• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Lão Tổ xuất quan (1 Viewer)

  • Chương 31-33

Chương 31 Đại trận hộ sơn

Một trận pháp chỉ được bày ra một cách tùy tiện, làm sao có thể chịu được mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ công kích?

Nếu đại trận này vỡ, mười mấy người kia xông vào Thiên Lam tông thì ai mà chống nổi.

Toàn bộ Thiên Lam tông chỉ có một mình nàng là tu sĩ Kim Đan kỳ, còn lại toàn là Trúc Cơ Kỳ, đánh với Kim Đan kỳ chắc không tiếp nổi một hiệp thì ngủm rồi.

“Không được, tuyệt đối không thể để bọn họ vào, cần phải ngăn bọn họ lại. Nghĩ tới đây, Lăng Thanh Thù cắn răng một cái, tay cầm Phương Thiên kiếm, bước ra ngoài đại trận hộ sơn.

“Dừng tay!” Lăng Thanh Thù quát.

Mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ trông thấy Lăng Thanh Thù liền đồng loạt dừng tay.

Một đại hán thô kệch đi tới nói: “Chúng ta cũng không có ý mạo phạm, chỉ là vì đã đợi dưới núi một canh giờ, nhưng vẫn không thấy lão tổ các ngươi xuất hiện, ngươi nhanh đi gọi lão tổ của ngươi tới đây, chúng ta có chuyện muốn nói với hắn.”

Lăng Thanh Thù cảnh giác nói: “Xin thứ lỗi, lão tổ chúng ta đang tu luyện, không được phép làm phiền, các ngươi chờ thêm một chút đi.”

Nàng dừng một chút, rồi tiếp tục bổ sung: “Chắc là cũng không bao lâu nữa sẽ xuất quan”

Sau đó, Lăng Thanh Thù rất cung kính bái chào một lượt.

Bây giờ trước tiên phải làm cho những người này ổn định lại, chờ Từ Lão Tổ trở về là được.

“Hừ, lại còn muốn chúng ta chờ, vậy các ngươi gỡ đại trận hộ sơn này trước, để chúng ta đi vào, sau đó chuẩn bị trà đồ ngon chiêu đãi, các ngươi để chúng ta ở chỗ này chờ còn ra thể thống gì?” Đại hán kia cười lạnh nói.

Mặc dù Lăng Thanh Thù cũng biết, để một đám cao thủ chờ dưới chân núi không phải đạo đãi khách, nhưng mà, quỷ mới biết đám người này là địch hay khách.

Nếu là địch, bọn họ vào được Thiên Lam tông thì khác gì dẫn sói vào nhà, Thiên Lam tông sẽ có nguy cơ diệt môn. Cho nên, chỉ có thể để bọn họ ở bên ngoài. Lăng Thanh Thù âm thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ hy vọng Từ Phương sớm về.

“Xin lỗi, bởi vì thực lực của các vị tiền bối quá mạnh, cho nên không thể để cho các ngươi vào được.” Lăng Thanh Thù thành thật nói.

“Hừ, ngươi cho rằng ngươi không cho chúng ta vào, chúng ta sẽ vào không vào được sao?” Người kia cười lạnh một tiếng, tay ông ta nắm chặt lại, ngưng kết một đoàn linh khí, ngay sau đó đập tới đại trận hộ sơn.

Oanh một tiếng, đại trận hộ sơn bị một tầng linh khí trắng phủ lấy một vùng nhỏ, run run rẩy rẩy phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể sụp đổ.

“Dừng tay” Lăng Thanh Thù biến sắc quát to.

Nhưng mà đại hán kia không có vẻ muốn dừng tay, còn chẳng thèm quan tâm lời của Lăng Thanh Thù, ông ta lại ngưng tụ một đoàn linh khí tiếp tục tấn công.

“Ta bảo các ngươi dừng tay!” Sắc mặt Lăng Thanh Thù trở nên khó coi, mắt nhìn đại trận hộ sơn lung lay sắp đổ, nàng bỗng nhiên xông về phía đại hán kia.

“Cực Mệnh kiếm!” Một đoàn linh khí hội tụ tại mũi kiếm, oanh một tiếng, thiên địa biến sắc, khí thế Lăng Thanh Thù cảm giác như không thể đỡ nổi.

“Cmn, cô nương này cũng có chút bản lĩnh đó.” Đại hán giật mình nói.

“Cùng tiến lên, giết chết con nhỏ này trước!” Đại hán quát lớn.

Lập tức, mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ nhắm ngay đầu mâu về phía Lăng Thanh Thù.

Một người chém ra một kiếm, một đạo hào quang màu đỏ ngòm từ linh kiếm bắn thẳng tới Lăng Thanh Thù.

Một người lấy ra một cái dấu ấn hình vuông, ném ra, từ từ biến lớn, rồi rơi thẳng xuống đỉnh đầu Lăng Thanh Thù, nếu Lăng Thanh Thù bị đập trúng, ắt bị biến thành một đống tro tàn.

Mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ còn lại cũng cùng thi triển thần thông, tất cả đều tập trung công kích Lăng Thanh Thù.

Tình cảnh của Lăng Thanh Thù trở nên nguy hiểm.

Ngư Tam Nương biến sắc, thấy đám người này thế mà dám công kích Lăng Thanh Thù, nàng vô cùng lo lắng, bởi vì nếu đám người này lỡ tay giết Lăng Thanh Thù, Từ Phương sẽ đem bọn hò bằm cho chó ăn mất.

“Dừng tay, không được đánh.” Ngư Tam Nương lo lắng kêu lên.

Nhưng mà, mặc kệ Ngư Tam Nương gọi thế nào, đám người kia vẫn không có ý muốn dừng tay.

Lăng Thanh Thù gian khổ tránh né công kích đến từ bốn phương tám hướng, lại cũng chỉ né tránh được công kích từ hai người, đến người thứ ba thì đã bất lực. Phương ấn khổng lồ to như một căn phòng chỉ còn cách đầu của nàng không đến một cm.

Lăng Thanh Thù bất đắc dĩ nhắm mắt chờ chết.

Lão tổ, người đang ở đâu. . .

Nhưng mà đợi được một lúc, Lăng Thanh Thù vẫn cảm thấy bản thân không xảy ra bất cứ đau đớn nào, nàng bèn nghi ngờ mở mắt ra, thấy bên cạnh nàng là một đoàn kim quang. Phương ấn thì vẫn cách đỉnh đầu nàng khoảng một cm, cũng không thể nhích thêm một bước!

“Lão tổ, người trở về rồi?” Lăng Thanh Thù mừng rỡ kêu lên.

Lúc này, từ phương xa, một viên lưu tinh cấp tốc lướt tới, những nơi đi qua, bụi mù cuồn cuộn, đất đá bay loạn tung trời, tiếng rầm rầm rầm chấn động phảng phất như muôn ngựa rong ruổi.

Còn không đợi Lăng Thanh Thù phản ứng lại, Từ Phương xuất hiện trước mặt Lăng Thanh Thù. “Ta tới rồi, đừng sợ.” Từ Phương gật đầu nói.

Lăng Thanh Thù thở dài một hơi, lão tổ đúng là lão tổ, lúc nào cũng có thể xuất hiện vào thời điểm mấu chốt nhất.

Từ Phương nhìn đại trận hộ sơn đã lung lay sắp đổ, lại nhìn Lăng Thanh Thù, thở dài lắc đầu một cái. Vì sao lúc nào cũng có nhiều người như vậy muốn tới tìm chết?

“Ngươi chính là Từ Phương?” Một đại hán hồ nghi hỏi.

Bởi vì Từ Phương thật sự không giống như nhân vật có thể trở thành lão tổ, trong suy nghĩ của ông ta, một người có thể được xưng là lão tổ, hẳn là lão đầu tóc bạc hoa râm mới đúng.

Thế nhưng Từ Phương này trông còn trẻ hơn cả ông ta.

“Ngươi có di ngôn gì thì chóng nói ra đi, thời gian còn lại của các ngươi sắp hết rồi?” Từ Phương thản nhiên nói.

“Ta tên Vũ Thiên Hùng, đây là thư mời thành chủ quận Thiên Vũ chuyển đến cho ngươi, ngươi xem đi.” Vũ Thiên Hùng nói xong liền ném cho Từ Phương một tờ giấy.

Từ Phương tiếp nhận xem xét, thì ra là thành chủ quận Thiên Vũ nhìn trúng năng lực của Từ Phương, muốn Từ Phương quy thuận. Lời nói hết sức ngạo mạn, phảng phất như Từ Phương có thể đến làm thủ hạ cho quận Thiên Vũ chính là vinh hạnh của Từ Phương.

Từ Phương im lặng không lên tiếng, thu hồi thư mời, rồi nhíu mày hỏi: “Còn gì nữa không?”

Vũ Thiên Hùng cao ngạo hất cằm nói: “Ngươi đắc tội Linh Bảo các, không còn sống được bao lâu nữa, có điều, chỉ cần ngươi đi theo thành chủ của chúng ta, thành chủ có thể bảo đảm an toàn cho ngươi”

“Đây chính là vinh hạnh của ngươi, còn không mau quỳ xuống tạ ơn.” Nói rồi, Vũ Thiên Hùng lại lấy ra một bình độc dược từ trong ngực, ném cho Từ Phương.

Từ Phương tiếp nhận, trong bình tản ra mùi hôi thối khủng khiếp, là một bình độc dược.

.................

“Từ Phương, ngươi cứ yên tâm uống độc dược này, mặc dù đây là độc dược, nhưng mà dược hiệu phát tác một tháng một lần, chỉ cần ngươi trung thành tuyệt đối với quận Thiên Vũ, hết lòng phục vụ thành chủ, mỗi tháng thành chủ đều sẽ cho ngươi giải dược.”

Từ Phương tiếp nhận những vật này, khóe miệng giật giật.

Thành chủ quận Thiên Vũ nghĩ này cũng thật. . .

Từ Phương cười lạnh một tiếng, trực tiếp ném thư mời và độc dược xuống đất.

“Đây chắc hẳn là di ngôn của các ngươi, vậy thì các ngươi cũng có thể chết được rồi.”

“Ngươi có ý gì?” Ánh mắt Vũ Thiên Hùng trở nên lạnh lẽo.

“Ta biết, có thể trong lúc nhất thời ngươi khó mà tiếp nhận được, nhưng mà nếu ngươi không uống độc dược này, thành chủ sẽ không bảo vệ được cho ngươi, ngươi đắc tội Linh Bảo các, nếu không có chúng ta bảo vệ, kết cục thế nào, ngươi tự phải biết.”

“Cho nên, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn uống hết đi, mặc dù nửa đời sau của ngươi bị quản chế dưới quyền thành chủ, nhưng mà đây cũng là cơ hội duy nhất của ngươi rồi.”

Vũ Thiên Hùng chắc nịch rằng Từ Phương sẽ bởi vì sợ Linh Bảo các mà khuất phục ông ta, cho nên nói chuyện cũng không cần mập mờ, tuyệt không khách khí.

Mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ cũng mặt đầy ngạo ý, Từ Phương ngang dọc toàn bộ Tề Châu thì sao, cũng chỉ có thể nhảy nhót ở mỗi Tề Châu, gặp được quận Thiên Vũ bọn họ còn không phải quỳ xuống mà cầu bảo hộ sao.

Từ Phương nhìn đám người có vẻ đầy tự tin này, đang suy nghĩ xem có nên nói cho những người này biết một phân bộ của Linh Bảo các vừa bị hắn giải quyết hay không.

“Ha ha, các ngươi thật sự có thể bảo vệ cho ta và Thiên Lam tông an toàn sao?” Bỗng nhiên, Từ Phương nổi hứng thú hỏi.

Hắn đắc tội Linh Bảo các và Ma Vân tông, người trong thiên hạ đều cho rằng hắn chết chắc rồi, nên ai cũng tránh xa hắn, không muốn bị liên lụy. Nhưng mà đám người này lại làm cho hắn có hơi kinh ngạc, vì bọn họ ngược lại với số đông, muốn lôi kéo hắn.

Rốt cuộc là thành chủ quận Thiên Vũ là người không biết sợ, hay là hắn ta thật sự đã cường đại đến mức có thể chống đối cả Ma Vân tông và Linh Bảo các, hai thế lực khiến cho người trong thiên hạ đều phải sợ hãi.

“Ha ha, chuyện này, ngươi có thể yên tâm, mặc dù ngươi đắc tội Linh Bảo các, giết cả Triệu Long, nhưng mà quận Thiên Vũ chúng ta vẫn chắc chắn có thể giữ mạng lại cho ngươi” Vũ Thiên Hùng vô cùng huênh hoang nói.

Kỳ thực, nếu quận Thiên Vũ trực diện đối đầu Linh Bảo các thì không có phần thắng. Nhưng mà vấn đề của Từ Phương chỉ là giết một người không quan trọng thuộc phân bộ của Linh Bảo các mà thôi. Nếu quận Thiên Vũ ra tay, Linh Bảo các nhất định sẽ lùi lại một bước, chỉ cần hi sinh một vài tên tiểu nhân là được.

Dù sao quận Thiên Vũ cũng chắc chắn có mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ ẩn trong bóng tối, Linh Bảo các còn không dại dột đến mức vì một người không quan trọng lại xung đột lớn với quận Thiên Vũ.

“Triệu Long? Ngươi còn đang nói chuyện của Triệu Long sao?” Sắc mặt Từ Phương trở nên đầy vẻ hứng thú.

Chuyện về Triệu Long đã kết thúc từ lâu. Hiện tại phải nói đến ân oán giữa hắn và Linh Bảo các mới đúng, hắn mới diệt một phân bộ của bọn họ.

Hơn nữa, bây giờ còn gây ra ân oán với cả Ma Vân tông.

Thế nhưng, những người này lại còn không biết?

“Thế nào, ngươi nghĩ kĩ chưa?” Vũ Thiên Hùng lại hỏi.

Từ Phương cười cười, sau đó nói: “Tin tức của các ngươi như rùa bò, phân bộ Linh Bảo các còn bị ta diệt, ngay cả hội trưởng cũng đã chết, các ngươi lại còn ở đây nói về Triệu Long?”

“Ta cũng phải nhắc cho rõ, Ma Vân tông bây giờ cũng là kẻ thù của ta, bây giờ hai bên chúng ta đã đến mức không chết không thôi, bởi vì ta giết đệ tử của một trưởng lão Ma Vân tông bọn họ, bây giờ ta đang rất lo sợ, thế nào, ta muốn các ngươi bảo hộ ta, các ngươi có làm được không?”

Nghe Từ Phương nói xong, Vũ Thiên Hùng biến sắc, nếu thật như vậy, e rằng nếu quận Thiên Vũ thật sự lựa chọn bảo vệ Từ Phương, toàn bộ quận Thiên Vũ đều sẽ bị diệt mất.

“Ngươi nói thật sao? Không đúng, Trương Song Thiên không phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong truyền thuyết sao? Một tu sĩ Kim Đan kỳ ngươi sao lại có thể giết tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ngươi lừa ai?”

“Còn có Ma Vân tông, ngươi thấy ngươi có thể giết đồ đệ Đô trưởng lão Ma Vân tông?” Vũ Thiên Hùng khó tin nói.

Từ Phương cũng không giải thích nhiều, hắn nói những thứ này chẳng qua là vì cảm thấy mấy người này rất thú vị thôi.

Lăng Thanh Thù cũng khó tin nhìn Từ Phương, chẳng lẽ, vừa rồi Từ Phương ra ngoài tìm Linh Bảo các tính sổ, nhanh như vậy đã tiêu diệt cả một phân bộ Linh Bảo các?

“Từ Phương, ta cho ngươi thêm ba phút suy nghĩ, bất kể như thế nào, sau ba phút, ngươi cũng phải ngoan ngoãn uống độc dược kia, ngươi thức thời một chút, đừng bắt chúng ta phải vạch miệng ngươi ra.” Nói rồi, Vũ Thiên Hùng liền nở nụ cười tự tin.

Từ Phương bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng nhiên bước ra một bước, vung tay ra, linh khí màu trắng lập tức bọc lấy Vũ Thiên Hùng.

Một giây sau, Vũ Thiên Hùng bị luồng linh khí hùng hậu bóp cho không thở nổi, muốn giãy dụa, lại càng giãy dụa càng khó chịu. Vài giây đồng hồ sau, Vũ Thiên Hùng bị linh khí bóp chết.

Đám người còn lại thấy thế thì biểu cảm đều như gặp quỷ. Đã sớm nghe nói Từ Phương lợi hại, không ngờ hắn lại lợi hại đến như vậy, đây còn là người sao?

“Giết hắn!” Bỗng nhiên, cũng không biết là ai lớn quát một tiếng, mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ liền như ông vỡ tổ vọt tới Từ Phương.

Chỉ có một mình Ngư Tam Nương không lên theo, từ khoảnh khắc bọn họ lao lên, nàng ta đã biết kết cục của những người này là gì, nàng bị dọa đến cuống quít quỳ xuống đất, hy vọng chút nữa Từ Phương đừng có giận lây sang nàng.

