• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Lấy nhà tài phiệt siêu giàu (3 Viewers)

  • Chap-110

CHƯƠNG 110: ĐỔI THÀNH CÔ CHỦ ĐỘNG




CHƯƠNG 110: ĐỔI THÀNH CÔ CHỦ ĐỘNG

Mai Thùy Hân nhíu mày: “Trịnh Thiên Ngọc, anh sờ tới sờ lui như vậy tôi không có cách nào tập trung đọc sách được!”

Khóe miệng Trịnh Thiên Ngọc cong lên thành một nụ cười không đứng đắn: “Mai Thùy Hân, cô chỉ có chút định lực thế thôi hả?”

Miệng hắn kề sát vào tai Mai Thùy Hân, giọng nói mang theo hơi nóng phả lên cổ cô: “Hay là nói, sức quyến rũ của tôi quá lớn, cô vừa nhìn thấy tôi đã không thể khống chế rồi?”

“Phì! Ai không thể khống chế chứ! Người không thể khống chế là anh thì có! Đừng sờ mó lung tung nữa được không! Tôi đang xem đến đoạn quan trọng đấy!”

Trịnh Thiên Ngọc bị lạnh nhạt không vui trừng Mai Thùy Hân: “Cuối cùng cuốn sách này có gì hay mà khiến cô say mê đến thế chứ? Cô đọc cho tôi nghe xem!”

Mai Thùy Hưng chịu đựng ma trảo của Trịnh Thiên Ngọc, cố gắng tập trung sự chú ý lên trên sách: “Cửa bị đẩy mạnh ra, chấn động khiến trong phòng mịt mù tro bụi. Căn phòng này được trang trí như phòng tân hôn, giống như khắp nơi đều bao phủ bầu không khí u ám thê lương như trong hầm mộ…”

Giọng nói của Mai Thùy Hân mềm mại động lòng người, trong trẻo mà gợi cảm, nghe rất thoải mái.

Trịnh Thiên Ngọc ôm eo Mai Thùy Hân, mặt áp sát trên đầu cô, tỉ mỉ ngửi mùi thơm truyền đến từ nơi sâu trong tóc cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm: “Đọc tiếp đi…”

Mai Thùy Hân vươn một tay đè lại bàn tay tôi không chịu yên của hắn, tiếp tục đọc: “Bức rèm màu hoa hồng đã phai sắc, đèn lồng màu hoa hồng, bàn trang điểm, một hàng đồ dùng rửa mặt nam tinh tế bằng thủy tinh và bạc trắng, nhưng bạc trắng đã không còn sáng bóng nữa… Này…”

Bàn tay to của Trịnh Thiên Ngọc xấu xa bóp một cái, Mai Thùy Hân giật mình suýt nhảy dựng lên.

“Sao không đọc nữa?” Trịnh Thiên Ngọc cười xấu xa hỏi.

“Anh…” Mai Thùy Hân chán nản.

Hắn còn có mặt mũi hỏi vì sao cô không đọc nữa á? Người nên chất vấn là cô mới đúng đó!

Mai Thùy Hân hung hăng trừng hắn: “Tay của anh có thể đừng sờ mó lung tung khắp nơi không!”

“Sờ mó lung tung?” Trịnh Thiên Ngọc vùi mặt vào gáy cô, đôi môi nóng bỏng hôn lên cổ cô.

“Dừng lại!” Mai Thùy Hân ném sách đi, kéo mạnh tay hắn ra ngoài, nhíu chặt mày, tức giận nói: “Trịnh Thiên Ngọc, anh đã bị gãy xương rồi, nhịn vài ngày thì chết sao!”

Ngoài những chuyện này, có lẽ trong đầu hắn chẳng còn thứ gì khác nhỉ!

Tay bị Mai Thùy Hân đẩy ra, Trịnh Thiên Ngọc bất mãn trừng cô: “Mai Thùy Hân, tôi sờ cô là nể mặt cô! Rất nhiều phụ nữ muốn tôi sợ tôi cũng lười đấy!”



Mai Thùy Hân tức đến bật cười, Trịnh Thiên Ngọc thật xem trọng mình! Còn tưởng rằng tất cả phụ nữ trên đời đều muốn bò lên giường của hắn nữa chứ!

“Nếu nhiều phụ nữ muốn được anh sờ như thế, vậy anh đi sờ bọn họ là được rồi! Quấn quýt lấy tôi làm gì?”

Người phụ nữ không biết tốt xấu này! Đôi mày rậm của Trịnh Thiên Ngọc nguy hiểm cau lại. Cánh tay đang ôm Mai Thùy Hân siết chặt lại, Mai Thùy Hân giãy dụa muốn thoát ra: “Ui…” Một tiếng kêu nhỏ vì đau đớn vang lên, miệng vết thương của Trịnh Thiên Ngọc hơi căng ra, đau đớn khiến hắn kêu lên một tiếng.

Thấy dáng vẻ đau đớn của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân có hơi không đành lòng.

Cô thở dài khuyên hắn: “Anh không thể chịu đựng một chút sao? Đợi vết thương của anh lành rồi…”

Lời vừa nói một nửa đã cảm thấy không ổn, cố có chút ảo não cắn môi.

Trịnh Thiên Ngọc lập tức bắt lấy chỗ hở trong lời cô: “Vết thương lành rồi thì thế nào? Có phải vết thương lành rồi có thể thỏa mãn tôi mỗi ngày không?”

Mai Thùy Hân khó thở, trừng mắt liếc hắn: “Anh có biết xấu hổ không? Sao cả ngày anh đều nghĩ đến việc này vậy? Anh không thể kìm chế một chút ư?”

Kìm chế? Thật sự là nói nhảm mà! Nếu có thể kìm chế hắn sẽ không quan tâm đến vết thương sao?

Khó khăn lắm mới làm lành với Mai Thùy Hân, đã mấy ngày rồi, cảm giác mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô, ôm cô hôn cô sờ cô nhưng không ăn được đó, thật sự quá gian nan!

Trịnh Thiên Ngọc thất bại nằm ngửa trên giường, sắc mặt rất khó coi. Hắn thật sự sắp kìm nén đến hỏng mất rồi, không thể nhìn thấy Mai Thùy Hân một khoảng thời gian thì thôi đi, bây giờ gặp mặt mỗi ngày lại không thể chạm vào cô, thật sự là tra tấn người khác mà!

Thấy sắc mặt Trịnh Thiên Ngọc khó coi, Mai Thùy Vân cũng có chút lo lắng, vội vàng hỏi: “Sao thế? Có phải miệng vết thương đau không? Tôi gọi bác sĩ đến giúp anh được không?”

Kêu bác sĩ? Bệnh này của hắn bác sĩ không chữa được!

Trịnh Thiên Ngọc lắc đầu: “Mai Thùy Hân, hôn tôi!”

Mai Thùy Hân lập tức ngơ ngác, đây là lại diễn tuồng gì thế?

Cô đang đọc sách ngon lành, sao phải đến hôn hắn?

“Mai Thùy Hân!” Trịnh Thiên Ngọc nhăn mày trừng Mai Thùy Hân, quát lên với cô.

Mai Thùy Hân sợ hắn tức giận hoạt động mạnh lại đụng phải miệng vết thương đành phải cúi người qua loa hôn lên mặt hắn một cái.

“Cái này không tính! Phải là nụ hôn nồng nhiệt đúng với tiêu chuẩn ấy.” Trịnh Thiên Ngọc được voi đòi tiên.

Tên đàn ông thối, thật là muốn gây chuyện mà.

Mai Thùy Hân cau mày, nghiêm túc nói với Trịnh Thiên Ngọc: “Trịnh Thiên Ngọc, anh đói khát thế à?”

Vì sao ở cùng với cô, trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ này thế?

Hắn thật sự yêu cô sao? Hay là chỉ yêu cơ thể của cô? Chỉ là vì trong vô số bạn giường kia của hắn, cơ thể của cô đúng lúc hợp với hắn nhất sao?

Mai Thùy Hân thật sự mơ hồ, bị Trịnh Thiên Ngọc làm cho hồ đồ rồi.

“Chẳng lẽ cô không đói khát à?” Trịnh Thiên Ngọc đúng lý hợp tình nói, nói đến thản nhiên như vậy, giống như thiên hạ không có ai không đói khát vậy.

“Đương nhiên là không!” Mai Thùy Hân nói chắc như đinh đóng cột, định kéo xa khoảng cách của cô và hắn.

“Trịnh Thiên Ngọc, tôi đi lấy chút đồ ăn cho anh ha…” Mai Thùy Hân muốn trốn khỏi Trịnh Thiên Ngọc xuống giường, đó là một chỗ rắc rối, ở lâu chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

“Tôi không muốn ăn gì cả, chỉ muốn ăn cô thôi!” Trịnh Thiên Ngọc khàn khàn cất lời, hơi nóng phả lên cổ cô.

Trịnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm mặt cô nói ra từng chữ.

Tiếp tục như vậy, chắc chắn không trốn được…

Chuông cảnh báo reo vang trong đầu Mai Thùy Hân, cô vội vàng bắt lấy cánh tay đang sờ mó lung tung của hắn, Trịnh Thiên Ngọc lại ném tay cô ra.

Mai Thùy Hân khuyên nhủ: “Đừng ầm ĩ, anh nhanh nằm xuống nghỉ ngơi đi, lát nữa miệng vết thương lại đau bây giờ.”

Cô đang quan tâm hắn à? Trịnh Thiên Ngọc nở nụ cười, hôn lên mặt cô một cái, áp sát vào tai cô khe khẽ nói: “Nếu sợ tôi đụng tới miệng vết thương, không bằng cô chủ động đi?”

Cũng tốt, hắn chưa từng hưởng thụ cảm giác được cô chủ động đâu. Hắn không ghét được cô hầu hạ.

Trịnh Thiên Ngọc dứt khoát nằm trên giường, bàn tay to còn kéo tay cô, vẻ mặt thích thú như chuẩn bị hưởng thụ bữa tiệc lớn: “Mai Thùy Hân, tới đây hôn tôi, cho tôi xem thử cô có tiến bộ không.”



“Tiến bộ cái đầu anh á!” Mai Thùy Hân thầm nguyền rủa trong lòng.

Nhưng không dám nói không, sợ lại bị hắn liên tục làm phiền.

Đành phải khom eo, hôn nhẹ lên môi hắn.

Trịnh Thiên Ngọc bất mãn trừng cô, nâng tay kéo cổ cô, đè mạnh môi cô lên môi mình.

Nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt, tay của Trịnh Thiên Ngọc cũng ngày càng không thành thật. Mai Thùy Hân bị động đón nhận nụ hôn của hắn, khóe mắt cô lướt tới chuông ấn bên giường.

Từ từ duỗi tay đến chỗ chuông ấn, nhấn mạnh một cái.

Tít tít tít tít tít ~~ tiếng chuông trong trẻo vang lên trong phòng.

“Mai Thùy Hân, cô muốn chết à!” Trịnh Thiên Ngọc nâng mắt nhìn thấy Mai Thùy Hân đã ấn chuông gọi giúp đỡ ở bên giường, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, hung dữ nhìn Mai Thùy Hân.

Tiếng gõ cửa vang lên, y tá nhỏ vội vã đi vào: “Ngài Trịnh, xin hỏi ngài cần gì ạ?”

Mai Thùy Hân đắc ý cười: “Y tá, tôi giao ngài Trịnh cho cô nhé.” Nói xong cô xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn giả vờ tốt bụng dặn dò hắn: “Thiên Ngọc, dưỡng thương cho tốt nha!”

Trịnh Thiên Ngọc bực bội.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom