Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1
CHƯƠNG 1: GẶP NHAU TRONG ĐÊM MƯA
CHƯƠNG 1: GẶP NHAU TRONG ĐÊM MƯA
Cuối cùng thì ca tối bận rộn đã kết thúc, Mai Thùy Hân thay bộ đồng phục nhân viên phục vụ của nhà hàng, nhìn cơn mưa bên ngoài cửa sổ mà lòng phát sầu. Hôm nay khách khứa đến rất đông, thời gian đóng cửa trễ hơn bình thường nửa tiếng đồng hồ làm lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà của cô.
Nếu giờ cô bắt taxi sẽ mất hơn trăm nghìn, từng đó tiền đã đủ để mua miếng sườn bồi bổ cơ thể cho ba. Thôi kệ, cứ đi bộ về vậy! Mai Thùy Hân nhìn đôi giày da cũ dưới chân, nó đã nứt toạc cả rồi, nếu ướt nước thêm lần nữa có lẽ sẽ hỏng hẳn! Ôi, cô lấy đâu ra tiền mua đôi mới đây!
Hiện tại Mai Thùy Hân không có tâm trí để lo nhiều như vậy, cô phải nhanh chóng về nhà thôi. Chắc hẳn ba vẫn đang chờ cô về!
Mưa bụi lất phất kéo theo gió lớn thổi thốc vào khuôn mặt Mai Thùy Hân khiến cô gần như không thể mở mắt nổi.
Bỗng nhiên, một chùm sáng chói mắt đảo qua, "Kít..."
Một chiếc xe hơi màu bạc đang lao vụt tới đột ngột dừng lại, phát ra tiếng phanh gấp vô cùng chói tai! Dưới ánh đèn ô tô sáng lóa rọi thẳng khiến mắt mũi không mở ra được, Mai Thùy Hân sững người, chưa kịp phản ứng đã bị tông một phát ngã lăn ra đất.
Đầu gối và cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn như khoan vào tim. Mai Thùy Hân cố gắng chống người muốn đứng lên, nhưng lại lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất.
Một tên đàn ông phi xuống khỏi xe ô tô, vừa đi tới đã hùng hổ mắng mỏ: "Đi đường không có mắt à? Lao qua đường như thế làm cái gì? Vội đi đầu thai à?"
Tại sao lại có loại lái xe không biết đúng sai như vậy, ban nãy rõ ràng là đèn đỏ, còn cô là người đi bộ đang sang đường, được không?
"Chính anh vượt đèn đỏ mà còn lên tiếng mắng người khác?" Mai Thùy Hân nhìn con xe sang trọng dừng trước người mình, tức tới phát run: "Có tiền thì oách lắm hả? Có tiền là thích vượt đèn đỏ vô tội vạ à? Tôi nhớ kỹ biển số xe của anh rồi đó, có tin tôi tới đồn cảnh sát tố cáo anh không?"
Tên lái xe không ngờ cô gái này lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, hắn ta vừa định lên tiếng thì cửa kính chiếc xe từ từ hạ xuống, một giọng nam trầm thấp, lôi cuốn khẽ truyền ra mang theo sự biếng nhác: "Cho cô ta mười lăm triệu rồi đuổi đi."
"Vâng, cậu chủ!" Tên lái xe lập tức đáp lời với vẻ cung kính vô cùng.
"Bộp!" Một xấp tiền mặt thật dày ném lên người Mai Thùy Hân, cú đập ấy khiến cả người cô đau nhức! Tên lái xe dùng ánh mắt ban ơn ra hiệu cho cô rồi quay người chuẩn bị lên xe.
Mai Thùy Hân tức giận tới mức vành mắt đỏ bừng. Dù nước mắt của sự phẫn nộ đang đong đầy khóe mi nhưng cô vẫn gắng ngẩng cao đầu, không cho nước mắt rơi xuống. Sau đó Mai Thùy Hân nhặt xấp tiền kia lên, cố chịu đựng đau đớn thấu xương trên cơ thể, dùng hết sức bình sinh ném thẳng xấp tiền vào bóng lưng kiêu ngạo của tay lái xe!
