Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-83
CHƯƠNG 83: ĐÁNH CHẾT TÔI ĐI!
Bước chân của Mai Thùy Hân dừng lại ở cửa ra vào, bầu không khí nặng nề vô cùng đáng sợ, cô thật sự rất muốn quay người bỏ chạy.
Dường như có thần giao cách cảm, Trịnh Thiên Ngọc ngẩng đầu nhìn qua cửa ra vào, phát hiện Mai Thùy Hân đang ngây người đứng ở đấy, đôi mắt anh liền dày đặc tơ máu nhỏ, sắc mặt đầy giận dữ.
Ánh mắt kia sắc bén như dao, tràn đầy sát khí.
Mai Thùy Hân vốn đang cảm thấy tội lỗi, lại bị Trịnh Thiên Ngọc nhìn như vậy, sợ tới mức lui về sau một bước.
Trịnh Thiên Ngọc không đứng lên, vẫn ngồi ở trên ghế salon rất lạnh lùng, đôi mắt sắc như của đại bàng tập trung lên Mai Thùy Hân, đánh giá từ đầu xuống chân. Mai Thùy Hân bị ánh mắt của anh dọa đến mức run lên, theo bản năng ôm chặt lấy Tuyết Cầu trong ngực.
Tuyết Cầu bị siết không thở nổi, kêu lên ăng ẳng.
"Đi đâu về?" giọng điệu của Trịnh Thiên Ngọc rất bình thản, nhưng Mai Thùy Hân lại nghe thấy vô cùng thô bạo và tràn đầy sự giận dữ. Cắn chặt bờ môi, Mai Thùy Hân đã mất đi hoàn toàn dũng khí để nói dối.
Người đàn ông này quá mạnh mẽ và khủng khiếp, thật đáng sợ, nếu như nói dối mà bị anh phát hiện, cô sẽ chỉ có một kết quả duy nhất là chết thảm hại hơn!
"Mai Thùy Hân! Nói!" Trịnh Thiên Ngọc từng chữ một nói, toàn thân bao phủ một sát khí màu đen mạnh mẽ.
Xem ra không nói thì không được, Trịnh Thiên Ngọc đã đạt đến giới hạn của sự chịu đựng rồi!
Mai Thùy Hân hít thở sâu môt hơi, nắm chặt nắm tay, liều chết bước đến bên cạnh anh, vừa định mở miệng nói dối rằng thừa dịp bọn bắt cóc không để ý nên cô đã bỏ chạy, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy trên mặt bàn trước mặt Trịnh Thiên Ngọc có rải rác vài tấm ảnh!
Tấm ảnh lớn nhất và dễ thấy nhất chính là khoảnh khắc cô với Trần Hoàng Kiên cùng đi bên nhau trên bãi biển. Không biết là do ai chụp, nhưng người này lựa góc độ cũng vô cùng gian xảo rồi, vốn dĩ cô đang có tâm sự rất nặng nề nhưng lại bị chụp rất dễ nhìn, thậm chí còn có một nụ cười mơ hồ trên khuôn mặt...
Tâm trạng Mai Thùy Hân lập tức trầm xuống. Nếu như Trịnh Thiên Ngọc có thể có những tấm ảnh ở trên bãi biển, vậy thì nhất định cũng sẽ có những tấm ảnh chụp lúc cô với Trần Hoàng Kiên nói lời tạm biệt ở nội thành.
Bây giờ nếu như nói với hắn rằng cô chạy thoát từ chỗ bọn bắt cóc về thì thật buồn cười, thật sỉ nhục chỉ số thông minh của Trịnh Thiên Ngọc.
Làm sao bây giờ? Trả lời như thế nào đây! Luồng suy nghĩ của Mai Thùy Hân vô cùng hỗn loạn, không biết phải lấy lí do gì mới khiến Trịnh Thiên Ngọc tin tưởng mình.
"Mai Thùy Hân, tôi hỏi cô một lần cuối, cô đã đi đâu?" Trịnh Thiên Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt như sắp phát ra lửa, đôi mắt phủ kín tơ máu đỏ.
Bất chấp thôi! Cùng lắm thì chết! Mai Thùy Hân hít sâu một hơi, nhanh chóng trả lời: "Tôi bị bắt cóc, sau đó được Trần Hoàng Kiên cứu thoát, bởi vì lúc đó vô cùng sợ hãi, cơ thể cảm thấy không thoải mái, Trần Hoàng Kiên đã cho tôi ở nhờ một đêm."
Giọng nói Mai Thùy Hân nghe thoáng qua có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật chất thì đang khẩn trương lo lắng, như có mấy trăm con nhái đang liều mạng nhảy trong tim cô.
"Sau đó thì sao?" Trịnh Thiên Ngọc thò tay cầm lấy ảnh trên bàn trà, lạnh lùng liếc mắt nhìn.
"Sau đó tôi đã ổn rồi, anh ta đưa tôi trở về!" Mai Thùy Hân nói vô cùng tự tin, trong lòng thầm nghĩ tới bản thân cô cũng tin lời cô nói.
"Mai Thùy Hân! Cô nghĩ tôi là tên ngu sao? Người đàn ông này lần trước vì sao lại giúp cô thanh toán tiền mua váy cưới? Lần này vì sao lại trùng hợp cứu cô? Cô còn cùng anh ta ở lại biệt thự một đêm?!" Trịnh Thiên Ngọc hung hăng đứng lên, trừng đôi mắt giận dữ lên nhìn cô, ném tấm ảnh trong tay về phía đầu cô!
"A..." Mai Thùy Hân không đề phòng, bị đập tấm ảnh vào đầu, đau đớn lập tức truyền khắp cơ thể.
"Mai Thùy Hân! Lá gan của cô càng lúc càng lớn rồi!" Trịnh Thiên Ngọc giơ chân lên đá cái bàn trước mặt, khiến nó phát ra tiếng động dọa người, đám cảnh sát và vệ sĩ nhìn nhau, không ai dám nói lời nào!
Khuôn mặt của Mai Thùy Hân như không còn giọt máu, đôi mắt đen mở to đầy kinh ngạc nhìn Trịnh Thiên Ngọc, người đàn ông này nổi giận khiến cô cảm thấy rất sợ hãi.
"Mai Thùy Hân! Vì sao cô không giải thích? Không phải cô rất nhanh mồm nhanh miệng sao? Tại sao bây giờ lại không lên tiếng?" Trịnh Thiên Ngọc quát to, đi đến bên cạnh Mai Thùy Hân, bàn tay cứng rắn không có nửa phần yêu thương, hung hăng siết chặt cằm cô. Mai Thùy Hân đau đến mức hét lên! Cô cảm giác như cằm mình sắp bị anh bóp nát rồi!
"Tôi...Anh ta...Anh ta là hàng xóm cũ của tôi...Mọi chuyện không giống như anh nghĩ..." Mai Thùy Hân ngập ngừng giải thích, cơ thể bất giác lùi lại trong sợ hãi.
"Hàng xóm? Vậy vì sao điện thoại cô không thể gọi được? Cô cùng với anh ta tối hôm qua đã làm những gì?!" Khoảng cách mặt của Trịnh Thiên Ngọc chỉ cách mặt Mai Thùy Hân khoảng vài cm, chóp mũi tựa như sắp đụng vào mũi cô.
Trông đôi mắt đỏ như máu của anh, Mai Thùy Hân nhìn thấy được chính khuôn mặt tái nhợt không một chút máu của mình, còn chưa kịp mở miệng, một cái bàn tay hung hăng đã tát mạnh lên mặt cô!
Mai Thùy Hân bị đánh ngã sấp xuống ghế salon, lỗ tai liền nhanh chóng ù đi, lỗ mũi cảm thấy ngứa ngáy, có một chất lỏng gì đó chảy ra, cô đưa tay lên sờ, vừa nóng vừa dính, là máu!
Thế nhưng Trịnh Thiên Ngọc dường như vẫn chưa thỏa mãn, kéo Mai Thùy Hân từ ghế salon lên, một tay siết chặt cằm cô, một tay túm lấy mái tóc dài kéo ra sau khiến cô ngửa đầu nhìn anh.
"Mai Thùy Hân, cô muốn chết rồi!" Trịnh Thiên Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói, con ngươi đỏ như máu tràn đầy sự phẫn nộ.
Anh đã dựa vào tất cả các mối quan hệ, nhờ cục cảnh sát, xã hội đen, mọi thứ có thể dùng thì anh đều không bỏ sót, kết quả ở sau núi chỉ tìm được chiếc kẹp tóc của cô, trên mặt đấy còn có vết máu đã thấm vào đất.
Trịnh Thiên Ngọc liền cho rằng cô đã bị giết, suốt cả đêm không ngủ, tự mình mang một đám người đi khắp nơi tìm cô, kết quả cô lại bình thản trở về như không có chuyện gì.
Lúc anh lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ thì cô lại cùng người đàn ông khác thong thả đi bộ trên bờ biển!
Nếu là điện thoại hết pin, cô không thể mượn điện thoại gọi về cho anh sao? Rất khó sao? Rốt cuộc cô coi anh là cái gì? Trong lòng cô, Trịnh Thiên Ngọc anh không là gì cả, trong lòng cô căn bản không có vị trí dành cho anh!
Cô cùng với Trần Hoàng Kiên thật sự không làm gì hết sao? Đôi mắt đỏ như máu đột nhiên nheo lại.
"Cút!" Anh nhìn về phía đám vệ sĩ và cảnh sát trong phòng khách phất phất tay.
Những người này đều vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp lửa giận của Trịnh Thiên Ngọc còn chưa cháy đến mình, nhanh chóng bỏ chạy, sợ chậm một bước sẽ gặp nguy hiểm.
Khi người trong phòng khách đã rời đi hết, Trịnh Thiên Ngọc đến gần Mai Thùy Hân, đột nhiên xé rách quần áo của cô!
"A...! Anh làm gì vậy!" Mai Thùy Hân triệt để kinh ngạc! Cái tên tâm thần này, rốt cuộc muốn làm gì? Không phải là anh muốn cưỡng hiếp cô ngay tại phòng khách đấy chứ?
Trịnh Thiên Ngọc một chút cũng không để ý đến sự chống cự của Mai Thùy Hân, lòng bàn tay to mạnh mẽ xé rách quần áo của cô không thương tiếc! Mai Thùy Hân xấu hổ đỏ bừng cả mặt, hai tay liều mạng dùng sức che thân thể.
Anh không kiên nhẫn hất tay cô ra, đột nhiên mãnh liệt lập úp người cô lại, một cơn đau nhức lại ập đến, nước mắt Mai Thùy Hân thoáng chảy ra.
Ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng nhìn khắp cơ thể cô! Mai Thùy Hân cảm giác anh chỉ coi cô như là một vật thể, chẳng qua là giống như một món hàng hóa, chứ không phải là một cơ thể sống có tình cảm, có hơi ấm, cô cắn chặt bờ môi, hai mắt nhắm chặt lại trốn tránh sự xấu hổ.
Nhìn đi! Nhìn cho thỏa thích đi! Dù sao cô cũng chỉ là một tình nhân hèn mọn! Anh muốn đánh giá hàng hóa, cô chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng, không thể phản kháng, càng không thể có bất kì sự bất mãn nào!
Sau một hồi quan sát cẩn thận, Trịnh Thiên Ngọc mới buông lỏng hàng lông mày đang nhíu chặt, lạnh như băng lên tiếng: "May mắn cho cô tôi không phát hiện thứ không nên nhìn thấy, Mai Thùy Hân, tôi nói cho cô nghe, nếu như tôi nhìn thấy nó, cô sẽ chết rất khó coi!"
Mai Thùy Hân đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra Trịnh Thiên Ngọc muốn tìm xem trên người cô có dấu hôn hay không, anh hoài nghi cô với đàn anh đã xảy ra quan hệ, vì vậy muốn xem trên người cô có dấu vết gì hay không!
Cười cười một cách buồn bã, Mai Thùy Hân lạnh lùng nhìn Trịnh Thiên Ngọc, khinh bỉ nói: "Trịnh Thiên ngọc, bản thân anh đê tiện, lại đi nghĩ ai cũng đê tiện như vậy sao?"
Nghe Mai Thùy Hân nói như thế, Trịnh Thiên Ngọc vén tóc cô, kéo mặt cô lại sát mặt mình, hơi thở nóng phả vào mặt cô, ánh mắt u ám của anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.
Trong lòng Trịnh Thiên Ngọc cảm thấy vô cùng kì lạ, nếu như là người phụ nữ khác, anh nhất định sẽ không thương tiếc nương tay, thế nhưng đối mặt với Mai Thùy Hân, anh không thể nào nhẫn tâm làm như vậy!
Trên người cô không có bất cứ dấu vết gì bất thường, cô với tên đàn ông kia có thể là thật sự trong sạch... Trịnh Thiên Ngọc liên tục tự thuyết phục chính mình.
Mai Thùy Hân nhắm chặt mắt lại, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để tiếp nhận thêm một cái tát nữa! Đánh đi! Đánh chết tôi đi! Dù sao tôi cũng sống đủ rồi!
Không ngờ đợi một hồi lâu cũng không có một cái tát nào, Mai Thùy Hân vừa kinh ngạc vừa hoài nghi mở mắt ra.
Bước chân của Mai Thùy Hân dừng lại ở cửa ra vào, bầu không khí nặng nề vô cùng đáng sợ, cô thật sự rất muốn quay người bỏ chạy.
Dường như có thần giao cách cảm, Trịnh Thiên Ngọc ngẩng đầu nhìn qua cửa ra vào, phát hiện Mai Thùy Hân đang ngây người đứng ở đấy, đôi mắt anh liền dày đặc tơ máu nhỏ, sắc mặt đầy giận dữ.
Ánh mắt kia sắc bén như dao, tràn đầy sát khí.
Mai Thùy Hân vốn đang cảm thấy tội lỗi, lại bị Trịnh Thiên Ngọc nhìn như vậy, sợ tới mức lui về sau một bước.
Trịnh Thiên Ngọc không đứng lên, vẫn ngồi ở trên ghế salon rất lạnh lùng, đôi mắt sắc như của đại bàng tập trung lên Mai Thùy Hân, đánh giá từ đầu xuống chân. Mai Thùy Hân bị ánh mắt của anh dọa đến mức run lên, theo bản năng ôm chặt lấy Tuyết Cầu trong ngực.
Tuyết Cầu bị siết không thở nổi, kêu lên ăng ẳng.
"Đi đâu về?" giọng điệu của Trịnh Thiên Ngọc rất bình thản, nhưng Mai Thùy Hân lại nghe thấy vô cùng thô bạo và tràn đầy sự giận dữ. Cắn chặt bờ môi, Mai Thùy Hân đã mất đi hoàn toàn dũng khí để nói dối.
Người đàn ông này quá mạnh mẽ và khủng khiếp, thật đáng sợ, nếu như nói dối mà bị anh phát hiện, cô sẽ chỉ có một kết quả duy nhất là chết thảm hại hơn!
"Mai Thùy Hân! Nói!" Trịnh Thiên Ngọc từng chữ một nói, toàn thân bao phủ một sát khí màu đen mạnh mẽ.
Xem ra không nói thì không được, Trịnh Thiên Ngọc đã đạt đến giới hạn của sự chịu đựng rồi!
Mai Thùy Hân hít thở sâu môt hơi, nắm chặt nắm tay, liều chết bước đến bên cạnh anh, vừa định mở miệng nói dối rằng thừa dịp bọn bắt cóc không để ý nên cô đã bỏ chạy, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy trên mặt bàn trước mặt Trịnh Thiên Ngọc có rải rác vài tấm ảnh!
Tấm ảnh lớn nhất và dễ thấy nhất chính là khoảnh khắc cô với Trần Hoàng Kiên cùng đi bên nhau trên bãi biển. Không biết là do ai chụp, nhưng người này lựa góc độ cũng vô cùng gian xảo rồi, vốn dĩ cô đang có tâm sự rất nặng nề nhưng lại bị chụp rất dễ nhìn, thậm chí còn có một nụ cười mơ hồ trên khuôn mặt...
Tâm trạng Mai Thùy Hân lập tức trầm xuống. Nếu như Trịnh Thiên Ngọc có thể có những tấm ảnh ở trên bãi biển, vậy thì nhất định cũng sẽ có những tấm ảnh chụp lúc cô với Trần Hoàng Kiên nói lời tạm biệt ở nội thành.
Bây giờ nếu như nói với hắn rằng cô chạy thoát từ chỗ bọn bắt cóc về thì thật buồn cười, thật sỉ nhục chỉ số thông minh của Trịnh Thiên Ngọc.
Làm sao bây giờ? Trả lời như thế nào đây! Luồng suy nghĩ của Mai Thùy Hân vô cùng hỗn loạn, không biết phải lấy lí do gì mới khiến Trịnh Thiên Ngọc tin tưởng mình.
"Mai Thùy Hân, tôi hỏi cô một lần cuối, cô đã đi đâu?" Trịnh Thiên Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt như sắp phát ra lửa, đôi mắt phủ kín tơ máu đỏ.
Bất chấp thôi! Cùng lắm thì chết! Mai Thùy Hân hít sâu một hơi, nhanh chóng trả lời: "Tôi bị bắt cóc, sau đó được Trần Hoàng Kiên cứu thoát, bởi vì lúc đó vô cùng sợ hãi, cơ thể cảm thấy không thoải mái, Trần Hoàng Kiên đã cho tôi ở nhờ một đêm."
Giọng nói Mai Thùy Hân nghe thoáng qua có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật chất thì đang khẩn trương lo lắng, như có mấy trăm con nhái đang liều mạng nhảy trong tim cô.
"Sau đó thì sao?" Trịnh Thiên Ngọc thò tay cầm lấy ảnh trên bàn trà, lạnh lùng liếc mắt nhìn.
"Sau đó tôi đã ổn rồi, anh ta đưa tôi trở về!" Mai Thùy Hân nói vô cùng tự tin, trong lòng thầm nghĩ tới bản thân cô cũng tin lời cô nói.
"Mai Thùy Hân! Cô nghĩ tôi là tên ngu sao? Người đàn ông này lần trước vì sao lại giúp cô thanh toán tiền mua váy cưới? Lần này vì sao lại trùng hợp cứu cô? Cô còn cùng anh ta ở lại biệt thự một đêm?!" Trịnh Thiên Ngọc hung hăng đứng lên, trừng đôi mắt giận dữ lên nhìn cô, ném tấm ảnh trong tay về phía đầu cô!
"A..." Mai Thùy Hân không đề phòng, bị đập tấm ảnh vào đầu, đau đớn lập tức truyền khắp cơ thể.
"Mai Thùy Hân! Lá gan của cô càng lúc càng lớn rồi!" Trịnh Thiên Ngọc giơ chân lên đá cái bàn trước mặt, khiến nó phát ra tiếng động dọa người, đám cảnh sát và vệ sĩ nhìn nhau, không ai dám nói lời nào!
Khuôn mặt của Mai Thùy Hân như không còn giọt máu, đôi mắt đen mở to đầy kinh ngạc nhìn Trịnh Thiên Ngọc, người đàn ông này nổi giận khiến cô cảm thấy rất sợ hãi.
"Mai Thùy Hân! Vì sao cô không giải thích? Không phải cô rất nhanh mồm nhanh miệng sao? Tại sao bây giờ lại không lên tiếng?" Trịnh Thiên Ngọc quát to, đi đến bên cạnh Mai Thùy Hân, bàn tay cứng rắn không có nửa phần yêu thương, hung hăng siết chặt cằm cô. Mai Thùy Hân đau đến mức hét lên! Cô cảm giác như cằm mình sắp bị anh bóp nát rồi!
"Tôi...Anh ta...Anh ta là hàng xóm cũ của tôi...Mọi chuyện không giống như anh nghĩ..." Mai Thùy Hân ngập ngừng giải thích, cơ thể bất giác lùi lại trong sợ hãi.
"Hàng xóm? Vậy vì sao điện thoại cô không thể gọi được? Cô cùng với anh ta tối hôm qua đã làm những gì?!" Khoảng cách mặt của Trịnh Thiên Ngọc chỉ cách mặt Mai Thùy Hân khoảng vài cm, chóp mũi tựa như sắp đụng vào mũi cô.
Trông đôi mắt đỏ như máu của anh, Mai Thùy Hân nhìn thấy được chính khuôn mặt tái nhợt không một chút máu của mình, còn chưa kịp mở miệng, một cái bàn tay hung hăng đã tát mạnh lên mặt cô!
Mai Thùy Hân bị đánh ngã sấp xuống ghế salon, lỗ tai liền nhanh chóng ù đi, lỗ mũi cảm thấy ngứa ngáy, có một chất lỏng gì đó chảy ra, cô đưa tay lên sờ, vừa nóng vừa dính, là máu!
Thế nhưng Trịnh Thiên Ngọc dường như vẫn chưa thỏa mãn, kéo Mai Thùy Hân từ ghế salon lên, một tay siết chặt cằm cô, một tay túm lấy mái tóc dài kéo ra sau khiến cô ngửa đầu nhìn anh.
"Mai Thùy Hân, cô muốn chết rồi!" Trịnh Thiên Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói, con ngươi đỏ như máu tràn đầy sự phẫn nộ.
Anh đã dựa vào tất cả các mối quan hệ, nhờ cục cảnh sát, xã hội đen, mọi thứ có thể dùng thì anh đều không bỏ sót, kết quả ở sau núi chỉ tìm được chiếc kẹp tóc của cô, trên mặt đấy còn có vết máu đã thấm vào đất.
Trịnh Thiên Ngọc liền cho rằng cô đã bị giết, suốt cả đêm không ngủ, tự mình mang một đám người đi khắp nơi tìm cô, kết quả cô lại bình thản trở về như không có chuyện gì.
Lúc anh lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ thì cô lại cùng người đàn ông khác thong thả đi bộ trên bờ biển!
Nếu là điện thoại hết pin, cô không thể mượn điện thoại gọi về cho anh sao? Rất khó sao? Rốt cuộc cô coi anh là cái gì? Trong lòng cô, Trịnh Thiên Ngọc anh không là gì cả, trong lòng cô căn bản không có vị trí dành cho anh!
Cô cùng với Trần Hoàng Kiên thật sự không làm gì hết sao? Đôi mắt đỏ như máu đột nhiên nheo lại.
"Cút!" Anh nhìn về phía đám vệ sĩ và cảnh sát trong phòng khách phất phất tay.
Những người này đều vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp lửa giận của Trịnh Thiên Ngọc còn chưa cháy đến mình, nhanh chóng bỏ chạy, sợ chậm một bước sẽ gặp nguy hiểm.
Khi người trong phòng khách đã rời đi hết, Trịnh Thiên Ngọc đến gần Mai Thùy Hân, đột nhiên xé rách quần áo của cô!
"A...! Anh làm gì vậy!" Mai Thùy Hân triệt để kinh ngạc! Cái tên tâm thần này, rốt cuộc muốn làm gì? Không phải là anh muốn cưỡng hiếp cô ngay tại phòng khách đấy chứ?
Trịnh Thiên Ngọc một chút cũng không để ý đến sự chống cự của Mai Thùy Hân, lòng bàn tay to mạnh mẽ xé rách quần áo của cô không thương tiếc! Mai Thùy Hân xấu hổ đỏ bừng cả mặt, hai tay liều mạng dùng sức che thân thể.
Anh không kiên nhẫn hất tay cô ra, đột nhiên mãnh liệt lập úp người cô lại, một cơn đau nhức lại ập đến, nước mắt Mai Thùy Hân thoáng chảy ra.
Ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng nhìn khắp cơ thể cô! Mai Thùy Hân cảm giác anh chỉ coi cô như là một vật thể, chẳng qua là giống như một món hàng hóa, chứ không phải là một cơ thể sống có tình cảm, có hơi ấm, cô cắn chặt bờ môi, hai mắt nhắm chặt lại trốn tránh sự xấu hổ.
Nhìn đi! Nhìn cho thỏa thích đi! Dù sao cô cũng chỉ là một tình nhân hèn mọn! Anh muốn đánh giá hàng hóa, cô chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng, không thể phản kháng, càng không thể có bất kì sự bất mãn nào!
Sau một hồi quan sát cẩn thận, Trịnh Thiên Ngọc mới buông lỏng hàng lông mày đang nhíu chặt, lạnh như băng lên tiếng: "May mắn cho cô tôi không phát hiện thứ không nên nhìn thấy, Mai Thùy Hân, tôi nói cho cô nghe, nếu như tôi nhìn thấy nó, cô sẽ chết rất khó coi!"
Mai Thùy Hân đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra Trịnh Thiên Ngọc muốn tìm xem trên người cô có dấu hôn hay không, anh hoài nghi cô với đàn anh đã xảy ra quan hệ, vì vậy muốn xem trên người cô có dấu vết gì hay không!
Cười cười một cách buồn bã, Mai Thùy Hân lạnh lùng nhìn Trịnh Thiên Ngọc, khinh bỉ nói: "Trịnh Thiên ngọc, bản thân anh đê tiện, lại đi nghĩ ai cũng đê tiện như vậy sao?"
Nghe Mai Thùy Hân nói như thế, Trịnh Thiên Ngọc vén tóc cô, kéo mặt cô lại sát mặt mình, hơi thở nóng phả vào mặt cô, ánh mắt u ám của anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.
Trong lòng Trịnh Thiên Ngọc cảm thấy vô cùng kì lạ, nếu như là người phụ nữ khác, anh nhất định sẽ không thương tiếc nương tay, thế nhưng đối mặt với Mai Thùy Hân, anh không thể nào nhẫn tâm làm như vậy!
Trên người cô không có bất cứ dấu vết gì bất thường, cô với tên đàn ông kia có thể là thật sự trong sạch... Trịnh Thiên Ngọc liên tục tự thuyết phục chính mình.
Mai Thùy Hân nhắm chặt mắt lại, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để tiếp nhận thêm một cái tát nữa! Đánh đi! Đánh chết tôi đi! Dù sao tôi cũng sống đủ rồi!
Không ngờ đợi một hồi lâu cũng không có một cái tát nào, Mai Thùy Hân vừa kinh ngạc vừa hoài nghi mở mắt ra.
Bình luận facebook