Quả nhiên, Từ Phương cũng xông vào đám người, giống như sói lạc bầy dê, cứ một chiêu một mạng, ngắn ngủi mấy giây, tất cả tu sĩ Kim Đan kỳ nằm im trên đất.

Ngư Tam Nương thấy thế thì càng thêm kinh hồn bạt vía.

Từ Phương bỗng nhiên thấy còn có một người, nhưng mà người này đang quỳ. Từ Phương bèn đi tới, thấy là Ngư Tam Nương, lập tức cười nói: “Đứng lên đi, chuyện vừa rồi ta biết không liên quan đến ngươi.”

Ngư Tam Nương ngẩng đầu, thấy trong ánh mắt Từ Phương không có sát cơ, nàng ta mới dám run run đứng dậy.

Từ Phương thấy Ngư Tam Nương như thế thì càng buồn cười. Mặc dù phẩm tính nàng ta không được tốt lắm, nhưng cho làm người tìm kiếm linh dược cũng không tệ.

Ngư Tam Nương là người chỉ trung thành với cường giả. Mà Từ Phương chính là người mạnh nhất thế giới này, Ngư Tam Nương tất nhiên cũng chỉ có thể trung thành với hắn.

“Được rồi, nói đi, những người này rốt cuộc là thế nào vậy?” Từ Phương đột nhiên hỏi.

Đến bây giờ, Từ Phương cũng không rõ lắm, mười mấy người này rốt cuộc tới để làm gì.

Ngư Tam Nương nhìn thi thể đầy đất, nhếch miệng cười thầm, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.Chương 32 Giúp đệ tử ngưng kết Kim Đan

Cũng may là nàng không đánh giá thấp thực lực của Từ Phương, nên sớm quỳ xuống, nếu vừa rồi nàng cùng hành động với những người kia, bây giờ chắc chắn cũng nằm trong đống thi thể kia rồi.

“Từ đại nhân, những người này nghe lệnh từ thành chủ quận Thiên Vũ, tới lôi kéo ngươi tới quận Thiên Vũ làm việc.” Ngư Tam Nương nhỏ giọng nói.

Từ Phương nhìn đống thi thể trên đất, sắc mặt trở nên cổ quái.

“Ngươi xác định những người này tới để lôi kéo ta? Không phải tới giết ta chứ?” Từ Phương chỉ chỉ những thi thể kia, có phần không dám tin mà hỏi lại.

Nếu tới để lôi kéo, thái độ không nên khiêm tốn lại một chút sao? Mặc dù hắn chắc chắn sẽ không đáp ứng bọn họ, nhưng mà cũng chưa chắc đã giết những người này.

Những người này chết, chỉ có thể nói là đáng đời.

“Vâng, Từ đại nhân” Ngư Tam Nương thành thành thật thật hồi đáp, trải qua chuyện lần này, nàng đã hoàn toàn phục Từ Phương, hạ xuống quyết tâm nhất định phải làm việc thật tốt cho Từ Phương, tranh thủ cơ hội bám lấy cây đại thụ này.

“Được, ta biết rồi.” Từ Phương thản nhiên nói.

“Từ đại nhân, ngươi giết bọn họ, cũng đã đắc tội quận Thiên Vũ, bây giờ phải làm gì.” Ngư Tam Nương suy nghĩ một hồi rồi hỏi.

Theo suy đoán của nàng, tu vi của Từ Phương hẳn là Nguyên Anh kỳ, thế nhưng quận Thiên Vũ cũng có mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Nàng sợ cây đại thụ này không đáng tin cậy. Nếu Từ Phương không địch lại quận Thiên Vũ, nàng cũng cần tìm một chỗ dựa khác.

Từ Phương nhìn chăm chú Ngư Tam Nương, thấy nàng có vẻ rất lo lắng, bèn cười nói.

“Ta không những đã đắc tội Quận Thiên Vũ, ta còn đắc tội cả Linh Bảo các và Ma Vân tông, ngươi có sợ không?”

“Cái gì?” Ngư Tam Nương sững sờ kêu lên.

“Còn cả Ma Vân tông?” Đầu óc Ngư Tam Nương có chút hỗn loạn, không biết Từ Phương làm thế nào mà đắc tội luôn cả Ma Vân tông.

Từ Phương liền nói ra chuyện xảy ra ở Tề Châu thành. Ngư Tam Nương nghe xong, cả người liền hốt hoảng, nàng vừa nghe được cái gì thế này? Từ Phương thế mà lấy sức một mình, giết bốn Nguyên Anh kỳ, một người trong đó còn là đồ đệ của trưởng lão Ma Vân tông.

Vậy thì Từ Phương rốt cuộc có thực lực cỡ nào.

Ngư Tam Nương không dám nghĩ, chỉ có thể cúi đầu, chỉ là, trong lòng nàng ta càng thêm kiên định, nhất định phải dựa vào cây đại thụ này.

Từ Phương so với nàng tưởng tượng còn kinh khủng hơn, so với Từ Phương thì quận Thiên Vũ đúng là một chỗ rác rưởi.

Sợ là dù tất cả lão quái vật Nguyên Anh kỳ quận Thiên Vũ đồng loạt xuất động, cũng không đủ cho Từ Phương giết.

“Ta kêu ngươi tìm kiếm linh dược, ngươi có đầu mối gì chưa?” Từ Phương đột nhiên hỏi.

Hắn giữ lại Ngư Tam Nương chính là cần Ngư Tam Nương giúp hắn tìm kiếm linh dược.

“Từ đại nhân, gần đây ta đúng là có một chút manh mối, là trong một khu rừng rậm quận Thiên Vũ có một gốc linh dược tuyệt thế.”

“Nhưng mà linh dược kia rốt cuộc là gì, ta còn chưa biết, có điều, đã có không ít tu sĩ đi đến vùng rừng rậm kia”

“Quận Thiên Vũ, không biết là linh dược gì?” Từ Phương thấp giọng lẩm bẩm.

“Được rồi, ta đã biết. Từ Phương gật gật đầu nói. Sau đó hắn lấy ra một viên đan dược có thể tăng cao tu vi, đưa cho Ngư Tam Nương nói: “Đan dược này là cho thù lao của ngươi, dùng xong có thể tăng cho ngươi một tầng tu vi”

Ngư Tam Nương tiếp nhận, mới ngửi thử đan hương thôi đã lập tức có cảm giác phiêu phiêu dục tiên. Nàng ta vui mừng ra mặt, biết chắc đan dược này là đồ tốt. Dùng xong nhất định có thể giúp nàng vượt qua bình cảnh tu vi, tiến thêm một bước, đột phá cảnh giới bây giờ cũng không phải không thể nào. “Cảm tạ Từ đại nhân.” Ngư Tam Nương cảm tạ nói.

Trước kia nàng giúp thành chủ quận Thiên Vũ làm việc, cũng làm cùng một loại việc, nhưng không nhận được một lần khen thưởng nào.

Bây giờ mới chỉ đi ra ngoài thăm dò cho Từ Phương xem nơi nào có tuyệt thế linh dược xuất thế, liền được khen thưởng phong phú như vậy. . .

Chờ Ngư Tam Nương đi rồi, Từ Phương mới đến bên cạnh Lăng Thanh Thù, thở dài nói: “Ngươi rõ ràng đánh không lại, tại sao cứ phải xông ra làm gì?”

Lăng Thanh Thù cười nói: “Ta biết Từ Lão Tổ ngài nhất định sẽ trở về.”

Từ Phương lại lạnh lùng nói: “Vậy nếu ta không trở về kịp, chẳng phải ngươi đã chết rồi sao?”

Lăng Thanh Thù cúi đầu, đúng vậy a, nếu Từ Phương tới chậm thêm một giây, nàng đã trở thành một đống thịt nhão.

“Thế nhưng, nếu ta không ra, bọn họ phá vỡ đại trận hộ sơn, các sư đệ sư muội chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Từ Phương nghe vậy, bỗng nhiên nhấc tay một cái, một đoàn linh khí ầm ầm đập vào đại trận hộ sơn. Đại trận hộ sơn lập tức núi chuyển, liên tục phát ra tiếng vù vù trầm thấp.

Đại trận hộ sơn trông như lúc nào cũng có thể tan vỡ lại vẫn sừng sững không ngã, một lát sau liền hồi phục lại như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mà công kích vừa rồi Từ Phương phát ra còn cường hãn gấp chục lần mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ hợp lực công kích.

“Nhìn thấy không, ngươi nên tin tưởng lão tổ mới phải, mấy người Kim Đan kỳ bọn họ chẳng là cái thá gì cả, cho dù có thêm mười mấy tên tu sĩ Kim Đan kỳ nữa cũng không thể công phá được đại trận hộ sơn của chúng ta.

