Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Người đàn ông ấm áp
Edit: melbournje
Dư Vũ đang cùng Trình Đoạn Dịch uống hăng say, vừa nghe thấy, anh chạy nhanh đến, nắm lấy tay cô, ôn nhu hỏi,
"Em đánh cô ta sao? Có đau tay hay không? Cô ta làm khó em đúng không?"
ĐM, đồ đàn ông này sẽ không đánh người ta một trận ở toilet chứ??!
Thư Trữ nháy nháy mắt,
"Cô ấy kích thích em..."
"Cô ta sai, đánh là đúng!"
Dư Vũ vừa mở miệng nói xong, trong lòng là vạn từ "ĐM", Phá Thư này không chỉ độc miệng mà còn bạo lực nữa sao?
Thư Trữ nhìn về phía Trình Đoạn Dịch, anh đang trầm lặng nhìn bọn họ âu yếm nắm tay.
"Anh muốn báo thù cho cô ấy à?"
Khóe miệng vừa nói hết câu, cô làm một biểu cảm trào phúng.
"Anh... Làm sao có thể để người khác làm khó em được chứ?" Giọng nói Trình Đoạn Dịch khàn khàn, Liễu Nhứ Ngôn cũng đang tiến vào.
Liền nghe thấy Thư Trữ nói,
"Cô ấy là người phụ nữ của anh, chả lẽ anh không che chở?"
"Anh không có quan hệ gì với cô ta!"
"Hiện tại không có về sau cũng sẽ có thôi!"
"Sẽ không bao giờ! Trong lòng anh chỉ có em..."
Trình Đoạn Dịch mở to hai mắt, ánh mắt có chút say, kiên định nhìn cô.
"Anh cùng cô ta vĩnh viễn sẽ không có quan hệ gì!"
Như sét đánh giữa trời quang, Liễu Nhứ Ngôn trừng to mắt, hoàn toàn xong rồi, mình hao hết cả tâm tư còn không bằng Thư Trữ nói hai câu trào phúng!
Phảng phất đã thấy bản thân như không còn gì cả, nghèo túng cứ thế rời đi, Liễu Nhứ Ngôn tiến lên, ôm lấy Trình Đoạn Dịch.
"Anh không thể làm như vậy với em, anh không thể làm như vậy!"
Trình Đoạn Dịch đẩy tay cô ta ra, nếu không vì Thư Trữ, anh làm sao có thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà nói lời như thế chứ!
Liễu Nhứ Ngôn xụi lơ trên mặt đất, nhìn về phía Thư Trữ, trong mắt đều là hận thù,
"Không công bằng! Mày cái gì cũng có rồi còn muốn đến cướp đoạt người đàn ông của tao!"
"Thư Trữ, mày chết không được tử tế!"
"Cô..." Dư Vũ đang muốn nói chuyện, Thư Trữ ngăn anh lại, ngồi xổm trước mặt Liễu Nhứ Ngôn, nhìn thẳng cô ta, nở một nụ cười trào phúng.
"Tôi cái gì cũng có? Cô cho rằng khắp thiên hạ cô là thảm nhất sao? Đồ kiến thức hạn hẹp."
"Tôi cũng là cô nhi!"
Liễu Nhứ Ngôn ngơ ngác nhìn cô, bạn học cũng ngây ngẩn cả người.
Thư Trữ vươn tay, nâng lên cằm cô ta lên,
"Thời điểm cô đi học, bạn học nói hết mọi chuyện khổ cực của cô với giáo viên, đến tôi cũng thấy cô đáng thương, nhưng lúc cô đang khóc lóc để có học phí, tôi đã phải làm chạy bàn ở nhà hàng!"
"Tốt nghiệp xong cô tính kế lên giường cùng anh Trình đây, tìm chỗ dựa cho mình, ở lại Bắc Kinh."
"Còn tôi phải kiếm tiền đi thuê phòng ở!"
"Anh ta từ bỏ cô, cô đòi sống đòi chết, cảm thấy cả thế giới đối với cô không công bằng. Ra thế, có phải không muốn bản thân phải nghèo túng rời đi?"
"Tôi cùng Trình Đoạn Dịch đã chia tay, ngày ngày trôi qua tôi phải tự nhủ bản thân mình không được đau buồn!"
Lại vỗ vỗ mặt ả ta,
"Tỉnh tỉnh lại đi, đừng hòng dựa vào đàn ông rồi mộng tưởng hão huyền, xã hội cũ đã trôi qua rồi, thời thế cũng đã thay đổi rồi!"
"Đã thế này rồi mà cô vẫn còn nghĩ có thể dựa vào đàn ông, xin lỗi, cô không xứng!"
Cô đứng lên, rút một tờ khăn giấy lau tay,
"Gặp người như vậy, tôi cũng cảm thấy dọa người!"
"Tôi con mẹ nó khinh thường cô muôn đời!"
Rồi sau đó đối với mọi người cười nói,
"Thực xin lỗi, để mọi người chê cười rồi, quấy rầy họp lớp, tôi xin lỗi! Hôm nay mọi người cứ ăn uống, tôi không quấy rầy nữa!"
"Dư Vũ, đi!"
"Được được, đi..."
Dư Vũ vẫn còn đang ngây người, vừa thấy cô đi ra ngoài, chạy nhanh đuổi theo.
"Thư Thư!"
Trình Đoạn Dịch đuổi theo, Liễu Nhứ Ngôn còn đang ngồi ở trên đất.
"Vi Vi, chúng ta..."
Mã Yến cũng một mặt mờ mịt nhức đầu, rồi sau đó vỗ đùi,
"Ăn cơm đi! Ăn cơm đi! Đều ăn cơm đi, dù sao cũng có người mời!"
Rồi sau đó ngồi xuống xoa bóp đầu, nói,
"Tôi thấy mình say quá rồi!"
Mọi người:
"..."
"Thư Thư!" Thời điểm Trình Đoạn Dịch chạy tới, bọn họ đã chuẩn bị lên xe.
"Thư Thư, em không thể nghe anh giải thích sao? Anh cùng Liễu..."
"Trình Đoạn Dịch! Anh còn không rõ sao? Căn bản không phải vì các người dây dưa với nhau như thế nào! Mà là các người đã ngủ cùng nhau rồi, chúng ta sau này không thể có cơ hội nữa!"
"Về sau đường anh anh đi, đường tôi tôi đi!"
"Duyên của chúng ta chỉ kéo dài đến đây thôi!"
Cô mở cửa xe, "
Không hẹn gặp lại!"
Thấy Dư Vũ còn đang ngây ngốc đứng nơi đó, cô rống lên một câu,
"Tử Ngư! Anh còn không lên xe?!"
Dư Vũ cuống quít mở cửa xe, cài xong dây an toàn, Thư Trữ lái xe đi.
Trình Đoạn Dịch đứng ở phía sau nhìn xe rời đi, Thư Thư, em có thể quên, nhưng anh thì đâu thể?
...
Cắt đứt triệt để cùng Trình Đoạn Dịch xong, trong lòng Thư Trữ cũng có vài phần khổ sở, tình cảm nhiều năm như vậy, cũng không phải giả, làm sao có thể không đau lòng!
Cảm xúc sa sút, chỉ thấy Dư Vũ bên cạnh ngây ngốc nhìn cô.
"Này! Tử Ngư, anh nhìn tôi làm gì?!"
Dư Vũ lắc đầu,
"Rất ngầu!"
Thư Trữ:
"..."
"Không thể tưởng tượng được Thư Trữ cô lại là người như vậy!"
"Tôi sẽ coi câu nói này của anh là một lời khen!"
"Chủ nghĩa độc thân hoàn mỹ!"
"Thật khí phách!"
Thư Trữ giật giật, Tử Ngư này khen cô nên cô có chút không được tự nhiên, đang muốn khiêm tốn vài câu, liền nghe anh nói,
"Chỉ sợ cả đời này sợ cô không gả được cho ai!"
"Dư Vũ!!!"
"Thư Gia, tôi và cô đều là đàn ông mà!"
"Ai ui, đau! Nhẹ chút nhẹ chút thôi, nhìn đường đi!"
...
Họp lớp xong, Thư Trữ cùng tên trên lầu kia quan hệ rõ ràng gần hơn một chút, hai người còn có thể cùng ăn cơm.
Mà cũng đúng, bạn không đoán sai đâu, đây là cô trả thù lao!
Thư Trữ thực chưa thấy qua có người ăn bám như vậy. Khi hỏi nguyên nhân thì anh nói,
"Tuy rằng không biết cô nghĩ sao, nhưng tôi biết, chắc chắn cô rất nhiều tiền, lầu trên lầu dưới với nhau, giúp đỡ nhau là điều đương nhiên! Tôi còn có thể giúp cô tiêu tiền mà."
Rồi sau đó ngẩng đầu nhìn trời, một mặt u buồn,
"Tôi biết, một người nhiều tiền cũng chả ai giúp đỡ, cũng là chuyện thống khổ nhất! Tôi hiểu mà!"
**
"Đại Ngư, nhanh chút nhanh chút đi!"
"Đến rồi đây, mặc như vậy có được không?
Người đại diện gật gật đầu,
"Được, Đại Ngư, lần này tuy chương trình mời đến với giá thành ít, nhưng đối với cậu là nhiều rồi! Nhớ kỹ, cậu là một người đàn ông trầm ấm!"
Dư Vũ gật đầu, người đại diện lo lắng, còn nói lại một lần,
"Thật sự nhớ kĩ đó, cậu, là người đàn ông trầm ấm! Không được cáu giận!"
"Biết rồi, anh đã nói... À, được, đã biết!" Thấy người đại diện trừng anh, lập tức sửa.
Hai người vừa đi xuống lầu, gặp Thư Trữ xách hoa quả lên lầu.
Mắt người đại diện thì nhìn thẳng, Dư Vũ đen mặt ho khan một tiếng.
"Tử Ngư, anh mặc kinh dị như vậy, muốn đi chỗ nào đấy?"
"Chả liên quan chó gì tới cô!"
Dư Vũ trừng mắt, cái gì mà kinh dị, đây là mốt thời trang đang hot hiện nay hiểu không!
Tròng mắt Thư Trữ chuyển động, hoàn mỹ mà xem thường.
"Đây là mốt đang hot hiện nay, Phá Thư, cô biết cái gì là hot trend chứ?!"
Thư Trữ lẩy bẩy nổi da gà,
"Ra là vậy, nếu hot trend giống như anh thì tôi không muốn biết, cảm ơn!"
"Thư Trữ! Cô..."
"Đại Ngư! Người đàn ông ấm áp!" Người đại diện ho khan một tiếng.
Dư Vũ thở ra một hơi, được, ấm áp, tôi không tức giận!
Hai người xuống lầu, Thư Trữ run lẩy bẩy nổi da gà, người đàn ông ấm áp? excuse me?
Dư Vũ đang cùng Trình Đoạn Dịch uống hăng say, vừa nghe thấy, anh chạy nhanh đến, nắm lấy tay cô, ôn nhu hỏi,
"Em đánh cô ta sao? Có đau tay hay không? Cô ta làm khó em đúng không?"
ĐM, đồ đàn ông này sẽ không đánh người ta một trận ở toilet chứ??!
Thư Trữ nháy nháy mắt,
"Cô ấy kích thích em..."
"Cô ta sai, đánh là đúng!"
Dư Vũ vừa mở miệng nói xong, trong lòng là vạn từ "ĐM", Phá Thư này không chỉ độc miệng mà còn bạo lực nữa sao?
Thư Trữ nhìn về phía Trình Đoạn Dịch, anh đang trầm lặng nhìn bọn họ âu yếm nắm tay.
"Anh muốn báo thù cho cô ấy à?"
Khóe miệng vừa nói hết câu, cô làm một biểu cảm trào phúng.
"Anh... Làm sao có thể để người khác làm khó em được chứ?" Giọng nói Trình Đoạn Dịch khàn khàn, Liễu Nhứ Ngôn cũng đang tiến vào.
Liền nghe thấy Thư Trữ nói,
"Cô ấy là người phụ nữ của anh, chả lẽ anh không che chở?"
"Anh không có quan hệ gì với cô ta!"
"Hiện tại không có về sau cũng sẽ có thôi!"
"Sẽ không bao giờ! Trong lòng anh chỉ có em..."
Trình Đoạn Dịch mở to hai mắt, ánh mắt có chút say, kiên định nhìn cô.
"Anh cùng cô ta vĩnh viễn sẽ không có quan hệ gì!"
Như sét đánh giữa trời quang, Liễu Nhứ Ngôn trừng to mắt, hoàn toàn xong rồi, mình hao hết cả tâm tư còn không bằng Thư Trữ nói hai câu trào phúng!
Phảng phất đã thấy bản thân như không còn gì cả, nghèo túng cứ thế rời đi, Liễu Nhứ Ngôn tiến lên, ôm lấy Trình Đoạn Dịch.
"Anh không thể làm như vậy với em, anh không thể làm như vậy!"
Trình Đoạn Dịch đẩy tay cô ta ra, nếu không vì Thư Trữ, anh làm sao có thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà nói lời như thế chứ!
Liễu Nhứ Ngôn xụi lơ trên mặt đất, nhìn về phía Thư Trữ, trong mắt đều là hận thù,
"Không công bằng! Mày cái gì cũng có rồi còn muốn đến cướp đoạt người đàn ông của tao!"
"Thư Trữ, mày chết không được tử tế!"
"Cô..." Dư Vũ đang muốn nói chuyện, Thư Trữ ngăn anh lại, ngồi xổm trước mặt Liễu Nhứ Ngôn, nhìn thẳng cô ta, nở một nụ cười trào phúng.
"Tôi cái gì cũng có? Cô cho rằng khắp thiên hạ cô là thảm nhất sao? Đồ kiến thức hạn hẹp."
"Tôi cũng là cô nhi!"
Liễu Nhứ Ngôn ngơ ngác nhìn cô, bạn học cũng ngây ngẩn cả người.
Thư Trữ vươn tay, nâng lên cằm cô ta lên,
"Thời điểm cô đi học, bạn học nói hết mọi chuyện khổ cực của cô với giáo viên, đến tôi cũng thấy cô đáng thương, nhưng lúc cô đang khóc lóc để có học phí, tôi đã phải làm chạy bàn ở nhà hàng!"
"Tốt nghiệp xong cô tính kế lên giường cùng anh Trình đây, tìm chỗ dựa cho mình, ở lại Bắc Kinh."
"Còn tôi phải kiếm tiền đi thuê phòng ở!"
"Anh ta từ bỏ cô, cô đòi sống đòi chết, cảm thấy cả thế giới đối với cô không công bằng. Ra thế, có phải không muốn bản thân phải nghèo túng rời đi?"
"Tôi cùng Trình Đoạn Dịch đã chia tay, ngày ngày trôi qua tôi phải tự nhủ bản thân mình không được đau buồn!"
Lại vỗ vỗ mặt ả ta,
"Tỉnh tỉnh lại đi, đừng hòng dựa vào đàn ông rồi mộng tưởng hão huyền, xã hội cũ đã trôi qua rồi, thời thế cũng đã thay đổi rồi!"
"Đã thế này rồi mà cô vẫn còn nghĩ có thể dựa vào đàn ông, xin lỗi, cô không xứng!"
Cô đứng lên, rút một tờ khăn giấy lau tay,
"Gặp người như vậy, tôi cũng cảm thấy dọa người!"
"Tôi con mẹ nó khinh thường cô muôn đời!"
Rồi sau đó đối với mọi người cười nói,
"Thực xin lỗi, để mọi người chê cười rồi, quấy rầy họp lớp, tôi xin lỗi! Hôm nay mọi người cứ ăn uống, tôi không quấy rầy nữa!"
"Dư Vũ, đi!"
"Được được, đi..."
Dư Vũ vẫn còn đang ngây người, vừa thấy cô đi ra ngoài, chạy nhanh đuổi theo.
"Thư Thư!"
Trình Đoạn Dịch đuổi theo, Liễu Nhứ Ngôn còn đang ngồi ở trên đất.
"Vi Vi, chúng ta..."
Mã Yến cũng một mặt mờ mịt nhức đầu, rồi sau đó vỗ đùi,
"Ăn cơm đi! Ăn cơm đi! Đều ăn cơm đi, dù sao cũng có người mời!"
Rồi sau đó ngồi xuống xoa bóp đầu, nói,
"Tôi thấy mình say quá rồi!"
Mọi người:
"..."
"Thư Thư!" Thời điểm Trình Đoạn Dịch chạy tới, bọn họ đã chuẩn bị lên xe.
"Thư Thư, em không thể nghe anh giải thích sao? Anh cùng Liễu..."
"Trình Đoạn Dịch! Anh còn không rõ sao? Căn bản không phải vì các người dây dưa với nhau như thế nào! Mà là các người đã ngủ cùng nhau rồi, chúng ta sau này không thể có cơ hội nữa!"
"Về sau đường anh anh đi, đường tôi tôi đi!"
"Duyên của chúng ta chỉ kéo dài đến đây thôi!"
Cô mở cửa xe, "
Không hẹn gặp lại!"
Thấy Dư Vũ còn đang ngây ngốc đứng nơi đó, cô rống lên một câu,
"Tử Ngư! Anh còn không lên xe?!"
Dư Vũ cuống quít mở cửa xe, cài xong dây an toàn, Thư Trữ lái xe đi.
Trình Đoạn Dịch đứng ở phía sau nhìn xe rời đi, Thư Thư, em có thể quên, nhưng anh thì đâu thể?
...
Cắt đứt triệt để cùng Trình Đoạn Dịch xong, trong lòng Thư Trữ cũng có vài phần khổ sở, tình cảm nhiều năm như vậy, cũng không phải giả, làm sao có thể không đau lòng!
Cảm xúc sa sút, chỉ thấy Dư Vũ bên cạnh ngây ngốc nhìn cô.
"Này! Tử Ngư, anh nhìn tôi làm gì?!"
Dư Vũ lắc đầu,
"Rất ngầu!"
Thư Trữ:
"..."
"Không thể tưởng tượng được Thư Trữ cô lại là người như vậy!"
"Tôi sẽ coi câu nói này của anh là một lời khen!"
"Chủ nghĩa độc thân hoàn mỹ!"
"Thật khí phách!"
Thư Trữ giật giật, Tử Ngư này khen cô nên cô có chút không được tự nhiên, đang muốn khiêm tốn vài câu, liền nghe anh nói,
"Chỉ sợ cả đời này sợ cô không gả được cho ai!"
"Dư Vũ!!!"
"Thư Gia, tôi và cô đều là đàn ông mà!"
"Ai ui, đau! Nhẹ chút nhẹ chút thôi, nhìn đường đi!"
...
Họp lớp xong, Thư Trữ cùng tên trên lầu kia quan hệ rõ ràng gần hơn một chút, hai người còn có thể cùng ăn cơm.
Mà cũng đúng, bạn không đoán sai đâu, đây là cô trả thù lao!
Thư Trữ thực chưa thấy qua có người ăn bám như vậy. Khi hỏi nguyên nhân thì anh nói,
"Tuy rằng không biết cô nghĩ sao, nhưng tôi biết, chắc chắn cô rất nhiều tiền, lầu trên lầu dưới với nhau, giúp đỡ nhau là điều đương nhiên! Tôi còn có thể giúp cô tiêu tiền mà."
Rồi sau đó ngẩng đầu nhìn trời, một mặt u buồn,
"Tôi biết, một người nhiều tiền cũng chả ai giúp đỡ, cũng là chuyện thống khổ nhất! Tôi hiểu mà!"
**
"Đại Ngư, nhanh chút nhanh chút đi!"
"Đến rồi đây, mặc như vậy có được không?
Người đại diện gật gật đầu,
"Được, Đại Ngư, lần này tuy chương trình mời đến với giá thành ít, nhưng đối với cậu là nhiều rồi! Nhớ kỹ, cậu là một người đàn ông trầm ấm!"
Dư Vũ gật đầu, người đại diện lo lắng, còn nói lại một lần,
"Thật sự nhớ kĩ đó, cậu, là người đàn ông trầm ấm! Không được cáu giận!"
"Biết rồi, anh đã nói... À, được, đã biết!" Thấy người đại diện trừng anh, lập tức sửa.
Hai người vừa đi xuống lầu, gặp Thư Trữ xách hoa quả lên lầu.
Mắt người đại diện thì nhìn thẳng, Dư Vũ đen mặt ho khan một tiếng.
"Tử Ngư, anh mặc kinh dị như vậy, muốn đi chỗ nào đấy?"
"Chả liên quan chó gì tới cô!"
Dư Vũ trừng mắt, cái gì mà kinh dị, đây là mốt thời trang đang hot hiện nay hiểu không!
Tròng mắt Thư Trữ chuyển động, hoàn mỹ mà xem thường.
"Đây là mốt đang hot hiện nay, Phá Thư, cô biết cái gì là hot trend chứ?!"
Thư Trữ lẩy bẩy nổi da gà,
"Ra là vậy, nếu hot trend giống như anh thì tôi không muốn biết, cảm ơn!"
"Thư Trữ! Cô..."
"Đại Ngư! Người đàn ông ấm áp!" Người đại diện ho khan một tiếng.
Dư Vũ thở ra một hơi, được, ấm áp, tôi không tức giận!
Hai người xuống lầu, Thư Trữ run lẩy bẩy nổi da gà, người đàn ông ấm áp? excuse me?
Bình luận facebook