Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-41
CHƯƠNG 41: CẢM THẤY XẤU HỔ.
CHƯƠNG 41: CẢM THẤY XẤU HỔ.
Trên con đường rợp bóng cây dẫn đến nhà ăn, đột nhiên một tiếng kêu vang lên từ trong đám người đông nhộn nhịp.
Một chiếc Bugatti Veyron sang trọng đang kiêu hãnh xuyên qua đám người, mang theo một khí thế bá đạo ngút trời.
“Két…” tiếng phanh xe kêu lên, chiếc Bugatti đột nhiên dừng lại trước mặt Mai Thuỳ Hân và Lưu Gia Linh.
Cả người Mai Thuỳ Hân đóng băng, cả hơi thở cô như ngừng lại!
“Không phải Trịnh Thiên Ngọc, không phải Trịnh Thiên Ngọc, chiếc xe mà Trịnh Thiên Ngọc lái là Lamborghini, đây không phải xe của hắn.” Đáy lòng cô âm thầm cầu nguyện.
Chiếc cửa sổ xe chầm chậm hạ xuống, khuôn mặt giận dữ của Trịnh Thiên Ngọc hiện lên rõ ràng. Ánh mắt băng lãnh kia ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy Mai Thuỳ Hân một cái, thanh âm anh nghe thì bình tĩnh nhưng cũng đủ khiến người nghe không rét mà run: “Lên xe!”
Người phụ nữ nhỏ bé này đúng là không biết cân nhắc nặng nhẹ, anh đã hủy bỏ hết hai cuộc họp quan trọng chỉ vì muốn cùng cô ăn cơm trưa, vậy mà cô ấy lại thà ăn cơm căn tin chứ không chịu cùng anh ăn cơm! Cô ghét gặp anh tới vậy sao?
Đôi mắt âm trầm kia chợt nhuộm lên một màu đỏ như máu.
Lưu Gia Linh kéo kéo tay áo của Mai Thuỳ Hân: “Thuỳ Hân, đây, đây không phải là học trưởng Trịnh, Trịnh Thiên Ngọc sao? Sao…các người…”
Đám nữ sinh bên cạnh bị tiếng phanh xe làm cho giật mình cũng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ: “Nhìn thấy chưa? Chính là nữ sinh đó đó, cô ta hình như là người tình của Tổng giám đốc Trịnh đó. Có lần tôi còn gặp bọn họ đi dạo khu mua sắm đồ tình thú nữa!”
Giọng nói không lớn nhưng cũng đủ để truyền tới tai của Mai Thuỳ Hân và Lưu Gia Linh. Khiến xung quanh rộ lên những tiếng cười châm chọc.
Mai Thuỳ Hân cắn chặt môi, sắc mặt cô tái nhợt, đôi con ngươi cũng dấy lên một tầng hơi nước.
Lưu Gia Linh kinh ngạc trừng to mắt nhìn Mai Thuỳ Hân: “Thuỳ Hân, cậu, cậu đang quen với học trưởng Trịnh sao? Cậu biết rõ anh ta vốn dĩ là một công tử đào hoa, xem phụ nữ như đồ chơi mà!”
“Mai Thuỳ Hân, tôi nói lại một lần cuối cùng, lên xe!” Thanh âm của Trịnh Thiên Ngọc đã mang theo sự tức giận. Mai Thuỳ Hân hiểu rõ, nếu cô còn không lên xe, thì đợi lát nữa cô sẽ bị sỉ nhục như thế nào.
Thế là cô vội vàng quay sang giải thích cho Lưu Gia Linh: “Gia Linh, chuyện không như cậu nghĩ đâu. Mình…” Lời còn chưa nói hết thì người đã bị Trịnh Thiên Ngọc lôi lên xe rồi.
Mai Thuỳ Hân còn chưa ngồi vững thì Đoàn Phong đã đạp chân ga, khiến chiếc xe như mũi tên bay lao nhanh về phía trước.
Trong giây phút cuối cùng trước khi chiếc xe rời đi, Mai Thuỳ Hân đã quay đầu lại, cô có thể nhìn thấy trong mắt Lưu Gia Linh là một sự kinh ngạc, thất vọng, và cả…khinh bỉ.
Sự phẫn nộ, sự tức giận vô bờ bến đã khiến Mai Thuỳ Hân không còn muốn nguỵ trang thành một con thỏ trắng ngoan ngoãn nghe lời nữa rồi.
“Trịnh Thiên Ngọc! Anh rốt cuộc muốn huỷ hoại cuộc sống của tôi tới mức nào anh mới vừa lòng hả!” Mai Thuỳ Hân nghiến răng nghiến lợi, cô đưa nấm đấm đấm vào người Trịnh Thiên Ngọc. Đoàn Phong ngồi trên ghế lái liếc nhìn cô qua tấm gương chiếu hậu một cái rồi lập tức dời tầm mắt đi.
Đối mặt với loại chuyện như thế này, anh chỉ mong sao mình là một kẻ mù, một kẻ điếc. Người phụ nữ này nhất định là điên rồi! Dám ra tay với cả Tổng giám đốc Trịnh! Cô nhất định sẽ phải chết rất thảm!
Cú đấm của Mai Thuỳ Hân vốn không đau nhưng nó đã triệt để kích thích lửa giận của Trịnh Thiên Ngọc rồi. Ở cùng với anh khiến cô thấy mất mặt như vậy sao? Làm người phụ nữ của Trịnh Thiên Ngọc anh khiến cô cảm thấy xấu hổ ư?
Một cánh tay lực lưỡng cứng ngắc nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô, anh ra sức bóp lấy, khiến cho Mai Thuỳ Hân đau tới nỗi nước mắt tuôn trào.
“Trịnh Thiên Ngọc, cái đồ điên này! Ác ma! Tôi ghét anh! Tôi hận anh! Tên khốn!” Tay chân Mai Thuỳ Hân liều mạng đấm đá loạn xạ lên người Trịnh Thiên Ngọc.
Cô chỉ mới 19 tuổi thôi, con đường tương lai phía trước vẫn còn rất dài. Nhưng mà bây giờ, trước mặt cô chỉ còn lại một con đường, đó là làm người tình của Trịnh Thiên Ngọc, vết danh nhục nhã này sẽ theo cô cả đời…
…….
CHƯƠNG 41: CẢM THẤY XẤU HỔ.
Trên con đường rợp bóng cây dẫn đến nhà ăn, đột nhiên một tiếng kêu vang lên từ trong đám người đông nhộn nhịp.
Một chiếc Bugatti Veyron sang trọng đang kiêu hãnh xuyên qua đám người, mang theo một khí thế bá đạo ngút trời.
“Két…” tiếng phanh xe kêu lên, chiếc Bugatti đột nhiên dừng lại trước mặt Mai Thuỳ Hân và Lưu Gia Linh.
Cả người Mai Thuỳ Hân đóng băng, cả hơi thở cô như ngừng lại!
“Không phải Trịnh Thiên Ngọc, không phải Trịnh Thiên Ngọc, chiếc xe mà Trịnh Thiên Ngọc lái là Lamborghini, đây không phải xe của hắn.” Đáy lòng cô âm thầm cầu nguyện.
Chiếc cửa sổ xe chầm chậm hạ xuống, khuôn mặt giận dữ của Trịnh Thiên Ngọc hiện lên rõ ràng. Ánh mắt băng lãnh kia ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy Mai Thuỳ Hân một cái, thanh âm anh nghe thì bình tĩnh nhưng cũng đủ khiến người nghe không rét mà run: “Lên xe!”
Người phụ nữ nhỏ bé này đúng là không biết cân nhắc nặng nhẹ, anh đã hủy bỏ hết hai cuộc họp quan trọng chỉ vì muốn cùng cô ăn cơm trưa, vậy mà cô ấy lại thà ăn cơm căn tin chứ không chịu cùng anh ăn cơm! Cô ghét gặp anh tới vậy sao?
Đôi mắt âm trầm kia chợt nhuộm lên một màu đỏ như máu.
Lưu Gia Linh kéo kéo tay áo của Mai Thuỳ Hân: “Thuỳ Hân, đây, đây không phải là học trưởng Trịnh, Trịnh Thiên Ngọc sao? Sao…các người…”
Đám nữ sinh bên cạnh bị tiếng phanh xe làm cho giật mình cũng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ: “Nhìn thấy chưa? Chính là nữ sinh đó đó, cô ta hình như là người tình của Tổng giám đốc Trịnh đó. Có lần tôi còn gặp bọn họ đi dạo khu mua sắm đồ tình thú nữa!”
Giọng nói không lớn nhưng cũng đủ để truyền tới tai của Mai Thuỳ Hân và Lưu Gia Linh. Khiến xung quanh rộ lên những tiếng cười châm chọc.
Mai Thuỳ Hân cắn chặt môi, sắc mặt cô tái nhợt, đôi con ngươi cũng dấy lên một tầng hơi nước.
Lưu Gia Linh kinh ngạc trừng to mắt nhìn Mai Thuỳ Hân: “Thuỳ Hân, cậu, cậu đang quen với học trưởng Trịnh sao? Cậu biết rõ anh ta vốn dĩ là một công tử đào hoa, xem phụ nữ như đồ chơi mà!”
“Mai Thuỳ Hân, tôi nói lại một lần cuối cùng, lên xe!” Thanh âm của Trịnh Thiên Ngọc đã mang theo sự tức giận. Mai Thuỳ Hân hiểu rõ, nếu cô còn không lên xe, thì đợi lát nữa cô sẽ bị sỉ nhục như thế nào.
Thế là cô vội vàng quay sang giải thích cho Lưu Gia Linh: “Gia Linh, chuyện không như cậu nghĩ đâu. Mình…” Lời còn chưa nói hết thì người đã bị Trịnh Thiên Ngọc lôi lên xe rồi.
Mai Thuỳ Hân còn chưa ngồi vững thì Đoàn Phong đã đạp chân ga, khiến chiếc xe như mũi tên bay lao nhanh về phía trước.
Trong giây phút cuối cùng trước khi chiếc xe rời đi, Mai Thuỳ Hân đã quay đầu lại, cô có thể nhìn thấy trong mắt Lưu Gia Linh là một sự kinh ngạc, thất vọng, và cả…khinh bỉ.
Sự phẫn nộ, sự tức giận vô bờ bến đã khiến Mai Thuỳ Hân không còn muốn nguỵ trang thành một con thỏ trắng ngoan ngoãn nghe lời nữa rồi.
“Trịnh Thiên Ngọc! Anh rốt cuộc muốn huỷ hoại cuộc sống của tôi tới mức nào anh mới vừa lòng hả!” Mai Thuỳ Hân nghiến răng nghiến lợi, cô đưa nấm đấm đấm vào người Trịnh Thiên Ngọc. Đoàn Phong ngồi trên ghế lái liếc nhìn cô qua tấm gương chiếu hậu một cái rồi lập tức dời tầm mắt đi.
Đối mặt với loại chuyện như thế này, anh chỉ mong sao mình là một kẻ mù, một kẻ điếc. Người phụ nữ này nhất định là điên rồi! Dám ra tay với cả Tổng giám đốc Trịnh! Cô nhất định sẽ phải chết rất thảm!
Cú đấm của Mai Thuỳ Hân vốn không đau nhưng nó đã triệt để kích thích lửa giận của Trịnh Thiên Ngọc rồi. Ở cùng với anh khiến cô thấy mất mặt như vậy sao? Làm người phụ nữ của Trịnh Thiên Ngọc anh khiến cô cảm thấy xấu hổ ư?
Một cánh tay lực lưỡng cứng ngắc nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô, anh ra sức bóp lấy, khiến cho Mai Thuỳ Hân đau tới nỗi nước mắt tuôn trào.
“Trịnh Thiên Ngọc, cái đồ điên này! Ác ma! Tôi ghét anh! Tôi hận anh! Tên khốn!” Tay chân Mai Thuỳ Hân liều mạng đấm đá loạn xạ lên người Trịnh Thiên Ngọc.
Cô chỉ mới 19 tuổi thôi, con đường tương lai phía trước vẫn còn rất dài. Nhưng mà bây giờ, trước mặt cô chỉ còn lại một con đường, đó là làm người tình của Trịnh Thiên Ngọc, vết danh nhục nhã này sẽ theo cô cả đời…
…….
Bình luận facebook