Lăng Thanh Thù kinh ngạc há hốc miệng, bởi vì nàng còn nhớ, Từ Phương chỉ tùy tiện bố trí đại trận hộ sơn, thế mà nó lại vững đến như vậy?

Lăng Thanh Thù cảm thấy thân ảnh Từ Phương càng thêm cao lớn, chỉ cần có Từ Phương, Thiên Lam tông bọn họ nhất định có thể quật khởi.

Lăng Thanh Thù nhớ mang máng, trên điển tịch tông môn có ghi lại, không biết vào bao nhiêu vạn năm trước, Thiên Lam tông đã từng là tông môn cường đại nhất thế giới này. . .

Sau khi Từ Phương về tới tông môn, liền để Lăng Thanh Thù gọi những người mà hắn yêu cầu nàng chọn lựa ra, tụ tập mọi người lại trên một quảng trường.

Trên quảng trường, mười mấy đệ tử Trúc Cơ kỳ với vẻ mặt khẩn trương nhìn Lăng Thanh Thù. Theo như Lăng Thanh Thù nói, hôm nay Từ Phương lão tổ của bọn họ sẽ giúp bọn họ tăng tiến tu vi lên tới tận Kim Đan kỳ.

Khi bọn họ đi tới quảng trường, ai ai cũng ngơ ngác như đang trong mộng.

Có một số người trong bọn họ ấy, thiên phú căn bản không có chỗ xếp hạng, tu vi xếp trong Thiên Lam tông cũng thuộc về loại ném vào đám đông thì không tìm ra nổi.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, cả đời này của bọn họ đều chỉ có thể bị kẹt ở Trúc Cơ kỳ, ngay cả cánh cửa Kim Đan kỳ cũng không thể nhìn thấy.

Nhưng mà mọi chuyện đều có ngoại lệ, hôm nay Lăng Thanh Thù bỗng nhiên nói cho bọn họ biết, hôm nay bọn họ có thể ngưng kết Kim Đan!

Bọn họ sao có thể không hồ nghi, có điều, đây đồng thời cũng khiến cho bọn họ có cảm giác chờ đợi trong hưng phấn.

Bên ngoài quảng trường, tất cả đệ tử Thiên Lam tông xếp thành từng vòng tròn, nhao nhao nhảy lên nhìn xem mười mấy người giữa sân rộng, trong đó không thiếu người có thiên phú dị bẩm.

..................

Chuyện tốt như vậy, vì sao không tới phiên những thiên tài như bọn họ, mà lại để những kẻ ô hợp kia chiếm được.

“Đám ô hợp này làm sao có thể tăng lên tới Kim Đan kỳ, hơn nữa còn trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế?”

“Đúng vậy, chúng ta còn không làm được, vì sao những người thiên phú bình thường kia lại được chọn? Ta thấy trong này nhất định có ẩn tình.”

Mấy người có thiên phú tốt tụ tập cùng một chỗ, xì xào bàn tán.

Từ Phương ở phía trên đại điện nhìn rõ tất cả, rồi bình tĩnh nâng chung trà lên, uống một hớp.

Lần này, trước mặt mọi người, hắn giúp các đệ tử có thiên phú không tốt, nhưng mà phẩm hạnh hơn người tăng tu vi lên tới Kim Đan kỳ, chính là muốn cho những người khác biết.

Tại Thiên Lam Tông, thiên phú và tu vi đều chỉ là thứ yếu, nhân phẩm và lòng trung thành của một người mới là thứ quan trọng nhất đối với Thiên Lam Tông.

Khi mặt trời lên tới chính giữa bầu trời, một tiếng chuông trầm muộn vang lên. Lăng Thanh Thù nghiêm trang cầm một cuộn da dê, lạnh mặt nói: “Đại điển tấn cấp chính thức bắt đầu, thỉnh lão tổ!”

Dứt lời, các đệ tử trên quảng trường đều đổ dồn ánh mắt về phía Từ Phương, tất cả đều rất nôn nóng muốn biết, Từ Phương sẽ dùng thủ pháp gì mà chỉ trong thời gian một ngày giúp cho các đệ tử Trúc Cơ kỳ, thậm chí là Luyện Khí kỳ, thành công kết thành Kim Đan.

Trong thời gian ngắn ngủi, bọn họ sẽ từ đám chuột nhắt đáy xã hội trở mình biến thành Đệ tử đệ nhất tông môn của Tề Châu-Thiên Lam Tông được người người hâm mộ.

Đây là toàn bộ công lao đến từ vị lão tổ thần bí này. Cho nên, bọn họ hết mực sùng bái đối với lão tổ. Từ Phương đi tới bên cạnh một người thiếu niên.

Thiếu niên này phẩm hạnh tốt, tuổi tầm không quá mười bảy, dáng người đơn bạc, mặt không còn chút máu, người mặc một bộ thanh samtrông lỏng lỏng lẻo lẻo.

Thấy Từ Phương tới, mặt hắn ta tràn đầy thần sắc khẩn trương, run rẩy nói: “Từ Lão Tổ.”

“Ngươi tên là gì?” Từ Phương vừa nói, vừa quan sát thiếu niên này, thấy người này hơi thở yếu nhược, không có chút ngạo khí cùng sát khí ác liệt mà một tu sĩ nên có.

Vừa nhìn qua thôi là đã liên tưởng tới tiểu hài tử con nhà nông nghèo.

Có điều, đây đều là những thứ có thể thay đổi sau, bây giờ giúp cho hắn ta kết thành Kim Đan, áp đảo trên vạn người, Từ Phương không tin hắn ta vẫn còn giữ được bộ dáng nhu nhược vô năng như này.

“Ta tên là. . . Lưu Đan. . . Lưu Đan khiếp nhược nói, trên lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, khuôn mặt cũng khẩn trương đến mức không còn chút máu nào.

Không ít người vây xem đều bật cười.

“Xem đi, kẻ quét sân vẫn chỉ là quét sân, có thể có tiền đồ gì, như này mà cũng muốn kết thành Kim Đan, đúng là nằm mơ!”

“Đúng thế, cũng không biết tông chủ của chúng ta chọn người như thế nào.

“Đúng vậy, kỳ tài ngút trời như ta đây không muốn, lại đi chọn một tên cặn bã, thật là không hiểu ra sao”

“Nghe nói chỉ là bởi vì trong một lần chiến đấu, hắn ta bảo vệ một người sư đệ nên bị thương nặng, thế là được chọn”

Mặc dù tất cả mọi người đều hiện rõ vẻ hoài nghi trên mặt, nhưng mà ánh mắt lại không dám có chút bất kính nào, Từ Phương danh chấn Tề Châu, bọn họ là Đệ tử của Từ Phương, địa vị cũng sẽ nước lên thì thuyền lên. Những người khác vừa nghe nói bọn họ là Đệ tử Thiên Lam Tông, ánh mắt đều sẽ tỏ vẻ sùng bái.

Lưu Đan nghe được lời nghị luận của mọi người thì càng thêm khẩn trương.

Từ Phương thấy hết, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ đưa cho Lưu Đan một bình đan dược rồi nói: “Ngươi ăn hết nó đi”

Dưới mắt vạn người, Lưu Đan ăn vào đan dược. Khí tức của hắn ta lập tức trở nên cuồng bạo. Từ Phương đặt tay lên đầu vai Lưu Đan, trợ giúp Lưu Đan thao túng luồng linh khí cuồng bạo trong cơ thể hắn, trợ giúp hắn t axung kích Kim Đan kỳ.

Oanh một tiếng, chỉ đúng một khắc đồng hồ, khí tức Lưu Đan đang cuồng bạo lại nhanh chóng ổn định lại.

Nhưng mà, bây giờ khí chất của hắn ta đã được thoát thai hoán cốt.

“Cảm tạ lão tổ. Phù phù một tiếng, Lưu Đan quỳ mạnh xuống đất, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.”

Hắn ta thật sự cảm nhận được Kim Đan trong cơ thể, hắn ta cũng đã là một tu sĩ Kim Đan kỳ.

Hắn ta âm thầm thề trong lòng, nhất định sẽ dùng cả sinh mệnh để báo đáp Thiên Lam Tông.

Từ Phương gật đầu nói: “Ngươi đi xuống trước đi. Đúng rồi, trước kia ngươi làm gì?”

“Đệ tử mỗi ngày phụ trách quét dọn sơn môn.” Lưu Đan rất cung kính hồi đáp.

Quét dọn sơn môn? Chính là quét sân ha. Từ Phương hơi nhíu mày, để một tu sĩ Kim Đan kỳ đi quét dọn sơn môn thực sự không phù hợp lắm.

“Ngày mai không cần làm nữa, ta sẽ cho ngươi một chức vụ trưởng lão?” Từ Phương nói, cho dù Lưu Đan chưa từng làm trưởng lão cũng không quan trọng, chỉ cần phẩm hạnh đoan chính, những thứ này đều có thể học dần.

“Chuyện này. . ” Lưu Đan chấn kinh, từ một quét sân đã lập tức biến thành trưởng lão? Bước tiến quá lớn này khiến cho hắn ta không thể tin được.

“Không có gì là không thể, ta sắp xếp thế nào, ngươi cứ nghe thế là được” Từ Phương thản nhiên nói. Lưu Đan vội vàng đáp ứng, sau đó liền giữ im lặng.

Đám người vây xem phía dưới đều ngây cả mặt ra, ngắn ngủn mười mấy phút, một Đệ tử thiên phú cực kém, chỉ có Trúc Cơ kỳ nhất trọng, bị Từ Phương cưỡng ép tăng lên tới tận Kim Đan kỳ.

Bọn họ liều mạng bóp đùi, khi thấy đau mới nhận ra đây là thực, không phải mơ.

Một đống người đều nhìn Lưu Đan với ánh mắt hâm mộ và ghen ghét.

Bây giờ Lưu Đan còn chưa thích ứng được với luồng lực lượng cuồng bạo của Kim Đan kỳ, toàn bộ khí tức phóng hết ra ngoài, tất cả mọi người đều có thể chắc chắn rằng Lưu Đan thật sự đã là một tu sĩ Kim Đan kỳ.

“Tại sao có thể như vậy, thiên tài như ta thế mà bị một tên quét rác vượt mặt” Một số người không thể tin được mà liên tục lắc đầu.

“Hôm qua ta mới đánh Lưu Đan một trận, bây giờ hắn ta là trưởng lão Thiên Lam Tông rồi, liệu hắn ta có tìm ta báo thù hay không?”

Từ Phương đi về phía người thứ hai, người này tên là Trương Động, khá nổi danh ở Thiên Lam Tông, thiên phú và tu vi cũng thuộc dạng kém cỏi, thế nhưng có một tinh thần bất khuất, không ngại cực khổ.

Mặc dù hắn ta tu luyện vô cùng gian khổ, nhưng bởi vì thiên phú của hắn ta thật sự quá kém. Thời gian tu luyện của hắn ta gấp mấy lần người khác, nhưng tu vi vẫn chỉ dừng lại ở Trúc Cơ kỳ nhất trọng.

Tất cả mọi người đều nói, Trương Đông đời này bất kể có cố gắng thế nào cũng không thể tăng tu vi lên dù chỉ một chút.

Một đống người đều nhìn Lưu Đan với ánh mắt hâm mộ và ghen ghét.

Bây giờ Lưu Đan còn chưa thích ứng được với luồng lực lượng cuồng bạo của Kim Đan kỳ, toàn bộ khí tức phóng hết ra ngoài, tất cả mọi người đều có thể chắc chắn rằng Lưu Đan thật sự đã là một tu sĩ Kim Đan kỳ.

“Tại sao có thể như vậy, thiên tài như ta thế mà bị một tên quét rác vượt mặt” Một số người không thể tin được mà liên tục lắc đầu.

“Hôm qua ta mới đánh Lưu Đan một trận, bây giờ hắn ta là trưởng lão Thiên Lam Tông rồi, liệu hắn ta có tìm ta báo thù hay không?”

Từ Phương đi về phía người thứ hai, người này tên là Trương Động, khá nổi danh ở Thiên Lam Tông, thiên phú và tu vi cũng thuộc dạng kém cỏi, thế nhưng có một tinh thần bất khuất, không ngại cực khổ.

Mặc dù hắn ta tu luyện vô cùng gian khổ, nhưng bởi vì thiên phú của hắn ta thật sự quá kém. Thời gian tu luyện của hắn ta gấp mấy lần người khác, nhưng tu vi vẫn chỉ dừng lại ở Trúc Cơ kỳ nhất trọng.

Tất cả mọi người đều nói, Trương Đông đời này bất kể có cố gắng thế nào cũng không thể tăng tu vi lên dù chỉ một chút.

Từ Phương đi tới trước mặt Trương Động, Trương Động bởi vì nhiều năm tu luyện khổ cực nên thân thể vô cùng cường tráng.

Từ Phương tiếp tục lấy ra đan dược đưa cho Trương Động, cho hắn ta ăn hết.

Có Lưu Đan làm tấm gương, Trương Đông thống khoái ăn đan dược. Chương 33 Tiên nhân bắt đầu làm việc tốt

Cũng chỉ trong mấy phút, tu vi của Trương Đông cũng tăng đến Kim Đan kỳ.

Trương Đông cảm nhận được linh khí mãnh liệt đang sôi trào trong thân thể, cũng vô cùng xúc động mà quỳ xuống trước mặt Từ Phương.

Trước kia, lòng hắn ta có bao nhiêu tuyệt vọng, thì bây giờ có bấy nhiêu hưng phấn.

“Cảm tạ Từ Lão Tổ!” Hắn ta đã không biết nói gì, chỉ có thể liên tục dập đầu, mỗi một cái dập đầu đều dùng hết khí lực toàn thân, chẳng mấy chốc trên trán hắn ta đã be bét máu.

Từ Phương há hốc mồm, vội vàng đỡ hắn ta lên.

Người vây xem đều trợn tròn mắt.

Vừa rồi Lưu Đan thành công tăng tu vi lên tới Kim Đan kỳ, bây giờ Trương Đông cũng vậy.

Lưu Đan và Trương Động đều là hai tên phế vật nổi danh Thiên Lam Tông, thế nhưng bây giờ hai người họ lại đã ngưng tụ ra Kim Đan.

Kế tiếp còn có mười mấy người, sau khi Từ Phương cho bọn họ đan dược, tu vi của bọn họ đều nhanh chóng tăng lên tới Kim Đan kỳ.

Đến bây giờ thì mọi người mới nhận ra đặc điểm của tiêu chuẩn chọn lựa. Đó chính là phẩm hạnh, trung thành với Thiên Lam Tông. . .

Không thiếu người đấm ngực dậm chân, oán hận nửa đời trước của mình vì sao không làm nhiều chuyện tốt một chút, nếu không thì hôm nay người được đứng trên kia nhận đan dược chính là bọn họ rồi.

Ngày thứ hai, các đệ tử Thiên Lam Tông bắt đầu hồ hởi chen lấn làm việc tốt, nếu ai đoạt mất cơ hội làm việc tốt của người khác, hai người đó chắc chắn không vui vẻ gì với nhau.

Đám tu sĩ bình thường cao cao tại thượng, nhìn đám người phàm nhân với dáng vẻ của một vị tiên nhân, bỗng nhiên ai nấy đều trở nên mặt mũi hiền lành, còn tranh đoạt làm việc tốt với nhau.

Có nhà nào đó làm ruộng muốn xới đất? “Tiên nhân” vung tay lên, cả một vùng đất liền bị lật cả đáy lên

trời.

Trong nhà có người ngã bệnh. Không sao hết, “tiên nhân tùy tiện vung ra một cây tiên thảo. Bệnh gì cũng được chữa lành.

Facebook hn Leâ Anh Dưỡng

Một vài tiên nhân càng thêm khoa trương, cái gì cũng gắng mà giúp người thường, ngay cả việc đàn ông độc thân không tìm được vợ cũng muốn quản, đóng vai làm một người mai mối, một đoạn lương duyên cứ như vậy được tạo ra.

Kết quả là, không thiếu phàm nhân trong nhà có đặt cả bài vị Thiên Lam Tông để thờ cúng cung phụng, đệ tử Thiên Lam Tông trở thành chân tiên người người sùng bái.

Những chuyện này, mặc dù Từ Phương luôn ở trong Thiên Lam Tông, không hề xuống núi vẫn biết rõ rành rành.

“Những người này thật là.” Từ Phương cũng không biết nên tỏ thái độ ra sao, có điều, hắn cũng không ngăn cản.

Mặc kệ những người này mang tâm thái như nào, ít nhất kết quả cuối cùng là tất cả đều vui vẻ.

Thế là, Từ Phương lại luyện chế ra không ít đan dược để khen thưởng cho những người này.

Mặc dù những đan dược này không thể giúp bọn họ tăng lên hẳn một đại cảnh giới, nhưng mà tăng một tiểu cảnh giới thì hoàn toàn không có vấn đề.

Đệ tử Thiên Lam Tông được khen thưởng, càng thêm điên cuồng làm việc tốt, bởi vì trong lòng bọn họ, bây giờ làm việc tốt chính là trực tiếp đi lấy lòng Từ Phương. Từ Phương nhìn bọn họ thuận mắt, tùy tiện cho bọn họ một chút đan dược, bọn họ sẽ có thể tăng cao tu vi.

Cho nên, làm việc tốt chẳng khác nào đang đi tu luyện.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, danh tiếng thích làm việc thiện của Thiên Lam Tông được truyền bá mạnh ra ngoài.

Những tu sĩ khác không dám tin tưởng, bởi vì tu sĩ đối với phàm nhân từ trước tới nay đều là mắt cao hơn đầu, căn bản không coi phàm nhân ra gì.

Nhưng mà bây giờ Thiên Lam Tông thế mà lại có thái độ khác thường, không đi chăm chỉ tu luyện, mà lại dành thời gian đi giúp đỡ đám phàm nhân, điều này khiến không ít người phải trợn mắt há hốc mồm.

Thiên Lam Tông, sau khi Từ Phương lần nữa tìm được tài liệu, gia cố đại trận hộ sơn, giúp mấy đệ tử tăng tu vi lên Kim Đan kỳ, hắn dự định đến quận Thiên Vũ.

Về sự an toàn của Thiên Lam Tông, Từ Phương không chút lo lắng, chưa tính tới hai mươi mấy tu sĩ Kim Đan kỳ đang trực tiếp có mặt ở Thiên Lam Tông, mà chỉ cần đại trận hộ sơn công thủ vẹn toàn này thôi, nếu không có mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ thì đừng nghĩ đến chuyện công phá được.

Từ Phương muốn đến quận Thiên Vũ là vì Ngư Tam Nương nói có linh dược sắp xuất thế.

Linh dược trân quý đối với một vạn năm trước, bây giờ đều đã biến thành cỏ dại ven đường. Mà đến bây giờ vẫn có thể được gọi là tuyệt thế linh dược, vậy thì vào một vạn năm trước không biết sẽ quý giá tới mức độ nào đây.

Chẳng lẽ lại là linh dược trong truyền thuyết?

Nghĩ tới đây, Từ Phương không nhịn được mà có phần kích động.

“Lăng Thanh Thù.” Từ Phương lên tiếng gọi.

“Lão tổ, sao vậy ạ?” Lăng Thanh Thù đi đến hỏi.

“Bây giờ ta muốn dẫn ngươi đến quận Thiên Vũ, ngươi đi thông báo cho mọi người trong tông môn, sau

khi chúng ta đi, bọn họ nhất định phải bảo vệ tông môn cho thật tốt.

Lăng Thanh Thù có hơi nghi hoặc, nàng biết Từ Phương muốn đi đâu.

“Vâng, lão tổ.” Lăng Thanh Thù đáp.

Hai ngày sau, Từ Phương và Lăng Thanh Thù rời khỏi Thiên Lam Tông, đi tới khu rừng thần bí mà Ngư Tam Nương nhắc tới.

Trong mấy ngày, Từ Phương và Lăng Thanh Thù đi suốt ngày đêm, cuối cùng cũng đã tới địa bàn quận Thiên Vũ.

Nhưng sau khi đến nơi này, Từ Phương có gặp chút khó khăn.

Địa bàn quận Thiên Vũ lớn như vậy, Ngư Tam Nương cũng nói rất mơ hồ, hắn không biết khu rừng kia đang nằm ở đâu.

“Hay là chúng ta đi hỏi người ở đây thử xem, chắc bọn họ cũng biết một chút tin tức. Lăng Thanh Thù

nói.

Từ Phương suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng chỉ có thể như vậy, bèn lên đường cái rồi tùy tiện kéo một người lại hỏi: “Vị bằng hữu này, ngươi có biết gần đây quận Thiên Vũ có tuyệt thế linh dược gì xuất thế không?”

Người kia nghe vậy thì biến sắc, gương mặt hiện rõ vẻ hoảng sợ, nghiêm túc hỏi: “Ngươi muốn đến khu rừng đó sao?”

Từ Phương có chút nghi hoặc, người này là một Kim Đan hậu kỳ mà, tại sao khi nhắc tới khu rừng kia lại giống như là gặp quỷ vậy.

“Thế nào, khu rừng kia có vấn đề gì sao?”

Người kia mặt như màu đất nói: “Ta mới vừa từ bên trong khu rừng đó đi ra ngoài, lúc mới vào đội ngũ của chúng ta có tổng mười sáu người, thế nhưng cuối cùng chỉ có một mình ta ra được, huynh đệ của ta đều chết ở bên trong đó cả rồi.

Người kia nói tới đây, Từ Phương cũng mới phát hiện bên tay áo phải của hắn ta bị rỗng tuếch, nhìn miệng vết thương thì hẳn là vừa mới bị gãy lìa.

Tình huống như vậy, chẳng những không khiến cho Từ Phương lùi bước, ngược lại khiến hắn càng cảm thấy hứng thú.

“Nếu các ngươi thật sự muốn đi, ta có thể đề cử các ngươi đến một chỗ, nơi đó tụ tập tất cả những người sẽ vào bên trong đó, các ngươi đến đó nên lập một tổ đội, nếu gặp nguy hiểm gì sẽ có thể ứng đối tốt hơn."

Người kia vừa nói, vừa chỉ phương hướng: “Đi thẳng về phía trước tầm mười phút, chỗ đó có một căn phòng màu đỏ, có rất nhiều người bên trong đó, ngươi đi tới đó hỏi là biết.

Từ Phương nghe vậy thì gật đầu, mặc dù hắn không cần người khác bảo hộ, nhưng mà nếu có gặp người khác, họ lại muốn đồng hành thì hắn cũng muốn đi cùng.

.......

Bởi vì có nhiều người để sai xử thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Người kia thấy Từ Phương vẫn rất bình tĩnh thì thất vọng lắc đầu, biết mình không khuyên được Từ Phương, nhưng mà, hắn ta vẫn không nhịn được mà nói thêm một câu. “Nhưng mà ta vẫn muốn khuyên các ngươi, nếu các ngươi không có tu vi Nguyên Anh kỳ thì tốt nhất không nên đi vào, bên trong không có cơ duyên gì cả, nhưng nguy hiểm thì thật sự rất nhiều”

Từ Phương gật gật đầu nói: “Cảm ơn ngươi, có điều, ý ta đã quyết, không cần phải khuyên ta. Nói rồi, Từ Phương đưa cho người kia một bình linh dược, “Thứ này có thể giúp cho ngươi mọc lại cánh tay gãy, người cầm đi”

Dứt lời, Từ Phương liền đi về hướng người kia chỉ.

Người này cầm đan dược Từ Phương vừa cho, gương mặt hiện rõ vẻ nghi ngờ: “Linh dược này là gì vậy, ngoại trừ phục sinh đan, có đan dược nào còn có thể mọc lại chi gãy?”

Bỗng nhiên, hô hấp của hắn ta trì trệ, giống như nhớ tới điều gì đó: “Cmn. . . người kia, hình như chỉ là Luyện Khí kỳ.”

Khi Từ Phương đi đến chỗ người kia chỉ, mới phát hiện nơi này thật sự có rất nhiều người.

“Huynh đệ, chúng ta lập một tổ đội không?” Từ Phương tùy ý chọn tuyển một đội ngũ, rực rỡ mỉm cười nói với người đội trưởng.

Người kia liếc mắt nhìn Từ Phương, khi thấy Từ Phương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ thì suýt chút nữa sặc chết.

“Đi ra đi ra chỗ khác chơi đê, một tên cặn bã Luyện Khí kỳ, thế mà cũng dám vào khu rừng này, thật là không biết sống chết. Người kia dứt khoát cự tuyệt Từ Phương.

Từ Phương không nhụt chí, tiếp tục tìm đội ngũ tiếp theo.

Nhưng mà, sau khi liên tiếp bị mấy đội ngũ cự tuyệt, sắc mặt Từ Phương trở nên rất khó coi.

Những người này rõ ràng chính là xem thường Luyện Khí kỳ mà, Luyện Khí kỳ thì sao, chẳng lẽ không có quyền con người sao?

Lăng Thanh Thù thấy vậy thì không nhịn được mà chửi bậy:

“Từ Lão Tổ, người ẩn giấu tu vi cũng giấu quá kĩ rồi đó, ta cảm thấy ở đây, nếu người muốn khiêm tốn thì Kim Đan kỳ là thích hợp nhất rồi.

Từ Phương càng thêm lúng túng, trầm mặc một hồi mới nói: “Nhưng mà ta căn bản không ẩn giấu tu vi, tu vi của ta thật sự chính là Luyện Khí kỳ.

Lăng Thanh Thù thở dài một tiếng, Từ Lão Tổ lợi hại như vậy, lại cứ nói mình là Luyện Khí kỳ, ai mà tin nổi.

Xem ra Từ Lão Tổ hành sự khiêm tốn thành tính rồi. . .

“Đi thôi, đi tìm hỏi thêm một đội ngũ nữa, nếu thực sự không được, hai người chúng ta tự đi cũng được. Từ Phương thản nhiên nói.

Đi tới phía một đội ngũ, người có thực lực cao nhất đội ngũ này là một lão đầu, tu vi Nguyên Anh kỳ nhị trọng.

Thế giới này thực lực vi tôn, trong một đội ngũ, người thực lực cao nhất chính là đội trưởng.

“Xin chào, ta có thể gia nhập vào đội ngũ của các ngươi không?” Từ Phương tiến lên, cười hiền hòa hỏi. Lão nhân này tên là Chung Kỳ, là một tán tu. Một tán tu có thể tu đến Nguyên Anh kỳ nhị trọng thật sự hiếm thấy trên đời. Nhưng mà, đây cũng đã là giới hạn của lão, bởi vì lão ta sắp tận thọ, cho nên tâm niệm duy nhất bây giờ của lão ta là làm như thế nào để tăng cường tu vi, chỉ cần lão ta tăng tu vi là sẽ có thể đột phá tăng thêm tuổi thọ, sống lâu thêm trăm năm nữa. Cho nên, lần này lão ta nghe nói ở đây có tuyệt thế linh dược xuất thế, bèn vội vàng tới, khả năng đây sẽ là cơ hội cuối cùng của lão ta.

Lão ta gây dựng một đội ngũ thu nạp không ít người, lão ta cũng không có yêu cầu gì về việc chọn người, ai đến cũng không cự tuyệt.

Chỉ là, khi lão ta thấy Từ Phương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, lão ta lại vẫn nhổ toẹt ra một bãi nước miếng. Mặc dù lão ta rất thoải mái trong việc chọn người, nhưng mà lão ta không ngờ rằng thế mà lại có một tên cặn bã Luyện Khí kỳ tới xin gia nhập.

Đây không phải là đang đùa với lão ta hay sao?

Bỗng nhiên, lão ta thấy Lăng Thanh Thù phía sau Từ Phương, ngay lập tức, đôi mắt già nua vẩn đục nổ bắn ra tinh quang.

“Được, hoan nghênh thiếu hiệp gia nhập. Chung Kỳ cười ha hả nói. Nếp nhăn trên mặt chồng chất thêm một tầng, nhìn qua thì thấy vô cùng hiền lành.

Mặc dù Chung Kỳ sống rất lâu, nhưng mà trước mặt Từ Phương, chút tuổi ấy của lão ta chỉ là cặn bã. Trong lòng Chung Kỳ đang tính toàn trò quỷ gì với Từ Phương, Từ Phương đều thấy rõ.

“Người này có chút thú vị” Từ Phương âm thầm cười lạnh một tiếng. Mặc dù Chung Kỳ dường như có ý đồ bất chính, nhưng Từ Phương cũng không chút lo lắng.

Nếu lão ta trung thực thì tốt, nếu lão ta dám có ý đồ xấu gì, vậy thì Từ Phương sẽ không ngại cho lão ta biết tại sao nước biển lại mặn.

“Xin hỏi phương danh của cô nương này?” Chung Kỳ căn bản không thèm chú ý tới Từ Phương, mà ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Lăng Thanh Thù.

Bị ánh mắt dâm tà của lão già chán sống này nhìn chằm chằm, Lăng Thanh Thù chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái.

“Ta là Lăng Thanh Thù. Lăng Thanh Thù nói, rồi lui lại đằng sau Từ Phương, né tránh ánh mắt Chung Kỳ. Chung Kỳ thấy Lăng Thanh Thù cố ý xa lánh, lão ta cũng không hối hận hay có thái độ khác thường nào. Đợi chút nữa, bọn họ sẽ tiến vào bên trong khu rừng kia, Từ Phương chỉ là Luyện Khí kỳ, tùy tiện là có thể giết chết. Còn Lăng Thanh Thù cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, trước mặt Nguyên Anh kỳ như lão ta thì cũng chỉ có thể nằm yên đợi trận thôi.

Sau khi gom thêm mấy người, Chung Kỳ mang theo tất cả mọi người ra khỏi ngoại thành, đi sâu vào bên trong khu rừng.

Bởi vì Từ Phương chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi, cho nên tất cả mọi người coi Từ Phương như không khí. Nhưng Lăng Thanh Thù trông rất xinh đẹp, xung quanh vây tụ không ít người muốn lấy lòng mỹ nhân. Từ Phương không để ý, hắn cảm nhận được phía trước có hương thơm đậm đà của linh dược, hẳn là một vùng linh dược.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, phương hướng những người này đi chính là vị trí của linh dược đó. Rất tốt, Từ Phương sẽ không cần thoát ly đội ngũ, cứ đi về phía trước là được.

Đi được mười mấy phút, trước mặt bọn họ xuất hiện một hồ sen.

Hồ sen này trông rất nguyên thủy đơn sơ, mặt nước thì bùn nước hỗn loạn, bèo xanh mọc dày trên mặt nước.

Có không ít hoa sen và lá sen, một chút lá sen khô héo, cũng không thiếu hoa sen tràn đầy sức sống. Đây chỉ là một hồ nước nhỏ hết sức bình thường.

Sau khi gom thêm mấy người, Chung Kỳ mang theo tất cả mọi người ra khỏi ngoại thành, đi sâu vào bên trong khu rừng.

Bởi vì Từ Phương chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi, cho nên tất cả mọi người coi Từ Phương như không khí. Nhưng Lăng Thanh Thù trông rất xinh đẹp, xung quanh vây tụ không ít người muốn lấy lòng mỹ nhân. Từ Phương không để ý, hắn cảm nhận được phía trước có hương thơm đậm đà của linh dược, hẳn là một vùng linh dược.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, phương hướng những người này đi chính là vị trí của linh dược đó. Rất tốt, Từ Phương sẽ không cần thoát ly đội ngũ, cứ đi về phía trước là được.

Đi được mười mấy phút, trước mặt bọn họ xuất hiện một hồ sen.

Hồ sen này trông rất nguyên thủy đơn sơ, mặt nước thì bùn nước hỗn loạn, bèo xanh mọc dày trên mặt nước.

Có không ít hoa sen và lá sen, một chút lá sen khô héo, cũng không thiếu hoa sen tràn đầy sức sống. Đây chỉ là một hồ nước nhỏ hết sức bình thường.

Facebook hn Leâ Anh Dưỡng

Nhưng mà có rất nhiều tu sĩ lanh tai lanh mắt thấy ở giữa hồ sen có một đóa hoa sen màu trắng như ngọc. Đóa hoa sen này trông hoàn toàn không giống bình thường, trắng bạch thuần khiết, không thấy có một chút tạp chất, cánh hoa màu trắng trong suốt như pha lê, nụ hoa chớm nở còn chưa hoàn toàn mở ra.

Khi gió nhẹ thổi tới, những cánh hoa liên tiếp dao động, mùi thơm ngát bay theo không khí tràn ngập khắp tứ phương.

“Đây là, Sát Thiên Liên?” Bỗng nhiên, một người đi đầu tên Hoa Thắng nhận ra hoa sen này, liền kinh hô lên một tiếng.

“Sát Thiên Liên là cái gì?” Đương nhiên, cũng không ít người không biết Sát Thiên Liên rốt cuộc là gì, chỉ đơn thuần cảm thấy đóa hoa sen này không đơn giản.

“Hắc hắc, loài hoa sen này rất hiếm gặp, có thể luyện chế ra một loại giải độc đan, chỉ cần tìm được người yêu cầu là có thể bán được cái giá rất cao. Hoa Thắng nói.

“Có thể bán bao nhiêu”

“Ta thấy mấy chục linh thạch hẳn là không có vấn đề. Hoa Thịnh cười ha hả nói, vẻ mặt vui sướng vì gặp được bảo.

Những người khác thì cảm thấy không có hứng thú, mười mấy người đi phân chia mấy chục khối linh thạch, mỗi người chẳng đáng được bao nhiêu.

Ngay từ lúc ban đầu, bọn họ đã thương lượng xong, linh thảo mà bọn họ phát hiện và thu được sẽ chia đều.

Nhìn đóa hoa sen kia, bỗng nhiên Từ Phương cau mày lại.

Hắn phát hiện ra có điều lạ về bông hoa sen này, vậy là hắn dùng thử thần thức để thăm dò, quả nhiên thấy có điều bất ổn.

“Nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian nữa, chúng ta còn nhiều chỗ phải đi nữa. Một số người bắt đầu thúc giục.

Hoa Thắng gật đầu, muốn đi sâu vào hồ sen để ngắt lấy bông hoa sen kia.

“Dừng lại, không nên đến đó, rất nguy hiểm. Từ Phương bỗng nhiên lên tiếng nói.

Hoa Thắng nghe thấy hai từ nguy hiểm thì vội vàng quay người trở về, rồi khi thấy người nhắc nhở là Từ Phương chỉ là một tên cặn bã Luyện Khí kỳ, mới không khỏi có chút nổi giận nói: “Một tên Luyện Khí kỳ như ngươi thì biết cái gì, đừng có nói lăng nhăng”

Từ Phương lắc đầu nói: “Bên trong này thật sự có nguy hiểm”

Hoa Thắng cười lạnh nói: “Ao nước nhỏ này thì có nguy hiểm gì, có nguy hiểm cũng là nguy hiểm đối với Luyện Khí kỳ ngươi mà thôi, lão tử là Kim Đan kỳ, ta khuyên ngươi về sau đừng có ăn nói lung tung, nếu không, cẩn thận ta giết ngươi.” Hoa Thắng gằn giọng cảnh cáo.

Từ Phương chỉ biết thở dài trong lòng.

Hồ nước này đúng là trông khá nhỏ, thế nhưng lại rất thâm bất khả trắc.

Mặc dù Hoa Thắng oai phong quát lớn Từ Phương, nhưng mà khi hắn ta đi đến gần hồ nước, không hiểu sao lại cảm thấy run rẩy.

Hắn ta giơ lên một tảng đá to bằng người, đột nhiên đập tới giữa hồ nước.

Phù phù một tiếng, tảng đá rơi vào trong nước, nước bắn tung tóe lên mấy người. Nhưng rồi rất nhanh, hồ nước liền bình tĩnh lại như thể chưa từng xảy ra gì cả.

Hoa Thắng liền lắc đầu, rồi hung tợn trừng mắt Từ Phương.

Những người khác sau khi thấy thế thì rối rít cười nói: “Sao thế, ngươi thật sự sợ một cái hồ nước nhỏ này, sợ đột nhiên xuất hiện một con quái vật ăn tươi nuốt sống ngươi sao?”

Hoa Thắng nghe vậy thì cắn răng một cái, cũng không để ý dự cảm rất không tốt đang hiện hữu trong lòng, hắn ta cảm thấy những người này nói cũng đúng, hồ nước nhỏ, lại an tĩnh như vậy thì có nguy hiểm gì được chứ.

Lúc này hắn ta đạp mạnh cướp bộ, liên tục giẫm nhẹ mấy bước trên nước, càng dần càng đến gần Sát Thiên Liên.

Hoa Thắng nhìn hoa sen thuần trắng gần trong gang tấc, hắn ta nở nụ cười, không phải rất dễ dàng sao? Vừa rồi thật là quá cẩn thận, để một tên Luyện Khí kỳ dọa cho sợ.

Vừa rồi thật là mất mặt, lát nữa trở về, nhất định phải cho hắn biết tay.

Nghĩ như thế, Hoa Thắng nhanh chóng khom lưng ngắt lấy hoa sen, sau đó rút lên, nhưng không rút được, hắn ta tăng thêm chút sức, nhưng đóa hoa sen vẫn bất động.

Sao thế này? Hoa Thắng cảm thấy khó hiểu.

Bỗng nhiên, hồ nước có chuyển động, lần chuyển động này chính là nghiêng trời lệch đất.

Một cái chân dài màu đen mọc đầy lông, to như một người trưởng thành bất chợt vươn ra từ trong nước, nó lập tức tóm lấy đầu vai Hoa Thắng.

Ngay sau đó, một cái đầu người màu đen tuyền cũng từ dưới nước hiện ra, đôi mắt to màu đỏ máu, sáng như đèn lồng, hiện rõ vẻ tà ác.

Rất nhanh, toàn thân nó đều nổi lên khỏi mặt nước, thì ra là một con nhện khổng lồ.

Toàn bộ thân thể nó to như một căn phòng, trên đầu của nó còn có một đóa hoa sen trắng tinh đung đưa theo gió. Tám cái chân của con nhện này cũng dài vô cùng, trông như những thân cây lớn vậy.

Hoa Thắng bị đôi chân dài của con nhện này giữ chặt trên không, sau đó ném vào mồm.

Sau vài tiếng xoạt xoạt, máu me văng khắp ra từ miệng nó, Hoa Thắng bị con nhện lớn nhai nát nuốt xuống bụng.

Mọi người bên bờ đều nhìn đến ngây người, không ngờ rằng, cái hồ nhỏ nhìn qua bình thường này lại cất giấu sát cơ!

Sau đó ai nấy đều cảm thấy vô cùng may mắn, may mà Hoa Thắng đi trước, không phải bọn họ, nếu không người chết chính là bọn họ.

Nhưng mà, bọn họ bất chợt nhận ra, bọn họ cao hứng quá sớm rồi.

Con nhện đen bỗng nhiên chuyển hướng ánh mắt đến bọn họ, sau đó miệng nó phun ra một sợi tơ màu trắng, nhanh như ánh sáng phóng tới.

Có một nữ nhân chưa kịp phản ứng, liền bị sợi tơ cuốn chặt lại. Chỉ một giây sau, sợi tơ đã bị hút về trong miệng con nhện.

Xoạt xoạt xoạt xoạt, con nhện nhai say sưa ngon lành, máu thịt nội tạng bắn tung tóe, chỉ vẻn vẹn ba giây, nữ nhân kia đã bị nó nuốt gọn vào trong bụng.

“Chạy, chạy, chạy mau lên, đây là quái vật. Chung Kỳ nhìn mà sợ hãi đến râu tóc dựng ngược, hét lớn một tiếng, ngay sau đó chạy trốn trước tiên.

Nếu như chỉ nhìn tinh thần trốn chạy của lão ta, e rằng một thiếu niên trẻ cũng không lên được tinh thần cỡ như lão.

Khóe miệng Từ Phương giật giật, kỳ thực, hiện giờ Từ Phương rất muốn nói, không nghe lời lão nhân, chịu thiệt ở trước mắt.

Hắn là lão yêu quái sống mười vạn năm, lời của hắn chính là chân lý, nghe thì tốt, không nghe thì bảo đảm xui xẻo.

Bỗng nhiên con nhện kia lại để mắt tới Chung Kỳ. Bây giờ chỗ này toàn là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ có một mình lão ta là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tất nhiên là hạc giữa bầy gà, rất nổi bật.

Con nhện kia không chút do dự vươn ra tám cái chân xông tới truy sát Chung Kỳ.

Mặc dù hình thể khổng lồ, nhưng bởi vì có cái chân dài, tốc độ của nó cũng không chậm. Chỉ với ấy bước, nó đã rút ngắn khoảng cách với Chung Kỳ.

Khóe miệng Từ Phương giật giật, kỳ thực, hiện giờ Từ Phương rất muốn nói, không nghe lời lão nhân, chịu thiệt ở trước mắt.

Hắn là lão yêu quái sống mười vạn năm, lời của hắn chính là chân lý, nghe thì tốt, không nghe thì bảo đảm xui xẻo.

Bỗng nhiên con nhện kia lại để mắt tới Chung Kỳ. Bây giờ chỗ này toàn là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ có một mình lão ta là tu sĩ Nguyễn Anh kỳ, tất nhiên là hạc giữa bầy gà, rất nổi bật.

Con nhện kia không chút do dự vươn ra tám cái chân xông tới truy sát Chung Kỳ.

Mặc dù hình thể khổng lồ, nhưng bởi vì có cái chân dài, tốc độ của nó cũng không chậm. Chỉ với ấy bước, nó đã rút ngắn khoảng cách với Chung Kỳ.

“Ngươi làm bia đỡ cho ta đi? Chung Kỳ tiện tay tóm lấy Từ Phương, tiếp đó quang Từ Phương ra đằng sau. Nhưng Từ Phương cũng kéo lại Chung Kỳ, nhấc bổng lão ta lên. Tiếp đó, hắn từng bước từng bước đi về phía con nhện kia.

Chung Kỳ bị khí lực to lớn cùng hành động tự sát của Từ Phương làm cho sợ choáng đầu.

“Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì, ngươi thả ta ra”

Chung Kỳ bắt đầu giãy dụa, nhưng Từ Phương quá mạnh, Từ Phương còn phóng ra linh khí, vững vàng cầm cố linh khí trên người lão ta, khiến cho lão ta không ra sức được chút nào.

“Ngươi không phải Luyện Khí kỳ!” Chung Kỳ hoảng sợ nói, bây giờ lão ta mới thực sự cảm nhận được uy hiếp tử vong.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom