• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Lão Tổ xuất quan (1 Viewer)

  • Chương 61: Hành hung Ma Thiên Cuồng Giao

Tuy đây là một câu nói cố gắng hết sức nói ra của Ma Thiên Cuồng Giao, nhưng bởi vì cơ thể Ma Thiên Cuồng Giao to lớn, giọng nói ý như tiếng sấm, tất cả mọi người trong Ma Vân Tông đều nghe thấy được.

Không ít người cũng bất ngờ ngay tại chỗ, tuy bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng không gì có thể ảnh hưởng đến sự tưởng tượng xa vời của họ.

Nhưng, so với tất cả mọi người thì Phương Ẩn cũng khá kinh hãi, lúc này ông ta mới phản ứng lại, Ma Thiên Cuồng Giao, vậy mà lại nói ra câu mặc cho người khác đem ra điều khiển sao?

"Ha ha, ta không cần." Từ Phương nhìn Ma Thiên Cuồng Giao phía trước, thản nhiên nói.

Anh ta cảm thấy, Ma Thiên Cuồng Giao chết rồi, thì càng thêm có giá trị so với lúc còn sống.

Dựa vào cơ thể của Ma Thiên Cuồng Giao, thì có không ít linh dược rồi.

Ví dụ, Từ Phương nhìn ra phía trước, sợi râu này của Ma Thiên Cuồng Giao cũng có thể làm thành sợi dây dùng được.

Sợi râu này của Ma Thiên Cuồng Giao, có thể cùng một số linh dược khác luyện thành anh đan.

Tỉ lệ thành công của Thành Ẩn đan có thể tăng cấp ở phạm vi rộng từ Kim Đan kỳ thăng cấp lên Nguyên Anh kì.

"Ngươi không cần ta, vậy ý của ngươi là gì, muốn giết ta sao?" Ma Thiên Cuồng Giao có chút sợ hãi nói ra.

Đến cả một ngàn năm trước, nó chiến đấu cùng mấy chục vị tu giả Nguyên Anh kỳ cũng không sợ hãi như vậy, nhưng bây giờ gặp phải Từ Phương, thì lại cảm thấy sợ hãi.



Vừa rồi Từ Phương đánh nó hai chưởng, đã khiến nó bắt đầu nghi ngờ rồi.

Quá là lợi hại, hai chưởng vừa rồi của Từ Phương, suýt chút nữa đã lấy mạng của nó rồi.

Hơn nữa, rõ ràng Từ Phương còn chưa dùng hết toàn bộ thực lực của mình, mà chỉ giống như đùa giỡn thôi.

Hai chưởng nhẹ nhàng vừa nãy, mà đã khiến nó bị thương nặng rồi!

Tuy trí khôn của nó kém hơn so với loài người, nhưng nó cũng biết rằng, nó không đánh thắng được loài người.

"Loài người, đừng giết ta, ta có thể làm thú cưỡi cho ngươi!" Ma Thiên Cuồng Giao hoảng sợ nói.

Từ Phương lắc đầu, nói: "Ta không có hứng thú với thú cưỡi, mà chỉ hứng thú với luyện đan thôi, cho nên, ta định dùng ngươi để luyện đan đấy."

"Dùng ta để luyện đan á!" Ma Thiên Cuồng Giao sửng sốt mấy giây, sau đó trong nháy mắt liền phản ứng lại.

CMN, dùng mình để luyện đan, không phải là muốn mình chết sao?

Hơn nữa, còn là kiểu ngàn đao bầm thây!

Nghĩ ta đây, Ma Thiên Cuồng Giao bị dọa vãi tè ra quần, mau chóng nói.

"Ngươi đừng có giết ta mà, đừng có giết ta, ngươi muốn ta làm gì cũng đều được hết, như vậy có được không, đừng dùng ta để luyện đan."

Ma Thiên Cuồng Giao khổ sở cầu xin nói, sinh mệnh ở trước mặt, mặt mũi chẳng ra làm sao cả, cho nên đến mặt mũi cũng không cần nữa, thay vào đó là cầu xin một cách không biết xấu hổ là gì.

Phương Ẩn nhìn cú nổ tàn khốc kia, một con thú lạnh nhạt vô tình Ma Thiên Cuồng Giao, đang bắt đầu giả vờ ngây thơ cầu xin tha thứ, khóe miệng liền giật giật.

Ông ta chợt quay người, trong lòng bàn tay như tiết ra mồ hôi.

Tình hình của ông ta cũng không tốt hơn Ma Thiên Cuồng Giao ở điểm nào cả.

Ông ta có thể cảm nhận được Từ Phương có ác ý rất sâu sắc với Ma Vân Tông.

Ông ta cảm thấy, nếu tâm trạng của Từ Phương không tốt, chỉ cần vài phút là có thể khiến Ma Vân Tông bọn họ diệt môn ngay.

Cho nên, hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của Ma Vân Tông là hầu hạ Từ Phương cho tốt, tuyệt đối đừng để Từ Phương cảm thấy khó chịu.

Điều này. . . Liên quan đến vấn đề tồn vong của Ma Vân Tông bọn họ.

Mặt khác, hiện giờ trong đó vẫn còn một vấn đề khác rất khó giải quyết.

Từ Thiên Dương Tông Ma Vân Tông đã trộm Ma Thiên Cuồng Giao rồi, điều này phải giải thích như thế nào cho tiền bối đây.

Phương Ẩn cảm giác đầu mình đau đến nỗi muốn nứt ra.

...

Ở một bên khác, tên Ma Thiên Cuồng Giao nói mỏi mồm, nó dùng bộ não không mấy tinh nhanh của mình nghĩ ra vô số lí do để không bị giết, nhưng đều bị Từ Phương lấy lý do dùng nó luyện đan để từ chối.

"Loài người, ngươi đừng quá đáng quá! Không phải ngươi muốn dùng ta để luyện đan sao? Nếu ngươi giết ta, ngươi cũng không chiếm được bất kì cái gì cả đâu!"

Ma Thiên Cuồng Giao điên cuồng nói.

Từ Phương lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Ngươi có thể thử mà, ngươi thử một cái, chẳng phải là sẽ biết ngay à."

Trên mặt Từ Phương nở nụ cười tự, ánh mắt bình thản nhìn Ma Thiên Cuồng Giao.

Ma Thiên Cuồng Giao nói hết những gì có thể nói: "Được, nếu ngươi đã khăng khăng muốn giết ta, vậy ta sẽ khiến ngươi không chiếm lấy được một thứ gì của ta."

Vừa dứt lời, cơ thể to lớn của Ma Thiên Cuồng Giao trở nên đỏ rực, giống như một chiếc bàn ủi có nhiệt độ cao thiêu đốt hết mọi thứ.

Ầm...

Bỗng nhiên, linh khí xung quanh, trở nên ngột ngạt nồng nặc trong nháy mắt.

Sau đó, cơ thể Ma Thiên Cuồng Giao dần dần xoay tròn lại.

Càng xoay thì càng mãnh liệt, dần dần biến thành linh khí Long Quyển Phong.

Cơ thể Ma Thiên Cuồng Giao, ngày càng đỏ lên, đỏ rừng rực, giống như có thể tan ra bất cứ lúc nào. t

"Ngươi định tự bạo sao?" Từ Phương lạnh lùng hỏi, không có một chút bất ngờ nào.

Từ Phương đoán rằng, nếu để Ma Thiên Cuồng Giao tự nổ, dựa vào lượng linh khí này, trong phạm vi trăm dặm, cũng sẽ hóa thành tro tàn.

"Ha ha, loài người, là ngươi ép ta, nếu ta chết, thì ta cũng phải kéo theo ngươi chết chung! Ha ha ha." Ma Thiên Cuồng Giao gào thét cười nói.

Lúc này, cơ thể Ma Thiên Cuồng Giao dần trương phình ra, như quả một cầu hơi, dường như bất cứ có thể nổ tung bất cứ lúc nào vậy.

"Ha ha, ngươi nghĩ nhiều rồi." Từ Phương bình thản nói.

Từ Phương vừa nói, vừa giơ một ngón tay ra chạm một cái lên trên cơ thể Ma Thiên Cuồng Giao.

Lúc này, một câu chuyện thần kỳ đã xảy ra.

Cơ thể trương phình của Ma Thiên Cuồng Giao, nhanh chóng co vào, rất nhanh, liền biến về kích thước bình thường.

Cơ thể đỏ rực này, cũng biến trở về cơ thể đen xám lúc trước.

Linh khí khủng khiếp ban nãy, nhanh chóng tiêu tan hết, trời đất cũng bình yên trở lại, như thể mọi thứ lúc trước chỉ là ảo giác.

"Đây là chuyện gì thế." Ma Thiên Cuồng Giao có chút mơ hồ, trong ánh mắt tràn đầy sự mê man.

"Ha ha, ngươi có thể chết được rồi đấy." Từ Phương thản nhiên nói, rồi bỗng nhiên rút ra một thanh kiếm, cắm vào trán Ma Thiên Cuồng Giao.

Bụp. . .

Thanh kiếm cắm vào đầu Ma Thiên Cuồng Giao, trong nháy mắt đầu Ma Thiên Cuồng Giao nổ tung thành trăm mảnh vụn rồi.

Từ Phương nhìn thi thể Ma Thiên Cuồng Giao, rồi nở nụ cười.

Ma Thiên Cuồng Giao, thực ra cũng có thể coi như một kẻ mạnh, nhưng thực lực của nó, thực ra cũng chỉ bằng một nửa Động Thiên, thậm chí, còn chưa đến nửa Động Thiên ấy chứ.

Thứ duy nhất để dọa người khác, cũng chỉ có cơ thể to lớn mà thôi.

Đương nhiên, điều này cũng không phải nói rằng Ma Thiên Cuồng Giao kém, mà chỉ là Ma Thiên Cuồng Giao bị phong ấn ở dưới trận pháp một ngàn năm, tu vi không tiến bộ ngược lại còn bị thụt lùi, cứ cho là bây giờ ra ngoài được rồi, thì nguyên khí cũng không trở lại được.

Nếu để cho Ma Thiên Cuồng Giao tu luyện nghiêm chỉnh một khoảng thời gian, thì Ma Thiên Cuồng Giao chắc chắn sẽ hồi phục lại tu vi cảnh giới Động Thiên.

Ngay lúc này, bỗng nhiên, Từ Phương nghe thấy âm thanh xé tan không trung truyền đến từ phía sau.

Từ Phương quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đám người, bay đến trước mặt anh ta.

"Các ngươi là ai, làm gì vậy." Từ Phương hỏi.

Bịch. . .

Đúng lúc này, bỗng nhiên đám người bay ta kia, quỳ một chân trên đất, rất lễ phép nói.

"Ma Vân Tông hoan nghênh tiền bối đại giá quang lâm." Một người cầm đầu, chính là Phương Ẩn, nơm nớp lo sợ nói.

Ánh mắt Từ Phương nhìn qua bọn họ, Phương Ẩn cười lại càng thêm gượng ép, tên Từ Phương này dường như cũng nghe thấy được nhịp tim của ông ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom