• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Lấy anh rồi đợi anh yêu em (1 Viewer)

  • Chương 28

Chia tay

Tuy Tề Phàm đối xử với anh rất lãnh đạm nhưng hai ngày qua Lạc Kì vẫn kiên trì đến bệnh viện chăm sóc cô.

Bà Lạc cẩn thận quan tâm cô, cũng bởi vì có bà ở đây Tề Phàm mới không nói linh tinh với Lạc Kì.

“Phàm Phàm, con nếm thử cái này đi, mẹ bảo dì làm riêng cho con đấy, rất bổ , hương vị cũng ngon”

Thừa dịp bà Lạc ra ngoài, Lạc Kì rốt cục cũng có cơ hội đi vào.

Tình cảnh này, làm cho Tề Phàm nhớ tới lúc vừa sinh Thiên Ân, hai người ở New York đáy mắt nhất thời ẩm ướt.

“Em tự làm được rồi.”

Xa cách cầm lấy bát, Tề Phàm không nhìn anh, cúi đầu cẩn thận ăn từng ngụm một.

Ngày mai cô sẽ xuất viện , thừa dịp bà Lạc không ở đây, cô muốn nói rõ ràng với anh.

“Lạc Kì.”

“Chuyện gì?”

Hai ngày, đây lần đầu tiên cô chủ động gọi anh, anh nhất thời ngạc nhiên.

“Ngày mai là em có thể xuất viện, tìm ngày nào đó, chúng ta bắt tay làm thủ tục ly hôn. Em hỏi thăm rồi, không nhất định phải sang Mĩ, làm trong nước cũng được”

“Em tin là, cho dù ở trong nước, anh còn có thể che giấu được hôn nhân của chúng ta, thì ly hôn cũng không phải không giấu được. Như vậy, chúng ta coi như cuộc hôn nhân buồn cười này chưa từng có là được.”

“Phàm Phàm……”

“Em cũng không cần cái gì cả, nên không phải đề cập đến phân chia tài sản, em sẽ mau chóng chuyển đồ đạc của em đi.”

“Thiên Ân còn nhỏ, em không muốn chuyện của chúng ta ảnh hưởng đến nó, em tin là ba mẹ sẽ cho nó giáo dục tốt nhất, nên em sẽ không tranh quyền nuôi nấng, dù sao nó có ở đâu đi nữa thì em vẫn sẽ yêu nó.”

“Nhưng mà, nếu, sau này anh tái hôn, đối phương không thể tiếp nhận Thiên Ân, em sẽ lập tức đón nó về.”

“Phàm Phàm, em không cần như vậy……”

Anh sai rồi, anh là đồ trứng thối, nhưng anh không muốn ly hôn với cô!

Buông bát, nắm tay anh đặt lên ngực mình, Tề Phàm dùng ngữ khí giống như đau thương lúc trước, cùng một biểu tình, từng chữ một nói một cách quyết liệt với anh.

“Lạc Kì, anh có nghe được giọng nói từ nơi này không? Em đã quyết định rồi.”

Bà Lạc lúc này mới từ bên ngoài đi vào, Tề Phàm buông anh ra, hai người nhất thời không nói gì.

======

Trác Thất và Khởi Linh cùng đến bệnh viện, thấy Tề Phàm tiều tụy, nước mắt hai người rơi không ngừng.

“Hai người bị sao vậy, ai không biết lại cho là tớ mắc bệnh nan y!”

Tề Phàm biết họ đau lòng vì cô, nhịn không khóc, nhưng trong lòng cô cảm thấy ấm áp .

“Phi phi phi, ăn gở nói gở! Sao lại nói thế chứ! Ngày nào cậu cũng vậy sẽ không ít người lo đâu! Từ lúc cậu kết hôn cùng Lạc Kì, đã không một ngày yên tĩnh rồi!”

La Khởi Linh hận không thể vả miệng cô một phát, biết ngay cô chả phun ra lời gì hay mà.

“Ha ha, cậu nói ăn gở nói gở gì chứ!”

“Ngày mai là có thể xuất viện sao? Có nên ở lại quan sát thêm vài ngày không, sắc mặt cậu kém như vậy.”

“Không có việc gì, tớ không muốn ở lâu ở đây đâu,dì Nguyệt Lan cũng nói có thể về nhà từ từ bồi bổ mà.”

“Tóm lại cậu không được miễn cưỡng bản thân mới tốt.”

Trác Thất lo lắng dặn dò.

Tuy Tề Phàm cười vô tâm vô phế, nhưng Trác Thất biết khổ sở trong lòng cô.

Đây chính là cá tính của cô, dù có chuyện gì, đều tự cô gánh vác. Ở lại bệnh viện, cô chỉ sợ mỗi ngày trôi qua cô ấy lại nhớ đến sinh mệnh nhỏ bé kia.

“Được rồi, Thất nhi, yên tâm đi, cậu lắm miệng chả khác gì mẹ tớ.”

“Tôi lắm miệng cũng chỉ muốn cô tốt thôi! Còn nữa, cậu với Lạc Kỳ thật sự muốn chia tay?”

Tề Phàm nghe xong lời cô, rũ mắt xuống, nước mắt lại kề cận với băng gạc nơi bàn tay.

“Ừ, nên chia tay thôi, thừa dịp bây giờ còn dễ chia, không nên để tới khi khó rời, thế Thiên Ân phải làm sao bây giờ?”

“Phàm Phàm……”

Khởi Linh cùng Trác Thất nhìn nhau không nói gì, thở dài.

“Hai cậu sao thế này chứ, trước kia tớ muốn kết hôn với anh ta, tất cả đều một trăm hai mươi lần không đồng ý, giờ muốn ly hôn, hai người lại vẻ mặt không ủng hộ, hai người như vậy, tớ rất khó xử đó nghen!”

“Hai chúng tôi cũng khó xử mà, lúc trước cậu kết hôn với anh ta, chúng tôi sợ cậu bị thương tổn; Hiện tại cậu muốn ly hôn với anh ta, bọn tôi vẫn sợ cậu bị thương tổn, thật không biết kiếp trước cậu thiếu anh ta cái gì, kiếp này phải đau lòng vì anh ta vậy!”

La Khởi Linh đỏ hồng mắt, cho canh gà vào bát, đưa cho Tề Phàm.

“Ly hôn cũng không phải không tốt a, trời cũng không phụ lòng người đâu, chắc tớ cũng không phải bi thương suốt.”

“Ly hôn, anh ấy có thể cùng người anh âu yếm một chỗ, tớ cũng có cơ hội tìm được người yêu tớ. Chỉ cần tớ buông tay thì hai người còn có thể hạnh phúc, tớ tội gì phải liều mình dây dưa.”

“Giờ tớ chỉ cảm thấy, tớ có lỗi với Thiên Ân, nó mới là người phải chịu thương tổn lớn nhất của cái hôn nhân giả này. Tớ có lỗi với nó lắm, không biết lấy mặt gì để gặp nó đây.”

Trác Thất luôn không nói nhiều lắm, nhưng khó chịu trong lòng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể ở trong lòng mặc niệm:“Phàm Phàm, cậu nhất định phải hạnh phúc đấy!”

======

Một tuần sau, dưới sự đốc thúc của Tề Phàm, thủ tục ly hôn kết thúc, cô và Lạc Kì lại khôi phục tình trạng độc thân.

Tề Phàm trở lại Lạc gia thu thập đồ đạc, đúng lúc Lạc Kì ở nhà.

Tề Phàm đưa ra hiệp nghị lúc trước, mỉm cười nhìn quy tắc chi tiết trên đó, cô viết phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, làm theo tam tòng tứ đức, lại nhớ tới cái nhíu mày xấu xa của Lạc Kì.

Tất cả, giống như mới là ngày hôm qua.

Cô xé nát tờ giấy hiệp nghị đó từ đầu tới cuối Lạc Kì cũng không có một câu.

Tề Phàm ra khỏi phòng anh, nhìn đôi mắt bà Lạc đã khóc tới hồng, cắn môi muốn cười lại cười không nổi.

“Dì à……”

“Phàm Phàm, con đây là ở dùng đao đâm vào tâm mẹ à! Mẹ biết, con có điều khó nói với Lạc Kì, mẹ không làm khó dễ con. Con chia tay với Lạc Kì, con vẫn là con gái ngoan của mẹ, con vẫn cứ gọi ta một tiếng mẹ đi, nha!”

“Mẹ……” Tề Phàm bổ nhào vào lòng bà Lạc, cô biết, hai vị Lạc gia thật tâm đối tốt với cô, rời khỏi Lạc gia, cô cũng thập phần luyến tiếc bọn họ.

“Như vậy mới ngoan.”

Đau lòng vỗ về mặt cô, Tề Phàm cùng Lạc Kì, rốt cuộc vẫn là thiếu một chút duyên phận.

Bà Lạc trong lòng cảm thấy thua thiệt cho Tề Phàm, nếu không phải bà một lòng thúc đẩy bọn họ, Tề Phàm, cũng sẽ không bị thương tổn như vậy.

“Mẹ, con đi rồi, mẹ cùng ba, phải chú ý đến thân thể. Còn nữa, Thiên Ân, phiền ba mẹ chiếu cố cho nó.”

“Thiên Ân con cứ yên tâm, nó là tôn tử của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc nó tốt. Con đấy, một người bên ngoài, phải chăm sóc mình cho tốt. Con phải thường xuyên trở về đấy, gặp Thiên Ân, mẹ chuẩn bị đồ ăn ngon cho con.”

“Cám ơn mẹ.”

“Nha đầu ngốc, đã là mẹ, phải nói cảm ơn gì chứ.”

Tề Phàm quay đầu lại nhìn Lạc Kì một cái, cuối cùng anh vẫn là không nói gì.

Vừa ra khỏi Lạc gia, anh lại lao tới đuổi theo cô.

“Anh đưa em về!”

Không cự tuyệt, cô lên xe anh.

“Phàm Phàm, anh còn tài cán làm chút gì cho em không?”

Lạc Kì một đường không tiếng động, đến khi cô ở dưới lầu, mới rốt cục nhẫn không được nói ra.

“Hợp đồng của em với Gia Thượng còn nửa năm, anh cho nghỉ nửa năm đã, em muốn mang Thiên Ân đi gặp ba mẹ em.”

“Nghỉ thì có thể, nhưng không thể lâu như vậy, hai tháng đi.” Anh không thể lâu như vậy mà không nhìn thấy cô!

“Cám ơn.”

“Phàm Phàm……”

“Anh vẫn nên gọi em là Tề Phàm đi, em cũng tạo thành thói quen luôn.”

Chưa nói gặp lại, cô đã xuống xe, Lạc Kì ngồi trên xe, đeo kính mát trơ mắt nhìn cô, từng bước một ra khỏi thế giới của mình. Trong gọng kính, một mảnh ướt át.

Một người phấn khích

Đại Tả nhìn thấy Lạc Kì, có chút không tin.

“Lâu rồi anh không tới, bề bộn nhiều việc?”

“Ờ. Mở nó ra, tôi mời anh.”

Lạc Kì lấy rượu đặt lên bàn, lấy thuốc ra.

“Oa! Tình cảnh gì đây, anh lại đem rượu bảo bối của anh ra mời tôi uống? Nhìn dáng vẻ của anh thì hình như không giống có chuyện đáng chúc mừng.”

Bộ dáng của anh, hẳn là có thể gọi là thất hồn lạc phách, anh ta không nghĩ tới, đời này của anh ta lại có thể nhìn thấy Lạc Kì có biểu tình như vậy.

Mà trước mặt anh hiện giờ, là quà lúc Lạc Kì 18 tuổi, ông nội Lạc Kì tặng, cùng năm với Lạc Kì ra đời. Anh yêu rượu, càng ham rượu, rượu này anh giữ cũng không phải là một năm hai năm , Lạc Kì lại luyến tiếc lấy ra uống.

“Là chuyện chả đáng chúc mừng gì, không nói, là tôi ly hôn, cái này có tính không?”

Nói là chúc mừng, nhưng kiểu của anh, tuyệt không phải vui vẻ.

“Tôi đây thực chúc mừng anh! Cái bà tên Tề Phàm kia rốt cục cũng nghĩ thông, quyết định thả người. Cũng coi như mở đường cho tình yêu với Tương Hân, người xưa nói không sai, người hữu tình vẫn sẽ về với nhau!”

Không có nâng cốc, anh ta ra lấy cho anh một ly khác.

“Ha ha, là đáng chúc mừng! Người như cô ấy, thông minh như vậy, làm sao có thể yêu tôi. Nên chúc mừng cô ấy, rốt cục cũng nghĩ thông.”

Cười khổ uống hết chén rượu, Đại Tả rót tiếp cho anh,lại bị anh chặn lại.

“Hôm nay, tôi không muốn uống rượu.”

Say, sẽ nhớ Tề Phàm, nhớ đến thân thể cô đau, giờ anh nhớ cô, ngay cả tâm cũng đau đớn co rút theo.

Đại Tả thở dài, nâng cốc đưa trước mặt anh.

“Rượu này, anh giữ lại đi. Quân tử không đoạt đồ người ta thích, rượu này, tôi không thể uống, càng không thể muốn.”

“Lấy đi, không phải một chai rượu thôi sao, nhà tôi còn nhiều lắm. Tôi cho anh thì anh cầm đi, đừng giống như tôi, mất đi rồi mới hối hận.”

Dáng vẻ này của anh, Đại Tả cảm thấy, có một số việc, người ngoài nhìn vào cũng hiểu, Lạc Kì này đang rất đau khổ.

“Lạc Kì, anh còn yêu Tương Hân không?”

Lạc Kì ngẩn ra, trầm mặc sau một lúc lâu, khó hiểu nhìn anh ta một cái.

“Yêu, đương nhiên yêu, người khác không biết, anh còn không biết sao!”

Nhiều năm nay, anh đối với cảm tình của Tương Hân, anh ta cũng cảm nhận được, anh ta hỏi như vậy, là ý gì?

“Vậy sao anh lại còn do dự?”

“Tôi chỉ là không nghĩ tới anh lại đột nhiên hỏi tôi vấn đề này, do dự là bình thường.”

“Nhưng trước đây anh trả lời tôi không một chút do dự.”

“Tôi ……”

Lạc Kì nhất thời tìm không thấy nguyên nhân, có thể giải thích hợp lý hành động của mình vừa rồi.

Đại Tả đi tiếp khách khác, lời anh nói là muốn Lạc Kì tự mình hiểu rõ.

“Lạc Kì!”

Lạc Kì quay đầu lại, nhìn thấy Tương Hân đã lâu không gặp, lại nhìn Đại Tả nhìn mình nhún vai, anh biết, nhất định là anh ta nói cho cô.

“Khéo như vậy?”

“Không khéo, em tới tìm anh. Bạn của anh đã tiết lộ cho em, sợ là chỉ có Đại Tả nhỉ.”

Tề Phàm đi rồi, thế mà Lạc Kì lại không chịu lộ diện, cô biết, bạn bè của Lạc Kì ở Gia Thượng không thích mình, bọn họ vui khi thấy anh cùng Tề Phàm cùng một chỗ. Cho nên, cô cầu xin Đại Tả, nếu Lạc Kì thấy anh đến thì nói với cô.

“Tìm tôi có việc?”

“Nếu em không tìm anh, có phải là cả đời này anh sẽ không tìm em nữa không?”

“Không phải, chỉ là dạo này nhiều việc, em không phải nghĩ loạn.”

Trong quầy bar, Đại Tả vừa làm lòng anh bối rồi, giờ nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy vốn là suy nghĩ lo lắng giờ lại khó tuân theo.

Tương Hân tiến lên từng bước, ôm lấy anh từ phía sau, như là sợ anh sẽ rời đi mất.

“Lạc Kì, anh làm sao vậy? Em biết, anh chia tay với Tề Phàm, trong lòng anh phải chịu khổ sở. Em cũng không muốn bức anh, em cũng không muốn phải lập tức ở cùng anh. Nhưng em xin anh, đừng né tránh em được không!”

“Hân, tôi thật sự không né tránh em, tôi ly hôn với Tề Phàm, nhưng chúng tôi sẽ không chia tay, chúng tôi còn có Thiên Ân.” Còn nữa, đó là chưa tính còn một còn cục cưng còn chưa rõ là trai hay gái.

“Lạc Kì, anh nói cho em biết, anh còn yêu em không?”

Tương Hân được ăn cả ngã về không, cô chỉ có một mục đích, cô muốn Lạc Kì!

Lạc Kì bỏ tay cô ra, xoay người, nhìn Tương Hân, vẻ mặt thật sự nghiêm túc.

“Hân, tôi ……”

“Không cần nói! Không cần nói gì cả!”

Lạc Kì vừa định mở miệng, Tương Hân lại che lỗ tai ngăn anh nói tiếp.

“Tương Hân, em biết không, tôi thường nghĩ, nếu lúc ấy tôi tích cực một chút tranh thủ với em, tôi và Đinh Cừ, em sẽ chọn ai. Đáp án của tôi, là Đinh Cừ, tôi nghĩ, của em cũng vậy. Tôi cũng nghĩ, nếu lúc ấy em lựa chọn tôi, có phải tôi sẽ không kết hôn với Tề Phàm không, có phải như vậy cô ấy sẽ không bị tôi thương tổn không.”

“Nhưng, tất cả chỉ đều là nếu nó chưa từng có. Tề Phàm đã từng nói với tôi, nếu, là một từ đặc biệt làm con người ta khổ sở, con người chỉ có thể hối hận sau này hoặc là chịu kết quả đau khổ, mới có thể nghĩ đến từ này.”

“Trước kia tôi không hiểu, mà khi cô nói, Lạc Kì, nếu em không yêu anh người chả tốt đẹp gì, tôi mới hình như đã hiểu chút ít.”

“Lạc Kì, đừng đau lòng như vậy, nhìn anh như vậy, em rất khổ sở.”

Tay Tương Hân muốn ôm lấy mặt anh, anh lại quay đầu.

“Em ngồi lại đi, tôi đi trước, muốn một mình yên tĩnh một lát.”

Tay giơ lên, giữa không trung do dự nửa ngày, cuối cùng, chỉ vỗ vỗ vai cô.

Anh đi rồi, Đại Tả đến bên Tương Hân, đưa cho cô một ly đồ uống.

“Không có rượu sao?”

Tương Hân nhếch môi, giọng não nề hỏi anh.

“Rượu là độc dược, nếu đã không uống được thì đừng nên uống.”

Đại Tả cười cười, Tương Hân thông minh, nghe hiểu được lời anh nói.

“Nhưng, làm sao bây giờ, em đã nghiện nó rồi, bỏ không được.”

Tương Hân hai mắt thẳng tắp nhìn hướng Lạc Kì đi, thẳng đến khi nơi đó không còn bóng người, cũng không chịu thu hồi tầm mắt.

======

Lái xe Phàm gia, lấy chìa khóa mở cửa đi vào, Tề Phàm đi rồi, dù thế nào anh vẫn về ở chỗ cô.

Tuy anh không có chìa khóa, còn cô Tề Phàm nói, sau khi trở về, cô sẽ đổi khóa .

Giờ cô thậm chí không muốn dính dáng một chút gì với anh.

Mở laptop, theo thói quen gõ ngày sinh nhật anh vào, anh ấn nút cuối cùng chờ một chút.

Bị lỗi, cô đã đổi mật mã, cắn môi một chữ một nghĩ, lại một lần nữa gõ sinh nhật Thiên Ân vào, tiến vào không gian tư mật của cô.

Cô vẫn có thói quen chụp ảnh cùng Trác Thất và Khởi Linh.

Cô cũng giữ ảnh bọn họ cùng nhau, nhưng sau ly hôn, đều bị cô bỏ hết.

Mấy ngày cô về Australia, chuyện mỗi ngày anh làm, chính là xem ảnh chụp mới của cô, xem cô mỗi ngày đang làm gì.

Anh rất muốn cô, rất nhớ Thiên Ân.

Hôm nay hẳn là trên đường phố và nhà hàng, trên bàn đã chiến đấu sạch sẽ, ba mẹ Tề Phàm ôm Thiên Ân ba người cười khoa trương lại rất vui vẻ.

Kìa, Thiên Ân cầm thìa chỉ vào đối diện.

Đối diện gương, chiếu ra là người đang giúp bọn họ chụp ảnh, Tề Phàm cũng đang cười vui vẻ như vậy.

Cô cắt tóc ngắn, so với lúc mang thai Thiên Ân, có vẻ tinh thần thoải mái hơn.

Anh nói anh thích cô để tóc dài, nên sau khi sinh Thiên Ân cô vẫn để tóc dài, mà vốn nó đã dài tới thắt lưng.

Nhưng, về Australia, cô lại cắt.

Anh biết, cô muốn cắt bỏ luôn liên hệ với anh, cắt đứt luôn nhưng kỉ niệm về anh.

Hàn Phi cùng cái tên kì cục xinh đẹp kia cũng đi Australia, bọn họ hẳn là lo lắng cho cô, nên đi cùng cô. Dù sao cô nghỉ ngơi, bọn họ cũng không cần làm việc.

Hóa ra hai người kia là một đôi, anh đã nghĩ, vì sao đang êm đang đẹp Tề Phàm lại nói muốn nhà tạo hình, cô luôn hy vọng mọi người bên mình được như ý, nhưng lại rất ít khi nghĩ cho mình.

Sau còn có mấy tấm ở bờ biển, cô mặc váy dài ôm lấy ngực, chân trần ôm Thiên Ân đi trên bờ cát, Thiên Ân hình như cũng chẳng mặc gì, tay nhỏ bé khăng khăng che chắn bộ phận trọng yếu, mặt vùi vào lòng Tề Phàm thẹn thùng.

Ở bên cô, ngồi hay đi, đám đàn ông phương tây chăm chú nhìn cô làm anh rất không thoải mái!

Anh không thể không thừa nhận, rời khỏi anh, cô rất tốt, rất vui vẻ, như thật sự đã bỏ thói quen không có anh trong cuộc sống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Này! Ai Thèm Lấy Anh
Thế giới tươi đẹp ôm trọn lấy Anh
LẤY GÌ CHỮA KHỎI CHO ANH
  • 4.00 star(s)
  • Hôn Nha Vãng Đông
Chương 43...
Lấy sắc quyến rũ anh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom