Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Cướp thầy luyện đan
Chương 68: Cướp thầy luyện đan
"Chính xác mà nói thì, ta muốn thu mấy tên thầy luyện sư." Từ Phương nói.
Chu Thiên càng thêm nghi ngờ, thận trọng hỏi: "Đại nhân, ý của người là..."
"Hiện tại ta đang có rất nhiều linh dược cần luyện chế thành đan dược, nhưng ta lại không đủ thầy luyện đan, cho nên ta mới nghĩ đến các ngươi."
Từ Phương cũng không vong vo, mà trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình luôn.
Chu Thiên nghe đến đó, thở dài một hơi, chỉ cần không đến diệt môn của hắn là được rồi.
"Đại nhân, cái này thì dễ xử lý, người coi trọng thầy luyện đan nào xin cứ nói." Chu Thiên nói.
Từ Phương mỉm cười thản nhiên nói:
"Ta nghĩ ngươi còn chưa hiểu hết ý của ta đâu, ta muốn từ nay về sau bọn họ phải luyện đan cho ta."
Chu Thiên có chút bực dọc, một lát sau mới phản ứng lại được.
CMN, tình hình không đúng lắm nha, Từ Phương muốn thầy luyện đan bán thân cho hắn, để làm cỗ máy luyện đan à.
"Điều này, đại nhân, chắc không được đâu."
Chu Thiên toát mồ hôi lạnh, tuy ông ta vô cùng sợ hãi Từ Phương, nhưng Từ Phương quả là ức hiếp người quá đáng, nên mới to gan mà nói thêm mấy câu.
"Đương nhiên ta hiểu ý ngươi vừa nói, ta cũng không muốn mấy cái cỗ máy luyện đan làm gì, ta chỉ muốn toàn bộ Luyện Dược Trang của các ngươi, từ nay về sau luyện đan cho ta."
"Hơn nữa, ta thấy bên trong tông môn này, cũng khá sập sệ rồi, ta sẽ tìm cho các ngươi nơi ở mới, sau này các ngươi sẽ chuyển đến Thiên Lam Tông bọn ta ở, thấy thế nào?"
Từ Phương cười híp mắt nói ra, trong ánh mắt đều tràn đầy nụ cười thiện chí.
"Phụt..."
Nghe được lười này của Từ Phương, Chu Thiên xém chút phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt của ông ta đã thay đổi hoàn toàn, lạnh lùng nói.
"Ý của tiền bối là muốn xóa sổ Dược Sơn Trang ta, sau đó đưa tất cả thầy luyện đan của Dược Sơn Trang đi, để luyện đan cho người sao?"
"Ngươi có thể hiểu như vậy." Từ Phương vừa cười vừa nói.
"Người mơ đi, chúng ta tuy không mạnh bằng người, nhưng cho dù chết, ngươi cũng đừng hòng được như ý nguyện."
Gương mặt Chu Thiên đỏ bừng bừng, ánh mắt phẫn nộ mãi không thôi.
"Đúng đấy, tuy ta không đấu lại ngươi, bọn ta cũng có tôn nghiêm của bọn ta chứ, nếu ngươi dùng vũ lực uy hiếp bọn ta, vậy thì ngươi nhầm rồi, cho dù thế nào đi nữa, thì bọn ta cũng không chịu khuất phục đâu!"
"Đúng, cứ xem như ngươi giết hết bọn ta, thì ngươi cũng đừng hòng đạt được ý nguyện!"
Chính lúc này, một đám người đi ra từ Dược Sơn Trang, hét lớn.
Mỗi một khuôn mặt đều vô cùng phẫn nộ.
"Những người này, cũng hung dữ đấy." Ánh mắt Từ Phương trêu tức.
Thực ra màn kịch này hắn ta dớm đã dự đoán được.
Nếu đã như vậy, thì đành dùng lòng tự ái làm cú đả kích lớn nhất để ra tay với họ thôi.