"Shit!" Tên kia không hề đề phòng nên bị Mai Thùy Hân ném trúng, hắn ta tức giận quay người lại ra vẻ định đánh cô.
"Đoàn Phong!" Người đàn ông ngồi trong xe khẽ quát ngăn tên tài xế lại. Mai Thùy Hân nhìn vào trong xe, ánh đèn đường chiếu vào qua cửa kính xe, hắt lên khuôn mặt của người đàn ông đó.
Đó là một khuôn mặt tuấn tú đủ để khiến người ta phải mê mệt, đường nét góc cạnh, chỗ nào cũng toát ra khí thế vương giả cao quý, đôi tròng mắt đen lạnh lùng và cao ngạo kia ánh lên tia sáng thâm sâu khó lường. Lúc này, tròng mắt sâu thẳm của hắn đang nhìn về phía Mai Thùy Hân, ánh mắt lóe lên vẻ giễu cợt.
"Tới đây!" Hắn ngoắc tay với Mai Thùy Hân, giọng điệu kiêu căng và khí phách mang theo uy lực không thể chống cự.
Người đàn ông này thực sự vô cùng tuấn tú, nhìn đường nét anh tuấn trên sườn mặt của hắn, Mai Thùy Hân ngơ ngẩn, vô thức đi tới bên cửa xe.
"Ối... Đau!" Chiếc cằm nhỏ nhắn của Mai Thùy Hân đột nhiên bị bàn tay nóng rực của người đàn ông nắm lấy! Cô không kìm được kinh hãi thét lên: "Làm gì thế! Mau thả tay ra!"
Người đàn ông đó chằm chằm nhìn cô với ánh mắt sắc bén như đang quan sát con mồi, bàn tay hắn ngả ngớn mơn trớn làn da nõn nà trên gò má cô gái đối diện như thể đang chơi đùa, khóe miệng chợt hiện lên nụ cười giễu cợt: "Thế mà lại có loại con gái không yêu tiền?"
Cằm của Mai Thùy Hân bị hắn ta siết đau, cô cố gắng muốn giãy thoát khỏi sự kìm kẹp đó, nhưng người đàn ông này khỏe tới mức kinh người! Cô hoàn toàn không thể giãy ra dù chỉ một chút!
Mai Thùy Hân trợn đôi mắt to tròn và trong veo trừng đôi mắt lạnh lùng của hắn: "Có mấy đồng tiền bẩn thỉu thì giỏi lắm hả? Mau buông ra! Không thì tôi sẽ tới đồn cảnh sát kiện anh! Anh không những vượt đèn đỏ mà còn quấy rối tình dục!"
Người đàn ông ấy bật ra tiếng cười giễu cợt từ nơi cuống họng, đồng thời càng siết chặt tay hơn. Mai Thùy Hân cảm thấy cằm của mình sắp bị bóp vỡ tới nơi, khuôn mặt nhỏ nhắn và tái nhợt của cô đau tới mức nhăn nhó.
"Cái đồ thần kinh này!..." Mai Thùy Hân đau tới mức sắp không nói nên lời!
Con ngươi sâu thẳm của người đàn ông đột nhiên co rút lại, hắn chợt buông tay ra! Bất ngờ được thả, Mai Thùy Hân không kịp đề phòng, theo quán tính ngã bịch xuống đất.
Một chiếc thẻ vàng được ném ra từ trong cửa xe. Giọng nói kiêu căng mang theo vẻ thương hại đầy cao quý của người đàn ông vang lên: "Đây là danh thiếp của tôi, cô có thể cầm nó đi đồn cảnh sát mà kiện tôi! Đương nhiên nếu cô cần tiền thuốc men thì cũng có thể cầm nó tới Trịnh thị tìm tôi!"
CHƯƠNG 1: GẶP NHAU TRONG ĐÊM MƯA
Cuối cùng thì ca tối bận rộn đã kết thúc, Mai Thùy Hân thay bộ đồng phục nhân viên phục vụ của nhà hàng, nhìn cơn mưa bên ngoài cửa sổ mà lòng phát sầu. Hôm nay khách khứa đến rất đông, thời gian đóng cửa trễ hơn bình thường nửa tiếng đồng hồ làm lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà của cô.
Nếu giờ cô bắt taxi sẽ mất hơn trăm nghìn, từng đó tiền đã đủ để mua miếng sườn bồi bổ cơ thể cho ba. Thôi kệ, cứ đi bộ về vậy! Mai Thùy Hân nhìn đôi giày da cũ dưới chân, nó đã nứt toạc cả rồi, nếu ướt nước thêm lần nữa có lẽ sẽ hỏng hẳn! Ôi, cô lấy đâu ra tiền mua đôi mới đây!
Hiện tại Mai Thùy Hân không có tâm trí để lo nhiều như vậy, cô phải nhanh chóng về nhà thôi. Chắc hẳn ba vẫn đang chờ cô về!
Mưa bụi lất phất kéo theo gió lớn thổi thốc vào khuôn mặt Mai Thùy Hân khiến cô gần như không thể mở mắt nổi.
Bỗng nhiên, một chùm sáng chói mắt đảo qua, "Kít..."
Một chiếc xe hơi màu bạc đang lao vụt tới đột ngột dừng lại, phát ra tiếng phanh gấp vô cùng chói tai! Dưới ánh đèn ô tô sáng lóa rọi thẳng khiến mắt mũi không mở ra được, Mai Thùy Hân sững người, chưa kịp phản ứng đã bị tông một phát ngã lăn ra đất.
Đầu gối và cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn như khoan vào tim. Mai Thùy Hân cố gắng chống người muốn đứng lên, nhưng lại lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất.
Một tên đàn ông phi xuống khỏi xe ô tô, vừa đi tới đã hùng hổ mắng mỏ: "Đi đường không có mắt à? Lao qua đường như thế làm cái gì? Vội đi đầu thai à?"
Tại sao lại có loại lái xe không biết đúng sai như vậy, ban nãy rõ ràng là đèn đỏ, còn cô là người đi bộ đang sang đường, được không?
"Chính anh vượt đèn đỏ mà còn lên tiếng mắng người khác?" Mai Thùy Hân nhìn con xe sang trọng dừng trước người mình, tức tới phát run: "Có tiền thì oách lắm hả? Có tiền là thích vượt đèn đỏ vô tội vạ à? Tôi nhớ kỹ biển số xe của anh rồi đó, có tin tôi tới đồn cảnh sát tố cáo anh không?"
Tên lái xe không ngờ cô gái này lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, hắn ta vừa định lên tiếng thì cửa kính chiếc xe từ từ hạ xuống, một giọng nam trầm thấp, lôi cuốn khẽ truyền ra mang theo sự biếng nhác: "Cho cô ta mười lăm triệu rồi đuổi đi."
"Vâng, cậu chủ!" Tên lái xe lập tức đáp lời với vẻ cung kính vô cùng.
"Bộp!" Một xấp tiền mặt thật dày ném lên người Mai Thùy Hân, cú đập ấy khiến cả người cô đau nhức! Tên lái xe dùng ánh mắt ban ơn ra hiệu cho cô rồi quay người chuẩn bị lên xe.
Mai Thùy Hân tức giận tới mức vành mắt đỏ bừng. Dù nước mắt của sự phẫn nộ đang đong đầy khóe mi nhưng cô vẫn gắng ngẩng cao đầu, không cho nước mắt rơi xuống. Sau đó Mai Thùy Hân nhặt xấp tiền kia lên, cố chịu đựng đau đớn thấu xương trên cơ thể, dùng hết sức bình sinh ném thẳng xấp tiền vào bóng lưng kiêu ngạo của tay lái xe!
