-
Chương 7
Chương 7: Tử đằng nở rộ, diễm lệ vô ngần
Khi Tàng Ca tỉnh lại, chàng đã nhìn thấy mũi giày của Lãnh Phi Nhan, vết thương trên người đã ngừng chảy máu, dù hơi hốc hác nhưng giọng điệu chàng vẫn rất c ng cỏi: “Hừ, thế nào, ngươi đã nghĩ ra chiêu trò mới mẻ hơn rồi sao?”
“Ngươi còn dám mạnh miệng!!!” Giọng điệu Lãnh Phi Nhan khiến Truy Điện cũng cảm thấy run người. Tàng Ca đổ thêm dầu vào lửa, hơn nữa còn là dầu hỏa, chàng đến gần nàng, giọng điệu chua ngoa trào phúng: “Không phải ta mạnh miệng, mà là ngươi bất thường. Ngươi có biết hôm qua lúc đạp ta, biểu cảm của ngươi còn phóng đãng hơn lúc nằm rên rỉ dưới thân ta không?”
Chàng vốn tự cho là hiệp nghĩa, có thể nói ra những lời này, ngay cả Truy Điện cũng nhận ra chàng đang muốn chọc giận lâu chủ... Để lâu chủ giết chàng trong lúc giận dữ?
Nhưng Tàng Ca... Ngươi không hiểu nữ nhân rồi. Nữ nhân đang nổi điên sẽ không nhận ra được điều ngươitay lên, liền có một ngục tốt hiểu ý, cầm bột ót đỏ au đi tới, hòa vào rượu, rồi đeo bao tay cẩn thận quét lên chiếc roi.
Truy Điện nhìn Tàng Ca bị trói trên cột không chút sợ hãi, khẽ lắc đầu. Tàng đại hiệp, từ nhỏ ngươi đã sống dưới ánh mặt trời, không biết bóng tối là gì rồi.
Tiếng “vút” vang lên, một roi rơi vào hạ bộ của Tàng Ca. Hắn đánh rất có kỹ thuật, chỉ để bị thương ngoài da thịt. Nhưng da thịt nơi đó mềm vô cùng, sao có thể bì được với những nơi khác. Chỉ một roi, Tàng Ca rên lên một tiếng, bỗng thấy vết thương như có lửa đốt, cảm giác vừa đau vừa cay khiến người ta chỉ muốn cắt bỏ lớp da ngay lập tức.
Ngay sau đó, Truy Điện đánh roi thứ hai, thứ ba, rất thành thạo lưu lại các vết tích trên hai bắp đùi của chàng. Trên chiếc roi đã mang theo những vệt tím ngắt như hoa tử đằng.
Roi quất đến đâu, tử đằng nở rộ đến đó, diễm lệ vô ngần.
Ban đầu, Tàng Ca cảm thấy đau. Nhưng khi đau đến cực điểm thì lại sinh ra một cảm giác khác thường. Chàng cố gắng kiềm chế, nhưng cảm giác đó cùng với đau đớn và bỏng rát dần dần lan ra khắ cơ thể, cơ thể đó đang muốnNhan đang run lên, Tàng Ca nhìn thấy trong đôi mắt vốn rất sắc sảo kia rớm lệ. Rõ ràng chính chàng cố ý làm nhục nàng, nhưng lúc này lòng lại đau như dao cắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đó.
Tàng Ca! Ta luôn nương tay với huynh, nhưng huynh lại tuyệt tình đến thế!
Lãnh Phi Nhan vốn không nên tức giận đến vậy. Những kẻ thân làm sát thủ, lời độc địa nào chưa từng nghe qua? Nhưng nàng nắm quyền quá lâu, được người ta tung hô quá lâu, còn tình cảm đối với Tàng Ca...
“Truy Điện, gần đây ngươi đang huấn luyện một bầy chó ngao Tây Tạng?”
Truy Điện đã quen với sự thần thông quảng đại của nàng, gật đầu trả lời: “Bẩm lâu chủ, đúng thế ạ.”
“Mang lên đây.”
“Vâng.”
Mấy con chó ngao Tây Tạng rất to được dắt đến, cái lưỡi dài thè ra đầy nước miếng. Tàng Ca nhìn bộ dáng của mấy con chó, rốt cuộc cũng chấn kinh: “Lãnh Phi Nhan, ngươi muốn làm gì?”
Lãnh Phi Nhan khoanh tay đứng trước cửa ngục, vẻ mặt thản nhiên: “Tàng đại hiệp nghĩ sao?” Không đợi Tàng Ca trả lời, nàng ra hiệu cho Truy Điện. Truy Điện gật đầu, vẫy tay một cái liền có người bước lên thả Tàng Ca. Tàng Ca vô cùng tức giận định cắn lưỡi.
Lãnh Phi Nhan lập tức bóp chặt cằm y, lại buông tay ra, cười rất tàn nhẫn: “Truy Điện!”
“Có thuộc hạ.”
“Dần Hắc Kỵ Thập Tam vệ đến diệt toàn bộ Tàng Kiếm sơn trang!”
“Tuân lệnh!”
Lãnh Phi Nhan ra mệnh lệnh tàn ác này xong, quay người định đi. Lúc này Tàng Ca mới biết nàng nói thật làm thật, lập tức giơ tay níu áo nàng, giọng nói khàn khàn: “Không, Lãnh Phi Nhan, không liên quan gì tới họ!”
Lãnh Phi Nhan từ từ dừng bước, mái tóc màu xám bạc cũng toát lên vẻ lạnh lẽo: “Vậy thì Truy Điện sứ, tiếp tục đi!”
Tàng Ca nghiêng đầu cắn chặt môi. Bốn chân to lớn của con chó chồm lên vai chàng. Khóe môi chàng đã rớm máu nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp.Vẫn còn muốn chống đối? Lãnh Phi Nhan lạnh lùng:
“Đợi chút!” Nàng vung tay lên, một cái hộp xoay xuất hiện, rơi xuống người Tàng Ca. Truy Điện khlên bàn, mới phát hiện hộp thuốc bôi trong khay đã biến mất. Nghĩ đến chuyện nàng có thể lấy đồ ngay trước mặt mà mình không biết, nhất thời Truy Điện toát mồ hôi lạnh.
“Lẽ nào Tàng đại hiệp còn đợi người khác phục vụ sao? Tự mình chuẩn bị cho tốt đi!” Nàng xoay người, mặt không chút biểu cảm: “Chó này là do Truy Điện sứ đặc biệt đem về từ vùng Tây Tạng lạnh lẽo, làm nó bị thương chỉ sợ ngươi không gánh vác nổi.”
Truy Điện đứng bên cạnh bồng cảm thấy mình vô tội...
Tàng Ca chỉ thấy vẻ dứt khoát lạnh lùng trên mặt nàng, chàng run rẩy nhặt chiếc hộp lên, rất lâu vẫn không sao bôi được. Lãnh Phi Nhan quay người rời đi, lời nói lạnh như băng: “Tàng đại hiệp khó xử như vậy thì bổn tọa cũng không miễn cưỡng.”
Tàng Ca cắn răng, lần đầu tiên chàng phát hiện thì ra trên đời này còn có chuyện đáng sợ hơn cả cái chết: “Lãnh Phi Nhan.” Thấy nàng dừng bước, ngón tay thon dài của chàng quệt lấy thuốc bôi, từ từ chạm gần chỗ đó của mình... Trước đây, dù Lãnh Phi Nhan đối xử với chàng thế nào, chàng cũng đều có thể lấy cớ là mình bị ép bức. Nhưng, nhưng bây giờ...
Cảm giác thuốc lành lạnh chạm vào nơi mà chính mình cũng chưa từng đụng tới, chàng quay mặt đi. Truy Điện nhìn thấy trên gương mặt cố chấp của chàng có vẻ nhục nhã khôn cùng.
Lãnh Phi Nhan giận nghiến răng nghiến lợi. Như thế mà còn chưa chịu mềm mỏng. Tàng Ca, xương của ngươi rất cứng phải không?
Móng vuốt của con chó lại chồm lên vai chàng, cảm giác có thứ gì đó cọ xát vào nơi ấy của mình, cuối cùng Tàng Ca không nhịn được: “Lãnh Phi Nhan, ngươi phải làm nhục ta đến mức này sao?” Sau đó phun ra một ngụm máu, như một đóa hoa nở rộ dưới nền đất giá lạnh.
“Lâu chủ, hắn bất tỉnh rồi.” Truy Điện dắt con chó ra xa, đương nhiên hắn biết Lãnh Phi Nhan chỉ định dọa Tàng Ca mà thôi. Người này cũng thật là, chỉ cần nói vài lời ngon ngọt là xong, vậy mà cứ thêm dầu vào lửa, tự mình chịu khổ.
“Truy Điện.”
“Có thuộc hạ.”
“Ngươi cảm thấy như vậy có thể khiến hắn khuất phục không?”
Truy Điện thật lòng: “Lâu chủ, xin thứ lỗi cho Truy Điện nói thẳng. Tàng thiếu hiệp vốn sinh ra trong danh môn chính phái, từ nhỏ đã tiếp thu đạo lý chính tà không đội trời chung. Trong mắt hắn, chúng ta chính là tà mangoại đạo, cho dù có làm thế nào cũng rất khó có thể ay đổi thành kiến.”
“Thôi, thôi!” Lãnh Phi Nhan khẽ thở dài. Truy Điện dè dặt nói: “Chi bằng lâu chủ về nghỉ trước đi, để thuộc hạ khuyên bảo hắn dần dần.”
Lãnh Phi Nhan từ từ ra khỏi Tuyết Ngục. Phảng phất đâu đó hình bóng thiếu hiệp áo lam cưỡi ngựa, khí thế bừng bừng giữa chốn cây cỏ tốt tươi.
* * *
Tàng Ca tỉnh lại, vết thương trên người đã được băng bó hết. Truy Điện bê cháo nóng đút cho chàng, chàng nhíu mày đòi tự ăn nhưng chỉ hơi nhúc nhích, người đã đau như có lửa đốt.
“Sao cậu phải khổ sở như vậy chứ!” Truy Điện thở dài. Tàng Ca không có thiện cảm với hắn nên không đáp lại, vì thế chỉ có hắn độc thoại: “Tàng thiếu hiệp, con người sống trên đời này luôn thích phân biệt kẻ tốt người xấu, từ đó dẫn đến những khái niệm như hiệp khách, ma đầu... Nhưng cậu có thể biết đâu là đen đâu là trắng sao? Tuy Lãnh lâu chủ làm việc hơi độc đoán, nhưng so với một số kẻ được coi là chính nhân quân tử kia còn quang minh lỗi lạc hơn nhiều.” Tàng Ca hừ lạnh một tiếng, nhớ tới hành động độc ác của Lãnh Phi Nhan, đôi bàn tay thấm đầy máu tươi của nàng...
Truy Điện lắc đầu bất đắc dĩ, muốn thay đổi suy nghĩ của Tàng Ca trong một sớm một chiều là điều không thể, hắn cũng không miễn cưỡng. Đút cháo xong, hắn căn dặn chàng phải nghỉ ngơi cho tốt. Lúc bước ra, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn nên hắn dặn canh ngục phải trông coi cẩn thận, nếu có chuyện xảy ra sẽ lột da bọn họ. Hai gã canh ngục sợ đến mức mặt mày biến sắc, lúc nào cũng canh giữ cẩn thận nên mọi việc đều bình yên.
Tuyết Ngục tăm tối bất kể đêm ngày, Tàng Ca không biết mình đã ở đây bao lâu, Lãnh Phi Nhan không đến tìm chàng nữa. Chàng nghĩ có lẽ nàng thật sự đã quên mình, dù sao nam nhân muốn lấy lòng nàng cũng không ít.
Cũng không biết vì sao, hình ảnh Ngôn Ngôn với nụ cười rạng rỡ lại hiện lên trong tâm trí chàng.
* * *
Lãnh Phi Nhan và m Tâm Nhị gặp nhau một cách tình cờ. Khi ấy có một cao thủ dị tộc lập lôi đài trong thành, đòi khiêu chiến với võ lâm trung nguyên. Có vài kẻ chính nghĩa không chịu nổi sự kiêu ngạo của hắn, nhưng khi lên đài đều bị bẻ gãy xương cốt, thương tích nặng nề. Hắn cuồng ngạo suốt nửa tháng trời. Cũng không biết hắn lấy ở đâu ra tấm bảng xếp hạng sát thủ của trung nguyên trong năm, thấy ghi chú “bảng này không bao gồm Lãnh Phi Nhan” trên đó, bèn buông lời muốn khiêu chiến Lãnh Phi Nhan.
Không ngờ hắn thách đấu cả tháng trời vẫn không thấy Lãnh Phi Nhan xuất hiện, nên cho rằng người ta sợ hắn, ngày càng đắc ý hơn.
Ẩm Tâm Nhị muốn tới dạy dồ hắn một trận, gấp rút phi ngựa điên cuồng, không ngờ trên đường gặp một con hãn huyết bảo mã đang phi nước đại, hí một tiếng dài dọa ngựa của nàng ta tránh thật xa. Trong lòng nàng ta cảm thấy bất bình, thúc ngựa đuổi theo người mặc áo trắng kia.
Đuổi mãi đuổi mãi, phát hiện hình như hai người đi cùng một hướng cho nên nghi ngờ cả hai đều chạy đến lôi đài mà kiếm thủ dị tộc kia dựng.
Ẩm Tâm Nhị đuổi kịp thì Lãnh Phi Nhan đã đến đó từ lâu, Vu Chung cũng có mặt. Những ngày Lãnh Phi Nhan ở Trúc thành, Vu Chung vẫn luôn trông chừng gã dị tộc kia. Nếu lâu chủ không về kịp, hắn tự mình ra tay cũng có thể nắm chắc tám phần sẽ đánh bại gã kia. Xưa nay hắn vốn không ưa những kẻ cậy có chút bản lĩnh không coi ai ra gì. Có điều, Vu Chung không phải người trung nguyên, nên chưa chắc đã khiến gã kia tâm phục khẩu phục.
Lãnh Phi Nhan đang định lên lôi đài thì bị kéo lại. Nàng quay người lại thì nhìn thấy Ẩm Tâm Nhị. Lúc ấy, Ẩm Tâm Nhị tuổi vừa mười tám, vẻ mặt kiêu ngạo: “Người này là của bản tiểu thư.”
Lãnh Phi Nhan ngăn Vu Chung đang định rút kiếm ra, mỉm cười nhìn nàng ta: “Bây giờ là của ta.”
Dáng vẻ tức giận của m Tâm Nhị có chút đáng yêu: “Dựa vào cái gì?”
Lãnh Phi Nhan muốn giỡn Ẩm Tâm Nhị, đưa tay tháo hoa tai của nàng ta xuống rồi bảo nàng xòe tay ra, đặt đôi hoa tai vào đó. Ẩm Tâm Nhị không hiểu gì nhìn hoa tai bằng ngọc trong tay mình. Tay phải của Lãnh Phi Nhan chộp về phía tay Ẩm Tâm Nhị, nàng ta vô thức rụt tay lại, sau đó ngẩn ra một lúc mới từ từ xòe tay ra... trống không!
Ẩm Tâm Nhị nhìn bàn tay phải đang nắm chặt của Lãnh Phi Nhan đang giơ trước mặt mình, không phục nói: Ngươi nhanh hơn ta thì sao chứ?
Lãnh Phi Nhan vẫn mỉm cười, từ từ xòe tay phải ra. Lúc này m Tâm Nhị mới kinh ngạc, không ngờ cũng chẳng có gì.
Vu Chung đứng bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc. Dưới bốn con mắt đang nhìn chăm chú, bàn tay trái vẫn luôn buông thõng của Lãnh Phi Nhan từ từ đưa lên, nhẹ nhàng đeo lại chiếc hoa tai vào vành tai xinh xắn của Ám Tâm Nhị.
Nhân lúc hai người còn sững sờ, Lãnh Phi Nhan phi thân lên lôi đài. Gió phất qua tay áo, mái tóc màu xám bạc che nửa khuôn mặt, ngạo nghễ đứng đó, hiên ngang như bậc đế vương.
Kẻ trên đài đang đắc ý, bồng dưng có một tiên nữ giáng trần. Nàng khoanh tay, áo choàng tung bay, tóc dài phất phơ, xinh đẹp tuyệt trần.
Người xem đứng đầy xung quanh. Có nhân sĩ võ lâm, cũng có bách tính thường dân.
Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu đối mặt với hắn. Ánh mắt ấy chợt khiến hắn cảm thấy ớn lạnh, khí thế giảm đi phân nửa.
Dưới đài, m Tâm Nhị đã đứng bên cạnh Vu Chung từ bao giờ. Mặc dù đã gặp qua vô số cao thủ, nhưng người xuất chúng như Lãnh Phi Nhan nàng mới thấy lần đầu tiên, khó tránh khỏi việc sùng bái: “Này, chủ nhân của ngươi thật hào sảng. Người đó là ai, tại sao trước giờ ta chưa từng thấy?”
Vu Chung năm nay ba mươi lăm tuổi, dù gì cũng là cao thủ tà phái, được người trong giới nể trọng. Tuy bị võ lâm trung nguyên đuổi đến đường cùng, nhưng đó là do bị vây đánh, giờ đâu thèm để ý tới một con nhóc vô danh nói chuyện không biết trên dưới này!
Hắn im lặng quan sát, không trả lời.
Ẩm Tâm Nhị được nuông chiều từ nhỏ, không ai dám coi thường nàng ta nên giờ đây nổi cáu: “Này, ngươi câm à?”
Vu Chung nhíu mày, sao hắn lại không biết câu tiểu nhân và phụ nữ là khó dạy, cho nên quẳng cho nàng ta ánh mắt xem thường rồi đứng im như tượng, khiến Ám đại tiểu thư nổi cơn tam bành, sững sờ không nói nên lời.
Gã dị tộc kia nói tiếng Hán gượng gạo: “Ngươi là ai?”
Lãnh Phi Nhan cười thản nhiên như không, trả lời một câu không ăn nhập bằng thái độ lạnh lẽo tàn nhẫn: “Bổn tọa tặng không cho ngươi mười vạn lượng bạc.”
Khi đó gã kiếm khách kia không hiểu ý Lãnh Phi Nhan, mãi đến sau này, gã mới biết, giá cho mồi lần ra tay của Lãnh Phi Nhan là mười vạn lượng.
Lãnh Phi Nhan không nhiều lời, rút một thanh kiếm trong đống binh khí trên lôi đài, ý bảo gã kia xuất chiêu. Trong ánh kiếm, gã kiếm khách dị tộc chỉ cảm thấy toàn thân như lửa đốt, lực đạo chấn động, tê dại khắp người.
Qua hiệp thứ bảy, hắn cảm thấy mình sắp thua, nhưng đối phương không hề có ý lấy mạng hắn. Đến khi tay chân bị cắt, cả người cuộn tròn nằm giữa lôi đài hắn mới hiểu.
Lãnh Phi Nhan cắt hết tứ chi của hắn, rồi nhanh chóng cầm máu giúp hắn, nàng cười tư như hoa, vô cùng từ bi nói: “Bổn tọa tha ngươi một mạng.”
Sau đó, nàng quẳng thanh kiếm đầy máu đi, phi thân xuống dưới lôi đài, huýt một tiếng. Thần Phù mừng rỡ chạy tới, nàng thúc ngựa rời đi. Mọi người đứng như tượng. Tuy người ra tay tài hoa tuyệt thế, nhưng nhìn lại gã trên lôi đài toàn thân đầy máu kia, không ai dám lên tiếng khen ngợi.
Thấy Lãnh Phi Nhan đã đi mất không còn tung tích, Ẩm đại tiểu thư không tính cho qua dễ dàng như vậy, vì Vu Chung vẫn còn ở đây!
Trước đây, nàng ta vẫn luôn tưởng cha mình chính là anh hùng kiệt xuất nhất trung nguyên, nhưng bây giờ mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Sờ sờ đôi hoa tai bằng ngọc, không nén được đỏ mặt.
Đương nhiên Vu Chung cũng phải đi, có điều... Nhìn Ẩm đại tiểu thư đuổi sát phía sau, hắn hơi đau đầu. Nhớ tới Lãnh Phi Nhan, lại nhìn cô gái trước mắt, cùng là nữ nhân nhưng sao lại khác biệt đến thế.
Rốt cuộc hắn vẫn không thể bỏ được Ẩm đại tiểu thư, mặc cho nàng ta đi theo tới Yến lâu. Đương nhiên là nàng ta không thể vào trong. Một người quét rác của Yến lâu thân thủ cũng hơn hẳn nàng ta.
Nhưng Ẩm đại tiểu thư cũng có cách của riêng mình -đợi ngoài cửa. Ngươi không cho ta vào, lẽ nào ngươi không ra sao?
Buổi tối, bên trong Tuyết Ngục lại rất náo nhiệt. Vài tên gác ngục vây quanh Tàng Ca, đều hết sức kinh ngạc. Thì ra hôm đó bên cạnh có màn bức cung, một hòn than đen sì từ đâu lăn tới phòng giam của chàng, còn chàng lại dùng hòn than đen ấy vẽ một bức tranh Hàn Mai Ngạo Tuyết.
Lời đề từ phía sau càng khiến người ta tán thưởng hơn. Truy Điện lẳng lặng đứng ngoài nhà lao, chỉ thấy: “Chí lớn hiên ngang, lại phí hoài. Lời thề tựa gió, mãi bay xa.”
Mấy ngày bị giam trong ngục, gương mặt anh tuấn của chàng có chút tiều tụy. Nhưng tay chàng vẫn vững chãi, ngục tù dường như không làm mất vẻ anh tuấn phong nhã vốn có. Cuối cùng, Truy Điện cũng hiểu được Lãnh Phi Nhan, có lẽ... đây là trò đùa của ông trời.
Sau đó Truy Điện mang tới cho chàng giấy mực loại tốt nhất. Người này quả là quật cường, dù bị nhốt ở nơi tối tăm ẩm thấp này cũng không chịu trở về bên cạnh Lãnh Phi Nhan.
Lãnh Phi Nhan vừa ra ngoài, liền bị Ẩm Tâm Nhị chặn lại. Trên gương mặt non trẻ tràn đầy vẻ sùng bái: “Này, ngươi...” Nàng ta mừng rỡ ôm lấy cánh tay Lãnh Phi Nhan: “Ta bái ngươi làm sư phụẢnh mắt Lãnh Phi Nhan lướt qua khuôn mặt nàng ta, đến khi thấy trên mặt nàng ta đã hết hy vọng, bỗng gật đầu đồng ý: “Được.”
Sau đó, Lãnh Phi Nhan cho phép nàng ta tự do ra vào Yến lâu. Ẩm Tâm Nhị dần biết thân phận của người này, nhưng tuổi trẻ luôn kính phục vô điều kiện với những người tài giỏi nên nàng ta vẫn cảm thấy mình rất vinh hạnh.
Ẩm Tâm Nhị tuy sinh ra trong võ lâm thế gia, nhưng lại là nữ nhi độc nhất của m Thiên Hành, nên không bị nuôi nấng như nam nhi. Nàng tinh thông cầm kỳ thi họa. Sở trường múa kiếm, có kiếm trong tay, người nhẹ tựa chim yến, hết sức anh hào. Thế nên lúc rảnh rỗi, nàng ta thường múa cho Lãnh Phi Nhan xem, Lãnh Phi Nhan luôn ôm vò rượu, im lặng xem không nói gì. Lãnh Phi Nhan không biết những thứ này. Từ nhỏ những gì nàng học được đều rất thực tế, còn những thứ như thế này nàng không có thời gian học.
Có lúc nàng nghĩ, nếu trong trận lụt lớn tại Kim Lăng năm đó, người nàng gặp được không phải Mộ Dung Viêm mà là Tàng Ca thì tốt biết bao. Nhưng nghĩ xong nàng lại khẽ cười, lòng người đúng là tham lam. Trong trận lụt ấy, biết bao người vùi thây loạn thế, biết bao người ăn thịt đồng loại, còn kẻ may mắn như nàng lại ở đây oán trách người cứu mình không nên là người dạy nàng võ nghệ, là người giúp nàng bước lên đỉnh cao trong giang hồ.
Đúng là nực cười.
Hơn nữa lúc ấy... chắc Tàng Ca còn chưa ra đời?
Có lẽ rượu mạnh, nàng say thật. Lãnh Phi Nhan đột nhiên ôm Ẩm Tâm Nhị vào lòng. Đối mặt gần như thế, nụ cười tà mị, ánh mắt đầy khí phách, hương rượu nồng quấn quanh người, Ảm Tâm Nhị mặt khẽ ửng đỏ, trái tim như đập loạn, ngã vào lòng Lãnh Phi Nhan.
* * *
Khi Tàng Ca tỉnh lại, chàng đã nhìn thấy mũi giày của Lãnh Phi Nhan, vết thương trên người đã ngừng chảy máu, dù hơi hốc hác nhưng giọng điệu chàng vẫn rất c ng cỏi: “Hừ, thế nào, ngươi đã nghĩ ra chiêu trò mới mẻ hơn rồi sao?”
“Ngươi còn dám mạnh miệng!!!” Giọng điệu Lãnh Phi Nhan khiến Truy Điện cũng cảm thấy run người. Tàng Ca đổ thêm dầu vào lửa, hơn nữa còn là dầu hỏa, chàng đến gần nàng, giọng điệu chua ngoa trào phúng: “Không phải ta mạnh miệng, mà là ngươi bất thường. Ngươi có biết hôm qua lúc đạp ta, biểu cảm của ngươi còn phóng đãng hơn lúc nằm rên rỉ dưới thân ta không?”
Chàng vốn tự cho là hiệp nghĩa, có thể nói ra những lời này, ngay cả Truy Điện cũng nhận ra chàng đang muốn chọc giận lâu chủ... Để lâu chủ giết chàng trong lúc giận dữ?
Nhưng Tàng Ca... Ngươi không hiểu nữ nhân rồi. Nữ nhân đang nổi điên sẽ không nhận ra được điều ngươitay lên, liền có một ngục tốt hiểu ý, cầm bột ót đỏ au đi tới, hòa vào rượu, rồi đeo bao tay cẩn thận quét lên chiếc roi.
Truy Điện nhìn Tàng Ca bị trói trên cột không chút sợ hãi, khẽ lắc đầu. Tàng đại hiệp, từ nhỏ ngươi đã sống dưới ánh mặt trời, không biết bóng tối là gì rồi.
Tiếng “vút” vang lên, một roi rơi vào hạ bộ của Tàng Ca. Hắn đánh rất có kỹ thuật, chỉ để bị thương ngoài da thịt. Nhưng da thịt nơi đó mềm vô cùng, sao có thể bì được với những nơi khác. Chỉ một roi, Tàng Ca rên lên một tiếng, bỗng thấy vết thương như có lửa đốt, cảm giác vừa đau vừa cay khiến người ta chỉ muốn cắt bỏ lớp da ngay lập tức.
Ngay sau đó, Truy Điện đánh roi thứ hai, thứ ba, rất thành thạo lưu lại các vết tích trên hai bắp đùi của chàng. Trên chiếc roi đã mang theo những vệt tím ngắt như hoa tử đằng.
Roi quất đến đâu, tử đằng nở rộ đến đó, diễm lệ vô ngần.
Ban đầu, Tàng Ca cảm thấy đau. Nhưng khi đau đến cực điểm thì lại sinh ra một cảm giác khác thường. Chàng cố gắng kiềm chế, nhưng cảm giác đó cùng với đau đớn và bỏng rát dần dần lan ra khắ cơ thể, cơ thể đó đang muốnNhan đang run lên, Tàng Ca nhìn thấy trong đôi mắt vốn rất sắc sảo kia rớm lệ. Rõ ràng chính chàng cố ý làm nhục nàng, nhưng lúc này lòng lại đau như dao cắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đó.
Tàng Ca! Ta luôn nương tay với huynh, nhưng huynh lại tuyệt tình đến thế!
Lãnh Phi Nhan vốn không nên tức giận đến vậy. Những kẻ thân làm sát thủ, lời độc địa nào chưa từng nghe qua? Nhưng nàng nắm quyền quá lâu, được người ta tung hô quá lâu, còn tình cảm đối với Tàng Ca...
“Truy Điện, gần đây ngươi đang huấn luyện một bầy chó ngao Tây Tạng?”
Truy Điện đã quen với sự thần thông quảng đại của nàng, gật đầu trả lời: “Bẩm lâu chủ, đúng thế ạ.”
“Mang lên đây.”
“Vâng.”
Mấy con chó ngao Tây Tạng rất to được dắt đến, cái lưỡi dài thè ra đầy nước miếng. Tàng Ca nhìn bộ dáng của mấy con chó, rốt cuộc cũng chấn kinh: “Lãnh Phi Nhan, ngươi muốn làm gì?”
Lãnh Phi Nhan khoanh tay đứng trước cửa ngục, vẻ mặt thản nhiên: “Tàng đại hiệp nghĩ sao?” Không đợi Tàng Ca trả lời, nàng ra hiệu cho Truy Điện. Truy Điện gật đầu, vẫy tay một cái liền có người bước lên thả Tàng Ca. Tàng Ca vô cùng tức giận định cắn lưỡi.
Lãnh Phi Nhan lập tức bóp chặt cằm y, lại buông tay ra, cười rất tàn nhẫn: “Truy Điện!”
“Có thuộc hạ.”
“Dần Hắc Kỵ Thập Tam vệ đến diệt toàn bộ Tàng Kiếm sơn trang!”
“Tuân lệnh!”
Lãnh Phi Nhan ra mệnh lệnh tàn ác này xong, quay người định đi. Lúc này Tàng Ca mới biết nàng nói thật làm thật, lập tức giơ tay níu áo nàng, giọng nói khàn khàn: “Không, Lãnh Phi Nhan, không liên quan gì tới họ!”
Lãnh Phi Nhan từ từ dừng bước, mái tóc màu xám bạc cũng toát lên vẻ lạnh lẽo: “Vậy thì Truy Điện sứ, tiếp tục đi!”
Tàng Ca nghiêng đầu cắn chặt môi. Bốn chân to lớn của con chó chồm lên vai chàng. Khóe môi chàng đã rớm máu nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp.Vẫn còn muốn chống đối? Lãnh Phi Nhan lạnh lùng:
“Đợi chút!” Nàng vung tay lên, một cái hộp xoay xuất hiện, rơi xuống người Tàng Ca. Truy Điện khlên bàn, mới phát hiện hộp thuốc bôi trong khay đã biến mất. Nghĩ đến chuyện nàng có thể lấy đồ ngay trước mặt mà mình không biết, nhất thời Truy Điện toát mồ hôi lạnh.
“Lẽ nào Tàng đại hiệp còn đợi người khác phục vụ sao? Tự mình chuẩn bị cho tốt đi!” Nàng xoay người, mặt không chút biểu cảm: “Chó này là do Truy Điện sứ đặc biệt đem về từ vùng Tây Tạng lạnh lẽo, làm nó bị thương chỉ sợ ngươi không gánh vác nổi.”
Truy Điện đứng bên cạnh bồng cảm thấy mình vô tội...
Tàng Ca chỉ thấy vẻ dứt khoát lạnh lùng trên mặt nàng, chàng run rẩy nhặt chiếc hộp lên, rất lâu vẫn không sao bôi được. Lãnh Phi Nhan quay người rời đi, lời nói lạnh như băng: “Tàng đại hiệp khó xử như vậy thì bổn tọa cũng không miễn cưỡng.”
Tàng Ca cắn răng, lần đầu tiên chàng phát hiện thì ra trên đời này còn có chuyện đáng sợ hơn cả cái chết: “Lãnh Phi Nhan.” Thấy nàng dừng bước, ngón tay thon dài của chàng quệt lấy thuốc bôi, từ từ chạm gần chỗ đó của mình... Trước đây, dù Lãnh Phi Nhan đối xử với chàng thế nào, chàng cũng đều có thể lấy cớ là mình bị ép bức. Nhưng, nhưng bây giờ...
Cảm giác thuốc lành lạnh chạm vào nơi mà chính mình cũng chưa từng đụng tới, chàng quay mặt đi. Truy Điện nhìn thấy trên gương mặt cố chấp của chàng có vẻ nhục nhã khôn cùng.
Lãnh Phi Nhan giận nghiến răng nghiến lợi. Như thế mà còn chưa chịu mềm mỏng. Tàng Ca, xương của ngươi rất cứng phải không?
Móng vuốt của con chó lại chồm lên vai chàng, cảm giác có thứ gì đó cọ xát vào nơi ấy của mình, cuối cùng Tàng Ca không nhịn được: “Lãnh Phi Nhan, ngươi phải làm nhục ta đến mức này sao?” Sau đó phun ra một ngụm máu, như một đóa hoa nở rộ dưới nền đất giá lạnh.
“Lâu chủ, hắn bất tỉnh rồi.” Truy Điện dắt con chó ra xa, đương nhiên hắn biết Lãnh Phi Nhan chỉ định dọa Tàng Ca mà thôi. Người này cũng thật là, chỉ cần nói vài lời ngon ngọt là xong, vậy mà cứ thêm dầu vào lửa, tự mình chịu khổ.
“Truy Điện.”
“Có thuộc hạ.”
“Ngươi cảm thấy như vậy có thể khiến hắn khuất phục không?”
Truy Điện thật lòng: “Lâu chủ, xin thứ lỗi cho Truy Điện nói thẳng. Tàng thiếu hiệp vốn sinh ra trong danh môn chính phái, từ nhỏ đã tiếp thu đạo lý chính tà không đội trời chung. Trong mắt hắn, chúng ta chính là tà mangoại đạo, cho dù có làm thế nào cũng rất khó có thể ay đổi thành kiến.”
“Thôi, thôi!” Lãnh Phi Nhan khẽ thở dài. Truy Điện dè dặt nói: “Chi bằng lâu chủ về nghỉ trước đi, để thuộc hạ khuyên bảo hắn dần dần.”
Lãnh Phi Nhan từ từ ra khỏi Tuyết Ngục. Phảng phất đâu đó hình bóng thiếu hiệp áo lam cưỡi ngựa, khí thế bừng bừng giữa chốn cây cỏ tốt tươi.
* * *
Tàng Ca tỉnh lại, vết thương trên người đã được băng bó hết. Truy Điện bê cháo nóng đút cho chàng, chàng nhíu mày đòi tự ăn nhưng chỉ hơi nhúc nhích, người đã đau như có lửa đốt.
“Sao cậu phải khổ sở như vậy chứ!” Truy Điện thở dài. Tàng Ca không có thiện cảm với hắn nên không đáp lại, vì thế chỉ có hắn độc thoại: “Tàng thiếu hiệp, con người sống trên đời này luôn thích phân biệt kẻ tốt người xấu, từ đó dẫn đến những khái niệm như hiệp khách, ma đầu... Nhưng cậu có thể biết đâu là đen đâu là trắng sao? Tuy Lãnh lâu chủ làm việc hơi độc đoán, nhưng so với một số kẻ được coi là chính nhân quân tử kia còn quang minh lỗi lạc hơn nhiều.” Tàng Ca hừ lạnh một tiếng, nhớ tới hành động độc ác của Lãnh Phi Nhan, đôi bàn tay thấm đầy máu tươi của nàng...
Truy Điện lắc đầu bất đắc dĩ, muốn thay đổi suy nghĩ của Tàng Ca trong một sớm một chiều là điều không thể, hắn cũng không miễn cưỡng. Đút cháo xong, hắn căn dặn chàng phải nghỉ ngơi cho tốt. Lúc bước ra, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn nên hắn dặn canh ngục phải trông coi cẩn thận, nếu có chuyện xảy ra sẽ lột da bọn họ. Hai gã canh ngục sợ đến mức mặt mày biến sắc, lúc nào cũng canh giữ cẩn thận nên mọi việc đều bình yên.
Tuyết Ngục tăm tối bất kể đêm ngày, Tàng Ca không biết mình đã ở đây bao lâu, Lãnh Phi Nhan không đến tìm chàng nữa. Chàng nghĩ có lẽ nàng thật sự đã quên mình, dù sao nam nhân muốn lấy lòng nàng cũng không ít.
Cũng không biết vì sao, hình ảnh Ngôn Ngôn với nụ cười rạng rỡ lại hiện lên trong tâm trí chàng.
* * *
Lãnh Phi Nhan và m Tâm Nhị gặp nhau một cách tình cờ. Khi ấy có một cao thủ dị tộc lập lôi đài trong thành, đòi khiêu chiến với võ lâm trung nguyên. Có vài kẻ chính nghĩa không chịu nổi sự kiêu ngạo của hắn, nhưng khi lên đài đều bị bẻ gãy xương cốt, thương tích nặng nề. Hắn cuồng ngạo suốt nửa tháng trời. Cũng không biết hắn lấy ở đâu ra tấm bảng xếp hạng sát thủ của trung nguyên trong năm, thấy ghi chú “bảng này không bao gồm Lãnh Phi Nhan” trên đó, bèn buông lời muốn khiêu chiến Lãnh Phi Nhan.
Không ngờ hắn thách đấu cả tháng trời vẫn không thấy Lãnh Phi Nhan xuất hiện, nên cho rằng người ta sợ hắn, ngày càng đắc ý hơn.
Ẩm Tâm Nhị muốn tới dạy dồ hắn một trận, gấp rút phi ngựa điên cuồng, không ngờ trên đường gặp một con hãn huyết bảo mã đang phi nước đại, hí một tiếng dài dọa ngựa của nàng ta tránh thật xa. Trong lòng nàng ta cảm thấy bất bình, thúc ngựa đuổi theo người mặc áo trắng kia.
Đuổi mãi đuổi mãi, phát hiện hình như hai người đi cùng một hướng cho nên nghi ngờ cả hai đều chạy đến lôi đài mà kiếm thủ dị tộc kia dựng.
Ẩm Tâm Nhị đuổi kịp thì Lãnh Phi Nhan đã đến đó từ lâu, Vu Chung cũng có mặt. Những ngày Lãnh Phi Nhan ở Trúc thành, Vu Chung vẫn luôn trông chừng gã dị tộc kia. Nếu lâu chủ không về kịp, hắn tự mình ra tay cũng có thể nắm chắc tám phần sẽ đánh bại gã kia. Xưa nay hắn vốn không ưa những kẻ cậy có chút bản lĩnh không coi ai ra gì. Có điều, Vu Chung không phải người trung nguyên, nên chưa chắc đã khiến gã kia tâm phục khẩu phục.
Lãnh Phi Nhan đang định lên lôi đài thì bị kéo lại. Nàng quay người lại thì nhìn thấy Ẩm Tâm Nhị. Lúc ấy, Ẩm Tâm Nhị tuổi vừa mười tám, vẻ mặt kiêu ngạo: “Người này là của bản tiểu thư.”
Lãnh Phi Nhan ngăn Vu Chung đang định rút kiếm ra, mỉm cười nhìn nàng ta: “Bây giờ là của ta.”
Dáng vẻ tức giận của m Tâm Nhị có chút đáng yêu: “Dựa vào cái gì?”
Lãnh Phi Nhan muốn giỡn Ẩm Tâm Nhị, đưa tay tháo hoa tai của nàng ta xuống rồi bảo nàng xòe tay ra, đặt đôi hoa tai vào đó. Ẩm Tâm Nhị không hiểu gì nhìn hoa tai bằng ngọc trong tay mình. Tay phải của Lãnh Phi Nhan chộp về phía tay Ẩm Tâm Nhị, nàng ta vô thức rụt tay lại, sau đó ngẩn ra một lúc mới từ từ xòe tay ra... trống không!
Ẩm Tâm Nhị nhìn bàn tay phải đang nắm chặt của Lãnh Phi Nhan đang giơ trước mặt mình, không phục nói: Ngươi nhanh hơn ta thì sao chứ?
Lãnh Phi Nhan vẫn mỉm cười, từ từ xòe tay phải ra. Lúc này m Tâm Nhị mới kinh ngạc, không ngờ cũng chẳng có gì.
Vu Chung đứng bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc. Dưới bốn con mắt đang nhìn chăm chú, bàn tay trái vẫn luôn buông thõng của Lãnh Phi Nhan từ từ đưa lên, nhẹ nhàng đeo lại chiếc hoa tai vào vành tai xinh xắn của Ám Tâm Nhị.
Nhân lúc hai người còn sững sờ, Lãnh Phi Nhan phi thân lên lôi đài. Gió phất qua tay áo, mái tóc màu xám bạc che nửa khuôn mặt, ngạo nghễ đứng đó, hiên ngang như bậc đế vương.
Kẻ trên đài đang đắc ý, bồng dưng có một tiên nữ giáng trần. Nàng khoanh tay, áo choàng tung bay, tóc dài phất phơ, xinh đẹp tuyệt trần.
Người xem đứng đầy xung quanh. Có nhân sĩ võ lâm, cũng có bách tính thường dân.
Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu đối mặt với hắn. Ánh mắt ấy chợt khiến hắn cảm thấy ớn lạnh, khí thế giảm đi phân nửa.
Dưới đài, m Tâm Nhị đã đứng bên cạnh Vu Chung từ bao giờ. Mặc dù đã gặp qua vô số cao thủ, nhưng người xuất chúng như Lãnh Phi Nhan nàng mới thấy lần đầu tiên, khó tránh khỏi việc sùng bái: “Này, chủ nhân của ngươi thật hào sảng. Người đó là ai, tại sao trước giờ ta chưa từng thấy?”
Vu Chung năm nay ba mươi lăm tuổi, dù gì cũng là cao thủ tà phái, được người trong giới nể trọng. Tuy bị võ lâm trung nguyên đuổi đến đường cùng, nhưng đó là do bị vây đánh, giờ đâu thèm để ý tới một con nhóc vô danh nói chuyện không biết trên dưới này!
Hắn im lặng quan sát, không trả lời.
Ẩm Tâm Nhị được nuông chiều từ nhỏ, không ai dám coi thường nàng ta nên giờ đây nổi cáu: “Này, ngươi câm à?”
Vu Chung nhíu mày, sao hắn lại không biết câu tiểu nhân và phụ nữ là khó dạy, cho nên quẳng cho nàng ta ánh mắt xem thường rồi đứng im như tượng, khiến Ám đại tiểu thư nổi cơn tam bành, sững sờ không nói nên lời.
Gã dị tộc kia nói tiếng Hán gượng gạo: “Ngươi là ai?”
Lãnh Phi Nhan cười thản nhiên như không, trả lời một câu không ăn nhập bằng thái độ lạnh lẽo tàn nhẫn: “Bổn tọa tặng không cho ngươi mười vạn lượng bạc.”
Khi đó gã kiếm khách kia không hiểu ý Lãnh Phi Nhan, mãi đến sau này, gã mới biết, giá cho mồi lần ra tay của Lãnh Phi Nhan là mười vạn lượng.
Lãnh Phi Nhan không nhiều lời, rút một thanh kiếm trong đống binh khí trên lôi đài, ý bảo gã kia xuất chiêu. Trong ánh kiếm, gã kiếm khách dị tộc chỉ cảm thấy toàn thân như lửa đốt, lực đạo chấn động, tê dại khắp người.
Qua hiệp thứ bảy, hắn cảm thấy mình sắp thua, nhưng đối phương không hề có ý lấy mạng hắn. Đến khi tay chân bị cắt, cả người cuộn tròn nằm giữa lôi đài hắn mới hiểu.
Lãnh Phi Nhan cắt hết tứ chi của hắn, rồi nhanh chóng cầm máu giúp hắn, nàng cười tư như hoa, vô cùng từ bi nói: “Bổn tọa tha ngươi một mạng.”
Sau đó, nàng quẳng thanh kiếm đầy máu đi, phi thân xuống dưới lôi đài, huýt một tiếng. Thần Phù mừng rỡ chạy tới, nàng thúc ngựa rời đi. Mọi người đứng như tượng. Tuy người ra tay tài hoa tuyệt thế, nhưng nhìn lại gã trên lôi đài toàn thân đầy máu kia, không ai dám lên tiếng khen ngợi.
Thấy Lãnh Phi Nhan đã đi mất không còn tung tích, Ẩm đại tiểu thư không tính cho qua dễ dàng như vậy, vì Vu Chung vẫn còn ở đây!
Trước đây, nàng ta vẫn luôn tưởng cha mình chính là anh hùng kiệt xuất nhất trung nguyên, nhưng bây giờ mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Sờ sờ đôi hoa tai bằng ngọc, không nén được đỏ mặt.
Đương nhiên Vu Chung cũng phải đi, có điều... Nhìn Ẩm đại tiểu thư đuổi sát phía sau, hắn hơi đau đầu. Nhớ tới Lãnh Phi Nhan, lại nhìn cô gái trước mắt, cùng là nữ nhân nhưng sao lại khác biệt đến thế.
Rốt cuộc hắn vẫn không thể bỏ được Ẩm đại tiểu thư, mặc cho nàng ta đi theo tới Yến lâu. Đương nhiên là nàng ta không thể vào trong. Một người quét rác của Yến lâu thân thủ cũng hơn hẳn nàng ta.
Nhưng Ẩm đại tiểu thư cũng có cách của riêng mình -đợi ngoài cửa. Ngươi không cho ta vào, lẽ nào ngươi không ra sao?
Buổi tối, bên trong Tuyết Ngục lại rất náo nhiệt. Vài tên gác ngục vây quanh Tàng Ca, đều hết sức kinh ngạc. Thì ra hôm đó bên cạnh có màn bức cung, một hòn than đen sì từ đâu lăn tới phòng giam của chàng, còn chàng lại dùng hòn than đen ấy vẽ một bức tranh Hàn Mai Ngạo Tuyết.
Lời đề từ phía sau càng khiến người ta tán thưởng hơn. Truy Điện lẳng lặng đứng ngoài nhà lao, chỉ thấy: “Chí lớn hiên ngang, lại phí hoài. Lời thề tựa gió, mãi bay xa.”
Mấy ngày bị giam trong ngục, gương mặt anh tuấn của chàng có chút tiều tụy. Nhưng tay chàng vẫn vững chãi, ngục tù dường như không làm mất vẻ anh tuấn phong nhã vốn có. Cuối cùng, Truy Điện cũng hiểu được Lãnh Phi Nhan, có lẽ... đây là trò đùa của ông trời.
Sau đó Truy Điện mang tới cho chàng giấy mực loại tốt nhất. Người này quả là quật cường, dù bị nhốt ở nơi tối tăm ẩm thấp này cũng không chịu trở về bên cạnh Lãnh Phi Nhan.
Lãnh Phi Nhan vừa ra ngoài, liền bị Ẩm Tâm Nhị chặn lại. Trên gương mặt non trẻ tràn đầy vẻ sùng bái: “Này, ngươi...” Nàng ta mừng rỡ ôm lấy cánh tay Lãnh Phi Nhan: “Ta bái ngươi làm sư phụẢnh mắt Lãnh Phi Nhan lướt qua khuôn mặt nàng ta, đến khi thấy trên mặt nàng ta đã hết hy vọng, bỗng gật đầu đồng ý: “Được.”
Sau đó, Lãnh Phi Nhan cho phép nàng ta tự do ra vào Yến lâu. Ẩm Tâm Nhị dần biết thân phận của người này, nhưng tuổi trẻ luôn kính phục vô điều kiện với những người tài giỏi nên nàng ta vẫn cảm thấy mình rất vinh hạnh.
Ẩm Tâm Nhị tuy sinh ra trong võ lâm thế gia, nhưng lại là nữ nhi độc nhất của m Thiên Hành, nên không bị nuôi nấng như nam nhi. Nàng tinh thông cầm kỳ thi họa. Sở trường múa kiếm, có kiếm trong tay, người nhẹ tựa chim yến, hết sức anh hào. Thế nên lúc rảnh rỗi, nàng ta thường múa cho Lãnh Phi Nhan xem, Lãnh Phi Nhan luôn ôm vò rượu, im lặng xem không nói gì. Lãnh Phi Nhan không biết những thứ này. Từ nhỏ những gì nàng học được đều rất thực tế, còn những thứ như thế này nàng không có thời gian học.
Có lúc nàng nghĩ, nếu trong trận lụt lớn tại Kim Lăng năm đó, người nàng gặp được không phải Mộ Dung Viêm mà là Tàng Ca thì tốt biết bao. Nhưng nghĩ xong nàng lại khẽ cười, lòng người đúng là tham lam. Trong trận lụt ấy, biết bao người vùi thây loạn thế, biết bao người ăn thịt đồng loại, còn kẻ may mắn như nàng lại ở đây oán trách người cứu mình không nên là người dạy nàng võ nghệ, là người giúp nàng bước lên đỉnh cao trong giang hồ.
Đúng là nực cười.
Hơn nữa lúc ấy... chắc Tàng Ca còn chưa ra đời?
Có lẽ rượu mạnh, nàng say thật. Lãnh Phi Nhan đột nhiên ôm Ẩm Tâm Nhị vào lòng. Đối mặt gần như thế, nụ cười tà mị, ánh mắt đầy khí phách, hương rượu nồng quấn quanh người, Ảm Tâm Nhị mặt khẽ ửng đỏ, trái tim như đập loạn, ngã vào lòng Lãnh Phi Nhan.
* * *
Bình luận facebook