng luyện Kim Chung Tráo!”
“Kim Chung Tráo?” Vài tên côn đồ biến sắc.
“Mày không thấy chúng ta dùng gậy đánh hắn, hắn cũng không phản ứng gì sao? Không phải Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam thì là cái gì!”
Mã Khôn nghiến răng nói: “Không, tao phải gọi điện thoại cho anh Kiêu, chuyện này không thể cứ để như vậy được.”
Nói xong, hắn lập tức gọi điện thoại cho lão đại.
Bạch Kiêu của đường Thủy Nguyệt.
“Đồ vô dụng! Mẹ nó một đám vô dụng!”
Sau khi Bạch Kiêu nghe xong, hắn mắng: “Một tên sinh viên thôi mà chơi không lại, ông đây nuôi tụi mày vô ích!”
“Anh Kiêu, thật sự không trách.... tụi em được.”
Mã Khôn cảm thấy rất bực bội, “Thằng nhóc kia đã từng luyện Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, em quất hắn một gậy mà nó chẳng phản ứng gì.”
“Thằng nhóc đó bây giờ đang ở đâu? Tao phái A Báo, A Lang qua.” Bạch Kiêu trầm giọng nói.
“Anh Báo, anh Lang?”
Mã Khôn giật mình, ấp úng nói: “Anh... Anh Kiêu, không cần phải tàn nhẫn như vậy, dù sao hắn cũng chỉ là một sinh viên...”
“Lảm nhảm cái gì, rên lên đi!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gầm của Bạch Kiêu cùng với tiếng kêu đau đớn của một người phụ nữ.
“Vâng, vâng, vâng ...”
Mã Khôn lấy điện thoại ra, “Hắn đang ăn ở quán thịt nướng của Lý Mai, có lẽ vẫn chưa đi.”
Bạch Kiêu trực tiếp cúp máy.
“Anh Kiêu, đối phó với một tên sinh viên thôi mà cần A Báo, A Lang sao?”
“Họ đều là kim bài của băng đảng chúng ta.”
Trong phòng khách sạn, ánh đèn lờ mờ, giọng nói quyến rũ của một người phụ nữ truyền đến từ đầu giường.
“Cô thì biết cái gì?”
Bạch Kiêu, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đang ngồi trên giường, dang rộng hai chân, khịt mũi lạnh lùng:
“Đường Thủy Nguyệt là một khối thịt lớn, ở Thanh Châu có bao nhiêu băng đảng đang nhìn chằm chằm vào nó, cô cho rằng thằng nhóc đó thật sự chỉ là một sinh viên thôi sao?”
“Những người nghĩ chỉ được thế thì cả đời này cũng không lên làm lão đại được!”
Người phụ nữ sửng sốt, rồi đột nhiên mỉm cười: “Vẫn là anh Kiêu anh minh~”
...
Quán thịt nướng Lý Mai.
Tô Vãn Vãn không nhịn được hỏi: “Sao anh có thể ăn được nhiều vậy?”
Ninh Thiên vừa đưa đĩa hủ tiếu xào bò vào miệng, vừa nhai vừa đáp: “Quản tôi làm gì, không phải tôi không trả tiền.”
Tô Vãn Vãn: “... Tôi không có ý đó, nếu anh cứ ăn như vậy thì dạ dày anh sẽ bị vỡ mất.”
Ninh Thiên lại lấy thêm một nắm xiên bò, “Cô đã từng nghe tới Đại Vị Vương chưa?”
Tô Vãn Vãn gật đầu.
Ninh Thiên: “Không liên quan gì đến tôi.”
Tô Vãn Vãn xị mặt.
Các đĩa được xếp chồng lên nhau ngày càng cao, sau khi ăn khoảng hơn một nghìn tệ, cuối cùng Ninh Thiên cũng dừng lại.
Nếu anh tiếp tục ăn thì chắc sẽ bị xem là quái vật mất.
Ngay lúc anh chuẩn bị quét mã thanh toán, Lý Mai vội vàng ngăn anh lại, “Chàng trai trẻ, hai ngày qua cảm ơn sự giúp đỡ của cháu, bữa ăn này dì mời.”
“Không cần.”
Ninh Thiên biết trong lòng Lý Mai nghĩ gì, chẳng qua là đang nhờ anh che chở cho họ mà thôi.
Anh là một người cực kỳ ghét phiền phức, nếu không phải tay nghề của Lý Mai tốt thì anh sẽ không bao giờ ghé quán này nữa.
Sau khi trả tiền, anh rời đi.
Khuôn mặt hai mẹ con đều có một chút mất mát.
Trên đường đi, Ninh Thiên suy nghĩ đến một vấn đề.
Nếu anh cứ tiếp tục ăn như thế này thì hai mươi nghìn tệ chi phí sinh hoạt mà mẹ anh đưa sẽ sớm biến mất.
Anh có thể lấy tiền ở đâu đây?
Biến đá thành vàng và làm cho một núi vàng xuất hiện.
Hay là luyện chế pháp khí, bán ra với giá cao.
Hoặc tìm một số người siêu giàu đang hấp hối và giúp họ kéo dài mạng sống.
Những thứ này dường như sẽ phải tiêu hao linh khí...
Ninh Thiên thở dài, đột nhiên rẽ ngoặt, đi vào một con hẻm tối thui.
“Người đâu?”
“Bên trái, đuổi theo!”
Hai người đàn ông mặc áo khoác màu đen theo sát phía sau.
Đi vào trong hẻm, giọng nói của Ninh Thiên lập tức truyền đến: “Tìm tôi à?”
“Thế mà bị phát hiện!”
Hai người đàn ông mặc áo khoác đen nghe xong, họ ngạc nhiên nhìn nhau.
“Triệu Lập Bằng đúng không? Thế mà lại có thể phát hiện tụi tao đang theo dõi, quả nhiên là người luyện võ.”
Ninh Thiên đút hai tay vào túi quần, “Có chuyện thì cứ nói, ai phái mấy người tới?”
“Tên nhóc con, câu này là tụi tao nên hỏi mày mới đúng!”
Một người đàn ông mặc áo khoác bên trái nhấc mũ trùm đầu lên, để lộ khuôn mặt đầy sẹo.
Nếu có thành viên của bang phái nào ở đó thì nhất định sẽ nhận ra hắn.
Trần Tử Báo!
Thuộc hạ của anh Kiêu, một trong kim bài của băng đảng!
“Tứ Hải Bang, Thanh Long Hội, Hổ Môn, nói! Mày thuộc bên nào?”
Trần Tử Báo lấy một con dao găm từ trong ngực ra, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh.
Ninh Thiên thở dài, sau đó nói rất nghiêm túc: “Tôi đến từ Thuần Dương Vô Cực Cung.”
“Thuần Dương Vô Cực Cung... Mẹ nó mày nói tiểu thuyết huyền huyễn với tao à!”
“Có tin ông đây sẽ giết mày ngay luôn không?” Trần Tử Báo cầm dao, giận dữ quát lên.
“Báo, không cần nhiều lời với hắn, bắt về đánh một trận xem hắn còn cứng miệng như vậy không.”
Anh trai của Trần Tử Báo là Trần Tử Lang cũng là một người tàn nhẫn, dáng người rất vạm vỡ.
Trong lúc nói chuyện, Trần Tử Lang hơi hạ eo xuống, giống như một mũi tên sắc bén bắn ra.
Vút…
Ninh Thiên trong nháy mắt có thể nhìn ra được thể lực của người đàn ông mặc áo khoác này mạnh hơn gấp mười lần so với côn đồ bình thường.
Nhưng vẫn còn kém xa với cấp thấp nhất của Luyện Khí Kỳ.
Đáp trả là một cú đá ở góc chính diện!
Trần Tử Lang không ngờ tốc độ của Ninh Thiên lại nhanh như vậy, hắn bị anh đá vào ngực, vài cái xương bị gãy lập tức, phun một ngụm máu.
“Anh!”
Trần Tử Báo sửng sốt, vội vàng cầm dao xông tới: “Tao muốn lấy mạng mày!”
Ninh Thiên không né tránh, vươn tay giật lấy con dao găm, vò thành sắt vụn trước mặt Trần Tử Báo.
“Mày... Mày ...”
Trần Tử Báo chưa từng thấy chuyện đáng sợ như vậy, hắn sợ đến choáng váng.
“Anh còn không bằng anh trai mình đâu.”
Ninh Thiên lạnh lùng nói, đưa ngón trỏ bàn tay phải ra.
Một sợi tơ mờ của chân khí chảy ra từ đầu ngón tay anh, chạy xuống nơi Trần Tử Lang đang nằm trên mặt đất.
“Chuyện này... Tao ... Chuyện gì đang xảy ra vậy!?”
Trần Tử Lang cứng đờ, đứng dậy khỏi mặt đất, phát hiện cơ thể mình không nghe theo điều khiển của mình.
“Anh? Anh sao vậy?”
“Báo, mau tránh ra! Tao không thể kiểm soát được bản thân mình, mẹ nó chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trần Tử Lang giống như một con rối, vừa nói vừa đấm một phát, đánh Trần Tử Báo đến mức chảy máu mũi.
Bốp! Bốp!
Hai anh em xô xát với nhau, đánh nhau đến mức mặt mũi bầm dập, não chấn động.
Ninh Thiên quay đầu đi ra khỏi con hẻm, thuận tay gọi cho cảnh sát.
“Alo?”
“Tôi muốn báo cảnh sát, có người đánh nhau, cuộc chiến rất khốc liệt, quá đáng sợ...”
Chương 10: Vệ sĩ Nguyên Anh Kỳ?
Đi bộ trở lại Rose Garden.
Điều khiến Ninh Thiên ngạc nhiên là cha của Hứa Thư Nhan lại đến.
Hứa Cảnh Sơn.
Một doanh nhân nổi tiếng ở Thanh Châu.
Hứa Thư Nhan vặn vẹo trên ghế sofa, vẻ mặt nũng nịu, mở miệng một tiếng cha, giống như một đứa trẻ ba tuổi.
Thấy Ninh Thiên trở về, Hứa Thư Nhan chuyển về khuôn mặt nghiêm túc, vỗ vỗ đôi chân xinh đẹp trắng như tuyết, khôi phục tư thái lạnh lùng.
“Cậu là Ninh Thiên?”
Hứa Cảnh Sơn từ phòng khách đi tới, dùng đôi đại bàng dò xét Ninh Thiên.
Quản gia Phạm Nghị đi theo một tấc cũng không rời.
“Chào chú Hứa.” Ninh Thiên lịch sự chào hỏi.
“Tôi đã nghe chuyện ngày hôm nay rồi, Tiểu Thiên, cảm ơn cậu đã giúp Thư Nhan.”
Hứa Cảnh Sơn cười hiền từ nói:
“Mẹ cậu và mẹ của Thư Nhan là bạn tốt, đương nhiên tôi cũng hy vọng cậu và Thư Nhan có thể trở thành bạn tốt.”
“Cha! Con không muốn làm bạn tốt với anh ta!” Trước khi Ninh Thiên kịp lên tiếng, giọng nói tức giận của Hứa Thư Nhan truyền đến.
“Tôi cũng không muốn.” Ninh Thiên đồng ý.
“Anh…”
Hứa Thư Nhan tức giận đến mức ném gối qua, “Anh nghĩ anh là ai, số người muốn làm bạn của bản tiểu thư đếm còn không hết kìa!”
“Yên tâm, nhiều nhất là ba tháng, chúng ta sẽ tách ra.” Ninh Thiên nghiêng đầu né tránh.
“Tách hay không tách cái gì, làm như tôi với anh đang yêu đương không bằng.” Hứa Thư Nhan tức giận vung nắm đấm nhỏ của mình.
“Được rồi.”
Hứa Cảnh Sơn cười khổ gọi Ninh Thiên ra sân.
Với ánh sáng le lói, khuôn mặt người đàn ông dần trở nên lạnh lùng.
Ninh Thiên nhận ra điều này, hỏi: “Chú Hứa, có chuyện gì thì chú cứ nói thẳng đi.”
“Được.”
Vẻ mặt Hứa Cảnh Sơn trở nên rất nghiêm túc, “Ninh Thiên, thật ra lúc mới bắt đầu, tôi không tán thành việc cậu dọn vào đây.”
“Thư Nhan là hòn ngọc quý trong tay nhà họ Hứa chúng tôi, sống chung với một thanh niên đang ở thời kỳ khí huyết dâng trào, chuyện này sẽ gây ra náo loạn không nhỏ ở Thanh Châu.”
“Vì vậy, điều đầu tiên tôi muốn cảnh báo cậu là không được lộ ra chuyện cậu đang sống ở đây.”
“Sao chú không đuổi tôi đi?” Ninh Thiên hỏi.
“Hai lý do, thứ nhất, người trong nhà rất thích cậu, thậm chí còn muốn mai mối cho cậu và Thư Nhan.”
“Đây nhất định là một chuyện ảo tưởng, cậu không cần phải suy nghĩ về nó.”
Hứa Cảnh Sơn nói với giọng điệu chắc chắn: “Thứ hai, Thư Nhan nói cho tôi biết rằng cậu rất mạnh, cậu từng luyện võ sao?”
“Ừm, từng luyện.” Ninh Thiên gật đầu.
“Lão Phạm cũng đã từng luyện, Lý Thức Bát Cực, cậu có dám so vài chiêu với ông ấy không.” Hứa Cảnh Sơn hỏi.
“Vấn đề này chú phải hỏi ông ấy.” Ninh Thiên nói.
“Ha ha!” Hứa Cảnh Sơn và Phạm Nghị liếc nhìn nhau, đều bị anh chọc cười.
“Chàng trai trẻ, tuổi còn trẻ nhưng khẩu khí cũng không nhỏ nha.”
Phạm Nghị chắp tay sau lưng, cười nói: “Cậu đã nghe nói đến nội kình chưa?”
“Nội kình? Không biết.” Ninh Thiên lắc đầu.
‘Nội kình còn chưa nghe đến thì có vẻ như cũng chỉ là một người đam mê võ thuật bình thường mà thôi.’
Phạm Nghị thầm lắc đầu, sau đó thả tay trái ra, năm ngón tay khẽ nắm lấy nhau rồi ra một đòn!
“Rắc!”
Cây bạch quả trong sân bị năm dấu ngón tay xuyên thủng, sâu hơn một centimet.
Nếu nó rơi vào người, không chết cũng trọng thương.
“Đây là nội kình!”
“Chỉ có võ giả đã đắm chìm trong võ thuật mấy chục năm mới có thể luyện được, người ở cảnh giới này được xưng là võ tướng, ở cổ đại có thể xông pha chiến đấu, lấy một chọi trăm.”
Phạm Nghị vừa nói vừa chắp tay sau lưng, nghĩ rằng người thanh niên họ Ninh này hẳn là sợ hãi đến mức tè ra quần.
‘Cái này không phải là nội lực sao?’ Ninh Thiên không đồng ý.
Nhưng anh bỗng nhiên có hứng thú với võ thuật cổ đại hiện đại, vì vậy anh hỏi:
“Quản gia Phạm, xin hỏi cảnh giới trên nội kình là gì?”
Thấy Ninh Thiên không bị dọa sợ, Phạm Nghị âm thầm gật đầu tán thưởng.
‘Tâm tính rất trầm ổn, không tệ!’
Sau đó ông nói:
“Chàng trai trẻ, đừng mơ tưởng xa vời, nội kình võ tướng đã là ngàn dặm mới tìm được một, thời cổ đại, lấy được trạng nguyên võ cũng không thành vấn đề.”
“Muốn tu luyện nội kình như tôi, trước tiên phải tu luyện ngoại kình, phải mất mười năm vất vả khổ luyện mới có thể tu luyện thượng đẳng căn cốt.”
‘Ông già này nói nhảm nhiều ghê.’ Ninh Thiên nghĩ thầm.
“Lão Phạm, cuối cùng là thế nào?” Hứa Cảnh Sơn thấp giọng hỏi.
“Chủ tịch, cậu ấy có thể làm vệ sĩ cho tiểu thư, đối phó với bọn côn đồ bình thường cũng không có vấn đề gì.” Phạm Nghị đưa ra tổng kết.
Hứa Cảnh Sơn gật đầu.
“Giao cho cậu một nhiệm vụ, bảo vệ Thư Nhan ở trường, giống như hôm nay vậy, cậu có thể làm được không?” Ông nói với Ninh Thiên.
“Đây là lý do thứ hai chú giữ tôi lại sao?” Ninh Thiên cảm thấy rất buồn cười.
Để một đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ bảo vệ một nữ sinh.
Rất tốt, rất sáng tạo.
“Không sai, bằng cách này, tôi không cần phải cãi nhau với người trong nhà và cậu cũng có thể ở lại, đôi bên cùng có lợi.”
Kế hoạch của Hứa Cảnh Sơn rất rõ ràng, “Ngoài ra, tôi sẽ cho cậu thêm mười nghìn tệ tiền lương, con trai ở độ tuổi của cậu chắc hẳn rất thiếu tiền.”
“Tôi chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi, chú Hứa vẫn nên mời cao minh khác đi.”
Ninh Thiên nói xong liền rời đi.
Kêu anh bảo vệ Hứa Thư Nhan? Chỉ cần ở một chỗ với Hứa Thư Nhan đã khiến anh hít thở không thông nha!
“Thằng nhóc này... Thật sự còn cho mình là giỏi!”
Cơ mặt Hứa Cảnh Sơn khẽ giật.
Phạm Nghị cũng lắc đầu.
Tập đoàn Hứa Thị là một trong mười doanh nghiệp lớn hàng đầu ở Thanh Châu, nhà họ Hứa cũng là một gia đình giàu có nổi tiếng ở Giang Nam.
Cơ hội vượt qua gia cấp đang ở trước mặt nhưng Ninh Thiên lại bỏ lỡ nó?
Ông cảm thấy tiếc cho người thanh niên này.
...
“Dám đánh hai cánh tay đắc lực của tôi thành cái dạng này.”
“Triệu Lập Bằng, mặc kệ lai lịch của mày là gì, tao, Bạch Kiêu… muốn mày phải chết!”
Bệnh viện trực thuộc đầu tiên của Đại học Thanh Châu.
Bạch Kiêu nhìn Trần Tử Lang và Trần Tử Báo đang nằm trên giường bệnh thở oxy, sắc mặt trở nên âm trầm.
Hai anh em đã mất đi ý thức, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.
“Anh Kiêu, đã điều tra rõ ràng, Triệu Lập Bằng quả nhiên là người của câu lạc bộ Tán Đả của đại học Thanh Châu, cũng là thành viên cốt cán.”
“Cha mẹ hắn là người bình thường, không có lai lịch, chỉ có một người chú làm chủ nhiệm trong trường.”
Một người phụ nữ với mái tóc nhuộm màu đỏ tía bước đến chỗ hắn.
Cô ta tên là Vương Ngân Hoa, là tình nhân cũng như thư ký của Bạch Kiêu, một người phụ nữ rất gợi cảm.
Người kiếm tiền như Bạch Kiêu sẽ mở một công ty để rửa tiền trở thành doanh nhân, nhưng trên thực tế, bản chất hắn vẫn là một tên côn đồ, phần lớn thu nhập đều đến từ phí bảo kê.
“Sao một sinh viên Đại học Thanh Châu lại mạnh mẽ như vậy? Gặp quỷ à!”
Bạch Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc kệ, Ngân Hoa, gọi người cho tôi!”
“Nếu một người không được thì mười người, hai mươi người, nếu hai mươi người cũng không được thì năm mươi người, nếu năm mươi cũng không được thì một trăm người!! Tôi không tin thằng nhóc họ Triệu này là siêu nhân!”
“Nếu không chơi chết hắn, sau này tôi sẽ không lăn lộn ở khu Tây Thành nữa!”
Vương Ngân Hoa âm thầm nhíu mày, tựa hồ có ý kiến với quyết định này.
Nhưng cô ta vẫn gật đầu.
“Được rồi, anh Kiêu, em sẽ gọi điện thoại ngay để các anh em chuẩn bị sẵn sàng.”
“Nhất định phải giết chết hắn!”
“Vâng!”
“Anh đi nhanh vậy làm gì!”
Tô Vãn Vãn chống hai tay lên đầu gối, mồ hôi đầm đìa đứng trước mặt Ninh Thiên.
Cứ như vậy một hồi, hai người đã đến ngã tư.
“Anh... Anh là vận động viên sao, đi bộ nhanh như vậy.” Tô Vãn Vãn thở hổn hển nói.
“Nếu cô muốn cảm ơn vì chuyện vừa rồi thì không cần đâu.” Ninh Thiên nói thẳng.
“Hả...” Tô Vãn Vãn sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tạm biệt.” Ninh Thiên quay đầu bước đi.
Từng có lúc, anh cũng là một thanh niên tốt với một trái tim nhiệt tình, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.
Nhưng bất kỳ chuyện gì làm lâu đều sẽ phiền.
Một số người mà anh cứu ỷ lại vào anh, thậm chí coi sự giúp đỡ của anh là điều hiển nhiên.
Tô Vãn Vãn quay trở lại cửa hàng, phát hiện đám côn đồ của Mã Khôn đều bị lệch miệng, khuôn nghiêng mặt, khập khiễng bước vào xe cứu thương.
“Bác sĩ, bác sĩ, nhìn cái miệng của tôi xem, sao nó cứ lệch vậy!”
“Tôi cũng vậy, tôi không thể xoay cổ được.”
“Anh Khôn, không phải sau này chúng ta sẽ sống với cái miệng lệch này suốt đời chứ.”
Một vài tên côn đồ khóc lóc.
Đây cũng là lần đầu tiên bác sĩ cấp cứu gặp tình huống này.
Miệng và cổ của sáu người bị lệch nghiêm trọng, xương cốt đã định hình, tình huống như vậy, trừ khi bị gãy rồi được định hình lại…
Mà tất cả những điều này, tất nhiên là do Ninh Thiên làm.
Xem như là một điểm thú vị khi anh trừng phạt kẻ ác.
“Tám mươi phần trăm là do thằng nhóc đó giở trò quỷ, bà nội nó, chuyện này còn chưa kết thúc đâu!”
Mã Khôn không chỉ lệch miệng mà còn lệch mặt, trợn đôi mắt lác hung ác nói.
...
Mười giờ hơn, Ninh Thiên xách theo vài túi đồ ăn to, ung dung trở lại Rose Garden.
Lấy chìa khóa ra tra ổ vài lần.
Cửa bị khóa trái?
Ninh Thiên cũng không giận, đưa ngón trỏ tay phải lên, một luồng chân khí xông vào ổ khoá.
“Thư Nhan, không phải chúng ta làm như vậy là quá đáng sao.”
Trong phòng khách, Khương Đường hỏi Hứa Thư Nhan.
“Có gì quá đáng, anh ta có thể đã giết người, làm sao tớ có thể sống chung nhà với một kẻ giết người được.”
Hứa Thư Nhan cầm ly trà sữa ngồi trên ghế sofa.
“Này, người ta chỉ đùa thôi mà.” Khương Đường trợn tròn mắt.
“Ôi chao!”
Hứa Thư Nhan vừa chơi game vừa uống trà sữa, không cẩn thận đổ trà sữa lên bộ đồ ngủ.
“Chết tiệt, bộ đồ ngủ tớ vừa mới mua! Tiểu Đường, cậu có thể giúp tớ ném nó vào máy giặt được không, trận game của tớ sắp bắt đầu rồi.”
“Vậy cậu cởi ra đi.”
“Hì hì, Tiểu Đường, cậu thật tốt.”
Trận game sẽ ngay lập tức bắt đầu, Hứa Thư Nhan không muốn bỏ rơi đồng đội nên nhanh chóng cởi đồ ngủ ra.
Đúng lúc này, Ninh Thiên mở cửa đi vào.
Khoảnh khắc Hứa Thư Nhan nhìn thấy Ninh Thiên, não cô lập tức như bị thiếu oxy.
Làm sao có thể!
Rõ ràng cửa đã bị khóa, làm sao tên này vào được?
“A a a… Không cho phép nhìn!!”
Hứa Thư Nhan ôm lấy cơ thể mình, quay lưng gào thét chói tai.
Điều tồi tệ hơn nữa là cô ném đồ ngủ lên đầu Khương Đường, Khương Đường không thấy Ninh Thiên đi vào, nghĩ rằng Hứa Thư Nhan đang nói chuyện với mình.
“Tớ không nhìn mà!”
Hứa Thư Nhan hoảng sợ nói: “Ninh Thiên! Anh, anh, anh... Sao anh vào được đây?”
“Tôi không nhìn thấy gì cả.”
Ninh Thiên ho nhẹ hai lần, xoay người đi vào phòng bếp.
Người trẻ tuổi, đúng là tràn đầy năng lượng nha.
Một lát sau.
Trong phòng ngủ trên lầu hai, Khương Đường quỳ bên cạnh giường xin lỗi.
“Thư Nhan, tớ không cố ý, cậu tha thứ cho tớ đi...”
“Mà nói chứ, không phải cửa đã được khoá rồi sao, anh ta vào bằng cách nào?”
Hứa Thư Nhan trùm chăn bông che đầu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến mức nóng bừng.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cô hận không thể chết đi!
“Mở khóa, nhất định anh ta gọi người đến mở khóa rồi!”
Hứa Thư Nhan cắn chặt môi, cảm thấy mất mặt nói: “Tiểu Đường, tớ không quan tâm, cậu phải tìm cách đuổi anh ta ra ngoài, nếu không sau này chúng ta sẽ không an toàn!”
“Được rồi, được rồi, tớ nghĩ, để tớ nghĩ cách.”
Khương Đường vội vàng cố gắng dùng não nghĩ cách: “Có rồi, tiền thuê nhà! Chúng ta yêu cầu anh ta trả mỗi tháng mười nghìn tệ tiền thuê nhà, anh ta chỉ là một sinh viên, chắc chắn sẽ không có tiền.”
“Ý kiến hay đó, cậu đi nói đi! Nhưng mười nghìn một tháng là quá ít, hai mươi… Không, ba mươi nghìn!”
Khương Đường chỉ có thể đi lấy công chuộc tội.
Ngay khi xuống lầu, cô đã bị thu hút bởi mùi hương thoang thoảng bay ra từ nhà bếp.
“Wow, thơm quá, ai nấu ăn vậy...”
Khương Đường đã ăn cơm từ bảy giờ tối, bây giờ cô đã đói rồi.
“Trời ơi, Ninh Thiên, anh còn nấu ăn?” Khương Đường nhô cái đầu nhỏ ra khỏi cửa.
“Ừm, cô có muốn xuống đây ăn chung không?” Ninh Thiên có ấn tượng tốt với Khương Đường.
“Được!” Khương Đường lập tức quên mất ý định ban đầu đi xuống lầu.
Cô thề rằng cô chưa bao giờ ăn súp gà ngon như vậy trong đời, suýt chút nữa đã nuốt luôn lưỡi.
Ninh Thiên nấu không phải là súp gà bình thường, mà là dùng mười bảy vị thuốc Đông y để nấu!
Chỉ là gà quá dai, nếu là súp gà được nấu từ gà tuyết vũ trong cảnh giới tu luyện của họ thì đó mới gọi là tuyệt vị nhân gian.
Sau khi ăn súp xong, Khương Đường trở về phòng với vẻ mặt thỏa mãn.
Hứa Thư Nhan đứng ở cửa phòng, hai tay đặt lên hông, oán hận trừng mắt nhìn cô:
“Khương! Đường!”
...
Mãi đến ngày hôm sau, Hứa Thư Nhan cũng không muốn để ý đến Khương Đường.
Nói rằng xuống lầu đòi tiền thuê nhà nhưng Khương Đường lại xuống ăn súp gà của cái tên bạo lực đó?
Đồ không có cốt khí!
Hứa Thư Nhan vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào Ninh Thiên từ gương chiếu hậu của chiếc Rolls-Royce.
Cứ như vậy nhìn chằm chằm anh hơn mười phút, nhìn từ nhà đến cổng Đại học Thanh Châu.
“Hôm qua không phải tôi cố ý.”
“A, ngậm miệng! Không cho phép anh nói!”
Hứa Thư Nhan bịt tai lại, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
Người lái xe nghe thấy xong thì đầu đổ mồ hôi, lượng thông tin trong câu này hơi lớn...
“Yên tâm, chúng ta sẽ không sống với nhau mãi mãi, tôi cam đoan.”
Trong lòng Ninh Thiên đã có kế hoạch.
“Vậy là tốt nhất!”
Hứa Thư Nhan khoanh tay quay đầu lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Mười phút sau, chiếc Rolls-Royce dừng lại ở cổng Đại học Thanh Châu, thu hút ánh nhìn của đám đông.
Đặc biệt là khi Hứa Thư Nhan bước ra khỏi xe.
Hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, mái tóc dài màu sâm banh được uốn xoăn cẩn thận, lớp trang điểm kiểu Hàn Quốc tô điểm thêm đường nét trên khuôn mặt, phối thêm váy ngắn, tỷ lệ mọi người quay đầu nhìn là một trăm phần trăm.
Khuôn mặt như thiên thần, dáng người ma mị của Khương Đường cũng thu hút nhiều sự chú ý của những người xung quanh.
Ninh Thiên cầm điện thoại, vừa đi vừa đọc tiểu thuyết, thỉnh thoảng ngáp một cái.
Nửa đêm hôm qua có người lẻn xuống dưới uống trộm súp gà của anh, khiến anh không thể ngủ ngon.
Bước vào cổng trường không lâu, năm, sáu nam sinh dáng vẻ không tệ đi đến bắt chuyện, không có ngoại lệ, tất cả đều bị Hứa Thư Nhan và Khương Đường từ chối.
“Wow, nữ thần kìa, anh Lưu, mau nhìn bên kia!”
Trên con đường rợp bóng cây, có rất nhiều câu lạc bộ đang chiêu mộ tân sinh viên trong khuôn viên trường.
Một sinh viên nam đeo máy ảnh trên cổ, nhìn chằm chằm vào đôi chân xinh đẹp của Hứa Thư Nhan, có thể gọi đó là tác phẩm nghệ thuật, nước miếng anh ta sắp chảy xuống luôn rồi.
Lưu Địch cũng nhìn ngây người.
Anh ta là phó câu lạc bộ nhiếp ảnh, trước đây đã chụp rất nhiều người đẹp, nhưng họ không đẹp bằng người trước mặt anh ta bây giờ.
Không chút nghĩ ngợi, anh ta đi tới.
“Xin chào người đẹp, em là… tân sinh viên à?”
Nụ cười của Lưu Địch lộ ra một chút hèn mọn.
“Có chuyện gì sao?”
Hứa Thư Nhan nhìn thấu tâm tư của anh ta trong nháy mắt, tốc độ đi cũng không chậm lại.
“Đàn em, em đừng hiểu lầm, bọn anh thuộc câu lạc bộ nhiếp ảnh Thanh Châu, chuyên chụp ảnh trai xinh gái đẹp, không biết có vinh dự chụp cho em mấy tấm không.”
Lưu Địch dẫn theo vài thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh, đi theo họ suốt chặng đường.
“Anh sẽ cho em xem tài khoản Douyin của bọn anh, tài khoản nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi.”
Đôi mắt đẹp của Hứa Thư Nhan khẽ gợn sóng, cô dừng lại.
“Quả nhiên những cô gái xinh đẹp đều thích chụp ảnh, may mắn thay từ đầu mình đã học chụp ảnh.”
Lưu Địch cười thầm, lấy điện thoại ra: “Nào, hai em gái, đây là tài khoản Douyin của bọn anh 'Thanh Châu Nhiếp Ảnh', hai em thật xinh đẹp, chỉ cần tùy tiện chụp vài tấm đã có thể trở thành người nổi tiếng.”
“Thư Nhan, kỹ năng của họ có vẻ khá tốt, các video đều có hơn một trăm nghìn lượt thích.”
Khương Đường xem vài video: “Cậu có muốn chụp không?”
Hứa Thư Nhan gật đầu: “Vậy thì chụp vài tấm đi.”
Chương 7: Anh Đại Lực
Thành công!
Khuôn mặt Lưu Địch nở nụ cười.
Chỉ cần đồng ý thì những việc còn lại sẽ dễ thực hiện.
Chẳng mấy chốc, Hứa Thư Nhan và Khương Đường đã theo nhiếp ảnh gia đến cái đình ven hồ, bắt đầu chụp những bức ảnh đẹp.
Ban đầu còn rất bình thường.
Chụp xong một bức ảnh, Lưu Địch khen ngợi một câu, cái gì mà mỹ nhân tự nhiên, tiên nữ giáng trần, dù sao cũng đủ các thể loại nịnh hót.
Nhưng càng về sau, yêu cầu của Lưu Địch càng ngày càng quá đáng!
“Anh bị bệnh à?”
Hứa Thư Nhan đã không thể chịu đựng được tên làm màu này nữa, quay đầu rời đi.
“Sao vậy đàn em, còn chưa chụp xong mà.”
Lưu Địch tiến lên xin lỗi: “Nếu không được thì bỏ qua, chúng ta chụp thêm vài tấm ảnh phong cách khác, anh vẫn còn rất nhiều ý tưởng.”
“Tôi không muốn chụp nữa.” Đôi mắt đẹp của Hứa Thư Nhan mở to, duyên dáng yêu kiều: “Tránh ra!”
“Được rồi, được rồi, nếu không muốn chụp nữa thì trả tiền đây.” Lưu Địch chặn ở cửa đình.
“Trả tiền? Trả tiền gì?” Hứa Thư Nhan cau mày.
“Làm ơn đi, các em, nhiều người tốn nửa ngày với các em như vậy mà không cần trả tiền sao?”
Lưu Địch cười rạng rỡ: “Không đắt, năm trăm tệ một tấm, có lẽ hơn một trăm tấm.”
“Năm trăm? Hay là mấy người đi cướp tiền luôn đi!”
Hứa Thư Nhan tức giận: “Rõ ràng là mấy người chủ động xin chúng tôi chụp hình!”
“Thư Nhan, chúng ta đi thôi, mặc kệ họ.”
Khương Đường cảm thấy buồn nôn.
Ngày đầu tiên đến trường đã gặp loại người này, thật xúi quẩy mà.
“Nếu không trả tiền thì chụp cho xong đi, nếu không bọn anh sẽ tổn thất lớn nha.”
Ánh mắt dâm đãng của Lưu Địch lướt về phía chân Hứa Thư Nhan.
“Chậc chậc, đôi chân đẹp như vậy, một bộ ảnh nhất định sẽ giúp tăng thêm rất nhiều fan, phối hợp một chút đi đàn em.”
“Anh!”
Hứa Thư Nhan dậm chân một cái, chuẩn bị mắng chửi người.
Đột nhiên, chân của Lưu Địch lơ lửng trên không trung, anh ta bị nhấc lên từ phía sau.
“Ai... Ai vậy! Muốn chết hả, mau thả tôi xuống!”
Lưu Địch, người cao 1,68 mét đang bay lượn giữa không trung.
Ầm một tiếng, anh ta bị ném ra ngoài, đâm sầm vào cây cột ở phía bên trái của đình, mắt nổi đom đóm.
“Ninh Thiên?”
Hứa Thư Nhan nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện, gương mặt không tự giác có chút phiếm hồng.
“Ninh Thiên, anh tới rồi!”
Khương Đường ngạc nhiên hét lên, đôi mắt cô lấp lánh như nhìn thấy anh hùng.
“Mẹ nó, tên này ở đâu ra vậy, xông lên cho tôi, đánh hắn!”
Lưu Địch nhe răng trợn mắt, đứng dậy khỏi mặt đất.
Nhưng những thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh suốt ngày chỉ chụp ảnh và tiếp đón các cô gái, thiếu vận động, chứng kiến bản lĩnh dùng một tay xách người của Ninh Thiên, họ nào dám xông lên.
“Chỉ mình anh mà dám đánh tôi?”
Ninh Thiên đi tới trước mặt Lưu Địch, giơ chân lên.
Bốp!
Ninh Thiên đá anh ta, khiến anh ta chảy máu cam, che mũi và nằm trên mặt đất tru lên.
Các thành viên khác của câu lạc bộ nhiếp ảnh lùi lại một bước, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Người này thật tàn nhẫn, không nói hai lời đã đá vào người ta.
“Nếu là ở Tiểu Nam Thiên Giới, đầu anh đã bay rồi.”
Ninh Thiên nói xong một câu khó hiểu, đạp Lưu Địch thêm vài cái rồi xoay người bỏ đi.
Lưu Địch đau đớn đến mức chết đi sống lại, được đàn em nâng đỡ đến phòng y tế của trường.
“Anh ta chắc chắn không phải là sinh viên bình thường, phỏng chừng anh ta người của thế giới ngầm, Tiểu Đường, cậu có tin không?”
Hứa Thư Nhan đi theo Ninh Thiên từ xa, thấp giọng suy đoán.
“Tớ không biết, nhưng vừa rồi anh ấy thật đẹp trai...”
Khương Đường khoanh tay với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Đẹp trai? Anh ta chẳng đẹp trai, không hề đẹp trai chút nào!”
Hứa Thư Nhan đánh chết cũng không thể thừa nhận cái tên dế nhũi này đẹp trai.
Mấy chục phút sau.
Lưu Địch bước ra khỏi phòng y tế trường với toàn thân bầm tím, thoa đầy i-ốt, anh ta bấm số điện thoại của người anh em của mình ở câu lạc bộ Tán Đả.
“Alo, anh Bằng?”
“Anh em của anh bị đánh! Anh Bằng, anh phải báo thù cho em, nếu không em chết không nhắm mắt!”
Thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh ở bên cạnh nghe được liền biến sắc.
Thành viên cốt cán của câu lạc bộ Tán Đả, Triệu Lập Bằng!
Người này là một nhân vật hung ác trong Đại học Thanh Châu!
Nghe nói hắn đã luyện võ từ khi còn nhỏ, đã từng giành chức vô địch Tán Đả thành phố, mười người bình thường cùng tiến lên cũng đánh không lại hắn.
Mà chú của hắn cũng là lãnh đạo của trường, chỉ cần không gây ra họa tày đình thì đều có thể bảo vệ cho hắn.
“Thằng nhóc kia thảm rồi...”
...
“Đến rồi.”
Ninh Thiên tiễn Hứa Thư Nhan và Khương Đường đến phòng học của khoa nghệ thuật, vẻ mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Hai người khiêm tốn một chút, đừng gây chuyện, tôi không phải vệ sĩ của hai người.”
Khương Đường chào quanh co: “Được rồi, anh Đại Lực!”
Trên đầu Ninh Thiên xuất hiện ba vạch đen: “Hả, anh Đại Lực là cái quái gì vậy.”
Khương Đường cười đáng yêu: “Hì hì, anh có sức mạnh lớn như vậy, sau này tôi sẽ gọi anh là anh Đại Lực!”
Ninh Thiên không thích cách xưng hô này lắm, nhưng anh quá lười để tranh luận với Khương Đường.
Trước khi đi, anh nhắc nhở: “Nhớ kỹ, đừng gây chuyện, tôi ghét nhất phiền toái.”
“Hừ, bản tiểu thư muốn làm cái gì thì làm cái đó, tại sao phải nghe lời anh!”
Hứa Thư Nhan nghe thấy lời này liền khó chịu, khoanh tay ôm ngực.
“Nếu không phải vì dì Kiều thì tôi cũng không thèm quan tâm đến cô đâu.” Ninh Thiên nói xong liền rời đi.
“Ai cần anh quan tâm, tên khốn kiếp!”