"Shit!" Tên kia không hề đề phòng nên bị Mai Thùy Hân ném trúng, hắn ta tức giận quay người lại ra vẻ định đánh cô.
"Đoàn Phong!" Người đàn ông ngồi trong xe khẽ quát ngăn tên tài xế lại. Mai Thùy Hân nhìn vào trong xe, ánh đèn đường chiếu vào qua cửa kính xe, hắt lên khuôn mặt của người đàn ông đó.
Đó là một khuôn mặt tuấn tú đủ để khiến người ta phải mê mệt, đường nét góc cạnh, chỗ nào cũng toát ra khí thế vương giả cao quý, đôi tròng mắt đen lạnh lùng và cao ngạo kia ánh lên tia sáng thâm sâu khó lường. Lúc này, tròng mắt sâu thẳm của hắn đang nhìn về phía Mai Thùy Hân, ánh mắt lóe lên vẻ giễu cợt.
"Tới đây!" Hắn ngoắc tay với Mai Thùy Hân, giọng điệu kiêu căng và khí phách mang theo uy lực không thể chống cự.
Người đàn ông này thực sự vô cùng tuấn tú, nhìn đường nét anh tuấn trên sườn mặt của hắn, Mai Thùy Hân ngơ ngẩn, vô thức đi tới bên cửa xe.
"Ối... Đau!" Chiếc cằm nhỏ nhắn của Mai Thùy Hân đột nhiên bị bàn tay nóng rực của người đàn ông nắm lấy! Cô không kìm được kinh hãi thét lên: "Làm gì thế! Mau thả tay ra!"
Người đàn ông đó chằm chằm nhìn cô với ánh mắt sắc bén như đang quan sát con mồi, bàn tay hắn ngả ngớn mơn trớn làn da nõn nà trên gò má cô gái đối diện như thể đang chơi đùa, khóe miệng chợt hiện lên nụ cười giễu cợt: "Thế mà lại có loại con gái không yêu tiền?"
Cằm của Mai Thùy Hân bị hắn ta siết đau, cô cố gắng muốn giãy thoát khỏi sự kìm kẹp đó, nhưng người đàn ông này khỏe tới mức kinh người! Cô hoàn toàn không thể giãy ra dù chỉ một chút!
Mai Thùy Hân trợn đôi mắt to tròn và trong veo trừng đôi mắt lạnh lùng của hắn: "Có mấy đồng tiền bẩn thỉu thì giỏi lắm hả? Mau buông ra! Không thì tôi sẽ tới đồn cảnh sát kiện anh! Anh không những vượt đèn đỏ mà còn quấy rối tình dục!"
Người đàn ông ấy bật ra tiếng cười giễu cợt từ nơi cuống họng, đồng thời càng siết chặt tay hơn. Mai Thùy Hân cảm thấy cằm của mình sắp bị bóp vỡ tới nơi, khuôn mặt nhỏ nhắn và tái nhợt của cô đau tới mức nhăn nhó.
"Cái đồ thần kinh này!..." Mai Thùy Hân đau tới mức sắp không nói nên lời!
Con ngươi sâu thẳm của người đàn ông đột nhiên co rút lại, hắn chợt buông tay ra! Bất ngờ được thả, Mai Thùy Hân không kịp đề phòng, theo quán tính ngã bịch xuống đất.
Một chiếc thẻ vàng được ném ra từ trong cửa xe. Giọng nói kiêu căng mang theo vẻ thương hại đầy cao quý của người đàn ông vang lên: "Đây là danh thiếp của tôi, cô có thể cầm nó đi đồn cảnh sát mà kiện tôi! Đương nhiên nếu cô cần tiền thuốc men thì cũng có thể cầm nó tới Trịnh thị tìm tôi!"
Bình luận facebook