"Ha ha, nhìn thái độ của các ngươi, khiến ta cảm động quá ấy chứ, ta không cần dùng vũ lực để ép bức, chi bằng chúng ta đánh cược một ván xem sao.” Từ Phương nói.
Sắc mặt Chu Thiên tràn đầy nghi ngờ, không biết Từ Phương đang làm quỷ quái gì nữa, gương mặt đề phòng hỏi.
"Đánh cược à, đánh cược như thế nào, tiền cược là gì.."
Từ Phương lấy lò luyện đan của hắn ra, ầm một tiếng, nện xuống đất, nói: "Nếu các ngươi đều là thầy luyện đan, thì đương nhiên chúng ta sẽ thi luyện đan rồi."
Gương mặt Từ Phương mỉm cười.
"Ta có phương pháp luyện đan, tổng cộng có một trăm loại dược, một mình ta, sẽ đem toàn bộ chỗ đan dược kia đi luyện chế, mình ta luyện trăm viên, các ngươi chọn năm mươi người, mỗi người luyện chế hai viên đan dược."
"Chúng ta có thể thi đấu, xem ai luyện chế ra với thời gian nhanh nhất, nếu như ta thắng, thì các ngươi phải nghe ta chỉ đạo, như thế nào." Từ Phương vừa cười vừa nói.
Lần này, Chu Thiên lại nghi ngờ thêm lần nữa, khi ông ta nghe Từ Phương nói xong, thì sắp ngất đến nơi rồi.
"Chờ một chút, vừa rồi ý của người là, một mình người luyện một trăm viên đan dược, còn bọn ta chỉ cần mỗi người luyện chế ra hai viên là được rồi, sau đó thi xem thời gian của ai nhanh hơn sao?"
Từ Phương gật đầu nói: "Không sai, sao ngươi thông minh đột xuất thế.
Chu Thiên cũng bó tay rồi, bây giờ ông ta đang nghi ngờ.
"Đúng là ngông cuồng, tuy ta không đánh lại hắn, nhưng nếu nói luyện đan, thì mình ta chấp hắn hắn mười con phố."
"Đúng đấy, đừng quên, chúng ta dựa vào cái gì ở Dược Sơn Trang để kiếm sống."
“Hơn nữa, một mình hắn muốn luyện chế 100 viên đan dược, thì linh khí của hắn thật sự đủ dùng hả? Ai cũng biết, luyện đan vô cùng tiêu hao linh khí."
"Đúng đấy, thời gian chúng ta luyện chế hai viên đan dược, vậy mà hắn lại luyện chế được một trăm viên, nếu như thế mà không đấu được với hắn ta, thì chúng ta sống làm gì nữa."
Người của Dược Sơn Trang nói với vẻ mặt khinh thường.
Từ Phương nhìn bọn họ một cái, sau đó vừa cười vừa nói: "Sao, có dám không?"
Chu Thiên tĩnh lặng, suy nghĩ một lúc, ông ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Từ Phương đã nói rồi, ông ta còn có thể từ chối được sao?
Đương nhiên là không thể rồi, bởi vì cú đấm của ông ta, không cứng rắn như Từ Phương. .
Hơn nữa, điều này đối với ông ta mà nói, nhìn thế nào đi nữa, thì cũng là một cơ hội.
Chỉ cần Từ Phương nói lời giữ lời.
"Nếu tiền bối thua thì sao đây?" Chu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
"Ta thua sao?" Khóe miệng Từ Phương cười mỉm.
"Yên tâm, ta không thua đâu."
Chu Thiên nghe vậy, xém chút hộc máu ra.
Được rồi, vấn đề này, coi như ông ta không hỏi nữa.
Nghĩ tới đây, ông ta liếc mắt khinh thường một cái.
"Vậy khi nào thì bắt đầu." Chu Thiên hỏi.
"Ta thấy bây giờ có thể bắt đầu được rồi đấy." Từ Phương thản nhiên nói.
...
Qua một hồi xoay sở, trong quảng trường của Dược Sơn Trang, đã khênh lên 101 lò luyện đan.
Từ Phương ở một bên của quảng trường, ngay cạnh là một đống linh dược lộn xộn.
Nếu nói mức độ lộ xộn như một bãi cỏ cho lợn ăn thì cũng có người tin đấy.
Ở bên khác của quảng trường.
Một trăm thầy luyện sư đang xếp hàng ngay ngắn, linh dược của bọn họ, mỗi một loại đều xếp ngăn nắp, thậm chí đến cái lá của linh dược, cũng được vuốt phẳng.
Chu Thiên làm trọng tài, tại trung tâm của quảng trường.
Nhìn cái đống cỏ cho lợn ăn bên cạnh Từ Phương kia, Từ Phương mà thắng được thì hắn cũng chả cần thở nữa làm gì.
Không cần suy nghĩ, Dược Sơn Trang thắng chắc rồi.
Luyện đan quan trọng nhất là thời gian linh dược đưa ra khỏi lò, cấp độ thời gian chính xác đòi hỏi phải chuẩn từng giây.
Thời gian sơ sẩy đi một li, sẽ dẫn đến việc luyện đan thất bại.
Cho nên, trước khi luyện đan, linh dược luyện chế được phải được xếp ngay ngắn cùng một chỗ, tuyệt đối không được vội vã hấp tấp.
Điểm tốt của việc làm này là, muốn vị linh dược khi đưa ra khỏi lò, có thể thuận tiện cầm trên tay.
Nhưng... Nhìn Từ Phương này xem, lộn xà lộn xộn, chất đầy như núi. Bộ dạng đó, giống như đống cỏ dại vừa mới được nhổ lên vậy.
Chờ đến khi luyện đan, chỉ sợ đến linh dược Từ Phương cũng không thể tìm nổi ấy chứ.
Ngay lúc này, một tiếng tiếng chuông vang lên.
Chu Thiên lớn giọng nói: "Cuộc thi bắt đầu!"
Ông ta vừa mới nói xong, thầy luyện đan của Dược Sơn Trang, trong nháy mắt đã vào việc.
Nhanh chóng thuần thục luyện chế đan dược.
"Chính xác mà nói thì, ta muốn thu mấy tên thầy luyện sư." Từ Phương nói.
Chu Thiên càng thêm nghi ngờ, thận trọng hỏi: "Đại nhân, ý của người là..."
"Hiện tại ta đang có rất nhiều linh dược cần luyện chế thành đan dược, nhưng ta lại không đủ thầy luyện đan, cho nên ta mới nghĩ đến các ngươi."
Từ Phương cũng không vong vo, mà trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình luôn.
Chu Thiên nghe đến đó, thở dài một hơi, chỉ cần không đến diệt môn của hắn là được rồi.
"Đại nhân, cái này thì dễ xử lý, người coi trọng thầy luyện đan nào xin cứ nói." Chu Thiên nói.
Từ Phương mỉm cười thản nhiên nói:
"Ta nghĩ ngươi còn chưa hiểu hết ý của ta đâu, ta muốn từ nay về sau bọn họ phải luyện đan cho ta."
Chu Thiên có chút bực dọc, một lát sau mới phản ứng lại được.
CMN, tình hình không đúng lắm nha, Từ Phương muốn thầy luyện đan bán thân cho hắn, để làm cỗ máy luyện đan à.
"Điều này, đại nhân, chắc không được đâu."
Chu Thiên toát mồ hôi lạnh, tuy ông ta vô cùng sợ hãi Từ Phương, nhưng Từ Phương quả là ức hiếp người quá đáng, nên mới to gan mà nói thêm mấy câu.
"Đương nhiên ta hiểu ý ngươi vừa nói, ta cũng không muốn mấy cái cỗ máy luyện đan làm gì, ta chỉ muốn toàn bộ Luyện Dược Trang của các ngươi, từ nay về sau luyện đan cho ta."
"Hơn nữa, ta thấy bên trong tông môn này, cũng khá sập sệ rồi, ta sẽ tìm cho các ngươi nơi ở mới, sau này các ngươi sẽ chuyển đến Thiên Lam Tông bọn ta ở, thấy thế nào?"
Từ Phương cười híp mắt nói ra, trong ánh mắt đều tràn đầy nụ cười thiện chí.
"Phụt..."
Nghe được lười này của Từ Phương, Chu Thiên xém chút phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt của ông ta đã thay đổi hoàn toàn, lạnh lùng nói.
"Ý của tiền bối là muốn xóa sổ Dược Sơn Trang ta, sau đó đưa tất cả thầy luyện đan của Dược Sơn Trang đi, để luyện đan cho người sao?"
"Ngươi có thể hiểu như vậy." Từ Phương vừa cười vừa nói.
"Người mơ đi, chúng ta tuy không mạnh bằng người, nhưng cho dù chết, ngươi cũng đừng hòng được như ý nguyện."
Gương mặt Chu Thiên đỏ bừng bừng, ánh mắt phẫn nộ mãi không thôi.
"Đúng đấy, tuy ta không đấu lại ngươi, bọn ta cũng có tôn nghiêm của bọn ta chứ, nếu ngươi dùng vũ lực uy hiếp bọn ta, vậy thì ngươi nhầm rồi, cho dù thế nào đi nữa, thì bọn ta cũng không chịu khuất phục đâu!"
"Đúng, cứ xem như ngươi giết hết bọn ta, thì ngươi cũng đừng hòng đạt được ý nguyện!"
Chính lúc này, một đám người đi ra từ Dược Sơn Trang, hét lớn.
Mỗi một khuôn mặt đều vô cùng phẫn nộ.
"Những người này, cũng hung dữ đấy." Ánh mắt Từ Phương trêu tức.
Thực ra màn kịch này hắn ta dớm đã dự đoán được.
Nếu đã như vậy, thì đành dùng lòng tự ái làm cú đả kích lớn nhất để ra tay với họ thôi.
"Ha ha, nhìn thái độ của các ngươi, khiến ta cảm động quá ấy chứ, ta không cần dùng vũ lực để ép bức, chi bằng chúng ta đánh cược một ván xem sao.” Từ Phương nói.
Sắc mặt Chu Thiên tràn đầy nghi ngờ, không biết Từ Phương đang làm quỷ quái gì nữa, gương mặt đề phòng hỏi.
"Đánh cược à, đánh cược như thế nào, tiền cược là gì.."
Từ Phương lấy lò luyện đan của hắn ra, ầm một tiếng, nện xuống đất, nói: "Nếu các ngươi đều là thầy luyện đan, thì đương nhiên chúng ta sẽ thi luyện đan rồi."
Gương mặt Từ Phương mỉm cười.
"Ta có phương pháp luyện đan, tổng cộng có một trăm loại dược, một mình ta, sẽ đem toàn bộ chỗ đan dược kia đi luyện chế, mình ta luyện trăm viên, các ngươi chọn năm mươi người, mỗi người luyện chế hai viên đan dược."
"Chúng ta có thể thi đấu, xem ai luyện chế ra với thời gian nhanh nhất, nếu như ta thắng, thì các ngươi phải nghe ta chỉ đạo, như thế nào." Từ Phương vừa cười vừa nói.
Lần này, Chu Thiên lại nghi ngờ thêm lần nữa, khi ông ta nghe Từ Phương nói xong, thì sắp ngất đến nơi rồi.
"Chờ một chút, vừa rồi ý của người là, một mình người luyện một trăm viên đan dược, còn bọn ta chỉ cần mỗi người luyện chế ra hai viên là được rồi, sau đó thi xem thời gian của ai nhanh hơn sao?"
Từ Phương gật đầu nói: "Không sai, sao ngươi thông minh đột xuất thế.
Chu Thiên cũng bó tay rồi, bây giờ ông ta đang nghi ngờ.
"Đúng là ngông cuồng, tuy ta không đánh lại hắn, nhưng nếu nói luyện đan, thì mình ta chấp hắn hắn mười con phố."
"Đúng đấy, đừng quên, chúng ta dựa vào cái gì ở Dược Sơn Trang để kiếm sống."
“Hơn nữa, một mình hắn muốn luyện chế 100 viên đan dược, thì linh khí của hắn thật sự đủ dùng hả? Ai cũng biết, luyện đan vô cùng tiêu hao linh khí."
"Đúng đấy, thời gian chúng ta luyện chế hai viên đan dược, vậy mà hắn lại luyện chế được một trăm viên, nếu như thế mà không đấu được với hắn ta, thì chúng ta sống làm gì nữa."
Người của Dược Sơn Trang nói với vẻ mặt khinh thường.
Từ Phương nhìn bọn họ một cái, sau đó vừa cười vừa nói: "Sao, có dám không?"
Chu Thiên tĩnh lặng, suy nghĩ một lúc, ông ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Từ Phương đã nói rồi, ông ta còn có thể từ chối được sao?
Đương nhiên là không thể rồi, bởi vì cú đấm của ông ta, không cứng rắn như Từ Phương. .
Hơn nữa, điều này đối với ông ta mà nói, nhìn thế nào đi nữa, thì cũng là một cơ hội.
Chỉ cần Từ Phương nói lời giữ lời.
"Nếu tiền bối thua thì sao đây?" Chu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
"Ta thua sao?" Khóe miệng Từ Phương cười mỉm.
"Yên tâm, ta không thua đâu."
Chu Thiên nghe vậy, xém chút hộc máu ra.
Được rồi, vấn đề này, coi như ông ta không hỏi nữa.
Nghĩ tới đây, ông ta liếc mắt khinh thường một cái.
"Vậy khi nào thì bắt đầu." Chu Thiên hỏi.
"Ta thấy bây giờ có thể bắt đầu được rồi đấy." Từ Phương thản nhiên nói.
...
Qua một hồi xoay sở, trong quảng trường của Dược Sơn Trang, đã khênh lên 101 lò luyện đan.
Từ Phương ở một bên của quảng trường, ngay cạnh là một đống linh dược lộn xộn.
Nếu nói mức độ lộ xộn như một bãi cỏ cho lợn ăn thì cũng có người tin đấy.
Ở bên khác của quảng trường.
Một trăm thầy luyện sư đang xếp hàng ngay ngắn, linh dược của bọn họ, mỗi một loại đều xếp ngăn nắp, thậm chí đến cái lá của linh dược, cũng được vuốt phẳng.
Chu Thiên làm trọng tài, tại trung tâm của quảng trường.
Nhìn cái đống cỏ cho lợn ăn bên cạnh Từ Phương kia, Từ Phương mà thắng được thì hắn cũng chả cần thở nữa làm gì.
Không cần suy nghĩ, Dược Sơn Trang thắng chắc rồi.
Luyện đan quan trọng nhất là thời gian linh dược đưa ra khỏi lò, cấp độ thời gian chính xác đòi hỏi phải chuẩn từng giây.
Thời gian sơ sẩy đi một li, sẽ dẫn đến việc luyện đan thất bại.
Cho nên, trước khi luyện đan, linh dược luyện chế được phải được xếp ngay ngắn cùng một chỗ, tuyệt đối không được vội vã hấp tấp.
Điểm tốt của việc làm này là, muốn vị linh dược khi đưa ra khỏi lò, có thể thuận tiện cầm trên tay.
Nhưng... Nhìn Từ Phương này xem, lộn xà lộn xộn, chất đầy như núi. Bộ dạng đó, giống như đống cỏ dại vừa mới được nhổ lên vậy.
Chờ đến khi luyện đan, chỉ sợ đến linh dược Từ Phương cũng không thể tìm nổi ấy chứ.
Ngay lúc này, một tiếng tiếng chuông vang lên.
Chu Thiên lớn giọng nói: "Cuộc thi bắt đầu!"
Ông ta vừa mới nói xong, thầy luyện đan của Dược Sơn Trang, trong nháy mắt đã vào việc.
Nhanh chóng thuần thục luyện chế đan dược.
Bình luận facebook