Hứa Thư Nhan mắng sau lưng Ninh Thiên, dùng sức giậm chân.
“Có phải cô ta nghĩ rằng mình dễ thương khi làm vậy không?” Ninh Thiên lắc đầu.
Anh đi đến lớp học của khoa y để báo cáo.
Ninh Thiên trông rất bình thường nên không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.
Anh tuỳ ý ngồi xuống một chỗ rồi rút điện thoại ra chơi.
“Anh bạn, cậu đang làm gì mà mê mẩn như vậy.”
Mới đọc được phút sau, một chàng trai mũm mĩm đeo kính ở bàn trước quay lại.
“Đọc tiểu thuyết.” Ninh Thiên thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
“Tiểu thuyết gì, tốt hơn sách giáo khoa sao.” Tiểu Bàn nói: “Làm quen một chút, tôi tên là Phương Đào, cậu có thể gọi tôi là Phương Tiểu Bàn.”
“Ninh Thiên.”
“Cậu đã bỏ phiếu chưa, Ninh Thiên.” Phương Tiểu Bàn hỏi.
“Phiếu gì, không có hứng thú.” Ninh Thiên lắc đầu.
“Cậu nhất định có hứng thú!” Nụ cười của Phương Tiểu Bàn có chút tục tĩu: “Diễn đàn trường, bình chọn hoa khôi của trường, không muốn xem hoa khôi của trường trông như thế nào sao? Một trong số họ còn là sinh viên trong lớp của chúng ta đó!”
Anh ta chỉ về phía trước.
Một cô gái xinh đẹp với vẻ ngoài thuần khiết đang bị một đám nam nữ bao vây, mặt cô rất đỏ, có chút thẹn thùng.
“Tôi không có hứng thú.”
Ninh Thiên cảm thấy tiểu thuyết còn thú vị hơn.
Sau khi sống hơn hai nghìn năm, anh không phải không từng có đạo lữ.
Nhưng... Dù một người phụ nữ có đẹp đến đâu thì nhìn lâu cũng thấy bình thường.
“Cứ giả vờ đi!”
Phương Tiểu Bàn khinh thường Ninh Thiên, sau đó tán gẫu với một người thanh niên cao lớn ở bàn bên cạnh.
Thanh niên cao lớn tên là Trương Đại Xuân, sinh ra ở nông thôn, nhìn có vẻ ngu ngơ.
Ngay khi nghe nói có thể nhìn thấy hoa khôi của trường, Trương Đại Xuân lập tức lấy điện thoại ra, đăng nhập vào diễn đàn trường.
“Đây là Hứa Thư Nhan mà họ đang nói đến? Wow, thực sự đẹp, còn đẹp hơn minh tinh!” Trương Đại Xuân nhìn chằm chằm bức ảnh, tròng mắt sắp rơi ra ngoài.
“Minh tinh? Người ta còn coi thường minh tinh đấy, cậu có biết tập đoàn Hứa Thị không? Hứa Cảnh Sơn là cha của Hứa Thư Nhan.” Phương Tiểu Bàn đẩy mắt kính.
“Hứa Cảnh Sơn? Doanh nhân thường xuyên xuất hiện trên TV sao?” Trương Đại Xuân sửng sốt.
“Tập đoàn Hứa Thị có giá trị thị trường hàng trăm tỷ, Hứa Thư Nhan đoán chừng còn chướng mắt cái nghề minh tinh đó.” Phương Tiểu Bàn suy đoán nói.
“Cậu sai rồi.”
Ninh Thiên đột nhiên xen vào: “Ước mơ lớn nhất của Hứa Thư Nhan là trở thành minh tinh, người phụ nữ này không cao quý và tự phụ như cậu nghĩ đâu.”
Chương 8: Luyện Tán Đả cũng tẩu hỏa nhập ma
“...”
Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân đồng thời bất ngờ.
“Ninh Thiên, không phải cậu không có hứng thú với hoa khôi của trường sao?” Phương Tiểu Bàn hỏi.
“Đúng.”
“Vậy làm sao cậu biết Hứa Thư Nhan muốn trở thành minh tinh.” Phương Tiểu Bàn lại hỏi.
“Sáng nay tôi đến trường với cô ấy, chính cô ấy đã nói vậy khi ở trong xe.” Ninh Thiên thành thật nói.
“Ôi trời, cậu là ai...” Phương Tiểu Băng cố gắng nén cười.
“Tôi không liên quan gì đến cô ấy, tôi chỉ có biết cô ấy thôi.” Ninh Thiên lại nói.
“Tỉnh lại đi người anh em, loại bạch phú mỹ như Hứa Thư Nhan không phải là thứ chúng ta có thể leo lên được.” Trương Đại Xuân cười nói.
Ninh Thiên không nói gì nữa.
Càng ngày càng có nhiều sinh viên đến lớp, Trương Đại Xuân và Phương Tiểu Bàn cũng thảo luận ngày càng sôi nổi.
“Tôi nghe nói viên Khương Đường là bạn thân nhất của Hứa Thư Nhan, mẹ nó, khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ.”
“Tô Vãn Vãn, bông hoa nghèo của trường trung học Nam Trung, đạt 718 điểm môn khoa học trong kỳ thi tuyển sinh đại học, là học bá nha.”
“Đàn chị Ôn Thanh Lam của hội võ thuật cổ đại, tôi nghe nói chị ấy đã vượt qua kỳ thi của Hiệp hội khảo thí võ giả và là một võ giả được chứng nhận.”
“Thôi Linh Tú, sinh viên năm hai, là sinh viên trao đổi Hàn Quốc, là một mỹ nữ dẫn chương trình.”
“Đàn chị Sơ Mực chơi violin, than ôi, người đẹp, đôi chân dài, tên cũng nghe hay, nhưng tiếc chị ấy lại họ Hùng...”
Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân thảo luận hồi lâu, cuối cùng nhất trí quyết định bỏ phiếu cho Hứa Thư Nhan.
Xét về điều kiện toàn diện, Hứa Thư Nhan chắc chắn áp đảo các thí sinh khác.
Không lâu sau, một đám người xông vào lớp học.
Khí thế hùng hổ.
Cầm đầu là một thanh niên cường tráng, toàn thân là gân và cơ, hai tay chống nạnh, thoạt nhìn không dễ chọc.
“Anh Bằng, là hắn!”
Một thanh niên hai mắt gấu trúc, mũi nhét đầy bông gòn, sau khi nhìn quanh phòng học, đột nhiên nhìn chằm chằm Ninh Thiên:
“Hắn là người đã đánh em thành ra thế này!!”
Trong phòng học xôn xao.
Đánh đàn anh?
Lớp lâm sàng hai của họ lại có sinh viên năm nhất kiêu ngạo như vậy à?
Mọi ánh mắt đều rơi vào người Ninh Thiên.
“Là anh ấy?”
Ánh mắt cô gái thanh thuần ngồi ở hàng ghế đầu sáng lên.
Còn Ninh Thiên khi thấy phần tuyệt vời của cuốn tiểu thuyết bị quấy rầy, cảm giác cũng bị mất.
Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân nhìn anh với ánh mắt sợ hãi.
Theo họ nghĩ, Ninh Thiên là một người đàn ông trầm mê tiểu thuyết mạng, không nghĩ tới… Người này bản lĩnh như vậy sao? Ngay cả đàn anh cũng dám đánh?
“Mẹ nó, mày tên là Ninh Thiên? Nghe nói mày rất càn rỡ!”
Người thanh niên cường tráng bước xuống bục giảng, sải bước về phía trước.
Một chân giẫm lên bàn Ninh Thiên, phát ra một tiếng “bang!” ồn ào.
Sinh viên năm nhất tránh không kịp.
Trương Đại Xuân tương đối mạnh mẽ, là người có tinh thần trọng nghĩa mạnh, vì vậy liền mở miệng nói: “Này đàn anh, anh đang làm gì vậy-”
“Bốp!”
Người thanh niên cường tráng giơ tay lên vung một phát, chàng trai cao hơn một mét tám mét bị quật xuống, lảo đảo đỡ mặt bàn để không bị ngã.
“Ông đây là Triệu Lập Bằng của câu lạc bộ Tán Đả, cút đi!”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt của vài sinh viên năm nhất Đại học Thanh Châu đã thay đổi.
“Triệu Lập Bằng, thành viên nòng cốt của câu lạc bộ Tán Đả, là một nhà vô địch Tán Đả thành phố!”
“Cái gì? Nhà vô địch Tán Đả thành phố, vậy thì Ninh Thiên không phải chết chắc sao.”
Một đám học sinh tụ tập với nhau, lo lắng nhìn Ninh Thiên.
“Tên béo, mày cũng muốn thử sao?”
Sau khi Triệu Lập Bằng đánh Trương Đại Xuân xong, hắn trừng mắt nhìn Phương Tiểu Bàn với vẻ giễu cợt, doạ anh ta đến mực đứng không vững: “Không, không, không... Đàn anh, em ...”
“Bốp!!”
Một cái tát khác vào mặt vang lên.
Phương Tiểu Bàn sợ tới mức nhắm mắt lại, nhưng trên mặt không hề cảm nhận được đau đớn gì.
Một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.
Lưu Địch, phó câu lạc bộ nhiếp ảnh, che khuôn mặt đỏ rực, nằm trên mặt đất hét lên:
“Triệu Lập Bằng! Anh điên rồi sao, anh đánh em làm gì?”
Lưu Địch phun ra một ngụm máu lớn cùng nửa chiếc răng bị gãy.
“Tôi ... Tôi không biết, không phải là tôi ....”
Triệu Lập Bằng nhìn tay phải của mình, không ngừng lùi lại, khuôn mặt lộ ra vẻ như gặp quỷ.
Một số thành viên của câu lạc bộ Tán Đả cũng nhìn chằm chằm nhau.
Anh Bằng là luyện võ đến tẩu hoả nhập ma, không phân biệt đâu là bạn, đâu là thù rồi?
“Không phải anh thì chẳng lẽ là quỷ, mọi người đều thấy đó là tay anh.”
Ninh Thiên vẫn ngồi ở chỗ của mình.
Lúc nói chuyện, anh nhẹ nhàng câu ngón trỏ bàn tay phải đang đặt dưới bàn của mình.
“Không phải tôi!!”
Ngay khi Triệu Lập Bằng vừa gầm xong, hắn đột nhiên xoay tay phải đấm vào mặt Lưu Địch vừa mới đứng dậy.
Cái mũi đáng thương của Lưu Địch vừa mới cầm máu thì lại bị đánh mạnh.
Phụt… Phụt…
Hai viên miếng bông bị cột máu đang dâng trào phun ra, Lưu Địch ngã thẳng xuống, trong miệng lẩm bẩm: “Triệu Lập Bằng, mẹ kiếp….”
“Chuyện gì xảy ra!”
“Luyện Tán Đả cũng có thể tẩu hỏa nhập ma sao?”
Triệu Lập Bằng ngã quỵ xuống và tự tát mình vài cái.
Bốp! Bốp! Bốp!
Khóe miệng hắn chảy máu.
Ninh Thiên nhún vai, biểu thị chuyện này không liên quan gì đến anh, sau đó đỡ Trương Đại Xuân từ dưới đất lên.
Chà, người đàn ông cao lớn này khá được, có thể làm nên chuyện.
“Thầy cô, là anh ta, anh ta muốn đánh người lớp chúng em! Mọi người nhanh giúp đỡ... Ơ?”
Lúc này, cô gái thanh thuần đưa hai giáo viên vào lớp nhưng lại thấy Triệu Lập Bằng đang tự tát mình ở đó, vẻ mặt hắn vừa cứng đờ vừa sợ hãi.
Cô gái thanh thuần có vẻ bối rối, chuyện gì đã xảy ra?
Hai giáo viên nhanh chóng đưa người câu lạc bộ Tán Đả đi.
“Bạn học, cậu không sao chứ?”
Cô gái thanh thuần đi tới trước mặt Ninh Thiên.
“Là cô?”
Ninh Thiên nhìn một cái, đây không phải là con gái của bà chủ cửa hàng thịt nướng tối qua sao, hình như tên là Tô Vãn Vãn.
Ánh mắt Tô Vãn Vãn sáng ngời, cô đang định nói chuyện với Ninh Thiên thì giáo viên đột nhiên đi vào.
Cô chỉ có thể về chỗ ngồi xuống.
Giáo viên hướng dẫn họ Vương hỏi thăm Ninh Thiên vài câu, ông thông báo chuyện huấn luyện quân sự ngày mai.
Sau khi nói xong, Tô Vãn Vãn nóng lòng muốn tìm Ninh Thiên nhưng lại phát hiện anh đã rời đi rồi.
“Xin chào, cậu có biết bạn học vừa rồi đi đâu rồi không?”
Tô Vãn Vãn hỏi Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân.
Phương Tiểu Bàn chưa từng nói chuyện với cô gái xinh đẹp như vậy, mặt mũi liền đỏ lên:
“Không, không biết... Tôi không biết, chắc ... Tôi đoán chắc cậu ấy đi vệ sinh.”
Trương Đại Xuân che hai má, âm thầm thán phục Ninh Thiên, anh không khoác lác, kỹ thuật xoa bóp Trung y của anh quả thực rất lợi hại, nhẹ nhàng xoa bóp một chút đã hết đau rồi.
“Được, cảm ơn.”
Khuôn mặt thanh thuần của Tô Vãn Vãn lộ ra vẻ thất vọng.
...
Ninh Thiên không ở lại trường, cũng không sắp xếp ở ký túc xá, đương nhiên không có bạn cùng phòng.
Anh tìm một chỗ yên tĩnh, nhàn nhã đọc tiểu thuyết.
Ban đêm lại đi đến khu ẩm thực ngoài khuôn viên trường để ăn tối.
Trong cửa hàng thịt nướng của Lý Mai, một số tên côn đồ đang ép hỏi của hai mẹ con họ số điện thoại của Ninh Thiên.
Một nửa số côn đồ này này có miệng lệch và mắt lé, cầm đầu là Mã Khôn, hắn cũng có đôi mắt lác.
Cảnh tượng này rất buồn cười, nhưng Lý Mai và Tô Vãn Vãn không thể cười được.
“Không được, anh Khôn, thông tin liên lạc của khách hàng là thuộc về quyền riêng tư, tôi không thể đưa cho anh được.”
Lý Mai năn nỉ: “Anh tha cho hai mẹ con chúng tôi đi.”
“Quyền riêng tư nhảm nhí! Thằng nhóc đó đánh tôi như thế này, nếu tôi không giết nó, sau này còn loạn như thế nào nữa?”
Mã Khôn nghiến răng đe dọa: “Hoặc là hôm nay tôi sẽ đập phá cửa hàng của bà, hoặc là giao số điện thoại của thằng nhóc đó cho tôi, tự mình chọn đi.”
“Anh... Anh thực sự ....”
Trong lòng Tô Vãn Vãn đang đấu tranh, có nên vạch trần thân phận của Ninh Thiên hay không.
Giọng nói của Ninh Thiên đột nhiên truyền đến từ cửa tiệm.
“Mấy người tìm tôi à?”
Đám côn đồ quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Thiên đi vào quán ăn, hai tay đút trong túi quần áo thể thao, ăn mặc như một học sinh.
“Thằng nhóc này được lắm, mày còn dám xuất hiện?”
Mã Khôn chỉ vào đôi mắt lác của mình nói: “Thứ này bệnh viện không thể chữa khỏi được, nói đi, có phải là do mày giở trò quỷ không!”
“Đúng vậy, tôi làm đấy, muốn làm gì thì tới đi.”
Ninh Thiên đàng hoàng thừa nhận, liếc mắt nhìn họ.
“Mấy người cùng nhau xông lên đi, đừng lãng phí thời gian, tôi còn chưa ăn tối đâu.”
Chương 9: Tôi đến từ Thuần Dương Vô Cực Cung
“Mẹ nó, ngông cuồng vậy sao? Giết nó!”
Mã Khôn lấy một cây gậy ra từ thắt lưng, cùng mười người anh em của mình xông về phía trước.
Trong quán ăn, bàn ghế bị đổ, bát đĩa bị đập vỡ, vô cùng hỗn loạn.
“Ninh Thiên, đừng liều nữa, chạy đi!”
Tô Vãn Vãn không biết lấy dũng khí từ đâu, liều mạng hét lên.
Đây là mười tên côn đồ có vũ khí đó!
Sao một người có thể đánh thắng được?
Nhưng trong giây tiếp theo, cô đã chứng kiến một kỳ tích xuất hiện.
Ninh Thiên dùng một quyền hạ gục một tên côn đồ, cây gậy quất lên người anh nhưng anh không mảy may cảm nhận được chút đau đớn nào.
Trong nháy mắt, cả mười tên côn đồ đều nằm trên mặt đất, gào thét thảm thiết.
“Tôi tên Triệu Lập Bằng, đến từ câu lạc bộ Tán Đả của Đại học Thanh Châu!”
“Đừng để tôi gặp lại mấy người trên con đường này nữa, nếu không thì gặp lần nào đánh lần đó!”
Nói xong, Ninh Thiên bay tới, đá họ ra khỏi cửa hàng như rác rưởi, cuối cùng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống chọn món ăn.
Lý Mai và Tô Vãn Vãn xem đến choáng váng.
An ninh trên đường Thủy Nguyệt rất kém, bình thường họ xem không ít trận đánh nhau, nhưng chưa từng thấy người nào mạnh mẽ như vậy.
Một người đánh mười người!
Hơn nữa cảm giác còn không tốn nhiều sức.
Chẳng lẽ anh là loại võ giả được nhắc tới trên mạng?
“Bạn học, anh... Anh có ổn không, tôi nghĩ anh vừa bị gậy đập trúng.” Tô Vãn Vãn lo lắng hỏi.
“Tôi không sao.” Ninh Thiên trả lời.
Anh quả thật có thể tránh, nhưng không cần thiết.
Chưa nói đến gậy, đạn cũng không thể phá vỡ được chân khí của anh.
“Nhân tiện, ngoài thịt nướng, quán cô còn có rau xào đúng không?” Ninh Thiên lại hỏi.
“...” Tô Vãn Vãn hơi cạn lời.
Sao cô có cảm giác người đàn ông này không quan tâm chuyện đánh nhau mấy.
Rốt cuộc anh có lai lịch như thế nào?
“Có, có!” Lý Mai bước lên phía trước, mỉm cười nói: “Chàng trai trẻ, cháu muốn ăn gì, dì sẽ làm cho cháu!”
“Tôi muốn ăn thịt rồng.” Ninh Thiên buột miệng thốt ra.
“Hả?” Lý Mai sửng sốt.
“Ý tôi là, thịt bò xào rau.” Ninh Thiên đổi lời.
“Được rồi, được rồi, để dì làm!” Lý Mai xoay người đi vào sau bếp, ném lại cho Tô Vãn Vãn ánh mắt, giống như ám chỉ điều gì đó.
Mấy tên côn đồ đường Thủy Nguyệt lại vào bệnh viện.
Nhưng họ không phục.
“Anh... Anh Khôn, tại sao tên Triệu Lập Bằng đó lại mạnh như vậy? Nắm đấm nặng như búa, em đoán chừng ba tháng sau chắc cũng không xuống giường được quá, ôi chao ...”
Một tên côn đồ tóc xanh đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình đang kiểm tra cho hắn.
Đều là người quen cũ, bác sĩ và y tá sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
“Không ngờ thằng nhóc đó lại mạnh đến vậy!”
Khuôn mặt Mã Khôn sưng lên thành đầu heo, bên trong đôi mắt gà chọi lấp đầy lửa giận, “Tao đoán hắn từng tu luyện ở Thiếu Lâm Tự, có lẽ hắn từng luyện Kim Chung Tráo!”
“Kim Chung Tráo?” Vài tên côn đồ biến sắc.
“Mày không thấy chúng ta dùng gậy đánh hắn, hắn cũng không phản ứng gì sao? Không phải Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam thì là cái gì!”
Mã Khôn nghiến răng nói: “Không, tao phải gọi điện thoại cho anh Kiêu, chuyện này không thể cứ để như vậy được.”
Nói xong, hắn lập tức gọi điện thoại cho lão đại.
Bạch Kiêu của đường Thủy Nguyệt.
“Đồ vô dụng! Mẹ nó một đám vô dụng!”
Sau khi Bạch Kiêu nghe xong, hắn mắng: “Một tên sinh viên thôi mà chơi không lại, ông đây nuôi tụi mày vô ích!”
“Anh Kiêu, thật sự không trách.... tụi em được.”
Mã Khôn cảm thấy rất bực bội, “Thằng nhóc kia đã từng luyện Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, em quất hắn một gậy mà nó chẳng phản ứng gì.”
“Thằng nhóc đó bây giờ đang ở đâu? Tao phái A Báo, A Lang qua.” Bạch Kiêu trầm giọng nói.
“Anh Báo, anh Lang?”
Mã Khôn giật mình, ấp úng nói: “Anh... Anh Kiêu, không cần phải tàn nhẫn như vậy, dù sao hắn cũng chỉ là một sinh viên...”
“Lảm nhảm cái gì, rên lên đi!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gầm của Bạch Kiêu cùng với tiếng kêu đau đớn của một người phụ nữ.
“Vâng, vâng, vâng ...”
Mã Khôn lấy điện thoại ra, “Hắn đang ăn ở quán thịt nướng của Lý Mai, có lẽ vẫn chưa đi.”
Bạch Kiêu trực tiếp cúp máy.
“Anh Kiêu, đối phó với một tên sinh viên thôi mà cần A Báo, A Lang sao?”
“Họ đều là kim bài của băng đảng chúng ta.”
Trong phòng khách sạn, ánh đèn lờ mờ, giọng nói quyến rũ của một người phụ nữ truyền đến từ đầu giường.
“Cô thì biết cái gì?”
Bạch Kiêu, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đang ngồi trên giường, dang rộng hai chân, khịt mũi lạnh lùng:
“Đường Thủy Nguyệt là một khối thịt lớn, ở Thanh Châu có bao nhiêu băng đảng đang nhìn chằm chằm vào nó, cô cho rằng thằng nhóc đó thật sự chỉ là một sinh viên thôi sao?”
“Những người nghĩ chỉ được thế thì cả đời này cũng không lên làm lão đại được!”
Người phụ nữ sửng sốt, rồi đột nhiên mỉm cười: “Vẫn là anh Kiêu anh minh~”
...
Quán thịt nướng Lý Mai.
Tô Vãn Vãn không nhịn được hỏi: “Sao anh có thể ăn được nhiều vậy?”
Ninh Thiên vừa đưa đĩa hủ tiếu xào bò vào miệng, vừa nhai vừa đáp: “Quản tôi làm gì, không phải tôi không trả tiền.”
Tô Vãn Vãn: “... Tôi không có ý đó, nếu anh cứ ăn như vậy thì dạ dày anh sẽ bị vỡ mất.”
Ninh Thiên lại lấy thêm một nắm xiên bò, “Cô đã từng nghe tới Đại Vị Vương chưa?”
Tô Vãn Vãn gật đầu.
Ninh Thiên: “Không liên quan gì đến tôi.”
Tô Vãn Vãn xị mặt.
Các đĩa được xếp chồng lên nhau ngày càng cao, sau khi ăn khoảng hơn một nghìn tệ, cuối cùng Ninh Thiên cũng dừng lại.
Nếu anh tiếp tục ăn thì chắc sẽ bị xem là quái vật mất.
Ngay lúc anh chuẩn bị quét mã thanh toán, Lý Mai vội vàng ngăn anh lại, “Chàng trai trẻ, hai ngày qua cảm ơn sự giúp đỡ của cháu, bữa ăn này dì mời.”
“Không cần.”
Ninh Thiên biết trong lòng Lý Mai nghĩ gì, chẳng qua là đang nhờ anh che chở cho họ mà thôi.
Anh là một người cực kỳ ghét phiền phức, nếu không phải tay nghề của Lý Mai tốt thì anh sẽ không bao giờ ghé quán này nữa.
Sau khi trả tiền, anh rời đi.
Khuôn mặt hai mẹ con đều có một chút mất mát.
Trên đường đi, Ninh Thiên suy nghĩ đến một vấn đề.
Nếu anh cứ tiếp tục ăn như thế này thì hai mươi nghìn tệ chi phí sinh hoạt mà mẹ anh đưa sẽ sớm biến mất.
Anh có thể lấy tiền ở đâu đây?
Biến đá thành vàng và làm cho một núi vàng xuất hiện.
Hay là luyện chế pháp khí, bán ra với giá cao.
Hoặc tìm một số người siêu giàu đang hấp hối và giúp họ kéo dài mạng sống.
Những thứ này dường như sẽ phải tiêu hao linh khí...
Ninh Thiên thở dài, đột nhiên rẽ ngoặt, đi vào một con hẻm tối thui.
“Người đâu?”
“Bên trái, đuổi theo!”
Hai người đàn ông mặc áo khoác màu đen theo sát phía sau.
Đi vào trong hẻm, giọng nói của Ninh Thiên lập tức truyền đến: “Tìm tôi à?”
“Thế mà bị phát hiện!”
Hai người đàn ông mặc áo khoác đen nghe xong, họ ngạc nhiên nhìn nhau.
“Triệu Lập Bằng đúng không? Thế mà lại có thể phát hiện tụi tao đang theo dõi, quả nhiên là người luyện võ.”
Ninh Thiên đút hai tay vào túi quần, “Có chuyện thì cứ nói, ai phái mấy người tới?”
“Tên nhóc con, câu này là tụi tao nên hỏi mày mới đúng!”
Một người đàn ông mặc áo khoác bên trái nhấc mũ trùm đầu lên, để lộ khuôn mặt đầy sẹo.
Nếu có thành viên của bang phái nào ở đó thì nhất định sẽ nhận ra hắn.
Trần Tử Báo!
Thuộc hạ của anh Kiêu, một trong kim bài của băng đảng!
“Tứ Hải Bang, Thanh Long Hội, Hổ Môn, nói! Mày thuộc bên nào?”
Trần Tử Báo lấy một con dao găm từ trong ngực ra, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh.
Ninh Thiên thở dài, sau đó nói rất nghiêm túc: “Tôi đến từ Thuần Dương Vô Cực Cung.”
“Thuần Dương Vô Cực Cung... Mẹ nó mày nói tiểu thuyết huyền huyễn với tao à!”
“Có tin ông đây sẽ giết mày ngay luôn không?” Trần Tử Báo cầm dao, giận dữ quát lên.
“Báo, không cần nhiều lời với hắn, bắt về đánh một trận xem hắn còn cứng miệng như vậy không.”
Anh trai của Trần Tử Báo là Trần Tử Lang cũng là một người tàn nhẫn, dáng người rất vạm vỡ.
Trong lúc nói chuyện, Trần Tử Lang hơi hạ eo xuống, giống như một mũi tên sắc bén bắn ra.
Vút…
Ninh Thiên trong nháy mắt có thể nhìn ra được thể lực của người đàn ông mặc áo khoác này mạnh hơn gấp mười lần so với côn đồ bình thường.
Nhưng vẫn còn kém xa với cấp thấp nhất của Luyện Khí Kỳ.
Đáp trả là một cú đá ở góc chính diện!
Trần Tử Lang không ngờ tốc độ của Ninh Thiên lại nhanh như vậy, hắn bị anh đá vào ngực, vài cái xương bị gãy lập tức, phun một ngụm máu.
“Anh!”
Trần Tử Báo sửng sốt, vội vàng cầm dao xông tới: “Tao muốn lấy mạng mày!”
Ninh Thiên không né tránh, vươn tay giật lấy con dao găm, vò thành sắt vụn trước mặt Trần Tử Báo.
“Mày... Mày ...”
Trần Tử Báo chưa từng thấy chuyện đáng sợ như vậy, hắn sợ đến choáng váng.
“Anh còn không bằng anh trai mình đâu.”
Ninh Thiên lạnh lùng nói, đưa ngón trỏ bàn tay phải ra.
Một sợi tơ mờ của chân khí chảy ra từ đầu ngón tay anh, chạy xuống nơi Trần Tử Lang đang nằm trên mặt đất.
“Chuyện này... Tao ... Chuyện gì đang xảy ra vậy!?”
Trần Tử Lang cứng đờ, đứng dậy khỏi mặt đất, phát hiện cơ thể mình không nghe theo điều khiển của mình.
“Anh? Anh sao vậy?”
“Báo, mau tránh ra! Tao không thể kiểm soát được bản thân mình, mẹ nó chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trần Tử Lang giống như một con rối, vừa nói vừa đấm một phát, đánh Trần Tử Báo đến mức chảy máu mũi.
Bốp! Bốp!
Hai anh em xô xát với nhau, đánh nhau đến mức mặt mũi bầm dập, não chấn động.
Ninh Thiên quay đầu đi ra khỏi con hẻm, thuận tay gọi cho cảnh sát.
“Alo?”
“Tôi muốn báo cảnh sát, có người đánh nhau, cuộc chiến rất khốc liệt, quá đáng sợ...”
Chương 10: Vệ sĩ Nguyên Anh Kỳ?
Đi bộ trở lại Rose Garden.
Điều khiến Ninh Thiên ngạc nhiên là cha của Hứa Thư Nhan lại đến.
Hứa Cảnh Sơn.
Một doanh nhân nổi tiếng ở Thanh Châu.
Hứa Thư Nhan vặn vẹo trên ghế sofa, vẻ mặt nũng nịu, mở miệng một tiếng cha, giống như một đứa trẻ ba tuổi.
Thấy Ninh Thiên trở về, Hứa Thư Nhan chuyển về khuôn mặt nghiêm túc, vỗ vỗ đôi chân xinh đẹp trắng như tuyết, khôi phục tư thái lạnh lùng.
“Cậu là Ninh Thiên?”
Hứa Cảnh Sơn từ phòng khách đi tới, dùng đôi đại bàng dò xét Ninh Thiên.
Quản gia Phạm Nghị đi theo một tấc cũng không rời.
“Chào chú Hứa.” Ninh Thiên lịch sự chào hỏi.
“Tôi đã nghe chuyện ngày hôm nay rồi, Tiểu Thiên, cảm ơn cậu đã giúp Thư Nhan.”
Hứa Cảnh Sơn cười hiền từ nói:
“Mẹ cậu và mẹ của Thư Nhan là bạn tốt, đương nhiên tôi cũng hy vọng cậu và Thư Nhan có thể trở thành bạn tốt.”
“Cha! Con không muốn làm bạn tốt với anh ta!” Trước khi Ninh Thiên kịp lên tiếng, giọng nói tức giận của Hứa Thư Nhan truyền đến.
“Tôi cũng không muốn.” Ninh Thiên đồng ý.
“Anh…”
Hứa Thư Nhan tức giận đến mức ném gối qua, “Anh nghĩ anh là ai, số người muốn làm bạn của bản tiểu thư đếm còn không hết kìa!”
“Yên tâm, nhiều nhất là ba tháng, chúng ta sẽ tách ra.” Ninh Thiên nghiêng đầu né tránh.
“Tách hay không tách cái gì, làm như tôi với anh đang yêu đương không bằng.” Hứa Thư Nhan tức giận vung nắm đấm nhỏ của mình.
“Được rồi.”
Hứa Cảnh Sơn cười khổ gọi Ninh Thiên ra sân.
Với ánh sáng le lói, khuôn mặt người đàn ông dần trở nên lạnh lùng.
Ninh Thiên nhận ra điều này, hỏi: “Chú Hứa, có chuyện gì thì chú cứ nói thẳng đi.”
“Được.”
Vẻ mặt Hứa Cảnh Sơn trở nên rất nghiêm túc, “Ninh Thiên, thật ra lúc mới bắt đầu, tôi không tán thành việc cậu dọn vào đây.”
“Thư Nhan là hòn ngọc quý trong tay nhà họ Hứa chúng tôi, sống chung với một thanh niên đang ở thời kỳ khí huyết dâng trào, chuyện này sẽ gây ra náo loạn không nhỏ ở Thanh Châu.”
“Vì vậy, điều đầu tiên tôi muốn cảnh báo cậu là không được lộ ra chuyện cậu đang sống ở đây.”
“Sao chú không đuổi tôi đi?” Ninh Thiên hỏi.
“Hai lý do, thứ nhất, người trong nhà rất thích cậu, thậm chí còn muốn mai mối cho cậu và Thư Nhan.”
“Đây nhất định là một chuyện ảo tưởng, cậu không cần phải suy nghĩ về nó.”
Hứa Cảnh Sơn nói với giọng điệu chắc chắn: “Thứ hai, Thư Nhan nói cho tôi biết rằng cậu rất mạnh, cậu từng luyện võ sao?”
“Ừm, từng luyện.” Ninh Thiên gật đầu.
“Lão Phạm cũng đã từng luyện, Lý Thức Bát Cực, cậu có dám so vài chiêu với ông ấy không.” Hứa Cảnh Sơn hỏi.
“Vấn đề này chú phải hỏi ông ấy.” Ninh Thiên nói.
“Ha ha!” Hứa Cảnh Sơn và Phạm Nghị liếc nhìn nhau, đều bị anh chọc cười.
“Chàng trai trẻ, tuổi còn trẻ nhưng khẩu khí cũng không nhỏ nha.”
Phạm Nghị chắp tay sau lưng, cười nói: “Cậu đã nghe nói đến nội kình chưa?”
“Nội kình? Không biết.” Ninh Thiên lắc đầu.
‘Nội kình còn chưa nghe đến thì có vẻ như cũng chỉ là một người đam mê võ thuật bình thường mà thôi.’
Phạm Nghị thầm lắc đầu, sau đó thả tay trái ra, năm ngón tay khẽ nắm lấy nhau rồi ra một đòn!
“Rắc!”
Cây bạch quả trong sân bị năm dấu ngón tay xuyên thủng, sâu hơn một centimet.
Nếu nó rơi vào người, không chết cũng trọng thương.
“Đây là nội kình!”
“Chỉ có võ giả đã đắm chìm trong võ thuật mấy chục năm mới có thể luyện được, người ở cảnh giới này được xưng là võ tướng, ở cổ đại có thể xông pha chiến đấu, lấy một chọi trăm.”
Phạm Nghị vừa nói vừa chắp tay sau lưng, nghĩ rằng người thanh niên họ Ninh này hẳn là sợ hãi đến mức tè ra quần.
‘Cái này không phải là nội lực sao?’ Ninh Thiên không đồng ý.
Nhưng anh bỗng nhiên có hứng thú với võ thuật cổ đại hiện đại, vì vậy anh hỏi:
“Quản gia Phạm, xin hỏi cảnh giới trên nội kình là gì?”
Thấy Ninh Thiên không bị dọa sợ, Phạm Nghị âm thầm gật đầu tán thưởng.
‘Tâm tính rất trầm ổn, không tệ!’
Sau đó ông nói:
“Chàng trai trẻ, đừng mơ tưởng xa vời, nội kình võ tướng đã là ngàn dặm mới tìm được một, thời cổ đại, lấy được trạng nguyên võ cũng không thành vấn đề.”
“Muốn tu luyện nội kình như tôi, trước tiên phải tu luyện ngoại kình, phải mất mười năm vất vả khổ luyện mới có thể tu luyện thượng đẳng căn cốt.”
‘Ông già này nói nhảm nhiều ghê.’ Ninh Thiên nghĩ thầm.
“Lão Phạm, cuối cùng là thế nào?” Hứa Cảnh Sơn thấp giọng hỏi.
“Chủ tịch, cậu ấy có thể làm vệ sĩ cho tiểu thư, đối phó với bọn côn đồ bình thường cũng không có vấn đề gì.” Phạm Nghị đưa ra tổng kết.
Hứa Cảnh Sơn gật đầu.
“Giao cho cậu một nhiệm vụ, bảo vệ Thư Nhan ở trường, giống như hôm nay vậy, cậu có thể làm được không?” Ông nói với Ninh Thiên.
“Đây là lý do thứ hai chú giữ tôi lại sao?” Ninh Thiên cảm thấy rất buồn cười.
Để một đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ bảo vệ một nữ sinh.
Rất tốt, rất sáng tạo.
“Không sai, bằng cách này, tôi không cần phải cãi nhau với người trong nhà và cậu cũng có thể ở lại, đôi bên cùng có lợi.”
Kế hoạch của Hứa Cảnh Sơn rất rõ ràng, “Ngoài ra, tôi sẽ cho cậu thêm mười nghìn tệ tiền lương, con trai ở độ tuổi của cậu chắc hẳn rất thiếu tiền.”
“Tôi chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi, chú Hứa vẫn nên mời cao minh khác đi.”
Ninh Thiên nói xong liền rời đi.
Kêu anh bảo vệ Hứa Thư Nhan? Chỉ cần ở một chỗ với Hứa Thư Nhan đã khiến anh hít thở không thông nha!
“Thằng nhóc này... Thật sự còn cho mình là giỏi!”
Cơ mặt Hứa Cảnh Sơn khẽ giật.
Phạm Nghị cũng lắc đầu.
Tập đoàn Hứa Thị là một trong mười doanh nghiệp lớn hàng đầu ở Thanh Châu, nhà họ Hứa cũng là một gia đình giàu có nổi tiếng ở Giang Nam.
Cơ hội vượt qua gia cấp đang ở trước mặt nhưng Ninh Thiên lại bỏ lỡ nó?
Ông cảm thấy tiếc cho người thanh niên này.
...
“Dám đánh hai cánh tay đắc lực của tôi thành cái dạng này.”
“Triệu Lập Bằng, mặc kệ lai lịch của mày là gì, tao, Bạch Kiêu… muốn mày phải chết!”
Bệnh viện trực thuộc đầu tiên của Đại học Thanh Châu.
Bạch Kiêu nhìn Trần Tử Lang và Trần Tử Báo đang nằm trên giường bệnh thở oxy, sắc mặt trở nên âm trầm.
Hai anh em đã mất đi ý thức, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.
“Anh Kiêu, đã điều tra rõ ràng, Triệu Lập Bằng quả nhiên là người của câu lạc bộ Tán Đả của đại học Thanh Châu, cũng là thành viên cốt cán.”
“Cha mẹ hắn là người bình thường, không có lai lịch, chỉ có một người chú làm chủ nhiệm trong trường.”
Một người phụ nữ với mái tóc nhuộm màu đỏ tía bước đến chỗ hắn.
Cô ta tên là Vương Ngân Hoa, là tình nhân cũng như thư ký của Bạch Kiêu, một người phụ nữ rất gợi cảm.
Người kiếm tiền như Bạch Kiêu sẽ mở một công ty để rửa tiền trở thành doanh nhân, nhưng trên thực tế, bản chất hắn vẫn là một tên côn đồ, phần lớn thu nhập đều đến từ phí bảo kê.
“Sao một sinh viên Đại học Thanh Châu lại mạnh mẽ như vậy? Gặp quỷ à!”
Bạch Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc kệ, Ngân Hoa, gọi người cho tôi!”
“Nếu một người không được thì mười người, hai mươi người, nếu hai mươi người cũng không được thì năm mươi người, nếu năm mươi cũng không được thì một trăm người!! Tôi không tin thằng nhóc họ Triệu này là siêu nhân!”
“Nếu không chơi chết hắn, sau này tôi sẽ không lăn lộn ở khu Tây Thành nữa!”
Vương Ngân Hoa âm thầm nhíu mày, tựa hồ có ý kiến với quyết định này.
Nhưng cô ta vẫn gật đầu.
“Được rồi, anh Kiêu, em sẽ gọi điện thoại ngay để các anh em chuẩn bị sẵn sàng.”
“Nhất định phải giết chết hắn!”
“Vâng!”
Bình luận facebook